Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Không thể là hồi ức.

Author: Cỏ Lau.
Disclaimer: Nhân vật không thuộc về tôi, đau thương và cả hạnh phúc của họ, là của tôi. Fic viết vì mục đích phi lợi nhuận.
Pairing: Kelvin Khánh – Khởi My.
Category: Romance, non-sa, angst, OE.
Rating: K.

Casting: Kelvin – Khánh. Khởi My – Trịnh Khả Hân.
A.N:Ý tưởng đến từ MV "Buông tay 1, 2". Câu truyện là một phần nhỏ của Gửi cho anh 3 Cỏ đã viết. Nhân vật Khánh đã có khoảng thời gian dài 8 năm tại Mỹ, từ một gã nam sinh tràn đầy giận dữ, thất vọng và suy xụp sau khi bị lừa dối, cậu rời bỏ Việt Nam và vùi mình trong cơn trốn chạy quá khứ. 8 năm, cô gái ấy xuất hiện và trở thành một phần kí ức Khánh mãi mãi không thể nào quên.

Vậy cậu, có từng yêu cô?

- Oneshot này ngoài tặng cho Vin, còn tặng cho bé Tử Dương ^^. Hứa tặng fic nghe nói 2 năm rồi, giờ cũng có thứ đề tặng cô gái. Cảm ơn em đã ủng hộ s lâu như vậy. Hi vọng em thích Chicago ^^.


Music:Buông tay (Khởi My – A#)

Thương hại (Khởi My)

Chẳng mấy ai hoàn hảo.

Anh không cần (Kelvin Khánh)
Summary:Anh từng là gã thiếu niên lang bạt rong ruổi trên khắp các con đường "free way" của Mỹ, chạy xe hơi 100 dặm trên giờ xuyên suốt các bang Oklahoma, Kansas, Missouri, Illinois...

Và đó là một ngày nắng hoang tháng 7, anh trở thành chàng trai lạ kì nhất bước vào cuộc sống của cô.
Status: Complete.
~~o0o~~

1. Chicago "tạm bợ" – Chào!

Mười tám tuổi và những rung động đầu tiên của trái tim. Cả sự ngu si của một thằng ngốc! Tạm biệt!

.

.

.

Khánh vùi mình ngủ suốt chuyến bay, cậu thậm chí không quan tâm chuyến bay dài sẽ đem mình đi đâu. Đến khi phát hiện nơi đáp xuống là Los Angeles...

"Con tưởng chúng ta đã nói sẽ đi Chicago?"

"Los Angeles chỉ xếp sau New York, có gì không tốt chứ? Mẹ đã gửi hồ sơ của con vào Đại học California rồi."

"Đối với mẹ cái gì chả tốt? Là không tốt đối với con!"

"Đừng nói nhiều nữa. Mẹ xem qua kí túc xá rồi. Rất tốt! Chi phí sinh hoạt không hạn chế. Thẻ trong ví con."

"Mẹ!"

Khánh cãi nhau nửa tiếng đồng hồ với mẹ ngoài sân bay, sau đó tốn thêm bốn tiếng bay đến Chicago – tiểu bang chỉ ở trước Los Angeles hai múi giờ.

***

Sân bay Ohare, Chicago.

Mẹ tỏ ra cực kì khó chịu khi đặt chân xuống Chicago, sao Khánh không biết cơ chứ, và cậu càng bực bội khi mẹ cứ luôn làm mọi thứ theo ý mình. Tự ý quyết định cuộc đời cậu, đến đâu, học trường nào, yêu thích ai... thậm chí ngăn cản bố con cậugặp nhau.Rốt cuộc ba năm nay, có ai từng quan tâm cảm nhận của cậu? Bố mẹ li hôn, sau khi thủ tục hoàn tất, ngay lập tức bố đưa anh trai xuất ngoại, để lại hai mẹ con. Người phụ nữ cường ngạnh bận bịu kinh doanh và đứa trẻ 15 tuổi cô độc lớn lên một mình. Có ai từng quan tâm cậu nghĩ gì, cậu thật sự muốn điều gì? Ngay cả cô gái đó... cũng đùa giỡn sau tất cả chân thành cậu bỏ ra. Thế giới khốn nạn này đâu có yêu thương cậu.

Khánh khẽ nhíu đầu lông mày ẩn sau lớp tóc mái phủlòa xòa, cậu thu người trong chiếc hoodie dày cộm, kéo xụp mũ áo và đeo kính râm che gần hết khuôn mặt, Trong lúc mẹ gọi điện cho ai đó, cậu bậtmột playlist bất kì trong ipod, cắm headphonevà thả mình giữa dòng người qua lại. Những con người xa lạ ở một vùng đất xa lạ, những diện mạo xa lạ, ngôn ngữ xa lạ.

Và ngoài kia Chicago tháng Sáu, sẽ không còn kí ức về cô gái ấy!

.

Khoảng nửa tiếng sau, quả nhiên anh trai ra sân bay đón hai mẹ con. Lần đầu tiên gặp lại em mình sau ba năm, Nam vui mừng xốc Khánh dậy từ băng ghế chờ, ôm chặt lấy cậu. Và nụ cười hiếm hoi rất khẽ xuất hiện trên môi Khánh.

"Anh."

"Sao lại sang đây không báo trước thế này?" – Nam ngạc nhiên nhìn cậu. Khánh không nói, chỉ cau mày chuyển mắt sang mẹ.

...

Bên ngoài phi trường Ohare, nhiệt độ đầu hè khá ôn hòa chứ không quá nóng như ở Việt Nam. Nam phụ mẹ đẩy hành lí ra đến bãi đỗ ô tô, mở cửa xe, anh cười làm động tác dang tay chào đón điển hình nhất: "Wellcome to Chicago! City of the wind"

Chicago - Thành phố lộng gió?

