Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Bigger Than The Whole Sky

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi yêu em....













Tôi yêu em rất nhiều. Tôi rất yêu em, yêu em nhiều đến nỗi chẳng có từ ngữ nào trên cuộc đời này có thể diễn tả hết được thứ tình yêu mà tôi muốn dành cho em...

Tôi thật sự yêu em. Mỗi hơi thở, mỗi nhịp đập trong cơ thể, trong con tim này sinh ra đều chỉ dành cho em. Tôi muốn trao cho em tất thảy những điều tốt đẹp nhất mà tôi có được. Em xứng đáng với những gì quý giá nhất trên cuộc đời bao la này.

Em có biết những gì tôi muốn trao cho em còn lớn hơn gấp hàng ngàn, hàng vạn lần những điều mà tôi đã làm cho em không? Người con gái quá đỗi xinh đẹp, quá đỗi dịu dàng như em thật xứng đáng với những điều lộng lẫy nhất. Nếu được chọn giữa cuộc sống xa hoa, quẩn quanh với những điều phù phiếm ngoài kia, hoặc được ở bên em thì tôi sẽ chẳng chần chừ gì mà chọn em. Chỉ cần được ở bên em thôi, cho dù phải chịu tất cả những điều khốn khổ nhất thế giới này, tôi cũng bằng lòng cam chịu tất.

Em biết không, ngay những giây phút tôi nhận ra rằng trái tim này vốn chỉ dành cho em, tôi đã tự thề rằng tôi sẽ nguyện dâng hiến cả mạng sống, cả linh hồn nhỏ bé này dành cho em. Hỡi các vị thần linh trên cao, con mong các ngài chứng giám cho con. Tôi nguyện một lòng làm trâu, làm ngựa cho em. Tất cả những gì em cần làm chỉ đơn giản là đón nhận tình cảm này của tôi mà thôi.

Từng giây, từng phút, từng giờ trôi qua, tôi vẫn chỉ thương nhớ mỗi em. Hàng vạn những điều đang cám dỗ tôi ngoài chỉ cũng chẳng bằng một khắc được tận mắt mình nhìn ngắm nụ cười rạng rỡ của em.

Em có biết tôi yêu em lắm không? Tôi chắc chắn rằng em biết rõ điều đó mà nhỉ? Trong mắt tôi chỉ có bóng hình em. Những nụ cười nở trên môi em khi chúng ta đi cạnh bên nhau trên ngọn đồi cỏ đầy nắng và gió là thứ cho dù có chết đi thì tôi vẫn sẽ mãi khắc ghi sâu vào trong tim.

.....................Em thắc mắc vì sao à?

Đơn giản là chỉ vì....













....Tôi yêu em

Phải, đơn giản chỉ vì ba chữ "Tôi yêu em"

Tôi yêu em đến điên dại. Trái tim này nguyện yêu em đến khi linh hồn này lìa xa khỏi cõi đời. Mỗi ngày trôi qua, tình yêu của tôi dành cho em ngày một lớn dần. Chỉ có thời gian là phai mờ đi, tình yêu của tôi dành cho em vẫn mãi như thế, vẫn sẽ mãi nở rộ như những đóa hoa xinh đẹp nhất trong ngày xuân.





















Hôm ấy là một ngày trời rất trong xanh, vẫn như mọi ngày khác, tôi đều một mình nằm trên đồi cỏ lộng gió thu để đọc sách và giết thời gian. Mỗi ngày của tôi khi ấy đều quẩn quanh với sự nhàm chán. Từ ngày đặt chân đến đất nước Đại Hàn rộng lớn này, tôi không có lấy một người bạn. Đơn giản là chỉ vì tôi là người ngoại quốc và.......

....Và vì tôi là một đứa không có gia đình.

Họ nói rằng một đứa "đầu đường xó chợ" như tôi không đáng để kết bạn với họ. Họ nói rằng những người ngoại quốc chỉ đến đất nước của họ với những ý nghĩ xấu xa mà thôi. Họ còn nói rằng chính vì cuộc sống của tôi đầy rẫy tội lỗi nên cả gia đình tôi mới phải hứng chịu sự giận dữ từ các vị thần trên Trời cao.

