Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Lo lắng và ghen tuông...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xem phần kết của tập 6 "The Face", Hương không khỏi giận mình...Nhìn những giọt nước mắt của Khuê- cô gái mà Hương vẫn luôn hứa sẽ bảo vệ, sẽ yêu thương ấy, cô không thể ngừng rơi nước mắt...Lại một lần nữa cô khiến Khuê phải buồn, phải khóc. Dù ngày quay tập 6 cách đây đã khá lâu, cảm giác tội lỗi lại ùa về như chỉ mới. 

Thực ra đây cũng chỉ là một chiến thuật của Hương để có thể lấy Kim Chi về đội của mình. Cô làm thế, một phần cũng vì tính cạnh tranh của cuộc thi, nhưng một lý do khác nữa, cô muốn cách ly Khuê khỏi những người con gái đẹp khác, được bao nhiêu hay bấy nhiêu- thực là một suy nghĩ nhỏ nhen, Hương biết, nhưng tình yêu mà...Không ích kỷ sao được!

Đột nhiên điện thoại Hương rung lên: "Bé Khuê" đang gọi.

- Sao lại gọi đúng lúc này cơ chứ? Chẳng lẽ cô ấy lại muốn hỏi tội mình ư...

Hương chần chừ chưa nghe máy. Dù mạnh mẽ là thế, nhưng Hương có một điểm yếu là rất sợ phải nhìn thấy nước mắt. Nhưng đúng là cuộc đời trớ trêu khi người yêu của cô lại là một cô nàng mau nước mắt vô cùng... Hương cũng sợ Khuê cằn nhằn nữa, những khi như vậy nàng ta chỉ kiếm cớ làm nũng, chẳng cần biết Hương có đang mệt hay không...

Sợ chần chừ mãi Khuê lại giận mình, Hương nghe máy, nhưng chưa kịp lên tiếng thì đầu dây bên kia đã có tiếng sụt sùi:

-...Chị là đồ đáng ghét!!!...Chị không có thương em... Em ghét chị!!!!- Khuê ấm ức

Hương hơi hoảng khi nghe câu nói ấy "Chị không có thương em"- mỗi khi muốn làm nũng, Khuê lại nói câu ấy, cô đã quá quen rồi...

- Khuê à...Chị xin lỗi! Nhưng đây là một cuộc thi, Kim Chi là một thí sinh rất mạnh...

- Không... Em không trách chị về chuyện đó...

- Thế sao em lại khóc????- Hương bỗng thấy lo sợ. Nếu không phải vì chuyện kia thì tại sao Khuê Khuê bé bỏng của cô lại khóc cơ chứ?

Khuê càng khóc to hơn, dường như bao nhiêu dồn nén chỉ chờ lúc này để tuôn trào:

- Tại sao khi em bỏ đi chị không giữ tay em lại??????...Đồ vô tâm!!!!!

Hương suýt ngã xuống đất khi nghe câu trả lời của Khuê "Trời ơi, đứa trẻ này còn muốn biến chương trình ăn khách thành drama Hàn Quốc sao?...", nhưng cô vẫn phải xuống giọng an ủi:

- Khuê Khuê à, em thử nghĩ xem, nếu lúc đó chị giữ tay em lại rồi em không kiềm chế được...thì mối quan hệ của chúng ta chắc chắn sẽ bị truyền thông soi mói...Chị nghĩ em hiểu chứ!

- Chị thử nghĩ xem bao nhiêu lần chị nói là muốn cho cả Thế Giới biết chúng ta yêu nhau??? Và em đã tin chị yêu em nhiều nhiều lắm...Vậy mà chị lại hành động như vậy sao????? - Khuê càng khóc to hơn

- Không! Khuê à, em hiểu sai ý chị rồi...- Hương cuống lên, cô sợ chuyện này sẽ đi quá xa

- Còn sai gì ở đây nữa??? Rồi tất cả những điều chị hứa hẹn với tôi chỉ là lời nói gió bay thôi...Đồ dối trá!...

Hương nín lặng, cô biết lúc này mà lên tiếng thì Khuê sẽ càng giận mình hơn. Khuê lại tiếp tục dòng cảm xúc tuôn trào của mình:

- Chị có biết khi chị Hà bảo chúng ta nói chuyện, tôi chỉ chờ chị an ủi tôi, ôm tôi vào lòng không??? Thế mà chị còn ra cái vẻ nghênh nghênh ấy...Tới khi tôi ức quá phải bỏ đi thì chị cũng mặc tôi luôn...Chị không yêu tôi!!! Tôi biết chị chán tôi rồi....

