Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

1. HOPE


"Manjirou? Em đang nghĩ gì vậy?"

Giật mình bởi tiếng gọi, âm thanh nhẹ nhàng trầm ấm ấy đưa em về thực tại, khẽ nheo đôi mắt còn đang đưa về xa xăm một cách đờ đẫn, em lắc đầu cười xòa

"Không có gì đâu anh"

Đáp lại câu trả lời có phần ngây ngốc của em, người anh đối diện chỉ nghiêng đầu với vẻ khó hiểu in rõ trên khuôn mặt điển trai. Thật là quái lạ! Thằng nhóc nghịch ngợm cứng đầu này sao hôm nay đột nhiên cư xử khác thường vậy? Chẳng phải sáng nào nó cũng dậy trễ nhất nhà rồi vừa ăn sáng vừa ngáp ngắn ngáp dài than thở sao? Nếu không thì cũng hết ghẹo Ema rồi lại quay sang trêu thằng anh khốn khổ này đây, vậy mà hôm nay Manjirou nhà chúng ta lại tự giác dậy sớm, trước cả Ema vốn có tiếng là kỉ luật nhất nhà. Khác với vẻ ngái ngủ hay "tăng động" thường ngày, nay em nghiêm túc hơn hẳn, lại còn giúp người anh trai Shinichirou làm bữa sáng cho gia đình, mặc dù hầu hết là do một tay anh cả thực hiện

"Chà, em đúng là không giỏi bếp núc nhỉ? Thế nào, là đang suy tư cách tập tành bếp núc đỡ anh sao?"

Shinichirou khúc khích, lâu lắm mới có dịp chọc quê cậu em bướng bỉnh này, anh thật sự phấn khích mà không nhịn được muốn cười thật to vào bản mặt ngơ ngác đang dần xị ra, chảy dài như một cây kem sắp tan vào tiết hạ oi bức của em. Đúng là đáng yêu chết mất!

"Hừ, em mới thèm vào ấy đồ anh trai ngáo!"

Chà chà, cái giọng này chắc là đã hoàn hồn rồi đây,làm Shinichirou lo gần chết, tưởng Tokyo sắp tận thế đến nơi rồi chứ!

"Vậy sao chú mày chống cằm nghiêm túc thế? Nhìn cứ như ông cụ non nào đấy chứ chả phải thằng Manjirou thường ngày của nhà chúng ta đâu, mà, nhìn chú mày vậy chắc lát anh phải mang chục cái ô mới được, Emma lát đi nhớ mang ô đấy nhá, lát bão to chắc em ơi"

Quay ra, cô nhóc Ema đã đứng sau lưng em từ khi nào, như bắt được cơ hội ngàn năm có một, cô cũng nhập cuộc cà khịa ông anh

"Ái chà chà, anh Mikey hôm nay làm em bất ngờ lắm đấy, dậy trước cả em mà còn ngồi ngơ ngơ như người mất hồn ấy, xem ra Tokyo này chuẩn bị ăn sóng thần đến nơi rồi"

Ôi con sông quê con sông quê! Hết ông anh giờ lại đến cô em, làm người thì cũng phải để tý lương tâm chứ, người ta chưa deep được hai phút mà hai con người trời đánh nào đó đã hợp tác úp sọt em như vậy rồi, đấy, có yêu thương gì nhau đâu chỉ giỏi cà khịa nhau thôi. Vành tai em thoáng đỏ, thôi thì thẹn quá hóa giận chứ giờ này còn kiếm cái quần đội với xin đi lại một nước làm gì nữa, em lao vào khẩu chiến với Ema dưới sự can ngăn bất thành của ông anh số nhọ khốn khổ, kết quả là anh cả phải còng lưng ra mà dọn chiến trường bữa sáng của hai đứa em trời đánh. Má nó! Hai đứa chúng bay liệu hồn mà trốn cho kĩ vào, chiều đi học về tới công chiện với tao nghe! Còn hai thủ phạm của cuộc chiến tranh thế giới lần thứ ba sớm nay thì sao? Vâng, chuồn lẹ trước khi xin vĩnh biệt cụ cả đám rồi còn gì nữa! Một buổi sớm với gia đình Sano kết thúc trong êm đẹp thế đấy.

-Há há há cười ỉa chết tao mất chúng mày ơi! Không ngờ tổng trưởng bất bại của chúng ta lại có ngày nhục đội quần thế á, đã vậy lại còn ăn đóp-pồ kiu của Shinichirou với Emma nữa, đỉnh cao cà khịa bây ơi!

Baji ôm bụng cười muốn ná thở đến nơi, bên cạnh là Draken trong vai "bà hàng xóm" vừa tuồn tin mật cũng đang spam haha liên tọi cùng đám Mitsuya, Kazutora và Pa-chin. Sáng ghé qua đón Mikey ai ngờ đâu bắt được cảnh tượng có 1 0 2 đấy, ôi bạn ơi là do bạn đen thôi! Mikey bất bại tổng trường Toman mà cũng có ngày thất thần như thiếu nữ mới lớn đã vậy còn đấu không lại võ mồm hai anh em nhà Sano thì đúng là người nhà QUÊ. Thôi thì đã QUÊ rồi cho QUÊ nốt một thể kẻo nó phí đi. Thời tới cản không kịp, Draken vừa nghe Emma thuật lại câu chuyện đã đem ra " sì poi" đến bảy làng nghe thấy, hại em không ngóc đầu lên nổi còn cả đám thì được chục liều thuốc bổ đau hết cả bụng. Tiếng haha xen tiếng chuyện trò rôm rả thật khiến cho những con người xung quanh phải ngoái đầu nhìn lại mà chắt lưỡi tiếc nuối một thời niên thiếu ngây thơ vui vẻ với chúng bạn. Khung cảnh yên bình ấm áp đó thực xinh đẹp và rực rỡ biết bao. Đúng vậy, em tự nhủ rằng mọi thứ thật tốt, em cùng đám Baji chắc chắn sẽ tiếp tục đùa vui, chuyện trò, tuổi ấu thơ, tuổi niên thiếu, đến khi tất cả đã trưởng thành, mãi mãi....

