Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[Oneshort] Trăng Lạnh ( 2Min)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

mtran19 tặng bạn Oneshort này. ^^

Author: Hana

Rating: T

Paring: 2Min

Genre: SA, fantasy,...SE

Summary: Nó mang vẻ đẹp thuần khiết, là kẻ say mê ánh mặt trời. Nhưng đơn độc cùng quá khứ bị chôn vùi.
Hắn yêu thích những đêm trăng rằm, mang một sức mạnh đầy ma mị, luôn dụ hoặc thiên sứ để lấy đi linh hồn. Vì vậy, mà hắn cô độc.

A/N: - Fic được mình lấy cảm hứng từ MV Ring Ding Dong..^^

~~~BEGIN~~~

Trong khu rừng trụi lá phía Đông, tuyết trắng trải dài đến tận đuôi mắt. TaeMin ngồi vắt vẻo trên cành cây, nó đưa tay ra hướng về phía mặt trời như đang hứng lấy những giọt nắng đầu tiên của ngày mới.

"Xoạt"

Âm thanh phá tan đi sự im lặng làm TaeMin nheo nhẹ đuôi mắt. Nó liếc nhìn xuống. Dưới nền tuyết trắng xoá, một đôi cánh đen tuyền trên thân người hắn hoàn toàn đối lập với nền tuyết trắng xoá. TaeMin vờ như không thấy.

MinHo đưa tay chào nó và nở nụ cười dụ hoặc:

- Gặp lại em rồi!

Cảm nhận được ánh mắt kia đang xoáy vào người nó. TaeMin nhảy khỏi cành cây, nó khoanh tay đứng trước mặt hắn. Khoé môi nhè nhẹ cong lên:

- Anh muốn gì?

- Đêm nay, em hãy nhìn xem, ánh trăng sẽ đẹp hơn cả mặt trời đấy! Tôi sẽ chờ em.

Vừa dứt lời, thật nhanh làn môi hắn lướt trên má nó và vụt cánh bay lên khoảng trời rộng rồi biến mất. Đưa ngón tay sờ lên nơi hắn vừa hôn. Thật vô vị!

***

Đêm nay, mặt trăng mang màu đỏ của máu, nguyệt thực duy nhất xuất hiện trong năm...

Đôi cánh đen vụt trên những ngọn cây và dừng lại ở một góc khuất. MinHo trở nên huyền bí trong màn đêm. Đôi mắt màu hổ phách nhìn chằm vào thân người trắng muốt của TaeMin. Môi lại cong lên thành một cái nhếch môi đầy giễu cợt.

Sao nó lại có thể thuần khiết đến vậy?!

Hắn, là một ác qủy luôn dụ hoặc các thiên sứ để lấy đi linh hồn. Hắn mang một sức mạnh đầy ma mị và nguy hiểm. Đó là sự khác biệt giữa hắn và đồng loại!

Và nó...sẽ là con mồi tiếp theo!

Ánh trăng rực một màu của máu như đọng lại trên từng hạt tuyết. Tae Min ngẩn ngơ nhìn, tâm hồn chợt chấn động, một cảm xúc thật rạo rực. Min Ho chậm rãi bước đến gần nó:

- Em đã đến.

-Phải.

Nó khẽ liếc nhìn hắn đáp. Hắn cười thật nhẹ, nét cười như hoà vào màn đêm tĩnh mịch:

- Như tôi đã nói, trăng đêm nay rất đẹp.

Tae Min mỉm cười:

- Kẻ say mê ánh trăng, ngươi là ác qủy hay thợ săn linh hồn đây?

- Với em tôi là gì không quan trọng. Nhưng tôi tin rằng, em sẽ không thoát khỏi sự quyến rũ của tôi đâu.

Trước câu nói đầy vẻ khiêu khích của hắn, Tae Min lại cười. Một nụ cười thật đẹp!

Em khiến tôi điên dại.

- So với những kẻ khác, chỉ có tôi mới xứng với anh thôi.

Hắn nhếch môi cười như khẳng định lời nó nói. Hắn vươn tay ôm lấy nó vào lòng, Tae Min cũng không từ chối.

Min Ho sẽ vờn nó đến đêm trăng tròn tháng thứ 3. Sẽ nắm lấy trái tim của Tae Min, để nó hoàn toàn sụp đổ trước hắn.

-Tôi sẽ lại xuất hiện bên em.

Nó đẩy hắn ra, bĩu nhẹ môi:

- Tại sao chứ?

Min Ho im lặng một lúc. 6 tháng trước, khi mặt trời lên, nó ngồi ở cây cổ thụ kia, đôi mắt hấp háy ý cười nhìn hắn. Từ lúc đó, nó đã được hắn xác định trở thành con mồi của hắn...

-Em có nhận ra tôi yêu em hay không?

Hắn dùng nụ cười tà mị và ánh mắt dụ hoặc nhìn nó. Tae Min chìm vào đôi mắt đó. Và nó chợt tỏ ra một ý cười nhạt.

Chỉ một câu nói lúc trước của hắn "Tôi sẽ chờ em" lại làm nó thấy sự ngọt ngào vô nghĩa. Thật thú vị.