"Chicago tạm bợ. Chào!" – cậu nhếch mép, tống hành lí lên xe.

Khánh dường như không quan tâm nơi cậu đang đứng là thành phố lớn thứ ba Hoa Kỳ, lớn nhất Illinois và cả vùng Trung Tây này. Nếu không phải Long Khánh thì nơi nào cũng như nhau mà thôi!

***

Mẹ không chịu về nhà bố mà chọn thuê một căn hộ trong khu downtown đắt đỏ. Khánh đã quá mệt mỏi với việc tranh luận và hỏi lí do tại sao bà luôn muốn tách cậu khỏi bố và anh hai. Cậu, chẳng qua chỉ là một kẻ thừa kế phải sống chết leo lên từng nấc thang điều kiện bà muốn.Phải mất một thời gian và chút rắc rối để chuyển hồ sơ nhập học của Khánh từ Đại học California sang Chicago, bao gồm cả thời gian tranh cãi giữa cậu với mẹ về việc chọn trường Đại học.

Cậu muốn học Y ở Đại học Illinois, mẹ bảo phải học Quản trị kinh doanh Đại học Chicago. Cậu bảo muốn ở cùng bố và anh, sẽ tiết kiệm khoản tiền thuê nhà khổng lồ trong khu downtown. Mẹ bảo vậy ở kí túc xá Đại học đi. Cậu bảo Chicago có hệ thống giao thông công cộng tốt hàng đầu nước Mỹ, có xe điện ngầm Metro, xe bus và xe lửa không khác gì London hay New York,giá vé mỗi lần đi xe bus hay xe điện ngầm chỉ hơn 2 đô, mua vé hằng ngày vô giới hạn còn rẻ hơn, nên không cần mua ô tô. Mẹ bảo giao thông tốt vậy thì tự lái xe đi, ngay hôm sau nhân viên cửa hàng lái chiếc Fork mới tinh giao đến tận nhà. Cậu bảo A, bà sẽ yêu cầu lên tận Z...

Sau những cuộc cãi vã dày đặc từ vấn đề nơi ở, ăn uống cho đến phương tiện đi lại, trường học, ngành học, và đặc biệt là cách bà lôi cô gái ấy ra để quy chụp cho tất cả những lựa chọn giờ đây của cậu là sai lầm, sau những chán chường không nơi nào trút bỏ, chỉ có thể tích tụ như một loại quy luật tự nhiên, cái loại lợn cợn nặng trịch tồn đọng càng nhiều, càng nhiều... Khánhcảm giácmọi thứ đã chạm đến giới hạn của bản thân. Cậu dần trở nên nóng nảy, dần căm ghét cuộc sống quá bức bí này, cậu oán giận chính mình vô dụng, oán giận cô... sau những nhớ nhung điên cuồng không kiểm soát.

Quên đi chủ kiến, vất bỏ cá tính vốn dĩ và sự vô tư vui vẻ, Khánh lầm lì hơn qua từng ngày và trở nên bất cần. Phó mặc mọi thứ theo ý mẹ, cậu một mình thi bằng lái, đăng kí khóa học boxing, tập uống rượu mỗi khi muốn quên... Mọi thứ Khánh làm đều không hề lay chuyển dù chỉ là chút ít quyết định của mẹ. Thủ tục nhập học cho cậu hoàn tất, chuyên ngành quản trị kinh doanh, Đại học Chicago.

Ngày tiễn mẹ về lại Việt Nam, tờ giấy nhập học nhàu nhĩ trong tay cậu.

"Con phải dẹp cái tính ngông cuồng này lại đi! Học hành cho tử tế vào!" – bà mím đôi môi tô son đỏ, trừng mắt nhìn Khánh siết nhăn giấy nhập học, trách cứ.

"Mẹ chỉ muốn tốt cho con! Nhìn những quyết định sai lầm trước đây của con xem? Kể cả con bé đấy. Đem thứ tình cảm vớ vẩn ra đùa giỡn mà con có hay biết không?"

"Mẹ thôi đi!" – Khánh gắt. Cậu ghét cái cách mẹ đem chuyện cũ ra và cười cợt sự non nớt ngây thơ, ấu trĩ của mình.

"Fine, fine, ok!" – bà giơ tay hòa hoãn rồi mới tiếp lời: "Mẹ sẽ sang thăm con mỗi khi công tác. Học tốt nhé, con trai! Mẹ sẽ rất nhớ con..."

Thấy mẹ mình sắp khóc, Khánh mới dịu giọng: "Đến giờ rồi. Mẹ vào đi!" – bà là người phụ nữ sắt đá không dễ dàng rơi lệ trước bất kì ai, trừ cậu. Nhưng yêu thương áp đặt của mẹ khiến người ta không thể nào thở nổi, tựa như dằn vặt mỗi khi hình ảnh cô gái ấy hiện ra...

"À... Trước khi về, mẹ sẽ cho con thêm một cơ hội để thay đổi."

"..."

"Con bé đó đã gặp mẹ, đồng ý sẽ chia tay ngay nếu được Khánh Văn tài trợ học bổng Đại học."

.

.

.

Ngày hôm đó Chicago oi bức, không biết Khánh đã đứng lặng bao lâu giữa sân bay. Lắng nghe chút yêu thương còn lại trong tim dần lụi tàn và hóa thành căm hận. Cả đau đớn không thể diễn tả thành lời. Dưới cái nóng gay gắt tháng 7, cậu đặt tay lên nơi ngực trái nóng rẫy ướt đẫm mồ hôi, ướt cả nước mắt cuối cùng.

Chính anh, sẽ để tang cho tình yêu vụ lợi ngu ngốc này.