Ơ?

Có gì đấy không đúng...

Phải rồi,

Chuyện tốt như vậy,

Làm sao có thể kéo dài vĩnh viễn với em chứ?

Shinichirou

Draken

Baji

Kazutora

Emma......

Tại sao??? Tại sao hả?? Tại sao tất cả các người đều bỏ tôi mà đi? Hả? Hả? Đau đớn thật đấy, cô độc thật đấy, mọi người đã thỏa mãn chưa?

Làm ơn...

Xin đừng bỏ tôi lại mà....
.
.
.
Giật mình tỉnh giấc trên chiếc giường quen thuộc lúc nửa đêm, em run rẩy co người lại, hơi thở gấp gáp, mồ hôi lạnh rỏ từng giọt trên vầng trán nhỏ bé ấy. Máu, máu ở khắp nơi, chân thực đến nỗi khi em đã tỉnh khỏi cơn ác mộng điên dại, em vẫn lờ mờ cảm nhận mùi hương tanh tưởi cùng xúc cảm nhớp nháp từ thứ chất lỏng đỏ lòm ấy trên đôi tay chính mình. Sự ám ảnh đó vẫn bấu víu lấy em ngay cả lúc này, khi em đã tỉnh táo mà hít thở thật sâu. Lắc mạnh đầu, em loạng choạng bước xuống giường đi đến góc phòng, nơi một chiếc gương cỡ lớn được dựng lên. Kéo xuống tấm vải dày hơi bụi bặm phủ lấy lớp kính trong veo, em chống một tay lên mặt gương lạnh lẽo ấy, miệng liên tục lẩm bẩm những câu đứt quãng không rõ nghĩa

"Không phải tôi, tôi không làm sai gì cả, tôi không biết gì hết.."

"Tôi rất ổn, tôi là tôi, tôi là một người tốt..."

Trong màn đêm u tối tĩnh mịch, chỉ có tiếng thì thầm của em cứ đều đều lặp đi lặp lại, âm u như thanh âm của những ác linh đi lạc, em cứ đứng đó, tự thủ thỉ với bản thân hệt như một con robot được lập trình sẵn, cứ thế, cứ thế giữa đêm đen cô độc, không ai, không ai cả, ngoài em

"Shinichirou, Emma.."

Gì vậy? Em đang tự nhủ điều gì? Em đang gọi ai? Tiếng gọi thật nhỏ bé và run rẩy biết chừng nào, có vẻ sau một tràng lặp đi lặp lại những câu từ khó hiểu, em lại vô thức mà cất lên tiếng gọi những cái tên đầy thân thuộc, đầy yêu thương mà em luôn trân trọng. Em lẩm bẩm những cái tên ấy, có vẻ như em không muốn gọi nó thật to, em không cần giúp đỡ ư? Hay em đơn giản không muốn đánh thức giấc ngủ ngon lành của họ chỉ vì cơn ác mộng vô thường của bản thân? Em mạnh mẽ mà, em sẽ không gục ngã, em sẽ không sợ hãi hay khóc lóc... Vì em là Mikey

"MaN~jI~rOuUu~"

Giật thót, tiếng gì vậy? LÀ ai? Ai đang gọi em? Giọng nói phảng phất như sương mù vẩn đục, lại có chút khúc khích đầy khoái chí cứ văng vẳng đâu đây. Nó đến từ đâu chứ? Thật kinh tởm quá, dừng lại đi. Em van xin rồi bịt chặt hai tai lại, liên tục lắc mạnh đầu như cố đẩy thứ gì đó ra khỏi tâm trí yếu ớt rối bời của bản thân. Giọng nói quỷ dị ấy vẫn không dừng lại, nó như to dần lên, tra tấn em bằng thứ thanh âm vô hình. Quá đủ rồi, em sẽ vỡ vụn mất.

Làm ơn,

CúT rA kHỏI đẦu tAo!

Thở dốc, em cố hớp lấy từng ngụm không khí lạnh buốt, tự trấn an bản thân là em sẽ ổn thôi, giọng nói ma quái kia cũng đã ngừng lại, em khó khăn hô hấp. Lại một lần nữa chống hai tay lên mặt kính, em đối mắt với ảnh phản chiếu mờ nhạt của mình trong tấm gương, khẽ lặp lại một câu duy nhất

"Tôi là người tốt, tôi là người tốt"

Em đang tự nhủ điều gì vậy? Có lẽ chính bản thân em cũng không rõ nữa, lâu rồi mà...

Là do lỗi của em sao? Vì em đã quên mất " thứ đó"

Em đã quá chủ quan mà vui vẻ với thực tại này ư?

Lắc đầu thoát khỏi những suy nghĩ vẩn vơ, em cố leo lên giường tiếp tục giấc ngủ chập chờn của mình. Thật tệ cho em, vừng đông đã bắt đầu ló dạng, chắc đây lại là một đêm mất ngủ rồi

Mệt mỏi lết chân xuống giường, em kéo lê chiếc chăn cũ mèm của mình mà mắt nhắm mắt mở bước vào phòng tắm vệ sinh cá nhân. Chút sức lực ít ỏi ban sáng của em dường như đã bị cơn ác mộng đêm qua rút cạn, em như một tàu lá úa cố nhấc cơ thể mỏi nhừ rệu rã xuống phòng bếp. Nhưng có vẻ như, ông trời quyết không buông tha cho một buổi sáng bình thường của em

"Gì vậy?" Em tự nhủ, sự im ắng lạ thường này là gì đây? Chẳng phải sáng nào căn bếp của gia đình em cũng tràn ngập mùi bữa sáng ngon lành nóng hổi và tiếng rôm rả trò chuyện của anh trai và em gái em sao? Họ đâu rồi?

