Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Yêu Nhau

Summary:

"Chúng ta đã từng yêu nhau.

Và sẽ mãi mãi yêu nhau, cho đến tận cùng."

A/N:

Nếu mọi người hỏi tại sao fic lại như vậy... Thì trong câu chuyện này, tôi chỉ là muốn viết mọi thứ thực tế một chút. Hôn nhân đồng giới vẫn chưa được công nhận tại Nhật Bản, và cuộc sống là phải lựa chọn.

Tôi cũng chỉ là suy nghĩ, chỉ cần trong lòng họ có nhau, chỉ cần trong khoảnh khắc nào đó, họ đã từng yêu nhau, thực sự yêu và rung động vì nhau, thì tôi đã mãn nguyện lắm rồi.

Họ yêu, vậy là đủ.

.

.

.

Tôi đang đứng trong bếp lấy rau củ ra chuẩn bị bữa tối thì chợt nghe tiếng gõ cửa inh ỏi. Còn chưa kịp đi ra mở cửa, đã nghe thấy 'cạch' một tiếng.

"Mẹ!"

Thằng nhỏ này.

Tôi buồn cười, buông rau củ trong tay ra, thằng bé vẫn còn đeo cái balo to xụ trên vai hướng về phía tôi ôm chầm lấy. Cũng đã lớn lắm rồi, cao hơn cả tôi nữa rồi. Tôi đẩy nó ra, xoa xoa lên mái tóc rối bù đầy bụi của nó, mỉm cười.

"Đi thay quần áo và tắm rửa mau lên! Cũng sắp đến giờ cơm rồi đó."

"Vâng, thưa mẹ."

Thằng bé cao giọng, gật đầu cái rụp. Tôi lắc đầu, lớn tướng rồi mà vẫn cứ trẻ con như thế. Nó cười hì hì, rồi nhanh chóng chạy vào phòng, lại còn ngâm nga một bài hát nào đó, nghe rất quen. Có lẽ là tôi đã từng nghe thấy ở đâu rồi chăng? Tôi cũng không nhớ rõ nữa.

Tôi quay người vào bếp, tiếp tục chuẩn bị bữa tối.

Thế nhưng, trong lòng vẫn có chút không yên. Thằng nhỏ này, đã lớn như vậy rồi mà vẫn còn khiến người ta lo lắng...

.

.

.

"Izuku?"

Tôi gõ nhẹ lên cửa hai tiếng, rồi trực tiếp đẩy cửa bước vào phòng.

"Mẹ!"

Thằng nhỏ vừa mới tắm xong, tóc còn ướt nhẹp mà đã lo ngồi trước máy tính chơi game rồi. Tôi lắc đầu khe khẽ, biết ngay mà.

"Mẹ đã dặn bao nhiêu lần rồi, gội đầu xong phải lau khô tóc chứ. Còn ướt vậy mà tí đi ngủ là dễ bị cảm lạnh lắm đấy."

Thằng bé tươi cười đưa khăn cho tôi, thấy tôi ngồi xuống giường liền chạy đến gối đầu lên chân tôi, không hề quan tâm đến việc quần tôi cũng bị dính nước. Tôi nương nhẹ tay lau mềm từng lọn tóc, chăm chú lắng nghe thằng bé huyên thuyên về rất nhiều việc thường ngày. Về những lịch trình luyện tập cực nhọc mà thầy Aizawa dành riêng cho cả lớp, về những ngày mệt mỏi đến mức nằm xuống giường là có thể ngủ li bì mấy ngày liền, nhưng chỉ cần nghe tiếng chuông báo thức kêu vang là phải bật dậy ngay lập tức, về những người mà nó đã quen, về những người bạn rất thân của nó, về những chuyện tủn mủn, bé tẹo thường ngày. Nó nói rất nhiều, tôi im lặng lắng nghe. Đứa nhỏ ngày nào tôi vẫn còn bao bọc trong vòng tay, lo này lo nọ, giờ đã trưởng thành hơn rất nhiều. Chỉ là, tôi vẫn hi vọng, ở nơi này, nó có thể thật tâm nói với tôi những điều nó nghĩ, những thứ khiến nó khổ sở, những niềm hạnh phúc rất giản đơn của nó. Không cần phải gồng mình lên, đem hết đau đớn, mệt mỏi nín nhịn lại nhét vào lòng như cách nó làm khi cố gắng nỗ lực trở thành một anh hùng vĩ đại giống như All Might.

