Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[One-shot][JunSeob] I'm Sorry...! *Part2*

Mấy ngày sau anh như người vô hồn, lúc nào cũng thẫn thờ. Trở về căn nhà nhỏ, bước vào căn phòng đặt mình lên chiếc giường xếp, nhốt mình không ăn không uống chỉ nằm đấy cố níu kéo chút hơi ấm, hương thơm mà cậu còn để lại rồi dần dần chìm vào giấc mộng. Gọi cho cậu hàng trăm cuộc mỗi ngày, gửi cho cậu hàng nghìn tin nhắn, anh gần như phát điên.

 Ngày hôm ấy, anh lại trở về khi trời đã tối khuya. "Mình điên mất thôi", anh cười khẩy khi bước vào nhà mùi hương của cậu thoang thoảng đâu đây, xuất hiện vương vấn như ảo ảnh. Anh lại trở vào phòng, thả mình xuống chiếc giường nhỏ, "Yoseob ah, cậu thật biết cách ám ảnh người khác", hôm nay mùi hương của cậu thật rõ rệt khiến anh tưởng chừng như cậu còn đang ở đây, anh nhớ cậu điên lên. Bỗng nhiên ánh đèn vụt tắt, "Sao lại mất điện vào giờ này nhỉ". Anh chẳng buồn quan tâm, lại nhắm mắt cố tận hưởng mùi hương quanh đây. "Kengg" ... " Cốp" .... "Aa~" ... Tiếng rơi, va đập và tiếng kêu khẽ khiến anh giật mình choàng dậy...

- Ai đấy? 

 Bóng tối bao trùm dày đặc. Anh khẽ với tay lấy chiếc đèn ngủ ở góc, từ từ nhẹ nhàng bước từng bước nhỏ để mắt quen dần với màn đêm. Dường như có bóng người ở đâu đột ngột nhảy ra

-AAAAAaaaa~~~

-AAAAAaaaaa~~~

 Anh vung chiếc đèn lên, chiếc bóng ngồi thụp xuống, anh chuẩn bị đánh xuống... Ánh đèn bừng sáng. Là cậu, run rẩy ngồi ôm đầu dưới sàn. Anh lại đứng chết trân, không tin nổi vào mắt mình. - Em ...em xin lỗi.... Xin lỗi... Em không định làm phiền anh chỉ là ... Chỉ là ... Em sẽ đi ngay... _ cậu rụt rè đứng dậy cúi mặt ấp úng.

 Anh đột ngột choàng tay ôm lấy cậu, thật chặt. Toàn thân anh run lên.

- Ơ, Jun .... _ cậu ngỡ ngàng, ngạc nhiên.

- Đừng đi, đừng đi đâu hết _ anh siết chặt ghì thật mạnh như sợ cậu sẽ bay mất _ Tôi không cho phép cậu đi đâu hết.

- A~ ... Đau _ anh siết mạnh tay khiến cậu không thở được.

- Cậu đã đi đâu vậy? Tại sao không trả lời điện thoại của tôi? _ anh buông cậu ra nhưng hai tay vẫn nắm chặt hai vai cậu _ Tại sao lại xuất hiện như thế này chứ?

- Em xin lỗi... Em chỉ muốn ghé qua xem anh sống thế nào thôi, cái chìa khóa làm em không ... _ nhìn đôi mắt đau đớn của anh khiến cậu nghẹn ngào _ Em nhớ anh, em xin lo....

 Cậu chưa kịp dứt lời, anh đã đặt lên môi cậu một nụ hôn. Bất ngờ, ngạc nhiên, ấm áp, giọt nước mắt lăn dài trên má cậu, rồi cậu cũng đáp trả lại nụ hôn ấy. Nụ hôn tưởng chừng như bất tận, sâu thẳm và hạnh phúc. Mãi anh mới có thể buông cậu ra, rồi anh lại ôm lấy cậu.

- Đừng bỏ anh đi như thế khi chưa được sự cho phép của anh.

- Em xin lỗi!

- Cũng đừng nói cậu đó nữa. 

- Em xi... Ah, Em biết rồi _ cậu dụi mặt vào ngực anh mỉm cười hạnh phúc.

 - Em nấu mì cho anh ăn đi, anh đói quá.

- Vâng _ cậu cười tươi rạng rỡ chạy ngay vào bếp _ Này, anh ở nhà ăn uống kiểu gì mà tủ lạnh trống trơn thế này? Mì cũng chỉ còn có hai gói bếp thì bốc mùi, rác cũng không thèm đi vứt.