2. Gặp.

Mười tám tuổi, thế giới thật sự nhỏ bé đối với bất kì ai và hạnh phúc nghiễm nhiên trở nên lớn lao trong thế giới nhỏ bé ấy. Một người, đơn giảncũng có thể là cả thế giới của ai đó, lại cũng có thể dễ dàng phá hủy toàn bộ tuổi mười tám của một người... Mười tám tuổi, thế giới giản đơn của Khánh đã xụp đổ theo cách đơn giản mà nực cười như vậy, như một trò lố treo cậu lơ lửng nơi con dốc lưng chừng yêu – hận.

Chicago, mùa đông đầu tiên.

.

.

.

Anh muốn đến Chicago.

Cô bật cười.

Chỉ những kẻ thần kinh không tỉnh táo bị nhốt ở Sahara tám trăm năm, say cái nóng, hoa mắt lạc đường mới lạc đến Chicago vào mùa Đông mà thôi...

.

.

.

Và mùa Đông đầu tiên, Chicago đón gã cô lữ bằng cơn bão rét quét ngang miền Đông nước Mỹ. Tuyết, và cái lạnh buốt kỉ lục -14 độ C.

Cơn tuyết nhẹ rớt qua đêm, bông trắng li ti vướng đầy trên tóc và chiếc măng tô dày màu lông chuột của gã. Nhiệt độ lên đến – 9 độ C, chàng trai vẫn đứng đấy, trong lòng tuyết, nhìn gã nhân công lầm lũi bên chiếc máy bắn tuyết, nhìn những đoàn xe đỏ chở muối chạy dọc đường phố khu trung tâm. Mỗi người xung quanh gã đều đang bận rộn với công việc riêng, họ dọn sạch tuyết khỏi lối đi, họ ngăn tuyết đóng băng đường phố, họ tạo ra ý nghĩa cuộc sống đích thực bằng những việc làm nhỏ bé. Còn gã, luôn là kẻ lạc lõng đứng bên lề thế giới đang hằng ngày chuyển động, là sự tồn tại vô nghĩa duy nhất ở nơi này.

8 giờ tối, khu downtown vẫn lên đèn hoa lệ. Tuyết bám dày trên những nhánh lá kim treo đèn đủ màu nhấp nháy, tuyết bay qua mặt, tuyết lạo xạo dưới chân, tuyết chậm rãi tan trên bàn tay ửng đỏ tê rần không đeo găng của gã.

Gã ngẩng mặt, nghe tuyết khô lạnh cháy trên da, khóe môi khẽ nhúc nhích, trong mắt gã phản chiếu những vòng khói bạc xoắn xuýt giữa hơi lạnh bốc lên từ mặt tuyết dưới chân, bên cạnh là những mảng bụi xám li ti màu tro tối, màu của tàn thuốc rơi vãi.

Màu của giáng sinh đầu tiên cô quạnh.

Thứ màu hoang.

***

Không xa nơi đặt cây thông giáng sinh, trong tiệm cà phê kính nằm ngay mặt phố chính cách khu trung tâm một con đường rộng tầm vài mét, cô gái nhỏ nhắn thừ người quan sát "gã ngoài hành tinh kì lạ" đứng bên cây giáng sinh đã vài tiếng đồng hồ. Sẽ chẳng có gì đáng để cô quên mất tách cà phê đã nguội và quyển sách đang đọc dở sắp rơi khỏi tay, nếu như gã không phải là một trong số rất ít những người Châu Á xuất hiện ở Chicago này vào mùa Đông.

Gã mặc chiếc măng tô dày cộm màu lông chuột nhưng lại không trùm mũ, gã đi đôi ủng to bó kín chân nhưng lại không mang găng tay. Gã nghệch ra hàng giờ đồng hồ để nhìn ngôi sao đỏ nhấp nháy trên đỉnh cây giáng sinh khổng lồ, nhưng lại như không phải. Ở gã toát lên cảm giác tương phản mạnh mẽ khó lý giải. Và điều gì đó thôi thúc cô dán mắt vào cái chấm nhỏ đỏ rực thi thoảng hừng lên bên môi gã. Gã còn khá trẻ. Gã hút thuốc. Trực giác vớ vẩn mách bảo cô rằng gã là người Việt, dù thứ cô thấy chỉ là bóng gã cô độc giữa thứ màu tro tàn yếu ớt chìm dưới màu đèn bảy sắc trên cây thông giáng sinh, màu đèn rực rỡ hắt ra từ các cửa hàng lân cận, màu đỏ au của những đoàn xe rải muối chạy ngang, và vô số những màu sắc của bộn bề người qua lại.

.

.

.

Đông xám, không phải trắng

Và cô bé vẫn ngồi bên khung cửa

trong ngôi nhà gạch nhỏ

trên thảo nguyên của tuyết.

Chờ bài thánh ca cuối cùng...

Chuông điện thoại đánh thức cô gái khỏi dòng suy tư. Bạn trai cô sẽ đến trong vài phút nữa. Cô chặn sợi dây đỏ vào trang sách đang đọc rồi gấp lại, nhét vào ngăn giữa túi xách, cùng vài quyển kinh thánh.

Khi cô bước ra, gã kì quặc bên kia đường vừa châm thêm một điếu thuốc. Rồi đột nhiên gã dời mắt khỏi ngôi sao đỏ nhấp nháy, trong một phần mười giây ảo giác rằng gã vừa trông thấy mình, cô không kịp nhận ra điếu thuốc trên môi gã rơi xuống cùng lúc ô tô đỗ phịch lại, trước cô và gã.

Cô gái lên xe.

Và gã lạ mặt biến mất.

Trong kí ức của mùa đông đầu tiên...

***

Tôi nghĩ mình đã mơ, hoặc giả quá 10 mg nicotine (*) trong não khi ấy đã tạo ra cơn ảo giác chết tiệt. Tôi nghĩ mình đã nhìn thấy cô ta, ở Chicago.

