Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[One-shot][JunSeob] I'm Sorry...! *Part1*

- Mình chia tay đi Junhyung, em xin lỗi!

 Sợi dây chuyền đặt vào tay anh nhẹ nhàng rơi xuống mang theo giọt nước ... Là mưa hay là nước mắt. Cậu lướt qua người anh, lạnh lùng bước, mặc anh đứng đấy dưới trời mưa lạnh lẽo...

***

  Anh, không đẹp trai nhưng lại có chút gì rất cuốn hút, là hình mẫu của bad boy mà các cô gái say mê.

 Cậu, bé nhỏ đáng yêu với nụ cười rạng ngời nhưng có chút đượm buồn trong ánh mắt, là hình mẫu thú cưng của rất nhiều người.

 Số phận đã sắp đặt cho họ gặp nhau, một lần, hai lần rồi ba lần ...cậu luôn nhìn về phía anh nhưng anh không hề chú ý đến cậu cho đến khi tai nạn đó xảy ra. 

 Ngày hôm đó trời mưa như trút nước, cậu đứng chết lặng ở nơi góc đường. Bóng dáng cậu nhòe đi trong màn mưa khiến cậu lại càng nhỏ bé hơn nữa. Anh xuất hiện, nắm lấy cánh tay cậu thật chặt rồi kéo đi. Ban đầu cậu ngỡ ngàng rồi giằng tay thật mạnh, cậu quay người bỏ chạy. Anh vội vàng đuổi theo. Chiếc xe như ngọn lao vút qua xuyên thủng màn mưa, họ ngã xuống. Anh ôm cậu thật chặt trong vòng tay. Người bị thương là anh, cậu sợ hãi luống cuống đỡ anh rồi vội vàng bắt xe....

 - Để tôi ngồi đó được rồi, trong phòng tôi có quần áo khô đó cậu lấy thay tạm đi.

- Dạ em không sao, anh mới cần thay đồ trước để em giúp anh. Em vào lấy ít nước ấm cho anh nhé.

- Thôi khỏi tôi tự làm được.

- Nhưng tay anh đang bị thương, cũng là vì em cả, em sẽ giúp anh _ nói rồi cậu chạy vội vào phòng tắm lấy ra một chậu nước ấm _ Anh hơi nhấc tay lên được không ạ phải thay đồ ướt ra không thì anh sẽ bị cảm mất.

 Cậu vắt chiếc khăn mềm, lau gương mặt anh.

- Cậu không cần phải làm vậy _ anh ngập ngừng quay mặt đi.

- Đương nhiên là em phải làm vậy rồi.

 Cậu bắt đầu lau cổ rồi kéo nhẹ xuống ngực. Cậu dừng lại ở dòng chữ được xăm trên ngực anh rồi nhìn chăm chăm vào nó. Cậu lặng đi vài giây rồi quay mặt đi, tiếp tục vòng ra phía sau lau phần lưng cho anh.

- Chắc anh yêu mẹ của mình lắm nhỉ, bà chắc hẳn rất tự hào về anh _ giọng cậu đượm buồn.

- Cũng bình thường thôi. Còn cậu thì sao, cậu không thế ư?

- Bản thân em cũng không biết như thế nào nữa, nếu người sinh mình ra rồi vứt bỏ mình thì căm ghét người đó là điều đương nhiên đúng không?

- .... Uhmm ... Là vì vậy sao? Vì vậy mà cậu mới đứng dưới mưa như thế? 

- Không bà ấy đã bỏ đi từ lâu lắm rồi. Em sống với người đàn ông đã nhặt em về nuôi. Sống với ông ấy chừng ấy năm nhưng cuối cùng thì ông ta cũng vậy... lấy hết tiền tiết kiệm mà em đã dành dụm, lấy cả tiền cọc nhà thuê và bỏ đi. Cuối cùng thì em cũng chính thức trở thành kẻ cơ nhỡ không nơi nương tựa _ cậu buông lời nói bình thản kèm nụ cười trên môi nhưng sao nghe chua xót quá.

