Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Light

Lục Thái Thiên ngồi xếp bằng trên chiếc ghế không tựa, thanh âm nhẹ nhàng từ headphone cũng đủ vực dậy ý thức đã mỏi mệt của hắn, quán net vẫn vắng tanh như thế, phải rồi, làm gì có ai cần mẫn ngồi đến 3 giờ sáng chỉ để nghe một bản tình ca.

Hắn không buồn trở về cái xó xỉnh nồng nặc mùi cống ấy, cái nơi xập xệ chẳng ươm hơi người mà hắn vẫn hay miễn cưỡng gọi một tiếng "nhà".

Hắn thích thả mình trong màn đêm, thích ngâm nga bài hát có giai điệu sâu lắng, thích ngắm nhìn dàn ghế trống trải bên cạnh, ít ra khi ở đây hắn cảm thấy an toàn.

Đám mây đen che khuất ánh trăng tà, giống như lớp bụi gỗ phủ đầy mảnh logo trường trên chiếc áo đồng phục hắn mặc, đều cuỗm đi một thứ gọi là ánh sáng.

Ở cái tuổi thiếu niên đơn thuần tràn đầy khát vọng như hắn, có ai không muốn gán định cho mình những ước mơ? Hắn lại chẳng có thú vui ấy, ước mơ cái nỗi gì, có vài đồng bạc lẻ, ngồi cắm rễ ở quán net, chơi vài ván đột kích còn sướng hơn.

Hắn cho rằng mình đã quen với lối sống héo mòn vô vị, và nỗi chơi vơi mỗi khi tia nắng cuối cùng trốn khỏi trần gian, nực cười thật, đâu ai vui vẻ khi bên cạnh vắng bóng người mình thương, hắn chỉ đang cố dấu chút thèm khát được ai đó vỗ về mà thôi.

Hắn ví cuộc đời mình như một bản tình ca, để nghe xem nào, có trầm, có bổng, có cả...tạp âm?

"Tạp âm" của hắn nhẹ nhàng đặt xuống một bát mì, mùi hương thơm phức dày xéo cái bụng rỗng đói meo. Hắn nhìn bát mì, rồi lại ngước nhìn đối phương, ánh sáng màn hình lọt vào đáy mắt người nọ, lấp lánh tựa như một đốm sao.

Hắn cất giọng khàn khàn "Anh Nguyên?"

Vũ Nguyên cầm lấy tay hắn, đặt vào một đôi đũa "Cả ngày hôm nay cậu đã ăn gì đâu"

Thì ra trong bóng đêm tịch mịch, vẫn còn một người vì hắn mà trở dậy vào giữa đêm, nấu cho hắn một bát mì. Hắn không biết vì sao trái tim lại bỗng dưng đập loạn, chỉ biết giữa nhân sinh trắc trở, hắn không hề cô đơn.

Hắn cúi xuống, ăn một miếng, mĩ vị tràn vào khoang miệng, cay ngọt đan xen.

"Tôi có cho thêm sa tế, không biết có hợp khẩu vị cậu không?" Chất giọng vừa nhẹ vừa ấm của Vũ Nguyên là thanh âm ngọt ngào nhất trên đời, đối với hắn, vài ba câu hát trữ tình quen thuộc cũng chẳng bằng một câu hỏi bâng quơ anh vô tình thốt ra.

Trong đấy phải chăng chứa cả tấm chân tình?

"Ngon lắm" Hắn đáp.

Vũ Nguyên mỉm cười, khẽ lau đi vết sốt dính trên khoé miệng hắn, trong phút chốc, trái tim hắn lại nhộn nhịp.

Anh là chủ tiệm net be bé này, cái nghề mà người lớn cho rằng đã phá hủy tương lai của con cái họ, cái nghề nuôi dưỡng những tên bần cùng chỉ biết chơi bời, ăn bám.

Hắn từng chứng kiến một gã đàn ông tìm tới đây náo loạn, gã nằng nặc gán lên đầu anh cái tội dụ dỗ con trai gã sa vào con đường nghiện ngập, đánh anh một trận túi bụi.