Ừ, họ đâu rồi?

Một cơn ớn lạnh chạy dọc từ xương sống em, em sợ hãi, những hình ảnh đáng sợ của cơn ác mộng đêm qua lại chập chờn trong tâm trí em. Chuyện gì thế này? Không, đừng nói là...

Bước chân em như nhanh hơn, vụt xuống cầu thang thẳng vào bếp. Không có ai...

"Hù! Mới sáng sớm làm gì mà thờ thẫn trong bếp thế hả thằng nhóc này?"

Nghe thấy giọng nói thân thuộc cất lên, tim em như nhảy lên một nhịp, vội quay đầu, ông anh cả đã đứng đấy, với một cốc cà phê nóng hổi trên tay, vẻ mặt thích thú khi chọc được em trai yêu dấu. Em bất giác thở phào nhẹ nhõm, hah, mọi thứ vẫn ổn, thật may khi đó chỉ là giấc mơ.

Nhưng liệu đó có thật sự là một giấc mơ? Một điềm báo?
.
.
.

-Anh ơi?

Đầu em ong ong lên, đôi mắt như mờ đi, tai em giờ đây chỉ còn đọng lại tiếng ù ù khó chịu xen lẫn tiếng còi xe cảnh sát inh ỏi. Tại sao lại như vậy chứ? Shinichirou, anh của em, ngay lúc này chỉ còn là một cỗ thi thể lạnh cóng tái nhợt, ôi, chết tiệt thật, lại là cái thứ mùi hương kinh tởm ấy, thật tanh tưởi và nhơ nhớp làm sao. Màu đỏ chói lọi và đặc quánh mà em căm ghét tại sao lại vấy khắp thân thể của người anh trai em hằng yêu quý chứ? Rốt cuộc là vì lí do gì chứ? Ah, có lẽ đây chỉ là một giấc mơ, một cơn ác mộng mà thôi, phải, chỉ cần em tỉnh giấc, mọi thứ sẽ kết thúc, anh trai của em vẫn ổn, vẫn ổn mà...

Thật đáng thương cho Manjirou, đây không phải là cơn mê em hi vọng.

Thế nhưng, không sao cả, vì em vẫn còn có Emma, Draken, Baji.... Ừ, mọi thứ rồi sẽ ổn thôi, ổn thôi...

Thật sự là như vậy?

Em như một đóa cúc dại trắng tinh khôi

Một cánh,

Rồi hai cánh,

Cho đến khi chẳng còn gì nữa ngoài một thân thể chết mòn và trống rỗng.

Cuộc đời của em cứ như một trò đùa của số phận, phải chăng vị thần sự sống căm hận em đến tận xương tủy? Hay thích thú giày xéo em bằng những sợi chỉ vô hình của định mệnh, kéo em qua hết bi kịch này đến bi kịch khác. Chao ôi! Nếu như vị thần ấy thật sự tồn tại, ông ta sẽ là hiện thân của tai ương, của sự tuyệt vọng không thấu tận đáy! Với ông ta, em tựa như món đồ chơi rẻ rúng chắp vá thật nát bấy, sự tồn tại của em không hơn gì một thú tiêu khiển để cho vị thần tai ương trút hết những độc ác, thù hằn, bất lực cùng chán nản lên cái vỏ rỗng tuếch đã mục nát của em. Miễn là em đau khổ, run rẩy khóc than trong tột cùng bất hạnh, ông ta sẽ thỏa mãn thú tính dã man ấy, sẽ vui vẻ cười trên nỗi đau đớn của em. Người khác nhìn thấy em như một biểu tượng của sự mạnh mẽ bất chấp nghịch cảnh tựa sức sống mãnh liệt của đóa cúc dại, thế nhưng lại không biết rằng đóa cúc ấy mong manh và yếu ớt đến chừng nào! Em càng cố gắng níu kéo những gì em trân quý hơn cả sinh mạng, người thân, gia đình, bạn bè- những cánh hoa mềm mại mỏng manh thì phũ phàng thay, từng chút một lại bị tước đoạt một cách thô bạo, từng người từng người một ra đi trước mắt em bởi những cái chết thật vô lý và đớn đau. Thảm kịch em từng chiêm ngưỡng trong giấc mơ hôm nào giờ đây đã thoát ra khỏi ranh giới giữa thực tại và ảo mộng, dần dần bao phủ lấy trái tim đơn độc vụn vỡ nơi em, đoạt lấy tâm hồn vốn đã héo tàn. "Nó" lại xuất hiện rồi!

Em sợ lắm, em cố gắng chống chọi lấy cái thứ nhớp nháp dơ bẩn đang dần dần chiếm trọn trong em, em không muốn nghe những lời thủ thỉ đầy ghê rợn của "cái thứ" đang ngọ nguậy chực chồi ra khỏi tâm trí mong manh của chính mình. Nhưng, em đã mệt mỏi lắm rồi, em chỉ muốn khép đôi mi trĩu nặng, buông lơi cơ thể mà chìm thật sâu vào hố đen vô tận kia.

Sẽ thế nào nếu em được "tự do"? Liệu tất cả những bi kịch này sẽ chấm dứt không? Em không còn muốn bận tâm vào bất cứ thứ gì nữa, quá đủ rồi, em mệt mỏi lắm, nhưng em vẫn phải bước tiếp, đằng sau em, thứ vô hình ấy vẫn đang bám đuổi dai dẳng. Ngay lúc này em chỉ có một thỉnh cầu duy nhất

Chết.