 Anh quay người lại, nhìn thật sâu vào đôi mắt cậu.

- Anh không cần thương hại em đâu _ cậu lúng túng bước lại đằng trước tiếp tục lau cánh tay anh _ Vừa rồi nếu anh không cứu em thì có lẽ sẽ tốt hơn. Bây giờ em phải làm thế nào để sống đây?

 Cậu định nhấc tay anh lên nhưng chúng không cử động, cậu ngước mắt nhìn anh. Nước mắt chực rơi, ánh mắt anh như đang chạm vào nỗi đau đó. Bất chợt anh nhíu mày đưa tay lên xoa nhẹ mái tóc cậu. Vội vã cúi xuống che đi giọt nước mắt nhưng sao bờ vai anh lại rộng đến thế, sao bàn tay anh lại ấm đến thế... Cậu òa khóc như đứa trẻ.

- Đỡ hơn chưa? _ anh lên tiếng sau khi im lặng nghe cậu khóc suốt cả tiếng đồng hồ, cậu gật nhẹ đầu vẫn chưa ngẩng mặt lên _ Nếu rồi thì làm ơn đi lấy cho tôi cái áo tôi sắp chết cóng rồi đây.

- Chết, em quên mất! _ cậu hốt hoảng bật dậy, lật đật chạy vội vào phòng _ Dạ đây, em xin lỗi ... _ cậu cúi gằm mặt lí nhí.

- Được rồi, tôi tự mặc được. Cậu lo đi tắm rồi thay đồ đi. Thay đồ xong đi rồi tính tiếp.

- Vâng _ cậu cắm mặt lủi thủi đi vào.

 Làn nước ấm làm cậu khẽ rùng mình. Nhìn chính mình trong gương, đôi mắt đã sưng đỏ hết cả lên. Trước đây dù có bị người cha nuôi kia say xỉn đánh đập cỡ nào cậu cũng không khóc, cùng lắm ướt mắt vì xót khi xoa thuốc mà thôi. Đây là lần đầu tiên trong đời cậu khóc như thế. Thật lạ, nhưng có phần nào thật dễ chịu, cậu đưa nhẹ tay lên đầu vuốt nhẹ mái tóc như anh đã làm... Thay đồ xong cậu lại rụt rè bước ra.

- Tôi tưởng cậu ngất xỉu trong đó rồi chứ. Lại đây uống cốc sữa nóng cho ấm bụng đi.

- Dạ em xin lỗi ... Nhưng tay anh đang đau mà...

- Cũng không đến nỗi thế đâu, dù sao cũng băng bó lại rồi, mấy việc cỏn con này vẫn làm tốt chán. Uống đi!

- Dạ vâng. Em cảm ơn! _ cầm lấy cốc sữa nóng trong tay, cậu đưa lên môi nhấp một ngụm. Thật ấm áp, khiến má cậu ửng hồng.

- Thế ... Thế bây giờ cậu tính sao?

- Dạ?

- Thì chuyện đó.... Không phải cậu nói nhà đã bị lấy lại rồi ư? Cậu sẽ ở đâu? Tiền tiết kiệm cũng đã bị lấy mất rồi.

- À ... Cái đó... Trước mắt có lẽ sẽ phải ngủ ở nơi công cộng, nếu xin ứng trước được lương ở mấy chỗ em làm thêm có lẽ cũng thuê được phòng nhỏ ở tạm vài tuần, rồi sau đó ra sao em cũng chưa biết nữa. Nhưng mà... Anh ...

- Huhmm ?

- Anh có thể cho em ngủ nhờ ở đây đêm nay được không ạ? Chỉ đêm nay thôi...

- Cậu cứ ở lại đây đi. Trong phòng tôi còn một cái giường xếp nhỏ, trước đây cho chú tôi dùng nhưng giờ ông ấy dọn đi chỗ khác rồi, nếu cậu không chê thì có thể ở đây cho đến khi tìm được chỗ ở khác. 

