Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Haaaa-ryyy aaaaaaà!" Draco rền rĩ bằng giọng điệu dỗi hờn mà ai nghe thấy cũng sẵn sàng dâng hiến bất cứ điều gì cậu muốn.

Harry chạy bổ vào phòng làm việc nơi Draco đang đọc sách.

"Anh đây, em yêu! Anh vừa từ Bộ về... anh định đi tắm trước khi ăn tối. Sao vậy?"

"Anh toàn về muộn! Không có anh buồn chết đi được." Draco trưng ra bộ mặt 'buồn chính hiệu', thỏa mãn thấy Harry lập tức đáp lại bằng vẻ mặt hối lỗi và mong muốn sửa sai rõ mồn một. Chuẩn không cần chỉnh... Draco yêu Harry phát cuồng, nhưng chàng trai này thật dễ nắm bắt. Với Draco nét ngây ngô đấy của Harry lại đáng yêu chết đi được.

Cậu thật xấu xa khi đùa với tâm tình của Harry, nhưng đây là vì lý do chính đáng! Cậu chỉ muốn đêm đêm Harry ở nhà với cậu. Suốt nhiều tuần nay hai người chẳng làm gì khác ngoài ăn ngấu nghiến bữa tối, hôn hít hoặc làm tình trước khi ngủ đến tận sáng hôm sau rồi Harry là biến đến chỗ làm suốt mười hai đến mười bốn tiếng.

"Dray, chúng ta nói chuyện này rồi mà. Anh là một Thần Sáng, và mọi người rất cần anh những ngày này. Anh ghét phải về muộn, anh nhớ em điên lên được. Không lâu nữa đâu, em yêu. Chỉ còn phải triệt phá một ổ cựu Tử Thần Thực Tử nữa rồi giờ làm việc sẽ trở lại bình thường. Anh thề với Merlin."

Xem ra cậu phải làm bộ hơn chút nữa. Draco bĩu môi và thất vọng rũ mắt xuống.

"Em biết mà. Lúc nào cũng có thêm Tử Thần Thực Tử. Chiến tranh đã chấm dứt gần một năm và ngày nào cũng có thêm. Chúng ta giàu lắm rồi, và trong khi anh suốt ngày đi làm thì em chỉ đi mua sắm và buôn dưa lê với đám bạn. Em muốn làm gì đó với ANH. Em về nhà và chẳng có ai đang đợi... luẩn quẩn như một người giúp việc già bị lãng quên, héo hon trông chờ người yêu không bao giờ chịu về nhà." Rồi cậu sụt sịt, làm cú chốt hạ phá vỡ vẻ bình tĩnh của Harry.

Harry quỳ xuống trước chiếc ghế Draco đang ngồi và nắm lấy tay cậu. Anh nhìn Draco bằng ánh mắt chân thành đến nỗi mặt nạ tội nghiệp của cậu thiếu chút nữa biến tan.

"Dray, anh không lãng quên em. Anh không làm vì tiền, anh chỉ muốn đôi ta được hạnh phúc mãi mãi về sau. Khi anh xong việc với lũ khốn kia, ta sẽ đến bất cứ nơi đâu em muốn, bao lâu cũng được. Anh không thể thay đổi công việc hay trốn tránh trách nhiệm của một Thần Sáng, nhưng anh sẽ làm gì đó để mấy tuần tới trôi qua dễ dàng hơn. Sắp qua rồi. Anh nghĩ em cần tìm vài thú vui mới, hay thử mấy trò giải trí... A! Anh có ý này!"

"Anh sẽ nói với Ban Thần Sáng rằng anh chán rồi và họ hãy tìm một gã khác thay anh à?"

"Không, chưa, em yêu. Cứ... đợi mấy ngày đến Thứ Bảy. Anh sẽ tặng em một món quà. Tin anh đi. Nó đắt kinh khủng... anh biết em thích thế! Nó sẽ giúp cho mấy tuần tới qua nhanh... thật đấy!"

Draco đành chịu thua. Lần nữa. Harry quá ngọt ngào, quá chân thành đến mức cậu chẳng bao giờ có thể tức giận với anh. Draco muốn anh ở nhà,nhưng anh lại quá tận tâm với công việc. Đau lòng là chính sự tận tâm với công việc này lại biến Harry thành người đàn ông tuyệt vời. Draco thở dài đánh thượt rồi cúi xuống hôn người yêu mình.

"Được rồi. Đành thế. Tốt hơn hết là chỉ một vài tuần, và đương nhiên quà cũng phải tuyệt đấy. Không thể tin là em lại trao thân gửi phận cho kẻ cuồng công việc như anh. Anh nghĩ xem với mạng lưới tài sản bằng cả tổng sản lượng của bất cứ quốc gia nào, em có thể kiếm một ông chồng ở nhà với em nhiều hơn, nhưng không... em lại vớ phải một người hùng sẽ không rửa tay gác kiếm cho đến khi tay Phù Thủy Hắc Ám cuối cùng phải khuất phục. Em thật thảm hại!"

