Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

One Short

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

À À xin cảnh cáo trước, couple chính là HunHan nhưng end sẽ là ChanHun nên yêu cầu ai anti ChanHun thì click back nhé.

.
.
.

Tại sân bay trung tâm Thượng Hải, chuyến bay B245 đã hạ cánh sau chuyến đi dài từ Anh Quốc về Trung Quốc. Trong dòng người đi ra, có một chàng trai cao ráo, mái tóc nâu cắt gọn gàng đeo kính bản to che gần nửa cái khuôn mặt V-line.

*You can call me monster~
I'm creeping in your heart babe* - nhạc chuông

"Tên họ Ngô kia, mi đang ở đâu"

"Chung Nhân, đằng sau lưng cậu"

Cái người tên Chung Nhân quay lại, giật mình nhìn chàng trai ấy, có ngạc nhiên có hoan hỉ và có cả bối rối. Cả hai vui vẻ sóng vai nhau trò chuyện, đã 3 năm rồi mà tất nhiên sẽ có rất nhiều chuyện để kể.

Nhưng chàng trai có vẻ hơi mệt nên Chung Nhân bảo nghỉ ngơi một chút đi, tới nhà sẽ kêu dậy. Cuộn tấm thân ốm tong lại, chàng trai dần chìm vào giấc ngủ.

Trong mơ, chàng trai nhớ về kí ức 4 năm về trước, khi ấy chàng là một hotboy có tiếng tại SM school, một học sinh giỏi được lòng thầy cô, được bè bạn yêu quý. Nữ sinh luôn mơ tưởng rằng sẽ chiếm được trái tim chàng, nhưng điều đó là phi tưởng bởi chàng là đồng tính luyến ái mà.

Ở lớp dưới lại nghe đồn có mỹ nam nhà Lộc gia tuy học giỏi nhất nhì khối nhưng lại rất quậy quá, các thầy cô luôn lắc đầu ngán ngẩm khi nói về mỹ nam ấy. Là Đại ca SM school - Lộc Hàm.

.

Chiếc xe BWM sang trọng dừng lại trước căn biệt thư rộng lớn. Chung Nhân lay chàng trai, nói đã tới nhà rồi. Chàng trai dụi dụi mắt, lười biếng ngáp. Nói tiếng cảm ơn dặn bữa nào anh tới nhà chàng chơi.

Chung Nhân gật đầu đau lòng nhìn chàng rồi cũng từ từ khởi động máy.

Nụ cười trên môi chàng dập tắt ngay khi Chung Nhân đi khỏi, thay vào đó là nét u buồn trên khuôn mặt đẹp. Vươn cái vai mỏi nhừ, chàng nhớ là điện thoại còn chưa được sạc đầy, vội kéo valy kiếm đồ sạc.

Nhìn đồng hồ đã 8h tối, chàng nhíu mày đứng dậy thì ví rồi ra ngoài mua đồ. Đi dạo qua một công viên nhỏ, kí ức mơ hồ lại ùa về.

"Học trưởng Ngô, hẹn anh ở công viên Lucky nhé"

Anh khó hiểu nhìn cậu bé trước mặt, nếu không đi thì chắc cũng không có tội nhưng anh lại không nỡ làm cậu buồn, bèn gật đầu đồng ý. Thấy cậu vui, cười thật tươi làm anh cũng muốn cười theo.

"Của cậu mất 15.000 won"

"Cảm ơn thím" - chàng lấy tiền ra trả rồi tạm biệt cô chủ tiệm cơm. Trên đường trở lại nhà, trong một hẻm tối nhỏ có tiếng rên rỉ của phụ nữ khiến chàng đỏ đến tận tai, chân bước nhanh hơn.

"Chậc, mọi người bây giờ sao thoáng quá vậy"

Mở hộp sườn rang nóng hổi thơm ngon, chàng nhanh chóng lấp đầy cái bao tử rỗng của mình. Thở hắt ra, chàng no tới mức chả muốn làm gì, chỉ muốn ôm gối đi ngủ thôi.

*Ting tinh*

"Đi chơi không" - from Cải Đen

"Ok" - from Milktea

"30' nữa tớ tới" - from Cải Đen

Nghe đi chơi, hai mắt chàng sáng rực, chuẩn bị thay đồ đẹp. Phong cách ăn mặc của chàng là đơn giản, cá tính nên chàng chọn quần đen rách gối cùng áo thun trắng với áo khoác đen.

Khoảng 25' sau, tiếng xe moto gầm rú báo hiệu anh đã tới.

"Lại thun trắng" - Chung Nhân bất mãn nhìn chàng - "Cái này được cậu bé đó tặng rồi mặc riết à"

Chàng trai chỉ cười hì hì, gật gật tỏ vẻ đồng ý. Rồi cả hai phóng đến bờ đê ngắm sao. Cùng nhìn lên bầu trời lấp lánh các vì sao nhưng trong lòng lại là hai cảm xúc riêng biệt.

"Lâu rồi ta không cùng ngồi ngắm nhỉ" - Chung Nhân phá bỏ sự im tĩnh, mở tiếng hỏi.

