Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Oneshot - Dòng nước ấm làm tan chảy trái tim băng giá

Disclaimer: Các nhân vật trong fic này không thuộc về tôi, họ thuộc về Hiro Mashima.

Author: Ruby Sharon

Category: Fanfiction, Oneshot

Rating: K+

Pairings: Gray x Juvia

Note: Không được mang đi đâu khi chưa xin phép tác giả. Bản quyền thuộc về Wattpad và tác giả.

***

Tôi là Gray Fullbuster, một pháp sư tạo hình băng. Tính cách của tôi cũng giống như ma pháp của tôi vậy - lạnh như băng. Vậy mà em vẫn một mực yêu tôi sao, Juvia Lockser ? Tôi thật sự không hiểu nổi, một người như tôi có điểm gì đáng để em yêu như vậy ?

Ấn tượng đầu của tôi về em là một cô gái rất phiền phức. Em lúc nào cũng bám theo tôi, lúc nào cũng Gray-sama, Gray-sama... Nhưng không hiểu sao điều đó lại làm cho tôi cảm thấy vui.

Trong cuộc thi thăng cấp pháp sư cấp S trên Thiên Lang đảo, cảm xúc của tôi và em đã được kết nối làm một bởi ma pháp của Meredy. Lúc đó tôi đã hiểu được cảm xúc của em dành cho tôi mãnh liệt đến chừng nào, và em yêu tôi nhiều như thế nào. Suy nghĩ của tôi về em cũng đã thay đổi.

Trong đại hội ma pháp khi Lyon gần gủi em tôi bỗng cảm thấy không được vui nhưng vẫn làm như không có chuyện gì. Khi em sắp bị con quái vật tấn công tôi đã không kịp suy nghĩ gì mà lao ra che chắn cho em. Bản thân tôi cũng không thể hiểu nỗi bản thân mình. Tại sao tôi lại có thể dễ dàng hi sinh mạng sống của mình vì em như thế ? Rốt cuộc đối với tôi em có phải chỉ đơn giản là một người bạn, một người đồng đội hay là hơn cả thế ? Tôi vẫn luôn tự hỏi chính mình, nhưng mãi vẫn không có câu trả lời.

Sau khi kết thúc đại hội ma thuật, trở về hội quán, em đã từng tặng cho tôi một chiếc khăn choàng mà theo như lời em nói thì là để kỉ niệm cho 413 ngày em gặp tôi. Đó có thể là một ngày vui đối với em nhưng đối với tôi đó lại là một ngày đau buồn, vì đó là ngày mà sư phụ Ur của tôi qua đời. Tôi đã phớt lờ món quà mà em đã tặng, lúc đó có phải em đã rất đau không ? Sau khi suy nghĩ lại tôi đã nhận ra hành động của mình rất quá đáng, tôi không nên nói em phiền phức, rằng tôi không cần món quà đó của em... Tôi quay lại nơi đã vứt chiếc khăn choàng, đào bới với hi vọng sẽ tìm thấy nó. Cuối cùng thì tôi đã tìm được, tôi choàng nó lên cổ, chiếc khăn mà em đã đan thật ấm áp làm sao. Tôi thật sự rất thích nó, cảm ơn em rất nhiều, Juvia.

Sau khi kết thúc trận chiến với Tataros, tôi đã gặp cha của tôi - Silver Fullbuster, tôi đã đánh bại ông, và được ông tặng cho pháp thuật sát quỷ nhằm mục đích tiêu diệt E.N.D. Em đã đến gặp tôi và nói rằng em chính là người đã tiêu diệt tên vu sư kia - kẻ đang điều khiển xác của cha tôi, nói rằng em đã gián tiếp giết chết cha tôi. Lúc đó tôi rất giận. Tôi không phải giận vì những gì em đã làm, mà là giận vì tại sao em lại nói em đã giết cha tôi, rằng em không có tư cách để yêu tôi, cha tôi vốn đã chết từ rất lâu rồi mà. Tại sao tôi lại phải hận em trong khi điều em là hoàn toàn đúng đắn chứ ? Tôi còn phải cảm ơn em vì đã giúp ông ấy sớm được siêu thoát, được đoàn tụ bên mẹ Mika của tôi. Lúc đó tôi đã không thể kiểm soát được cảm xúc của mình mà gục xuống bên em khóc nức nở. Có phải tôi yếu đuối lắm phải không ?

Trong thời gian hội bị giải thể, tôi và em đã sống chung với nhau. Đó có lẽ là khoảng thời gian hạnh phúc nhất đối với tôi. Sau 6 tháng tình cảm của tôi dành cho em đã lớn dần theo từng ngày. Nhưng sau đó tôi lại nhận được một nhiệm vụ từ chị Erza, đó là làm gián điệp ở hội Avatar. Tôi đã quyết định giữ bí mật chuyện này với em vì tôi không muốn em phải lo lắng hay muốn theo tôi và gặp nguy hiểm. Lúc đầu tôi nghĩ nhiệm vụ sẽ kéo dài hai ba tháng nên tôi đã bỏ đi mà không lời từ biệt, nhưng không ngờ nó lại kéo dài gần nửa năm. Gặp lại Natsu và Lucy, bọn họ đã nói với tôi rằng em đã chờ tôi trong suốt nửa năm qua và lo lắng cho tôi biết nhường nào. Tôi đã cảm thấy mình thật sự rất có lỗi với em. Tại sao em lại ngu ngốc như vậy chứ ?

