Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ichiji chạy nước rút qua các hành lang trong Tháp Công lý. Anh cần tìm một trong những điệp viên CP9 để lấy được chìa khóa của họ. Anh hiểu tên khốn Spandam đang lãng phí thời gian của họ vào việc tìm kiếm chìa khóa còng tay của Robin nhưng vì nó chắc chắn được làm bằng đá biển, nên đây là cách duy nhất. Bọn họ không có nhiều thời gian. Mặc dù vậy, Ichiji vẫn chưa tìm thấy một điệp viên nào. Robin đang bị đưa đến Cổng Công lý và nếu họ không đến được đó, họ sẽ mất cô mãi mãi.

Ichiji không hề tin tưởng Robin khi cô tự mời mình lên tàu của họ. Cô đã từng là kẻ thù của họ và nếu Yonji không có một cơ thể khỏe mạnh, cô đã giết em trai của anh ta ở Whiskey Peak. Anh ta thất vọng với Luffy vì để cô tự do đi lại trên tàu mà không suy nghĩ gì thêm. Ichiji đã cảnh giác với kỹ năng sát thủ của cô nhưng trí tuệ của cô là mối đe dọa lớn hơn. Mặc dù cô không bao giờ đối đầu với hai anh em, cô sẽ bình luận một cách bình thường về chiếc kính của anh ta hoặc tai nghe của Niji. Các thành viên phi hành đoàn không biết về tình trạng tăng cường của họ nhưng Robin đã nhanh chóng nhận ra điều gì đó không ổn. Điều đó khiến cô trở nên nguy hiểm.

Mặc dù cô có thể nghi ngờ anh và những người anh em của anh có bí mật, cô vẫn tôn trọng sự riêng tư của họ. Ichiji đoán Robin hiểu cảm giác có một quá khứ đen tối, dù sao thì anh cũng là con trai của một kẻ hiếu chiến. Dần dần, Ichiji cảm thấy thoải mái khi ở bên cô. Thật dễ chịu khi có một thành viên học thức khác trong đoàn thủy thủ mà anh có thể thảo luận về lịch sử. Robin là một phần trong đoàn thủy thủ của họ và đó là lý do tại sao anh từ chối để cô đi.

Mùi xà phòng hoa tràn ngập lỗ mũi khi Ichiji bước vào một hành lang lớn nơi có cầu thang chính. Có một cái hố và Sanji đang ở giữa nhưng có điều gì đó không ổn. Rõ ràng là cậu ấy đã bị đánh nhưng da và quần áo của anh ấy sáng bóng, mọi cạnh đều được bo tròn đến mức nhẵn như cao su. Đầu của Chopper nhô ra từ phía bên kia của anh ấy và kêu lên, "Ichiji!"

"Chopper," Ichiji nói và dừng lại, "Chuyện gì đã xảy ra với sanji vậy?!"

"Sanji sẽ ổn thôi nhưng cậu ấy đã ngã từ những tầng trên xuống."

"Cậu ấy ngã à?" Nghe không giống Sanji chút nào.

Chopper gật đầu. "Cậu ấy đã chạm trán Kalifa và cô ấy hiện có trái ác quỷ. Nami đã đi lên để lấy chìa khóa của cô ấy."

Ichiji im lặng.

Tiếng đá nứt vang vọng khắp tòa tháp. Nó đến từ các tầng trên. Ichiji chạy lên cầu thang, gọi lại. "Chăm sóc cậu ấy, Chopper!"

Ichiji đi theo tiếng động xung đột và bước vào một căn phòng đầy hơi nước. Nami được trang bị Climatact và đầy thương tích. Ichiji cần phải đi kiểm tra mắt, có một Nami to lớn khác ở bên phải và một Nami cao hơn ở bên trái. Kalfia đang đứng xa hơn trong phòng.

Trong khi cô ngạc nhiên khi thấy anh ta đến, một nụ cười tự mãn hiện lên trên môi cô. "Ồ? Một người nữa trong nhóm tứ tấu à?"

"Ich- Red, cậu đang làm gì ở đây vậy?!" Nami thấp bé kêu lên. Nami có đang lấp lánh không?! Không, anh cần tập trung vào mục tiêu của mình.

"Tôi sẽ xen vào cuộc chiến này." Ichiji tuyên bố và rút kiếm ra.

"Làm ơn, nếu anh cũng giống như tên ngốc yếu đuối kia, thậm chí còn không tìm được sức mạnh để đánh tôi," Kalfia lướt ngón tay trên cánh tay, tạo ra những bong bóng dọc theo đó. "Việc này sẽ nhanh thôi."