"Vì sao không phải là tôi? Vì sao không giết tôi? Vì sao lại là gia đình của tôi?"

Mất đi gia đình, tôi tìm đến một cuộc sống mới ở một đất nước hoàn toàn xa lạ. Tôi đã luôn mơ về một cuộc sống hạnh phúc, tươi đẹp như trước kia. Tuy chẳng có gia đình ở cạnh, nhưng chỉ cần có bạn bè thôi cũng đã đủ xoa dịu tâm hồn đầy rẫy những vết thương của tôi rồi.

Nhưng sao cuộc đời lại vô tình lắm em à. Ngày đêm tôi không ngừng mơ về nó, cố gắng yêu thương lấy cái thế giới đang dần giết chết tôi, vậy mà nó lại quật tôi ngã một cú thật đau điếng. Một cơn đau rất dai dẳng, đeo bám tôi. Tôi đau lắm vì dù sao tôi cũng chỉ là con người thôi mà. 

Nó như con dao sắc lẹm cứa từng đường vào tim tôi và làm máu chảy dài suốt cả ngày lẫn đêm. Nó hành hạ tôi từ ngày này đến tháng nọ. Tôi mệt mỏi lắm, nhưng tôi chẳng có đủ can đảm để tự kết thúc cái cuộc sống chết tiệt này của mình.

Nếu được, tôi muốn trở lại cuộc sống vô tư như trước kia. Một cuộc sống đầy ắp tiếng cười và niềm hạnh phúc. Một cuộc sống vô lo, vô nghĩ. Một cuộc sống nơi mà tôi có thể tự do nói cười. Nơi mà tôi có thể là chính "Tôi".

Ngày trước tôi khác hẳn bây giờ lắm. Tôi của tháng ngày trước rất thích buôn chuyện, đặc biệt thích nhảy, thích được thể hiện bản thân. Vậy mà giờ....

......Tôi chỉ thấy mình đang dần khép kín lại. Tôi tự mình đóng cửa trái tim này lại. Cũng chẳng còn những cuộc trò chuyện vui vẻ nữa. Em có biết vì sao không?

Tôi không đoái hoài đến việc vui vẻ nữa, tôi thích sự lặng im này vì tâm trí tôi đã đủ ồn ào rồi em ạ.

Nhưng rồi ngày thu nhẹ nhàng của năm ấy đã đưa em đến với tôi. Khi tôi đang nằm trên đồi cỏ xanh, vừa nghe nhạc, vừa suy nghĩ vẩn vơ thì em từ đâu đến ngồi xuống cạnh tôi. Khi ấy, trên môi em nở một cụ cười rất tươi. Một nụ cười dịu dàng đến nỗi khi tôi chỉ vừa nhìn thoáng qua thôi, tim tôi đã nhanh chóng đánh mất một nhịp rồi.

Cũng vì nụ cười đó mà đầu óc tôi trở nên trống rỗng. Tôi ngẩn người ra, thẩn thơ nhìn ngắm những đường nét thanh tú trên gương mặt em. Từ lúc sinh ra trên cõi đời này, tôi chưa gặp người con gái nào đẹp như em cả. Tôi dùng cả linh hồn này để thề đó.

Em khi ấy đối với tôi xinh đẹp tựa như nàng tiên vừa bước ra từ những câu chuyện cổ tích huyền diệu của Bắc Âu vậy. Tôi cứ lặng im ngắm nụ cười xinh đẹp của em như thế đấy. Khoảnh khắc đó, cánh cửa trái tim của tôi thật sự đã khẽ lung lay.

"- Chào chị nhé, em tên Chanelle, Chanelle Moon.

- M-Moa...Kim Moa..."

Xin lỗi em vì lúc đó tôi đã trả lời em một cách lạnh lùng như thế nhé. Thật sự thì lúc đó tôi đã hoàn toàn bị vẻ đẹp đầy nhẹ nhàng của em đánh gục rồi.

"- Em năm nay vừa tròn 20 tuổi. Còn chị?