- Yêu tôi sao? Cho tôi thấy điều đó đi.

Min Ho nhanh chóng đưa tay giữ gáy nó, ép chặt hai bờ môi và cả hai triền miên đáp trả. Muốn vờn con mồi...chỉ cần một nụ hôn là đủ để con mồi trở nên ngây dại.

Dừng nụ hôn lại, đôi cánh đen sải rộng ra, hắn bay vụt lên cao.

- Lee Tae Min, em chỉ thuộc về riêng tôi thôi.

Hắn đi rồi! Tae Min đưa tay lau bờ môi còn vương vị của hắn. Nó lại cười.

Tôi sẽ bóp nát trái tim anh!

.

.

.

Sách cổ ghi chép lại rằng, "con mồi nguy hiểm" là kẻ mang sức mạnh hủy diệt. Còn kẻ được sinh ra giữa Thiên thần và ác quỷ, mang sứ mệnh giết đi "con mồi" vào đêm trăng rằm được mệnh danh là "thợ săn linh hồn"

***

Vườn anh đào ở ranh giới giữa thiên thần và ác quỷ. Hoa nở quanh năm, những cánh anh đào rơi rụng tựa những cơn mưa hoa. Min Ho nhìn thấy Tae Min, hắn tà mị cười:

-Em không thích sự lạnh lẽo của tuyết rồi ư?

Nó đến gần rồi đưa tay áp vào lồng ngực của hắn:

- Anh đang rất nhớ tôi phải không?

Em làm trái tim anh chao đảo.

Hắn ôm lấy vòng eo Tae Min:

- Còn em? Không phải đã mê mẩn tôi sao?

Đẩy hắn ra, nó quay lưng đi. Được! Nó chịu thua rồi.

Đùa giỡn khiêu khích hắn, chỉ làm trái tim nó mất kiểm soát thêm thôi.

- Tôi khác với đồng loại, tôi không có đôi cánh mà anh lạ hứng thú? Có khác chăng chỉ vì gương mặt này hơn hẳn những kẻ khác?

Lee Tae Min này không có gì cả! Nó đã bị chối bỏ từ rất lâu, rất lâu rồi. Chỉ có thiên nhiên là chấp nhận sự tồn tại của nó.

Mọi người như đã chôn chặt quá khứ của nó vào một chiếc hộp nào đó và khoá lại rồi quẳng chìa khoá đi. Để nó sống trong đơn độc.

Nó đến từ đâu? Vì sao lại không giống mọi người?

Tae Min đã hỏi hàng trăm lần như thế! Nhưng lại không có câu trả lời.

Nhìn nó, hắn biết rằng cả hai giống nhau. Không biết sự tồn tại của bản thân là để làm gì? Và cả 2 đơn độc. Và khi ở gần nó lâu hơn, hắn lại càng yêu nó.

- Hứng thú hay là yêu, không quan trọng. Vì em là để dành cho tôi.

TaeMin ngưng mắt một lát rồi cong môi cười. Một đen một trắng sánh vai nhau giữa trời hoa anh đào. Hoàn hảo! Vậy ai sẽ là thợ săn đây? Hay họ chỉ đơn giản là bị rung động vì đối phương.Ác quỷ và thiên thần, con mồi và thợ săn cùng nhau đơn độc.

Và nụ hôn dưới trăng hôm ấy cũng là lúc khẳng định, hình bóng của đối phương không thể nào chối bỏ được.

Trăng dần lên, khuyết dần rồi mất hẳn.

Hôm nay, Tae Min ngồi dưới gốc cây anh đào nơi ranh giới. Những cánh hoa lại buông mình rơi lả tả trên tóc và vai nó. Hắn đã không đợi nó! Có phải chán rồi?

"vụt"

Min Ho chợt xuất hiện bên cạnh nó. Khứu giác ngửi được mùi tanh nồng.

- Min Ho! Anh làm sao vậy?

- Tôi ổn.

Chợt giọng nói của Jong Hyun vang lên, anh liếc nhìn nó và hắn:

- Không phải chúng tôi đã nói, cậu không được tới đây sao?

Ah, nó hiểu rồi, hắn bị thương là do Jong Hyun làm. Và..hắn gặp nguy hiểm khi gặp nó!

.- Min Ho, tôi không muốn gặp anh nữa. Đi ngay đi!

MinHo biết rằng, nó không muốn hắn gặp nguy hiểm. Hằn khẽ thì thầm:

- Tôi sẽ đi. Nhưng...khi trăng tròn, tôi vẫn chờ em.

Nó xoay người, đối diện với Ki Bum cùng JongHyun. Ki Bum nhẹ giọng nói:

- Em không nên gặp hắn. Kẻ chuyên lấy cắp linh hồn thiên sứ.

Nói rồi, cả hai vụt bay lên rời khỏi nơi này. Trong lòng nó chợt dâng lên sự mất mát và trống trải.

Hôn nó? Ôm nó? Và cuối cùng mục đích của hắn là linh hồn của nó?