Thằng bé này, dù thế nào thì trong lòng tôi nó cũng chỉ là một thằng bé.

.

"Sao nào, hết chuyện để nói rồi?"

Tôi dừng động tác lau tóc, xoa xoa mái đầu rối bù của nó.

"... Cũng không hẳn."

"Còn có chuyện gì không thể nói với mẹ sao?"

Thằng bé mím môi, quay mặt đi. Sườn mặt nghiêng nghiêng làm tôi không thể nhìn thấy rõ biểu cảm của nó.

"Mẹ, con đã thích một người rồi."

Tôi bật cười. Thằng bé này...

"Chuyện đó cũng phải ngẫm nghĩ lâu vậy sao?"

Thằng bé quay mặt lại, gò má hình như hơi phiếm hồng.

"Bao giờ có thời gian rảnh thì dẫn về cho mẹ xem. Còn đang học thì không nên yêu quá sớm, nhưng tình cảm là thứ không thể ép buộc được. Con đã nghĩ kĩ chưa?"

Thằng bé hơi hơi mỉm cười, trong mắt nó có cả sự trìu mến, nhưng lại có cả chút đau lòng không nói thành lời.

"Dạ. Chỉ là, con sợ, người ta không thích con thôi."

Tôi có chút ngạc nhiên.

"Là cô gái nào vậy, lại không thích Hoàng tử bé của mẹ ư?"

"Bởi vì người ta cái gì cũng đều hơn con hết đó. Đẹp hơn con, cao hơn con, kiên định hơn con, cũng trưởng thành hơn con nữa."

Tôi cười khẽ, đưa tay gõ đầu thằng bé một cái. Gì mà lại tỏ vẻ giận dỗi như thế chứ...

"Vậy thì Hoàng tử bé của mẹ phải càng cố gắng hơn rồi."

Thằng bé đột nhiên thở dài.

"Thực ra thì... con vẫn còn khúc mắc trong lòng..."

Tôi yên lặng nghe nó kể tiếp.

"Chúng con là bạn... Ừm... Bạn thân..."

"Con sợ một khi nói ra rồi, thì ngay cả nhìn mặt nhau cũng khó..."

"Mà không nói, trong lòng cứ không yên... Có lúc con cũng cảm thấy thật mệt mỏi... Cảm giác chông chênh..."

Thằng nhóc vùi mặt vào bụng tôi, nhỏ giọng thầm thì. Tôi xoa nhè nhẹ lên lưng nó. Có lẽ tuổi trẻ luôn có những điều như vậy. Phải nói là, qua những điều như vậy, mỗi con người mới có thể trưởng thành.

"Có thích người ta nhiều không?"

"Dạ."

"Vậy thì cứ nói ra đi. Con chưa thử một lần, làm sao biết được. Nói ra cũng sẽ dễ chịu hơn. Tình cảm đâu phải là thứ có thể so tính thiệt hơn. Con cứ đối xử với người ta thật lòng, từng chút từng chút một, rồi người ta sẽ hiểu. Phụ nữ mà, không có sắt đá được nhiều vậy đâu."

Tôi vỗ nhẹ lên vai con trai mình, nhẹ giọng động viên.

"Con nghe lời mẹ."

Thằng bé bất chợt ngẩng đầu, nhoẻn miệng cười với tôi.

Tôi nhìn khóe mắt cong cong của nó, vô thức bật ra tiếng thở dài.

"Sao người con thích lại không thích con được nhỉ?"

"Con cũng muốn biết vì sao lắm."

Nó hấp háy mắt cười tinh nghịch.

Đứa trẻ này, trong lòng tôi, nó xứng đáng được bình an hơn bất cứ ai.

Chỉ về nhà có một đêm, sáng hôm sau thằng bé đã phải quay trở lại Cao trung U.A. Tôi sửa soạn lại balo cho nó, không ngừng cằn nhằn nọ kia.

Tôi đứng tựa ở cửa, nhìn theo bóng lưng nhỏ bé của thằng nhóc dần dần khuất xa, trong lòng chợt dấy lên chút muộn phiền. Đêm qua, tôi đã vào phòng nó lúc nửa đêm để kiểm tra xem thằng nhóc ngủ chưa. Chỉ là... làm sao ngay đến cả trong giấc ngủ con cũng thở dài thế, Hoàng tử bé của mẹ?

Và, bóng lưng bé nhỏ của con, từ bao giờ lại trở nên cô đơn thế kia, con trai?

.

.

.

