Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

1. Khát tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[ ChinaxVietnam] Khát tình ( Countryhumans )

[ Pỏn nhẹ ]

Trẻ em dưới 18 tuổi không được đọc - Trích trong điều lệ 1001 câu nói vô dụng nhất Việt Nam.

Có yếu tố biến thái, bệnh hoạn (đùa thôi).

                                                                          ~~~~~~~~~~~~~

Hương âm trong ly rượu đỏ nồng phát ra đánh tan đi cái âm thanh im bặt đến chết tiệt của một nơi chết trôi nào đấy.

Gã đàn ông hài lòng nhắm mắt thưởng thức thứ chất lỏng trong khoang miệng, lười biếng đặt thân thể lên chiếc sô pha đắc đỏ mà ngâm nga câu hát vu vơ, hòa âm theo tiếng nhạc cổ truyền dịu nhẹ bắt nguồn từ xứ sở Châu Á quý phái.

Từ từ giương mắt nhìn thân ảnh bên cạnh, gã nhếch môi.

- " Người Việt Nam thật ngoan cố, sao em không chịu dang chân ra trước mặt ta một lần thử nhỉ ? Có khi điều đó lại khiến tâm tình ta tốt hơn đó "

Người kia chỉ một mực cuối đầu xuống đất, cố gắng tránh né bàn tay cứng rắn kia chạm vào khuôn miệng của mình. Ánh mắt tràn ngập sự thù hận, hai tay vì chịu đựng nhẫn nại mà đã vò nhăn đi chiếc sơ mi trắng độc nhất trên người. 

Gã đàn ông đã quá quen với sự xa lánh của người nhỏ hơn nên cũng chẳng bắt bẻ gì, cơ mà vẫn không thể phủ định được rằng gã chẳng thể hài lòng khi mà toàn bộ xúc cảm đều biểu hiện rõ ràng trên cơ mặt của gã.

Dừng lại một hồi, gã thở dài, thuận lợi cho làn khói trắng thoát ra, tay kia đưa điếu thuốc còn đang hút dở lại gần bàn tay đầy vết lở loét của người bên cạnh, rồi từ từ ấn mạnh điếu thuốc ấy xuống, mặc cho điều đó sẽ để lại một vệt chiến tích chẳng đẹp đẽ gì cho người kia.

Dù là vậy, nhưng Việt Nam vẫn chẳng rên rỉ gì nhiều, như đã xem chuyện này như cơm bữa, y vẫn cố chịu đựng, cố giữ cho bản thân bình tĩnh nhưng vẫn không thể giữ cho bản thân không cựa vậy hay nhút nhích, mỗi lần như vậy, đều sẽ vô tình làm cho sợi dây xích dưới chân phát ra tiếng leng keng phiền toái. Chính nó là nguyên nhân gây ra cơ sự như thế này.

Cơ mặt gã từ từ giãn ra, đặt ly rượu xuống mặt bàn đối diện, rồi lại thản nhiên ôm y vào lòng. Y vô thức tránh né, không ngờ lại phạm vào điều cấm của gã, cơ thể bất chợt rung lên từng hồi. 

Đôi con ngươi sắc bén ấy vẫn không ngừng rời khỏi thân ảnh bên cạnh. Suy nghĩ một hồi, gã thả y ra. 

Cơ thể còn chưa kịp làm việc tiếp theo thì đã bị giữ lại, gã xoay mặt nhìn xuống, dễ dàng chạm mặt cậu trai sao vàng kia.

Cố rặng cho mình một nụ cười tự nhiên, y nài nỷ.

- " Trung...Trung Quốc, tôi sai rồi, có thể bỏ...bỏ qua- " 

Câu nói thoát ra chưa kịp hoàn thành thì y liền cảm nhận một độ nóng ẩm nằm vỏn vẹn áp trên má mình, mà đối với y, đôi tay đó lạnh buốt như chưa hề có lấy một sự sống. Đôi con ngươi tràn ngập sự sợ hãi tột cùng, màu da tông đỏ là vậy như sao y vẫn cảm thấy nó đang dần bạc màu đi chuyển sang thành trắng.

