Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Ước nguyện đêm trăng

"Tất cả yêu ma đều phải bị tiêu diệt! Giết. Nếu không cha mẹ sẽ chết rất oan ức. Giết. Không thể tha thứ! Dùng lửa thiêu chết bọn chúng."

Từ đêm được tận mắt chứng kiến cảnh Ái Tư Lạp luôn bị quá khứ ám ảnh đến không đêm nào được ngủ yên, trong lòng Tiểu Phù như bị một tảng đá đè nặng. Nếu đêm đó cậu không tình cờ đột nhập vào phòng của Ái Tư Lạp, thấy cô vì gặp ác mộng mà nước mắt không ngừng rơi cả trong lúc ngủ, thì cậu cũng sẽ không tin một cô gái mạnh mẽ như vậy lại có lúc yếu đuối, mỏng manh đến thế. Trong đầu cậu lúc nào cũng lặp đi lặp lại hình ảnh đó đến sắp phát điên. Cuối cùng cậu nghĩ ra một ý định nghe có vẻ điên rồ.

Hay là tối nay mình đến xem thử cô ấy thế nào nhỉ.

Sau cả ngày thất thần đấu tranh tư tưởng về cái ý nghĩ được cho là điên rồ đó, cuối cùng Tiểu Phù vẫn quyết định sẽ đột nhập vào phòng của Ái Tư Lạp một lần nữa. Màn đêm buông xuống bao phủ khắp mọi nơi trong học viện. Sau một hồi giở đủ trò "hành hạ" chú rắn đáng thương Tiểu Phù như mọi khi, Sa Lạp Mạn cũng chịu lăn ra ngủ ngon lành. Chờ cho Sa Lạp Mạn ngủ say, Tiểu Phù nhẹ nhàng bò xuống giường rồi biến thành hình dạng thiếu niên tai thỏ như lần trước. Cậu đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trăng đã lên cao. Ánh trăng hôm nay to và tròn lạ thường, ánh sáng bàn bạc tỏa khắp màn đêm u tối tạo cảm giác thanh bình, ấm áp. Tiểu Phù quay lại nhìn Sa Lạp Mạn lần cuối để chắc chắn là cậu ta vẫn còn đang ngủ say rồi rón rén mở cửa bước ra khỏi phòng.

Hành lang học viện tối đen như mực và yên tĩnh đến nỗi nghe rõ cả tiếng gió xào xạc bên ngoài. Tiểu Phù cố gắng bước đi thật nhẹ nhàng để không phát ra tiếng động. Sau một hồi quanh quẹo trong hành lang, cuối cùng cậu cũng đến được phòng riêng của Ái Tư Lạp. Cậu hồi hộp, từ từ mở cánh cửa phòng, chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ bị thiêu cháy bởi ma thuật bất cứ lúc nào nếu Ái Tư Lạp còn thức và phát hiện ra cậu lại mò đến vào lúc nửa đêm như hôm trước.

"Xin chào?"

Tiểu Phù rụt rè cất tiếng chào nhưng không nghe tiếng ai đáp lại. Chắc là cô ấy ngủ rồi. Thế nhưng khi cậu tiến lại gần chiếc giường rộng có màn che phủ xung quanh thì lại không thấy ai cả.

Kì lạ thật, muộn thế này mà cô ấy còn đi đâu được nữa chứ, hay là tới thư viện rồi. Có thể lắm, một học trò chăm chỉ như cô ấy thì còn có thể đi đến nơi nào của học viện ngoài thư viện chứ.

Nghĩ vậy, Tiểu Phù lập tức ra khỏi phòng và nhanh chóng đi tới thư viện. Quả đúng như cậu nghĩ, Ái Tư Lạp đang ngồi chăm chú đọc sách ở một hàng ghế bên ngoài thư viện. Cả người cô được bao phủ bởi ánh trăng trông lấp lánh lạ thường. Khuôn mặt thanh tú trông thật dịu dàng, yên bình, đôi mắt tỏ ra bí ẩn thu hút người đối diện. Một vài cơn gió nhẹ thổi qua khiến mái tóc màu hồng đào bồng bềnh của cô bay bay, dợn sóng. Khung cảnh trước mắt đẹp như một bức tranh khiến Tiểu Phù không thể rời mắt. Vốn định trốn vào một bụi cây để tiếp tục ngắm nghía bức tranh hoàn hảo trước mắt thì cậu lại không cẩn thận giẫm phải một cành cây.