- Thật ạ? Thật là em có thể ở lại đây ư? _ đôi mắt cậu vụt sáng, lấp lánh trong veo.

 Anh lúng túng gật nhẹ, quay mặt đi. Đêm đó cậu đã có một giấc ngủ thật sâu, vì mưa đã làm cậu mệt nhoài hay ly sữa nóng đã khiến cậu ấm lòng ...cậu cũng không biết nữa nhưng đó là lần đầu tiên cậu thấy mình mỉm cười trong mơ. 

 Ngày hôm sau cậu đã dọn đồ đạc của mình tới. Cả anh và cậu đều đi từ sáng cho đến tối. Riêng cậu một ngày cậu phải chạy đến ba bốn công việc khác nhau. Nhưng ngày nào cũng vậy cậu đều trở về nhà trước dọn dẹp nhà cửa rồi nấu cơm đợi anh trở về. Anh bảo cậu không cần phải làm việc đó nhưng cậu không nghe. Tuy hay càu nhàu nhưng không bữa nào anh không về. Mỗi tối, cùng nhau trò chuyện, kể cho nhau nghe những vấn đề công việc hằng ngày. Cứ như thế anh với cậu ngày càng thân thiết hơn, nhưng vấn đề khác cũng bắt đầu từ đây.

 Anh trở nên nhạy cảm hơn, cũng hay khó chịu hơn. Không biết nguyên do nhưng cứ mỗi lần nhìn thấy cậu hay chỉ cần nghĩ tới cậu thôi là anh lại cảm thấy khó thở, nhất là mỗi khi họ ở cùng nhau, chỉ cần cậu cười với anh, chạm vào tay anh hay quàng cổ anh là lập tức anh chỉ muốn nổ tung. Như toàn bộ máu trong cơ thể dồn lại vào tim khiến tim anh đập mạnh. Anh bắt đầu trách mắng nhiều hơn rồi dần dần tránh mặt cậu. Chính bản thân anh cũng không biết tại sao mình lại như vậy. Cứ như vậy anh ngày càng khó chịu với cậu. Cho đến ngày hôm đó, khi cậu bất ngờ ôm lấy cánh tay anh lúc anh vừa trở về. Anh hất mạnh làm cậu suýt ngã...

- Anh ... Dạo này có chuyện gì với anh thế? Hay em đã làm sai điều gì ư?

 - Chỉ là ... Cậu hạn chế lại gần tôi nữa thế thôi!

- Không phải... em đã làm gì sai đúng không? Anh không thèm nhìn mặt em, gần đây anh chỉ im lặng phớt lờ em. Em thật sự không biết ... em chỉ muốn xin lỗi, vì điều gì đó đã làm anh khó chịu...

 - Không, không phải xin lỗi. Điều tôi muốn biết hiện giờ là cậu đã có nơi nào để đi chưa và có thể dọn ra khỏi nhà tôi được không? _ anh bắt đầu mất bình tĩnh, anh còn không thể nhìn được vào đôi mắt đang lo lắng kia.

- Em ...em ... Nếu anh muốn em sẽ ra khỏi đây ngay nhưng ít nhất ... _ cậu bất ngờ nắm lấy tay ngước nhìn anh, ánh mắt run rẩy.

- Vậy thì hãy mau đi đi, đừng xuất hiện trước mắt tôi nữa _ anh lại hất mạnh tay cậu ra quát lớn

- Nhưng ... Anh phải nói cho em biết em đã làm điều gì sai, em đã làm gì khiến anh ghét em như vậy. Em luôn rất biết ơn anh, anh rất tốt với em nếu hôm đó không có anh em đã ....

- Và tôi đang rất hối hận vì việc đó đây _ "Chết tiệt, mình đang nói cái quái gì thế này" 

 Cậu mở to đôi mắt, ngạc nhiên - đượm buồn ...

- Nhưng ít nhất vì sao chứ, thật sự em không biết mình làm gì sai nữa.