"Ừ, lâu rồi"

"Chắc hẳn cậu đã biết tình cảm của tôi dành cho cậu?"

Chàng trai không đáp, cúi đầu rồi ngước mặt đối diện với anh - "Ừ, tôi biết, tôi biết tiểu Nhân yêu tôi"

"...."

"Nhưng tôi căn bản chỉ xem cậu là bạn."

Chung Nhân tuy đã biết trước câu trả lời nhưng vẫn cứng. Nắm chặt tay kìm nén nước mắt, anh nói :

"Xem như tớ chưa từng hỏi câu đấy. Ta đi chơi tiếp thôi" - chấn chỉnh lại tâm trạng, anh tỏ vẻ như chưa có gì xảy ra, cười cười kéo người bên cạnh đi lên xe.

"Ok. Mục đích của ta là vậy mà"

.

Thấm thoát cũng đã 3 tháng rồi, chàng trai thở dài nằm trên sofa chán nản xoay xoay cái Iphone trong tay, chờ ai-đó gọi.

*Baby don't cry to night~*

"Xán Liệt~, anh tới chưa"

"Vài ngày nữa, ráng chờ đi" - đầu máy bên kia cười cười - "Đã chuẩn bị tinh thần chưa"

"... Rồi"

.

.

"Học trưởng...e..em thích anh" - đây là người đã hẹn anh ra công viên.

"..."

"Em có thể hẹn hò với anh được không" - cậu bé trước mặt anh mặt đỏ như tôm luộc, khoé mắt có lẽ sẽ rơi vài giọt lệ nếu như anh từ chối mất.

"Miễn sao học lực không xuống nhé"

"Vâng"

.

Choàng tỉnh dậy sau kí ức ngọt ngào nhưng đau lòng ấy, chàng liếc mắt thấy đã 5h37' rồi nên leo xuống giường tắm luôn. Với cái khăn lau khô mái tóc mền mượt, chàng bước tới bàn làm việc lấy từ ngăn kéo ra 1 bức thư đã phai màu do bị cầm, đọc quá nhiều lần.

Nội dung ấy là :

" Huân Huân ơi, nếu anh đọc lá thư này thì có lẽ em đã di cư đến thiên đàng ở với ba mẹ em rồi (^_^). Xin lỗi vì đã giấu anh việc em bị bệnh nga, chỉ tại ông bác sĩ bảo em chỉ có thể sống thêm 1 năm nữa thôi nên em tranh thủ được cảm nhận yêu thương từ người mình yêu. Cảm ơn anh vì 1 năm vừa qua, 1 năm cuối cùng của em tràn đầy sự quan tâm, chăm sóc. Có lẽ kiếp này ta không có duyên nên đành hẹn anh kiếp sau, nhớ đó em đặt chỗ trước rồi đấy. Nhưng anh hãy cứ yêu người sẽ khiến anh rung động trong kiếp này, bởi kiếp sau ta mới gặp nhau mà. P/s : có cưới nhớ mời em nha, cấm quên!! "

Lá thư trên được gửi sau 1 tuần người tên Huân ấy qua Anh Quốc. Ngô Thế Huân cũng rất bàng hoàng, bối rối khi vừa bóc thư ra, đọc được những dòng tâm sự ngắn ấy, anh chỉ hận, hận sao mình không thể có cơ hội yêu thương em ấy.

Ừ Lộc Hàm, anh sẽ làm theo nguyện vọng của em.

.

3 ngày sau, Phác tổng-bạn trai Thế Huân đáp máy bay tư nhân về thẳng sân nhà chàng. Mỉm cười ngắm cậu bé mặt nhăn nhó nhìn luống hoa hồng của mình đang có nguy cơ bung rễ.

"Coi chừng hoa của em"

Ra hiệu cho máy bay bay đi đỗ nơi khác xong, Xán Liệt dỗ dành chàng, yêu chiều nhéo cái mũi cao ấy, thì thầm nho nhỏ bên tai.

Hôm sau, cả hai nắm tay nhau đi vào khu nghĩa địa, trên tay Xán Liệt cầm bông, tay Thế Huân thì là một tấm thiệp đỏ.

Chàng ra lệnh Xán Liệt nhỏ sạch cỏ rồi đặt bó hoa ly xinh đẹp xuống phần mộ ghi Lộc Hàm.

"Hàm Hàm, đây là người đàn ông anh tin tưởng giao phó 'cúc' ý lộn cuộc đời anh cho hắn ta, tụi anh mong em sẽ tới làm chủ lễ cho tụi anh nhé"

"1 tháng sau nhớ nhớ tới dự đám cưới nhé, chúng tôi luôn chào đón cậu"

Thắp vài cây hương rồi anh và cậu quay về Pháp thơ mộng làm lễ cưới.

.

.

.

Trong một tương lai không xa, có đám cưới linh đình giữa Oh tổng và Xiao thiếu gia... Nhưng đó là chuyện của tương lai. Sau này sẽ tính tiếp.

----- The End -----

Đã đăng : 13. o8. 2o16
#Di

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top