Rắc

Chết rồi.

"Ai đó."

Nghe tiếng động, Ái Tư Lạp lập tức đứng dậy, cảnh giác nhìn xung quanh. Tiểu Phù im lặng không dám lên tiếng, mồ hôi vã ra như tắm. Thấy không ai lên tiếng, Ái Tư Lạp lại cất tiếng hỏi một lần nữa.

"Ai đó. Nếu không lộ diện thì đừng có trách sao ta vô tình nhé."

Vẫn không có tiếng trả lời.

"Được rồi. Vậy thì: Hỡi tinh linh của lửa. Hãy..."

"Khoan đã. Là tôi đây."

Biết tới nước này mà còn không chịu bước ra thì thế nào cũng bị cho "ăn hành" nên Tiểu Phù lập tức đứng dậy. Cậu vừa gãi đầu gãi tai, vừa cười trừ với người đối diện. Ái Tư Lạp thở phào nhẹ nhõm, sự căng thẳng trên khuôn mặt cô dần chuyển sang vẻ hoài nghi.

"Thì ra là cậu, làm tôi cứ tưởng đám tiểu yêu nào đó đã trà trộn vào học viện. Mà khuya thế này cậu còn lang thang ở đây làm gì? Tính âm mưu chuyện gì mờ ám à."

"Cô cũng vậy đó thôi. Nửa đêm lại mò ra đây một mình làm gì?"

"Đừng tránh né câu hỏi của tôi. Cậu mà không nói rõ ràng thì đừng trách sao tôi nướng cháy hai cái tai thỏ của cậu."

Thấy ánh mắt như muốn giết người của Ái Tư Lạp, Tiểu Phù bất giác lạnh cả sống lưng. Biết không thể tránh né câu hỏi của Ái Tư Lạp được lâu, Tiểu Phù đành lắp bắp trả lời, mặt hơi có chút ửng đỏ.

"À... ừm tại tôi lo cô lại không ngủ được nên đến xem sao đó mà."

"Thật vậy sao? Không nói dối đấy chứ?"

"Th... Thật mà. Tôi có thể lấy danh dự của mình ra đảm bảo."

"Thôi bỏ đi. Coi như tôi tin cậu lần này."

Nét mặt của Ái Tư Lạp có phần dịu lại nhưng đôi mắt lại phảng phất chút gì đó u buồn. Nhận thấy được điều đó, Tiểu Phù liền đi tới bên cạnh Ái Tư Lạp, lo lắng hỏi:

"Cô sao thế? Tối thế này còn ra đây thì chắc lại không ngủ được vì gặp ác mộng nữa phải không?"

"Không phải. Chỉ là hôm nay là một ngày đặc biệt nên tôi không muốn ngủ thôi."

"Ngày gì mà đặc biệt đến nỗi khiến tiểu thư đây không muốn thực hiện nhu cầu sinh lý hằng ngày của một con người thế?"

"..."

Trước câu hỏi của Tiểu Phù, Ái Tư Lạp chỉ đáp lại bằng một sự yên lặng. Biết Ái Tư Lạp không muốn nói nên Tiểu Phù cũng không hỏi nữa mà lập tức thay đổi chủ đề.

"Dù sao thì cô cũng không muốn ngủ mà ngồi ở đây một mình cũng chán. Hay là tôi dẫn cô tới một nơi, đảm bảo cô sẽ thích."

Nói rồi, Tiểu Phù liền nắm lấy tay Ái Tư Lạp, kéo cô đi theo mình.

"Này, tôi đã đồng ý đâu mà tự tiện thế."

Ái Tư Lạp tỏ ra cau có, khó chịu nhưng không hiểu sao bước chân lại vô thức bước theo người con trai đang nắm tay mình. Tiểu Phù không nói gì, chỉ quay lại nở một nụ cười thần bí khiến cho trái tim Ái Tư Lạp bỗng nhiên hẫng mất một nhịp. Hai người cứ thế bước đi trong im lặng. Trên bầu trời ánh trăng vẫn tỏa sáng lấp lánh như muốn soi rọi từng bước chân của họ.