Bao lâu rồi tôi không gặp cô ta...

Mà thôi! Hôm nay là... hừm, xem nào... 17 tháng 4. Chuyên mục lảm nhảm. Hết!

.

Khánh quẳng máy ghi âm sang ghế bên cạnh, cậu lẩm bẩm chửi thề vài câu bằng thứ tiếng Anh của người Mỹ. Có lẽ 14 tiếng đồng hồ lái xe trên quãng đường 800 dặm (**) từ Oklahoma về Chicago là quá dài, thế nên cậu mới mất trí, đithử trò ghi âm nhàm chán bằng "đồ chơi" anh trai tặng. Sao anh cậu lại tặng quà giáng sinh vớ vẩn như vậy nhỉ?

Khánh châm một điếu thuốc, hạ kính cửa xuống hơn nửa và lơ đãng nhả khói ra ngoài. Tưởng như mới đây thôi, tuyết còn phủ khắp các con đường đại lộ, vậy mà thoắt cái đã sang giữa mùa xuân. Xe cậu băng băng trên những free way của Mỹ, rong ruổi qua những rừng cây,hồ nước và những đồi hoa dại. Còn chủ nhân của nó, vẫn đang rong ruổi trong cơn trốn chạy của chính mình.

Cái đầu lúc lắc,

lúc lắc,

nhưng đừng có rơi xuống...

.

Khánh quăng điếu thuốc hút dở ra ngoài, với tay lấy di động lăn lốc cạnh máy ghi âm. Cậu không nghe điện ngay mà thong thả thưởng thức nhạc chuông thêm một lúc. Ai lên án nó gàn dở, chứ cậu thích.

"Bố."

"Con biết nghỉ Đông qua lâu rồi."

Cậu dịch điện thoại ra xa để tránh cơn thịnh nộ làm mình phân tâm khi đang lái xe với tốc độ 100 dặm/ giờ. Khi chắc chắn bên kia đã chấm dứt việc quát mắng, cậu mới miễn cưỡng trả lời.

"Fine, fine. Con vừa về tới Chicago rồi. Có gì nói sau." - đang định tắt máy thì màn hình tiếp tục báo cuộc gọi đến. Là mẹ.

Từ lúc nào bố mẹ cậu lại ăn khớp quá như vậy? Khánh không kiềm được chửi thề một tiếng.

"Shit!" – cậu miễn cưỡng nhấn nút nhận cuộc gọi.

"Mẹ."

Hai mươi phút, Khánh nghĩ mình sẽ gây ra tai nạn nếu tiếp tục chịu đựng cơn thịnh nộ của mẹ mất. Hay chí ít, cậu nghĩ mình đang phát điên khi mẹ lại lôi cô gái đó ra.

"Đủ rồi mẹ. Con đã lái xe liên tục mười bốn tiếng. Từ Oklahoma, nếu mẹ muốn con còn bình yên về tới Chicago thì dừng lại được rồi." - Cậu đột ngột tắt máy, ném văng điện thoại về ghế sau ô tô.

"Chết tiệt!" -Khánh đánh rầm vào vô lăng.

Ai quan tâm học kì mới bắt đầu lúc nào! Thứ bọn họ cần chỉ là thân xác cậu, dùng cho cuộc sống họ đã vẽ ra, để đạt những điều họ muốn mà thôi. Kể cả dùng cách dằn vặt cậu, họ cũng có bao giờ quan tâm, nếu cậu đau?

.

.

Đêm.

Bóng ô tô dừng lại ở nơi nào đó vô định giữa lòng Chicago. Tòa tháp Sear hiện ra cùng với những ngôi nhà chọc trời, Chicago rực rỡ ẩn hiện giữa rừng đèn điện như đang bồng bềnh trong mây. Gã trai gục đầu lên vô lăng, nghe lạnh lẽo tan theo cơn gió hun hút lạnh từ hồ Michigan thổi về.

Thế giới này thật sự có đẹp như vậy? Sự tồn tại của thế giới xinh đẹp này vốn dĩ là một sự điên rồ hư ảo! Cậu đã sống trong sự điên rồ ấy, gần một năm... Đến khi nào? Hay mãi mãi?

3. Cô ấy không phải. Cô ấy tên Hân.

Thằng du học sinh đến từ một đất nước nhỏ bé, lạc hậu. Thằng du học sinh tệ hại bị nợ hầu hết các môn. Thằng du học sinh thường xuyên cúp tiết. Thằng du học sinh tự ý bỏ học suốt học kì mùa xuân. Thằng du học sinh sắp bị nhà trường tống khứ.

Mày nên cuốn gói khỏi Chicago đi!

Đó là câu nói Khánh nghe nhiều nhất dạo gần đây.

"Hey boy!" – chợt một cánh tay ghì lên vai Khánh.

"Nghe nói mày sắp bị đuổi học? Đi đâu cả mùa xuân giờ mới lết xác về? Đi mà không rủ anh?" – gã trai cười khà khà như không hề hay biết vấn đề hiện tại của Khánh.

"Anh không có tiết à? Nếu có thì cút nhanh lên, Ngô Trọng Thành." – cậu giữ nguyên hai tay trong túi quần, giơ chân đạp thẳng vào mông gã bạn thân kèm vài tiếng chửi thề. Nhưng dường như gã trai kia không hề nổi giận mà còn khoái chí cười lớn hơn.

"Shit! You bitch! Anh có món quà tặng mày. Ha ha ~" – Thành chống tay tựa đầu bên ngăn tủ đựng đồ của Khánh, vẻ mặt háo hức chờ đợi.

Cửa tủ mở ra. Mặt trong cánh cửa nghiễm nhiên đính hình một cô gái, tấm ảnh nhàu nhĩ như đã bị vò nát nhiều lần, dù nhàu nhĩ cũng không che đi được nụ cười rạng rỡ như nắng ban mai của cô. Khánh lặng người.