Chính vào những lúc tưởng chừng em muốn gục ngã, "người đó" đã xuất hiện. Cậu là ánh dương ấm áp sưởi ấm trái tim lạnh lẽo khô cằn nơi em, là tia sáng le lói chiếu rọi mảnh đời bất hạnh em ôm ấp, là bàn tay dịu dàng kéo em ra khỏi trầm luân mê muội, là liều thuốc tinh thần an ủi em mỗi đêm em giật mình thức giấc.Em quý cậu, đặt cho cậu cái biệt danh hay hay " Takemicchi", em tự thấy cậu thật đáng yêu mỗi khi em gọi cậu bằng cái tên do chính em đặt. Với em, Takemichi là tất cả, là sự sống, là động lực, là thiên thần dẫn lối cho em khi em lạc trong hỗn độn của lí trí và cảm xúc, là tất thảy niềm tin và hi vọng trong em.

Takemichi tựa như một tín ngưỡng mà em tôn thờ, là nguồn nước dịu dàng mang theo tất cả những gì em hằng mong muốn, tình thương, sự tin tưởng, bờ vai vững chắc, à, còn cả cái tính cách cứng đầu không bao giờ chịu khuất phục trước mọi thứ nơi cậu nữa chứ. Ở bên cậu, em như được sống lại những phút giây êm đềm bên người anh trai quá cố, và em thề với lòng mình sẽ bảo vệ ánh sáng cuộc đời ấy. Tựa như một người bộ hành khát bỏng cả họng giữa sa mạc hoang vu, Takemichi như một con suối trong mát dịu ngọt xoa dịu cơn khát thèm ấy, và Manjirou em càng khao khát bấu víu lấy sự sống duy nhất đó, đuổi theo mãi con suối xinh đẹp thỏa mãn tâm hồn khô cằn nơi em. Chỉ tiếc rằng, thứ mà em đang theo đuổi, lại là một ảo ảnh đắng cay trước đôi mắt đơn sắc ấy.
Lần đầu tiên Manjirou biết yêu, biết cảm nhận thứ xúc cảm ngọt ngào của tình yêu thiêng liêng. Tuyệt thật đấy nhỉ? Nếu thứ tình yêu đấy không phải trái cấm mà em tuyệt đối không bao giờ được chạm tay. Em đã rơi vào lưới tình với một người con trai ấm áp, dịu dàng, tuy nhiều lúc người ấy vô cùng mít ướt nhưng lại thật đáng tin cậy, dù yếu đuối, nhỏ nhắn, không giỏi đấm đá đã vậy còn ngốc nghếch, thế nhưng không hiểu sao ở cậu luôn toát ra một mùi hương của lòng can đảm, ý chí quyết tâm mãnh liệt gần như là không bao giờ bỏ cuộc, dù bản thân không đọ lại người ta nhưng vẫn luôn kiên cường không chịu khuất phục hay gục ngã. Cậu dường như gánh trên đôi vai ấy cả một trọng trách lớn lao chỉ mình cậu có thể thực hiện, luôn luôn có mặt những lúc em cần cậu nhất, cậu xông pha, tốt bụng và rộng lượng, đôi tay ấy luôn sẵn sàng đưa ra mỗi khi em cần. Ở Takemichi chính là sự lạc quan, mạnh mẽ, trưởng thành và tốt bụng thế đấy.

Chẳng biết từ bao giờ, thứ tình cảm nhỏ bé ấy cứ dần dần nhen nhóm, rồi bừng lên rực rỡ trong lòng Manjirou em. Và rồi, chính bản thân em cũng nhận ra thứ xúc cảm mãnh liệt đang đâm chồi trong trái tim, lần đầu biết đến cảm giác xa xỉ gọi là " yêu", đáng lẽ em phải cảm thấy thật hạnh phúc và sung sướng, thế nhưng, em kinh tởm nó. Không phải chỉ vì những định kiến cổ hủ thông thường, là vì em vốn đã biết rằng thứ tình cảm này sẽ vĩnh viễn không được đáp lại, bởi người em thương đã cất giấu một hình bóng thiếu nữ xinh xắn dịu dàng thiện lương với mái tóc hồng thướt tha khác, không phải em, và cũng chẳng bao giờ là em. Em dần trở nên căm ghét thứ cảm xúc đang nảy nở trong lòng, em càng tức giận, càng cố đè nén và chôn giấu thật kĩ, thứ tình cảm chết tiệt ấy vẫn cứ bừng lên mãi, thiêu cháy tâm hồn em bằng thứ lửa rực rỡ.

Là "trái cấm", em biết chứ,

nhưng Takemichi à,

làm sao để ném bỏ thứ tình cảm mãnh liệt em dành cho cậu đây?

Này Takemichi, chính cậu đã khiến em ra nông nỗi này mà, chính cậu đã gieo vào lòng em thứ cảm xúc rắc rối chết tiệt ấy, để rồi giờ đây, em chẳng còn cách nào đối mặt với nó nữa. Em tự nhủ rằng em phải tránh né cậu, ghét bỏ cậu để thứ xúc cảm ấy lụi tàn. Thế nhưng, chính em cũng không hiểu nổi bản thân mình, và em vẫn tiếp tục thân mật với người em thương thầm ấy, tựa như con thiêu thân lao đầu vào lửa, dù biết rằng bản thân sẽ phải gánh chịu đau đớn thậm chí là cái chết, em vẫn cố chấp muốn lao vào.

Thật nực cười làm sao, Takemichi nhỉ?

Dẫu chẳng thể thành đôi, em vẫn tham lam ôm ấp lấy hình bóng ấy, em tự nhủ chỉ cần có cậu,chỉ cần cậu ở đây là em sẽ ổn thôi, em sẽ là Manjirou của năm nào, chẳng phải Mikey bất bại hay Tổng trưởng Toman mạnh mẽ, em chỉ là em, là Manjirou mà thôi...