--------------------------------------------------------------------

"Cô thấy thế nào. Đẹp không?"

"Nhìn từ vị trí này thì đúng là đẹp thật. Sao cậu biết được chỗ này thế?"

"Ngày nào tôi và Sa... à không, chỉ là trong một lần tình cờ đi ngang qua đây nên biết thôi. Chỗ này cũng nằm trong phạm vi bảo vệ của kết giới học viện nên không cần lo có tên ma tộc nào lọt vào đâu."

Nơi Tiểu Phù đưa Ái Tư Lạp tới là một ngọn đồi nằm ở phía sau học viện, cách học viện một khoảng không xa nhưng lại vắng vẻ, ít người qua lại. Đối với Tiểu Phù, ngọn đồi này rất quen thuộc vì ngày nào Sa Lạp Mạn cũng đem theo cậu trốn ra đây ngủ. Từ đây có thể nhìn rõ toàn cảnh Kính Chi Hồ và Cây Thế Giới, nơi được xem là trái tim của hành tinh này. Kính Chi Hồ được lưu truyền là nơi mà Đại Hiền Triết đã phong ấn Đại Ma Vương và thân thể của cả hai đều đang chìm vào giấc ngủ sâu dưới đáy hồ. Còn Cây Thế Giới nằm ở trung tâm Kính Chi Hồ lại được ví như bộ não kiểm soát, duy trì ma lực cho toàn thế giới, nếu Cây Thế Giới mà chết đi thì cũng chính là lúc thế giới này tận diệt.

Tiểu Phù ngả lưng nằm xuống bãi cỏ, nhắm mắt lại cảm nhận thiên nhiên xung quanh. Trong khi đó, Ái Tư Lạp lại nhìn Tiểu Phù với ánh mắt khó hiểu.

"Rốt cuộc cậu đưa tôi đến đây là muốn làm gì?"

"Chỉ là muốn cô cảm thấy thoải mái hơn thôi. Ở đây cô có thể trút bỏ hết tất cả gánh nặng trong lòng mà không cần lo bị ai phát hiện. Tất nhiên cô cũng có thể chọn cách im lặng nếu không muốn cho một kẻ lai lịch bất minh như tôi biết."

"..."

Một sự yên lặng kéo dài giữa hai người. Ai cũng chìm đắm trong những suy nghĩ của riêng mình. Không biết bao lâu đã trôi qua, Ái Tư Lạp cuối cùng cũng chịu đáp lại lời của Tiểu Phù, phá vỡ sự im lặng khó chịu giữa hai người. Giọng cô phảng phất nỗi buồn và sự hoài niệm, âm điệu như vọng lại từ một quá khứ xa xôi.

"Hôm nay là sinh nhật tôi, và, cũng là ngày mà cha mẹ rời xa tôi, đi đến một nơi rất xa mà mãi mãi tôi cũng không thể chạm tay tới được. Khi tôi còn nhỏ, mỗi khi đến sinh nhật của tôi, cha mẹ và anh trai tôi đều tổ chức một bữa tiệc với những món ăn mà tôi thích cùng rất nhiều quà tặng để chúc mừng. Gia đình tôi lúc đó thật vui vẻ, thật hạnh phúc. Nhưng rồi ngày đó cũng đến, cái ngày đã ám ảnh tôi suốt bao nhiêu năm. Cha mẹ vì bảo vệ học viện Thâm Lâm và những học trò của mình mà bị bọn ma tộc giết chết. Anh trai tôi tuy may mắn thoát chết nhưng lại mất đi một bên mắt. Sau đó anh tôi lại phải tiếp nhận chức hiệu trưởng học viện, tiếp tục trọng trách bảo vệ nó của gia tộc Anh Cách Uy chúng tôi. Từ đó không ai đón sinh nhật cùng tôi nữa. Dần dần tôi cảm thấy ghê sợ chính sinh nhật của mình và không dám ngủ vì sợ rằng sẽ lại gặp ác mộng về ngày hôm đó. Có lẽ nỗi ám ảnh này sẽ mãi đeo bám theo tôi đến suốt cuộc đời. Không ai có thể hiểu được, cũng không ai có thể xóa bỏ nó đi được. Không ai cả, chỉ có một mình."

