Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

5. LITTLE RED RIDING HOOD (1.5)


-Chào! Ta lại gặp nhau rồi nhỉ? Mikey!
Sáng hôm ấy, như mọi lần em lại khoác lên mình chiếc áo choàng đỏ rực rỡ, rảo bước trên lối mòn quen thuộc, hành trình truy thê của Mikey lại tiếp tục, không hiểu sao nhưng em có linh cảm rằng ngày hôm nay....

Em chắc chắn gặp lại cậu!

Qủa nhiên, trời không phụ lòng người, đang quay cuồng trong mơ hồ em giật mình bởi tiếng gọi- một tiếng gọi ấm áp trong trẻo mà em luôn khảm sâu trong tim,

Takemicchi cuối cùng cũng xuất hiện rồi!

-Hể? Lại lạc nữa sao bạn tôi ơi? Cậu đúng là ngốc thật đấy!

-Xì! Ai lạc với cậu? Tôi đẹp chứ tôi không có ngu nha!

-Hì! Rồi rồi! Vậy cơn gió nào đưa cậu đến đây thế? Lại đến thăm anh trai sao?

-(Hong pé ơi! Tôi đến hỏi cưới cậu đấy ahihi!) À, ừ! Tôi đang trên đường tới nhà anh ấy!

Hú hồn cái hồn còn nguyên! May, may, vẫn còn liêm sỉ, liêm sỉ chưa rớt ta ơi! Thử mà phọt cái câu đấy ra xem, chắc kèo ăn block trọn đời! Có khi chưa kịp mở mồm Mikey em đây đã chui thẳng vào blacklist người ta chứ đùa!

-Chà Mikey-chan quả là một người em tốt nhỉ? Tiếc thật, tôi là con một nên không được tận hưởng cảm giác ấm áp bên anh chị em như thế, haizz, giá mà tôi cũng có một cô em gái dễ thương như cậu thì tuyệt quá!

Ừ, ấm áp! Ấm tình nghĩa anh em trí cốt cốt ai nấy hốt! Gặp là đấm đụng là đạp! Xời! Lại chả thương nhau quá!

-Ừ hihi, có anh em cũng vui lắm! Nhưng mà này, tôi không làm em gái cậu được đâu nhé! ( làm người yêu thì được )

-Tôi biết mà! Sao tôi xứng được một tiểu thiên thần như cậu là em gái chứ! Nhưng mà tôi cũng vui lắm, làm bạn với cậu đúng là ân huệ lớn của tôi đấy! A! Phải rồi! Lần trước cậu bảo anh trai bị ốm đúng chứ? Tôi có chuẩn bị một món nho nhỏ này, mong là sẽ giúp anh cậu chóng khỏi bệnh!

Nói đoạn, Takemichi chìa ra một cái bọc nhỏ được gói cẩn thận trong một tấm vải màu nâu nhạt, dúi vào tay Mikey.

-Hì hì, đây là ít nhân sâm cùng vài thứ thảo dược dùng để trị bệnh rất tốt đó! Yên tâm đi, mấy cái này tôi đều thử qua rồi, không sợ có tác dụng phụ đâu!

-H-hả? Ơ? Sao tôi nhận món quà này được! Toàn thứ linh dược thế này, tôi không nghĩ có thể lấy của cậu đâu! Mà anh trai tôi cũng khỏe rồi, chỉ là chút bệnh vặt, đâu cần...

-Không sao không sao! Cậu nhận là tôi vui rồi! Chúng ta là bạn cơ mà! Ngại gì chứ!

-Ơ, thôi được rồi, tôi nhận vậy, à, hay cậu cũng cùng tôi đến thăm anh đi! Tôi cũng muốn giới thiệu "bạn tốt" với anh trai! Có cậu cùng đi chắc anh tôi vui lắm đấy!

Lần này đến lượt Takemichi "hả" một tiếng rõ to! Dù gì thì cũng chưa thân lâu, giờ em lại đột nhiên mời cậu thế này, biết phải làm sao đây! Nhận thì không được từ thì không xong!

Nhưng mà...

Người ta đã có lòng, chẳng lẽ mình lại không có dạ? Với cả, xem cái ánh mắt lấp lánh ấy kìa! Qủa nhiên Takemichi này không thể chịu được mà! Bạn bè tới nhà chơi chắc cũng..ổn ha?