Đôi tay áp trên làn má kia khẽ động.

- " Em biết ta không thích khuôn mặt mếu máo này của em mà "

Sát khí bức người từ gã tỏa ra nhanh chóng, không khí như bị phân hủy, khiến y chỉ có thể hô hấp khó khăn, hay nói đúng hơn là y chẳng còn dám thở nữa rồi. Tuy vậy, y nhanh chóng vượt qua cơn ớn lạnh đó, nắm chặt lấy bàn tay còn lại của gã, van xin đến đáng thương, nước mắt chợt chờ trào ra.

- " Trung... Trung Trung tôi sai rồi xin anh bỏ qua cho tôi... Tôi..tôi hứa sẽ không... "

-" Sẽ không phạm sai lầm lần nữa ? "

Gã cười khinh miệt, đôi con ngươi đanh lại thấy rõ.

Không chờ câu trả lời của người đối diện, gã nhào tới đè y xuống chiếc ghế sô pha, cầm chặt khuôn mặt gầy gò của người chưa được ăn gì nhiều trong nhiều ngày liên tiếp.

- " Đừng nghĩ như vậy là ta có thể dễ dàng bỏ qua cho em " - Gã trừng mắt - " Huống hồ chi em vừa định bỏ trốn chỉ trong vòng vài phút trước "

- " Đừng cố gắng nữa cậu bé, khả năng diễn xuất của em không được tốt như trước nữa đâu "

Từng câu từng chữ thốt ra như đâm xuyên qua tim đen của y, y chẳng còn lời nào để phản bát. Nhưng chính ai là người đã dồn ép y đến con đường này, cả y và gã đều hiểu quá rõ, nhưng liệu rằng gã có chấp nhận sự thật đó, rằng chính ai kia đã cưỡng hiếp y từng đêm, tước đi quyền tự do vốn có của y, ngăn cách y với mọi người xung quanh, ngay cả ánh mặt trời kia, y cũng không hề nhớ rằng mặt trời ngày ấy vốn đã có hình thù như thế nào. 

Gã nhốt y trong ngục tối chẳng có lấy người qua lại, cùng lắm là có chiếc bóng đèn chiếu sáng kia bầu bạn. Điều này bức y đến nổi y nghĩ mình sắp phát điên mất rồi.

" Phải rời khỏi đây, phải rời khỏi đây nếu không mình sẽ điên mất "

Nhưng rồi, mọi kế hoạch chạy trốn của y đều như hòn đá ven đường, dễ dàng bị người ta dẫm đạp, nhưng hòn đá ấy lại rất cứng rắn, hệt như y, sẽ chẳng có điều gì có thể thay đổi được ý chí kiên cường bất khuất ấy, đến nỗi y xem việc chạy trốn khỏi đây như một trò chơi sinh tử mạo hiểm đầy thách thức. Cách thức chơi rất đơn giản; nếu bạn thắng, bạn sẽ được rời khỏi đây; còn nếu bạn thua, độ khó của trò chơi sẽ tăng thêm một bậc, kèm theo đó là một màn tra tấn khiến con người ta như chết đi sống lại.

Gã nâng một bên đùi của y lên, chuẩn bị cho cự vật to lớn thâm nhập vào bên trong, mặc dù cho sự cự tuyệt đến đáng thương của người bên dưới, y lắc đầu ngầy ngậy, hai mắt đã sớm đỏ hoe do nước mắt cứ tuôn trào như suối đổ.

Cự vật to lớn ấy vừa vào liền bắt đầu động kịch liệt, như dã thèm khát cái cảm giác này từ lâu. Càng lúc, gã càng động nhanh hơn, mà người bên dưới ngày càng thống khổ không thôi.

Y chẳng dám nhìn vào thực tại, một tay lấy che đi đôi mắt đỏ hoe đã nhắm chặt, một tay đưa vào khẽ răng mà cắn lấy cắn để, cố gắng không cho thanh âm thoát ra ngoài.