Mặc sức anh chối cãi, gã vẫn không ngừng tay.

Ngoài trời bắt đầu đổ mưa, cơn mưa đầu hạ vỡ ra từ những đám mây đen, tiếng sấm bất chợt làm hắn nhớ về đĩa thịt cháy xém ba hắn nướng, và cả tách trà đắng ngắt mẹ hắn pha.

Những tưởng cuộc đời sẽ cứ thế mà đối đãi với hắn thật tốt, nhưng không, là do hắn mơ tưởng quá xa vời.

Khoảnh khắc mẹ hắn buông tay trước lưỡi hái tử thần, cũng là lúc số phận của hắn hoàn toàn thay đổi, ba hắn bởi vì không thể thoát khỏi ký ức đau buồn, ông tìm tới cờ bạc giải vây, cuối cùng ngã mình sa đoạ trước cám dỗ của đồng tiền.

Căn nhà nhỏ chất chứa kỉ niệm cũng không đủ để chi trả cho khoản tiền ông vay, ngày tháng chui lủi như những con dế mèn bắt đầu kể từ đấy.

Hỏi hắn có tiếc không không, hắn tiếc chứ, đáng ra năm nay hắn sẽ thi đại học, sẽ đỗ đạt một ngôi trường danh giá, tìm một công việc ổn định, sống hết đời.

Sau cùng, để trả giá cho mộng tưởng không có thật, mỗi ngày hắn chỉ có thể hít mùi bụi ở xưởng gỗ, kiếm vài đồng bạc lẻ, mua mẩu bánh mì chay.

Ngày nào cũng thế, đi rồi lại về.

Cho đến khi anh xuất hiện.

Năm ấy, lúc gã đàn ông sấn sổ xông tới, tát anh một cái bạt tai thật mạnh, không biết ma lực nào đã đẩy hắn rời khỏi đám đông hiếu kì, ẩu đả với gã một trận.

Anh không đáng phải buộc mình vào những lỗi lầm vô căn cứ, hắn nghĩ vậy.

"Cảm ơn cậu" Anh cẩn thận dán từng mảnh băng cá nhân lên những vết xước trên tay hắn, bên má sưng vù khiến anh không thể nở ra một nụ cười tử tế, trông vừa ngốc nghếch vừa xót xa "Không có cậu, chắc tôi đã phải nằm viện rồi"

Hắn lắc đầu "Gã ta cũng chẳng phải loại người tốt đẹp, nuôi con không được liền trách oan người vô tội"

Anh không nói gì, chỉ lẳng lặng miết chặt băng dán trên mũi hắn, giây phút ấy, hắn phát hiện chính mình trong đôi mắt nhiệm màu của anh, một Lục Thái Thiên khác lạ.

Từ đó, hắn vẫn hay kiếm cớ muốn chơi game, lưu lại ở chỗ anh rất lâu.

"Lại phải lên sửa mái" Anh thở dài một hơi, kéo theo thực tại trở về. Trần lợp mái ngói mọc đầy rêu, giông bão đã làm chúng nứt ra, giọt nước theo khe nhỏ rơi xuống, tí tách.

Hắn nhìn bóng anh chật vật trên chiếc thang gỗ, trong lòng dấy lên một cảm giác kỳ lạ, thượng đế chẳng bao giờ an bài cho những người thiện lương một cuộc sống dễ dàng, lão sẽ giao họ cho thần chết bất cứ lúc nào lão muốn.

Hắn bắt đầu sợ hãi, sợ chính mình sẽ bị bỏ rơi, như cách mẹ hắn đã làm hai năm trước.

Giá mà hắn có đủ tư cách để kéo anh thoát khỏi lo toan bộn bề, giá mà vòng tay hắn đủ lớn để thay anh gánh vác những khổ hạnh đau thương, nhưng nhìn xem, ngoài đôi bàn tay bẩn thỉu, hắn chẳng có gì.