- Tại em chứ ai, ai bảo em bỏ đi như thế. Rác là của em bầy ra còn đồ ăn, em ăn hết bỏ đi không mua trả cho anh lại còn dám cằn nhằn ai hả? _ anh mỉm cười nheo mắt ngắm nhìn cậu.

- Anh thật là ... Em không nói nổi anh mà .... _ cậu loay hoay chuẩn bị _ Đây mì của anh này.

- Uhmm ... Cảm ơn em nhé _ anh cười rồi cắm đầu ăn ngấu nghiến.

- Mấy ngày rồi anh không ăn vậy? Em đi chưa được một tuần nữa mà sao nhìn anh kinh khủng thế? Như bị bỏ đói cả tháng ấy, anh phải tự biết chăm sóc chứ.

- Là do em cả _ anh nói mà không thèm ngẩng mặt lên _ Dám bỏ đi kiểu đó nữa thử xem.

- Yah! Anh nói cứ như mọi tội lỗi là do em í, anh cũng có phần chứ bộ hôm đó là anh ...

 "Chu~" anh đột ngột đặt nụ hôn lên môi cậu, ngắt ngang lời cậu đang nói...

- Anh ăn xong rồi _ anh mỉm cười đứng lên, còn cậu thì ngồi ngẩn người ra.

- Ya~, anh dơ quá đi, anh còn chưa rửa miệng mà. Eo~ toàn mùi mì không thôi ...

- Hehe ... Em rửa bát dùm anh với nha anh đi tắm cái đã, mấy ngày nay anh cũng chưa tắm rồi _ anh nhe răng cười xoa đầu cậu, gương mặt anh rạng ngời quay đi.

- Em quay về đây để làm ôsin cho anh đấy à? Xíu nữa anh biết tay em.

- A, đừng có mà nhân lúc anh đi tắm mà chạy mất đấy nhá, lần này anh không tha cho em đâu _ anh đột ngột quay lại nheo mắt đe dọa. Cậu mỉm cười.

 Tối đó, cậu nằm gọn trong vòng tay anh....

- Em đã đi đâu vậy? _ anh khẽ hỏi.

- Em đã thuê tạm được một căn gác xép nhỏ, không xa nhà anh đâu chỉ cách anh vài dãy nhà thôi, vì em không có dự định sẽ xa anh...

 Anh siết chặt vòng tay.

- Anh xin lỗi!

- Anh đã nói là không được nói câu đó rồi mà. Nhưng mà thật sự hôm đó em rất buồn đấy... _ cậu trở mình quay mặt lại nhìn thẳng vào mắt anh.

- Em biết không khoảng thời gian ấy, anh không thể nhìn em vì cứ thấy em anh sẽ không thở được. Khi anh biết mình có tình cảm với em anh đã dằn vặt rất nhiều đồng thời là tâm lý không chấp nhận được sự thật ấy, vì vậy nên anh mới tránh mặt và hay nổi cáu với em.

- Thế bây giờ thì sao?

- Một tuần vừa rồi với anh không khác nào địa ngục ... Em cũng thấy rồi đấy anh phát điên lên với bản thân. Bây giờ thì em thử dám bỏ đi xem, anh sẽ đuổi theo em đến tận cùng rồi cho em một trận đấy.

 Cậu vòng tay kéo sát anh lại, gục mặt vào ngực anh mỉm cười.

- Cảm ơn anh, vì đã chấp nhận một người như em.

- Ngốc ...

- A~ vậy là anh đã đọc bức thư của em rồi phải không. Em không nghĩ là mình sẽ lao ra khỏi nhà như vậy quên mất tiêu lá thư luôn.

- Uhm ... Mà này lần đầu gặp em anh đâu có cười đâu nhỉ?

- Có mà không phải với em mà là với người khác. ... Huh? Sao anh biết lần đầu là lần nào chứ?

- Ngốc ạ, em như thế sao anh không biết được, lúc nào em cũng lọt vào tầm mắt anh hết chỉ có điều anh cố tình trốn tránh em đó thôi. Cho đến hôm đó nhìn em như thế anh không kiềm lòng nổi. Chứ em nghĩ một người lần đầu thấy em như thế lại lao đến cứu em rồi lôi em về nhà à...

- Thật ư? Ra là thế, ra là mấy lần đó anh cố tình lờ em đi. Anh xấu tính thật đấy.

- Anh nổi tiếng là bad boy mà em không biết à?