"Đừng cười vào niềm tin của Sanji. Cậu ấy tôn vinh một người đã cứu mạng cậu ấy và tôi tôn trọng cậu ấy vì quyết tâm của cậu ấy." Ichiji tiến về phía trước, rõ ràng là đang tức giận. "Dù vậy, chỉ vì em trai tôi sống theo tín ngưỡng của mình là không bao giờ làm hại phụ nữ..." Một ánh sáng đỏ lóe lên từ phía sau cặp kính hồng ngọc của anh ấy. "...Không có nghĩa là tôi cũng có cùng quan điểm."

______________________________________

Những lá thư về cuộc phiêu lưu của họ vẫn tiếp tục đến và làm say mê đội ngũ nhân viên của Baratie. Thỉnh thoảng khi em trai cô viết một cách say mê về những gì họ đã trải qua, Reiju cảm thấy cô đang sống cùng giấc mơ của họ. Cô không thể hài lòng hơn.

Có những lá thư khác khiến cô ước mình có thể ở đó vì anh em mình. Lá thư cô nhận được sau khi họ đối mặt với Kuma trên Thriller Bark khiến cô có xu hướng đi qua Grandline để cô có thể an ủi Sanji. Tất nhiên là cô sẽ không làm vậy. Sanji đã nỗ lực hết mình để trở thành một chiến binh có năng lực. Điều cuối cùng anh cần sau khi thua Kuma là được chị gái mình chiều chuộng. Thật may là lá thư kết thúc bằng một nốt nhạc đầy hy vọng khi băng hải tặc Mũ Rơm đi thuyền về phía Sabaody.

Không lâu sau đó, News Coo đã mang tin tức từ nửa vòng trái đất đến.

"Thiên Long bị tấn công! Thế hệ tồi tệ nhất nổi loạn ở Sabaody!"

Thời gian trôi qua.

Không có thư mới.

                                   .

                                   .

                                   .

                                   .

                                   .

                                   .

                                   .

                                   .

                                   . 

                                   .

                                   .

                                   .

"Hoả Quyền Ace sẽ bị xử tử"

                                   .

                                   .

                                   .

                                   .

                                   .

                                   .

                                   .

                                   .

"Hải quân tuyên bố chiến thắng! Râu Trắng và Hỏa Quyền Ace được xác nhận đã chết!"

                                   .

                                   .

                                   .

                                   .

                                   .

"Luffy Mũ Rơm trở lại Marineford, báo hiệu kỷ nguyên mới?!"

                                   .

                                   .

                                   .

Những giọt mưa nhẹ nhàng rơi trên cửa sổ nhưng Reiju nhìn chằm chằm vào những chữ cái và con số trên cánh tay của Luffy. Anh ấy không có hình xăm nào trước bức ảnh này. Đó hẳn là một mật mã. Luffy tin rằng thông điệp của mình sẽ đến được với thủy thủ đoàn và điều đó có nghĩa là anh em cô vẫn còn ở ngoài đó và họ vẫn còn sống. Cô phải hy vọng rằng họ vẫn an toàn.

Cánh cửa mở ra với tiếng kẽo kẹt. Zeff bước vào.

"Tại sao ông không gõ cửa?" Reiju hỏi, không chịu nhìn về phía anh.

Zeff càu nhàu và đặt một lá thư vào tay cô.

Cô lật nó lại, đó là của Ichiji. Anh viết bằng nét chữ nhỏ, nhẹ nhàng:

"Chúng ta không đủ mạnh. Em không đủ mạnh để bảo vệ họ, bất kỳ ai trong số họ. Em đã thề với bản thân rằng những gì đã xảy ra ở Thriller Bark, những gì đã xảy ra với Zoro, cảm thấy quá yếu đuối, sẽ không bao giờ xảy ra nữa. Nhưng chính xác điều đó đã xảy ra ở Sabaody và en không thể làm gì được. Luffy đã làm mọi thứ có thể để giữ an toàn cho những người anh em của chúng ta nhưng em thậm chí không thể đáp lại ân huệ đó. Cậu ấy đơn độc.

Em ổn, về mặt thể chất. Em không chắc chắn chính xác mình đang ở đâu nhưng em đã có thể lần ra News Coo nên chắc hẳn có người gần đó. Em không biết những người khác ở đâu nhưng có khả năng họ đã được gửi đi cách Sabaody ít nhất ba ngày. Em tin rằng họ đã sống sót. Tôi ngờ rằng tất cả họ sẽ viết thư ngay khi họ tiếp cận được News Coo. Phi hành đoàn của chúng em sẽ nghỉ ngơi một chút để trở nên mạnh hơn. Khi chúng em đoàn tụ, chúng em sẽ sẵn sàng cho Tân Thế Giới."

