Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[ONESHOT] 1000111000

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Disclaimer:

1. Hai anh thuộc về nhau còn fic thuộc về tôi. =)))

2. Chiếc fic này được sinh ra vào ngày 521, cho nên trong này chỉ toàn sự ngọt ngào hoi nha =)))

3. Cái này không phải là một oneshot được viết tử tế, nó giống như một bài thơ tự do mà tôi viết dành cho hai anh vậy, không có bất kỳ trình tự nào cả. Đọc chơi chơi hoi chứ tôi khá chắc fic này không phải gu của các cô đâu :')

4. Đố các cô decode được cái tên fic đấy, mà decode được rồi cũng phải giải thích ý nghĩa của nó nha. Số kia tôi đặt hong phải đặt chơi đâu, có ý nghĩa cả đọ =)))))

5. Hãy nghe Vây Quanh của Hạn ca khi đọc fic của tôi nhé, BGM của fic đó nha =))


Ok, giờ thì bắt đầu fic thôi ~~~


1.

"Những gì tôi có thể hiểu là, 'yêu' là một khái niệm rất mãnh liệt. Nó là một từ được dùng để gò ép một thứ gì đó khó định nghĩa vào trong chiếc khuôn của ngôn từ. Tuy vậy, từ đó lại được dùng quá dễ dàng, quá thường xuyên. Người ta nói về 'yêu' theo cách rất đỗi bình thường, dù đó chỉ có nghĩa là một lời cảm ơn, hay bày tỏ một niềm vui nhỏ nhất."

(Hạnh Nhân - Sohn Won-Pyung)

-------------------------------------------

Triết Hạn chưa từng thắc mắc về tình yêu mà Cung Tuấn dành cho mình.

Sự dịu dàng xen lẫn chút vụng về của hắn là thứ thu hút anh từ những ngày đầu tiên anh gặp hắn, nhưng thứ giữ anh ở lại là sự bình tĩnh cùng tỉnh táo của hắn.

Nó giống như một cái mỏ neo, giữ cho con thuyền của anh đứng vững trước bão giông.

- Anh ơi.

Anh ngâm khẽ, cảm nhận sự dễ chịu khi tay hắn đan qua lọn tóc của mình, nhẹ nhàng xoa bóp cái đầu đang đau như muốn nổ tung của anh sau buổi tổng duyệt.

- Sao thế, Tuấn Tuấn?

Hắn đặt một nụ hôn lên trán anh, thì thầm thật nhỏ.

- Anh có mệt lắm không? Nước ấm em đã hoà trước rồi, anh mau đi tắm đi kẻo nước nguội mất.

Khi nghe thấy câu nói của hắn, anh nở nụ cười nhẹ, xoay người ôm chầm lấy hắn, cả người anh lọt thỏm trong lòng hắn. Hắn cũng thuận thế mà vòng tay ôm gọn lấy eo anh.

- Cho anh thêm năm phút nữa để ôm em, được chứ?

Tiếng cười của hắn rung nhẹ trên đỉnh đầu anh, và vòng tay trên hông anh siết chặt thêm một chút.

- Chắc chắn là được rồi, thân ái của em.


Từ "yêu", đối với Triết Hạn, là một từ gì đó mang ý nghĩa rất lớn lao, không phải là một từ có thể dùng ở bất kỳ hoàn cảnh nào. Một khi từ đó đã nói ra, hai người sẽ phải có trách nhiệm bảo vệ và vun đắp cho tình cảm đó thêm bền chặt.

Thế nhưng, khi ở cạnh Cung Tuấn, anh không cần phải dùng từ đó để bày tỏ tình cảm của mình.

Bởi vì, tình yêu của họ thấm nhuần trong từng cử chỉ họ dành cho nhau.


2.

"Cậu là người trộm bóng của tôi. Dù cậu có ở nơi đâu, tôi cũng luôn nhớ về cậu."