- Không....Không! Khuê! Em làm sao vậy? - Tới đây Hương không thể nhịn nổi nữa- Ngay tối hôm ấy chị đã tới nhà em giải thích rồi cơ mà...Em đã quên sao??? Chị đã nói hết với em, em cũng đã tha thứ cho chị rồi... Tối hôm đó chúng ta còn...

- Tôi không quan tâm! Giờ tôi lại ghét chị rồi!!! Nhìn xem sau khi tôi đi chị thể hiện thái độ như thế nào.....Đồ vô tâm! Đừng có gặp tôi nữa...!!!

- Em quá đáng vừa vừa thôi!!!Em biết là chị nhận vai ác thay em là để...

- Tôi không muốn nghe gì nữa hết!!! Chị đừng có bao biện nữa...!!!!- Nói rồi Khuê cúp máy luôn, không cần biết Hương còn muốn nói gì với mình.

- Khuê....Khuê...-Hương gào vào điện thoại, nhưng đầu dây bên kia chỉ còn tiếng "tút...tút...". Cô toan gọi lại, nhưng rồi lòng tự trọng quá lớn khiến cô nghĩ mình đáng ra không phải chịu những lời trách móc như vậy.

"Vậy mà Khuê nói đã tha thứ cho mình...Hôm ấy hai đứa còn rất vui vẻ...Giờ lại lên cơn rồi! Ai mà chịu nổi cơ chứ..."- Hương ấm ức quá, cô không quan tâm nữa, cô tắt TV rồi trùm chăn ngủ luôn. Nhưng đêm nay thật sự quá khó để Hương có thể chợp mắt...Hình ảnh Khuê cứ hiện về trong tâm trí...Những giọt nước mắt, những tiếng nghẹn ngào ấy, như lưỡi dao cứa vào lòng cô...Hương xoay mình mãi mà vẫn không thể nào gạt được những hình ảnh ấy ra khỏi tâm trí, muốn gọi cho Khuê nhưng lại chần chừ. Giờ này mà mở Facebook ra hẳn còn phải chịu nhiều tổn thương hơn nữa...Nhưng nghĩ thế nào Hương lại mở điện thoại viết:

 "Yêu hay ghét tôi, đối với tôi đều là ân huệ..Nếu bạn yêu tôi, tôi sẽ ở trong tim bạn..Nếu bạn ghét tôi, tôi sẽ ở trong tâm trí bạn..  "

Status này Hương chỉ muốn nhắn gửi tới truyền thông và người hâm mộ, nhưng khi Khuê Khuê-lòng vẫn ấm ức vô cùng, đọc được, cô đã nghĩ Hương viết status này cho mình! 

- Đồ quá đáng!!!!!- Khuê gào lên- Hóa ra chị chỉ là loại người như thế.....!!!!!!!!!

Khuê lập tức chặn số điện thoại của Hương trong máy...Cô định chặn Facebook nữa, nhưng lỡ mai sau có muốn kết bạn lại cũng khó nên thôi...Xong xuôi cô tắt điện đi ngủ. 

Đêm ấy, giấc ngủ đến với Khuê Khuê thật khó, nhưng ít nhất vẫn dễ dàng hơn so với Hương...Phạm Hương cứ ở trạng thái nửa mê nửa tỉnh, chốc chốc lại tỉnh dậy rồi không tài nào ngủ lại được nhanh...

Ngày hôm sau, Hương cũng không tới đón Khuê đi ăn sáng như thường lệ, cô vẫn không nghĩ mình sai tới mức phải "xuống nước" như thế...Rõ ràng là Khuê đang muốn kiếm cớ mà! Nhưng rồi cô nhanh chóng nhận ra, một ngày không được gặp Khuê, không có những cuộc gọi, những tin nhắn quan tâm kia, quả thực là một ngày dài đằng đẵng...Hương làm việc mà không thể tập trung nổi! Cô không còn tâm sức đâu, khi mà chẳng còn gì để chờ đợi khi thời gian trôi qua...Không thể cố làm xong việc rồi tới nhà Khuê đưa cô đi ăn khuya nữa, cũng không thể vỗ về Khuê nếu như nàng ta lại muốn làm nũng nữa...Hơn 8h tối Hương mới xong việc, như một thói quen, Hương lái xe vào dãy phố Khuê ở. Khi đi ngang căn nhà thân thuộc ấy, cô thấy căn nhà vẫn tối om... Hương thực sự lo lắng! Giờ này mọi hôm, trừ những khi đi công tác, lúc nào căn nhà cũng đã sáng đèn. "Em đang làm gì thế Khuê????"- Hương càng hoang mang hơn nữa, cô vội lấy điện thoại gọi cho người yêu bé nhỏ của mình. " Số máy quý khách vừa gọi....". "Lại gì nữa vậy??? Em làm sao rồi Khuê??? Giờ em đang ở đâu cơ chứ?????..."- Hương chỉ biết thắc mắc, cô không hề nghĩ Khuê đã chặn số mình trong máy...