- Nè Takemicchi, cậu sống trong này thật hả? Tôi cứ nghĩ anh tôi là người duy nhất đủ can đảm tới đây sinh sống đó!

- Haha.. Ừ thì, tôi cũng can đảm như thế mà!

Không bạn gì ơi, bạn nói đúng rồi, anh trai bạn mới là NGƯỜI duy nhất, tôi có phải người méo đâu bạn gì ơi!

- Hmh, đúng thật ha! Takemicchi vừa tốt bụng lại mạnh mẽ! Cậu đúng là hình mẫu lí tưởng của tôi đấy!

- H-hể?HẺEEEE? Kh...không đâu! M..Mikey-chan xinh đẹp lại dễ thương thế này, tôi làm sao có thể...

Phụt! Ôi xem khuôn mặt đỏ bừng ấy kìa! Chọc người thương đúng là thích quá đi! Đôi mắt xanh bối rối cùng biểu cảm ngạc nhiên ấy...
Má! Đúng là chết người!

-Hì! Đùa thôi~ Takemicchi ngốc quá đi~

Hơ? Ra là đùa sao? Haizz mới một phút trước cậu còn nghĩ... Ấy mà khoan! Sao lại vào rừng mơ bắt con tưởng bở thế này! Thứ cậu làm sao xứng với thiên thần chứ! Ngốc quá ngốc quá, đúng là đồ đại ngốc!

-Ơ hơ... Mikey-chan à, có thể ngừng đùa giỡn với sức khỏe tim mạch của tôi được không? Tôi yếu đuối lắm...

- Nhưng khuôn mặt của Takemicchi lúc bị lừa rất là "giải trí" đó! Nó làm tôi nhịn không nổi~
Dm, sống trên đời cả trăm năm lại bị một cô nhóc nhân loại chọc quê! Người ta đã không sợ thì chớ lại còn bảo khuôn mặt nhìn là muốn dọa của tộc sói cậu là giải trí nữa chứ! Nhục! Quá nhục!

Nhưng Takemichi cậu là người,à nhầm,sói rộng lượng nhất cái zũ trụ này nha! Đương nhiên là không tính toán với tiểu nữ rồi! Hoàn toàn tuyệt đối không phải là do mê gái mù con mắt! Thề! Hứa! Đảm bảo!

-Mà nè, nhìn Takemichi trông cũng không lớn hơn tôi lắm, cậu bao nhiêu tuổi thế? Tôi năm nay vừa tròn mười lăm đó!

Thôi thôi cho tôi xin bạn gì ơi! Bạn có thể bớt hỏi những câu hack não vậy không? Rồi sao tôi trả lời? Chả lẽ lại kêu" hihi mình trẻ lắm à, mới có 15 tuổi cộng 2500 tháng thôi chứ nhiêu?"

-Ơ..ờ thì... tôi cũng trạc tuổi cậu thôi...

-Hể? Vậy sao? Nhưng trông Takemicchi trẻ con ghê!

Hê, lần đầu tiên thấy một người sói mấy trăm cái xuân xanh bị một cô nhóc nhân loại gọi là trẻ con đấy, Takemichi hiện giờ sốc toàn tập, sốc muốn câm nín luôn! Rồi cậu trẻ con chỗ nào?

-Gì chứ? Tôi như thế này mà chưa đủ trưởng thành chín chắn sao? Mikey-chan độc ác quá!

-Ptff...HAHAHA, Takemicchi đúng là đáng yêu thật ha!

- Này! Đừng có cười coi! Mikeyyyy!

Sau một hồi vui đùa thì cả hai cũng tới ngôi nhà nơi anh trai quý hóa của Mikey, Izana ở.

Nhưng...

Hình như có gì đó sai sai thì phải?

Không!

Là sai,sai quá sai luôn!

CHẲNG PHẢI ĐÂY LÀ HANG Ổ CỦA TÊN QUÁI VẬT ĐỘI LỐT CON NGƯỜI ĐẤY SAO???

- M..Mikey này, n..nhà a..anh c..ậu..đ..đ..ây..h..hả?

- Ừ đúng rồi? Takemicchi đừng đứng ngơ ra thế chứ! Mau vào thôi!

