Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[OneShot][JunSeob] Flower

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: Sâu Bò Cp

Disclaimer: JunSeob mãi thuộc về nhau. Tác phẩm ra đời hoàn toàn với mục đích phi lợi nhuận.

Rating: T

Category: sad, angst, tragedy.

Status: complete

Note: Đây là dự án bọn mình đã ấp ủ từ những ngày còn tối mắt tối mũi lo thi học kì. Ý tưởng nảy sinh vào sau ngày JunHyung ra MV nhưng không chuẩn bị kịp để up ngay sinh nhật bạn nhỏ nên phải dời đến hôm nay. Oneshot này lấy cảm hứng từ chính MV Flower. Lời bài hát đã được cải biên chút ít và, nên cân nhắc thật kĩ trước khi đọc vì (có lẽ) angst hơi nặng. Fic có sử dụng các nguồn cảm hứng khác từ ca từ những bài hát: "Forgotten Flower", "Nocturne", "Phố không mùa". Lời bài hát đều được in nghiêng cả, rất ý nghĩa và hợp với nội dung fic nên nếu được thì các bạn hãy vừa đọc vừa nghe nhé! Thêm 1 warning nữa là... DooJoon của chúng ta sẽ vào vai... phản diện. :"> Bọn mình thực chẳng có ý gì đâu chỉ là thấy anh lịt già dạo này rất thích hợp với những vai thế này. :)) Mình đã nói trước rồi bạn nào không thích thì vui lòng click back. Nhớ vote và comt cho hai au nhé! Kamsamita! :)

.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~<><><><><><>~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

.

GIẤC MƠ KÌ LẠ

Trên ngọn đồi thấp mơn mởn màu cỏ non xanh biếc... một tuyệt tác loài hoa đang bung nở khi bóng tối phủ kín dương gian và thế giới con người đã chìm sâu vào giấc say chập chờn mộng ảo...

Thật quá đỗi tuyệt vời... Một vẻ đẹp hoàn mĩ !

Tự muôn phương, hàng nghìn cánh hoa kiều diễm khẽ khàng đáp mình xuống nền trời đêm lấp lánh ánh sao rơi, hoà cùng tuyệt thế hoa kia mà phủ kín không gian một sắc trắng mềm mại hệt những chùm bông tuyết mỏng manh thanh thoát. Một làn gió nhẹ thoảng qua mang theo hương thơm ngọt ngào đằm thắm tựa hồ chocolate, lại giống như kẹo ngọt... từng chút tan ra với mùi vị quyến rũ lan toả ngây ngất, khiến lòng người xao xuyến vấn vương.

Bỗng! Ánh bình minh dần ló dạng, chiếu rọi luồng sáng chói loà vào ngàn cánh hoa trắng mà đốt cháy mà thiêu trụi. Một cảnh sắc kinh hoàng khi những bông hoa tuyệt trần kia tựa những nàng tiên xinh đẹp bị đày ải. Ngập ngụa trong thứ ánh sáng hừng hực lửa giờ đây chỉ như muôn vàn con thiêu thân ngây ngô vô tội đang thịt nát xương mòn. Từng mảng cánh tan tành từ từ cháy rụi, héo quắt bỏng đỏ như rướm máu... phút chốc chỉ còn là tro bụi và... biến mất vào hư không.

Kết cục của hồng nhan... muôn đời là phận bạc, là đầy rẫy bất ngờ một cái chết không-báo-trước, nghiệt ngã và đớn đau...

.

THÍ NGHIỆM THẤT BẠI

- - Lần thứ I - -

- Ai dà, phải thử mới được! Đem sức sống mãnh liệt của anh túc cấy ghép với sắc đẹp yểu mệnh của quỳnh hương... một sự kết hợp hoàn hảo!

...

- Sao lại... không một chút phản ứng thế này?! Lạ thật!

- - Lần thứ II  - -

- Aishh... Tại sao mọi hạt phấn quỳnh hương đều bắt đầu kháng trừ tác dụng của nhựa hoa anh túc??!

- - Lần thứ III  - -

- Cần phải điều chỉnh liều lượng dung môi xúc tác trong ống nghiệm.

- - Lần thứ IV  - -

- Không thể nào. Giống quỳnh hương này chắc chắn có vấn đề rồi!

- - Lần thứ n  - -

- Mày phải kiên nhẫn Yong JunHyung ạ! Mọi nhà bác học nổi tiếng đều thất bại nặng nề thậm chí đến cả ngàn lần trước khi thành công đấy thôi!

.

ƯỚC MỘNG DỞ DANG

- Đừng như thế nữa JunHyung à! Cậu vẫn chưa thành công thì làm sao mà người ta chấp nhận cho được?!

- Phải đấy! Vả lại, thực hiện nghiên cứu với anh túc thực sự rất nguy hiểm. Nó là hoa cấm mà...

- HyunSeung, DongWoon... các cậu... làm ơn đừng nói nữa được không??

- Bọn mình... aha mặc kệ cậu đấy! DongWoon mình chỉ là có sao nói vậy thôi. Cậu liều mạng chỉ vì một giấc mơ vớ vẩn mà đi phát ngôn những thứ hoang đường như thế với nhà đầu tư, còn chưa bị đuổi việc là may lắm đấy! Đi thôi Seungie! Để cho đầu óc cậu ta tỉnh táo mà suy nghĩ kĩ lại!

.

PHÁT HIỆN QUAN TRỌNG

- Này nhóc! Cậu là chủ trang trại hoa này à?

- Vâng. Anh cần gì?

- Tôi là Yong JunHyung, nhân viên thí nghiệm lai tạo giống hoa tại Chi cục nghiên cứu và bảo vệ thực vật Seoul. - chìa danh thiếp - Tôi cần cậu hợp tác cung cấp giống quỳnh hương này cho chúng tôi, được chứ?

- Có thể cho tôi biết lý do anh chọn hoa quỳnh không?

- Tôi nảy ra một ý tưởng lai tạo quỳnh hương với anh túc để kéo dài tuổi thọ cho loài hoa bạc mệnh. Cậu thấy thế nào?

- Nghe hay đấy! - cậu nhóc mỉm cười chìa tay về phía JunHyung - Tôi là Yang YoSeob. Rất vui được hợp tác với anh!

.

QUỲNH HƯƠNG... ANH TÚC - HAI SẮC THANH... MỘT NHỊP ĐẬP

- Chỉ có mỗi quỳnh hương thì anh không thể tiếp tục thí nghiệm được nữa rồi.

- Làm sao đây... Chính phủ đã chính thức ra lệnh cấm. Tôi biết đào ở đâu ra anh túc bây giờ ?!

- Tôi có biết chút ít về cách gieo trồng hoa anh túc. Anh muốn thử chứ?

- Ồ, được thế thì tốt quá còn gì! Cậu đúng là ngọt ngào và sâu sắc, giống như quỳnh hương vậy!

- Anh đang trù ẻo tôi chóng... "tàn" đấy à?!

- Làm gì có! Xinh đẹp đáng yêu thế này... ai mà nỡ chứ?!

- Dẻo mồm quá đấy ! Trên đời này, có mấy ai níu kéo được tuổi thanh xuân của quỳnh hương đâu... JunHyung à ?!

"Mỗi lần ngắm quỳnh hương nở rồi lại tàn, tôi luôn cảm thấy cuộc đời trần thế sao mà ngắn ngủi. Bản thân cơ hồ chẳng bao giờ hết xót xa tiếc nuối về những khoảnh khắc chóng vánh rực rỡ giữa đêm thâu của sắc hoa tiều tuỵ. Cũng mù quáng tựa hành trình đi tìm hạnh phúc của con người vậy... Người ta sống nhưng chẳng bao giờ thấy đủ, cứ mải đày đoạ bản thân chạy theo những mộng tưởng xa vời để rồi đến lúc linh hồn tưởng chừng đã được toại nguyện, thì chút hạnh phúc như gió thoảng ấy lại chính là lời giã từ đau thương của xác thân với cõi đời.

YoSeob hướng mắt về phía xa xăm, nơi bóng dáng đoá quỳnh hương cuối cùng vừa rụng xuống. Đấy là khi tâm trạng kẻ trồng hoa như rứt ruột xé gan phải chứng kiến những đứa con do mình dày công tạo nắn... từng đoá một héo tàn. Cậu chìm dần vào cõi hư vô của quỳnh hương như bản thân tôi cũng đang lạc bước vào tâm hồn sâu thẳm của cậu vậy. Cậu xinh đẹp bí ẩn, dịu dàng mỏng manh và thuần khiết; nhưng tôi chẳng bao giờ, thực chẳng bao giờ mong cuộc đời cậu sẽ đầy bi thương như kiếp hoa yếu mềm kia. Thứ tôi ấp ủ trông đợi là cái ngày mà Seobie vỡ oà trong hạnh phúc khi nhìn thấy đoá quỳnh hương vĩnh cữu tôi cầm trên tay và... tôi sẽ ngỏ lời cầu hôn cậu. Mặc những dị nghị của bia miệng trần gian, cả hai sẽ cùng nhau ngày ngày chăm sóc, vun vén cho một tình yêu ngàn đời bên loài hoa bất diệt..."