– Ichiji

"Họ vẫn còn sống", cô xác nhận với tiếng thở phào nhẹ nhõm.

"Grandline có thể đánh bại một linh hồn nhưng điều quan trọng là họ phải kiên trì." Zeff nói. "Thật khắc nghiệt nhưng những gì xảy ra ở Sabaody là một điều may mắn. Nếu họ tiếp tục tiến vào Tân Thế Giới, biển cả sẽ nuốt chửng họ." Reiju vẫn im lặng. "Cô đang nghĩ gì vậy?"

"Chỉ là nhớ lại thôi. Sanji là một đứa trẻ hay khóc nhè khi còn nhỏ. Tôi không thể nói cho ông biết có bao nhiêu lần thằng bé chạy đến với tôi với một đầu gối bị trầy xước. Tôi sẽ an ủi nó và băng bó vết thương, lấy cho nó một chiếc bánh ngọt từ bếp nếu nó ngoan. Những đứa khác thì... cứng rắn hơn nhưng chúng vẫn đến với tôi khi chúng cảm thấy bối rối. Và tôi sẽ ở đó vì chúng khi chúng cần tôi." Cô mỉm cười trìu mến. "Chúng đã trưởng thành rất nhiều. Chúng bị đánh gục nhưng chúng có thể lau khô nước mắt và đứng dậy một lần nữa."

Zeff cẩn thận quan sát Reiju, "Ta sẽ cho cô thời gian để suy nghĩ."

"Này Zeff." Cô nói khi anh sắp đi ra. "Lời đề nghị của ông vẫn còn hiệu lực chứ?"

Ông gật đầu: "Buổi huấn luyện sẽ bắt đầu vào ngày mai."

"Nghe có vẻ hoàn hảo."

______________________________________

Cuối cùng, cô nhận được thêm nhiều lá thư từ những người em trai khác, xác nhận rằng họ vẫn an toàn và quyết tâm rèn luyện theo cách riêng của mình.

Trong hai năm tiếp theo, không có một lời bàn tán nào về băng Mũ Rơm trên báo nhưng Reiju lại nhận được rất nhiều thư.

Yonji chia thời gian của mình để giúp Franky và chiến đấu với những loài động vật có sức mạnh cường hóa sinh sống ở những ngọn núi xung quanh.

Một nhà khoa học ẩn dật sống trên một hòn đảo nhỏ trên trời đã tìm thấy Niji khi anh bị thương và nhận nuôi anh. Mặc dù sống xa biển, Niji đã hiểu rõ hơn về nhiều công nghệ khác nhau.

Ichiji trở thành người bảo vệ bí ẩn của ngôi làng mặc dù người dân sợ anh vì vẻ ngoài kỳ lạ và đôi mắt đỏ. Cuối cùng, anh đã giành được sự tôn trọng của họ và dẫn dắt họ đến chiến thắng khi một quốc gia thù địch tấn công.

Sanji không bao giờ tiết lộ nơi anh hạ cánh nhưng anh mô tả đó là "địa ngục riêng của anh nhưng ít nhất thì những kẻ khốn nạn đó cũng là những đầu bếp tử tế".

Với mỗi lá thư, Reiju có thể theo dõi được các em trai mình đã lớn lên như thế nào. Một ý nghĩ chợt đến với cô vào một ngày khi cô đang kiểm kê. Cô tự hỏi liệu việc ở lại Baratie có phải là thực hiện lời hứa với mẹ mình không. Các em trai cô được tự do và mạnh mẽ, đủ mạnh mẽ để vẫn được tự do. Cô cần gì ở đây? Mặc dù nó đến nhanh như nó đi vì cô được cần đến, nhưng phải có người trông coi nhà hàng.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

"Phát hiện Luffy Mũ Rơm ở Sabaody!"

.

.

"Liên minh hải tặc Heart và hải tặc Mũ Rơm"

.

"Doflamingo từ bỏ danh hiệu Thất Vũ Hải"

"Doflamingo bị bắt! Đô đốc Hải quân cúi đầu"

.

.

.

"Nó ở đây! Nó ở đây!" Patty chạy qua Baratie, một tay nắm chặt tờ báo và một tay cầm lá thư. Do một vụ phun trào núi lửa ở South Blue, News Coo đã bị trì hoãn trong vài ngày. Sau khi đọc về cuộc xung đột bắt đầu ở Dressrosa, mọi người đều háo hức muốn xem kết quả của trận chiến và những khoản tiền thưởng mới nào sẽ được ban hành. Sự chậm trễ thật đau đớn và có cảm giác như hai năm nữa đã trôi qua trước khi họ nhận được bất kỳ thông tin nào về kết thúc của trận chiến.