Hắn không thể tiếp tục vô dụng như thế, đúng rồi, hắn phải thay đổi, phải dằm nát cái nghèo túng quẫn tháng ngày đeo bám hắn, phải cùng anh đi tới một nơi chỉ có tiếng cười.

Hắn nhận ra chính mình khi xưa, nhiệt huyết, và rực cháy khát vọng.

Hắn hét lên một tiếng, như xé toạc không gian nhen nhóm vài tia sáng mờ nhạt, như đem tất cả tâm tư hoà vào màu mưa vẫn còn ẩm ướt.

"Vũ Nguyên, em nhất định sẽ mua cho anh một căn nhà mới"

Vài ngày sau, hắn quay lại trường học, lớp bụi gỗ tưởng như vĩnh viễn không thể mất đi trên chiếc áo đồng phục được phủi sạch, trả lại ánh sáng vốn đã lụi tàn trong cuộc đời tăm tối của hắn.

Ba hắn biết được chuyện này, ông không chấp nhận việc "máy kiếm tiền" bỏ làm ở xưởng gỗ, cứ dăm hôm bảy bữa, ông lại đến tìm hắn, bắt hắn thôi học.

Dẫu biết phận làm cha không cho phép ông dìm cuộc đời con cái xuống vực sâu của sự thống khổ, nhưng ông cứ làm vậy đấy, không có hắn, tiền đâu để ông chơi cờ đánh bạc đây.

"Lục Thái Thiên, mày mà không thôi học, tao sẽ ăn bám ở đây cả ngày"

Vũ Nguyên lẳng lặng nhìn hắn kéo ba mình rời khỏi tiệm net, đáy mắt như chứa đựng cả ngàn tâm tư.

Về sau, không biết vì lý do gì, ông ta không còn tới làm phiền hắn nữa.

Hoàng hôn tràn qua kẽ hở của tán cây, vẽ lên thảm cỏ một bức hoạ nhạt nhoà, cảnh sắc tựa áng thơ hắn đang đọc, cũng mơ mộng như thế.

Chim mỏi về rừng tìm chốn ngủ
Chòm mây trôi nhẹ giữa tầng không
Cô em xóm núi xay ngô tối
Xay hết, lò than đã rực hồng.*

"Hay thật đấy" Vũ Nguyên mỉm cười, anh phát hiện ở hắn sự kiên định trước nay chưa từng có, chúng làm trái tim anh rung động.

"Thái Thiên này, cậu có cảm thấy thế giới thật lạ lẫm so với trước kia không?"

Phải có bao nhiêu dũng khí, hắn mới dám đứng lên thay đổi số phận đã an bài? Anh không đủ can đảm như hắn, vực dậy từ vũng bùn nhơ nhuốc, bắt đầu một cuộc sống khác tốt đẹp hơn.

Hắn vươn tay ôm lấy gương mặt anh, ánh mắt người vẫn luôn thật dịu dàng "Có, rất nhiều, em thấy con đường màu hồng phía trước, có cả chúng ta"

Chúng ta sao? Anh bật cười.

Hắn vuốt ve gò má anh, khoé mắt, sống mũi, cuối cùng dừng lại ở đôi môi có tư vị ngọt ngào, đặt xuống một nụ hôn thật sâu.

Hắn ghì chặt thân thể đối phương vào lòng, muốn khảm tất cả vào da thịt, khoảnh khắc này, hắn dường như có trong tay cả thế giới.

Anh không phải tia nắng ấm áp ngày mưa, cũng không phải cơn gió khoáng đạt đầu hạ, nhưng lạ thay, mỗi lần anh xuất hiện, đều để lại nơi hắn hương vị thanh đạm của sự sống.

"Đợi em nhé"

Hắn bắt đầu lao mình vào những phép tính khô khan, những bài thơ khó nhớ, chưa nghe thấy đâu đó tiếng gà gáy vang xa, hắn sẽ chưa gập sách.