Từng câu từng chữ Ái Tư Lạp thốt ra như một lưỡi dao cứa vào chính trái tim vốn đã đầy vết thương của cô. Giọng cô cũng trở nên nghẹn ngào rồi hóa thành từng giọt nước mắt không ngừng rơi xuống khuôn mặt mang đầy vẻ bi thương kia. Rồi bỗng nhiên một bàn tay ấm áp ôm chầm cô vào lòng và giọng nói của Tiểu Phù vang lên nhẹ nhàng như một cơn gió xoa dịu những tâm hồn bị tổn thương.

"Cô không chỉ có một mình. Cô còn có rất nhiều bạn bè bên cạnh. Sa Lạp Mạn, Tiểu Hạnh, Tiểu Tử, Khả Mạc Kỳ, Y Khố... bọn họ sẽ sẵn sàng giúp đỡ cho cô, luôn chào đón cô trong vòng tay của tình bạn. Và cả tôi nữa. Tôi có thể làm bất cứ điều gì cô muốn, chỉ cần cô có thể vui vẻ, hạnh phúc. Hơn nữa tôi tin chắc là Đại Pháp Sư tuy bận nhiều việc, không có thời gian ở bên cạnh cô nhưng chẳng phải tất cả cũng vì để cho đứa em gái yêu quý được sống một cuộc sống không bị ràng buộc bởi bất cứ thứ gì sao? Ngài ấy chẳng phải đang nỗ lực bảo vệ những thứ mà cô trân quý sao? Cô lúc nào cũng được mọi người quay quần xung quanh, quan tâm, lo lắng cho mọi lúc nên chính vì thế cô tuyệt đối sẽ không bao giờ cô đơn."

Nghe những lời nói của Tiểu Phù, Ái Tư Lạp đột nhiên lại lắc đầu nguầy nguậy. Tiếng nấc nghẹn không ngừng vang lên.

"Nhưng tôi chỉ là một đứa con gái mang lại xui xẻo cho người khác. Những người bên cạnh tôi đều vì tôi mà gặp bất hạnh. Cha tôi, mẹ tôi và cả anh trai. Họ đều vì một đứa con gái xui xẻo như tôi mà người thì chết, người thì bị thương. Còn tôi thì lúc nào cũng chỉ biết gây ra rắc rối, đưa bạn bè vào vòng nguy hiểm. Đến cả một người tôi cũng không cứu được, lúc ở trong rừng hay ở vực thẳm ánh sáng cũng vậy, nếu không có Sa Lạp Mạn và cậu thì có lẽ cái mạng này của tôi cũng không giữ được chứ bảo vệ người khác gì chứ. Rốt cuộc thì tôi cũng chỉ là một kẻ vô dụng, yếu đuối mà thôi."

"Con người vốn là một sinh vật mỏng manh, yếu đuối. Cô là một con người nên có nhiều chuyện không phải cứ muốn là làm được. Bất cứ sinh vật nào cũng có giới hạn của bản thân. Ngay cả thần thánh cũng có lúc phải từ bỏ, chấp nhận số phận. Cho nên, việc cha mẹ cô chết đi là do Vận Mệnh đã sắp đặt như vậy, có muốn cũng không thể thay đổi được. Cô đã không ngừng nỗ lực trở nên mạnh mẽ hơn để có thể bảo vệ những người xung quanh, nên dù kết quả có ra sao đi chăng nữa thì cũng không quan trọng. Điều quan trọng là cô đã cố gắng hết khả năng của mình, đó mới là cái đáng quý nhất. Đã là bạn bè thì phải tin tưởng và tôn trọng nhau, chấp nhận hết tất cả điểm mạnh và điểm yếu của nhau. Tôi tin chắc rằng những người bạn kia sẽ không bao giờ bỏ rơi cô, mà cho dù họ có bỏ rơi cô đi chăng nữa thì vẫn còn có tôi ở đây. Tôi sẽ luôn tin tưởng cô."