- Tôi lớn hơn em một tuổi...

- Sao chị lại ngồi đây một mình thế ạ?

- Tôi...th-thích như thế. Tôi...thích dành thời gian cho bản thân mình.

- Em không biết vì sao nhưng nghe giọng chị, em có thể đoán được rằng chị đang nói dối đó."

Em kết thúc câu nói của mình bằng một cái nháy mắt rất tinh nghịch, như thể em đang vui đùa cùng tôi vậy. Quả thật, tôi rất bất ngờ về khả năng phán đoán của em đó. Đúng là lúc đấy tôi đã nói dối em. Tôi không thích dành thời gian cho bản thân nhiều đến thế. Tôi ngồi ở đó một mình chỉ vì tôi chẳng có bạn bè. Tôi không muốn ai biết rằng tôi không có bạn. Tôi sợ rằng cả em cùng họ sẽ buông những lời cay độc và khiến trái tim tôi lại thêm chằng chịt những vết xước.

"- Ngồi ở đây mà chỉ có một mình thì cô đơn lắm chị nhỉ? "

Em hỏi, tôi nhìn em, nhưng tôi không đáp. Không phải là vì tôi không muốn trả lời câu hỏi của em đâu. Mà là vì đã lâu rồi, tôi không được đi chung ai đó nên ngay cả tôi cũng không biết rằng liệu việc ngồi một mình nơi đây có còn cô đơn hay không.

"- Em đã nhiều lần thấy chị ra đây ngồi rồi nhưng đến hôm nay em mới có dịp xuống đây ngồi nói chuyện với chị đó.

- Em thấy sao...? Thật à?

- Đúng rồi, hầu như chiều nào em cũng thấy chị ra đây ngồi một mình. Em chưa bao giờ thấy chị đi cùng bạn bè cả. Em nghĩ chắc hẳn chị thấy cô đơn lắm nên em mới ra đây nói chuyện với chị đó."

Vì tôi sao? Những lời nói dường như giản đơn này đã lâu rồi tôi chẳng được nghe lại đó. Những từ ngữ tôi đã từng rất thích nghe bây giờ lại trở nên thật lạ lẫm đối với tôi. Phải làm sao đây? Tôi thấy....

.....Thật ấm áp.

"- Chị không có bạn bè sao ạ?

- Tôi chỉ là...không quen với việc kết bạn mà thôi.

- Lại nói dối nữa rồi kìa. Tuy lời nói rất đáng tin nhưng ánh mắt chị lại không nói thế. Vì bố em là một doanh nhân, tính chất công việc của bố là gặp gỡ rất nhiều người và bố cũng hay dắt em theo nữa nên khi tiếp xúc với ai đó, em có thể biết được người đó đang nói thật hay nói dối.

- Sao cơ?

- Từ lúc nãy đến giờ, ánh mắt của chị dường như chất chứa rất nhiều tâm tư. Có phải chị gặp chuyện gì không vui có phải không?

- Em nói gì thế...Tôi không hiểu.

- Em không biết chị đã gặp phải chuyện gì rồi nhưng nếu chị không có bạn bè thì hãy kết bạn với em đi."

Ngốc ạ, em nhìn thấu tâm tư nơi tôi hay thật đó. Chính lúc đó tôi đã nói dối em, rất nhiều là đằng khác cơ. Nhưng em biết không, tôi nói dối là để che đi cái vẻ thảm hại của bản thân mình. Che đi sự yếu đuối trong con người thật của tôi. Che đi cái sự cô đơn, lẻ loi lâu ngày mà tôi đã luôn chán nghét nó. Tôi biết em sẽ thấu hiểu việc làm này mà phải không? Thứ lỗi cho tôi, em nhé.

Khi em đề nghị việc kết bạn với em, tôi đã rất bất ngờ đấy. Tôi vừa thấy háo hức, vừa thấy lạ lẫm, nhưng cũng rất sợ hãi vì cũng đã lâu lắm rồi, tôi mới lại nhận được kiểu đề nghị như thế đó. Tôi thấy những từ ngữ em nói với tôi khi ấy thật tuyệt diệu biết bao.