----------<><><>----------

- Sao hôm nay trông anh ủ rũ vậy? Có chuyện gì à?

- Ừmm. Trưởng nhóm bắt anh phải dẹp bỏ dự án này để chuyên tâm vào kế hoạch mới. Chưa chi cũng đã hơn một năm rồi, em nhỉ?!

- Thì anh... cứ làm theo đi! - cậu bình thản trả lời trong khi chăm chú tỉa tót cho chậu dạ lan hương.

- Em sao thế YoSeob?? Chúng ta đã cố gắng đến tận bây giờ, sao có thể nói bỏ là bỏ được??

- Anh ngốc quá Hyungie à ! Em bảo anh dừng nghiên cứu ở phòng thí nghiệm chứ có cấm anh về nhà không được làm đâu?! Anh cứ làm việc bình thường ở trụ sở, dự án hoa của chúng ta thì về đây làm là được rồi..!

- Vậy là anh sẽ dọn về đây ở... cùng em à?!

- Ai bảo vậy?! Là dọn về đây nghiên-cứu mới đúng nhé! Anh nói thế người ta không biết sẽ nghĩ là em... dụ dỗ vì mê trai đấy!

- Mê thì cũng có sao?! Chồng của em vừa đẹp trai giỏi giang lại tốt bụng dịu dàng. Có mang tiếng mê anh... em cũng đâu có lỗ gì?!

- Xì.. Chừng nào anh sắc nước hương trời cỡ mấy khóm tử la lan này đi rồi hẵng nói !

- Anh quyến rũ hơn chúng đấy chứ?!

- Tự tin quá trớn rồi đó anh Bò ơi!! - cậu nhấc chậu hoa đỏ kiêu sa lên đung đẩy đến gần mặt anh, chun mũi cười rồi ôm chặt lấy nó mà chạy vụt ra khoảng sân đầy nắng...

...

Sáng hôm sau.

Tại Chi cục nghiên cứu và bảo vệ thực vật Seoul

Phòng thí nghiệm nhóm X.

- Yong JunHyung, cuối cùng thì cậu cũng thông suốt về mấy cái vụ lai tạo anh túc với quỳnh hương đó rồi. Phải thế chứ, cậu là trụ cột của nhóm chúng ta mà! Dự án được giao lần này rất quy mô đấy. Nhất định ta phải thắng trước đội của Yoon DooJoon để chiếm thế thượng phong! - trưởng nhóm rù rì mấy lời đả kích đường mật vào tai đủ khiến JunHyung trượt tay làm đổ phấn hoa vào người.

- Tôi đi vệ sinh một chút... - vỗ vai - Anh ở lại dọn dẹp giúp tôi nhé tiền bối!

.

Sau hơn 4 tiếng đồng hồ nhốt mình trong phòng thí nghiệm, JunHyung đẩy cửa sổ, vươn vai hít một hơi thật dài.. khoan khoái rít đầy lồng ngực bầu dưỡng khí trong lành.

Chợt, một thoáng hương nước hoa hoang dại xộc vào mũi, nực nồng làm tê liệt khướu giác. Là Thierry Mugler, chẳng xa lạ gì nữa..! Mùi không quá gắt nhưng cũng chẳng khiến con người ta thấy dễ chịu là mấy, hệt như vị-khách-không-mời là chủ nhân của nó vậy!

- Nghe nói lần này JunHyung-ssi cũng được giao dự án Mãn đình hồng cho Flower Fest ở Paris. Cùng cố gắng nhé!

- Sao cũng được! Họ giao nhiệm vụ thì tôi thực hiện thôi nhưng có vẻ như... nếu tôi làm xong trước anh và được chọn thì nhóm chúng tôi sẽ chính thức trở thành nhà-nghiên-cứu-quốc-gia đấy nhỉ?!?

- Ý tôi là, anh nên chú tâm vào dự án mới mà vứt bỏ cái ý tưởng lai tạo vớ vẩn ấy đi! Đừng tưởng cứ giả vờ chăm chút ở đây thì tôi không biết anh đã dọn về nhà Seobie để tiện nghiên cứu anh túc!

Nam nhân cao ngạo nhếch môi để lộ nụ cười nhạt thếch mà ai cũng trầm trồ ví von tựa hồ ánh nắng xuân ấm áp nhưng... thật tiếc! Quỳnh-hương lại chỉ nở vào những đêm đông giá lạnh !

- Cảm ơn DooJoon-ssi đã "lo lắng" nhưng có lẽ không cần thiết lắm!? Anh cứ giữ lấy sự-chu-đáo đấy cho bản thân mình và dự án mới đi ha! - dứt lời JunHyung quay phắt đi, phớt lờ bộ mặt giả tạo đáng ghét.

- Tôi không quan tâm anh, đừng hão huyền thế chứ?! Tôi chỉ lo lắng cho Seobie vì anh mà ngày đêm phải chăm bẵm mấy bông hoa chết người kia. Thế không những chống lại lệnh cấm của chính phủ mà còn vô cùng nguy hại cho sức khoẻ!

- Anh im đi Yoon DooJoon!! Bản thân anh biết rõ anh túc không có độc mà còn dám vu cáo à??!

- Anh có gì để chứng minh anh túc ngoài chất gây nghiện ra thì không chứa bất cứ độc tố gây-chết-người nào khác?? Hãy kiểm tra kĩ càng và sớm chấm dứt chuyện này trước khi quá muộn! Tôi không muốn Seobie vì anh mà phải chịu thêm bất cứ tổn thương nào!

Hắn ta gằn giọng, thụt lui vài bước rồi ngoảnh mặt bước đi, bỏ lại JunHyung với lằng nhằng những suy nghĩ hỗn tạp.

"Chắc chắn không thể!

Xưa nay mình chưa gặp trường hợp bị ngộ độc do gieo trồng anh túc bao giờ..

Không sao đâu! Hắn chỉ doạ mày thôi JunHyung à..!

Là đang ganh tỵ với mày chứ còn gì nữa?!"

.

...

.

Mấy hôm sau, tại ngôi nhà kính quen thuộc.

- Có chuyện gì vậy? Trông em có vẻ chăm chú?! - JunHyung từ cổng bước đến gần YoSeob đang loay hoay với dụng cụ thí nghiệm cùng chiếc chậu chứa một bông hoa đỏ và một nụ hoa phơn phớt hồng.

- Không ổn rồi!

- Không ổn cái gì cơ?! Xảy ra chuyện gì sao? Em không sao chứ Seobie?!

- Bò hyung hôm nay sao vậy... em có sao đâu chứ?! Em đang nói mấy bông quỳnh hương này mà!

- À, ừm... thế à?

- Độc tính của anh túc mạnh quá. Chắc vì thế mà quỳnh hương không chịu nổi.

- Gì cơ?! Sao lúc đầu em bảo với anh là anh túc không có độc?! - anh cuống cuồng.

- Ây dà. - cậu phủi tay - Ý em là độc tính với hoa ấy! Nó có chứa chất gây nghiện mà!

- Phù... thế mà anh cứ tưởng...

- Mấy cành quỳnh hương trồng chung chậu đang chết dần chết mòn, tất cả đều héo sớm trước khi nở.

"Anh suy tư lo lắng chạm nhẹ vào búp hoa chưa kịp nở đã vội tàn trên chiếc cành khẳng khiu. Nó yếu đuối và mỏng manh đến độ chẳng biết tự bao giờ đã trở thành nỗi ám ảnh rợn người cứ vờn dập giày xéo tâm can mình. Anh rất sợ, trong anh lúc nào cũng khắc khoải nỗi lo âu... rằng sẽ chỉ đến đây là chấm hết! Những bông hoa dịu dàng thanh khiết sẽ chẳng bao giờ được căng tràn sức sống đón chào những tia nắng mặt trời bình dị. Cuộc đời quỳnh hương mãi vẫn chỉ là loài hoa rực rỡ huy hoàng giữa bóng đêm cô quạnh trong vỏn vẹn vài khắc giờ của cõi vô thức chốn nhân gian, rồi sẽ lại nhanh chóng úa màu lạc tận trước khi hừng đông le lói phía chân trời vào một sớm mai yên ả. Một kiếp hoa sớm nở chóng tàn, một cái kết thương tâm cho phận đời hồng nhan bạc mệnh..."

