Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Đoạn Nghiệt Duyên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vạn năm một mối duyên tàn.
Dù là bao kiếp vẫn hoài ly tan!"
       
             Chín vạn năm, một thời gian đủ dài đối với nhân thế. Nhưng đó lại là một khoảng thời gian quá ngắn của thái bình thịnh thế. Năm xưa, Khi ngũ đại chiến thần đại chiến Ma Vân. Con gái của Ma Vân tên Ma Nguyệt trước khi trúc hơi thở cuối cùng đã dồn hết ma lực nhập vào cơ thể của Bạch Thụy vợ của Hồ Đế..  Tuy đại chiến kết thúc, chính luôn thắng tà nhưng đó là mầm mống cho tai họa về sau.
          
      Trên bàn tiệc mộc mạc chốn Thanh Khâu yên bình có 4 vị nam thượng thần cao tuổi. Một vị hậu quân khí chất ngời ngời. Hồ Đế ngồi đó nhấm nháp tách trà ròi buồn bả nói..
_" Cái bụng này của Thụy Nhi cũng đã 9 vạn năm ròi không có chuyển biến, ta thật là lo"
Chiến Phong giữ gương mặt lạnh lùng không đáp. Lãnh Hải thượng thần liền nói để trấn an đại ca.
_" Huynh yên tâm đi! Đứa bé này đến vào ngày đầu của thái bình thịnh thế của Tứ Hải Bát Hoang ta.. Đệ tin rằng nó là phúc tinh, không chỉ là phúc tinh của Thanh Khâu mà còn là phúc tinh của toàn bộ tam thiên tộc chúng ta."
Hồ Đế chỉ biết mỉm cười trong lo lắng. Hồ Hậu vuốt ve cái bụng của mình nói.
_" Ta không có cảm giác gì về đứa bé này hết! Ta cũng không biết nên vui hay nên bùn, không biết nó là phúc tinh hay là......"
Hồ Hậu chưa nói dứt câu đã có một giọng nói chen ngang.
_" Người còn chưa thấy mặt trời, tẩu không nên nói lời không tốt như thế!"
Giọng nói đến trước còn người đến sau. Một dáng nữ nhân mặc huyền bào hiện lên. Y phục nhẹ nhàng mãnh khảnh, mái tóc trắng muốt thướt tha, gương mặt diễm lệ khiến lòng người xao động nhưng lại mang cái khí chất lạnh lùng bất cần thật đáng sợ. Ảnh Phụng bèn đứng dậy vỗ vai nàng.
_" Tĩnh Nhi !! Lâu lắm ròi mới có dịp năm người chúng ta gặp lại nhau.. Nào nào... Nào.. Lại đây ngồi này...!"
Ân Tĩnh cười nhẹ ròi ngồi xuống.. Bạch Thụy làm tròn trách nhiệm của người chủ nhà mà rót trà cho nàng.. Chiến Phong nói.
_" Hãm Phách Đỉnh giam giữ Ma Vân mấy ngày trước có chút biến động.."
Ân Tĩnh nói.
_" Lúc nảy ta có đi qua đó. Trên đỉnh đúng là có một vết nứt rất lớn. Ta dùng chân khí phong bế lại thì bị phản phệ."
Lãnh Hải lo lắng hỏi
_" Muội có sao không??"
Ân Tĩnh khẽ cười đáp
_" Ta không sao!!!"
Ảnh Phụng tiếp chuyện
_" Bầu trời ở đó chuyển khác thường. Mấy vạn năm trước vẫn rất trong lành nhưng dạo rày lại thường xuyên xuất hiện sấm sét còn có cả oán khí. Ta sợ rằng nó không còn giam giữ được Ma Vân nữa."
Hồ Đế nói
_" Nếu như Ma Vân thoát ra thì chúng ta lại phong bế hắn thêm một lần nữa. Dù có bỏ cái mạng già này ta cũng sẽ không cho hắn đại náo thiên giới."
Chiên Phong nói.
_" Ngũ linh thiên trận uy lực vô biên.. Năm đó năm người chúng ta mất biết bao nhiêu tu vi mới có thể thi triển. Nếu như thi triển lại một lần nữa thì chưa chắc đã thành công"
           Hồ Hậu thấy mọi người nói chuyện công, mình không biết gì nên liền vào trong lấy một ít trái cây. Nhưng mà vừa đi được vài bước thì đau bụng giữ dội. Bà la lên thất thanh..
_"Đế Quân..  Thiếp đau... Thiếp đau quá..."
Hồ Đế liền chạy đến đỡ vợ mình. Bên ngoài cửa động sấp chớp ập tới. Chiến Phong nói..
_" Chắc là tẩu tẩu sắp sinh ròi... Tĩnh Nhi.. Ở đây giao cho muội.. Ta đến chỗ Hãm Phách Đỉnh xem sao."
Ân Tĩnh há hốc mồm
_" Ơ.. Ta... Ta có biết gì đâu."
Hồ Hậu mỗi lúc một đau quằn quại bất đắt dĩ Ân Tĩnh đành làm bà đỡ.
       Chiến Phong tới Hãm Phách Đỉnh, vết nứt ấy ngày càng lớn hơn, bên trong vọng ra một giọng nói
_" Ha ha... Cuối cùng thời cơ cũng tới ròi... Nguyệt Nhi.. Con đúng là con gái ngoan của ta... Ha haha ..."
Chiến Phong liền dùng pháp thuật trấn áp lại oán khí xung quanh. Sau đó chàng dùng Huyết Linh Châu đắp lại vết nứt trên thành đỉnh..
_" Cho dù người có thoát khỏi đây thì cũng không có kết quả tốt.. Muôn vạn kiếp tà không thể nào thắng được chánh"
       Nói đến Ân Tĩnh, nàng cố gắng hết sức làm trọn trách nhiệm của mình. Hơn một canh giờ thì đứa bé cũng ra đời.. Là một bé gái trắng trẻo đáng yêu. Thời khắc con bé nằm lên tay của Ân Tĩnh thì trời đất bỗng chìm vào bóng tối. Sấm chớp đùng đùng kéo đến.. Ma khí oán khí khắp nơi ùa về trước mắt Ân Tĩnh. Tất cả các tia sét hội tụ về một đỉnh ròi đánh vào người đứa trẻ. Từ một đứa bé bỗng hóa thành một đóa thủy liên mỏng manh. Lãnh Hải và Ảnh Phụng dùng phép trấn áp oán khí và mây đen bên người.. Ân Tĩnh cầm đóa Thủy Liên bước ra ngoài, Hồ Đế liền đằng đằng sát khí chạy tới cướp lấy đóa Thủy Liên. Ân Tĩnh liền né sang một bên không cho Hồ Đế cướp lấy Thủy Liên. Nàng hốt hoảng hỏi
_" Huynh làm gì vậy???"
Hồ Đế nói
_" Muội không thấy gì sau..?? Nó vừa chào đời oán khi khắp nơi đã ập đến... Nó chính là yêu nữ Ma Nguyệt tái sinh.. Không được để nó sống..."
Ân Tĩnh quát..
_" Huynh im đi... Nguyệt Nhi đã hồn bay phách tán 9 vạn năm ròi.. Huynh đừng nhắc tới cô ấy nữa.."
   Chiến Phong về đến liền dùng phép cướp lấy đó Thủy Liên từ tay Ân Tĩnh.
_" Đại ca nói đúng.. Nó chính là Ma Nguyệt tái sinh để giúp Ma Vân thoát khỏi Hãm Phách Đỉnh. Nó tuyệt đối không được sống sót "
Chiến Phong vận công hủy diệt Thủy Linh, Ân Tĩnh liền dùng phép cản Chàng lại.. Hai người đánh nhau, đóa Thủy Liên rơi vào tay Ảnh Phụng. Lãnh Hải vội can ngăn hai người kia..
Ân Tĩnh bức xúc nói
_" Nó chỉ là một đứa bé. Có cần phải đuổi cùng giết tận như vậy không?"
Chiến Phong liền đáp
_" Hàm Ân Tĩnh.. Muội nói vậy là sao.. Muội quên 9 vạn năm trước đại chiến thần ma đã có bao nhiu sinh mạng phải chết à.. Muội quên bàn tay này của chúng ta đã nhuốm máu bao nhiêu ma binh à. Trước giờ muội luôn là người thông minh quyết đoán nhưng hễ chuyện gì động tới Ma Nguyệt là muội là hồ đồ như thế..?"
Ảnh Phụng liền nói giải vây cho Ân Tĩnh.
_" Nhị ca.. Huynh nhìn xem.. Đứa bé này chỉ là một đóa Thủy Liên. Nếu dùng tu viên truyền cho nó thì cũng chỉ là một tiểu bạch hồ yếu đuối.. Hay là như vậy đi.. Huynh giao nó cho đệ.. Đệ sẽ mang nó về Bắc Hoang làm tiểu linh đồng canh giữ Thập Lý Phi Phong.. Dù gì cũng là một sinh mạng mà. Chúng ta không nên tàn nhẫn như vậy"
Hồ Đế phản đối nói
_" Nó chỉ là một sinh mạng, còn Ma Vân thoát khỏi Hãm Phách Đỉnh thì bao nhiêu sinh mạng phải chết đệ biết không??"
Lãnh Hải nói
_" Đại ca. Nhị ca.. Đệ thấy tứ đệ nói đúng, hai huynh nhìn xem, nhìn xem nó yếu ớt như vậy thì làm được gì .. Với lại... Với lại hai huynh cũng nên nghĩ tới cảm giác của Ngũ muội... Chuyện của Ma Nguyệt hai Huynh đã không nương tay... Thì cũng nên giơ cao đánh khẽ với đóa Thủy Liên nhỏ bé này.."
Thấy hai vị huynh trưởng có vẽ xiêu lòng, Ảnh Phụng liền nói tiếp.
_" Với lại hai Huynh xem. Con bé vừa chào đời đã bị sét đánh về một linh hoa . Đó cũng được xem là sự trừng phạt của tạo hóa giành cho nó.. Mọi người giao nó cho đệ đi. .. Đệ chắc chắn sẽ nuôi dạy nó hướng thiện."
 