Anh vẫn thế, vẫn lụi cụi dưới bếp, nấu cho hắn một bát mì, cái điều nhỏ nhoi chẳng đáng bao nhiêu công sức, nhưng chí ít, hắn sẽ không còn cảm thấy cô đơn.

Tất cả nỗi niềm thuở niên thiếu, anh chỉ có thể gửi gắm vào những trang sách hắn đọc.

Kì thi diễn ra, thuận lợi như cách hắn suy tính, hôm đấy trời đổ một cơn mưa, nền đất nảy mầm những đoá hoa nhỏ bé.

Rời khỏi căn phòng ồn ã, điều duy nhất hắn nghĩ tới là chạy thật nhanh đến tiệm net, kể với anh chiến tích của mình, sau đó cùng anh nấu một nồi lẩu thật lớn, ăn mừng cho những nỗ lực trước kia.

Mới nghĩ tới thôi, hắn thấy tim mình rộn ràng cả lên.

Vậy mà để lại trong hắn sự kì vọng lại là thềm cửa lạnh ngắt, và câu nói phũ phàng của một người đàn ông lạ lẫm.

"Cậu tìm Vũ Nguyên à? Anh ta không còn ở đây nữa, tiệm net này đã bán đi rồi"

Trái tim hắn chết lặng, không thể nào, anh quý nơi này lắm, cả dàn máy cũ chẳng đáng bao nhiêu đồng bạc, cả giọt nước mưa rớt xuống mái hiên mỗi khi trời bật khóc, bất cứ lý do nào, anh sẽ không bán đi cái nơi đã từng chất chứa nửa đời người.

Hắn túm lấy người nọ, như muốn níu lại chút hy vọng nhỏ nhoi "Anh ấy đang ở đâu?"

Đối phương lắc đầu, ai cũng lắc đầu, không người nào biết anh đã đi đâu.

Hắn ngỡ ngàng, nụ hôn anh tặng vẫn còn hơi ấm, lời chúc thầm thì vẫn còn dư âm, vậy mà bóng người thoắt cái đã chẳng thể với tới.

Dưới cơn mưa tầm tã, hắn hét lớn tên anh, không ai vì bộ dáng thê thảm của hắn mà đáp trả lấy một câu.

Anh có thể đi đâu chứ, giữa khu thị trấn nghèo nàn nhỏ bé này, hắn ôm lấy gương mặt nhoè nhoẹt nước mưa của mình, chí ít vì hắn, anh sẽ trở về thôi.

Thảm hại thay, hắn lại nhầm rồi, nhầm to rồi, không ai trở về hết, không một ai.

Cứ thế ngày qua ngày, hắn chờ đợi trong vô vọng, sự biến mất của anh làm hắn lầm tưởng thế giới này chỉ là một giấc mơ, chớp mắt tỉnh dậy, tất cả đều hoá theo làn mây, trôi vào dĩ vãng.

Anh đột ngột xuất hiện, cũng đột ngột rời đi, giống như hiện thân của thiên thần hạ thế, ban xuống tia sáng nhiệm màu, rồi lặng lẽ ôm lấy hoài niệm còn dang dở,  trở về cuối chân trời.

Hoá ra cái đích của những nỗ lực, lại là hình bóng người loang lổ trong tiềm thức.

Liệu rằng ngày hôm đấy, nếu trời không mưa, anh cũng không trèo lên thang gỗ mục, và hắn chỉ yên lặng nhấm nháp bát mì con, phải chăng hiện tại anh vẫn còn ở đây, cùng hắn trải qua những ngày tháng cùng cực?

Bất luận thế nào, hắn sẽ cứ thế mà dằn vặt cả một đời.

Đâu đó tiếng cười ngặt nghẽo vang xa, những ván bài đặt cược bởi đồng tiền đúc ra từ tiệm net nhỏ bé, những con người ngả ngớn bê tha, ai đó thọc tay vào túi tiền đầy ắp, nhoẻn miệng mỉm cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top