Cả con tàu rung chuyển, gần như hất ngã Patty. Bực bội, anh đá tung cánh cửa và bước ra ngoài. "Mấy đứa mực ống khốn kiếp kia làm cái quái gì thế?"

Carne, được trang bị một chiếc nĩa kim loại lớn, liếc nhìn và nhận được một làn sóng nước biển trên lưng. Một con quái vật biển quằn quại trong nước. "Thưởng thức giấc ngủ làm đẹp của bạn?"

"Quái vật biển!"

Carne nhún vai. "Đúng vậy! Chúng tôi đang bổ sung hàng."

"Giữ cho Baratie không bị lật úp!" Zeff ra lệnh. Ông đứng ở rìa vây, không hề nao núng trước vị trí nguy hiểm của mình và gọi con cá lớn. "Ngươi có định hoàn thành nhiệm vụ hay không?!"

Một mái tóc hồng nhô ra từ con quái vật biển và Reiju trả lời, "Tôi phải... cắt chất độc ra nếu không thịt sẽ bị hỏng!"

Zeff gật đầu hiểu ý. "Vậy thì cô còn chờ gì nữa?"

Reiju cười. "Thật là thiếu kiên nhẫn!"

Cô nhảy lên không trung và xoay người để lấy đà trước khi giáng một cú đá rìu tàn khốc vào đầu quái vật biển. Quái vật biển lắc lư và rơi xuống nước, sóng nhấn chìm vây của Baratie.

Reiju nhẹ nhàng đáp xuống boong tàu và liếc nhìn Zeff, người gật đầu tán thành. "Cô đã mài giũa kỹ thuật của mình rất tốt."

Cô ấy cười khúc khích một chút. "Tôi muốn làm hài lòng ông."

"Ôi trời!" Patty hét lên khi ngoi lên khỏi mặt nước. "Ướt quá!"

"Quần áo của bạn sẽ khô."

"Không! Bức thư." Reiju chấp nhận phong bì ướt khi Patty giải thích, "Tôi cố giữ nó nhưng lại làm mất tờ báo. Thật tệ, vì tiền thưởng của băng Mũ Rơm đều ở trong đó."

"Thật không may nhưng cảm ơn anh đã giữ lại bức thư." Reiju nói và kiểm tra bức thư, mực đã chảy rất nhiều. "Tôi sẽ xem thử có thể lấy được gì từ nó không."

"Chúng ta có nên lấy báo không?" một đầu bếp hỏi.

"Đừng bận tâm," Zeff gạt đi. "Giờ thì nó đã hỏng rồi."

"Và ông nên đi ngủ đi." Reiju mắng.

"Ta chỉ bị đau lưng, thế thôi."

Reiju chống tay lên hông, "Và chuyện này nghiêm trọng đấy. Hãy nghỉ ngơi một lát nhé."

Các đầu bếp bận rộn chuẩn bị thịt để cất giữ trong khi Reiju đi giải mã bức thư.

Tờ báo chìm sâu hơn vào lòng đại dương, những món quà lưu niệm trôi nổi xung quanh nó, bị rơi ra khi Patty bị sóng đánh.

                      *ONLY ALIVE *

                    "Chân đen" Sanji

                     "Mắt đỏ" Ichiji

                 "Nắm đấm điện" Niji

             "Cánh tay mạnh mẽ" Yonji

                                  .

                                  .

                                  .

                                  .

                                  .

                                  .

Reiju đang ngồi ở bàn làm việc cố gắng giải mã xem ai đã viết bức thư khi cô nghe thấy tiếng đại bác nổ vài phút trước khi Baratie bị tấn công. Vội vã đứng dậy, Reiju cầm một con dao găm trên đường ra ngoài để xem tên cướp biển nào đủ ngu ngốc để tấn công Baratie. Cô dừng lại ngay khi bắt gặp ánh mắt vô hồn của những con ốc sên khổng lồ. Hai con số sáu được vẽ trên lớp vỏ đen của chúng không để lại bất kỳ nghi ngờ nào về danh tính của kẻ tấn công.

Nhiều quả đạn đại bác trút xuống, phá hủy một nửa quán Baratie chỉ trong một loạt đạn.

Những người đầu bếp, không chuẩn bị cho cuộc tấn công, nằm bị đánh đập và bị thương trên đống đổ nát. Một trong những con ốc sên hạ thấp cuống mắt của nó. Trên đó là một nhóm lính mặc đồng phục, ngoan ngoãn chờ lệnh. Chỉ có một con cao hơn những con còn lại.