...

Bóng tối tịch mịch phủ lấp bầu trời, mây đen cứ nhè nhẹ trôi lơ lửng lập lờ, che khuất vài ngôi sao đang cố chớp nháy những tia sáng le lói cuối cùng. Và bên dưới lớp thuỷ tinh trong suốt, trong ngôi nhà tràn ngập hương hoa cỏ đồng nội, Yoseob cuộn tròn trên sofa tựa đầu lên chân JunHyung, tay cầm mấy nhánh bồ công anh mà mân mê ngắm nghía.

- Hyungie này.. Nếu em là Caffeine thì anh có nghiện em không?

- Em hỏi linh tinh cái gì vậy?

- Ư.. trả lời em đi mà! - cậu nũng nịu.

- Không!

- Thế.. nếu em là anh túc nồng nàn quyến rũ?

- Cũng không!

Thế là ngay lập tức cậu ngồi bật dậy, mặt hầm hầm cau có nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của anh như oán trách.

- Đồ ngốc à..! - anh chồm tới kéo cậu sà vào vòng tay ấm áp - Em không phải caffeine, càng không phải anh túc bởi... em là đoá quỳnh hương của cuộc đời anh. Em không cần là chất kích thích, cũng chẳng cần quyến rũ mê hoặc. Em chỉ cần dịu dàng say đắm như chính em hiện tại, như những đoá hoa quỳnh hương dù sớm nở chóng tàn thì vẫn ngọt ngào cuốn hút, vẫn làm người khác phải si mê hơn cả anh túc đấy thôi !

Từng lời anh nói khiến trái tim cậu đập nhanh hơn. YoSeob mỉm cười hạnh phúc, thả người rong ruổi trong vòng tay siết chặt của anh, mặc sức tận hưởng mùi hương trên vòm ngực rắn chắc, hít hà cái hỗn hợp gồm đủ mọi loài hoa qua bao năm quyện vào từng thớ vải.. hấp dẫn và dịu ngọt.

Seobie à! Anh nghiện em mất rồi.

Một nụ hoa bé bỏng, ngọt ngào, êm ái và thuần khiết.

Và cứ thế, anh ôm chặt lấy đoá quỳnh hương duy nhất của cuộc đời mình.

Thế nhưng, trong mê say... thật hãi hùng lòng anh dấy lên một thoáng bất an. Cảm giác lo sợ tràn về, rằng có khi nào,.. chút ngọt ngào dụ hoặc này cũng chỉ là nhất thời, và rồi sẽ vĩnh viễn... biến mất vào hư vô ?!

.

----------<><><>----------

.

"Hôm nay trời thanh, trong và cao vút, không một gợn mây, không mảy may một chút bụi vương vít. Không gió, không nắng, không mưa. Thời tiết thật đẹp và tâm trạng anh cũng thế. Trong lòng rạo rực một niềm vui khôn tả, anh hân hoan bước xuống xe cùng xấp tài liệu vừa nghiên cứu lén trong phòng thí nghiệm về một ý tưởng khả quan hơn, một tia hi vọng mới cho cả hai chúng ta...

Anh hớn hở đến quên cả đất trời, chỉ biết réo gọi tên em trong phấn khích, từ ngoài cổng, qua khoảng sân rộng thênh, vào trong nhà, mở cửa phòng em rồi lại hộc tốc chạy ra sau vườn.

HOẢNG HỐT.

Em... đâu rồi?!

Em không có ở nhà ư?!

Cửa vẫn để mở.

Vậy thì...

Dự cảm về một điều gì đó chẳng lành, anh cuống quýt móc điện thoại ra gọi cho em.

Đừng bao giờ khóc, đừng buông tiếng thở dài

Anh không cần phải băn khoăn tự hỏi

Vì điều ấy luôn diễn ra... và luôn cảm nhận được

Đến mơ trong đêm tối cùng em

Về một... dạ khúc!

Âm hưởng da diết của tiếng nhạc chờ đồng thời là nhạc chuông vang lên. Anh loay hoay tìm kiếm nơi giai điệu buồn man mác phát ra với cảm giác nó ở đâu đó rất gần mình.

Kia rồi, nó nằm chỏng chơ trên bàn, bên dưới xấp giấy phấp phới bay tứ tung loạn xạ.

Em... rốt cuộc là đang ở đâu vậy hả?!

Anh chạy dọc theo lối mòn quanh co trong vườn hoa, mường tượng ra hình ảnh nhóc con nhỏ nhắn trong chiếc áo len trắng thường ngày. Đó là màu em thích nhất, tinh khôi trong sáng... Và rồi, thật ngỡ ngàng anh nhận ra... dưới ánh nắng chiều vàng vọt, sắc quỳnh hương bỗng xám xịt phủ vây, xé toạc một chấm trắng thân thương ngả mình trên nền đất! Em đây rồi, nhưng... sao thế này??

- Seobie! Nhóc con của anh sao lại nằm ở đây?! Doạ anh muốn đứng tim luôn này...

Im lặng. Trả lời anh chỉ có tiếng lá cây cọ xát vào nhau, một hỗn âm lạo xạo nặng nề.

- YoSeob à... đùa kiểu này thật không vui chút nào đâu nhé..!

Anh quỳ ập xuống ôm em vào lòng. Hai cánh tay gầy buông thõng và... anh hãi hùng nhận thấy, sắc môi em đã tím tái tự lúc nào!

- YOSEOB AHHH!! TỈNH DẬY ĐI! ĐỪNG LÀM ANH SỢ MÀ! MỞ MẮT RA MÀ NHÌN ANH NÀY!!

Anh run rẩy vồ chặt lấy đôi má bầu bĩnh mà lay mạnh. Cả cơ thể em bất động trước mọi nỗ lực sơ cứu của anh...

Tim anh như ngừng đập, thật vô vọng! Trong phút chốc, mọi thứ trong anh tưởng chừng như đổ nát, vỡ vụn... Chiếc nụ hoa nhỏ bé chợt đung đưa trước gió như vực anh dậy bằng một niềm tin sau cuối...

Phải! Em không sao cả. Chỉ cần đưa em vào bệnh viện. Mọi thứ rồi sẽ ổn cả thôi..!

Nhưng, gương mặt trắng bệch lạnh toát với đôi mắt nhắm nghiền... tất cả đều không che giấu được sự thật đau lòng. Càng đối diện với sự im lặng đáng sợ của em, nỗi lo lắng lấp đầy khoé mắt. Anh không thể kìm lòng, nước mắt cứ thế giàn giụa tuôn.

Người ơi anh phải làm sao?! Anh sẽ phải sống thế nào khi không còn em nữa? Anh phải đối mặt như thế nào nếu thế giới này chỉ còn mỗi mình anh ?!

Anh không dám nghĩ tiếp vì anh sợ, anh sợ nó sẽ thành hiện thực, sợ em sẽ thật sự biến mất khỏi cuộc đời này. Cảm giác không thở nổi, như chính cái nỗi sợ tột cùng cứ giày vò tâm khảm anh mỗi lần ngắm quỳnh hương nở rồi lại tàn vậy... nhưng lần này, là em, là đoá quỳnh hương duy nhất và cuối cùng...

Đến bệnh viện, anh vứt xe, chạy vội theo chiếc cáng đưa em đi cấp cứu, lòng thầm mong em sẽ ổn... hoặc đây chỉ là giấc mơ, một giấc mơ kinh hoàng.

Người ta không cho anh vào trong. Cánh cửa phòng đóng kịt, hai thế giới cách lìa.

Lòng anh như lửa đốt. Anh chỉ biết đi đi lại lại như một kẻ mất hồn, thất thần anh giẫm phải một ống thuỷ tinh nhỏ. Là ống đựng phấn hoa...

Là tiếng "choang" lúc nãy. Em cầm nó làm gì giữa vườn quỳnh hương như thế? Nó là nhựa hoa anh túc mà...

- CHÍNH LÀ HẮN - Yong JunHyung!

Chất giọng ồm ồm to rõ như sét đánh ngang tai vừa dứt, một đám người trong y phục cảnh sát bỗng ập tới vây lấy anh.

- Anh có thể giữ im lặng vì những gì anh nói lúc này sẽ là bằng chứng chống lại anh trước toà!