(Người trộm bóng - Marc Levy)

-------------------------------------------

Trước kia, khi tung đồng xu ở đài phun nước Trevi, một đài phun nước nằm tại thủ đô Rome xinh đẹp, Triết Hạn đã từng cầu mong mình sẽ gặp được một người tình vĩnh cửu. Người tình ấy không nhất thiết phải là một người đẹp nghiêng nước nghiêng thành, cũng chẳng cần phải làm được gì quá to tát cho anh.

Người tình ấy chỉ cần là người phù hợp nhất với anh, yêu anh thật lòng, đem đến niềm vui cùng hạnh phúc cho anh thôi, vậy là đủ.

Vài năm sau đó, khi được gặp Cung Tuấn ở trên phim trường Sơn Hà Lệnh, cùng vai diễn Chu Tử Thư của anh và Ôn Khách Hành của hắn tỏa sáng rực rỡ dưới ống kính máy quay, rồi tạm thời chia xa để sắp xếp lại mọi cảm xúc giữa thực và ảo, anh lại nghĩ đến đồng xu anh đã tung ở Rome năm ấy.

Cung Tuấn hắn có phải người mà anh đang tìm kiếm bao lâu nay không?

Câu trả lời cho câu hỏi của anh xuất hiện vài ngày sau đó dưới dạng hai bó hoa, khi concert cá nhân của anh kết thúc.

Nhìn chằm chằm bó hoa cùng dòng chữ giản đơn hắn để lại trên đó, tay anh không khỏi run rẩy.

Mỗi bó hoa đều có bông cẩm tú cầu, một xanh một tím, cùng cúc dại và cát tường. Khi tra ý nghĩa của chúng, từng loại hoa một, anh đã suýt chút nữa đánh rơi điện thoại.

Tất cả chúng đều nói về tình yêu cùng cầu chúc về một tương lai may mắn bình an.

Suốt vài ngày sau đó, anh ngẩn ngơ mãi chẳng thôi. Khi nhận ra mình vô thức tìm hắn trong biển người, anh nhận ra tình cảm của mình không phải là của Chu Tử Thư dành cho Ôn Khách Hành, mà là của Trương Triết Hạn dành cho Cung Tuấn.

Anh đã nghĩ đi nghĩ lại rất lâu, cuối cùng mới quyết định gọi điện cho hắn.

Thế nhưng vào khoảnh khắc anh mở danh bạ, hắn đã gọi trước cho anh.

Vì sao hắn lại gọi cho anh? Có phải hắn cũng như anh, bối rối trước hiện thực và mộng ảo, cố gắng phân biệt chúng hay không?

Hắn gọi anh lần này là dùng danh nghĩa của Cung Tuấn, hay của Ôn Khách Hành đây?

Hắn sẽ từ chối tình cảm của anh, hay sẽ đồng ý?

Anh không biết nữa, nhưng anh hiểu, đây là cuộc điện thoại anh bắt buộc phải nhận. Nó sẽ quyết định tương lai cho mối quan hệ giữa cả hai, một điều vô cùng quan trọng với anh.

Hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại, anh gạt màn hình, đưa lên tai nghe.

Vài giây sau đó, nước mắt anh lặng lẽ rơi trên gò má, nhưng nụ cười trên môi anh lại là nụ cười bừng sáng nhất trong suốt vài tháng qua.

- Trương Lão sư, anh đã trộm bóng của em đi mất. Trong trái tim em bây giờ chỉ toàn là hình bóng của anh mà thôi, vậy nên anh có nguyện ý để hình bóng em hiện diện trong trái tim anh không?


Hình bóng của một người là một thứ vô cùng quan trọng. Mất đi hình bóng ấy, người đó cũng coi như chẳng còn tồn tại nữa.

Nhưng Cung Tuấn hắn chấp nhận để anh cầm bóng của mình đi mất. Hắn kiên nhẫn chờ, chờ đến một ngày trái tim mình đã tường tỏ rồi mới tỏ bày với anh.

Khi nhận được câu trả lời của anh, hắn mỉm cười, cảm nhận trái tim mình như chực chờ nổ tung vì hạnh phúc.