     Hai vị huynh trưởng đành gật đầu trước những lời nói thuyết phục ấy. Ảnh Phụng liền đưa đóa Thủy Liên về Bắc Hoang. Ân Tĩnh cũng đi theo đến đó.. Ảnh Phụng truyền vào đóa Thủy Liên ba trăm năm linh lực nó mới thành một đứa trẻ lại như cũ. Có điều trên trán nó xuất hiện một chiếc bóp Hoa Bỉ Ngạn giữa trán. Xưa nay Bỉ Ngạn là một loài hoa bị Thiên giới cho là tà hoa. Ân Tĩnh sợ chuyện này lại khiến hai vị huynh trưởng lấy làm cớ mà giết con bé nên đã dùng Thiên Tinh Châu ấn vào trán con bé để lấp đi vết bóp đó.
         Thiên Linh Châu có quy lực vô biên là báu vật trấn quốc của thiên tộc cộng với ba trăm năm tu vi của chiến thần thượng cổ. Như vậy cũng đủ thấy được vạn năm sau con bé sẽ thành nữ chiến thần thứ hai của Tứ Hải Bát Hoang này. Thiên Linh Châu để lại trên trán con bé cái ánh sáng lấp lánh trong suốt . Nếu một ngày Thiên Linh Châu hóa đỏ thì con bé đã bị oán khí không chế. Còn hóa đen thì đã rơi vào tâm ma.. Ân Tĩnh đặt tên cho con bé là Trí Nghiên ròi giao nó cho Ảnh Phụng nuôi dưỡng. 