Nhưng tôi khi ấy nào biết trân trọng chúng. Sau khi nghe em nói thế xong, tôi liền khó chịu ra mặt. Nhưng rồi tôi không muốn ai phải chịu tổn thương từ những lời nói như tôi cả nên tôi chọn cách làm lơ câu nói của em và lặng lẽ nhìn lên bầu trời xanh.

"- Chị là người ngoại quốc có phải không?

- Trông tôi giống người ngoại quốc lắm à? Tôi thấy em mới là người ngoại quốc đó.

- À phải, em là con lai giữa Hàn với Mỹ. 

- Thảo nào...em xinh đẹp đến thế.

- Chị nghĩ thế sao? Cảm ơn chị nhé.

- Xinh đẹp như thế hẳn có nhiều bạn lắm nhỉ? Tôi nghĩ em chắc sẽ không bao giờ cảm thấy cô đơn đâu. 

- Chị sai rồi nhé, tuy là có nhiều bạn thật nhưng hầu như họ đến với em chỉ vì sắc và vì tiền của gia đình em thôi."

Nói đến đây, mặt em bỗng dưng trở nên trầm xuống hẳn. Đoán chắc là tôi đã nhắc đến một sự kiện không vui của em rồi. Thì ra người xinh đẹp, đáng yêu như em cũng giống như tôi. Tôi không chắc em có cảm thấy cô đơn không nhưng nhìn vẻ mặt buồn thiu của em lúc này, tôi đột nhiên lại muốn an ủi em vô cùng.

Tôi cho tay vào túi của mình và lấy ra một chiếc kẹo chocolate và ngại ngùng đưa nó sang chỗ em.

"- Cho em này.

- Cho em sao? Vì sao vậy ạ?  

- Vì tôi thấy mặt em có chút buồn. Hẳn đó là kí ức không vui của em nên tôi đưa em cho nó. Khi buồn, tôi sẽ ăn một chiếc kẹo chocolate vì mẹ tôi từng nói rằng chocolate có thể giúp tinh thần của con người trở nên thoải mái hơn nên tôi nghĩ nó cũng sẽ giúp em được chút ít.

- Thật sao? Em cảm ơn chị nhiều lắm."

Sau khi nhận lấy chiếc kẹo, em cười rất hạnh phúc rồi nhanh chóng bóc vỏ của chiếc kẹo ra. Nhưng điều tôi không thể ngờ đến là em lại bẻ đôi chiếc kẹo ấy rồi đưa một nửa chiếc cho tôi.

"- Cái này của chị.

- Cho tôi...? Vì sao thế?

- Vì chúng ta là bạn bè mà. Với cả giọng nói của chị cũng rất buồn đó.

- Tôi đã đồng ý kết bạn với em đâu. Sao em lại khẳng định chắc nịch như thế vậy?

- Chị cho em chiếc kẹo này là đồng nghĩa với việc đồng ý kết bạn với em rồi."

Sau đó, em lại nở thêm một nụ cười rất ấm áp. Trái tim tôi lại lần nữa khẽ vang lên từng hồi. Tôi đang thật sự rung động đó em à. Lòng tốt cùng nụ cười của em là thứ tôi sẽ nguyện dùng cả đời này để bảo vệ.

Sau khi chộp lấy nửa chiếc kẹo trên tay em, tôi cắn lấy một mẩu. Trong vô thức, khóe môi tôi khẽ cong lên. 

"- Chị cười lên trông soái thật đó, cũng dễ thương nữa. Sau này đi với em, chị nhớ cười nhiều lên nhé."

Ngay tại chính khoảnh khắc đó, tôi nhận ra bản thân mình đã cười. Phải, tôi đã thật sự cười. Một nụ cười thật sự sau 3 năm ròng rã ở nơi đất khách. Một nụ cười rất thoải mái.

Cũng chính khoảnh khắc đó, tôi nhận ra trái tim mình đã hoàn toàn tràn ngập trong bóng hình em. Kể từ giây phút đó trở đi, tôi đã thề rằng cho dù cái mạng này có mất đi thì tôi cũng sẽ nhất quyết bảo vệ em, yêu thương em.