Giờ này Hương chẳng biết tìm Khuê ở đâu...Cô vội vàng gọi đến số của tất cả những người thân quen với Khuê nhưng chẳng ai cho cô một câu trả lời yên lòng. Vừa gọi xong cuộc gọi thứ 12 thì điện thoại sập nguồn, sạc dự phòng cô cũng đã để quên ở nhà...

- Trời ơi!!!!!!!!! Phải làm sao bây giờ????? Khuê ơi......

Hương lái xe đi khắp nơi, tới những nơi hai người thường đến nhưng cũng không thể tìm thấy bóng dáng thân quen của ai kia. Hương cứ như vậy, tới gần 12h đêm cô mới về tới nhà, mệt nhoài...Không còn muốn ăn uống gì nữa, cũng không bận thay đồ, cứ vậy mà nằm dài trên chiếc ghế sofa... Không có Khuê bên cạnh, cô thấy trống trải, cô đơn vô cùng...Một đêm nữa giấc ngủ lại chập chờn khi mà nỗi lo lắng cho Khuê Khuê mỗi lúc một nhiều...

Về phần Khuê, thực ra khi Hương đỗ xe trước cửa nhà và hết lòng lo lắng cho cô, nhà cô đang bị chập điện và Khuê đang lúi húi sửa. Nghe có vẻ khó tin nhưng việc sửa những lỗi điện nhỏ lại rất quen thuộc với Khuê...Món nghề này là Khuê học được những khi nhìn bố cô sửa điện, dần dần cô cũng đã thử làm và thành một "thợ điện nghiệp dư"... Khi Hương vừa phóng xe đi tìm cô thì Khuê cũng sửa xong, căn nhà lại sáng đèn trở lại...Đột nhiên Nathan Lee gọi tới:

- Em đang ở đâu thế?

- Dạ, em đang ở nhà mà anh!

- Thế sao? Vậy mà Hương bảo em không ở nhà...Cô ấy đang gọi khắp nơi để tìm em đấy...- Nathan thông báo

Nghe Nathan Lee nói vậy Khuê cảm thấy mãn nguyện lắm...Cuối cùng cũng có người phải khuất phục dưới trướng mình...Đã thế cô sẽ giận thêm vài hôm nữa cho người ta biết mặt! Lát sau còn vài cuộc gọi nữa tới, đều chung một câu hỏi và một lời thông báo như cuộc gọi của Nathan Lee, càng khiến Khuê cảm thấy hạnh phúc khi biết thực ra Hương quan tâm và yêu thương cô tới mức nào...Cô cũng rất vui vì Hương, dù đang giận nhau nhưng vẫn lái xe qua nhà cô để lo lắng khi nghĩ cô đang ở nơi nào đó chưa về...Nhưng Khuê cũng cảm thấy lo lắng, không biết Hương đã về nhà chưa, còn đi tìm mình không...

Nathan Lee và mấy người khác, sau khi nhận được câu trả lời từ Khuê cũng đã gọi lại cho Hương để báo tin nhưng không được vì điện thoại cô khi này đã sập nguồn, vậy nên cuối cùng cô gái tưởng chừng rất mạnh mẽ của chúng ta, vẫn phải hoảng sợ tự hỏi Khuê đang ở đâu giờ này...

Sáng hôm sau, vừa tỉnh giấc, Hương đã vội đi thay đồ và phóng xe tới nhà Khuê, lúc đó khoảng tầm 6 rưỡi...Nhà Khuê vẫn đóng cửa im lìm. Hương vội chạy tới bấm chuông, gọi mãi mà cũng chẳng thấy ai trả lời..." Chẳng lẽ đêm qua em không về nhà sao Khuê???"- Hương càng lo lắng hơn nữa, cô lại gọi điện cho bao người thì nhận được tin tối qua Khuê có ở nhà..."Vậy giờ này em đang ở đâu được cơ chứ??? Mọi hôm lúc này vẫn đang ngủ chờ chị tới đưa đi ăn sáng mà..."