      Ba vạn năm sau
       Từ ngày đó đến nay Hãm Phách Đỉnh không còn biến chuyển gì nữa. Trời vẫn quang, mây vẫn tạnh và Trí Nghiên cũng ngày càng trưởng thành. Nàng suốt ngày quấn quýt bên Ảnh Phụng mè nheo nhõng nhẽo.. Lâu lâu lại trốn khỏi Bắc Hoang quậy phá khắp nơi. Riết ròi danh tiếng của nàng cũng vang xa vượt trội. Trí Nghiên rất lười tu luyện nên dù có Thiên Linh Châu hộ thể nàng vẫn không giỏi phép thuật, như vậy Ảnh Phụng cũng rất yên lòng.
         Trong Bát Hoang thì Bắc Hoang rất khác biệt.. Ở đây là nơi hội tụ linh lực tốt nhất thích hợp tu luyện nên Ảnh Phụng không nuôi binh ở đây. Từ trên xuống dưới Bắc Hoang rộng lớn chỉ có Ảnh Phụng, Trí Nghiên và mấy thú rừng chim rừng. Do thế nên tai họa đã đến, Quỷ Tước tộc kéo quân đến đánh Bắc Hoang. Vì quân địch quá mạnh nên những trận pháp bố trí bên ngoài đã bị phá hết.. Ảnh Phụng cố thủ cửu ải ròi bảo Trí Nghiên đến Phượng tộc cầu binh.
      Đến nơi, Ân Tĩnh không cho Trí Nghiên một binh một tốt nào mà cùng nàng trở về Bắc Hoang.. Ra khỏi cổng điện Ân Tĩnh vung phép đi mất.. Trí Nghiên liền ngồi xuống khóc.. Ân Tĩnh đi được một đoạn không thấy Trí Nghiên đâu liền quay về. Nàng hỏi..
_" Tại sao ngươi không đi theo ta mà ngồi đó khóc vậy??"
Trí Nghiên trở lời Ân Tĩnh trong những tiếng nấc.
_" Người bay một mạch đi vậy sao ta theo kịp"
Ân Tĩnh xụ chân mày hỏi
_" Ngươi không biết triển phép?"
Trí Nghiên gật đầu.. Ân Tĩnh hỏi tiếp.
_" Cũng không biết hóa chân thân ??"
Trí Nghiên lại gật  đầu...
_" Vậy có biết ngưỡng kiếm không???"
Trí Nghiên chu mỏ..
_" Không luôn"
Ân Tĩnh phì cười.. " Con bé này khí chất tốt như vậy  mà chẳng biết gì, chắc do Ảnh Phụng chiều hư ngươi ròi"
      Ân Tĩnh ngồi xuống xoa đầu Trí Nghiên..
_" vậy người đến đây bằng gì??"
Trí Nghiên khóc nói
_" Ta cưỡi khổng tước tới đây... Mà nó bay đâu mất ròi... Ta không biết tìm nó ở đâu nữa.."
Ân Tĩnh mỉm cười...
_" Hôm nay ta cho ngươi cưỡi Hỏa Phượng Hoàng.. Có được không???"
Trí Nghiên hỏi
_" Huyền Tước già bảo ta đến đây cầu binh. Sao người không cho quân đi mà chỉ đi một mình.."
Ân Tĩnh nói
_" Một mình ta có thể đánh bại hết đám tàn quân dực tộc đó. Không cần quy động binh mã mắc công"
Trí Nghiên phì cười
_" Thiệt là khôi hài.. Tên Huyền Tước già đó tu vi mười mấy vạn năm còn không đánh lại... Một cô gái mảnh mai như người thì làm được gì.. Haha..."
Ân Tĩnh cười đáp.
_" Không dấu gì ngươi chứ năm nay ta cũng mười mấy vạn tuổi ròi đấy.. "
Trí Nghiên há hốc mồm, Ân Tĩnh vung tay hóa thân thành Hỏa Phượng Hoàng kéo Trí Nghiên lên lưng ròi bay vụt về Bắc Hoang.