"Hôm giáng sinh mày làm rơi tấm hình trong bar phải không? Hôm đấy mày say quá lại còn choảng nhau đến độ bọn security police ra hốt, cả lũ bỏ chạy nháo nhào, may là anh nhặt lại hộ. Mày toàn cúp tiết ra bãi cỏ ngắm ảnh rồi nằm ngủ suốt còn gì? Bạn gái à?"

"Bạn gái?" – Khánh nhếch môi lặp lại hai từ đầy chế giễu, giật tấm ảnh khỏi tủ rồi mới nói tiếp.

"Không phải rơi. Là em vất."

Cậu không do dự, quẳng thẳng tấm ảnh sau khi bị vò nát vào thùng rác cạnh tủ trước khi rời đi.

"Lần này đừng nhặt lại nữa."

Bóng chàng trai biến mất sau khúc cua hành lang, chỉ còn giọng nói rơi vỡ như từng mảnh quá khứ bị bỏ lại phía sau.

Ngoài kia, nắng tháng ba se lạnh như ấm áp nửa vời của mùa xuân không đủ sưởi ấm thứ lạnh giá kéo dài cuối đông.

***

Và cuộc sống cứ tiếp diễn như cơn ác mộng lặp đi lặp lại không hồi kết. Bố. Mẹ. Nhà trường. Bạn học. Những câu chửi rủa. Những ánh mắt xem thường. Rượu. Thuốc lá. Những cơn say. Những trận gây gổ đánh nhau. Thế giới quanh cậu trở nên điên rồ hơn, và hơn nữa... cho đến một ngày tháng 7 hanh hao. Ngày mà cô gái đó bước ra khỏi mùa đông quá khứ, đứng trước mặt cậu, của hiện tại. Và cô, trong bộ váy trắng tinh khôi, nhìn cậu bằng cặp mắt trong vắt cùng nụ cười chào hỏi nhợt nhạt như có như không...

Chào anh! Em là bạn của anh Nam.

Hình như anh bị thương?

Hm... Anh không thích nói chuyện?

Em tên Khả Hân. Trịnh Khả Hân. Rất vui được gặp anh.

Cứ như vậy, Khánh không hiểu sau quãng thời gian dài trôi qua cuộc sống địa ngục ở Chicago, tại sao cậu vẫn ôm chặt cô gái ấy, tại sao lại bật khóc như một đứa trẻ, tại sao lần đầu tiên lại cảm thấy những vết thương khắp thân thể đau đớn đến vậy. Tại sao lại cảm thấy nỗ lực của mình suốt một năm qua trở thành hư không như vậy. Tại sao, số phận luôn bỡn cợt cậu theo cách tàn nhẫn như vậy...

4. Em rất giống cô ấy.

"Anh thật sự không sao chứ? Vết thương trên người đau lắm sao?" – Hân bối rối hỏi thăm, đồng thời cũng muốn che bớt ngượng ngùng vừa rồi. Gã thanh niên này một tiếng trước còn sống chêt ôm chặt cô không buông, cứ như vậy bật khóc giữa tiệm cà phê, may mà không có nhiều người. Nếu gã không bật khóc kì lạ, nếu nước mắt đột ngột vừa rồi không khiến cô đau nhói bất giác như vậy, cô sẽ cho gã một bạt tai. Và vì, gã là em ruột của bạn trai cô nên...

Gã không đáp lại, chỉ lặng yên ngồi đấy, thẫn thờ nhìn cô bằng ánh mắt chứa đầy những cảm xúc hỗn độn khó gọi tên. Nếu bỏ qua những vết bầm tím trên mặt và vết thương nhìn thấy được trên khắp thân thể khiến người ta sợ hãi, rõ ràng gã thanh niên đối diện rất điển trai. Và quen thuộc? Giống như u sầu trong mắt gã cô đã từng trông thấy ở đâu đó.

"Em lại đánh nhau đấy à?" – Nam lắc đầu thở dài, anh biết hôm nay em trai mình rất lạ, nhưng hiện tại chưa phải lúc để hỏi. Mục đích cuộc gặp gỡ hôm nay là giới thiệu bạn gái của anh cho thằng nhóc làm quen, không ngờ mọi chuyện lại diễn biến theo cách bất ngờ và kì quặc như thế.

"Em biết Hân sao?" – ánh mắt của Khánh không phải là ánh mắt để nhìn một người mới gặp lần đầu. Cũng không đúng với tính cách bất cần, buông thả trước nay của cậu.

"Cô tên gì?" – đây là câu nói duy nhất của Khánh trong suốt cuộc gặp mặt. Và câu trả lời cũng là đáp án nực cười nhất số phận dành cho cậu...

"Khả Hân. Em tên Trịnh Khả Hân, năm nay 19 tuổi. Em cũng vừa nhập học, nghe anh Nam nói là anh cũng học Đại học Chicago, còn chung ngành quản trị nên dẫn em đi gặp anh."

Trịnh Khả Hân?

Là Trịnh Khả Hân.

Cái tên khác nhau như vậy? Cớ sao trước mắt cậu rõ ràng lại là cùng một người. Rõ ràng hình dáng giống nhau như vậy? Khiến cậu giờ phút này rõ ràng nhìn thấu trái tim mình như vậy... Dù có trốn chạy, dù vất bỏ tấm ảnh duy nhất của cô, dù tự chôn vùi nhớ nhung sau những cơn say, những trận ẩu đả, dù có tự đày đọa mình trong nỗi đau thể xác thì cậu vẫn không thể xóa bỏ được hình ảnh của Trần Khởi My.

Vẫn nhớ cô ấy.

Vẫn nhớ cô ấy...