"Manjirou đáng thương, mày không thể nào thoát khỏi tao được đâu! Tao luôn luôn ở đây, rất gần mày và khi mày vẫn còn ngu ngốc đắm chìm trong thứ tình cảm rẻ rách ấy, tao càng đến gần mày hơn. Mày là tao, tao chính là mày, chúng ta là một Manjirou ạ, mày đừng bao giờ quên điều đấy! Rồi sẽ có lúc, mày sẽ nhận ra thôi, bản chất của mày, mày là ai, đừng quên điều đó, mày nghĩ tao thật xấu xa và đê hèn? Haha, cậu bé ngoan đừng có mà nói dối trắng trợn như vậy chứ~ Tao sao có thể khác được khi chính mày cũng thế, hả Man~ji~rou?"

"KHÔNG!"- Bật dậy và thở dốc, cái quái gì vậy?

Cơn ác mộng chó chết đấy sao có thể ám ảnh em thêm lần nữa? Không không không, em là Manjirou, không phải cái " thứ" chết tiệt bẩn thỉu đó, em không phải Mikey, em không xấu xa, bản chất của em,

Em lÀ kẺ tỘi đỒ?

"Đúng rồi đúng rồi, giờ mày mới nhận ra sao thằng ngu? Mày đéo khác gì tao- một thằng điên tâm thần bất ổn, một con ác quỷ máu lạnh từ trong trứng, chính tay mày đã hạ sát từng người từng người một đám bạn chí cốt của mày, giết người và đám đàn em của mày, mặc cho lời van xin vô dụng của những kẻ cận kề cái chết, mà tức cười thay kẻ thực hiện cái chết đó lại là MÀY! Một con người tưởng chừng hoàn hảo, tốt đẹp và đáng được noi theo.Hahaha đúng là khôi hài mà, một thằng điên lại cố che giấu bản chất điên loạn của nó, để rồi cuối cùng nó vẫn tiếp tục điên mãi mãi. Mày không thấy thích thú sao? Cái cảm giác được nhìn thấy từng đợt chất lỏng đỏ lòm tanh tưởi ấy phụt ra liên tiếp như mấy bông pháo hoa mày đã từng coi ấy? Mà lại còn là của chính đám bạn mày trân trọng và bảo vệ nữa chứ! Mày thông minh mà, mày có thể giết bất cứ ai mày đéo ưa dễ dàng như trở bàn tay rồi tẩu thoát trước sự bất lực đáng thương của đám cớm. Nào! Làm đi, mục tiêu bây giờ của mày là giết cái thằng đang nằm kế bên mày đó Manjirou-Mikey? Đều là mày mà phải không?"

"Chấp nhận đi, mày là thứ tai họa xui xẻo ám xuống chính gia đình và bạn bè mày, tâm lý mày bất ổn và nhân cách mày méo mó từ lúc còn trong bụng mẹ. Mày được sinh ra để thiết lập lại trật tự của thế giới này, mạnh được yếu thua, nào, lật đổ rào cản và vẫy vùng đi chứ~"
.
.
.

Đúng rồi nhỉ?

Đó là bản chất của em,

Không phải quái vật trong tưởng tượng hay thứ ma quái ám ảnh trong tâm hồn,

Đó luôn là em.

Chẳng có con quái vật tên Mikey nào ở đây cả
Manjirou em chính là quái vật, một thằng điên chỉ biết chém giết là thú vui với nhân cách thối rữa.

Chẳng phải khi là Mikey em mới trở nên "bản năng cực ác", cũng chẳng do anh trai em hay em gái em giúp em kiềm chế bản chất xấu xa ấy
Đơn giản chỉ là em đã được sinh ra với trái tim méo mó ngay từ lúc đầu, một đứa con của quỷ dữ thật sự, tất cả chỉ là mộng tưởng của em đặt ra một con quái vật "em" khác tên Mikey chỉ để che giấu bản chất thực sự và chối bỏ thực tại. Manjirou chẳng phải mặt tốt đẹp của Mikey, vì Manjirou và Mikey là một.

Giương đôi tay về phía người thương đang say giấc, em nhẹ nhàng siết lấy cần cổ thanh mảnh ấy, nhè nhẹ, nhè nhẹ đến khi đôi bàn tay em đã hằn lên những sợi gân xanh rắn rỏi. A~ Đây rồi, là cái cảm giác ấy, cái cảm giác được bóp chặt lấy sự sống của người, siết thật chặt,chặt đến khi đối phương giãy dụa kịch liệt, tay chân bắt đầu cào bới loạn xạ cố gắng đẩy kẻ đang tước đoạt sinh mạng mong manh của chính mình, rồi khó nhọc hớp lấy từng đợt dưỡng khí như giành giật sự sống, đôi mắt người trợn ngược lên và miệng trào bọt mép, đâu đó phát ra từng tiếng ú ớ đầy bất lực, trong khi kẻ đang chơi đùa với mạng sống của người khác thì mỉm cười thích thú, càng ra thêm lực đạo đôi tay, đôi bàn tay tưởng chừng nhỏ bé yếu đuối giờ đây như một sợi thừng rắn chắc, một gã Tử Thần lạnh lùng đang từ tốn rút cạn dần sinh lực và sự sống nơi người. Cảm giác ngứa ngáy râm ran khắp đôi bàn tay bóp chặt cổ như được thỏa mãn khi đối phương tím tái mặt mày, và rồi, dần dần lịm đi, không còn giãy dụa hay chống cự, ngoan ngoãn như một con búp bê xinh đẹp, cơ thể cũng thả lỏng dần, rồi từ từ, từ từ lạnh đi, không còn hơi thở hay mạch đập.

Đúng vậy, chắc chắn là thế,

Takemichi, xin lỗi vì đã lừa mày bấy lâu nhé!