Vừa về đến Bắc Hoang, Ân Tĩnh hóa phép làm lửa rớt xuống như một cơn mưa Hỏa giữa bầu trời Bắc Hoang. Quỷ Binh hoảng loạn chết hơn phân nữa. Tướng quân của chúng cũng bị thương rất nặng. Ân Tĩnh đáp xuống bên Ảnh Phụng, Trí Nghiên không thích nghi được liền bị chới với một phen.  Ân Tĩnh cười nói.
_" Ông bạn già à!! Ta chỉ giúp huynh được đến đây thoi! Mọi chuyện còn lại cứ để tiều hồ ly này lo. "
Ảnh Phụng liền phản đối.
_" Con bé này có biết gì đâu mà đánh? Muội không được để nó mạo hiểm chứ.!!"
Ân Tĩnh lấy từ trong Khư Đỉnh ra một thanh bảo kiếm đưa cho Trí Nghiên. Ròi vung phép đẩy con bé xuống giữa quân địch.. Trí Nghiên chưa kịp phản ứng đã thấy mình bị bao vây, dưới chân còn có rất nhiều thi thể của Quỷ Binh đã chết.  Trí Nghiên hoảng sợ đến mức đôi mắt đỏ hoe, hai chân thì run rẫy. Ân Tĩnh phía trên nói vọng xuống.
_" Số tàn binh này ta giao cho ngươi. Nếu ngươi không giải quyết được thì đúng là một phế vật"
    Đám thú vật binh lính ồ ạc kéo tới chỗ Trí Nghiên. Theo kỉ năng sinh tồn của mình Trí Nghiên vung kiếm chém loạn xạ cũng chết được một phần. Trí Nghiên cố gắng đánh trả lại bọn chúng trong sự sợ hãi. Với ưu lực của thanh kiếm và tu vi sẵn có trong người Trí Nghiên đánh bại hết đám tàn binh ấy. Nhưng cũng bị thương không nhẹ. Máu của Oái Thú Thượng Cổ văng vào người Trí Nghiên làm nàng ngã xuống và hóa thành đóa Thủy Liên trong suốt như lúc mới chào đời...  Ảnh Phụng hốt hoảng phi xuống nâng Thủy Liên lên tay..
_" Tĩnh Nhi ơi là Tĩnh Nhi.. Ta đã nói về muội là không ổn ròi mà.  ... Muội xem .. Muội xem..  Xem con bé ra nông nỗi này ròi này. "
Ân Tĩnh rất lo lắng nhưng cũng chỉ biết nói..
_" Ai biểu Huynh không chịu dạy nó phép thuật cho đàng hoàng vào"
Ảnh Phụng bực bội nói..
_" Cũng là cha của nó... Cái ông Hồ Đế vô tình đó nói con bé là Ma Nguyệt đầu thai... Ta sợ là thật nên mới không dám dạy cho nó phép thuật.."
Ân Tĩnh nói.
_" Nguyệt Nhi có phép thuật vô song. Ngay cả ta cũng chưa chắc đánh bại được nàng.. Huống hồ chi trên người con bé có Thiên Linh Châu.. Nếu con bé là Nguyệt Nhi là mười cái mạng của Huynh cũng không đủ cho nó giết đâu huống chi là phòng ngừa bằng cách không dạy phép thuật"
Nói xong Ân Tĩnh đi vào trong gian nhà tranh giản dị của Ảnh Phụng... Ảnh Phụng đi theo sau với theo nói
_" Nè nè nè... Hàm Ân Tĩnh.  Ta nuôi con bé suốt ba vạn năm nay, ta xem nó như con của mình.. Vậy mà muội dám đùa dỡn với tính mạng của nó như vậy sau???"
Ân Tĩnh nói
_" Huynh nói nhiều quá hà.. Bỏ Thủy Liên vào hồ sen đi.. Để nó hấp thụ tiên khí ở chỗ này.. Vài ngày sao nó lại trở về thành cô bé Trí Nghiên ngây thơ, dễ thương thoi."
Ân Tĩnh vào giang nhà tranh thong thả uống trà. Ảnh Phụng đưa Thủy Liên ra hồ sen ròi cũng vào với Ân Tĩnh. Ân Tĩnh mấp miếng trà, Ảnh Phụng hỏi
_" Đêm nay muội không định về à??"
Ân Tĩnh nhẹ nhàng trả lời.
_" Dù mới xảy ra một trận chiến nhưng không khí ở đây lại tốt đến như vậy ta sao nỡ về chứ."

Ân Tĩnh đứng dậy bước ra gốc đào nhỏ trước giang nhà tranh.
_" Cây đào này là năm đó ta và Nguyệt Nhi đã trồng!!. Giờ nó đã già và nở hoa đẹp đến vậy ròi !!"
Ảnh Phụng khẽ cười.
_" Huynh cũng còn nhớ lúc đó ba chúng ta.. Muội đàn Thập Lục, Huynh thổi sáo trúc, còn Nguyệt Nhi thì nhảy múa.. Cũng tại chỗ này.."
Ân Tĩnh quay qua hỏi.
_" Cây đàn Thập Lục Kim Tơ của ta hình như đang ở chỗ Huynh thì phải.?"
Ảnh Phụng đi vào trong lấy ra một cây đàn.
_" Nó đây nè.!... Tĩnh Nhi... Muội đàn cho ta nghe được không..?? Lâu ròi ta không nghe được tiếng đàn của muội."
Ân Tĩnh tính khước từ nhưng thật không nỡ nên đành đồng ý. Nhưng từ ngoài có một tiểu tinh linh từ chỗ Hồ Đế đến nói.
_" Tham kiến hai vị thượng thần.. Hồ Đế cho mới Ảnh Phụng thượng thần đến Thanh Khâu một chuyến có việc "
Ảnh Phụng ngạc nhiên quay sang nói với Ân Tĩnh
_" Huynh ấy tìm ta làm chi nhỉ.. ?? Ta bận canh chừng tiểu Hồ Ly ấy mất ròi!!"
Ân Tĩnh mỉm cười..
_" Huynh đừng có làm trò trốn tránh.. Mau đi đi.. Trí Nghiên giao lại cho ta.!"
Ảnh Phụng không còn lý do để từ chối cuộc gặp này. Càng không biết tốt hay xấu chỉ biết đi theo tên tiểu tinh linh ấy về Thanh Khâu bái kiến Đại Ca.

     Ân Tĩnh cầm theo Thập Lục Kim Tầm ra hồ sen phía sau giang nhà tranh mà gảy đàn.. Cảnh vật nới đây thật sự khiến lòng người nhẹ nhỏm. Ảnh Phụng quả thật là một người hào hoa phong nhã nên mới tạo ra được một phong cảnh hữu tình như vậy.