***

"Anh Khánh"

Đến cả giọng nói cũng giống nhau kì lạ. Khánh miễn cưỡng hé mắt, ánh nắng tràn vào bất ngờ khiến cậu nhắm nghiền ngay sau đó, cũng tránh phải nhìn hình dáng đối phương.

"Em che ánh mặt trời rồi. mở mắt ra đi!"

"Anh đang làm gì ở đây đó? Lại trốn tiết ra bãi cỏ nằm ngủ phải không? Anh mau vào lớp đi! Nhanh lên!" - Hân cố sức kéo tay gã trai đang nằm ườn trên cỏ, và cậu bất lực mở mắt.

Nắng tháng 9 yếu ớt, tà váy trắng mỏng manh, mái tóc nâu dài và đôi mắt ướt của cô gái. Nơi ngực trái bất giác thổn thức. Giống, nhưng hình như cũng không giống...

***

"Anh Khánh"

"Hôm nay đã hẹn đi ăn với anh Nam rồi đấy. Tan lớp phải ở trước cổng đợi em." – cô gái nhỏ đột ngột chặn trước cậu, vẫn chút tinh nghịch và vẻ dịu dàng ấy, vẫn hình dáng ấy.

"Sao anh phải đợi?" – cậu cười, không ngăn được tay mình xoa khẽ đầu cô.

"Đợi để chở em tới quán chứ! Tháng 10 trời lạnh lắm, em không đi bộ được đâu. Hứa rồi nhé!"

***

"Anh Khánh"

"Anh học giỏi như vậy sao năm vừa rồi lại suýt bị đuổi?"

"Hỏi làm gì?"

"Anh không thích Chicago? Hay không thích trường học?" – cô ngoạm một miếng hamburger, đung đưa hai chân như rất cao hứng hỏi chuyện cậu.

Hiền hơn, nhưng vẫn nói khá nhiều, như cô gái kia...

"Sao tự nhiên anh cười?"

"Không có gì. Ăn đi! Dính cả ra rồi kìa"

Gã thanh niên bất giác lau nhẹ khóe môi cô gái. Gió trên quảng trường Lincoln thổi mạnh, giữa tứ tung những bông tuyết rơi rụng và làn tóc nâu xoăn vừa tuột khỏi mũ len của cô, là đôi mắt ướt mở tròn hỗn độn nhìn Khánh. Chút tê rần từ đầu ngón tay truyền lại khiến cậu nhận ra dịu dàng không nên có vừa rồi của mình, hay chí ít dịu dàng đó đã đặt sai chỗ. Hoặc sai người trong vô thanh vô thức.

***

"Anh Khánh"

"Sao không phải là thành phố du lịch bậc nhất Orlando hay New York?"

"Gì cơ?" – cậu đặt tách trà xuống, khẽ rời mắt khỏi quyển giáo trình đọc dang dở để nhìn cô.

"Ý em là sao anh lại đến Chicago?"

"Vì không còn nơi nào để trốn chạy." – Khánh nhìn tuyết rơi dày bên ngoài cửa kính, đèn đường hoa lệ rất giống với giáng sinh năm ngoái. Mà cậu, đã khác đi rất nhiều.

.

.

.

"Anh Khánh"

"Sao lại nhìn em bằng ánh mắt đó?"

"..."

Vì anh rất nhớ một người.

.

.

.

"Anh Khánh"

"Chúng ta... đã từng gặp nhau trước đây chưa nhỉ?"

"Sao lại hỏi như vậy?"

"Mùa đông. Tuyết rơi. Em cảm thấy nhìn anh có chút quen thuộc. Lạ nhỉ?"

***

Khánh không chắc mình đã quen thuộc với sự tồn tại của cô gái ấy. Cách cô xuất hiện trước mắt cậu, cách cô gọi tên cậu, cách cô nhìn cậu bằng đôi mắt ướt át trong vắt, và giọng nói cùng hình dáng quen thuộc ấy không ngừng lặp đi lặp lại trong tâm trí. Cậu nghĩ quãng thời gian đen tối của mình nhờ Khả Hân mà nhẹ nhàng trôi qua nhanh chóng. Sinh hoạt cũng điều độ hơn, mọi thứ trở nên dễ chấp nhận, hít thở dễ dàng hơn, và trái tim thi thoảng sẽ đau, thù hận cứ như vậy bị chôn giấu thật sâu như chưa từng tồn tại. Giống như Hân đã mang cậu từ địa ngục trở về lành lặn, trước khi cậu tự hủy hoại mình. Và cậu cần cô? Cần cô sao? Hay là hình dáng đó?

Ring ring...

"Alo?"

"..." – bên kia điện thoại là giọng nói khản đặc vỡ vụn. Khánh hốt hoảng.

"Em đang ở đâu?"

Khi Khánh đến nơi, anh trai cậu đã bỏ đi từ lúc nào, chỉ còn bóng cô gái bé nhỏ đổ xụp trên nền đất. Và trái tim cậu thắt lại khi trông thấy khuôn mặt tái nhợt của cô. Thế nên, ngoài ôm chặt cô ấy, cậu không biết làm gì, không biết phải làm gì cả.

"Có chuyện gì? Tại sao anh Nam lại bỏ đi?"

"Em không biết tại sao anh ấy chia tay. Em không biết hu hu..." - Hân nói qua làn nước mắt.

Khoảnh khắc ấy, rất lâu về sau Khánh mới hiểu được nỗi lòng anh trai cậu. bời vì cậu, đã khiến rất nhiều người hi sinh hạnh phúc của bản thân. Vì ích kỉ của cậu, đánh đổi tình yêu của Nam.

.

.

.

Anh hai, cô ấy rất giống My.

.

Anh hai, em đang sống rất tốt phải không?

.

Anh hai, hôm nay em rất vui.

.

Anh hai, cô ấy rất xinh phải không?

5. Yêu. Ngỡ là yêu?

Mùa đông một năm sau.

