Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Prologue: 520

"Cái gì đây?"

"Là hoa đó." Ôn Khách Hành cười hì hì.

Chu Tử Thư nhận lấy nhành hoa từ tay Ôn Khách Hành, nghiêng đầu ngắm nghía một hồi lâu rồi nhìn lên gương mặt cười tươi đến nỗi khóe miệng của hắn đã giương đến mang tai. Trông vừa buồn cười nhưng vẫn có chút đáng yêu, lại còn phảng phất vẻ ngây ngô mà hắn chỉ thể hiện với y. Trên núi tuyết luôn có gió lộng. Gió thổi tung bay mái tóc bạc của Ôn Khách Hành, ánh nắng nhạt màu len lỏi qua từng kẽ tóc, lả lướt trên mặt hắn, thoạt trông như thần tiên phiêu dật.

"Khi không lại tặng hoa." Khóe môi của Chu Tử Thư hơi cong lên, y rũ mắt nhìn nhành hoa trên tay mình cũng đang phiêu phiêu theo chiều gió. Trên núi tuyết vốn dĩ làm gì có hoa mọc, màu sắc tươi sáng như thế này hẳn là từ nơi khác. 

Cả hai người bọn họ đều đã vượt qua cái thời gian làm những chuyện lãng mạn vụn vặt trẻ con như thế này rồi. Thế nhưng Ôn Khách Hành vẫn mang đến cho y những bất ngờ nho nhỏ. Y khẽ cười mắng hắn ấu trĩ, giống như đứa nhóc mang hình hài một ông cụ tóc bạc, thế nhưng vẫn nhận lấy mọi sự dịu dàng lẫn nghịch ngợm của Ôn Khách Hành, trên môi còn treo một nụ cười mỉm. Trên nền toàn là tuyết trắng, nhà cũng bị phủ đầy tuyết, thì dưới ánh mắt của Ôn Khách Hành luôn là gò má ửng hồng của Chu Tử Thư, rực rỡ như ráng chiều.

Chẳng hạn như lúc này. Nếu như Chu Tử Thư thừa nhận đôi lúc, chỉ đôi lúc thôi, chính mình đang chìm trong ánh mắt tràn đầy nhu tình của Ôn Khách Hành, thì chính hắn cũng đang say, vì cái gì không rõ, có thể không vì điều gì cả, có thể là mọi thứ. 

Mãi một lúc sau, Ôn Khách Hành mới bật cười.

"Ta hái được dưới chân núi." Giọng nói của hắn đều đều, chậm rãi, vừa nói vừa lấy lại nhành hoa rồi vân vê trong tay. Sau đó hắn lại nhìn Chu Tử Thư, trong đầu nảy ra một ý tưởng. Hắn vừa nói vừa vén lọn tóc lòa xòa bên tai Chu Tử Thư, rồi đặt nhành hoa lên tai y. Hắn xoa cằm quan sát một hồi thì bĩu môi. "Hừ, huynh cài trâm ta tặng là đẹp nhất."

"Đệ xuống núi à?" Chu Tử Thư không thèm mắng hắn trẻ con nữa, nhưng cũng không tháo hoa xuống. 

"Ta nghe thấy tiếng náo nhiệt nên ghé xem thử. Có một đám nhóc đi ngang qua." Hắn vừa kể vừa xoa cằm. "Quần áo chúng mặc rất kỳ lạ, hẳn không phải người ở đây. Ừm, ta còn nghe chúng nhắc đến một ngày đặc biệt... nhưng ta không rõ lắm."

Chu Tử Thư trầm mặc một lúc. 

Khái niệm thời gian vốn dĩ đã không còn, chỉ là mỗi ngày cùng nhau ngắm bình minh, sóng vai ngắm hoàng hôn, đôi lúc lại nghe ngóng chuyện dưới núi, không biết Ôn Khách Hành lại tìm được đâu ra một đám trẻ con hay nô đùa gần đó rồi nghe chúng kể chuyện. Quả thật nếu không phải vì vẻ ngoài này, bọn họ chính là hai lão già không theo kịp thời đại.

Ôn Khách Hành trông thấy Chu Tử Thư ngẩn người ra rồi lại chăm chú lắng nghe mình thao thao bất tuyệt, khóe môi hắn càng giương lên cao.

"Hình như là ngày bày tỏ tình cảm." Hắn vừa nói vừa nhìn trộm Chu Tử Thư. "Ta yêu huynh*."

Chu Tử Thư ngây người ra. Sau đó đánh lên vai hắn một cái vang lên tiếng. Y quen với thói cợt nhả của Ôn Khách Hành, hắn muốn trêu ghẹo y thế nào y cũng không còn cảm thấy sởn da gà nữa. Thế nhưng điểm yếu của Chu Tử Thư đối với hắn chính là khi Ôn Khách Hành, không vì lí do gì, không vì điều gì, đi thổ lộ tình cảm, bằng giọng và cách nói đều đều trầm ổn của hắn. Giống như việc đó đến tự nhiên như thở. Chu Tử Thư cảm thấy hai tai mình nóng lên, sau đó nhẹ nhàng thở ra.

"Thì ra là ngày này."

"Thật không ngờ bây giờ bọn họ có thể nghĩ ra được phương thức này." 

Ôn Khách Hành gật gù cảm thán trình độ của người đương thời rồi lại ngẫm nghĩ đến hàng tá cách bày tỏ suy nghĩ mà người ta có thể nghĩ đến. Bỗng thấy mấy câu tán tỉnh của mình trước kia đúng là không có đất dụng võ. A Nhứ trước đây nghe hắn đọc thơ từ trêu ghẹo không đánh cũng là véo tai hoặc hừ lạnh chán ghét, thế nhưng lúc này trước mắt hắn lại không giấu được vẻ hạnh phúc xen lẫn ngượng ngùng, sóng mắt dào dạt dịu dàng như gió xuân.

"A Nhứ, huynh có muốn xuống núi một chuyến không?"

Chu Tử Thư chần chừ một lúc rồi gật đầu đáp lại. Ôn Khách Hành nhận được tín hiệu đồng ý, gương mặt vui vẻ bừng sáng, hắn nắm lấy cổ tay y rồi kéo về phía mình. 

"Ta nghe bọn nhóc nói phía nam có một vườn hoa rất đẹp. Khi đến đó ta sẽ tặng cho huynh một mảnh vườn."

"Chỉ một mảnh vườn thôi à?"

Ôn Khách Hành nghe vậy thì vội nói.

"Không chỉ một mảnh vườn, huynh muốn bao nhiêu hoa ta đều tìm được hết cho huynh!"

Chu Tử Thư trông thấy dáng vẻ khẩn trương của hắn chỉ mỉm cười. Tay khẽ vân vê đóa hoa đỏ trên tóc mình.

Y thích đóa hoa này hơn.

Chúc mọi người ngày một ngày ăn cơm chó ấm áp và vui vẻ nha >u< Viết TuấnHạn nhiều rồi nên bây giờ dành một tình yêu to bự cho ÔnChu.

Lúc viết ÔnChu mình chỉ nghĩ đến một đôi vợ chồng già theo chậm thời đại không hiểu bọn trẻ đang làm gì nhưng mà lão Ôn vẫn thích bắt trend nên cũng tập tành làm theo =)) Hơi fail nhưng Chu mỹ nhân thích là được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top