       Trăng tròn, gió nhẹ làm cho những đóa hoa sen đun đưa giữa mặt hồ, phía trên những cánh hoa đào từ từ rơi xuống.. Còn có cả những cánh Bồ Công Anh nghịch ngợm đùa giỡn trên mái tóc trắng xõa rối của Ân Tĩnh. Dạo nhẹ trên những sợi Kim Tơ mà suốt 12 vạn năm không hề chạm tới Ân Tĩnh cảm nhận được từng ánh nhìn, từng hơi thở của Nguyệt Nhi ngày nào. Một cảnh, một mình, một bài nhạc quen thuộc nhưng đã thiếu bóng dáng của điệu múa năm ấy.

      Từng ngón tay thon dài gảy ra những âm thanh tuyệt mỹ. Là bài hát năm đó mà họ ở cạnh nhau Ân Tĩnh đã đàn. Là hơi thở của Nguyệt Nhi quanh đây.. Trong lòng Ân Tĩnh bỗng nhiên ấm áp đến lạ thường.

       Thả hồn vào tiếng đàn Ân Tĩnh không hay biết được đóa Thủy Liên ấy đã hóa thành người. Đó vẫn là Trí Nghiên với gương mặt xinh xắn. Nhưng lạ thay... Ánh mắt ấy lại đỏ hoe và lạnh lẽo. Trí Nghiên bay một mạch đến chỗ Ân Tĩnh. Ngắm nhìn nàng bằng ánh mắt đắm đuối đến lạ thường.. Ánh mắt ấy cứ như suốt mấy vạn năm chưa từng gặp lại. Cứ như trong lòng chất chứa một tình yêu vô cùng sâu đậm với người trước mặt. Cứ như oán khuất, hờn giận điều gì ấy nhưng vẫn chứ chút yêu thương, cảm thông.

      Ánh mắt ấy mỗi lúc một nồng nàn, tha thiết hơn. Dù ở khoảng cách rất gần nhưng Ân Tĩnh mãi mê nhắm mắt dạo đàn nên không hề nhận ra cho đến khi cảm nhận được gương mặt mình bị những ngón tay của ai đó chạm vào. Ân Tĩnh khẽ mở ánh mắt và nhanh chóng nhận ra Trí Nghiên. Nàng liền cầm tay Trí Nghiên hất ra.
_" Hỗn xược "
Trí Nghiên mỉm cười ủy mỵ
_" 12 vạn năm ròi mà tỷ vẫn lạnh lùng như vậy sao??"
Ân Tĩnh ngỡ ngàng nhìn Trí Nghiên
_" Ngươi bị sao vậy??"
Trí Nghiên lại mỉm cười.
_" Ngươi sao??? Chẳng lẻ tỷ quên ta ròi??"
            Trí Nghiên nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt thanh tú của Ân Tĩnh, khẽ vén mái tóc mượt mà của nàng ra phía sau tai. Khẽ đặt lên môi Ân Tĩnh một nụ hôn nhẹ nhàng. Ân Tĩnh khẽ bật môi
_" Nguy....  Nguyệt.... Nguyệt Nhi..."
      Trí Nghiên xô Ân Tĩnh ngã xuống gốc Bồ Công Anh bên cạnh ròi nhẹ nhàng hôn nàng thêm một lần nữa.
_" Phải... Là ta."
       Ân Tĩnh hạnh phúc vô cùng nhìn sâu thẩm trong ánh mắt đau khổ của Trí Nghiên, dịu dàng vuốt ve khuôn mặt của nàng. Tuy nó không giống nguyên vẹn như xưa nhưng nhìn kĩ thì vẫn giống y từng nét, từng nét và còn có phần tuyệt mỹ hơn xưa.
        Ân Tĩnh ngã người ôm đè Trí Nghiên xuống ròi ôm trọn vào lòng. Đặt từng nụ hôn nhẹ nhàng, từng cái vuốt ve ấm áp bên nhau suốt 12 vạn năm chưa từng nếm trãi. Hai người quấn quýt bên nhau mặt kệ trời đất đang dần đổi màu, sấp chớp đùn đùn trên Hãm Phách Đỉnh.
         Nơi Hãm Phách Đỉnh Hồ Đế, Ảnh Phụng, Chiến Phong, Lãnh Hải đang dùng hết sức để cố trụ lại. Ma Nguyệt hấp thụ toàn bộ ma khí trời đất và cả toàn bộ ma phép của Ma Vân. Ma Nguyệt hồi sinh Hãm Phách Đỉnh xuất hiện từng nét nức lớn nên Ma Vân thoát ra ngoài là chuyện sớm muộn. Hồ Đế nói
_" Ân Tĩnh đâu ròi... ???? Ta đã nói với hai người là con bé đó không thể giữ lại mà... Nếu Ma Vân thoát ra ngoài thì Tứ Hải Bát Hoang sẽ bị hủy diệt vì nó"
Ảnh Phụng vừa triển phép vừa nói
_" Mới mấy canh giờ trước con bé còn bị đánh về Thủy Liên hình mà.. Không thể nào??"
Chiến Phong hỏi.
_"Cuộc chiến Ma Tước có Oái Thú Thượng Cổ không??"
Ảnh Phụng trả lại..
_" Cái coi Oái Thú đó lo chính tay Trí Nghiên giết."
Lãnh Hải hốt hoảng nói
_" Máu của Oái Thú đó có thể làm hồi sinh ma tính của người dính phải.. Trí Nghiên vốn là Ma Nguyệt đầu thai nên ma khí rất nặng. Chỉ một giọt thoi cũng đủ khiến nó hồi phục toàn bộ ma tính và pháp thuật."
Hồ Đế dùng nội công truyền thanh đến chỗ Ân Tĩnh. "Hàm Ân Tĩnh.. Mụi mau đến Hãm Phách Đỉnh, Ma Vấn sắp thoát ra ngoài... Tứ Hải Bát Hoang lại sắp có thảm sát rồi"
        