- Cung Lão sư, hình bóng em vẫn luôn ở trong tim anh, chưa từng đi đâu cả. Anh nguyện ý để nó tồn tại trong tim mình đến mãi về sau, còn em thì sao?


3.

"Nàng công chúa nháy mắt một cách tinh nghịch, rồi khẽ thì thầm:

- Chỉ có những chú rồng mới có đuôi mà thôi. Tương lai sau này, hãy học cách giấu chúng đi nhé!"

(Này, chàng trai nhỏ - Ôn Tửu)

-------------------------------------------

Những lúc xem lại những đoạn phỏng vấn của Cung Tuấn, Triết Hạn không khỏi bật cười.

Mỗi khi muốn chia sẻ về những khoảnh khắc nhỏ nhặt giữa hai người, hay chỉ đơn giản là phát đường cho con dân ngồi gặm, hắn đều sẽ mở đầu bằng câu "Không giấu gì các bạn..."

Sau mỗi lần như vậy, trên siêu thoại couple của hai người lại bùng nổ.

"Trời ơi, Cung Văn Tuấn, phiền anh giấu hộ bọn em luôn được khônggg?"

"Các chị em, mỗi lần nghe anh ấy nói câu đó tôi lại cảm thấy không ổn. Có ai biết tôi đang bị làm sao không? Online chờ, gấp!"

"Gọi anh ấy là muôi thủng cũng không sai đâu mà."

Kèm theo đó là rất nhiều bức ảnh chiếc muôi thủng được cài đèn để làm lightstick.

Cung Tuấn bật cười, giơ lên đưa Triết Hạn coi.

- Anh, nhìn nè, mọi người đều kêu em là muôi thủng.

Anh hơi nheo nheo mắt nhìn mấy dòng bình luận đó, trước khi tiếp tục chơi tiếp bàn đấu địa chủ đang dang dở.

- Chẳng phải vậy a? Lần nào em cũng tiết lộ vậy, riết rồi mọi bí mật của chúng ta đều lộ hết đó.

Hắn bật cười, vòng tay ôm lấy eo anh, đầu cọ cọ lên vai anh làm nũng.

- Nào có đâu Trương Lão sư. Anh xem, những gì em tiết lộ quả thực không quá quan trọng mà. Mấy cái suy đoán còn lại đều là do bọn họ tự get mà thôi, em không làm gì hết.

- Được rồi được rồi, Cung Lão sư, vẫn là em vô tội.

Anh thở dài bất lực, tay vẫn cật lực bấm bấm trên màn hình. Thấy anh còn quá tập trung vào ván đấu địa chủ, con cún nào đó cao 1m86 bắt đầu quậy loạn bên cạnh anh, giọng nói thêm phần uỷ khuất như muốn nói sao anh còn chưa chú ý đến em nữa vậy, mau nhìn em đi mà.

- Trương Lão sư ơi, Trương Lão sư à, đấu địa chủ chẳng lẽ có gì hay ho hơn bạn trai Tứ Xuyên của anh sao?

Triết Hạn cuối cùng cũng đặt điện thoại xuống, xoay người ôm lấy hắn. Động tác có phần bất ngờ này của anh khiến cả hai cùng ngã lên giường, tay chân cũng vì thế mà quấn vào nhau, song cả hai đều không thấy phiền.

- Được rồi, Cung Lão sư, từ giờ phút này trở đi, mọi sự chú ý của anh đều dành hết cho em, em thấy sao?

Nói xong, anh cúi xuống hôn hắn, hai tay anh kéo gáy hắn làm nụ hôn thêm phần sâu hơn. Đến khi dứt ra, gương mặt của cả hai hơi ửng hồng.

- Trương Lão sư...

Hắn khàn khàn gọi tên anh, hai tay hắn bắt đầu không yên phận mà chơi đùa trên eo anh, tựa như lông vũ cọ nhẹ vào tim anh, xúc cảm ngưa ngứa mềm mại của nó khiến anh không khỏi run nhẹ một trận.

- Anh đây, anh ở đây thôi.