Cuối cùng, những lời nói của Tiểu Phù cũng đánh động được tới trái tim của Ái Tư Lạp. Tiếng nấc nghẹn đứt quãng dần, rồi những giọt nước mắt cũng ngừng rơi trên gương mặt cô từ lúc nào. Cô ngước lên nhìn người con trai trước mặt mình. Ánh mắt của họ nhẹ nhàng chạm vào nhau, thời gian như ngừng trôi.

Một lúc lâu sau, khi đã hoàn toàn bình tĩnh lại, Ái Tư Lạp đưa tay đẩy nhẹ Tiểu Phù. Nhận ra hành động của mình nãy giờ, Tiểu Phù cũng nhanh chóng lùi ra sau. Hai má cậu nóng bừng vì ngượng ngùng.

"Xin lỗi vì đã tự tiện ôm cô khi chưa được cho phép như vậy. "

"Không sao."

Ái Tư Lạp trả lời với vẻ thẹn thùng. Tiểu Phù để ý thấy má cô cũng có chút ửng hồng. Không khí ngượng ngập phủ xuống hai người. Tiểu Phù vội vàng thay đổi chủ đề.

"Ánh trăng hôm nay đẹp quá nhỉ? Cô có thấy vậy không?"

"Đúng là nó có vẻ sáng hơn mọi ngày."

"Nói ra hết những điều trong lòng rồi có phải thấy thoải mái, nhẹ lòng hơn không?"

"Ừm."

"Tôi nghe nói cầu nguyện dưới ánh trăng tròn và sáng như thế này thì nguyện ước của mình sẽ thành hiện thực đó. Hay là chúng ta thử đi, dù gì hôm nay cũng là sinh nhật cô mà."

Nghe Tiểu Phù nói như thế, Ái Tư Lạp quay sang nhìn với vẻ hoài nghi.

"Cậu mà cũng tin mấy chuyện như thế à?"

"Không thử thì làm sao biết được chứ."

"Cũng đúng."

Ái Tư Lạp vốn không tin những chuyện này cho lắm nhưng không hiểu sao lần này cô lại muốn thử một lần. Có lẽ những lời nói của Tiểu Phù đã khiến cô thay đổi. Cô muốn mở lòng hơn với cuộc sống xung quanh mình, làm những thứ mình chưa từng làm và thực sự tin tưởng vào một ai đó.

Dưới ánh trăng, Tiểu Phù và Ái Tư Lạp cùng nhắm mắt lại, nghĩ về những điều mà bản thân mong muốn hướng tới. Những ước nguyện tồn tại sâu trong trái tim mỗi người như được ánh trăng soi sáng, dẫn đường, hòa quyện vào nhau rồi tỏa ánh hào quang sáng lấp lánh cả một vùng trời tĩnh lặng.

Một lúc sau, Tiểu Phù từ từ mở mắt ra, vô thức nhìn lên bầu trời sâu thăm thẳm với những suy nghĩ phức tạp trong đầu. Liệu ước nguyện của cậu có thể trở thành hiện thực hay không? Cả ước nguyện của Ái Tư Lạp nữa, nó có thể được thực hiện chứ? Không ai biết được điều đó cả vì nó phụ thuộc vào bản thân và số phận của mỗi con người trong tương lai. Tuy vậy con người vẫn tin vào điều đó, tin vào mong ước của chính bản thân mình. Đó giống như một quy luật tự nhiên không thể thay đổi được.

Bên cạnh Tiểu Phù, Ái Tư Lạp vẫn đang thành tâm cầu nguyện. Tiểu Phù vô tình quay sang bên cạnh và ngay lập tức bị hút hồn bởi dáng vẻ của Ái Tư Lạp. Khuôn mặt cô lúc tập trung, không hiểu sao, đối với Tiểu Phù trông thật xinh đẹp khiến cậu không thể rời mắt. Vài phút sau, Ái Tư Lạp đột nhiên bất ngờ mở mắt làm Tiểu Phù giật hết cả mình. Cậu xấu hổ ngoảnh mặt sang một bên và giả vờ như đang ngắm Cây Thế Giới được bao bọc trong thứ ánh sáng thần thánh rực rỡ ở phía xa. Bỗng nhiên nỗi tò mò muốn biết nguyện ước của Ái Tư Lạp là gì trỗi dậy trong lòng của Tiểu Phù làm cậu cứ thấp thỏm không yên. Cuối cùng cậu quyết định hỏi:

"Cô ước điều gì thế?"