         Nơi tiên cảnh Thập Lý Phi Phong hai đại mỹ nhân một chánh một tà đang đắm say bên nhau mặc kệ tất cả. Tiếng nói của Huynh trưởng văng vẳng bên tai Ân Tĩnh làm nàng bật người dậy hốt hoảng nói.
_" Nghiên Nhi... Ta yêu nàng!! Nhưng ta không thể bỏ mặt chúng sinh thiên.. Ta không thể bỏ mặt toàn bộ sự sống ở Tứ Hải Bát Hoang này vì nàng"
        Trí Nghiên mỉm cười đau đớn
_" 12 vạn năm trước tỷ cũng nói câu này. Bây giờ tỷ lặp lại nó thêm lần nữa."
      Ân Tĩnh nghẹn ngào nói.
_" Ta xin lỗi... Kiếp này ta nợ nàng quá nhiều."
Ân Tĩnh hóa chân thân bay vút đi.. Trí Nghiên la hét điên loạn
_" Hàm Ân Tĩnh! Không chỉ kiếp này.. Mà muôn vạn kiếp sau tỷ vẫn nợ ta..."
       
        Lúc Ân Tĩnh tới nơi thì Ma Vân đã phá vỡ Hãm Phách Đỉnh ra ngoài.. Hồ Đế, Chiến Phong, Ảnh Phụng và Lãnh Hải đề bị thương nặng. Hắn cười đắc chí.
_" Ha ha.. Ha... Ta đã đợi ngày này lâu lắm ròi ... 12 vạn năm nay các ngươi dám giam giữ ta.. Giờ đã đến lúc các ngươi phải nhận lại hậu quả thích đáng.."
    Hồ Đế nói
_" Hàm hồ.. Ngươi là Ma Vương Ma Tộc.. Người thoát ra chỉ làm hại chúng sinh. Bọ ta giam ngươi lại cũng vì chúng sinh thiên hạ. "
    Chiến Phong nói
_" Nếu năm đó ta có thể giết được người thì sẽ không có ngày hôm nay.. Chỉ trách bọn ta không có khả năng đó để bây giờ ngươi làm hại chúng sinh."
      Ân Tĩnh đáp xuống đất lấy Long Uyên kiếm ra chỉ vào Ma Vân
_" Đừng nói nhiều.. Năm đó người đánh ngươi trọng thương là ta. Người làm ra Hãm Phách Đỉnh giam giữ ngươi cũng là ta.. Lần này ngươi thoát ra cũng là lỗi của ta.. Muốn gì thì cứ tới tìm ta.."
Hắn cười nói.
_" Hiền tế... Ngươi giỏi lắm... Quả thật xuất chúng. Con gái ta quả nhiên có mắt nhìn người."
  Ân Tĩnh phi ra giữa không trung
_" Mau lên đi.. Đừng nói nhiều"
       Hắn ta bắt đầu triển phép, chưa tới 3 hiệp Ân Tĩnh đã thất thế và trúng một kiếm của hắn.. Ân Tĩnh nói
_" Tại sao lại như vậy??? Tại sao ta không vận công được.?? Tại sao ta không khống chế được nội lực của mình.?? Tại sao?.. Tại sao trong người ta không còn chút chân khí nào?? Tại sao???"
Ma Vân đắc chí cười lớn.
_" Hàm Ân Tĩnh ơi Hàm Ân Tĩnh!! Ngươi thông minh một đời nhưng lại dại trong một phút. Thiên Linh Châu hấp thụ tinh khí trời đất. Cộng với Huyết Đan của ta trong người Nguyệt Nhi có thể hấp thụ chân khí của thần tiên.. Dù là một Chiến Thần Thượng Cổ như ngươi cũng không tránh khỏi khi tiếp xúc gần."
Ân Tĩnh cảm nhận kinh mạch trong người mình như đức ra từng đoạn. Miệng bật máu từng chút từng chút một.
_" Ng... Ngươi thật bỉ ổi."
Ma Vân càng cười lớn hơn.
_" Không phải ta bỉ ổi mà là ngươi quá dại dột mà thôi."
_" Lợi dụng con gái của mình... Ngươi còn đáng mặt làm phụ quân không??"
Ma Vân vương kiếm tiến về phía Ân Tĩnh
_" Để giết được ngươi, để hủy diệt được Tứ Hải Bát Hoang này ta không từ một thủ đoạn nào.. Ngươi chịu chết đi..."
Thanh kiếm của Ma Vân chứ toàn bộ oán khí trời đất cùng nội công của hắn nhanh như chớp tiến về phía Ân Tĩnh. Nàng bị mất toàn bộ tu vi nên chẳng thể chống cự gì nữa nên đành nhắm mắt chịu chết. Thanh kiếm chưa tới người Ân Tĩnh đã bị Trí Nghiên dùng phép đánh lùi về phía sau. Ma Vân bực mình hỏi
_" Con đang làm gì vậy hả Nguyệt Nhi?? "
Trí Nghiên đứng phía trước Ân Tĩnh hỏi ngược lại Hắn
_" Phụ Vương, người đã hứa với con sẽ không giết tỷ ấy mà.?"
Hắn nói
_" Con có biết Hàm Ân Tĩnh đã giết chết bao nhiêu mạng của Ma Tộc chúng ta không?? Hắn đáng phải chết.!"
Trí Nghiên quát.
_" Con không biết gì hết. Bằng mọi giá con sẽ bảo vệ tỷ ấy.!"
Hắn ta nghiến răng nghiến lợi nhìn Trí Nghiên.
_" Ngươi thật sự vô dụng y như mẹ của ngươi"
Trí Nghiên rưng rưng nước mắt nói.
_" Phải... Con vô dụng... Vậy chứ người vô tình như cha thì hiểu gì về tình cảm... Phụ vương có thể tự tay giết mẫu vương nhưng con không như phụ vương. Con không nhẫn tâm đến mức nhìn người mình yêu chết trước mặt mình."