Tai anh ù đi. Bọn họ đang nói cái gì vậy?! Còn chưa kịp ngỡ ngàng thì anh đã bị họ còng tay lôi đi mặc cho mọi nỗ lực van nài được ở lại chờ đến khi em tỉnh dậy. Trong khẩn thiết giằng co, anh thoáng trông thấy cái nhếch môi quen thuộc... Là Yoon DooJoon !

Đến đồn cảnh sát, anh chẳng biết làm gì khác ngoài cầu xin được đến bệnh viện với em. Anh lo khi Seobie của anh tỉnh dậy sẽ không có ai chăm sóc. Em không thấy anh nhất định sẽ hoảng sợ lắm ! Nhưng mà, sao chẳng ai ngó ngàng đến anh thế này?! Người ta không thèm nghe anh nói dù chỉ một lời. "Điên sao?!", "Mất trí à?!"... đấy là tất cả những câu mắng chửi người ta quẳng lại cho anh, họ đe doạ dùng vũ lực nếu "tên tâm thần ấy" còn ầm ĩ...

- Anh bình tĩnh đi! Chúng tôi đã cho người thăm dò tình hình ở bệnh viện rồi, khi nào có kết quả sẽ báo ngay về!

Cuối cùng, một viên cảnh sát nhẹ nhàng lên tiếng rồi lặng lẽ quay lưng đi, bỏ lại anh với chắn song lạnh lẽo vô tình... đôi chân khuỵu xuống trong rã rời bất lực.

.

- Có tin tức rồi, có rồi thưa Đội trưởng! Bệnh nhân Yang YoSeob vừa được cấp cứu ở bệnh viện Seoul...

Anh ngồi bật dậy ngay khi nghe thấy tên em, nín thở hướng mắt về phía hai kẻ đang đối thoại trong đêm tối.

- Thế nào?

- Thưa... cậu ta... chết rồi ạ!

CHẾT ?! KHÔNG! Không thể nào!!

- Chết rồi?? Nguyên nhân do đâu?

- Dạ, hình như là do... - liếc sang khu tạm giam - nhiễm độc tính hoa anh túc!

KHÔNG! Nói dối..!!

- Còn đây là ống chứa nhựa anh túc được tìm thấy trước cửa phòng cấp cứu. Yoon DooJoon - trưởng nhóm nghiên cứu hoa ở Chi cục Seoul đã kể là thấy Yang YoSeob nắm chặt lấy nó suốt từ lúc vào bệnh viện đến phòng cấp cứu thì rơi ra.

Anh buông tay. Những chắn song tối buốt ảm đạm mờ dần sau làn nước ứa vội. Đôi chân anh vô thức bước lùi dần, chạm mặt tường rồi rệu rã như sắp đứt lìa ra. Anh ngồi thụp xuống, cả cơ thể tưởng như chẳng còn cảm giác, mềm nhũn bất động. Không ngừng lặp đi lặp lại văng vẳng thắt chặt tâm trí anh... chỉ còn là cái chết lặng câm trong đêm tối.

Không, Yoseob... Em chưa chết!

Em là đoá quỳnh hương vĩnh cửu của anh mà.

Em không thể bỏ anh ra đi đột ngột như vậy..!!

...

Như chốn thiên đường mộng ảo, vòng tay em ôm chặt lấy anh tựa bến bờ cực lạc.

Đôi môi mềm mại nồng nàn phớt lên má anh sắc đỏ mê hoặc.

Là thật... hay mơ đây ?!

Dẫu dòng thời gian có lạnh lùng trôi mau, người ơi... liệu hoa em có còn mãi toả hương, một mùi hương thơm ngát vây bọc lấy tâm hồn anh chứ ?!

Cầu xin em...

Em sẽ luôn ở đây, bên cạnh anh dù cho ngày hôm nay có qua đi..?!

Đừng...

Bóng em dần khuất sau làn sương mờ ảo, chỉ còn vương lại nơi đây chút hương hoa quen thuộc.

Em định sẽ đi đâu về đâu... khi không có anh kề bên ?!

Anh phải làm gì đây...

Khi em xuất hiện làm trái tim này tan chảy với những yêu thương mãnh liệt rồi lại nhẫn tâm bóp ngạt nó mà cất bước ra đi.

Bỏ lại nơi anh bao đau thương rời rã..?!

Tất cả mọi thứ, theo cùng em, dần tan biến. Anh điên cuồng tìm em trong chếnh choáng mơ hồ, trong lạc lối mù sương.

Đừng đi mà Seobie...

Đừng rời bỏ anh !

Anh tất tưởi chạy theo, nhưng một lần nữa, tất cả lại tan biến...

...

Anh choàng tỉnh giấc, cảm giác như tất cả chỉ là mơ. Cơn mơ khủng khiếp đến với anh quá bất chợt khiến trái tim này thắt lại. Anh phải chấp nhận sự thật nhưng, phải làm sao hả YoSeob? Mãi vấn vương cảm giác em vẫn luôn bên cạnh như chưa từng rời xa...

- Yong JunHyung! Anh chính thức bị khởi tố về tội nghiên cứu anh túc trái phép làm chết người!

Một tên chỉnh tề trong y phục cảnh sát vừa cất lời, lập tức cửa phòng giam bật mở và đám cảnh sát khác xộc vào lôi anh đi.

Phải hầu toà vào sáng sớm gấp rút thế này. Phải chăng mọi thứ đang diễn ra quá nhanh ?!

- Yong JunHyung! Về việc bị khởi tố, anh có gì muốn nói không?

Luật sư Park đứng lên:

- Thưa quý toà, thân chủ Yong JunHyung của tôi . . .

...

Phiên toà vẫn diễn ra trong không khí căng thẳng... Luật pháp một mực khép tội anh. Luật sư ra sức bào chữa. Còn anh... tê cứng trước mọi sự.

YoSeob à, em bây giờ thế nào rồi? Tỉnh lại không thấy anh, cũng đừng sợ hãi nhé! Anh... sẽ về sớm thôi !

...

- Bị cáo Yong JunHyung bản thân là một nhà nghiên cứu ưu tú lại cả gan để người yêu Yang YoSeob gieo trồng loại hoa cấm! Dù chưa có kết quả chính thức về độc tính của anh túc với người nhưng cũng không hề có chứng cứ cho rằng anh túc không gây hại làm chết người. Vậy phải chăng anh ta đang cố ý chống lại Nhà nước và còn cố tình hại chết người khác nữa ?

Seobie, đoá quỳnh hương xinh đẹp của anh...

Em bảo em thích vẻ dịu dàng chung thuỷ của quỳnh hương, thích sự quyến rũ nồng nàn của anh túc và cả câu chuyện tình đau khổ của nó nữa.

Những bông hoa anh túc vô tình làm hại người mình yêu.

Nhưng anh, anh không phải anh túc !

Anh không hại em !!

Em yêu thương chúng như vậy.

Không lẽ nào, chúng là nguyên nhân...

YoSeob ahh... Em có nghe anh nói không đấy ?!

Anh chỉ biết ngồi thừ sau vành móng ngựa. Nước mắt lại tiếp tục rơi. Lã chã từng giọt rỉ vào kẽ miệng. Mặn đắng..! Anh không nói gì suốt buổi, đờ đẫn như cái xác không hồn chực chờ người ta đưa đi an táng.

Seobie... Anh phải gặp em !! Anh phải thoát khỏi nơi này !

Anh nhào tới dùng đôi tay bị trói bóp chặt cái thanh gỗ, điên cuồng giật mạnh nó trong vô vọng mà gào thét...

- YoSeob... Tôi phải gặp cậu ấy ! Cầu xin các người, tôi xin các người đấy!! Hãy để tôi gặp cậu ấy..!

... Chỉ một lần thôi, làm ơn... Đừng để cậu ấy ra đi một mình như vậy!

... Seobie chẳng còn ai khác ngoài tôi cả.

... Xin hãy cho tôi được nhìn thấy em ấy, lần cuối cùng...

... Hưh.. hưh...

Anh vỡ oà trong tiếng nấc thương tâm giữa phiên toà băng giá. Phút chốc mọi thứ như ngừng hẳn lại. Tất cả đau đớn nhìn anh, bản thân cũng như cảm nhận được phần nào cảm giác rạn vỡ nát vụn tận thẳm sâu trong lồng ngực tối tăm.

Thế rồi, toà cũng tạm hoãn để tìm thêm chứng cứ và cho anh trở về lo hậu sự.

...

Thi thể được đưa về nhà. Anh chầm chậm lê từng bước một vào trong.