Nụ hôn nồng cháy sau đó là minh chứng rõ ràng nhất cho câu trả lời của anh.


Cung Tuấn hắn là kị sĩ rồng của riêng mình Triết Hạn. Dù cho chàng kị sĩ này có vô tình để lộ đuôi rồng cho mọi người nhìn thấy, Cung Tuấn vẫn là chàng kị sĩ dũng cảm nhất, mạnh mẽ nhất của anh.

Anh yêu hắn, yêu cả đuôi rồng của hắn, yêu cả sự vụng về của hắn, bởi hắn là mảnh ghép xứng đôi nhất với anh. Đồng xu ở Rome đã mang hắn đến với anh, và anh sẽ không bao giờ buông tay khỏi chàng kị sĩ của mình đâu. Chắc chắn là vậy.


4.

"Tình yêu được sinh ra khi mỗi một người trên thế gian này chào đời. Nó thu hút hai nửa bản chất của chúng ta khớp vào nhau, cố gắng tạo ra một bản thể hoàn chỉnh từ hai nửa và chữa lành tổn thương của loài người."

(Tiệc Rượu - Plato)

-------------------------------------------

- Trương Lão sư, anh lại để mình bị thương nữa rồi.

Nhìn vết xước trên tay Triết Hạn đang được che đi bởi miếng băng Urgo, hàng lông mày của Cung Tuấn nhíu chặt lại.

Hắn đang không vui, rất không vui, bởi vì vị Phong Tử nào đó lại vì tập luyện bạt mạng mà quên đi sức khoẻ và sự an toàn của bản thân.

- Tuấn Tuấn, vết thương này nhỏ thôi mà. Em đừng lo quá.

- Em không chỉ lo cho anh, em cũng rất giận anh nữa.

Hắn ngồi xuống cạnh anh, tay hắn nắm lấy tay anh như đang nâng niu một vật gì đó dễ vỡ vậy. Anh bất lực cười khổ trước sự cẩn thận này của hắn.

- Tuấn Tuấn, thật sự cái này không đáng lo đâu.

- Nhưng em xót anh.

Cung Tuấn thở dài, đặt một nụ hôn lên tay anh, ngón cái của hắn lướt nhẹ trên mu bàn tay anh. Anh vòng tay ôm lấy hắn, để đầu hắn vùi lên vai anh, giọng nói của hắn cũng vì thế mà nhỏ đi, khe khẽ vang lên bên tai anh.

- Trương Lão sư, Hạn Hạn, lần sau hãy cẩn thận hơn. Dù cho vết thương đó có là rất nhỏ đi nữa, em vẫn sẽ không thôi xót cho anh, huống hồ...

Nói đến đây, hắn đột ngột im bặt, nhưng anh hiểu hắn đang muốn nói gì.

Ngày hắn đọc được về hậu trường Liệt Hỏa Anh Hùng, về việc anh đã liều mạng như thế nào ở hậu trường đó, hắn đã ôm chặt lấy anh cả đêm, luôn miệng nói với anh rằng thật may mắn khi ông trời đã không mang anh đi. Nếu ông trời đem anh đi mất, có lẽ cả đời này hắn sẽ không tìm được một ai có thể yêu hắn nhiều đến vậy.

Anh nghe vậy chỉ ngâm khẽ, tay anh vuốt nhẹ tóc hắn. Anh cũng thầm cảm tạ trời đất đã ngăn anh lại đúng lúc, giữ lại mạng sống cho anh. Khi cảm nhận vòng tay hắn trên eo mình thêm chặt một chút, anh nhẹ nhàng trấn an.

- Tuấn Tuấn, anh đã từng hứa với em rằng anh sẽ luôn ở đây, lời hứa ấy là thật. Dù cho trời đất có sập xuống, anh cũng sẽ không đi đâu cả, anh hứa.

Hắn thở dài, cố gắng nén sự nghẹn ngào nơi cổ họng.

- Nếu hôm đó không phải đạo diễn...

- Suỵt...