Thực ra tao đã luôn muốn giết mày rồi...

Đáng ra là vậy....
.
.
.

-Mi..key..ku..n.. kh..ụ?

Giật thót, em vội vã buông đôi bàn tay đỏ lừ vì siết chặt lấy cổ của người thương. Ơ kìa? Tại sao em lại run rẩy? Em đang sợ hãi điều gì?Chẳng phải đây là thứ em hằng mong muốn hay sao? Tại sao, tại sao hốc mắt em lại cay xè và bỏng rát đến vậy?

-Mikey, mày đang khóc hả?

Gì đây? Cái giọng đó và cả khuôn mặt nữa, là ý gì hả Takemichi? Cậu đang thương hại em sao? Không! Đáng ra cậu phải run rẩy sợ hãi và lảng tránh, cố thoát khỏi em mới đúng, là cậu chứ không phải em!

Thế mà giờ đây, tại sao em lại run rẩy và sợ hãi đến vậy?

Thật chẳng đúng chút nào, cả cậu nữa Takemichi, chẳng phải cậu suýt bị em sát hại hay sao? Em có thể thấy được dấu tay đỏ rát in rõ mồn một trên chiếc cổ trắng ngần của cậu đấy! Em có thể nghe thấy tiếng cậu kho sù sụ và cố gắng hớp lấy từng ngụm không khí vào buồng phổi vừa bị em chặn dưỡng khí vừa mới đây thôi! Thế mà, thế mà tại sao cậu vẫn có thể nhìn em bằng cặp mắt đầy lo lắng và yêu thương ấy? Em xứng sao?

Không! Làm ơn đừng nhìn em nữa,

xin cậu đấy Takemichi,

nếu cứ tiếp tục,

em sợ,

Em sẽ không chịu nổi mất!
.
.
.
Trong vô thức, tiếng gọi của thực thể vô hình kia dường như lại lờ mờ vất vưởng trong tâm trí mịt mù, em vội vã đưa hai tay bịt chặt đôi tai nhỏ bé lại, cả cơ thể cũng co lại ép sát hết mức có thể.

Đừng nói nữa, em không muốn nghe, cả cậu nữa Takemichi, đừng có giả vờ quan tâm tôi nữa, rồi cậu cũng sẽ bỏ rơi hoặc căm ghét tôi mà thôi, chẳng ai muốn có sự tồn tại của tôi trên cõi đời này cả, thế nên làm ơn biến đi...

-Manjirou!Ổn rồi không sao cả, có tao đây rồi, mày không phải lo lắng hay cam chịu một mình nữa! Manjirou! Nghe tao đi! Nhìn tao này
Manjirou! Tao vẫn luôn bên cạnh mày mà! Mày chỉ cần nói ra thôi, tao chắc chắn sẽ giúp mày mà...

Giọng nói thân thương ấy lại vang lên giữa đêm đen tĩnh mịch, lần này, thứ an ủi em không phải chính bản thân em hay tấm gương lạnh lẽo góc phòng nơi em tự tra tấn và "chỉnh đốn" bản thân nữa, Takemichi lại một lần nữa cứu vớt em, hơi ấm từ vòng tay cậu bao bọc lấy cơ thể gầy gò giá lạnh đang run lẩy bẩy từng đợt nơi em. Em có thể cảm nhận rõ ràng từng cái vuốt lưng và xoa đầu đầy ân cần bảo bọc của cậu, cậu là đang giúp em sao? Em có thể xứng với lòng tốt của cậu sao?

-Buông tao ra đi Takemichi, "hắn ta" nói đúng, tao là một thằng điên, nhân cách tao không bình thường, tao không bình thường, tao là quái vật xui xẻo, tao sẽ giết mày đấy!

-Không Manjirou! Mày không phải một kẻ điên, mày chỉ là một thằng nhóc bình thường ích kỉ luôn tự cho mình là nhất nhưng thực ra luôn quan tâm và bảo vệ mọi người. Mày đã phải gánh chịu nhiều rồi, tao xin lỗi vì đã không nhận ra sớm hơn, vậy nên hãy bình tĩnh lại và nhìn tao đây này! Mày không làm gì sai cả hiểu chứ?

-Ta..o.. tao..xi..n..xin..lỗ..i ...xin lỗi..xin lỗi...Tất cả là do tao...xin lỗi...Đáng ra tao không nên được sinh ra mới phải..

-Đừng nói những điều ngu ngốc đấy nữa! Nghe này, mày đếch có lỗi con mẹ gì cả được chưa? Mày cứ thế đến bao giờ hả Manjirou?Rốt cuộc mày có coi bọn tao là bạn không thế? Hả? Manjirou?

Từng giọt nước mắt nóng hổi của người thương lã chã rơi xuống, long lanh hòa cùng tiếng mưa rơi chát chúa ngoài khung cửa sổ, giờ đây phản chiếu trong đôi mắt đầy bất lực, giận dữ nhưng vẫn thoang thoảng hương vị của sự quan tâm,lo lắng và có lẽ là cả... tình thương?

Chính là hình bóng của em, một hình bóng thật buồn bã và đau thương biết chừng nào, so với tấm gương phản chiếu lạnh lẽo kia, hình ảnh em dưới đáy mắt cậu càng khiến em như vụn vỡ, và em càng sợ, em không thể nào đối mặt với ánh mắt và cả những giọt nước mắt trân quý ấy được, từ đôi vai gầy của em, từng đợt run rẩy nơi đôi tay đang ghì chặt lấy bả vai em,

Takemichi, người đang giận dữ lắm sao?

Không, có lẽ là người đang sợ hãi em thì hơn.