"Đoán xem ai đây?"

Khánh bật cười, gỡ bàn tay nhỏ lạnh ngắt đang bịt mắt mình xuống.

"Tại sao không đeo găng?" – cậu nhét tay cô gái vào túi áo măng tô của mình kèm lời trách móc: "Lùn một mẩu thế này, còn để bị lạnh nữa sẽ co lại còn một mẩu bé xíu luôn cho em xem."

"Ha ha ~ không có đâu. Hôm nay giáng sinh, anh tính làm gì?"

"Còn em, định làm gì?"

"Năm ngoái em cùng anh Nam..." – vừa kịp ngừng lại, Hân gượng cười xua tay: "Năm nay sẽ đi uống cà phê, đọc sách."

"Ừ."

"Anh Khánh..."

"Sao?"

"Anh Nam... vẫn khỏe chứ?"

"Ừ. Khỏe."

Và cả hai rơi vào im lặng, mãi cho đến khi khu phố trung tâm lên đèn, cô mới nhận ra họ đã đứng quá lâu bên cây thông noel, giữa trời tuyết lạnh. Hân quay sang định gọi Khánh, chợt cô thẫn thờ.

Gã đàn ông cô độc vào giáng sinh hai năm trước...

Hoặc giả cơn ảo giác rất nhanh trôi qua, khoảnh khắc sườn mặt nghiêng của Khánh đăm đăm nhìn về hướng ngôi sao đỏ nhấp nháy trên ngọn thông, cùng cô đơn toát ra trong mắt cậu khiến cô không kiềm được bật thốt:

"Là anh!"

"Chúng ta đã gặp nhau rồi. phải không? Từ rất lâu."
Trái tim cô bất giác đập rộn rã, gã đàn ông cô độc khiến cô không thể dời mắt khi đó, gã đàn ông khiến cô nghĩ đến suốt những tuần lễ dài sau giáng sinh. Là Khánh. Hóa ra sự quen thuộc khi lần đầu gặp cậu, nước mắt của cậu khi đó, và u sầu quen thuộc trong đôi mắt, cả cảm giác như đã từng gặp gỡ trước đây là vì cô từng bị ám ảnh về cậu rất lâu. Giống như sự tình cờ của số phận, cũng như sự lỗi nhịp của trái tim, không vì bất kì lí do gì, chỉ vì hình bóng của đối phương cứ như vậy, cố chấp len lỏi vào tâm trí mình không kiểm soát.

Tại sao gã đàn ông ấy lại cô độc đến thế?

Tại sao gã Châu Á khiến người ta cảm thấy thê lương đến thế?

Tại sao gã ta... chỉ lướt qua cũng khiến trái tim cô chộn rộn, khiến tâm trí khắc sâu khoảnh khắc ấy, rồi thời gian lặng lẽ để tất cả ngủ yên nơi tiềm thức.

***

Anh Khánh

Anh có người yêu không?

Có. Không phải người yêu. Là người anh yêu.

Cô ấy ở đâu? Có xa không?

Có.

Ở Việt Nam hả anh?

...

Ở quá khứ.

***

Anh Khánh.

Hiện tại có đang thích ai không?

...

Có.

.

.

.

Anh thích em sao?

...

Đừng nhìn em bằng ánh mắt đó, nếu không phải là thích em.

***

Khánh nghĩ mình đang rơi, thật sâu, vào thứ âm thanh ngọt ngào gọi tên cậu hằng ngày, vào thói quen sống một cuộc sống bình lặng có cô ở bên, vào bóng dáng nhỏ bé xinh xắn khiến cậu say mê...

Cô ấy thích mặc váy trắng, cô ấy có mái tóc nâu gợn xoăn, đôi mắt ướt trong vắt như đang khóc, và làn da trắng hơi nhợt nhạt. Cô ấy lúc nào cũng khiến người ta có cảm giác không chân thực, như thể sẽ tan biến.

Và những lần Hân gọi tên cậu thưa thớt dần, cho đến một ngày cuối tháng ba, cậu hoàn toàn bặt tin cô. Hân biến mất sau đoạn hội thoại cuối cùng.

"Anh Khánh"

"Anh đối với em là gì?"

"..."

"Trách nhiệm? Là vì anh Nam?"

"..."

"Là thích em?"

"..."

"Là yêu em?"

"Không..."

"Vậy là vì em bị bỏ rơi. Vì bị bỏ rơi nên rất đáng thương?"

"Không phải!"

"Vậy nếu em nói em yêu anh, chúng ta sẽ chấm dứt phải không?"

"..."

"Anh đối với em là gì cũng không sao. Chỉ cần không phải là thương hại." – cô mỉm cười, nụ cười nhợt nhạt nhất Khánh từng trông thấy, và dường như da cô xanh xao hơn.

6. Không thể là hồi ức.

Bạn có 1 tin nhắn!

-Tại sao không liên lạc?-

Bạn có 1 tin nhắn!

-Em đang ở đâu?-

Bạn có 1 tin nhắn!

-Em bị ốm sao?-

Bạn có 1 tin nhắn.

.

Bạn có 1 tin nhắn

.

.

Bạn có 1 tin nhắn.

.

.

.

-Chết tiệt! Bạn em bảo sáng nay em có đến lớp học. Tại sao chơi trò mất tích?-

.

-Anh lại bị thương rồi! Ở khu trung tâm, ở gần cây thông từng nhìn thấy em. Có tới không?-

.

-Sẽ tới chứ?-

***

Khánh ngàn lần nghĩ cũng không nghĩ đến Hân xuất hiện trước cậu sau thời gian dài biến mất, lại là với bộ đồ của bệnh viện. Không phải tà váy trắng, không phải giầy ống, không phải mũ len đỏ. Cô gầy rộc giữa bộ đồ bệnh nhân mỏng tang, khuôn mặt xanh xao tái nhợt và đôi mắt nhòe nước khi trông thấy cậu. Đèn đường hắt lên bóng dáng trong suốt như sắp tan biến giữa dòng người qua lại. Cô lao đến trên đôi chân trần tấy đỏ, bấu lấy áo cậu trong cơn run rẩy và hơi thở đứt quãng.

