Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

1


POV ON:

Gần đây tôi có một bí mật, tôi có một cảm giác kỳ lạ khi nhìn Triệu Gia Hào.

Không biết bắt đầu từ khi nào, mỗi lần người xạ thủ trắng nõn mềm mại bên cạnh mỉm cười với tôi, tôi đều cảm thấy nụ cười đó đốt cháy trái tim tôi, khiến mặt tôi đỏ bừng

Tại sao vậy? Tôi chưa bao giờ trải qua cảm giác tim đập nhanh như vậy trong hai mươi năm đầu tiên của cuộc đời mình

Triệu Gia Hào chỉ lớn hơn tôi hai tuổi, không lớn hơn bao nhiêu, nhưng anh ấy luôn tự gọi mình là anh trai. Thành thật mà nói, lần đầu tiên, có người chịu đựng tất cả những cảm xúc tồi tệ của tôi với thái độ của một người anh trai, tôi đã rất coi thường.

Anh ta chỉ lớn hơn tôi một chút, giả vờ cái gì?

Nhưng tôi phải thừa nhận rằng, khi anh ấy chớp đôi mắt long lanh nhìn tôi và nói với tôi: "Owen, em có thể nói với anh bất cứ điều gì em muốn", tôi đã gật đầu trong tiềm thức.

Thực ra tôi hiểu, bất kể anh ấy nói gì trong lúc đó thì tôi cũng sẽ gật đầu khi anh ấy nhìn tôi như vậy.

Nhưng tôi nhanh chóng tỉnh lại và nói rằng tôi không có gì để nói.

Nhưng anh nói, "cứ nói đi."

"Nói gì?"

"Bất cứ thứ gì em muốn.".


Sau đó, Triệu Gia Hào đã thực hiện đầy đủ lời hứa và gần như đáp ứng mọi yêu cầu của tôi. Đầu tiên, anh mời tôi đi uống trà sữa, đưa tôi đi ăn tối, rồi cùng tôi chơi xếp hạng đến tận khuya. Anh ấy sẽ nói thay tôi trước mặt mọi người, khen ngợi tôi và cố gắng khiến cả thế giới công nhận sự tốt bụng của tôi.

Tôi không tốt như vậy, nhưng anh ấy rất tốt với tôi, và tôi ngày càng trở nên phụ thuộc vào anh ấy.

Tôi hỏi anh ấy tại sao, và anh ấy nói rằng "bởi vì chúng ta là đồng đội của nhau, chúng ta là một."

Tôi tiếp tục hỏi, anh ấy có đối xử với tất cả các đối tác khác như vậy không ?

Anh nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi nói, "không phải, anh chỉ cảm thấy rất hợp với em."

Tôi cười, nói, "anh à, em cũng thấy chúng ta rất hợp."

"Triệu Gia Hào." Trước trận đấu, tôi ngẩng đầu nhìn anh ấy và gọi tên anh.

"Owen sao vậy?" Anh ấy đang ăn chuối, quay đầu nhìn tôi với nụ cười.

"Em muốn giành chiến thắng ngày hôm nay."

"Tốt."

"Hôm nay em muốn ăn bánh sinh nhật."

"Tối hôm qua không ăn sao?"

"Nó đã được ăn bởi người khác, và em muốn anh đưa nó cho em."

"Được." Anh ấy có vẻ hơi bất lực trước sự bướng bỉnh của tôi, nhưng anh ấy vẫn mỉm cười hứa hẹn với tôi.

"Anh à, em còn muốn quà."

"Muốn quà, biết gọi là ca ca không?" Anh cúi người véo mặt tôi.

"Như thế có ổn không?"

"Được rồi, anh làm được."

Tôi hạnh phúc.

Và tôi nghĩ, với mức độ ương bướng của mình thì không dễ dỗ như vậy, chỉ cần anh ấy chấp nhận là được.

Thực ra, khi một vài người trong số họ đẩy tôi đi phỏng vấn, tôi biết họ muốn làm gì, những người này thực sự không ngạc nhiên gì cả.

Tuy nhiên, khi nhìn thấy anh AD của tôi bước ra cầm chiếc bánh và cẩn thận che nến bằng đôi bàn tay xinh đẹp đó, sự hoảng loạn vẫn chạy khắp người tôi như bị điện giật trong tích tắc.

Đây có phải là cảm giác ngạc nhiên không ? Bất ngờ này không đến từ buổi tiệc mừng sinh nhật mà tôi đã đoán trước, mà là vì Triệu Gia Hào.

Lại là nó, cảm giác tuyệt vời tim đập nhanh và tai đỏ lên lại ập đến.

Tôi cố gắng chuyển sự chú ý của mình khỏi khuôn mặt của Triệu Gia Hào và nhìn chằm chằm vào chiếc bánh, nhưng lại bị bàn tay của anh ấy thu hút.

Anh ấy có một đôi tay rất đẹp, không hợp với khuôn mặt tròn trịa của anh, khi tôi lướt mạng xã hội thường thấy người khác chụp bàn tay ấy, rồi chuyển cho một loạt người ở bình luận để nói một số từ điên rồ.

Hừm, tôi rất tự hào, trong khi họ chỉ có thể lưu ảnh jpg của đôi tay vào điện thoại thông qua màn hình, thì tôi có thể cảm nhận được nhiệt độ của đôi tay, và cũng có thể cảm nhận được cái cảm giác mà bàn tay ấy chạm vào tôi.