Harry hôn thật kêu lên đỉnh đầu Draco. "Em không thảm hại, chỉ hơi lâm li bi đát thôi. Và anh càng yêu em hơn. Cố chờ nhé, em yêu. Mọi thứ sẽ sớm ổn thôi."

————————————————————–

Chiều Thứ Bảy, khi Draco đang thơ thẩn trong phòng thư phòng như thường ngày thì Harry Độn Thổ vào, trên tay đầy những gói hàng nhỏ.

"Quà của em à? Em tưởng anh..." Draco nhanh chóng bị phân tán bởi Harry.

"Ừ, à, anh cần mượn phòng một tý. Anh phải dỡ chúng ra và sắp xếp trước khi em có thể tận hưởng món quà. Anh bảo cứ tin ở anh mà!" Anh đặt những chiếc hộp vào một góc rồi loại bỏ thần chú Thu Gọn, trong lúc nhận vài nụ hôn chào mừng trở về nhà trong vài giây.

"Giờ thì để anh xử lý trong nửa tiếng... em sẽ thích lắm. Ra ngoài nào!"

Draco tò mò muốn chết, nhưng đành nghe lời. Không may, Harry đã đặt bùa chú bảo vệ để Draco không làm cách nào nhìn trộm được, nên cậu phải chờ đúng nửa tiếng mà không hề có manh mối gì.

Cửa phòng mở ra và Harry gọi Draco vào, mặt cười hớn hở. "Xong rồi em yêu. Nó đã sẵn sàng. Xem này!"

Draco bước vào phòng, khấp khởi mong người yêu mình đủ thông minh để kiếm về một món quà đủ tiêu chuẩn. Harry ngọt ngào lắm, nhưng đôi khi lại cứng nhắc như tảng đá.

"Harry, cái... cái cỗ máy kỳ dị gì thế này? Nó to tổ bố, dù cái bàn anh đang đặt nó rất hợp với nội thất trong nhà. Yêu em nên mắt thẩm mỹ của anh cũng tiến bộ đấy."

"Đây là máy tính, Dray!" Cách Harry nói cho thấy thứ này rất quan trọng. Thế nhưng Draco vẫn lơ ngơ chẳng hiểu gì.

"Thế nó để làm gì?"

"Không thể tin nổi là em thuộc nằm lòng các thương hiệu thời trang, nhưng không nhận ra được một cái máy tính. Đây là một công cụ của dân Muggle. Nó có thể làm vô số việc. Trò chơi, tin tức, ca nhạc, tìm kiếm, mua sắm... tất cả trong một. Nó gần giống như mạng Floo để người dân Muggle có thể kết nối với nhau qua nó. Không phải bằng cách di chuyển, chỉ để nói chuyện và giải trí. Anh đã cài đặt và em cần học qua vài điều cơ bản để có thể sử dụng... bất cứ khi nào em muốn."

"Hừm, em tin anh, nhưng em không tin mấy thứ đồ của Muggle. Được rồi, Prada thì tốt... cả Gucci... Versace cũng được... a, cả bánh hăm-bơ-gơ nữa! Rồi, em sẽ thử. Dạy em xem nào, anh yêu."

Mất một tiếng sau Harry mới chỉ xong cho Draco kiến thức cơ bản để dùng bàn phím và chuột. Draco học rất nhanh, nhưng cậu vẫn phải vật lộn với những khái niệm về Internets. Tuy vậy, Harry cũng chỉ ra được những điều cần thiết, nhất là chức năng của các trình duyệt, các công cụ tìm kiếm và cách liên kết.

Chiến thắng huy hoàng nhất của anh chính là nụ cười rạng ngời của Draco khi cậu tìm ra trò chơi Mạt Chược trực tuyến (một thời gian dài cậu nghiện trò này, cho đến khi không ai thắng nổi cậu nữa). Thêm một tiếng nữa, Harry đã có thể xuống bếp để nấu bữa tối, an tâm vì Draco đã có thứ để tiêu khiển.

Không khi yên tĩnh bỗng bị phá vỡ bởi tiếng thét thất thanh đầy hoảng loạn từ phía thư phòng. Harry chộp đũa phép rồi lao vào, sợ hãi tưởng rằng Tử Thần Thực Tử đã đột nhập được vào nhà vợ chồng anh!

"Sao ? Sao? Làm sao? Em không sao chứ??"

"HARRY! Kinh khủng quá! Đáng sợ quá! Ý em là... DANH DỰ CỦA EM! Chúng vu khống em! Harry! Em phải trừng phạt chúng! Em phải đi nguyền chúng! TẤT CẢ BỌN CHÚNG! Em biết bọn Muggle là quỷ sứ mà! Chúng chỉ giỏi che giấu thôi! Đừng tưởng em không tìm ra! Tạ ơn Merlin là anh đã mua cái máy gì gì này về! Nếu không em đã không..."