"Sao anh lại đánh nhau... Hộc... Bị thương..."

Khánh hoảng hốt ôm chặt cô gái ngất xỉu trong lòng. Thứ duy nhất cậu cảm nhận được khi ấy, là điên rồ ấu trĩ của bản thân, và nước mắt cô nóng rẫy vừa rơi lên tay mình.

Cậu còn chưa kịp nói... Cậu chỉ là vì muốn gặp cô, cậu chỉ là nói đùa. Cậu chưa từng đánh nhau kể từ sau khi gặp gỡ Trịnh Khả Hân. Cậu còn chưa kịp nói...

Anh nhớ em.

***

"Anh Khánh"

"Em sẽ chết phải không?" - Bệnh bạch cầu sao có thể sống chứ?

"..."

Cô gái nằm quay lưng về phía cậu, nước mắt lặng lẽ chảy dài bên gối. Đoá hướng dương vàng trên tay cậu run rẩy. Khánh không đáp, chỉ cúi người hôn nhẹ lên gò má tái nhợt.

Giữa lặng im của cậu và nước mắt của cô, nụ hôn tan ra trong vô thanh vô thức.

"Anh sẽ tìm Nam về. Trịnh Khả Hân, hứa với anh, phải sống!"

***

Hôm nay tiếng bước chân không giống như mọi ngày, nụ hôn rơi trên gò má cũng không lạnh như của Khánh, hoa đặt trên bàn cũng không phải là hướng dương. Và cô, giữa cơn mỏi mệt kéo dài như bất tận, cũng không còn rõ chính mình đang chờ đợi ai. Chỉ biết cô đã ở bên Nam 1 năm, đã nghĩ về gã đàn ông vô danh trong đêm giáng sinh kia suốt hai tháng không khác nào cơn ám ảnh. Cuối cùng, cô đã ở bên Khánh 3 năm... Trong 3 người đàn ông đó, 2 người cùng là một, người cô yêu, cũng không thể nói yêu, càng không có cơ hội nói yêu. Bây giờ là không được phép yêu...

"Anh Khánh..."

Bàn tay ấm áp ủ lấy tay Hân. Tay Khánh không ấm áp như vậy. Tay cậu lạnh...

"Nam..."

"Anh xin lỗi." – Nam nghẹn ngào gục trên tay cô, nước mắt anh chảy khắp kẽ tay cô và anh. Xung quanh chỉ còn vắng lặng.

Ngoài cửa, gã trai nghiến răng siết chặt nắm đấm.

***

"Tại sao anh bỏ rơi cô ấy?" – Khánh ấn mạnh anh trai vào tường, mặc cho anh cậu im lặng không trả lời.

Bốp!

"Bây giờ anh xin lỗi thì ích gì? Anh nói đi?" – cậu xốc mạnh cổ áo Nam sau cú đấm mạnh. Khánh không rõ mình nổi giận vì anh trai? Hay vì bản thân vô dụng? Hay vì quá nhiều sự thật cậu đang trốn tránh? Và vì cơn bất lực rã rời đang giày vò cậu mỗi ngày.

"Làm sao mới cứu được cô ấy? Hãy cứu cô ấy đi..."

Hai gã đàn ông trượt dài bên bức tường bệnh viện, chết lặng cho đến khi chuông cấp cứu chói tai reo liên hồi kéo họ khỏi cơn dằn vặt.

Khánh bổ nhào trước tấm kính phòng bệnh, thảng thốt nhìn mọi thứ diễn ra bên trong. Nhìn từng đợt kích điện xốc vào thân thể trắng bệch của cô gái, cảm nhận nỗi đau đớn như chính cậu đang trải qua. Nhìn điện tâm đồ hình sin đang dần nhấp nhô rồi chạy thẳng kèm theo tiếng "tua" kéo dài vô tận, nhìn bóng mình đang đấm liên hồi lên kính cửa, và Khánh nghe thấy thanh âm khản đặc của chính cậu vỡ ra giữa nước mắt tan hoang.

"Trịnh Khả Hân! Em phải sống!"

"Trịnh Khả Hân! Em còn chưa nghe câu trả lời của anh!"

"Trịnh Khả Hân, không được chết em biết chưa!"

"Trịnh Khả Hân! Anh xin em!"

"Hân!"

"Hân..."

Anh còn chưa trả lời,

Anh không chắc mình yêu em, hay cô ấy

Anh không muốn tổn thương em

Cũng không biết mình hiện tại có yêu em

Anh rốt cuộc là yêu em,

Hay không yêu em?

Sao không ở bên anh lâu thêm chút nữa,

Cho đến khi anh có câu trả lời cho chính mình?

***

Anh Khánh,

Ánh mắt anh nhìn em

Rất quen thuộc sao?

Là nhìn ai đó trong hồi ức?

...

Không nên giữ một người quá lâu trong hồi ức

Nếu người đó khiến anh đau.

.

.

Anh Khánh,

Em rất giống ai đó anh từng quen sao?

Không thể nhìn em như chính em sao?

Anh Khánh,

Anh Khánh...

.

.

.

Trịnh Khả Hân...

Anh chỉ biết, em không phải là hồi ức

Chưa bao giờ là hồi ức về cô ấy...

-END-

(*) nicotine: chất gây nghiện có trong thuốc lá, trung bình 1 điếu thuốc đưa vào cơ thể 1 – 2 mg nicotine.

(**) 800 dặm: hơn 1.400 km.

]4O

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top