Phải rồi, em đúng là một kẻ tồi tệ mà, em là tệ nhất, tất thảy thứ ô uế của cuộc đời này toàn bộ đều bao phủ lấy em, ắt hẳn Takemichi phải nghĩ rằng em thật kinh tởm. Ah, chết tiệt thật! Đã hứa là sẽ bảo vệ và không để người ấy khóc, cớ sao lại như thế này chứ?

-Không!Không phải đâu, khô..ng ph..ải.. mà....

Làm gì bây giờ? Đầu óc em trỗng rỗng, giờ đây, em chỉ khao khát nói ra thứ tình cảm chôn giấu bấy lâu nay...

-Takemichi, tao yêu mày.

-Hả?

Như chợt nhận ra điều em vừa thốt lên, em nhanh chóng bụm miệng mình lại. Không! Không ổn rồi! Tại sao em lại nói ra điều ấy vào lúc này chứ? Thật tệ, Takemichi thân mến, cậu sẽ ghét bỏ hay khinh thường tôi đây?

Mà, lỡ mất rồi nhỉ? Đằng nào thì quái vật vẫn là quái vật, cho dù có bị coi là thứ ghê tởm đi chăng nữa, sẽ vẫn thế mà thôi, em chỉ khát khao trút hết những tâm tư em chôn giấu bấy lâu, kể cả có bị người thương xa lánh, em vẫn sẽ mỉm cười hạnh phúc, bởi em đã có cơ hội nói ra, còn chấp nhận ư? Thật chẳng dám mơ ước tới!

-Takemichi, tao yêu mày!

-Là yêu mày, yêu mày, yêu mày, rất rất nhiều!

Hét thật to những lời lẽ ấy, em lặng lẽ quan sát biểu cảm trên gương mặt vẫn còn ướt nước mắt của cậu. Đôi mắt xanh tựa bầu trời bao la ấy mở to ngạc nhiên, miệng nhỏ của cậu cũng há hốc trông thật tấu hài mà! Phải rồi, tự nhiên bị một thằng dở hơi tâm thần nửa đêm gọi dậy lẩm bà lẩm bẩm xong còn bị hét vào tai hẳn ba bốn lời yêu chắc cậu phải thấy sang chấn tâm lý nặng nề lắm. Còn em, cũng không hi vọng phía đối diện đáp lời, em chỉ phì cười rồi vỗ vai cậu mấy phát thật kêu

-Khì, đùa thôi, Takemichi đúng là ngốc~

Ngốc? Thật sự Manjirou mới chính là kẻ đại ngốc, là đại ngốc mũ hai! Em ơi, cớ sao em có thể cười như vậy? Nói dối như vậy? Cái cảm giác mà chính mình phải tự phủ nhận và lừa dối cảm xúc của bản thân nó đau đớn lắm, em biết chứ! Nhưng còn biết làm thế nào bây giờ?

Takemichi...

-Manjirou này, mày... ổn chứ?

Ổn?Ổn hay không? Em không thể nói ra, vì bản chất em quá mạnh mẽ sao? Em không thể yếu lòng mãi được đúng chứ?Nhưng...

-Không! Tao chẳng bao giờ ổn cả! Tao đau đớn lắm,mệt mỏi lắm Takemichi ơi! Tao chẳng còn biết làm gì cả, tao sợ lắm, nếu tao yếu đuối, tao sẽ hoàn toàn mất kiểm soát mất!

-Chẳng sao cả, mày có yếu đuối cũng không hề gì, có tao đây, tao sẽ bảo vệ mày, tao sẽ trở thành tấm khiên cho mày xông pha hay che giấu những khuyết điểm của chính mày! Vì thế, mày không cần phải cố giả tạo nữa, hãy trút ra hết đi, tao sẽ ở đây và lắng nghe, luôn luôn là vậy,

-...Một lần thôi Manjirou! Hãy tin tưởng tao!

Dựa dẫm vào tao đi, cầu cứu tao đi, tao luôn sẵn sàng mà...

Vì mày!

Sao đây? Cay quá, gì thế này? Là nước mắt sao? Tại sao lại thế? Không! Không được khóc nữa! Nào Manjirou! Mày mạnh mẽ lắm cơ mà! Chút việc nhỏ này có là gì, mày quen rồi mà, chết tiệt đừng rơi nữa!

Nhưng em đã không thể cứng rắn được nữa rồi, đôi mắt đó của người, đã khiến lớp vỏ bọc thối nát ấy vỡ vụn. Và em khóc, gục đầu vào vai cậu, khóc như chưa bao giờ được khóc, từng giọt bỏng rát thấm đẫm qua vai áo cậu. Hơi ấm từ bàn tay cậu nhè nhẹ vỗ vào lưng, xin đừng rời xa em, chỉ một chút thôi, thêm một chút nữa thôi...

-Này Takemichi, mày có yêu tao không?

-Hmm, có!

...Như một người bạn?....

Tiếc thay cho Manjirou, em đã không thể nghe được vế sau của lời nói ấy...

Em không biết...

Đó không phải lời nói dối, chỉ là tự em đa tình mà thôi...

.............................................................................

Em là một kẻ tồi tệ đáng thương, cuộc đời em dường như chỉ toàn bóng đêm đen kịt, thế nhưng màn đêm vĩnh cửu ấy đã được xua tan bởi hơi ấm và ánh sáng ấm áp từ người, Takemichi.

Tựa như một mặt trời rực rỡ hiên ngang, em cứ vươn mãi,vươn mãi về nơi bao phủ bởi sắc vàng lấp lánh ấy, cứ như một đóa hướng dương đời đời chỉ hướng về ánh dương chói lọi.

Nhưng, hướng dương mãi mãi chỉ là hướng dương, một bông hoa bé nhỏ vĩnh viễn không thể với tới mặt trời, chỉ có thể ngày ngày ngước nhìn tín ngưỡng của bản thân bằng cặp mắt của kẻ si tình, và rồi cứ thế héo tàn đi trong nắng đẹp...Hỡi vị thần số mệnh kia ơi!