Hắn chỉ kiếm về phía Ân Tĩnh, nói
_" Con mau qua đây..."
Trí Nghiên đưa hai tay che chở cho người mình thương.
_" Nếu muốn giết tỷ ấy thì người giết con trước đi...!"
Hắn ta bắt đầu triển phép..
_" Được lắm..!! Nếu muốn chết thì ta cho ngươi chết. Dù gì thì đứa vô dụng như ngươi giữ lại cũng chả được tích sự gì.!"
Ma Vân dồn hết phép thuật của mình vào đòn tấn công này. Bởi vì đối với hắn Trí Nghiên cũng chỉ là một công cụ không hơn không kém. Trí Nghiên cũng không ngạc nhiên là mấy. Trí Nghiên lấy Thiên Linh Châu ra khỏi người ròi đưa vào Khư Đỉnh của Ân Tĩnh.
_" Ta trả lại phép thuật cho tỷ.. Nếu ra chết đi hãy chôn ta tại Thập Lý Phi Phong.. Ta muốn ở mãi nơi đó để nhớ về kỉ niệm của chúng ta."
Sau đó Nàng hóa phép cho Ân Tĩnh xuống dưới với 4 vị ca ca còn bản thân thì một mình đấu với Phụ vương.
_" Nghiên Nhi... Đừng làm chuyện ngốc nghếch!! "
Trí Nghiên nói.
_" Tĩnh tỷ.. Kiếp này hai chúng ta một chánh một tà mãi mãi không thể bên nhau... Kiếp sau ta hy vọng chúng ta có thể làm hai con người bình thường, sống một cuộc sống thiệt bình thường và hạnh phúc bên nhau trọn đời... Vĩnh biệt "
Ân Tĩnh rơi xuống đất...
_" K.....Không."
Trí Nghiên nhìn Ma Vân nói.
_" Phụ Vương.. Con gái bất hiếu không thể giúp người hoàn thành bá nghiệp. Còn Ân Tĩnh là người con yêu, con sẽ bảo vệ tỷ ấy tới hơi thở cuối cùng."
Hắn ta nghiến răng nhìn Trí Nghiên
_" Ngươi được lắm... Quả là con ngoan.. Mau tránh ra.. Nếu không đừng trách người phụ vương này vô tình."
Trí Nghiên dùng toàn bộ phép thuật bình sinh của mình đánh tới chỗ Ma Vân. Với chút phép thuật yếu ớt của Trí Nghiên thì Hắn chỉ cần vun kiếm một chút đã đâm thẳng vào người Trí Nghiên.. Máu từ miệng Nàng phun tung tóe ra ngoài. Trí Nghiên rơi xuống Dòng Hàn Thủy bên dưới.. Ân Tĩnh la lên thất thanh
_" TRÍ ....NGHIÊN..... "
Ma Vân liền nhào tới chỗ Ân Tĩnh...
_" Ngươi chết đi..."
Ân Tĩnh đứng dậy cho Thiên Linh Châu và Long Uyên kiếm nhập lại làm một, dùng toàn bộ chân khí vận công. 4 vị huynh trưởng cũng đứng phía sau Ân Tĩnh hộ pháp.( bốn đứa nam đứng sau một nữ nhi không biết nhục là gì... Haha 😂😂). 
     Uy lực của Thiên Linh Châu mạnh đến mức có thể hủy thiêng diệt địa cộng với tu vi 20 mấy vạn năm của Ân Tĩnh làm cây kiếm xuyên thẳng vào tim Ma Vân. Cơ thể hắn hóa thành cát bụi. Do uy lực hủy diệt ấy ngọn núi xung quanh cũng bị lỡ, đất đá rơi khắp nơi, rơi xuống dòng Hàn Thủy. Ân Tĩnh lập tức lao xuống nước mặc sự can ngăn của bốn vị huynh trưởng. Hồ Đế lo lắng nói
_" Đó là Hàn Thủy nhược hàn.. Ngũ muội lại là thân Hỏa Phượng... Sao lại lao xuống đó chứ.. Khác nào tự vẩn."
Mọi người hết sức lo lắng.. Chiến Phong nói
_" Bây giờ chúng ta có nảy xuống đó cũng không làm được gì... Chi bằng hãy dùng chân khí ngăn đá rơi xuống Hàn Thủy "
Ý kiến của Chiến Phong được mọi người tán thành và thi triển. Ân Tĩnh vẫn loay hoay bơi tìm Trí Nghiên.. Tìm mãi tìm mãi nhưng vẫn không thấy bóng dáng nàng đâu.. Lát sau cũng chỉ tìm thấy một bộ y phục màu Ngọc Lam. Ân Tĩnh ôm lấy bộ y phục đó ròi tiếp tục tìm người yêu, cho tới khi nàng ngất hẳn ròi
           Khi Ân Tĩnh  tỉnh lại đã thấy bản thân đang ở Thập Lý Phi Phong. Nàng liền bật dậy bước ra khỏi giường kêu lên..
_" Trí Nghiên... Trí Nghiên.. "
Ảnh Phụng lo lắng nói.
_" Muội mau nằm xuống nghỉ ngơi đi.. Muội bị Hàn Thủy nhập thể suýt mất mạng kìa "
Ân Tĩnh lay lay tay của Ảnh Phụng,.
_" Huynh có tìm thấy Trí Nghiên không??? "
Ảnh Phụng im lặng không đáp. Đôi mắt thanh tú của Ân Tĩnh rưng rưng.
_"Có không??"
Ảnh Phụng không nhẫn tâm trả lời nên tiếp tục im lặng.. Chỉ biết vỗ về Ân Tĩnh. Chiến Phong nói.
_" Trí Nghiên bị Ma Vân giết chết. Vốn là một tiểu bạch hồ nhưng khi mất hết phép thuật lại trở về thành một đóa Thủy Liên yếu đuối.. Không chừng đã hòa vào dòng Hàn Thủy."