Anh như hồn ma không siêu thoát, vất vưởng chập chờn sau đêm giông bão đầy bi kịch. Nửa muốn chạy thật nhanh vào mà ôm chầm lấy em, siết chặt lấy cơ thể nhỏ bé vẫn đêm đêm cuộn tròn trong lòng để anh hít hà mùi hương quen thuộc từ mái tóc đen mềm mại. Nửa anh lại sợ phải đối mặt với sự thật, anh sợ trước mắt anh, bất động trong vòng tay anh không phải là hình hài thân thương ấy mà là... một thi thể đã tái xanh lạnh toát tự bao giờ ! Anh... không muốn !!

Em lại xuất hiện trước mắt anh, vẫn giản dị trong chiếc áo len trắng thường ngày. Anh mừng rỡ chạy tới ôm chầm lấy. Cơ thể em... lạnh như băng tuyết, không hơi thở, không nhịp tim, không dấu hiệu của sự sống.

Đừng như vậy mà Yoseob. Trả lời anh đi làm ơn !

Em lạnh lắm phải không ?

Anh để em tựa vào lòng, ôm trọn rồi khoác vội chiếc áo của mình lên người em nhưng, sao thế này?? Cơ thể lạnh lẽo vẫn đông cứng, mắt nhắm nghiền...

Em ngủ say quá rồi đó Seobie à.

Chồng em về rồi đây này.

Đừng cứ im lặng như vậy.

Anh xin em đấy !

Đừng để anh phải nói chuyện một mình...

Anh... sợ lắm !!

Anh lại khóc... Thứ nước mắt yếu đuối bất lực này, từ khi nào chúng cứ ào ạt tuôn trong vô thức mà giẫm nát cõi lòng anh vậy..? Em bảo anh phải làm thế nào để có thể tin vào hiện thực nghiệt ngã này đây ?!

Sáng hôm nay, suốt đoạn đường dài lái xe về nhà, lòng anh vẫn phơi phới thầm niềm hạnh phúc ấm áp khi nghĩ đến bóng dáng nhỏ xinh đang chờ đợi anh bằng một nụ cười ngô nghê rạng rỡ. Đôi mắt trong veo cùng cánh môi yêu kiều sẽ cứ liến thoắng vừa nói chuyện với anh vừa loay hoay với những bông hoa xinh đẹp. Em sẽ nấu món ramen khoái khẩu của chúng mình và suốt cả ngày cứ quanh quẩn bên anh, nụ cười chẳng bao giờ tắt trên dung mạo thiên thần ngay cả khi chìm vào giấc ngủ say trong vòng tay siết chặt...

Trong cơn mê, em vẫn sẽ nhớ đến anh chứ, Seobie ?

Em có nhìn thấy anh đang ôm em không này ?

Chẳng phải em từng bảo em thích được mãi như vậy mà ?

Em bảo chúng ta sẽ xây một ngôi nhà nho nhỏ giữa đồi quỳnh hương vĩnh cửu, chỉ mỗi hai ta... ở bên nhau suốt đời, phải không ?

Anh nhớ hết chứ, làm sao mà anh quên được. Nhớ cả những lúc em ngây ngô tắm mà để quên quần áo ở ngoài rồi chạy vụt sang phòng lấy thế là để anh thấy được. Anh chỉ sợ Seobie bé bỏng vụng về của anh xấu hổ rồi lại dỗi nên mới vờ lờ đi như không hay biết gì thôi.

Anh nhớ cả những khi anh say vòi em kể chuyện cổ tích. Em kể cho anh nghe về sự tích hoa anh túc, về mối tình tương tư mù quáng chỉ mang đến cho thế gian tai hoạ. Anh sợ Seobie của anh, đoá hoa nhạy cảm với một tâm hồn thánh thiện sẽ lại nghẹn ngào nấc khẽ những dòng lệ đắng cay cho kiếp hoa tội nghiệp, nên mới im lặng mà giả vờ ngủ say.

Em có muốn được vòng tay anh... ôm mãi thế này không ?

Anh sẽ không để em lang thang một mình trên đồi quỳnh hương ấy đâu. Sẽ cô đơn lắm đấy..!

- Yong JunHyung, cậu đừng suy nghĩ dại dột đấy! Cậu cứ thế này YoSeob sẽ đau lòng lắm có biết không?!

- JunHyung à, cậu hãy để Seobie yên nghỉ đi. Cậu ấy mệt rồi. - DongWoon nắm cánh tay anh kéo đi, thật khó chịu... - Cậu phải để người ta liệm YoSeob chứ! Cậu không thể cứ ôm cái xác chết mà thẫn thờ mãi được !

Anh vùng mạnh tay. Nói bậy bạ cái gì thế?! Seobie của anh... chỉ là đang ngủ thôi.

- Woonie à, cậu nói vậy chỉ càng làm JunHyung thêm đau lòng thôi.

- Phải vực cậu ta dậy mà đối diện với sự thật chứ?! Cứ tự lừa dối bản thân vậy thì có ích gì??

HyunSeung thở dài kéo DongWoon rời đi.

- Chúng ta cứ để cho cậu ấy bình tĩnh lại đã, dù gì cũng là lần cuối cùng... cậu ấy được ở bên cạnh Yoseob.

Mặc kệ bọn họ nói gì.

Anh sẽ không bao giờ buông em ra đâu, Seobie à !

...

Những nụ hoa mỏng manh đã khắc khoải lìa cành, nhưng anh mãi vẫn yêu em, anh mãi chỉ yêu em.

Những đoá hoa héo mòn đã rụng rơi tan nát, nhưng em vẫn trong anh, ngự trị, chiếm trọn con tim này.

Những bông hoa úa màu đã lụi tàn chóng vánh, nhưng anh vẫn yêu em, anh mãi chỉ yêu mỗi em.

Những cánh hoa nhạt nhoà đã tan tác mờ phai, nhưng em vẫn là tất cả trong anh, ngự trị, chiếm trọn trái tim này.

Em là cả thế giới lấp đầy ánh sáng trong anh, là đoá quỳnh hương duy nhất của cuộc đời anh vậy mà...

Tất cả đã chấm dứt, vòng tay em ấm áp ôm lấy anh chỉ còn là chốn thiên đường mộng ảo.

Kết thúc thật rồi. Bàn tay nhỏ bé dịu dàng phủ đỏ má anh bằng cái chạm êm ái tuyệt vọng, khẽ khàng từng tiếng nấc nghẹn ngào. Đớn đau...

. . .

Và cứ thế, ngày cứ trôi, đêm lại qua đi.

Người ta lại bắt anh, tra cái còng cực hình vào tay anh, kéo em ra khỏi anh một cách thô bạo và tàn nhẫn. Anh không muốn thế đâu YoSeob à. Là anh bất lực không bảo vệ được em. Là anh vô dụng mới để em phải nằm bất động trong cái hòm gỗ đó, vùi xác thân vào sâu dưới lớp đất tối tăm buốt lạnh. Anh xin lỗi...

Ngồi trước nấm mồ mới đắp, thơ thẩn ngắm nhìn nụ cười tươi tắn của em trên bức di ảnh, anh vẫn nghĩ rằng em chỉ đang đi chợ hay vi vu trong siêu thị giữa lòng Seoul nhộn nhịp, mải mê với những món ăn mà anh thích...

Về với ngôi nhà kính rực rỡ muôn hoa của chúng mình. Là anh phải khẩn khoản nài xin bọn họ mới cho về được một chút để mang nguồn nước mát trong sưởi ấm những chiếc cành cô liêu buồn tẻ. Khi em vắng nhà, anh phải chăm sóc mái ấm của chúng ta cho thật tốt để lúc em về... chúng vẫn thơm ngát toả hương.

- Hết giờ rồi Yong JunHyung! Chúng ta phải quay lại thôi không thì chúng tôi sẽ bị khiển trách đấy!

Chiều rồi đấy YoSeob. Em đi đâu cả ngày không về? Anh... nhớ em lắm !

Trở về với bóng tối u uẩn chốn ngục tù, anh vô hồn ngồi đếm thời gian, chờ đợi bản án tử hình dành cho mình và... chờ cả em nữa.

Ngày thứ 2 kể từ hôm chôn cất...

Anh mệt lắm YoSeob. Anh thèm được ăn... món em nấu !

Ngày thứ 3...

Đêm ở đây lạnh buốt. Anh co ro lạc lõng, vì không có em bên cạnh.

Ngày thứ 4...

Trái tim ngổn ngang những thương tổn này, bắt đầu ngấm dần cảm giác mất em rồi đấy.

Ngày thứ 5...

Anh nhớ em... nhiều lắm ! Em đã thật sự không còn bên anh nữa sao ?!"

. . .

- JunHyung à. Cậu tỉnh táo lại đi! YoSeob thực sự đã chết !

- ...