Trong phút ngẩn ngơ, tôi mới nhận ra từng ẩn ý trong câu nói của em. Cảm ơn em nhé. Cảm ơn em vì đã đến bên tôi. Cảm ơn em vì đã chấp nhận làm bạn với một đứa như tôi. Cảm ơn em đã yêu thương lấy một đứa như tôi. Cảm ơn em vì đã đến và cứu rỗi linh hồn kiệt quệ này. Tôi thật sự cảm ơn em rất nhiều.















Từ sau hôm ấy, tôi và em hầu như ngày nào cũng ngồi cạnh nhau trên cánh đồng cỏ này, tôi tuy cũng chẳng nói được mấy câu với em nhưng đổi lại, em lại rất hào hứng kể cho tôi nghe về bản thân em, về những thứ xung quanh cuộc sống của em. Có em ở cạnh bên, tôi đã dần không còn thấy chán nản nữa.

Những ngày ở cạnh em, tôi đều cố gắng cười rất nhiều để làm em vui. Trước khi đến gặp em, tôi đều đứng trước gương để tập cười một cách chân thật nhất. Tôi đã nguyện làm tất cả vì em nên chút chuyện nhỏ nhặt này, tôi đều muốn nó trở nên hoàn hảo nhất.

Mỗi ngày có em cạnh bên tựa như Thiên Đường vậy. Tôi dần trở nên cởi mở hơn. Tôi quan sát thấy rằng bản thân mình đã thôi cảm thấy mệt mỏi rồi đấy. Ngoài ra, càng tiếp xúc với em, những rung động trong trái tim này lại ngày một trở nên mãnh liệt hơn.

Nhờ có em mà tôi được chu du ở khắp chốn xa. Khi thì chúng tôi cùng nhau đi biển. Khi thì lại cùng nhau leo núi. Còn có những ngày chúng tôi cùng nhau đi dạo quanh công viên, hồ nước để thay đổi không khí. Có khi lại cùng nhau đi dã ngoại trên đồng cỏ lộng gió này.

Mỗi ngày của tôi trôi đi đều tràn ngập những sắc màu tươi sáng và đồng hành với những ngày tuyệt đẹp đó chính là nụ cười tươi sáng của em. Làm sao tôi có thể cho em biết tình yêu trong tôi dành cho em lớn như thế nào đây.

"- Chanelle...tôi yêu em. Tôi thật sự yêu em rất nhiều. Em chính là người bạn đầu tiên của tôi trong suốt 3 năm tôi ở đất nước Hàn Quốc này. Những tháng qua thật sự cảm ơn em vì đã đến đây và làm bạn với tôi. Em có đồng ý làm bạn gái của tôi chứ..?"

Tôi nhớ lúc ấy em chỉ lặng im nhìn sâu vào trong mắt tôi mà thôi. Chúng ta cùng chìm đắm vào đôi mắt chất chứa biết bao nhiêu yêu thương của đối phương mà chẳng hề hay thời gian đã trôi qua bao lâu.

"- Em đồng ý. Em cũng yêu chị rất nhiều"

Khi ấy, tôi đã nghĩ rằng em sẽ từ chối tôi. Nhưng nhiệm màu làm sao, em lại đồng ý yêu lấy một cô gái ngoại quốc không có gia đình như tôi. Tôi cảm thấy hạnh phúc lắm. Chẳng có từ ngữ nào diễn tả được cảm xúc của tôi cả.

Sau khi nghe câu trả lời của em, tôi đã chẳng chần chừ gì mà chạy đến bên em rồi ôm chặt lấy em. Ôm chặt lấy hơi ấm của cuộc đời tôi. Ôm lấy lý do duy nhất tôi vẫn kiên trì sống như một con người cho đến tận giờ phút này. Ôm lấy người con gái tôi nguyện yêu đến muôn vàn kiếp.