Ân Tĩnh quát trong tuyệt vọng
_" Huynh im đi... Trí Nghiên sẽ không chết.   Không chết đâu .."
Chiến Phong nói.
_" Muội mới là người nên hiểu vấn đề... Mụi lo cho tính mạng của mình trước đi... Trên dưới Phượng Tộc còn đang đợi muội an bày."
Ân Tĩnh bùn bã nói.
_" Suốt cuộc đời của ta.. Ta luôn lo lắng suy nghĩ cho Phượng Tộc. Luôn đặc sự yên bình của Tứ Hải Bát Hoang lên hàng đầu... Ta không có lỗi với Phụ Thần. Ta không phụ Thiên Tộc... Ta không phụ những người đã hy sinh cho sự phát triển của Thái Bình Thịnh Thế... Mà ta chỉ phụ bản thân mình.. Ta phụ Trí Nghiên.. Ta lại để nàng ấy phải chết vì ta đến những hai lần .. Huynh xem ta sống có thất bại quá không!!"
       Trước những câu nói của Ân Tĩnh mọi người đều im lặng trong bất lực.. Ân Tĩnh đứng dậy, nàng đứng không vững nhưng vẫn cố bước từng bước nặng trĩu ra Hồ Sen.  Nàng ra ngồi dưới gốc Đào đó đau đớn nói trong khi những giọt lệ đã rơi trên má
_" Trí Nghiên... Là ta đã có lỗi với nàng, xin hãy quay về bên ta... Ta không muốn mất nàng... Không muốn.. Làm ơn... Làm ơn hãy về tới ta.. Ta sẽ không làm nàng đau lòng nữa đâu... Làm ơn... Trí Nghiên... Ta xin nàng.. Làm ơn..."
       Ân Tĩnh ôm chặc bộ y phục đó vào lòng. Trăng thanh gió nhẹ đun đưa những cánh sen trên mặt hồ.. Hình ảnh Trí Nghiên hiện lên vuốt ve gương mặt Ân Tĩnh.. Lau nước mắt cho nàng..Ân Tĩnh nghe được giọng nói. " Tĩnh Tỷ... Ta yêu tỷ.. Ta thật sự rất yêu tỷ. ... Hãy sống tốt... Xem như vì ta.. Tỷ là cuộc sống của ta, là điều vương vấn quan trọng nhất trong cuộc đời ta.. Chỉ cần tỷ sống tốt là ta đã vui ròi... Tỷ hãy nhớ... Trí Nghiên rất yêu tỷ.. Rất yêu.!!"
           Trí Nghiên dần dần biến mất... Ân Tĩnh đau đớn tận cùng như vạn tiễn xuyên tâm
_" A...a..a. .. Phụ Thần... Tại sao người lại đối sử với con như vậy ..... Tại sao...!??? Cuộc đời con chưa từng một giây một khắc nào sống vì bản thân mình..  Con luôn lo nghĩ cho an nguy của Thiên Giới... Mà tại sao...??? Tại sao người lại cướp đi người con yêu thương nhất.. A.... A...... A"
          Cuộc đời luôn là một tấm bi kịch. Nó có thể đến sớm, đến đúng lúc hay là đến muộn nhưng dù gì nó cũng thể đến.. Nó có thể phá vỡ tình thân, tình bàn hoặc tình yêu. Trong lòng chúng ta có một người, xem người đó là "nguồn sống " nhưng vì việc gì đó mà không thể bên nhau.. Đó là một sự vằn xé đau tận tâm can. Kể từ ngày đó Ân Tĩnh không màn thế sự Thiên Tộc.. Không lo không nghĩ về Tứ Hải Bát Hoang. Chỉ quanh quẩn trong Thập Lý Phi Phong gảy Thập Lục Kim Tơ. Cuộc sống của một Nữ Chiến Thần Thượng Cổ hùng dũng uy nghiêm trở nên yên bình đến lạ thường... Thỉnh thoảng nàng lại mơ thấy Trí Nghiên, mơ được cùng người mình yêu tấu nhạc gảy đàn. Ân Tĩnh sống cuộc sống lấy Thật làm Mơ lấy Mơ làm Thật hạnh phúc bên cạnh Trí Nghiên.

Uyên Ương cách bởi mệnh trời,
Gian truân trắc trở một đời ly tan.
Thương nhau thương hết kiếp người,
Dẫu không bên được chớ đừng than van.
Hãy cho đi hết duyên đời,
Đến khi nhận lại lòng sẽ yên an.
Hãy thương cho hết lòng mình,
Để không phải nuối khi rời xa nhau.

______________________________________
Để cho ra được fic này Nhạn đã phải chuẩn bị rất lâu. Nhạn mong các bạn thích nó.. Mọi người đọc qua, Nhạn chân thành xin một cái comment nhận xét.. Chân thành xin luôn đấy... Và nếu có thể hãy theo dõi Nhạn để được đọc thêm nhiều fic sắp tới nhé.
_______
Thế nào là trắng đen?
Thế nào là tốt xấu? 
Làm sao có thể phân biệt được bằng ánh nhìn,  bằng lời nói trong khi bản thân chưa đặc mình vào vị trí của đối phương.

Một con người đều có mặt tốt mặt xấu.  Mỗi việc làm đều có mặt đúng mặt sai..  Sao không nhìn đời một cách tích cực...  Cái sai lầm nhất trong cuộc đời này chính là "ấn tượng đầu tiên với một người"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top