Ôi Takemichi tội nghiệp! Bây giờ cậu mới nhớ ra thì đã quá muộn! Anh trai của tiểu thiên thần xinh đẹp này là một đại ác ma! Đ.Ạ.I Á.C M.A đó!

Liệu có khi nào hắn ta chực sẵn đằng sau cửa chỉ chờ cậu chui đầu vào liền ngoạm đứt cổ cậu không!? Lẽ nào đây không phải anh trai ruột của Mikey-chan mà là một con quỷ sứ giả dạng chăng? Làm gì có chuyện tên xấu xa đó lại là người nhà của Mikey-chan đáng yêu chứ! Khoan! Nếu là thật thì chẳng phải Mikey sắp gặp nguy hiểm sao? Không được! Bằng mọi giá phải bảo vệ Mikey-chan! Đừng hòng mà động một ngón tay vào bạn của Takemichi này nhé!
Cánh cửa kêu lên từng tiếng cót két nặng nề rồi chầm chậm mở ra....

- Anh trai yêu dấu tụi em tới thăm anh nè!

- Khoan đã Mikey-chan! Cẩn thận đấy! Nguy hiểm lắm!

- Hả?

Một giọng nói rùng rợn vang lên đáp lời Mikey:

- Cửa không khóa đâu cứ vào đi~

Thôi toang rồi! Xác định xuân này con không về! Phụ thân, mẫu thân, mọi người xin hãy bảo trọng! Con xin lỗi!

Nào! Hỡi tên quỷ sứ giả dạng nhân loại kia! Tới luôn đi ta quyết sống mái với nhà ngươi một phen!

À rế?

Uả?

Gì zẫy?

-Ô tới rồi sao? Hôm nay trễ quá đó Mikey!

Ơ? Thế là thế nào? Tên ác ma máu lạnh bạo lực chuyên gia bón hành cho đồng loại cậu đâu? Tên quỷ sứ giả danh loài người đâu? Sao lại thành một thiếu niên đẹp trai ,"tử tế" ,"hiền lành" thế này?

- Nay có chút việc nên em tới muộn! Mà cái bộ dáng đó là sao hả Izana? Chuẩn bị tiếp khách quý mà như thế hả?

- Khách? Khách nào? Không phải chỉ có mỗi mày thôi hả? À, thấy rồi! Cậu bạn đằng kia là "người đó" phải không?

- "Ừ! Nên ông liệu cái thần hồn mà tiếp đãi cho tử tế, tương lai của thằng này đặt hết vào ông đấy ông nội!" À, đúng, em chưa giới thiệu cho anh, đây là Takemichi, Hanagaki Takemichi! Là "bạn" lần trước em có nhắc với anh đấy!

- Ồ, ra đây là Takemichi sao? Lần đầu gặp mặt, tôi là Izana, hân hạnh làm quen nhé!

- A, vâng ạ! Rất mong được anh chiếu cố!-

Takemichi lúng túng cúi gập người xuống chào hỏi, thật là ngại quá, người ta tốt như vậy mà nỡ nghĩ xấu, cậu đây đúng là...

Tồy!

.
.

-Cứ tự nhiên nhé Hanagaki-kun, chắc là thằ..à, em tôi làm phiền cậu nhiều lắm hả? Nó nghịch ngợm mất dạy lắm có gì mong cậu bỏ qua rồi!

-A, không đâu ạ! Em mới là người cần được chiếu cố! Mikey rất tốt với em, vả lại em phiền cậu ấy chứ cậu ấy cũng không phiền gì em đâu ạ!

-Ồ vậy sao? Thế tốt quá rồi! Hai đứa hòa thuận với nhau là được! Mà Mikey nhà anh chắc phải tích đức bảy đời mới gặp được người bạn tuyệt như em đấy! Khổ! Anh đây cũng không có nhiều thời gian theo sát nó, may mà có em chứ "nhỏ" này ít bạn bè lắm! Thôi hai đứa chơi vui anh bận cái này tý nhá!

-Vâng, anh đi vui vẻ nhé!

Izana vừa rời đi, Takemichi đã sáp lại chỗ Mikey, nói bằng giọng ngưỡng mộ cùng đôi mắt lấp lánh:

-Này này Mikey! Anh trai cậu tuyệt thật đấy! Đúng là người anh gương mẫu có khác! Tôi ghen tỵ với cậu thật đấy!