Khoảnh khắc mà tôi và em bị xích lại bởi ma pháp của Invel, hắn đã nói chỉ khi một người ngã xuống thì người còn lại mới có thể thoát ra. Hắn bắt buộc tôi và em phải tàn sát lẫn nhau ư ? Hắn đúng là khốn khiếp. Nếu bắt buộc tôi phải làm em tổn thương thì tôi thà làm tổn thương chính mình. Lúc đó cả tôi và em đều bị ma pháp của hắn khống chế mà phải đánh nhau. Em biết không khi ấy con tim của tôi đã gào thét không muốn làm em bị thương. Nhân lúc tôi còn một chút ý thức tôi đã dùng băng thuật để tự sát. Lúc đó trong đầu tôi chỉ nghĩ chỉ cần em được sống thế là đủ rồi. Nhưng khi ma thuật được hóa giải tôi lại nhìn thấy em ngã xuống. Thì ra em cũng chọn cách tự kết liễu đời mình giống tôi ư ? Hẳn là em phải đau đớn lắm khi ép buộc phải chiến đấu với tôi phải không ?

" Cơ thể Juvia quá nhỏ bé, để những tình cảm dạt dào này có thể bị cầm tù trong đó ! Ngôn từ không thể nào diễn tả hết được niềm vui sướng và hạnh phúc khi Juvja biết tới anh, Gray-sama.

....

Anh... không thể đả thương đồng đội mình... không... chỉ suy nghĩ làm em phải đau đớn hơn nữa là anh... vậy nên... anh... anh muốn bảo vệ em bằng mọi giá... nhưng... anh đã không thể...

Không... không một lời nào có thể diễn ta được niềm hạnh phúc của Juvia... Gray-sama..."

Như vậy cũng tốt, tôi với em sẽ được ở bên nhau khi sang thế giới bên kia. Mắt tôi dần dần mờ đi rồi nhắm lại hẳn. Tôi đã mơ. Một giấc mơ về tương lai của tôi và em. Tôi sẽ nói cho em câu trả lời của tôi và chúng ta sẽ kết hôn, có một cuộc sống vui vẻ. Đột nhiên có một thứ ma thuật kì lạ kéo tôi về hiện thực. Tôi tỉnh lại. Tôi vẫn chưa chết sao ? Máu của em đang chảy ngược vào trong cơ thể tôi. Chuyện quái quỷ gì thế này ?

" Juvia sẽ sống mãi trong anh, anh Gray ! Thế nên... chẳng có gì để phải đau buồn đâu anh. Bởi sinh mệnh của Juvia... luôn luôn và mãi mãi chỉ thuộc về anh thôi, Gray-sama !

Juvia, anh hứa sẽ đón nhận tình cảm của em nghiêm túc hơn mà, nên... xin em... hãy mở mắt ra đi... Anh xin em đấy... Juvia "

Em biết không Juvia, khi nhìn sự sống của em dần lụi tàn trên tay của tôi, tim tôi rất đau, cảm giác như có hàng ngàn mũi dao đâm vào vậy, thật sự rất đau đớn. Lúc đó, tôi đã phát điên lên và đi chạy đi tìm Invel để trả thù. Nhưng cho dù tôi đánh bại được hắn thì sao chứ em vẫn không thể sống lại. Cảm giác khi tôi nhìn thấy em ra đi giống như khi tôi thấy cha, mẹ và sư phụ Ul chết trước mắt tôi vậy. Nhưng nó đau hơn rất nhiều. Những kí ức về em hiện về như một thước phim tua chậm và ... tôi đã khóc... vì em. Tại sao những người có mối liên hệ với tôi đều phải chết chứ ? Tại sao ? Juvia, em có biết không, em đã chiếm một vị trí rất quan trọng trong tim của tôi rồi đấy !

Trận chiến cuối cùng đã kết thúc. Chiến trường tràn ngập mùi máu tanh và tử khí, khói bay khắp nơi. Fiore đã giành được chiến thắng. Chiến tranh mà, tuy chúng ta đã thắng lợi nhưng đã có vô số pháp sư phải hi sinh và em là một trong số đó. Ai đó đã nói với tôi rằng, trong chiến tranh việc phải có người ngã xuống là điều không thể tránh khỏi, một cuộc chiến mà không có thương vong là một điều hoang tưởng, một điều không bao giờ có thực. Tôi hiểu chứ, hiểu rất rõ nữa là đằng khác. Nhưng tôi vẫn không thể ngăn những giọt nước mắt lăn dài trên má. Tôi thật sự mất em rồi Juvia. Tôi thật sự rất nhớ em. Xin em hãy quay lại đi... tôi xin em đấy.

- Gray-sama, Juvia nhớ anh quá.

Tôi giật mình, giọng nói này... là của Juvia. Phải chăng thượng đế đã nghe thấy lời cầu xin của tôi nên đã cho em quay về bên tôi ?

Em nhào tới ôm chặt lấy tôi, luôn miệng nói nhớ tôi. Lúc đó em không biết tôi vui mừng như thế nào đâu ! Tôi ôm lấy em mà khóc. Đó là những giọt nước mắt của hạnh phúc.

- Gray-sama sao anh lại khóc ?

- Vì anh vui quá thôi. Cảm ơn em vì đã quay về bên anh.

-.....

- Dòng nước ấm của em đã làm tan chảy trái tim băng giá của anh rồi đấy ! Anh yêu em, Juvia Lockser.

#09/10/2016
#Ruby.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top