Hơn 99,9% trước thế giới.

Khi ở trên sân khấu, tôi biết nó ở trong tầm nhìn rõ ràng. Có hàng chục triệu người xem trên sân khấu, ngoài sân khấu và trước truyền hình trực tiếp, có tiếng la ó và bài hát chúc mừng sinh nhật như muốn vỡ òa bên tai tôi, nhưng tôi dường như chỉ nhìn thấy xạ thủ của tôi mỉm cười đưa chiếc bánh cho tôi.

Loại cảm giác tuyệt vời lâu lắm rồi lại một lần nữa khiến tim tôi đập như trống, và tôi chợt nhớ ra rằng mình đã đọc một dòng lời bài hát khi lướt qua trạm B trước đây--

"Chúng tôi ở trong một ngôi nhà đầy bạn bè

Nói về tình yêu thầm kín đến mức tối đa

Nhưng tôi chỉ nhìn vào mắt anh ấy

Và hàng ngàn người đang cổ vũ cho điều gì thì tôi không quan tâm"

Tôi muốn gặp anh ấy, nhưng tôi không dám nhìn anh ấy.

Tôi muốn ôm lấy anh nhưng chỉ dám rón rén lại gần anh một chút trong khi thổi tắt nến.

Tôi muốn... yêu anh ấy.

Khi chúng tôi ra ngoài chơi, chúng tôi đã ngắm cảnh đêm của London với làn gió mát. Tôi không thấy có gì đặc biệt, nhưng anh AD có mùi sữa tắm rất thơm.

Trần Trạch Bân hỏi tôi ước điều gì. Trước khi tôi có thể nói, Bành Lập Huân đã nói rằng anh ấy phải là nhà vô địch ! Chưa kịp nói xong, Tăng Kỳ đã bịt miệng và nói rằng điều ước sẽ không thành hiện thực.

Tabe nói rằng những người sinh nhật có thể thực hiện ba điều ước, một trong số đó có thể được giữ trong tim và hai điều còn lại có thể được thực hiện bằng cách nói ra.

Tôi nhìn họ quậy phá, và nói rằng tôi chỉ thực hiện hai điều ước, và nếu tôi nói được một điều, điều còn lại sẽ được giữ trong tim.

Tôi quay lại và hỏi HLV trưởng cách nói "bí mật" bằng tiếng Anh, anh ấy nói với tôi đó là "secret".

Khi tôi nói điều ước này, đôi mắt tôi bất giác nhìn về phía Triệu Gia Hào, và tình cờ anh ấy cũng đang nhìn tôi, trong đôi mắt ấy vẫn cười như mọi khi.

  

Gần đây tôi có một bí mật, bí mật giống như tất cả các chàng trai trẻ đang yêu - tôi đã yêu đồng đội của mình, đối tác của tôi, anh trai xạ thủ của tôi.

Tôi chấp nhận tất cả một cách tự nhiên, tuổi trẻ này ai lại không yêu? Yêu bạn cùng bàn trong trường là chuyện bình thường, tuy học chưa nhiều nhưng cũng đã có cảm tình với bạn cùng bàn.

Về khách sạn tắm xong tôi lại lén lút chọc phá anh AD~

Anh ấy mặc một chiếc áo len mỏng màu kem khi mở cửa, khiến anh ấy trông giống một đám mây mềm mại hơn.

"Quà của em đâu? Cựu Mộng~" Tôi cắt ngang câu chuyện và hành động như một đứa trẻ, và đúng như dự đoán, tôi lại thấy nụ cười khiên tôi không thể kiểm soát của anh ấy.

Anh ấy nghiêng đầu, quay sang một bên và nói với tôi: "Mời vào."

Tôi đỏ mặt, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi vào.

Nhưng sau khi bước vào, anh ấy lại ngồi xuống và lau tóc, không có ý định mang quà cho tôi. Tôi sốt ruột, chạy đến ôm lấy anh lắc lắc: "Quà, quà, quà của em, Cựu Mộng, anh không phải là không chuẩn bị đúng không?"

So với tôi, anh ấy rất nhỏ và hoàn toàn có thể bị tôi ôm trọn vào lòng.

"Được rồi!" Anh ngẩng đầu ra khỏi vòng tay tôi, dưới chiếc khăn trắng là đôi mắt to tròn đen láy: "Không phải em ôm hết quà sao?

Tôi choáng váng.

Sự mềm mại của anh hiện trong tầm nhìn của một mình tôi đã kiểm soát được rồi, là hỗ trợ trẻ tuổi nhất LPL, tôi không thể chịu nổi sự cám dỗ này.

Khi tôi bàng hoàng mở mắt ra, tôi đang ôm trong tay món quà sinh nhật 20 tuổi, từ cửa sổ khách sạn, tôi có thể nhìn thấy những đám mây trên sông Thames bị bầu trời đè nén, tôi hôn người trong lòng hỏi: "Mộng Mộng, tại sao đám mây lại rơi xuống đất ?"

"Em nói gì?"

"Không có gì."

Tôi ôm "đám mây" bên cạnh, hôn thêm hai cái nữa.

  

Tôi có một bí mật, năm 20 tuổi, tôi có một chú Samoyed cho riêng mình vào ngày sinh nhật, nó khiến tôi cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên đời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top