-Ừ, ảnh" gương mẫu" lắm! Mà thôi ta ra ngoài đi dạo đi! Ở đây riết tôi chán quá à~

-A, ừ, được! Để tôi dẫn cậu đi!

Hai người dạo bước trên con đường nhỏ trước mặt, cùng đùa nghịch rất vui. Họ trò chuyện, kể cho nhau nghe về bản thân và những việc trong cuộc sống đời thường.

Takemichi và Mikey ngày càng thân thiết, từ chỗ còn dè dặt em và cậu đã cởi mở và chia sẻ với nhau nhiều hơn, hơn nữa! Họ sớm trở thành một đôi bạn gắn bó. Ngày ngày Mikey đều tới khu rừng nhỏ nó mà dắt Takemichi rong ruổi, khám phá mọi ngóc ngách trong rừng. Những tháng ngày ấy quả thực vô cùng đáng nhớ và tràn ngập niềm vui.

Tuy nhiên, Mikey vẫn luôn có một điều canh cánh trong lòng, dù đã cố rủ rê người thương cùng em vào làng, đến thăm gia đình Sano ngoài khu rừng này nhưng hết thảy đều bị ai kia từ chối, dù em đã xài 7749 kế cũng không thể khiến Take bước chân ra khỏi ranh giới chia cách khu rừng với ngôi làng dù chỉ là nửa bước, và, mặc dầu là bạn thân nhưng chưa một lần em được biết nhà người thương ở đâu chưa nói gì đến được người ta dẫn đi thăm.

Phải chăng, Takemicchi có gì đó giấu em?

Về phía chàng sói ngáo ngơ của chúng ta, mưa dầm thấm lâu, trong lòng Takemichi cậu đã nhen nhóm lên thứ tình cảm mà chính bàn thân cậu cũng không thể ngờ tới! Cảm xúc ấy cứ nảy nở, dần chiếm lấy từng chỗ trống trong trái tim của Takemichi, rồi mầm non ấy cũng đâm chồi nảy lộc, rồi bừng nở thành một bông hoa nho nhỏ trong tâm trí cậu.

Thế nhưng, Takemichi cậu trời sinh là quá ngốc đi, mặc cho thứ tình cảm đó nảy nở trong tim, cậu dường như vẫn không hiểu và vô tình giấu kín đóa hoa chứa xúc cảm mãnh liệt ấy sâu thẳm trong đáy lòng! Có lẽ, đó chỉ là chút cảm xúc nhất thời thôi, chỉ là nhất thời, phải, nó mong manh như tờ giấy mỏng vậy, rồi, sẽ phải lãng quên thôi....

Takemichi đã luôn ôm lấy cảm xúc đấy mà bao bọc kín trong trái tim, chính điều đó đã vô tình, khiến Mikey cảm thấy dường như giữa em và cậu luôn có khoảng cách, tựa như một bức tường vô hình, chia rẽ hai tâm hồn đều khao khát yêu thương. Sự ngây thơ đến ngu ngốc ấy của Takemichi, nếu bảo rằng không tổn thương Mikey em thì đó là nói dối!

Em biết, em cũng khó chịu lắm chứ! Người thương thì cứ mãi vô tình, đẩy em vào một mối quan hệ mập mờ mà em còn chẳng rõ nó là thứ tình cảm giữa bạn bè hay là tình yêu thật sự! Càng lúc em càng bức bối khi thứ cảm xúc em luôn cố gắng bày tỏ tới người kia lại bị người ấy nhẫn tâm đè nén, khiến em phải ngăn không cho cảm xúc mãnh liệt ấy vụt ra, em sợ, nếu như em để trái tim mình tự do, sẽ gây ra chuyện mãi mãi chẳng thể nào cứu rỗi...
.
.
.
"Ta biết nhau đang nghĩ gì...
Không cần phải nói ra làm chi...
Câu chuyện này cứ như vậy đi...
Phân tích thêm làm gì...
Mình bên nhau giống như người yêu...
Nhìn nhau giống như người yêu...
Dù không phải là tình yêu..
Nhưng chắc chắn không phải tình bạn..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top