"Cậu muốn biết làm gì?"

"Chỉ là có chút tò mò thôi."

Những tưởng sẽ bị Ái Tư Lạp từ chối vì dù sao đây cũng là sự riêng tư cá nhân nhưng Tiểu Phù lại được thêm một phen bất ngờ. Ái Tư Lạp không những không từ chối mà còn nói với vẻ bình thản như đang bàn chuyện phiếm. Có vẻ như cô nàng đã lấy lại được tinh thần rồi.

"Tôi ước có thể trở nên mạnh mẽ hơn để có thể bảo vệ những người mà tôi yêu quý. Tôi ước Tiểu Hạnh có thể phá bỏ những rào cản trong lòng và chấp nhận Tiểu Tử trở lại là đứa em gái bé bỏng của mình. Tôi ước loài người có thể có được một cuộc sống bình yên, không chiến tranh, chết chóc , đau thương. Tôi ước..."

"Không có cái nào liên quan đến tôi hết sao?"

"Hả?"

Nghe Ái Tư Lạp nói liến thoắng một lèo những nguyện ước của bản thân, Tiểu Phù có chút thất vọng vì chẳng có cái nào liên quan đến mình.

"Bộ cô không có mong ước nào cho tôi hết hả?"

Ái Tư Lạp nhanh chóng hiểu ra điều mà Tiểu Phù muốn nói. Cô phì cười trước vẻ giận dữ hết sức trẻ con của cậu.

"Thật ra thì cũng có đó."

"Là gì vậy."

"Tôi ước có thể vẫn mãi làm bạn với cậu cho dù thân phận thực sự của cậu có là ai đi chăng nữa."

Câu nói của Ái Tư Lạp làm Tiểu Phù bỗng chốc cảm thấy lòng ấm áp, vui vẻ hơn hẳn. Bởi vì ước nguyện của Ái Tư Lạp cũng chính là ước nguyện của bản thân cậu.

"Tôi cũng muốn có thể mãi mãi là bạn của cô cho dù bản thân có là ai đi chăng nữa. Tôi muốn có thể ở bên cạnh cô, bảo vệ cô, chia sẻ vui buồn cùng cô. Tôi muốn có thể đường đường chính chính trở thành một học viên của học viện Thâm Lâm, muốn làm quên với nhiều người, có nhiều bạn. Đó chính là những ước nguyện quan trọng nhất đối với tôi."

Ái Tư Lạp bất giác cảm thấy có chút ấm áp trước lời nói của Tiểu Phù. Không ngờ đối với cậu cô lại là một người quan trọng đến như vậy. Từ trước đến giờ cô luôn cảnh giác, đối xử lạnh lùng với cậu thiếu niên tai thỏ này, nhưng có lẽ từ ngày hôm nay, cô sẽ mở lòng, nhẹ nhàng hơn với cậu ấy. Tuy cậu ta không nhớ gì về bản thân mình nhưng cô tin rằng cả bây giờ lẫn trước kia Tiểu Phù đều không phải là người xấu, cho dù cậu có là con người hay ma tộc đi chăng nữa.

"Không liên quan nhưng tôi muốn nói cho cậu biết một đều. Nhiều lúc tôi cũng muốn có thể quên hết những kí ức trước đây. Tôi nghĩ nếu không nhớ gì về bản thân như cậu thì sẽ không phải đau khổ vì những ám ảnh của bi kịch trong quá khứ."

Đúng vậy, Ái Tư Lạp đã từng muốn quên đi mọi thứ, sống một cuộc sống vô lo vô nghĩ, không bị nỗi ám ảnh dằn vặt từng đêm. Nhưng điều đó cũng chỉ là một ảo tưởng quá xa vời mà cô chẳng bao giờ nắm lấy được.