Thoát thấy y tự cắn tay mình chịu đựng, Trung Quốc tháo gỡ cánh tay ấy xuống rồi thay đổi tư thế. Tạo điều kiện cho vật to lớn xâm nhập dễ dàng hơn. 

Gã hôn lên vệt máu chảy ra trên tay y, trông vô cùng biến thái. Nhưng những điều đó lại càng khiến gã kích thích không thôi, mỗi lúc động lại càng nhanh, khiến y không khỏi rên lên thành tiếng.

Đến khi hai mắt y sắp sửa sập xuống thì liền nhận được một trận bỏng rát truyền lên từ bên má, khiến y không khỏi hoảng hồn từ lần này đến lần khác, kèm theo đó là cơ mặt nhăn nhó của người làm chủ cuộc chơi kia.

- " Ta còn chưa ra, em cư nhiên lại muốn ngất đi  ? "

Y mỗi lần như vậy lại tái xanh cả mặt mày, ngay cả quyền được làm chủ bản thân, y ngay bây giờ căn bản cũng không có, bao nhiêu tủi nhục, ấm ức cứ thế mà dồn thành đống, tích tiểu thành đại, muốn giương cánh bay lượn trên những cánh đồng xa cũng khó có thể thực hiện được, khi mà đôi cánh ấy đã nhuốm đầy dơ bẩn.

Gã cứ tiếp tục công việc của bản thân, tìm kiếm thứ cảm giác tuyệt vời do chính duy nhất người kia mang lại, lắng nghe từng câu từng chữ mắng mỏ của người bên dưới, những câu từ ấy đối với gã, điều đó chẳng khác liều thuốc bổ là bao, càng khiến cho gã ngày càng sung sức. 

Gã thúc vài đợt nữa, rồi gầm gừ, tất cả chỗ dịch trắng ấy đều yên phận đến nơi mà gã muốn nó phải đến. Gã ôn nhu nhìn vào thân thể của y một lượt từ trên xuống dưới, rồi lại dán mắt vào phần bụng phình to ra của y.

Rồi gã hôn lên chỗ bụng ấy, quay sang nhìn Việt Nam, gã cười phá lên khiến y phát sợ.

- " Nam Nam, sinh con cho ta đi "

Y dù cho có mỏi mệt như thế nào nhưng cũng không thể nghe lầm được câu nói ấy. 

Trung Quốc - hắn là một tên biến thái bệnh hoạn.

Việt Nam tuy không còn sức nói nhưng vẫn gắn gượng cự tuyệt mọi hành động tiếp theo của gã, cố gắng đẩy gã ra xa, gã lại càng ôm y chặt hơn. Miệng chưa kịp hé ra thì liền cảm nhận một trận đau nhói sau gáy, trước khi hoàn toàn mất đi nhận thức, y vô tình ít nhiều nghe được. 

- " Sẽ thành công thôi Nam Nam "

                                                                         ~~~~~~~~~~~~~~~

Mệt mỏi mở đôi con ngươi vàng óng, Việt Nam thẫn thờ nhìn lên trần nhà, nơi có tông màu sáng chói cùng vài vật trang trí đẹp mắt. Y tự hỏi mình đã ngất đi bao lâu, một ngày ? hai ngày ?... Y không biết, và y cũng chẳng có ý định muốn biết, từ khi ở đây, khái niệm về thời gian đối với y mà nói, nó chẳng còn quan trọng là bao. 

Y liếc nhìn xung quanh, mất một lúc mới biết đây không phải là ngục tối như ngày nào, có thể đây là một căn phòng khác, có vẻ như Trung Quốc gã ta đang muốn chuộc lỗi với y, nhưng nếu là vậy thì y xin được mạn phép từ chối gã. Y đã quá mệt mỏi khi ở đây rồi, giờ đây y chỉ muốn được tự do, được thoát khỏi đây ngay tức khắc, muốn được về nhà, nơi có hai người anh hết mực yêu thương y, y nhớ họ rất nhiều.