Những ngày sau ấy, chúng tôi cùng nhau hẹn hò ở rất nhiều nơi. Cùng nhau vui vẻ, hát ca. Cùng tạo nên những kỉ niệm khó mà quên được. Chúng tôi đều nghĩ rằng tình yêu xinh đẹp này rồi sẽ mãi trường tồn cùng với thời gian trôi đi. Nhưng tôi đâu biết rằng, sự thật thì luôn phũ phàng đến đau lòng.

Bố mẹ em biết được rằng người yêu của con gái họ vậy mà lại là một đứa không cha, không mẹ. Lang thang, lạc lõng ở nơi đất khách xa lạ. Ấy vậy, lại còn là một đứa con gái chân yếu tay mềm nữa. Họ khó lòng mà chấp nhận được việc này. Bố mẹ nào cũng chỉ muốn những điều tốt nhất cho đứa con gái duy nhất của họ mà thôi.

Chúng tôi bị cấm qua lại với nhau. Họ còn dọa rằng nếu em cứ tiếp tục đến tìm tôi, họ sẽ nhốt em trong nhà. Nhốt em trong căn nhà đầy rẫy sự ngột ngạt đó. Họ nói rằng họ sẽ không ngần ngại mà giết tôi để em thôi trốn đi gặp tôi.

Nhưng họ đâu biết rằng mạng sống này đối với tôi vốn dĩ chẳng quan trọng bằng nụ cười em. Tôi nguyện chết đi để em có thể được sống. Một nụ cười của em thôi cũng quá đủ cho tôi rồi.

Nhưng...

Không ngăn cản được em nên họ ép em kết hôn với một người con trai khác...

Điều đó làm tôi đau lòng khôn xiết...













"- Sáng mai em phải cưới rồi...Chị đừng sống chỉ vì em nữa nhé. Hãy tìm người khác mà yêu thương, có được không? Một người có thể chăm sóc được chị. Một ai đó tốt hơn chứ không phải là em...nhé...?"

Tuy tôi gật đầu như thế thôi nhưng lòng tôi đau không thể tả. Làm sao tôi có thể yêu một người khác đây hỡi em. Trái tim này vốn dành cho em cơ mà?

Tối hôm ấy, em và tôi cùng nhau ngồi trên đồi cỏ vương đầy những kỉ niệm đang dần vụn vỡ của chúng tôi. Em tựa đầu vào vai tôi, cùng tôi lặng lẽ ngắm nhìn dòng nước trôi đi. Nói thật với em, lúc đó nước mắt tôi rơi rất nhiều đó.

Sau hôm ấy, tôi quyết định sẽ quay về Thái Lan để thôi phải chứng kiến cái cảnh em hạnh phúc bên người ta. Và tính đến hiện tại, đó là quyết định sai lầm nhất trong cuộc đời tôi.









Hiện tại....

- Tôi đáng trách nhỉ? Xin lỗi vì đã rời đi em nhé. Tôi trở lại rồi đây. Em sẽ tha thứ cho tôi chứ?

Em lặng im nhìn tôi, trên môi em vẫn giữ mãi một nụ cười thật tươi. Chỉ là...









...Nụ cười ấy sẽ chẳng bao giờ làm tôi vui thêm được nữa. Trong di ảnh, em vẫn thật rạng rỡ.

- Chanelle à, xin lỗi vì lần nào đến tôi cũng nhắc về những lúc chúng ta còn bên nhau nhé. Lần tới, tôi sẽ kể cho em nghe về ẩm thực ở Thái Lan nhé?

- Trời sắp mưa rồi, tôi phải về thôi. Tôi yêu em rất nhiều. Tạm biệt nhé.

Ngay lúc tôi đứng dậy và gửi lại một nụ hôn gió trên di ảnh của em, cánh đồng cỏ lại khẽ nổi gió lên. Làn gió dịu dàng mang hương thơm của cỏ mùa thu đến bên tôi. Sau này, tôi sẽ đi qua rất nhiều mùa thu. Nhưng mãi mãi, vẫn sẽ chẳng có mùa thu nào đẹp bằng mùa thu bên nụ cười của em. Mãi mãi....

       "Suy, ngày 30, tháng 8, năm 2023"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top