Hương quyết định ngồi trong xe chờ Khuê. Xe Hương đỗ trước cửa nhà Khuê hơn một tiếng thì cô bỗng thấy có một chiếc xe Camry đen bóng đi tới và đỗ gần đó. Một người đàn ông cao ráo, lịch lãm xuống xe và mở cửa cho Khuê...Hương nóng mặt " Cái quái gì vậy? Sao em đã...". Cô thấy hai người còn đứng nói chuyện vui vẻ một lúc nữa, rồi ôm nhau...

-Đồ dối trá!!!!!!!!! Em không biết tôi sẽ đau đớn thế nào sao...- Hương dằn lòng...Nước mắt cứ thế vô thức tuôn rơi...Vậy mà suốt ngày qua, đêm qua và cả sáng nay, Hương đã nhọc công lo lắng quan tâm cho người ta, vậy mà người ta lại đang vui vẻ bên một người đàn ông khác...

- Em quá đáng lắm...!!!- Khi thấy người đàn ông vào lại trong xe và phóng đi còn Khuê đang bước về phía nhà mình, Hương nghĩ lần này hai người nhất định phải nói chuyện với nhau.

Còn Khuê, sau khi tạm biệt người đàn ông kia, cô nhận ra chiếc xe quen thuộc đang đỗ gần cửa nhà mình..."Hương..."-Lòng Khuê khẽ gọi...Chỉ một ngày không gặp Hương thôi mà lòng cô đã thấy nhớ nhung đến phát điên...Cô nhớ con người ấy, nhớ tất cả những gì thuộc về người ta...Đôi môi, ánh mắt, mùi hương, mái tóc, vòng tay luôn sẵn sòng ôm chặt lấy cô những lúc yêu thương... Nhưng Khuê lại nghĩ tới trò chơi đã vạch ra cho Hương một phen hoảng loạn, cô lại vờ như không biết, cứ thế bước vào cửa...

Đang vặn chìa khóa thì có một bàn tay nắm lấy tay Khuê, Khuê quay lại, vì đã biết trước nên Khuê không hề giật mình khi quay lại và thấy Hương đang nhìn mình với một ánh mắt đầy cảm xúc...Khuê thậm chí còn tỏ vẻ lạnh lùng:

- Chị làm gì ở đây?

- Chúng ta nói chuyện đi...- Hương kìm nén. Nhưng nước mắt vẫn tuôn rơi, và Khuê không khỏi đau lòng khi nhìn thấy một Phạm Hương yếu mềm như thế...

- Chúng ta...còn gì để nói với nhau sao...- Nói rồi Khuê quay đi, tiếp tục mở khóa cửa, cố giấu đi cái bặm môi khi thấy cảnh người cô yêu đang đau khổ nhường nào...

- Còn! Nhiều lắm...- Hương chờ Khuê mở cửa xong liền nắm tay kéo cô gái vào rồi đóng sập cánh cửa sau lưng, khóa lại.

Hương đẩy Khuê ngồi phịch xuống chiếc ghế sofa còn cô đứng trước mặt cô...Khi này nhìn Khuê nhỏ bé trước Hương biết nhường nào...Khuê ném cho Hương một ánh mắt lạnh lùng rồi cô khoanh tay nhìn đi nơi khác...

Hương ngồi xuống bàn kính trước mặt Khuê- thế ngồi của cô khi này vẫn cao hơn Khuê, đủ để Hương cảm thấy mình đang áp đảo người đối diện.

- Người đàn ông đó là ai?- Hương đưa tay quay mặt Khuê ra nhìn đối diện mình

- Chị làm cái gì vậy?- Khuê gạt tay Hương ra, trừng mắt nhìn cô

- Trả lời đi! - Hương gằn giọng

- Là ai thì cũng mắc mớ gì tới chị!

- Tôi cần phải biết! Tôi có quyền được biết!- Hương nhấn mạnh chữ "quyền", cô muốn khẳng định sự sở hữu của mình với Khuê chăng?

Khuê cười lớn, trong lòng lúc này hạnh phúc lắm vì không ngờ khi ghen Hương lại thành ra như thế này. Cô vẫn giả bộ:

- Quyền gì chứ? Chị nghĩ chị là ai? Tối hôm ấy coi  như chúng ta đã chấm dứt rồi...

Hương bất ngờ, cô chồm dậy, ghé sát vào mặt Khuê lớn tiếng:

- Em đùa tôi chắc? Bao nhiêu yêu thương chúng ta cho nhau sao chỉ kết thúc bằng một cuộc gọi như thế???