Bẵng đi một thời gian khá lâu sau đó, tôi nhận được một bức thư từ thằng bé.

Tôi đã khóc khi đọc những dòng ấy. Mà cũng có thể là không phải. Chỉ là, cảm thấy hốc mắt có chút ẩm ướt, cổ họng nghèn nghẹn và mũi cay cay mà thôi.

Tiếng sóng biển vỗ rì rầm khiến tôi có hơi chút ngạc nhiên. Siết thật chặt điện thoại trong tay, tôi nhỏ giọng, giống như là thì thầm.

"Izuku?"

"Mẹ à..."

Có tiếng cười khẽ truyền đến. Ngực tôi thắt lại, đứa con ngốc này của tôi...

"Mẹ à, con ổn."

"Con thực sự vẫn rất ổn."

Đứa trẻ ngốc này từ bao giờ đã trưởng thành đến như vậy? Tôi cũng không biết nữa. Nó là con trai của tôi cơ mà, rất nhiều điều hai mẹ con đã không còn cần dùng lời nói để diễn đạt nữa rồi. Hoàng tử bé của tôi...

Đứa trẻ mà tôi yêu thương nhất trên thế gian này.

"Mẹ biết."

Tôi hạ giọng.

Tiếng sóng vỗ rì rầm cứ liên tục vọng vào điện thoại, nhưng trong đêm tối dày đặc, tôi vẫn nghe rất rõ tiếng thở dài thật nhẹ.

"Mẹ à, mẹ từng nói tình cảm là thứ không thể ép buộc. Phải rồi, con người làm sao ép buộc được trái tim mình chứ. Nhưng bây giờ con đã nhận ra, cuộc đời có thể, mẹ à. Có lẽ là vì con chưa đủ tốt? Hay có lẽ vì chỉ có con đơn phương? Đều không phải. Chỉ là không thể, mẹ ơi. Chỉ là không thể...
Làm sao bây giờ, hả mẹ?
Ừ, thôi thì, chúng ta cứ sống cuộc sống như trước thôi, mẹ nhỉ. Dù cho đó có là một mối tình khắc cốt ghi tâm, thì vẫn phải trân trọng bản thân mình trước, đúng không mẹ?..."

Đúng không mẹ?

Tôi bụm chặt miệng, cố ngăn tiếng nức nở thoát ra ngoài. Con trai của mẹ ơi, mẹ làm sao dám nói một từ đúng đây?

Làm như vậy, con sẽ đau đến chết mất,
đến chết mất...

Đứa con ngốc của mẹ, làm sao mẹ lại không nhận ra được? Mẹ vẫn luôn dõi theo từng bước chân con, từng tin tức về con mà. Qua màn hình TV, ánh mắt con khi nhìn cậu nhóc kia dịu dàng như vậy, trìu mến như vậy, làm sao mẹ lại không nhận ra được?

Nhưng nếu chuyện này lộ ra ngoài, fans của con liệu có thể chấp nhận không? Tương lai của con rồi sẽ ra sao đây? Bởi vì con từng nói sẽ trở thành một anh hùng tuyệt vời giống như All Might vậy. Ước mơ của con.

Đúng rồi, con ơi.

Tình cảm không phải là thứ có thể ép buộc.

Tình yêu là một mầm cây, dù con có chèn ép đến mức nào, mầm cây ấy cũng sẽ bén rễ, quấn thật chặt trái tim con. Nhưng con người sống là nhờ cuộc đời. Đó là ánh sáng. Cây không có ánh sáng thì sẽ chết.

Sẽ chết, Hoàng tử bé của mẹ...

Trong đêm, tiếng cười nhẹ hòa lẫn tiếng sóng rì rầm cứ ám ảnh tôi mãi, quẩn quanh trong lòng như sợi dây mắc không thể nào gỡ bỏ được. Ngoài kia, trời đang sáng dần. Ánh dương chiếu qua cửa sổ, làm bừng sáng cả căn phòng.

Đứa nhỏ của mẹ, con rồi sẽ bình an thôi...

.

.

.

Mẹ.
Vậy là hôm nay con đã tốt nghiệp rồi, chính thức trở thành một anh hùng thực thụ rồi.
Nhìn tất cả bạn học xung quanh đều tươi cười hạnh phúc như vậy, con vui lắm.
Con cũng sẽ cố gắng không để bị thương như trong các nhiệm vụ trước nữa.
Mẹ hãy luôn tin tưởng dõi theo và ủng hộ con nhé,
ha ha…

Mẹ, mẹ à.
Con đã nói với người kia rồi.
Con đã nói hết những gì con nghĩ trong lòng, cảm giác như mẹ nói, thật sự là rất dễ chịu.
Con đã tình nguyện đánh cược hết thảy.
Chỉ là, không thể, mẹ ơi.
Mãi mãi cũng không thể.