- Việc cậu cần làm bây giờ là rửa oan cho chính mình! Dù không biết YoSeob ra đi vì lí do gì nhưng bọn mình tin cậu.

- HyunSeung, tôi... nhờ cậu và DongWoon chuyện này được chứ ?!

. . .

Ngày thứ 7...

- JunHyung này, bọn mình thấy lạ là tại sao DooJoon lại đến nhà kính làm gì? Anh ta cứ có vẻ lén la lén lút.

- Các cậu hãy cử người theo dõi hắn... Yoon DooJoon chắc chắn là kẻ chủ mưu !

- À phải rồi, lúc tụi này đang chăm sóc hoa thì có một thanh niên tên là... là gì í Seungie?

- Lee KiKwang.

- Phải rồi! Hắn ta đến tìm YoSeob nên bọn mình kể cho hắn nghe về sự ra đi chưa rõ lí do của YoSeob và việc cậu bị bắt giam oan uổng thì hắn quay lưng đi tức khắc mà không nói lời nào.

- Cậu biết KiKwang là ai không JunHyung?

- Không, mình chưa từng nghe Seobie nhắc đến.

- Hắn trông rất bảnh bao, tướng mạo lại đẹp, đi xe mô tô... chẳng biết là người thế nào nữa.

- Woonie! Cậu... mê hắn rồi à?!

- Aigoo cậu có bị điên không? Đẹp trai phong độ như mình sao có thể mê cái tên mặt-ngố đó hả ?!

...

"YoSeob à, anh nhất định sẽ trở về tiếp tục chắp cánh cho giấc mơ của chúng mình !"

. . .

Ngày thứ 9...

"Lee KiKwang, người yêu cũ của em đấy.

Biết cả ước nguyện của em và muốn anh thực hiện.

Có nên cho anh ta thay thế luật sư của anh không Seobie?!"

...

- Hãy giúp mình hợp tác với Lee KiKwang!

- Cậu khỏi phải nói! Hắn đi tìm tụi mình ban sáng và nói hết cả rồi. Bọn mình sẽ cố gắng!

- Được, vậy hãy bắt đầu từ trụ sở xét nghiệm máu Seoul...

. . .

Ngày thứ 10...

- Không được rồi. Bọn mình đi dò hỏi và kiểm tra toàn bộ hồ sơ xét nghiệm máu ở đó đều không có! Ottoke?!

- Các cậu đã về nhà lục kiếm giấy xét nghiệm chưa ?

- Rồi. - DongWoon thở dài mệt mỏi - Hai đứa bới tung cái nhà theo lời hắn ta, mệt muốn bở cả hơi tai rồi hắn mới bảo có lẽ... bị DooJoon lấy đi mất rồi!

- Jinjja? Nhưng mà, - JunHyung thì thào - mấy ngày qua tôi đã tập trung nghiên cứu và cuối cùng, đã thành công.

- Thành công? - DongWoon hỏi khẽ.

- Bằng thông tin mày mò được cùng công thức sẵn có, tôi đã có thể chứng minh anh túc không hề chứa độc tố gây chết người. Các cậu... đem nó đến viện kiểm sát để chứng thực được chứ ?

- Chắc chắn rồi!

- Cẩn thận không được để lọt vào tay Yoon DooJoon...

JunHyung lén đưa cho cả hai một xấp giấy được ghim cẩn thận, HyunSeung nhanh chóng đón lấy và luồn vào bên trong áo khoác.

- Thứ này quan trọng không kém kết quả xét nghiệm của YoSeob nên nhất định phải thành công!

Ba người nhìn nhau gật đầu rồi HyunSeung và DongWoon lẳng lặng rời khỏi.

...

"YoSeob, anh hứa... anh sẽ làm được !

Ngày mai lại diễn ra phiên toà. KiKwang sẽ là luật sư của anh.

Anh có nên tin anh ta không? Anh vẫn chưa biết gì về anh ta cả Seobie à...

Anh nên tiếp tục làm gì đây?

Hãy tiếp thêm cho anh sức mạnh, nhé!

Anh nhớ em lắm. Quỳnh hương của anh..."

. . .

Ngày thứ 11...

- Thưa Quý toà! Chỉ dựa trên những chứng cứ hiện tại thì vẫn chưa đủ cơ sở để kết tội bị cáo Yong JunHyung! Xin toà cho phép mời nhân chứng Jang HyunSeung và Son DongWoon - hai nhân viên cùng nhóm nghiên cứu của bị cáo đồng thời cũng là bạn của YoSeob để chứng minh việc trồng anh túc hoàn toàn là do cậu ấy tự nguyện.

...

- Xin Quý toà cho chúng tôi thời gian! Chúng tôi sẽ tìm thêm chứng cứ thuyết phục hơn trong thời gian sớm nhất để trình diện cho toà trước khi đi đến quyết định cuối cùng!

...

"YoSeob à, Lee KiKwang quả thực rất giỏi. Y đang tìm cách đánh lạc hướng Yoon DooJoon và kéo dài thời gian kết án. Anh ta giống như điều khiển cả phiên toà vậy.

Sao em... lại không chọn anh ta?

Là em cảm giác được định mệnh sẽ gặp anh sao?

Nếu như lúc trước em chọn anh ta, thì sao nhỉ?

Phải chăng chúng ta... sẽ không có kết cục thế này ?

À không. Là em giúp anh tiếp tục ước mộng còn dang dở.

Em là thiên thần chắp cho giấc mơ anh đôi cánh đấy. Quỳnh hương à !"

. . .

Ngày thứ 16...

- Thưa toà, trong vòng 5 ngày qua thực sự... rất khó để tìm ngay được chứng cứ. Vì thời gian ngắn ngủi nên tất cả vẫn đang trong quá trình điều tra.

- Anh Lee KiKwang! Vụ án này cho tới nay đã kéo dài hơn nửa tháng mà vẫn chưa tìm được bất cứ thứ gì chứng minh Yong JunHyung vô tội hoặc chỉ là giảm án trong khi chứng cứ kết tội thì lại có cả. Anh cố kéo dài thời gian kết án thì cũng chẳng giúp được gì cho anh ta đâu !

- Thưa ngài Kim MyungSoo, đây là việc liên quan đến tính mạng, danh dự và sự nghiệp của cả một đời người nên tuyệt đối không thể qua loa. Vả lại, nếu nghiên cứu lai tạo của Yong JunHyung thành công nghĩa là sẽ tạo ra được một giống loài mới có sức sống mạnh mẽ mở đầu cho những bước phát triển vượt bậc của công nghệ tế bào thực vật trên toàn thế giới.

- Trước toà án và pháp luật chỉ có sự tuyệt-đối chứ hoàn toàn không thể đề cập đến hai từ "nếu-như" được luật sư Lee ạ!

...

- Phiên toà chấm dứt! Sẽ không có bất cứ phiên toà nào diễn ra về vụ việc này nữa, nhưng kết quả mức án dành cho Yong JunHyung sẽ được cân nhắc và công bố vào đầu tuần sau!

...

"Mọi chuyện đang dần rối lên rồi. YoSeob à em có thấy không?

Chẳng có bất cứ bằng chứng nào giúp được anh cả...

Anh phải làm thế nào đây??!

Giấc mơ của chúng ta, không thể đổ vỡ thế này được..!"

. . .

Ngày thứ 20...

- Ngày mai có kết quả kết án rồi. Rất cảm ơn anh đã giúp tôi. Thật sự cảm ơn...

- Cảm ơn à?! Tôi... chẳng làm được gì cho anh cả. - KiKwang thở dài thườn thượt - Lần thất bại này tôi nhất định sẽ khắc cốt ghi tâm. Anh nên chuẩn bị sẵn tâm lí đi!

KiKwang khó nhọc chống hai tay lên bàn đỡ cả cơ thể đứng dậy, cảm giác mệt mỏi như đang ghì chặt lấy anh mà đè nén dồn ép. Dường như mọi nỗ lực cố gắng của con người đều chẳng bao giờ chiến thắng được gọng kìm kiểm soát tàn khốc của vòng xoáy của vũ trụ thế nên, việc gì đến cũng phải đến...

>>>>> DooJoon's POV <<<<<

Yong JunHyung! Lần này anh chết chắc rồi.

Để xem còn ai có thể cứu anh! Tên luật sư Lee KiKwang ấy... hờ, cứ tưởng giỏi giang lắm, hoá ra cũng chỉ là thành phần nghiệp dư bịp bợm !

Hãy cứ tận hưởng những ngày tháng mọt gông trong tù đi!

Dám giành YoSeob với tôi à?

Dám vênh mặt vơi tôi ư??