Khi Hương đột ngột ghé sát mặt về phía Khuê, cô cũng không có ý lùi lại...Khoảng cách lúc này quá gần cho một nụ hôn bất ngờ! Nếu lúc này mà Khuê vòng tay ôm cổ rồi kéo Hương xuống mà hôn thì đúng là quá thuận lợi, nhưng lúc này lý trí mách bảo Khuê không được nóng vội.

- Yêu thương nào? Chị đâu có yêu tôi...Xem TV thôi cũng đủ biết...

- Vậy em muốn chị phải thế nào???- Hương hạ giọng nhưng vẫn đầy giận dữ

- Chẳng thế nào cả...Hết rồi!

- Hết cái gì??? Em nói gì mà nghe dễ dàng vậy....

Rõ ràng lúc này Khuê đang thắng thế. Khi Hương đang rất hoảng loạn và không kiềm chế nổi cảm xúc của mình, cô lại có vẻ lạnh lùng và không mấy quan tâm.

- Giờ thì chúng ta tự do! Chị muốn yêu ai thì mặc chị! Tôi muốn đến với ai là quyền của tôi...- Khuê toan đứng dậy thì đã bị Hương đẩy xuống vị trí ngồi cũ

- Em định đi đâu???? Đi gọi cái gã đó đến cứu em khỏi tôi sao????- Hai tay Hương ôm lấy khuôn mắt Khuê, muốn nàng nhìn thẳng vào mắt mình mà nói chuyện, cô gần như gào lên vì không thể kiềm chế sau khi nghe câu nói kia

- Cứu gì chứ? Tôi đâu có cần...

Nhưng Khuê chưa kịp nói hết thì đã bị Hương chặn lời bằng một nụ hôn nồng cháy. Quá bất ngờ nhưng Khuê không thể kháng cự lại sức hút của người con gái kia... Hương cứ thế tiến tới, xô ngã Khuê xuống chiếc ghế, một tay cô giữ vai, một tay cô giữ lấy khuôn mặt Khuê...Hương gần như trèo lên người Khuê, một chân chống gối trên chiếc ghế sofa, chân kia vẫn giữ thăng bằng dưới sàn nhà. Nụ hôn mỗi lúc một sâu đậm, Hương cũng không thể dứt ra nổi khỏi sự ngọt ngào mà nụ hôn ấy mang lại...Khuê cũng nhanh chóng bắt kịp món quà bất ngờ ấy từ Hương, cô vòng tay ôm lấy cổ, kéo Hương xuống...Lúc này đây ai muốn thoát ra cũng khó vì người đang giữ mình quá chặt! Hai người quên mất mình trong nụ hôn ấy, cứ thế trao cho nhau những nụ hôn không thể nóng bỏng hơn...Dường như hai người đang tan vào nhau, hòa quyện vào nhau, không thể tách rời...Cho tới khi Hương không thể giữ thăng bằng được nữa và ngã đè lên người Khuê, cô mới vội vàng đứng dậy, sợ làm Khuê đau...

-Ơ..................- Khuê không hiểu sao Hương lại dừng lại, cô thậm chí còn không nhận ra Hương đã ngã đè lên người mình.

Khuê kéo tay Hương, rồi cô ngồi dậy ôm cổ Hương định kéo Hương lần nữa vào những nụ hôn ngọt ngào khác thì Hương lấy lại bình tĩnh, chỉ cúi người gần sát xuống khuôn mặt Khuê:

-Thế nào....Mình còn yêu nhau không em?- Trên khuôn người con gái ấy là một nụ cười lém lỉnh, rất dễ ghét mà cũng quá đáng yêu.

- Có....Có...!! Làm sao mà hết yêu chị được....- Khuê vẫn cố níu vai Hương xuống với mình, nhưng không thể, cơ thể săn chắc do đều đặn tập gym của Hương đâu dễ bị dao động như vậy.

Hương đang dần lấy lại thế mạnh, cô quyết định sẽ trêu đùa cho Khuê phải nóng lòng hơn nữa...

- Vậy em trả lời đi, gã đó là ai? - Hương đưa tay nâng cằm Khuê rồi ghé sát xuống, bình tĩnh hỏi.

Nhưng trái ngược với Hương, Khuê lại đang bứt rứt vô cùng, cô không sao thoát khỏi những dư âm hạnh phúc tột độ mà màn hôn lãng mạn kia mang lại.