Việt Nam cố cử động một chút, cơ thể liền đau đến phát run, dù vậy, với cái ý chí kiên cường đã in sâu trong người, y cố gắng gượng mình dậy. Đến khi tay cảm thấy đau nhói thì y mới nhận ra rằng bản thân đang được truyền một loại chất lỏng gì đó vào tay, không quan tâm thứ chất lỏng ấy là thuốc bổ hay là thứ gì  tương tự, y giật phăng mũi kim đang yên vị trên tay mình ném sang chỗ khác, máu từ  từ chảy ra.

Y gắng gượng lết thân đến nơi cửa chính, không quan tâm liệu rằng nó có khóa hay không, nắm chặt tay nắm, y không quan tâm mình sẽ sống hay chết ra sao, điều y muốn ngay lúc này là được về nhà, về quê hương nơi y được chào đời và chăm sóc.

Chỉ là, chưa kịp xoay tay nắm cửa, đã bị một lực đẩy từ ngoài vào trong, khiến y chao đảo sắp sửa yên vị trên sàn nhà cẩm thạch. 

Chưa kịp ngước đầu lên thì đã bị tên đối diện bế lên theo kiểu công chúa. Dù có chết đi sống lại, y vẫn không thể nào quên đi khuôn mặt bệnh hoạn của gã, tên biến thái tàn bạo đã hủy hoại đi thân thể quý báu của y.

Ngay lập tức, Việt Nam cứng đơ người ra, trí não của y như bị đình truệ, muốn cử động lại chẳng thể hoàn thành, cứ thế mà nằm thỏm trong lòng ngực vững chãi của gã, mặc cho gã đưa y về nơi xuất phát. 

Nỗi ám ảnh của Trung Quốc đối với Việt Nam mà nói, nó như một liều thuốc độc, giết mòn con người ta theo năm tháng, để ta thống khổ cho đến cuối đời.

Gã đặt y lên chiếc giường mềm mại ban nãy, cẩn thận đắp chăn cho y, mọi cử chỉ đều rất ôn nhu, điều đó càng khiến cho y cảm thấy bất an hơn gấp bội. 

- " Em cảm thấy thế nào rồi ? "

Gã mở miệng hỏi, giọng nói như hồi từ thời tuổi học trò trong cuộc đời của gã, tràn đầy sự quan tâm và lo lắng, nhưng với y, nó lại là một nỗi ám ảnh, giọng nói đó là điều thứ hai khiến y phải tìm cách sao nhãng, bởi nó đã lừa dối y, khiến y ra công cuộc này.

Con người này thật sự rất nguy hiểm, không thể để vài câu nói đường mật của gã mà để bản thân bị đánh lừa. Gã như một loài rắn độc, sẵn sàng giết chết đối phương ngay khi tạo cho đối phương cảm giác an toàn nhất. Và chính y là người đã trải qua sự lừa dối ngọt ngào đó.

Thấy người nhỏ hơn không hồi âm, gã cuối xuống chân giường nhưng vẫn không quên bắt chuyện với y.

- " Em có cảm thấy một cái gì đó đang hình thành trong bụng em chứ ? "

Kèm theo đó là một tiếng "Cạch" rõ to, đến khi y kịp nhận ra thì đã quá trễ, gã khóa một bên chân y lại bằng một sợi dây xích bạc đắt tiền.

Tất cả ký ức từ trước ùa về, nhanh như khắc, y liền hiểu ra câu nói mà gã vừa thốt ra.

Vậy là đã thành công.

Gã thành công trong việc khiến y mang thai và mang cốt nhục của gã.

Gã đúng là tên biến thái bệnh hoạn, như những gì trước đây mà y từng nghĩ.

- " Ngươi là một tên quái vật " 

Việt Nam yếu ớt chỉ tay về phía gã.

- " Ừ, ta cũng yêu em "

Gã thản nhiên đáp lại và lại ôm y vào lòng, mặc dù đó không phải là câu trả lời thích đáng ngay bây giờ.

Trong trò chơi này, người thắng là gã, kẻ thua là y. 

Và kẻ thua thì phải chịu đựng hình phạt thích ứng do người thắng đề ra.

Đó là quy luật tự nhiên trong thế giới Countryhmans.

Kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm tớ.

The end.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top