Cuối cùng thì cậu ấy cũng đâu có thuộc về anh?! Hahaha...

>>>>> End DJ's POV <<<<<

...

"Cuộc sống phải đếm từng ngày không có em bên cạnh... thật kinh khủng.

Anh phải làm gì để tiếp tục nó..?!

Em mất đi mang theo bao hi vọng, cuộc đời, và cả giấc mơ đôi mình..."

...

"Em xuất hiện trước mắt anh, đang ở nơi ấy... trên con đường đầy lá rụng và xác hoa rơi. Rồi em cười, nụ cười thanh thoát nhẹ nhàng. Ánh mắt trìu mến đang nhìn anh, thật ấm áp... 20 ngày, 20 ngày mà đằng đẵng tựa hồ những 20 năm. Suốt khoảng thời gian dằng dặc, anh không được nhìn ngắm đôi mắt biết cười, đôi mắt to tròn trong vắt. Anh thực sự, thực sự rất nhớ. Anh mải miết chạy dọc theo con đường mòn trải dài đến tận chân đồi giữa đêm thâu mát rượi bóng sương mềm. Nhưng rồi ánh bình minh... lại ló dạng ! KHÔNG!! Những đoá quỳnh hương rực rỡ sẽ lại lụi tàn và em... sẽ lại khóc. Anh hớt hải quay lại, cầu xin những cánh hoa kia đừng héo úa, khẩn xin chúng đừng rụng xuống để nước mắt em... cũng không phải tuôn rơi! Bất chợt, anh nếm thấy vị mặn nơi đầu môi, là nước mắt... nước mắt anh đang quyện hoà cùng nỗi đau xót và cảm thương vô cùng tận. Và rồi, ánh nắng cuối cùng cũng ngập tràn trên mặt đất nhưng... những cành quỳnh hương vẫn đua nhau khoe sắc, thoả sức toả hương và mạnh mẽ chống chọi với sức nóng như thiêu đốt của mặt trời ! Anh vui mừng khôn xiết ! Là quỳnh hương vĩnh cửu, là tình yêu muôn đời của đôi ta... Anh quay lại tìm kiếm em nhưng mà... Em đâu rồi ?! YoSeob !! Em phải ở đây ngắm quỳnh hương vĩnh cửu cùng anh chứ..?? Sao em lại... thất hứa?! Sao em không cùng anh xây tiếp ước mơ ?! Sao em lại bỏ anh một mình..?! Dù chỉ là giấc mơ cũng xin em, làm ơn đừng đi mà... Cầu xin em đấy !"

. . .

Ngày thứ 21...

"Hôm nay là ngày kết án. Đám cảnh sát xộc vào lôi anh đi, có lẽ là đi lãnh án. Từng bước từng bước, anh lê đôi chân rã rời trên mặt sàn lạnh lẽo và... nghĩ đến em. Một chút buồn, chút vấn vương tuyệt vọng, lại có chút vui mừng. Giấc mộng đẹp của hai ta... sẽ chấm dứt tại đây, vĩnh viễn! Anh đang bước dần đến bến bờ vực thẳm, để lao xuống, để gặp em... Đúng. Anh quyết định sẽ đi tìm em, tình yêu của anh. Mặc kệ mấy bông hoa bất lực ấy vì dù có muốn... anh cũng chẳng thể tiếp tục được nữa. Anh sẽ đến với em, đoá hoa đẹp đẽ nhất cuộc đời anh, cuộc đời của một Yong JunHyung thảm bại..."

...

"Chuyện gì vậy..? Sao họ lại đưa anh đến toà án? Chẳng phải sẽ không còn phiên toà nào nữa sao?!

Mặt KiKwang lạnh tanh nghiêm nghị hướng về phía thẩm phán. Lòng anh chợt lấp loé một tia hi vọng nhỏ nhoi như kẻ đang lao tự do xuống vực mấp mé sa tuột vào lòng đất chợt nắm được sợi dây thừng ở đâu đó vụt ra. Toà hôm nay đông đúc lạ thường. Giọng KiKwang điềm đạm cất lên làm im bặt tiếng ồn từ những hàng người đi dự:

- Thưa quý toà, vì sự chậm trễ này nên tôi sẽ trực tiếp vào thẳng vấn đề để không làm phiền toà quá lâu! Đầu tiên, - y giơ cao một tấm giấy - đây là kết quả xét nghiệm máu của Yang YoSeob, nạn nhân chết với nguyên nhân kết luận từ phía toà là "ngộ độc anh túc".

Mẩu giấy được truyền đến viên chánh án, KiKwang tiếp tục:

- Trên đó ghi rõ ngày... tháng... năm... Yang YoSeob đi xét nghiệm máu do nhận thấy mình mắc triệu chứng xuất huyết và thoái hoá đường ruột ngày một trầm trọng. Điều này chứng tỏ bản thân Yang YoSeob ban đầu đã có bệnh. Ung thư máu giai đoạn cuối hoàn toàn không có thuốc chữa, vì giấu giếm chồng mình là Yong JunHyung nên không chịu phẫu thuật, khối u tồn đọng ở mạch máu làm nghẽn mạch gây nên cái chết...

- Luật sư Lee KiKwang, làm sao anh biết được điều này? Có thực sự tờ giấy xét nghiệm này đáng tin cậy?

- Vì Yang YoSeob không có người thân nên có thể nói ngoài Yong JunHyung và đồng nghiệp của y thì chỉ còn ông Jung KyuShin - khách hàng quen là thường nói chuyện. Theo lời kể mà tôi đã trình cho toà, ngày... tháng... năm... ông Jung trông thấy cậu Yang đến phòng khám tư ở Seoul trong lúc đi giao hoa cho khách vì vậy nên không hỏi chuyện được, đến khi tin tức về cái chết của Yang YoSeob xuất hiện trên báo thì ông Jung mới đến viếng mộ và cùng lúc gặp tôi.

Cả phiên toà nháo nhào nhìn nhau, bàn tán xôn xao nhưng KiKwang không dừng lại ở đó:

- Còn nữa, Yong JunHyung đã chứng minh được rằng nhựa hoa anh túc không gây chết người dù nó có chứa chất gây nghiện! Đây là bản chứng thực thí nghiệm của bị cáo vừa được gửi về từ Trụ sở Nghiên cứu hoa Quốc tế. Sau đây, tôi xin toà cho phép mời một nhân chứng để làm sáng tỏ một vụ việc quan trọng hơn!

...

- Ông Choi JinWoo - vị bác sĩ khám nghiệm tử thi của nạn nhân YoSeob! Xin hỏi ông sau khi việc khám xác cậu Yang hoàn thành, có ai đến gặp ông để nói về chuyện đó không?

- C.. có...

- Ông có thể cho chúng tôi biết danh tính của người đó cùng nội dung cuộc trò chuyện của hai người ?

- Là... Yoon DooJoon ! Anh ta bảo tôi phải khai báo với mọi người rằng cái chết của Yang YoSeob là do ngộ độc anh túc.

- Anh ta bảo làm gì ông cũng làm ?! Hay là anh ta đổi cho ông thứ gì?

- Không, không phải..! DooJoon... nói rằng anh ta là tay trong của cảnh sát và hiện đang làm nhiệm vụ gài cho một tên tội phạm vào tròng nên cần tôi giúp đỡ.

- Anh ta làm thế nào để chứng minh cho ông tin?

- Anh Yoon có đưa tôi xem cấp hiệu của cảnh sát nhưng tôi chưa kịp nhìn thì đã rút ngay lại. Tôi sợ làm lỡ việc của cảnh sát sẽ bị trách phạt nên... làm theo. Thật sự tôi không biết gì cả... - nhìn về phía toà giọng khẩn khoản - Thật đấy! Tôi chỉ có ý muốn giúp cảnh sát thôi chứ không trao đổi gì với anh ta hết.

- Thưa toà, vậy tất cả đều đã rõ! Yoon DooJoon mới là kẻ sắp đặt tất cả và thân chủ Yong JunHyung của tôi hoàn toàn vô tội, không giết người, không phạm luật cấm và hoa anh túc cũng không có độc. Xin toà sớm phán xét công bằng để trừng trị thích đáng kẻ phạm tội !

...

- KiKwang, làm sao mà trong một ngày cậu có thể điều tra ra mọi việc, lại còn có cả nhân chứng nữa?

- Thật ra điều đó cũng chỉ để lấy lại tờ giấy xét nghiệm của Seobie thôi. Do Yoon DooJoon không cẩn thận nên bị tóm.

- Anh thuyết phục nhân chứng thế nào vậy? Tôi không tin Yoon DooJoon chỉ đơn giản lừa ông ta bằng cách đó ?