- Anh họ em chứ ai...Có thể cũng không đoán ra!

- Anh họ thật không?

- Thật!!!!!!!!! Dối chị làm gì??? Còn chị á, muốn hết yêu thôi cũng khó khăn lắm...- Khuê vẫn vòng tay ở cổ Hương, chực chờ cơ hội là hành động.

- Em vẫn yêu chị chứ? - Hương mỉm cười

- Đương nhiên...Càng ngày càng yêu!

- Thế sao không nghe máy?

- Lỡ tay... Mà cũng tại chị chứ, bày đặt status làm gì...

- Status nào?- Hương ngớ người

- Ngay tối hôm đó đấy...- Khuê phụng phịu

Lúc này Hương mới nhớ ra, cái status ấy khi viết cô đâu có ý gì với Khuê, vậy mà nàng ta lại còn vơ hết vào mình, đúng là tưởng bở mà! Hương bật cười...

- Cười gì chứ? - Khuê nhíu mày, cô cảm giác như mình đang là một đứa ngốc vậy

- Dưa bở rồi! Status ấy là cho fan chị ạ...Đừng có cái gì cũng vơ hết về mình như thế...

- Cái gì????- Khuê gỡ tay khỏi cổ Hương, chống hai tay xuống ghế, hóa ra chỉ là hiểu lầm thôi sao

- Chứ còn gì nữa... Đồ tham lam! - Nói rồi Hương đứng thằng người, toan bước đi thì bị Khuê kéo giật lại, suýt ngã xuống

- Chị định đi đâu? - Khuê hỏi, khi này cô vẫn nuôi ý định tiếp tục những nụ hôn khi nãy mà giờ Hương quay đi, cô sợ Hương sẽ bỏ cô bơ vơ với đống cảm xúc dở dang kia.

- Đi kiếm cái gì đó ăn...Từ tối qua lo cho em mà chẳng có cái gì vào bụng. Đói muốn chết à...

- Thế ngồi xuống đi, em đi nấu cho...- Lần này Khuê đẩy Hương ngồi xuống ghế, còn cô đứng lên, toan vào bếp thì chợt nhớ ra, quay lại nhìn Hương trìu mến...

- Gì nữa bà? Muốn tôi chết đói sao???- Hương hậm hực

- Hun người ta cái nữa đi rồi người ta đi nấu cho...hihi...- Khuê cười lém lỉnh/

Hương ngã người ra sau, quá bất ngờ với điều kiện ấy từ Khuê. Nhưng rồi không chần chừ lâu, cô kéo Khuê ngã vào lòng mình, trao cho người con gái ấy một nụ hôn đầy tình cảm...Khuê Khuê lần nữa được trải qua cảm giác hạnh phúc kia, đang đắm say tận hưởng thì lại bị Hương dứt ra, hứng thú tụt dốc vô cùng:

- Này....

- Đi nấu gì cho tôi đi rồi lát tôi tặng "quà" cảm ơn sau...- Hương ranh mãnh

- "Quà" ấy ấy hả....- Khuê cũng cười ranh mãnh không kém đáp lại

- Cũng có thể... - Nói rồi Hương đẩy Khuê vào bếp, cô đói quá rồi mà.Mà nếu đói thì sức đâu mà chịu nổi những mong muốn mỗi lúc một nhiều của người con gái kia cơ chứ. Hương có thể cảm nhận được hết, qua ánh mắt của Khuê khi nãy nhìn mình...

Vậy là một lần nữa, hai người lại trải qua sóng gió cùng nhau...Giờ đây ngồi ở ghế ngẫm nghĩ chờ Khuê nấu mỳ, Hương biết mình không thể để Khuê rời xa mình như vậy nữa...Cô sẽ không thể chịu đựng nổi nếu một ngày hai người xa nhau, như vậy cuộc đời này sẽ quá cô độc với một người tưởng chừng mạnh mẽ như cô. "Em là của chị! Mãi mãi là như vậy..."

Hương đứng lên, khẽ khàng bước tới sau lưng Khuê-khi này đang vội vàng nấu nướng cho cô, vòng tay ôm lấy eo Khuê từ phía sau, tựa đầu lên vai cô...

Cả hai cùng nở một nụ cười hạnh phúc...


P/S: Oneshot nhưng mà dài phết, các bác chịu khó đọc rồi nuôi lại niềm tin với hai chị đẹp nhà ta nhé! Trên TV vậy thôi, ở ngoài vẫn yêu nhau lắm lắm ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top