Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Cho Đến Khi Anh Quay Lại.

Này... anh gì ơi? Quay lại nhìn tôi, một chút, được không?

...

Anh à, cũng lâu rồi chúng ta không gặp nhau nhỉ? Anh biết không? Em nhớ anh lắm. Tại sao anh cứ mãi đi xa thế? Sao không quay lại? Nhìn em đi, chỉ là một chút?

Anh ơi, em biết rồi, em biết em chỉ là một đứa nhà quê, không có ăn học, nên anh mới ghét em đến thế đúng không?

Em xin lỗi, vì em xuất thân không tốt.

Anh à, từ lúc chúng ta gặp nhau, em biết, anh đã rất ghét em rồi, kể từ lúc đó, em luôn muốn biết, lý do tại sao anh ghét em, càng tìm hiểu bao nhiêu, thì em lại càng thay đổi bấy nhiêu. Em không biết, từ lúc nào, em luôn nghĩ đến anh, chỉ cần nhìn anh mỉm cười, dù là với người khác, từ xa nhìn lại, cũng đủ để em vui vẻ, chỉ cần một cái chau mày buồn bã của anh, cũng làm em cảm thấy lo lắng. Đến khi nhận ra, thì lại muộn mất rồi.

Em xin lỗi, em yêu anh mất rồi!

Anh ơi, em biết, anh ghê tởm em, anh ghê tởm em từ lúc em tỏ tình với anh tại gốc hoa sữa ấy. Lúc đó, thật sự, em hụt hẫng lắm, chỉ biết nhìn bóng lưng anh đang xa dần, từng bước chân của anh, như một mũi dao găm thẳng vào lòng em. Không hiểu tại sao, lúc đó càng lau, nước mắt em lại càng chảy nhiều hơn. Nhưng, dù vậy, em vẫn không thể ngừng được cảm xúc trong em.

Em xin lỗi. Em đã thất bại rồi, em không thể ngừng yêu anh được. Em xin lỗi.

Từ lúc đó, em thật sự như một kẻ bám đuôi, anh ở đâu, em ở đấy, thậm chí em còn không ăn không ngủ mấy ngày chỉ uống nước trừ, để có thể nhìn anh, dù từ đằng xa thôi. Em không dám lại gần, không muốn để anh cảm thấy khó chịu vì em. Em biết, bản thân đã không thể thoát khỏi cái cảm xúc làm anh ghê tởm này. Lúc đó, em chỉ biết cười khổ, em đã từng nghĩ bản thân bị bệnh khổ dâm, nhưng hình như không đúng, chỉ là trong em, có một cái gì đó, khiến em không thể, không thể kìm nén cảm xúc muốn nhìn hình bóng anh.

Em xin lỗi. Xin lỗi vì đã không kiềm chế được bản thân.

Này anh ơi, anh biết không? Nhìn người mình yêu hạnh phúc, cũng là một hạnh phúc. Dù sự hạnh phúc của anh, đánh đổi mọi thứ của em, em cũng chấp nhận.

Anh à, một lần thôi, dù chỉ một lần, quay lại nhìn em đi, ... chỉ một lần thôi? Được không anh?

...

Trước một bến cảng, có hai người đàn ông, một người cầm súng chĩa về phía người kia, người còn lại bị thương nặng, phẫn hận nhìn gã ta, từ đứng dần dần khụy xuống. Gã đàn ông đang cầm súng cười to một tiếng:

- Haha! Đừng trách tao ác độc, chỉ tại mày quá ngu ngốc khi đụng vào người như tao! Chuẩn bị chết đi!!

Người kia chuẩn bị bóp cò thì một bóng đen vụt ra, là một cậu thanh niên! Cậu lao ra trước nòng súng, hai dòng nước mắt cứ chảy dài, quay lại nhìn người mà mình yêu:

- Anh à, quay lại, nhìn em nhé?

Anh ta nhìn cậu bằng một đôi mắt không thể tin, còn có một chút gì đó kinh hoàng, và rung động.

"Pằng!" Một tiếng lớn vang lên, ngay sau đó là tiếng còi xe cảnh sát.

Thân ảnh trước mắt anh như diều đứt dây ngã xuống.

- Tch! Mày may mắn đấy!

Người cầm súng kia phẫn nộ buông một câu rồi chạy đi.

Anh cố gắng lết từng chút, với thân thể bị thương nặng, lết được như thế đã là tốt lắm rồi, mặc cho mồ hôi làm đau rát, vết thương ngày càng nặng, anh vẫn cố để đến được nơi người kia đang nằm.

Anh muốn biết, tại sao cậu lại cố gắng như vậy, muốn biết tại sao chỉ vì một người luôn căm ghét và ghê tởm cậu như anh, cậu lại hy sinh cả tính mạng.

"Tại sao?"

- A...nh à,... y..ê...u a...n..h... la..m... làm... ơn... đ...ừ...n..g n...g...à...y... can...càng... x..a.. em...mm n...ữ...a... anh à, qu...ay... la... lại... nh...ìn e...m... d...ù... c...h...ỉ... m...ột.... ch...út... t...th...thôi... đ...ư...ợc k...kh...ông... an..h...?

"Anh à, em yêu anh lắm! Làm ơn, đừng ngày càng xa em nữa, anh à, quay lại nhìn em dù chỉ một chút thôi, được không anh?"

Sức lực có hạn, không cho cậu nói được tròn trịa câu, cậu chỉ có thể đứt hơi mà gửi lời cuối cùng đến với người kia.

Nói rồi, cậu chìm vào giấc ngủ, một giấc ngủ mãi mãi, không bao giờ tỉnh lại.

Anh ngẩn ra một hồi.

"Tí tách" một giọt mưa rơi xuống, là những giọt mưa vô tình rơi xuống? Hay là giọt nước mắt của ông trời cũng thương lấy một số phận vì yêu mà dùng cả tính mạng của mình đổi lấy tính mạng người mình yêu?

Cười khinh miệt một lúc dưới dòng mưa, anh hét to một tiếng, dòng máu từ miệng anh chảy ra.

Xin lỗi, tình cảm của cậu, kiếp này tôi không thể đáp trả.

...

Trước một gốc hoa sữa đang nở rộ, một cậu trai đột nhiên lên tiếng gọi người phía trước:

- Này... anh gì ơi? Quay lại nhìn tôi, một chút, được không?

Cậu thật sự muốn tìm cái lỗ nào mà chui, không hiểu tại sao đột nhiên lại nói một câu đáng xấu hổ như thế. Định thốt ra một câu xin lỗi thì người kia quay lại.

- Được chứ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top