Suy nghĩ đầu tiên của Reiju khi gặp lại cha sau 13 năm là ông không hề thay đổi, ông vẫn hệt như những gì cô nhớ. Vẫn bộ đồng phục xám đó; vẫn mái tóc dài, hoang dã, vàng hoe đó; vẫn đôi mắt sắc sảo và tàn nhẫn đó. Ông vẫn giữ nguyên sự hiện diện đáng sợ và vóc dáng điềm tĩnh đó. Ông vẫn vậy và điều đó không báo hiệu điều tốt lành cho số phận của Baratie.

Judge vẫn nhìn chằm chằm vào cô khi anh bước lên Baratie, gỗ nứt ra dưới chân anh. Ông dừng lại ngay trước mặt cô, buộc Reiju phải ngửa cổ ra sau để duy trì giao tiếp bằng mắt.

"Tại sao ông lại ở đây?" cô hỏi một cách nghiêm khắc.

"Đó có phải là cách chào cha của con không?" Judge nói, cũng nghiêm nghị không kém. "Một người cha không có quyền gặp con gái mình, đặc biệt là sau khi ông ta nghĩ rằng tất cả con cái mình đều đã chết trong chiến tranh sao?"

"Một cuộc chiến mà ông đã vô tình đưa họ đến."

Ánh mắt của Judge chuyển sang cánh tay cô, hoặc sự thiếu vắng của nó. "Có vẻ như ta không phải là người duy nhất liều lĩnh."

Reiju vẫn kiên quyết. "Ông muốn gì?"

"Về nhà đi, Reiju." Judge nói. "Hãy rời khỏi cuộc sống thảm hại mà con đang sống, ta có thể cho con một mục đích lớn hơn. Hoặc từ chối và ở lại trên con tàu đang chìm này."

Reiju liếc nhìn đống đổ nát xung quanh, hiểu hoàn toàn những điều cha cô nói. Baratie đã bị bao vây và áp đảo hoàn toàn. Con tàu này đã là nhà của anh em cô trong nhiều năm và một nửa đã biến mất trong chớp mắt. Judge nắm giữ quyền lực ban cho những người đầu bếp và con tàu một nấm mồ dưới đáy biển chỉ bằng một từ.

Một số mảnh gỗ vỡ dịch chuyển và Zeff xuất hiện từ đó, ho dữ dội. "Cái quái gì thế—" ông ta dừng lại khi nhìn thấy tình hình.

Nhiều đầu bếp khác đứng dậy, lấy lại bình tĩnh và cầm vũ khí.

"Tránh ra Reiju," Carne nói, cố gắng giữ mình đứng vững.

"Không có thằng khốn nào dám đụng vào nhà hàng của ông chủ mà thoát tội cả." Patty gầm gừ.

"Nếu chúng ta cùng nhau chiến đấu, chúng ta có thể đánh bại chúng!"

"Đúng!"

Không, họ không thể đánh bại họ. Germa là tai họa của Biển Bắc và, nếu nguồn tin của Reiju là chính xác, thì ảnh hưởng của nó đã lan đến Tân Thế giới. Không có gì trong bốn Biển có thể chống lại đội quân tiên tiến về công nghệ, đặc biệt là một nhóm đầu bếp hỗn tạp. Judge sẽ chấp nhận bất kỳ lý do nào để xóa sổ hoàn toàn phần còn lại của Baratie và những đầu bếp  khỏi mặt đất này.

Reiju thở dài rồi mỉm cười, "Xin lỗi mọi người. Không cố ý gây ra chuyện ồn ào như vậy!"

Các đầu bếp nhìn cô với vẻ bối rối.

"Cha đến đón tôi." Reiju giải thích khi cô bước tới chỗ Zeff. "Tôi sẽ phải nộp đơn từ chức chính thức. Xin lỗi vì thông báo gấp."

Zeff nhìn chằm chằm vào chiếc chìa khóa kho mà Reiju đang đưa cho ông. "Reiju, giải thích đi."

Reiju cúi xuống, đặt chìa khóa vào tay ông, thì thầm vào tai ông: "Nếu ông nói với em trai tôi, tôi sẽ giết ông."

Không nói thêm lời nào và không ngoảnh lại, Reiju tự tin bước về phía Germa 66. Judge sẽ không thấy thỏa mãn khi thấy bất kỳ sự hối tiếc nào vì cô không có. Các em cô phải có một ngôi nhà để trở về nhưng cô không cần phải ở đó để một nơi như vậy tồn tại.






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top