Mẹ ơi, con thực thích người đó. Rất thích. Rất thích. Rất thích.
Vốn dĩ con đã từng nghĩ, sẽ đem phần yêu thương không nên có này chôn chặt trong lòng, đi đến cuối đời còn có thể nhìn lại nó mà hoài niệm đôi chút.
Nhưng rốt cuộc, con vẫn chấp nhận
đánh cược một lần.
Chỉ là...
Người đó bảo, đừng nói
đừng nói.

.

.

.

Kacchan, làm sao bây giờ? Đáng lẽ chúng ta có thể cứ như trước kia, nhưng tớ lại phá vỡ mất rồi...

Midoriya ngồi lặng trên sân thượng, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, thì thầm thật nhẹ.

Có những chuyện chúng ta đều biết, nhưng đừng nói thì vẫn tốt hơn.

Người ấy đã nói như vậy.

Bakugou kéo Midoriya quay lại đối mặt với mình, cụng trán mình với trán hắn, lời cậu thì thầm thật nhỏ, theo gió mà tan đi mất.

Hiện tại tao có mày, là đủ rồi.

Ở thì hiện tại, chúng ta vẫn có nhau. Một ngày nào đó của tương lai, chúng ta có lẽ sẽ phải buông tay nhau ra, và tìm kiếm một người bạn đồng hành khác trên con đường còn dài dằng dặc này của chính chúng ta. Nhưng hiện tại, người ngồi cạnh mày là tao, và người mày đang nắm tay cũng là tao, vậy là đủ rồi.

Nên đừng nói ra những điều ấy.

Hãy cứ cất giữ trong lòng, và biết như vậy, là đủ rồi.

Hắn yêu cậu
Cậu yêu hắn

Và rồi, cứ như thế, thật lâu sau đó,
họ yêu nhau


= End =

Lời tác giả: Nếu bất cứ ai không thích một cái kết cuối cùng hai người có cuộc sống riêng, lấy vợ sinh con thì hãy coi như đây đã là kết thúc của fic.

Còn những ai hiểu cho suy nghĩ của mình ở những dòng A/N bên trên thì xin hãy đọc tiếp.

.

.

.

Hắn yêu cậu
Cậu yêu hắn

Và rồi, cứ như thế, thật lâu sau đó,
họ yêu nhau

.

.

.

Phía bên ngoài lễ đường, là hoa và thảm đỏ, là những khách mời tươi cười chúc tụng, là khuôn mặt rạng rỡ của những người thân.

Còn là, cô dâu trong bộ váy cưới trắng tinh xinh đẹp, sẽ bước đến nắm lấy tay cậu, thề nguyện trước Chúa.

Midoriya đã từng âm thầm thề sẽ không đau lòng, không rơi nước mắt trong ngày này, nhưng trái tim không hiểu sao vẫn đau đến không hít thở nổi. Tình cảm giống như tấm lưới đan từ ngàn vạn sợi tơ tình khác nhau, quăng lưới thì rất dễ dàng, còn muốn kéo lưới lên lại tốn rất nhiều công sức. Phải làm sao đây?

Giữa những tiếng ồn ã của lễ cưới, thanh âm dịu dàng của người kia không hiểu vì sao lại trở nên đặc biệt rõ ràng, mãi mãi khắc sâu trong tâm trí Bakugou.

"Xin hãy luôn bình an."

.

.

.

"Tôi đồng ý."

.

.

.

Và rồi, họ yêu nhau
cứ như thể đó là mãi mãi

Ánh nắng có chút chói chang làm Midoriya không sao nhìn rõ được khung cảnh trước mắt. Bàn tay cậu nắm chặt tấm ảnh đã có chút ố vàng trong tay đến nhàu nát.

Nụ cười rạng rỡ của người con trai trong ảnh dường như đã xa lắm rồi...

Trong cuộc đời này, giữa hơn bảy tỉ người này, gặp được cậu, đối với tớ đã là một loại hạnh phúc khó nói thành lời...

.



Chúng ta đã từng yêu nhau.

Và sẽ mãi mãi yêu nhau, cho đến tận cùng.




.End.
= 22.04.22 =

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #dekubaku