Vậy...tôi thuộc về anh. Chờ tôi, Min Ho! Kẻ nó yêu, kẻ nó trao trọn trái tim chỉ thèm khát lấy đi mạng sống của nó...
...

Đi cạnh KiBum, JongHyun chợt lên tiếng:

- Em làm hắn bị thương.

KiBum thở dài một tiếng, khó khăn lắm mới làm hắn bị thương.

-Jjong, em làm vậy vì Tae Min...

- Thiên thần và ác quỷ không thể bên nhau?

Cậu nhàn nhạt lắc đầu:

- Tae Min không phải thiên thần...

***

Ngày trăng tròn cũng đã đến. Min Ho nhìn con mồi của hắn, cũng chính là người hắn yêu. Ngày hắn dùng lý trí để lấy đi mạng sống của nó, cũng là ngày JongHyun và KiBum xuất hiện. Hắn đã sơ sảy làm bản thân bị thương nhẹ. Nhưng... từ giây phút Tae Min muốn bảo vệ hắn thì... Choi Min Ho này đã không thể ra tay được nữa. Lý trí và con tim. Hắn sẽ chọn những gì con tim mách bảo.

Và hắn...ngày càng yếu dần...

"Đây sẽ là lần cuối cùng anh xuất hiện bên em..."

Min Ho ngồi bên cạnh TaeMin, nó nhìn hắn bằng ánh mắt giễu cợt:

- Tôi đến rồi. Linh hồn này thuộc về anh.

Hắn ngạc nhiên nhìn. Nó biết rồi sao?

- Từ khi bắt đầu, anh đã muốn giết tôi?

Đáp lại sự chờ đợi của nó, là sự im lặng của hắn.

Trăng đã lên cao hơn, cơ thể hắn như bùng cháy và muốn nổ tung. Bất chợt hắn thấy sợ hãi. Sợ một ngày nào đó Tae Min sẽ quên hắn và nó không biết rằng hắn yêu nó nhiều như thế nào.

Mây dần che đi mặt trăng tròn vành vạnh. Min Ho ôm nó vào lòng thật chặt.

Em khiến anh điên dại mất rồi.

Tae Min cười mỉa mai. Đây là đặc ân mà hắn dành cho kẻ sắp chết hay sao?

-Minnie, em có ghê tởm khi anh sống nhờ vào linh hồn?

Hắn vừa nó gì? Sống nhờ vào linh hồn ư? Tại sao chứ! Sao không nói ngay từ lúc đầu?

Nó thản thốt khi nghe những gì hắn nói. Tae Min nhìn sâu vào đôi mắt hắn lắc đầu:

- Em không ghê tởm anh!!!

Ló dạnh khỏi những đám mây, trăng lên vị trí cao nhất. Mặt trăng tròn vành vạnh, không khuyết một mảnh.

Đó cũng là lúc Tae Min hôn hắn. Và cả hai dùng nụ hôn để xin lỗi và cũng để tha thứ cho đối phương.

Min Ho! Anh phải sống vì em!

Và kể từ hôm nay, trăng rằm sẽ trở thành nỗi kinh hoàng của nó...

- Tae Min, anh yêu em. Yêu em nhiều lắm.

Rồi cơ thể MinHo chợt ngã khỏi cành cây và rơi xuống. Cơ thể hắn dần trở nên mờ nhạt như ánh trăng bạc lạnh lẽo kia. Từng đốm sáng màu vàng từ cơ thể hắn tan ra. Tae Min vội nhảy xuống để giữ lấy hắn. Nhưng...không kịp rồi! Hắn đã tan ra hàng trăm, hàng vạn đốm sáng.

Anh là của em, chỉ riêng em mới có thể làm anh mất kiểm soát, em làm trái tim anh chao đảo...

TaeMin muốn ôm lấy những đốm sáng, nó muốn giữ lấy Min Ho. Hai tay nó bụm chặt miệng, đôi mắt chuyển thành một màu tím huyền bí. Ánh trăng lạnh lẽo ôm lấy cơ thể nó.

Đơn độc!

Đau đớn!

Những đốm sáng tản ra khắp vườn hoa anh đào nở rộ. Những đốm sáng ấy, cứ như vậy tan vào những cánh hoa anh đào và tắt hẳn. Chỉ duy nhất bên người đó vẫn còn những đốm sáng quanh quẩn không muốn rời xa.

"Xoạt"

Một đôi cánh đen xuất hiện trên lưng Tae Min.

Thợ săn linh hồn!

Đây là thân phận thật sự của nó hay sao? Nó được sinh ra để giết đi con mồi nguy hiểm...sao không phải ai khác mà lại là MinHo?

Khi hắn rời khỏi cuộc sống thì cũng chính là lúc thân phận thật sự của nó được biết đến...

- Hưmm...MinHo....MinHo!!!!!!!!

Nó gào thét tên hắn như muốn xé toạt màn đêm tĩnh mịch. Nắm chặt lấy đốm sáng cuối cùng trong lòng bàn tay. Nước mắt lăn dài trên gò má không dứt...

-hmm...hhưmm....Min...MinHo...

Anh và em, ai mới là thợ săn?

THE END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top