- Cậu muốn biết ư, được thôi, bản thân cậu chính là điều sai trái và lỗi lầm của tôi là đã cứu cậu _ anh đã không còn kiểm soát được nữa, anh nói không suy nghĩ, hoàn toàn vô thức.

- Em ...em ư ? _ đôi mắt cậu ngấn nước _ Có lẽ là vậy thật, em chính là sai lầm mà thượng đế đã tạo ra, vì vậy mà đến cả mẹ cũng bỏ rơi em. Rồi đến người nhặt em về và cả anh cũng vậy ... Ra là vậy, em xin lỗi. Em chỉ là đứa bỏ đi vậy mà lại còn dám đặt thứ tình cảm thấp kém này vào anh, em đúng là đứa không biết điều mà. Đã gây phiền toái cho anh lại còn dám thích anh, em thật xin lỗi! _ câu nói chan chứa nỗi đau, gương mặt bé nhỏ của cậu giàn dụa đầy nước mắt. Cậu cúi người rồi vội vàng kéo chiếc vali nhỏ chạy ra ngoài.

 Anh đứng chết lặng. Anh còn không tin nổi những gì vừa nói lại càng không dám tin những lời của cậu, "Cái gì? Cậu ta ...cậu ta nói là thích mình ư?" _ đầu óc anh quay cuồng. Chợt bừng tỉnh, anh chạy vội vào phòng. Đồ đạc của cậu đã dọn sạch, "Không lẽ nào ...." , anh chạy vội ra ngoài trên bàn ăn chiếc bánh kem nhỏ lạnh lẽo cô quạnh. Anh chao đảo, ngồi thụp xuống. Hôm nay là sinh nhật anh. Anh choàng người đứng lên lao nhanh ra đường, anh không biết để làm gì hay nói gì chỉ biết là anh phải tìm được cậu. Anh chạy điên cuồng, trong hẻm, đường lớn, quán xá, các chỗ công cộng anh đều lao vào. Gọi điện nhưng cậu đã tắt máy. Anh đứng thở dốc, chênh vênh.

 Lê bước trở về nhà, căn phòng đáng ra sẽ luôn còn sáng đèn và trong góc phòng sẽ có nụ cười tươi dành cho anh. Bỗng anh thấy đau nhói, đau lắm. Chợt anh nhận thấy có một lá thư đặt trên gối anh. Đôi tay anh bỗng nhiên run rẩy khi chạm vào.

 " Anh Jun ah, là em đây!

 Khi anh đọc lá thư này có lẽ là em đã đi rồi. Em biết dạo này anh khó chịu với em, phải sống chung với một người như em chắc anh cảm thấy khó chịu lắm nhỉ. Em xin lỗi, đã không làm gì được cho anh lại còn làm phiền anh thế này em thật áy náy quá. Thời gian qua nhờ có anh mà em được sống và cũng nhờ có anh mà em mới có thể tiếp tục được cuộc sống này. Dạo này anh không còn cười nữa, chắc tại vì em phải không, em đi rồi anh phải tiếp tục cười anh nhé, như lần đầu em gặp anh ấy, chắc anh không biết đâu nhỉ :) Em sẽ cố gắng tiếp tục đặt niềm tin vào cuộc sống này như em đặt tình cảm vào nơi anh, em không cần anh phải chấp nhận chỉ cần anh biết rằng em sẽ bám víu vào điều đó để tiếp tục sống. Xin anh đừng căm ghét em nhé, chỉ cần nhớ về em một chút thôi cũng được, nếu được vậy em sẽ vui lắm!

 Không thể chúc mừng sinh nhật anh trọn vẹn được cũng không có quà tặng anh, em xin lỗi! Luôn vui vẻ và hạnh phúc anh nhé. Em đi đây, tạm biệt, anh! "

 Bất giác giọt nước mắt rơi trong vô thức. Anh quay cuồng không thể nghĩ được điều gì, chỉ biết được trong tim như có ngàn con ong lao vào vậy. "Đồ ngốc. Đúng là ngốc thật mà.....", nước mắt rơi lạnh buốt... 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top