Anh đặt một ngón tay lên môi hắn, thành công khiến hắn im lặng, đôi mắt to tròn ngập nước của hắn nhìn anh thật lâu, trước khi một giọt nước mắt lặng lẽ lăn xuống trên má hắn. Anh dịu dàng dùng đầu ngón tay mình lau nó đi.

Tất cả đều đã là chuyện của quá khứ. Giờ đây, anh sẽ cẩn trọng hơn với công việc của mình, bởi vì anh biết hắn vẫn luôn ở phía sau chờ anh trở về.

Anh không muốn nước mắt lấp đầy nơi đôi mắt ấy nữa. Anh sẽ cố gắng mang ánh nắng về, giấu chúng nơi mắt hắn, rồi hôn lên ánh nắng ấy bằng tất cả tình yêu từ trái tim này.


Triết Hạn nhìn người đang say ngủ bên cạnh mình, trái tim anh ngập tràn bình yên.

Ngọn hải đăng của anh là hắn, bến đỗ của anh cũng là hắn.

Ở nơi đâu có hắn, với anh, nơi đó chính là nhà.


5.

"Anh từ bỏ mọi thứ trên thế gian này để có được em," tôi nói với em như vậy khi bước qua ngưỡng cửa dẫn đến chính câu chuyện tình của tôi. "Mặt trời, vì sao, đại dương, cây cỏ, tất cả mọi thứ, anh đều dành lại cho em."

(Trao em mặt trời - Jandy Nelson)

-------------------------------------------

- Tuấn Tuấn à.

Triết Hạn nắm lấy tay Cung Tuấn, cảm nhận ánh nắng quấn quýt dịu dàng dưới chân anh. Trước mặt hai người là bức tượng Phật Quan Âm, phong thái từ bi của bức tượng khiến anh cùng hắn cảm thấy an tâm.

- Em ở đây.

Anh mỉm cười thật tươi, kéo hắn cùng quỳ xuống với mình.

- Hãy cùng cầu nguyện nào, Tuấn Tuấn. Quan Âm sẽ là người làm chứng cho tình yêu của chúng ta.

Khi cúi đầu trước Phật Quan Âm, anh thầm cầu mong cho sự bình an và hạnh phúc luôn ở bên hắn, cầu mong cho tình yêu của cả hai, dù nhỏ bé, nhưng đủ vững chắc trước bão giông.

Với anh, chỉ vậy thôi là đủ. Và anh biết hắn cũng thấy vậy.

Cả hai đỡ nhau đứng dậy, thành kính cúi đầu trước tượng Phật rồi rời đi. Tay cả hai người vẫn nắm lấy nhau thật chặt.

- Anh ơi.

Hắn xoay người đứng đối diện anh, dùng hai tay mình bao trọn lấy tay anh. Ánh nắng của buổi chiều tà làm khung cảnh giữa hai người thêm phần lãng mạn, khiến trái tim anh chộn rộn mãi không thôi.

Được gặp hắn, được hắn yêu thương, được cùng đồng hành với hắn, ấy là ba khoảnh khắc may mắn nhất của cuộc đời anh.

- Anh đây?

- Anh nghĩ Quan Âm sẽ thật sự lắng nghe lời nguyện cầu của chúng ta chứ?

Triết Hạn bật cười trước câu hỏi có phần ngốc nghếch của Cung Tuấn. Hắn dù cho có mạnh mẽ đến đâu thì cũng mãi mãi chỉ là ngốc bạch ngọt của riêng anh mà thôi. Nghĩ vậy, anh nhón chân thơm lên má hắn, khe khẽ thì thầm.

- Tuấn Tuấn, các vị thần không bao giờ ngủ đâu.


Cảm ơn ông trời đã mang hắn đến gặp anh, đã để hắn làm thiên sứ của anh, để hắn mang đến niềm vui cùng tình yêu bất tận đến anh, tựa như mùa xuân vĩnh cửu.

Cầu cho tình yêu của chúng ta kéo dài mãi mãi.

Cầu cho những người có tình rồi sẽ về bên nhau.

Tình nồng ý đậm, choáng ngợp hơn sương dày.


END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top