"Quên hết tất cả mọi thứ chưa chắc là một điều tốt. Giống như tôi, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ về con người thật của mình. Nếu như tôi nhớ lại tất cả mọi thứ trước đây thì liệu tôi có còn giữ được bản thân mình như bây giờ không? Cô không giống như tôi, cô có kí ức, có quá khứ của bản thân. Vì vậy, hãy đối mặt với nó, đừng chọn cách quên đi tất cả, đó là trốn chạy và chỉ có những kẻ hèn nhát mới làm như thế. Cô là một cô gái mạnh mẽ nên tôi tin một ngày nào đó cô cũng sẽ vượt qua được nỗi đau của mình thôi."

Hôm nay có lẽ sẽ là một ngày mà Ái Tư Lạp không bao giờ có thể quên được. Tiểu Phù đã cho Ái Tư Lạp thấy một khía cạnh hoàn toàn mới về con người của cậu, thay đổi cái nhìn của cô đối với cậu. Tiểu Phù đã dạy cho cô biết nhiều điều về cuộc sống, xoa dịu vết thương lòng cho cô, làm cho cô cảm thấy vui vẻ, ấm áp. Những điều đó khiến cô bỗng nhiên muốn tựa vào vai cậu một lần, chỉ một lần này thôi cũng đủ khiến cô cảm thấy mãn nguyện.

"Nè, có thể cho tôi mượn vai cậu một chút được không?"

Trước câu hỏi bất ngờ của Ái Tư Lạp, Tiểu Phù có chút bối rối nhưng cậu vẫn gật đầu đồng ý.

"Tất nhiên rồi, bất cứ khi nào cô muốn, cô điều có thể dựa vào nó."

Được sự đồng ý Tiểu Phù, Ái Tư Lạp từ từ nghiêng người và ngã đầu vào vai cậu. Cô nhắm mắt lại cảm nhận sự ấm áp len lỏi qua từng bộ phận trong cơ thể. Nó khiến cô cảm thấy thật thoải mái, thật dễ chịu. Rồi cô ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Một giấc ngủ yên bình, nhẹ nhàng tựa cơn gió, không mộng mị, không ám ảnh, không đau đớn.

Còn về phía Tiểu Phù, cậu không ngừng hi vọng rằng khoảnh khắc này sẽ kéo dài mãi mãi, để họ có thể được gần bên nhau, tựa vào nhau mãi như thế.

Trong đêm tối, dưới vầng trăng vẫn còn treo lơ lửng trên bầu trời, bóng hai người họ như quyện vào nhau, trải dài đến vô tận...

-------------------------------------------------------------------

Thời gian cứ thế thấm thoát trôi qua, Tiểu Phù bây giờ đã thức tỉnh kí ức của 1000 năm trước, trở lại là Đại Ma Vương Phù Lan Ô Đa Tư. Chính máu của Ái Tư Lạp đã giải tầng phong ấn cuối cùng, đưa cô trở về với con người thực sự của mình. Nhưng đối với cô, kí ức về đêm hôm đó sẽ chẳng bao giờ phai nhạt được. Một kí ức đẹp về một con người khác của cô.

Tiểu Phù đã từng nghĩ rằng nếu như cô không thức tỉnh bản chất là nữ tính của mình, không nhớ lại mọi thứ trước kia thì có lẽ Ái Tư Lạp đã chiếm được vị trí quan trọng nhất trong trái tim cô. Nhưng bất kể là con người hay ma tộc đều không thể thay đổi được vận mệnh của mình. Ái Tư Lạp vốn thuộc về ca ca Lôi Tang Đức Lạp Nhĩ của cô. Còn cô từ ngàn năm trước đã động lòng trước chính vị Đại Hiền Triết đã phong ấn và trầm mình cùng cô, Sa Lạp Mạn. Cô và Ái Tư Lạp mãi mãi không thuộc về nhau.

Tuy vậy, có lẽ cả cô và Ái Tư Lạp đều không cảm thấy hối hận vì đã gặp nhau vì ít nhất họ cũng đã một lần vô tình chống lại chính định mệnh của mình. Nếu được làm lại một lần nữa cô vẫn sẽ chọn gặp gỡ Ái Tư Lạp trong hình dạng thiếu niên tai thỏ, cùng trải qua khoảng thời gian vui vẻ đó với cô ấy, người chỉ vô tình lướt nhẹ qua trái tim cô như một cơn gió nhưng đã để lại những cảm xúc mạnh mẽ như ngọn lửa không bao giờ phai tàn.

THE END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top