Draco vẫn đang rú rít, mắt mở trừng kinh hoàng khi Harry ngắt lời cậu. "Bình tĩnh nào, em yêu. Hít sâu và kể cho anh chuyện gì xảy ra. Từ từ thôi, đừng vội. Anh đã biết điều gì làm em nổi giận đâu?" Khóa đào tạo Thần Sáng bao gồm cả cách thu thập thông tin từ người vô tội đang hoảng loạn, và tình trạng của Draco không khác gì một nạn nhân đang sốc.

"Em... em không muốn chơi trò chơi nữa, nên em thử tìm kiếm. Em không biết tìm gì... nên nên em... LẠY CHÚA... em đánh... tên em vào! Harry... anh phải thấy. Thật điên rồ! Chúng ở khắp nơi... và bọn Muggle... chúng toàn nói những điều kinh dị về em! Em không dám nói lại nữa, Harry! Bọn chúng điên rồi... điên rồi! Chúng phải trả giá! Em phải tìm ra từng đứa một và nguyền chúng!"

"Được rồi, không sao đâu. Bình tĩnh, em yêu. Chúng ta sẽ cùng giải quyết, để anh xem nào."

Draco sụt sịt và tránh sang một bên để Harry thế chỗ. Một vài cú kích chuộc và gõ phím, Harry quay sang và thở dài.

"Chỉ là truyện do người hâm mộ viết thôi, Dray. Không có gì phải lo. Không ai muốn xúc phạm em đâu."

"Anh điên à! Không xúc phạm? Nhìn... nhìn cái này. Nó nói em đồng tính, ẽo ợt, là một Veela, là trai bao mắc bệnh nan y vì bị cưỡng bức bởi Voldemort và sinh con cho hắn! Kẻ này đáng chết! Thật đau đớn! Em được quyền dùng Lời nguyền không thể dung thứ trong trường hợp này!"

"Thì ít ra họ còn nói đúng một điều, em đồng tính còn gì. Còn hơn chán vạn lần bọn Nhật Báo Tiên Tri. Đây là fanfic! Khi người ta thần tượng em, họ sẽ viết những câu chuyện mà họ THÍCH. Những thứ thường không xảy ra trong đời thật. Không ai bảo đây là con người em cả."

"Thế cái này thì sao hả? Đây, em thầm thương trộm nhớ Giáo sư Snape, nghiện ma túy Muggle và thích khoe thân cho người khác xem! Quá sỉ nhục! Thật đấy! SNAPE! Ông ấy là Chủ nhiệm nhà tuyệt vời... nhưng bất cứ ai không biết sử dụng dầu gội đều không được phép trèo lên người em. Ít nhất anh còn biết dùng cả gôm vuốt tóc."

"Họ viết những điều này vì họ yêu em. Họ tạo ra em của riêng họ. Họ thấy nơi em một chút gì giống họ, và họ chia sẻ bằng cách viết nên những thứ này và đăng lên mạng. Không có gì sai trái cả. Nó không phản ánh con người em đâu. Tin anh."

Draco vẫn không bị thuyết phục. Cậu sửng cồ, mặt đỏ như gà chọi. "Xem cái này này," cậu chỉ. "Xem chúng bịa ra em làm gì này."

"Thật ra thì, em yêu... công bằng mà nói... em có làm vậy."

"KHÔNG BAO GIỜ LUÔN! KHI NÀO?"

"Tháng trước. Tiệc ở Bộ. Tại quán rượu chúng ta đã đến sau bữa tiệc. Nhớ ra chưa?"

"Không tính. Em say mà. Thêm nữa, em làm với anh, KHÔNG PHẢI với Voldemort và toàn bộ đám tay sai của hắn! Không giống một chút nào."

"Không sao đâu, Draco. Quan trọng là em là một biểu tượng. Bất kể người ta viết gì, họ đang viết về em như một chàng trai đồng tính trẻ trung, đẹp tuyệt vời và đầy kiêu hãnh. Em luôn thích mình là trung tâm vũ trụ mà."

"Thật á? Để xem, Quý Ngài Biểu Tượng, được đó ha! Thật tình, họ cũng viết nhiều điều hấp dẫn về anh!"

"Gì? Đâu?"

"Đây này, Harry. Ừm, nó đó." Draco đứng chống hông, một nụ cười mỉa ngạo nghễ xuất hiện trên môi."

"CÁI MẸ CHÚNG NÓ CHỨ! ANH BỊ THÔNG BỞI HAGRID! TRONG LÚC LIẾM MÔNG CHO FILCH Á?!" Harry bật dậy giậm chân đùng đùng, mặt đỏ tía tai lao ra khỏi phòng.

"Harry? Anh đi đâu đấy?"

"ĐI LẤY ÁO KHOÁC! Lấy đũa phép đi tình yêu! Anh chỉ có đêm nay với ngày mai được nghỉ thôi, và đôi ta có số lượng lớn người cần Tẩy con mẹ nó Não (fucking Obliviate) trước khi qua kỳ nghỉ cuối tuần!"

"Ồ DÊ! Đi chơi nào! Tung bùa vào dân Muggle, cứ như Giáng Sinh vào Tháng Bảy ý!"

~~~~End~~~~

/2229/

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top