Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




[Hai tuần sau]

Khi ấy cậu đang ở trong quán trà sữa trước cổng công ty anh thì anh gọi tới. Hai tuần này cậu vẫn thường đến đây để mong được nhìn thấy anh từ xa. Chẳng bao lâu sau thì anh tới. Anh lại không chăm sóc tốt bản thân rồi, nhìn anh gầy hơn, dưới cằm còn lún phún râu.

Anh bước đến bên bàn, nói: "Lộc Hàm, anh xin lỗi, lần trước là anh bốc đồng nên đã đồng ý chia tay nhưng bây giờ anh rất hối hận. Anh đã uống rượu, hút thuốc, đi Bar chỉ để quên em nhưng anh không làm được. Anh sai rồi, chúng ta quay lại đi. Em nói gì anh cũng sẽ nghe. Em đi du học anh cũng đồng ý, anh sẽ thu xếp để sang năm qua đó cùng em" khi nghe anh nói, Lộc Hàm cảm động, sống mũi bắt đầu cay cay, trái tim như thắt lại

"Thế Huân, hứa với em một vài điều, được không? Không uống rượu, hút thuốc, đi Bar nữa"

"Được"

"Ra ngoài phải mặc quần áo cẩn thận. Ăn uống đầy đủ, không bỏ bữa"

"Được"

"Nhớ chăm sóc bản thân thật tốt"

"Được"

"Phải luôn vui vẻ"

"Được"

"Quên em đi"

"Không thể được" Anh đáp "Mọi chuyện anh đều có thể đáp ứng nhưng điều này thì không thể"

"Anh quên em đi, em xin anh đấy" Lộc Hàm năn nỉ

Nhưng, sao có thể quên được chứ.

"Anh hãy quên em đi" Nói xong, Lộc Hàm chạy ra ngoài. Cậu không dám ở lại nữa, nước mắt cậu đã rơi, kìm nén lâu như vậy thật sự rất khổ sở, cậu không dám khóc trước mặt anh vì sợ anh nghi ngờ. Lộc Hàm về nhà, khóa cửa, để lại mẩu tin nhắn "Đừng tìm em nữa".

Sau đó cậu xách hành lý đến bệnh viện để xạ trị. Cậu biết mình không sống được bao lâu nữa, xạ trị chỉ là giúp cậu tỉnh táo hơn mà thôi. Trong những ngày xạ trị, cậu đã viết một quyển nhật ký. Một tháng sau, cậu qua đời. Ngày cậu qua đời, Thế Huân ở công ty dò hỏi mãi mới biết lí do cậu kết thúc hợp đồng không phải vì đi du học mà vì bị ung thư phổi. Anh rất shock, đến ngay bệnh viện, hỏi được phòng cậu nhưng cậu đã qua đời, trái tim anh như rơi xuống vực sâu. Anh đã không thể nói với cậu lời cuối. Trên chiếc giường trắng chỉ còn lại cuốn nhật kí trên bìa có dán ảnh của họ. Bức ảnh cuối cùng khi hai người bên nhau.

Mở nhật kí ra, anh ngồi xuống và đọc

«Ngày xx tháng yy năm zzzz

Trời mưa nhỏ

Vậy là cơn mưa xuân đầu tiên đã tới rồi. Trời mùa xuân thật đẹp. Nhưng tôi đang phải làm đợt xạ trị đầu tiên...

Thế Huân, em nhớ anh»

Anh lại mở sang trang khác

«Ngày xx tháng yy năm zzzz

Trời trong xanh

Bầu trời hôm nay làm em nhớ lần đầu tiên gặp anh, thời tiết cũng đẹp như vậy. Trên sân trường, một cậu con trai với mái tóc cầu vồng thật trong sáng. Nhìn vào mắt anh, em thấy thật ấm áp. Có điều này em còn chưa nói với anh, Thế Huân, em đã thích anh ngay từ lần đầu tiên đấy.

Thế Huân, em nhớ anh»

«Ngày xx tháng yy năm zzzz

Trời nắng

Anh, em mệt quá, không còn sức viết nữa, xạ trị làm cả người em đau đớn, nghĩ đến anh thì tim em lại đau hơn. Em đang nhờ cô y tá viết hộ em đấy. Thế Huân, thời gian của em chỉ còn lại một tuần thôi.

Thế Huân, em nhớ anh»

«Ngày xx tháng yy năm zzzz

Trời nắng

Thế Huân, em ngửi thấy mùi hoa ngoài cửa sổ, nhưng em chẳng nhớ được là hoa gì. Đầu óc em bây giờ chẳng nhớ được gì cả. Nhưng em vẫn nhớ anh. Không quên, không quên.»

«Ngày xx tháng yy năm zzzz

Trời nắng

Anh à, đếm qua em mơ, mơ thấy em khỏe lại, rồi chúng ta lại đi hẹn hò, vui vẻ biết bao. Em nhớ những ngày tháng ấy, chúng ta từng cùng đến tháp Namsan và khóa móc khóa hình trái tim có chữ Hunhan lên đó. Bây giờ, những việc ấy em đã không thể làm nữa rồi.

Thế Huân, em nhớ anh. Nhớ anh lắm!»

«Ngày xx tháng yy năm zzzz

Trời âm u

Anh à, hôm nay em lại bị ngã, ngã ba lần rồi, đau lắm. Bây giờ em thật vô dụng, cầm cốc nước cũng để rơi nữa. Chân tay khó vận động nhưng hình bóng anh trong em vẫn tồn tại, vững chắc, không phai.

Thế Huân, em bây giờ lại mong anh đến gặp em chứ. Lạ chưa, nhưng làm sao được, anh bây giờ đang bận làm việc mà.

Thế Huân, em nhớ anh»

Anh lật sang trang cuối của cuốn nhật ký.

«Ngày xx tháng yy năm zzzz

Trời mưa

Anh, trời sấm rồi, em sợ lắm. Em đã cố chờ anh, chờ anh đến gặp em, tiếc là giờ đây em không đợi được anh nữa rồi.

Ngô Thế Huân, em yêu anh. »

Lần này cậu không kết thúc bằng câu "Em nhớ anh" nữa vì cậu cảm nhận được sự sống đang ngày càng xa rời cậu rồi. Anh lặng cả người, giọt nước trong suốt đã xuất hiện trên khoé mắt, rơi xuống đất và vỡ tung... cố giữ cho bản thân không bật khóc, anh cất cuốn sổ vào túi áo khoác, nhanh chóng ra khỏi bệnh viện. Trước khi về, cô y tá mang cho anh một mẩu giấy. Trên đó có vài dòng chữ và kết thúc bằng hình mặt cười

"Không biết anh có đọc được không nhưng khi anh đọc em đã không còn trên thế gian nữa. Anh à, đừng quá đau buồn, anh đã hứa với em rồi mà. Phải vui vẻ, chăm sóc bản thân thật tốt. Hãy quên em đi nhé. Em ra đi vui vẻ nên anh cũng phải vui lên. Love my wind ^_^ "

Anh lại khóc, anh hứa với cậu, chỉ cần cậu ở bên thì cái gì anh cũng làm theo. Nhưng, đã không thể nữa rồi.

______END_______




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top