"Chết" là ác mộng của muôn loài, nhưng với em sao nó lại tựa như một món quà vô giá!

Chao ôi! Giá mà em được "chết"!

Thế nhưng...

Để em chết thì quá dễ dàng rồi, con rối của số mệnh kia ơi! Mi càng đau khổ, quằn quại trong tuyệt vọng, càng khao khát cái chết nhưng chẳng thể, ta càng thích thú! Ta không muốn nhìn ngươi chết trong tức tưởi, ta muốn thấy ngươi sống trong hố sâu tuyệt vọng, sống mà không bằng chết!

"Tại sao mày lại rời bỏ tao? Takemicchi?"

Người ấy đã bỏ em đi mất rồi, lời hứa năm nào thật chẳng đáng gió bay, người cũng theo đó mà đi mất, hòa vào đám đông tiếp tục xoay chuyển theo vận mệnh luân hồi, còn em, em vẫn đứng đó, một mình nơi giao thoa giữa ánh sáng và bóng tối, giữa thiên đường và địa ngục, em không sống mà cũng chẳng chết, không là người nhưng cũng chẳng phải quỷ, và em cứ lấp lửng, mập mờ giữa lằn ranh đó...

"Takemichi đúng là ác thật đấy! Đã trót kéo tao ra khỏi bóng tối thì cũng nên dắt tao ra phía ánh sáng đi chứ?Sao lại bỏ tao giữa lưng chừng thế giới thế này?"

Em là kẻ đã quen đứng trong bóng tối, từ bóng tối mà sinh trưởng, vậy nên, có tối nữa, tối mãi cũng chỉ vậy mà thôi, em đã quá quen rồi, trước mắt em vẫn là màu đen tịch mịch, cô độc và trống rỗng! Nên, làm ơn xin đừng đưa em ra ánh sáng như vậy, em sẽ không chịu dược đâu, Takemichi, phải chăng cậu là sự trừng phạt của tôi? Đưa tôi chiếc đèn pin nhưng cũng chẳng chỉ tôi cách mò mẫm trong bóng tối với nguồn sáng bé nhỏ yếu ớt như thế nào để với tới phố xá tràn ngập niềm vui, ánh sáng, sắc màu và hạnh phúc, thật quả là dã man mà...

Em và cậu mãi mãi chỉ là hai đường thẳng song song, nhìn thấy nhau mà chẳng thể chạm đến nhau. Người vô tình mà em vấn vương, thật tội nghiệp biết chừng nào...Nhưng, cậu còn có cả một tương lai tươi sáng, gia đình, bạn bè, sự nghiệp và cả 1 cô vợ xinh đẹp tốt bụng, còn em, em chẳng còn gì cả, tất thảy đều đã bị cướp mất, em giờ đây như con thuyền giấy lạc lối trôi mãi mà chẳng biết đi về đâu để rồi kẹt lại nơi xó xỉnh tối tăm nào đấy. Có lẽ em phải từ bỏ thôi...
.
.
.

-Takemicchi?

Sao người mày lạnh thế này?

Chuyện gì đang diễn ra vậy, tại sao, tại sao việc này có thể xảy ra chứ? Không! Không phải người! Làm ơn, gì cũng được xin người đừng ra đi, đừng bỏ lỡ cuộc đời khi còn đang tuổi xuân trẻ như vậy! Chẳng phải còn có Chifuyu, Draken, Kazutora, Mitsuya, Hakkai, Smiley, Angry...và cả Hinata! Ừ, Hinata nữa! Người thương của cậu đó! Tất cả mọi người đều đang đợi cậu mà? Cớ sao cậu lại độc ác như vậy? Cớ sao??

Cậu lại nằm đó với cơ thể đầy máu chứ?

-Sống! Hãy sống tốt nhé, Ma...n.ji..r..o....

Chưa cất lên tên em thành lời, đôi mắt xanh xinh đẹp ấy đã khép lại, bên tai em chỉ còn ù ù tiếng còi xe cứu thương và văng vẳng lời trăn trối của người thương

Ha? Sống? Cậu bảo tôi sống ư? Nhưng sống mà chẳng còn niềm vui, gia đình, bạn bè, người thương thậm chí là cả tín ngưỡng liệu có còn đáng tiếp tục? Tôi sống để làm gì nữa hả Takemichi? Này! Mau dậy mà trả lời tôi đi chứ!

Đừng có ngủ nữa cái đồ ngốc chết tiệt này!

Ha, haha,

Nếu ghét tôi đến thế, tôi có thể rời đi mà.

Không, tôi đã rời đi rồi, sao cậu còn cố chấp?

Liệu, cậu có chút tình cảm gì với tôi không? Dù chỉ là một chút? Hay cậu chỉ không muốn mất đi người bạn thân thiết này? Một kẻ vô tình lạc vào cuộc sống bình thường của cậu, và làm nó thật quái lạ? Cậu tham lam muốn một happy ending cho tất thảy có phải không? Không phải vì tôi, mà là vì tất cả mọi người, không phải chỉ tôi, ai cũng được có đúng không?

Cậu làm tất cả chỉ để thỏa mãn lòng tốt ngu ngốc của cậu thôi sao?

Đồ đáng ghét chết tiệt!

...Tôi yêu cậu....

Tôi vẫn không thể ngừng được...

-Mùa hạ năm đó, vào ngày mưa rào lạnh lẽo, cậu đã ra đi ở cái tuổi đẹp nhất của đời người. Nguyên do tử vong: chắn thay một người 3 phát súng, trọng thương mà chết.

Em, kẻ lạc lối giữa vô vọng.

Hope? Hopeless.

End.

- NguyệtMoon-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top