Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Mùa thu đi qua

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Sương giá phủ mịt mù con phố dài trước mặt trong ngày đông giá rét sắp tới.Những đống lửa ai đó đêm qua đốt lên để sưởi nơi vỉa hè đã tan hết.Sớm khoác áo ra đường,tôi gương mặt thẫ thờ.
   Đôi lần trên đường dài,tôi chợt nhớ con đường nhỏ năm xưa,cùng người đạp xe đến trường...
   Mùa thu (ngày 19/5/18)
   Tôi tỉnh dậy trong yên ắng.Có lẽ hai ba cơn mưa đã kịp trút xuống rồi tạnh trong khi tôi ngủ.Vẫn còn bần thần,bỗng có 1 tiếng gọi:
-Dậy!Con gái con đứa mà ngủ nhiều,dậy đi học không trễ giờ.
   Thì ra là Duy,người cùng tôi đạp xe đến trường mỗi ngày...
   Duy là con trai gốc Đà Lạt,da vốn đã trắng trẻo lại có nụ cười thiên thần làm những đường nét còn lại kia trở nên thuần khiết đến lạ kì,xoay quanh vấn đề giảm cân,trị mụn,kem chống nắng,son môi của đám con gái trong lớp,Duy bỗng chốc trở thành điểm tâm.
   Tôi và Duy học cùng nhau hơn 2 năm cấp hai,đi học cùng nhau,ngồi học cùng nhau và không biết từ khi nào tôi đã bắt đấu thích cậu ấy,nhưng chắc đối với Duy tôi cũng chỉ là bạn bè...
   Công bằng mà nói,chuyện tình cảm (nếu thành) giữa tôi và cậu ấy là điều quá xa xôi.Này nhé,nguyên khối,có nào là Phương,sao đỏ xinh đẹp nhất khối,học giỏi vừa cá tính;Trang hoa khôi thì khỏi nói rồi,lúc nào cũng có trai theo sau;Đan,bí thư có đoi mắt đẹp nhất khối,lại ăn nói nhẹ nhàng,duyên dáng hút hồn.Xét về phần của tôi,nói thẳng tưng theo kiểu "mày không tới lượt".Điều an ủi duy nhất của tôi là ngày nào cũng được đi học cùng Duy,ngồi chung bàn.Khoảng cách của tôi giữa cậu ấy là 7 cm,vào những ngày rét,khoảng cách ấy rút ngắn lại chỉ còn 5 cm.Vì thế,không phải tự nhiên mà tôi thấy yêu hơn những ngày rét.
   Duy có chơi Facebook,nhưng tôi luôn là người chủ động nhắn tin,nhưng khi tôi hỏi thăm,cậu ấy sẽ trả lời rất nhanh và vui vẻ.
   Ngày qua ngày chúng tôi vẫn vui vẻ như thế,rồi ngày mà tôi không mong đợi cũng đã đến
  -Chúng mình cùng có một cuộc hẹn được không ?
  -Ừm...trước mắt tớ phả lo 1 số công việc,vì tớ đã đăng ký vào một trường nghệ thuật ở Úc,ba ngày nữa tớ bay.Xin lỗi cậu nhiều.
   Tôi đang ăn thì buông rơi cái nĩa,vậy là tôi sắp mất cậu ấy rồi sao,tôi chưa kịp nói ra hết tình cảm mà bấy lâu nay đã giữ trong lòng,mà chỉ còn ba ngày nữa thôi,tôi vẫn còn nói chuyện với cậu ấy,muốn thường xuyên cùng nhau tới trường,học cùng nhau.
   Nói gì bây giờ,cậu ấy sắp đi rồi,xung quanh tôi xuy sụp hoàn toàn,tôi cần phải nó với cậu ấy những gì?Tôi đang quá lo lắng...
   Duy đang đứng cạnh 1 cái vali to,cậu ấy đang mải đọc thông tin trên chiếc vé nên không để ý tôi đã đến và đứng ngay bên cạnh.Tôi đưa tay đẩy nhẹ vào Duy 1 cái,kiểu mà tôi vẫn thường hay đùa cậu ấy ngày xưa.
  -Cậu hả ? -Duy ngẩng lên,nụ cười hiền lành quen thuộc.
-Hôm nay bay mà tớ phải hỏi mới nói.
Duy lại cười,chúng tôi cùng ngồi xuống cạnh thanh sắt mát lạnh chắng giữa khu vực sân bay và bãi đỗ xe.Duy lồng hai bàn tay vào nhau ngước lên trời,thường cậu ấy không có thói quen này.
-tớ muốn nói với câu 1 điều trước khi cậu bay -Tôi hít 1 hơi thật sâu- Sau này về nước nhất định phải đi chơi với tớ nhé!
-Xin lỗi cậu,tớ muốn nói với cậu nhiềi chuyện,nhưng thời gian đã qua lâu rồi và tớ không chắc tụi mình còn hiểu nhau như ngày xưa nữa không,chắc khi tớ về,lúc đó tớ đã có một cuộc sống riêng và cậu cũng vậy,nếu có gặp lại tớ và cậu chắc chỉ coi nhau là ngày xưa thôi,xin lỗi cậu nhé...
-Không sao,cảm ơn cậu vì đã ở bên tớ.
Duy cười nhẹ,nụ cười bình yên mà tôi đã từng yêu mến ngày nào.Tình cảm của tớ ngày đó là một kỉ niệm đẹp,đẹp đến nỗi tớ đã biến nó thành nỗi ám ảnh từ lúc nào chẳng hay.Có thể bây giờ tôi vẫ thích Duy,nhưng đó không còn là cảm xúc của tôi khi xưa nữa.Chúng ta đều sẽ lớn lên,một số thứ sẽ thay đổi.
Tôi nhìn theo chiếc máy bay trên bầu trời,và thầm cảm ơn Duy đã trả lời tôi rất thẳng thắng rằng cậu không muốn giữ kỉ niệm với tôi...

Mùa đông (ngày 2/11/21)
Tôi đã đi đến chặn đườngng cuối cùng của 1 cơn đau thật khẽ.Duy đã đúng,cậu ấy muốn là lại cuộc đời mình với những điều mới mẻ,thú vị khác.Tôi thì vẫn thế,vẫn giữ mãi nỗi ám ảnh đó...
—————-the end——————-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top