- Hmm... - cười.

>>>>> FLashBack <<<<<

- Ông Choi, ông có biết giấu giếm chuyện này là đánh đổi cả mạng sống của một con người không?

- Nhưng tôi... không thể. Xin anh đấy Luật sư Lee. Để tôi yên đi..!

- Ông là Bác. Sĩ. cơ mà ?!

>>>>> End FlashBack <<<<<

... Cuối cùng tôi điều tra được rằng, Yoon DooJoon uy hiếp bác sĩ Choi bằng việc sẽ phanh phui chuyện ông ta làm bằng cử nhân giả cho con trai mình nên tôi cũng chỉ là mượn dao giết người, dùng cách đó để uy hiếp lại ông ta đồng thời đảm bảo sẽ không ai biết được việc đó bảo toàn danh dự cho ông ấy.

- Anh đúng là... còn tạo lời khai giả nữa!

- Suỵt, nhỏ thôi! Nếu không làm thế anh nghĩ ông ta có dám ra mặt không? Dù sao thì mọi việc ổn cả rồi. DongWoon và HyunSeung cũng đã cho người nhét cái cấp hiệu giả vào người DooJoon, có thể gọi là thập toàn vẹn mĩ!

- Anh là luật sư mà lại...

- Đừng nghĩ vậy! Tôi chỉ giữ công bằng chứ không thiên về pháp lí. Trên đời đâu phải cứ thiện gặp lành và ác thì gặp dữ !

- Anh nói cũng phải. Mà DongWoon và HyunSeung đâu cả rồi?

- Họ cùng cảnh sát đi bắt Yoon DooJoon rồi. Có lẽ giờ đang ở sân bay.

...

- How's everything going, JunHyung?

- Annyeong-haseyo. Cho hỏi hai người là...

- Chúng tôi là đại diện của Trụ sở Nghiên cứu hoa Quốc tế muốn đến gặp anh để trao đổi vài việc.

...

- Nói chuyện gì lâu thế? Họ mời anh sang làm ở chỗ họ đúng không? Tôi biết ngay mà JunHyung, người như anh phải được khai thác đúng cách !

- Tôi từ chối rồi.

- Gì cơ?! Sao vậy JunHyung? Cơ hội ngàn vàng này sẽ không đến lần thứ hai đâu!?

- Seungie, cậu biết mà! Tôi vẫn còn lời hứa phải thực hiện... với YoSeob !

----------<><><>----------

- Ya Son DongWoon!! Cậu tính suốt ngày cứ bám dính lấy hắn thế à?? Không làm việc nữa à??

- HyunSeung ơi huhu... không biết đâu! Hình như mình... nghiện hắn mất rồi í ! Sao lúc nào trông hắn cũng lạnh lùng... một cách quyến rũ như thế ?!

- Èo.

- Tức thật! Đã bảo cậu đi bắt DooJoon một mình đi không chịu, làm mình không được xem giây phút uy phong của KiKwang trước toà rồi. Chắc hẳn phải đẹp trai toả sáng lắm...

- Cậu điên rồi Son DongWoon! Cậu là đàn ông con trai đấy?! Lúc trước là ai nói với tôi gái bám đầy chân mình đấy hả? hả??

- Mặc kệ chứ! Thì sao nào?! Ai bảo cùng là con trai thì không đến được với nhau?! JunHyung với YoSeob cũng yêu nhau đắm đuối đấy thôi..!

----------<><><>----------

"Lái xe chầm chậm dọc con đường về ngôi nhà thân thương.. cuộc sống trở về bình lặng lại làm cõi lòng anh thấy trống vắng. Từng hàng cây nơi ngõ vắng như vẫy tay vội vã.. Người đi mang theo lá úa phủ rơi kín con đường. Và, dường như bóng dáng quen thuộc đang đứng đó, bên dưới cánh cổng nhà kính đợi anh về...

Dừng xe lại nhưng không thấy em đâu nữa. Phải rồi, em đã chẳng còn ở đây nữa rồi. Giờ thì cảm giác ấm áp nơi thiên đường có em... cũng dần trở nên lạnh lẽo.

Việc đầu tiên anh làm là bón nước cho mấy chậu hoa trong vườn. Em yên tâm! Anh sẽ chăm sóc chúng thay em.

Nhìn ngắm những chiếc cành quỳnh hương lớn nhanh tươi tốt, anh tự hỏi... Nếu chỉ để lung linh toả sáng trong vài phút ngắn ngủi của cuộc đời thì hoa ơi, cố chóng nở làm chi để rồi ngay sau đó... sẽ rồi tàn lụi ?!

Anh ngồi xuống bê chậu hoa mà em yêu thích nhất lên ngắm. Chợt... có thứ gì màu đỏ rơi xuống đất. Là một phong thư... Của em sao Seobie ?!

"JunHyung à! Khi anh đọc bức thư này thì có lẽ em đang đứng ở đâu đó quanh anh thôi, nhưng mà... đừng tìm kiếm em ! Em sẽ chỉ ngắm nhìn anh từ một khoảng cách rất gần, hãy để em được như vậy nhé. Sở dĩ em giấu anh chuyện mình bệnh là vì không thể tạm ngừng dự án nghiên cứu của chúng ta. Đừng nghĩ là vì anh mà là do em. Em cũng thích quỳnh hương dù nó chóng nở sớm tàn nhưng đã để lại cho đời một tuyệt tác, một sắc hương mê hoặc. Bên dưới bức thư này là bản sơ đồ chứng minh anh túc không chứa độc tố gây hại cho người phòng hờ có người đổ oan cho anh. Em giỏi không? Em khám phá ra trong lúc lai quỳnh hương với anh túc mà bị hắt hơi do phấn hoa bay vào mũi đấy. Thế mà lúc đó em còn tưởng mình sắp chết nữa cơ. ^_^

Cười lên nhé JunHyung! Em thích nụ cười dịu dàng của anh, thích ánh mắt lạnh lùng bắt em đi ngủ sớm, thích cuộn tròn trong vòng tay anh mỗi khi sấm chớp ngoài trời. (Chuyện em sợ sấm sét là xạo anh đấy! Ghê chưa?!!) Hãy đừng nghĩ là em đã mất mà... hãy cứ nghĩ rằng em đang vô hình bên cạnh anh thôi. Em sẽ quan sát anh từng ngày, từng ngày và chờ đợi cái ngày được nhìn thấy đồi quỳnh hương vĩnh cửu. Tạm biệt anh..!

Quỳnh hương của anh, Yang YoSeob."

Người ơi, chỉ một lần sau cuối... Em không thể ôm chặt lấy anh dù chỉ một lần sao? Anh ôm lấy bức tâm thư vào lòng mà nghẹn ngào trong nước mắt. Em đã vì anh mà chuẩn bị tất cả. Quỳnh hương của anh, em quá đỗi ngọt ngào và sâu sắc. Làm sao em, làm sao có thể... sao chẳng nói một lời đã vội vã ra đi ?!

Người ơi, anh không cần, không cần một bông hoa sắc hương vĩnh cửu, chỉ cần một nhánh quỳnh hương không bao giờ nở để không phải chóng vánh lụi tàn mà rời xa anh. Đừng để anh một mình. Thế giới không còn em, nó hơn cả địa ngục. Cầu xin em quay về, hãy để anh là người ra đi, để anh ích kỉ một lần, và không phải sống những tháng ngày vô nghĩa...

Đã ra đi tự bao giờ, không đến nữa sao ?!

Những nụ hoa mỏng manh đã khắc khoải lìa cành.

Những đoá hoa héo mòn đã rụng rơi tan nát.

Những bông hoa úa màu đã lụi tàn chóng vánh.

Những cánh hoa nhạt nhoà đã tan tác mờ phai.

Bông hoa đã ra đi chỉ để lại một chiếc lá.

Nước mắt ướt đẫm trên cành cây héo khô.

Chỉ còn lại tiếng gió heo hắt.

Trên cành cây xơ xác ấy.

Giờ chỉ còn lại một chiếc lá lẻ loi.

Áng mây kia che khuất cả ánh trăng tròn.

Chỉ nỗi cô đơn vẫn vây kín quanh đây.

Trong tiếng chim một đêm hiu quạnh.

Chiếc lá yếu ớt cuối cùng ấy cũng đã lìa cành.

Dẫu thế anh vẫn xin nguyện cầu, dù ở bất cứ nơi đâu em cũng được bình yên và hạnh phúc.

Dù ở nơi xa xôi ấy thì hoa kia xin hãy nở.

Hãy nở một đoá hoa rực rỡ mãi trong lòng anh...

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top