Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Nơi băng tan, hạ nhớ, thu về, xuân đi

Nơi băng tan

Nơi băng tan, là một thành phố nhỏ đông người sinh sống. Yashiro chầm chậm bước về phía siêu thị, nơi cung cấp thực phẩm cho cô. Đã không biết bao nhiêu ngày, em mới thoát khỏi nỗi ám ảnh bông hoa hồng đẫm máu. 

- Tổng cộng của cô là 12000 yên.

- Cảm ơn chị.

Với túi đồ ăn ở trên tay, em bước về nhà. Căn nhà nhỏ không màu hồng như mơ, nó luôn chìm vào mảng tối, hệt như tâm hồn ngây dại của em. Sakura thấy bóng em lang thang trên phố, đôi môi khẽ phát ra tiếng thở dài. Em vẫn vậy, xinh đẹp nhưng mạnh mẽ. 

Em mạnh mẽ vì em đã cố quên đi kí ức đau buồn

Em mạnh mẽ vì để che mắt người khác

Hay...em mạnh mẽ, cũng chỉ là khoảng nổi trong em.

Sakura không biết, cô vẫn thầm lặng theo em mỗi ngày. Đôi chân đeo giày đỏ vẫn theo bước em đi mỗi ngày. Một bước, hai bước rồi ba bước...cô đi theo em, không bao giờ ngừng lại. 

Hạ nhớ

Mỗi bước chân em đi, luôn đi qua một căn nhà xinh đẹp ở góc phố. Căn nhà có chủ là Minamoto Teru, một chàng hoàng tử đẹp trai giữa thành phố, hiếm hoi ở thành phố nhỏ cô đơn này.

Teru vẫn hằng ngày dõi theo em. Bóng em đổ dài trên cánh cửa sổ, hòa với những bông hồng xinh đẹp dịu dàng. Đôi khi, anh tưởng tượng. Em sẽ rất đẹp, đẹp với bộ váy màu trắng tinh khôi. Đẹp với những bông hồng cài trên mái tóc. Đẹp với những hương thơm ngạt ngào mùi thảo dược, làm em càng thêm xinh đẹp đằm thắm.

Nắng của ngày mùa hạ dễ chịu. Bầu trời trong xanh. Dàn đồng ca mùa hạ ngân vang, nghe êm tai, mang cảm giác êm đềm gió thoảng. Và tên anh, có nghĩa là nắng. 

Nắng trải dài khắp phương trời.Nắng đi muôn nơi, đến tận mọi ngõ ngách. Teru cũng tựa như nắng, ước muốn dõi theo em, luôn bùng cháy trong tâm hồn nhỏ bé.

Minamoto Kou - em trai chủ nhà nhỏ đấy. Là một họa sĩ chuyên nghiệp đã lâu lắm rồi, hiếm ai biết được, chàng thường hay vẽ một cô gái nhỏ. Một cô gái xinh đẹp, nhưng luôn mang vẻ buồn man mác trên khuôn mặt kiều diễm. 

Mái tóc bạch kim xinh đẹp, điểm những lọn tóc màu xanh lam. Thật xinh đẹp. Kou vô tình gặp em cuối con phố, khi em đang ôm tách capuchino nhâm nhi từng ngụm. Trông lúc đó, em thật an tĩnh, làm một mỹ nhân vô ưu.

Chàng thích em, tiếng sét tình yêu ngay lần đầu gặp. Một câu chuyện tựa như fanfic, dẫu ngỡ rằng chỉ biết xảy ra trong mơ, lại diễn ra trong tâm một chàng trai yêu nghệ thuật. Đắm mình vào khúc hát của mùa hạ.

Tiara - nàng út trong nhà Minamoto, cũng thầm thương một cô gái lạ lẫm mà cô bé không biết. Cô bé cứ tưởng, bé sẽ thích một chàng trai ga lăng, đẹp trai như anh mình. Nhưng không, bé lại thích một chị gái bạch kim, người đã lấy luôn trái tim hai anh cả của mình.

Tiara biết rằng, chị ấy sẽ không bao giờ biết bé thích chị. Một tình yêu chớm nở, trong lòng cô bé. Nhưng tình yêu đó, sẽ bị vùi dập không thương tiếc.Chỉ có thể dõi theo chị mà thôi.

Thu về

Ngày thu về là một trời mưa lớn, gột đi cái nóng bức bối của ngày hè. Gạt đi tất cả còn liên quan đến mùa hạ. Nhưng vẫn có thức uống liên quan đến ngày hè - trà chanh. Vị ngọt đầu môi của trà làm đắm say biết bao thế hệ nhi đồng. Vị thanh thanh, ngọt ngọt tựa cái tuổi thanh xuân trông thấy. Amane cũng rất thích trà chanh, và cũng chính loại thức uống đó, đã dẫn cậu tới tình yêu của đời mình.

Ngày mà Amane gặp em, là vào một buổi mưa lớn. Em ghé vào quán trà nhỉ của cậu, trên tay vẫn là chiếc ô màu trắng mà cậu đã vô tình thấy trước đó. Mái tóc em rối xòa chỉ vì đi trong mưa, hay đơn giản chỉ là gió thổi. Em cũng thật lạ, giữa trời mưa mà em lại gọi một ly trà chanh. Thường thì người ta sẽ gọi tokbokki hay mì cay để ăn cho ấm họng. Riêng mình em, lại chọn trà. Và từ ngày đó, em hôm nào cũng đến quán của cậu.

Cậu thích ngắm nhìn em uống trà. Khuôn mặt đờ đẫn ngắm bầu trời hiu quạnh ngày thu. Đôi môi em xám nẻ, mặc dù lần nào gọi trà em cũng lấy một chai nước lọc lớn. Nhưng nụ cười thật méo xệch, kiểu như em cứ cố rặn ra nụ cười. Mà em không biết rằng, nụ cười của em khó nhìn tới chừng nào.

Nhưng anh không dám nói ra, sợ một ngày nào đó em sẽ không quay lại quán. Im lặng, và chỉ biết ngắm nhìn em.

Tsukasa Yugi, cũng chẳng biết từ bao giờ đã yêu em. Hắn chẳng muốn nói nhiều, cảm nhận đó, chỉ riêng hắn biết là đủ.

Tsukasa ơi là Tsukasa, hắn không biết rằng, anh hắn cũng thích em. Một con người kì lạ như hắn, vĩnh viễn không có trái tim nàng công chúa cô đơn ấy. Hắn không biết rằng, càng giữ trong lòng càng dễ mất. Một con người như hắn, mặt trái tính cách khác nhau, không còn biết được trái tim mình muốn gì, chỉ để tiến xa hơn.

Xuân đi

Yako và Mei là đôi bạn thân của nhau. Cùng yêu thích vẽ tranh, cùng thích các loại trang phục. Và đặc biệt, thích mùa xuân. 

Trước đây, họ không thích mùa xuân nhưng cũng chẳng ghét. Từ khi gặp em dưới vườn hoa anh đào, họ đã vô tình để em ở trong lòng. 

Một mùa xuân nho nhỏ đó, đã thành thông lệ từ vài năm nay. Là lúc họ đi ngắm em, em luôn ở một chỗ. Em mặc một bộ kimono màu đen, một cô gái đặc biệt nhất trong những người đi ngắm hoa anh đào.

Thật thích em, thích con người xinh đẹp ấy. Thật thích.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top