- Xí, đúng rồi lúc nào anh chẳng có một đống các cô xinh đẹp sexy vây quanh chứ _ cậu phụng phịu giọng hờn giỗi quay lưng lại.

- Thế có cô nào ăn chung nằm chung với anh thế này chưa hả?

- Sao em biết được anh chứ...

- Thôi được rồi, anh chỉ có mỗi "cô" đỏng đảnh khó chiều này thôi được chưa _ anh kéo cậu lại thật sát, dụi dụi mũi vào mái tóc mềm của cậu.

 Cứ như vậy họ ôm lấy nhau thật chặt chìm dần vào giấc ngủ. 

 Anh và cậu tiếp tục sống cùng nhau, hạnh phúc ngập tràn mỗi ngày. Cả ngày ngoại trừ lúc đi làm, họ quấn lấy nhau mọi lúc, trêu đùa âu yếm vui vẻ. Căn nhà nhỏ luôn ngập tràn tiếng cười.

 Gần một tháng sau, trời chiều có vẻ u ám, hôm đó là sinh nhật cậu. Anh hẹn cậu ra một công viên nhỏ, đó là công viên gần nơi mà anh và cậu đã gặp nhau vào hôm trời mưa bão ấy. Món quà nhỏ anh nắm mãi trên tay. Đó là sợi dây chuyền anh đã đặt làm riêng dành cho hai người. Chờ đợi cậu đến và món quà sẽ là lời hứa trói buộc cả đời bên cậu, nghĩ đến gương mặt cậu bất chợt anh cảm thấy hạnh phúc. 

 Và đúng như sự mong đợi của anh, cậu xuất hiện thật rạng ngời. Đôi mắt cậu ngập tràn hạnh phúc khi anh đặt vào tay cậu sợi dây. Cậu dành cho anh nụ hôn cảm ơn, say đắm và yêu thương. Hạt mưa bất chợt rơi, nặng hạt dần. Nụ hôn bị ngắt quãng, anh nhìn cậu ấm áp rồi nắm lấy tay cậu thật chặt. 

 Họ cùng nhau băng qua màn mưa. Anh dặn cậu đứng đợi dưới hiên một cửa hàng rồi băng qua đường. Anh quay trở lại với chiếc dù trên tay và một bên tay là bó hồng đỏ thẫm. Sắc đỏ ấy quá rực rỡ dưới bầu trời đen kịt, làn mưa trắng xóa và nhạt nhòa. Cậu bâng khuâng trông chờ phút giây anh bước đến, anh hạnh phúc nắm chặt bó hoa bước thật nhanh tiến đến phía gương mặt ngây thơ đang chờ đợi kia. Từ đâu trong bức tranh màu xám ấy chiếc xe đen lao đến, xé tan làn mưa mỏng manh. Cánh hoa tung bay, nhuộm đỏ thẫm một vùng. Cậu nấc lên một tiếng rồi buông tiếng thét vang động cả một vùng trời. Không gian như ngưng đọng. Đôi mắt nhòe đi, cậu chuẩn bị lao đến bên anh...

***

 Không gian như ngưng đọng. Anh đứng ngay bên cạnh cậu, trước mái hiên nhỏ, cánh hoa vất vưởng bay trong màn mưa. Anh nắm lấy tay cậu thật chặt, cùng nhau chạy như đoạn băng được tua ngược...

***

 Anh đang mỉm cười hạnh phúc trước mặt cậu, cầm lấy tay cậu rồi đặt nhẹ vào đó sợi dây chuyền.

- Hãy mãi mãi ở bên anh nhé, đừng buông tay anh, biết chưa _ Câu nhìn anh đôi mắt đẫm lệ _ Kìa không cần phải xúc động đến thế đâu, chỉ là một món quà thôi mà, ngốc này!

 Cậu rướn người đặt lên môi anh nụ hôn mặn đắng.

- Minh chia tay đi Junhyung, em xin lỗi!

 Cậu gạt tay, lạnh lùng bước qua người anh. Sợi dây rớt xuống. Mưa cũng bắt đầu rơi. Cậu cắm đầu chạy. Anh đứng lặng đi, anh không tin vào những gì vừa nghe, vội vàng đuổi theo...

 "Rầm..." .

 - Yoseobbbb Aaaaaaaa~ ........

  ... Cánh hoa đỏ thẫm lơ lửng nhạt nhòa trước mắt cậu. "Junhyung ah~... Em xin lỗi..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top