Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

10. Một ngày của Chu Chính Đình

"Bảo bảo, trời đổ mưa rồi. Nếu không mang dù thì ở đó đợi em."
Chu Chính Đình đang trong giờ làm thì nhận được mẩu tin nhắn này, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, quả thực trời đang mưa.
Dạo gần đây thời tiết thất thường, cũng bởi vì thế mà cơ thể anh có chút mệt mỏi. Sáng nay còn ho nhẹ một chút, mũi lại bị nghẹn không thở được. Cậu thấy anh như thế đặc biệt không đồng ý để anh đi làm, nhưng do cái tính cố chấp của anh, cậu buộc phải đưa anh tới cơ quan.
Ở nhà, anh là người con út, là cục cưng của bố mẹ, trên anh còn có một chị gái. Năm ấy một mình lên Bắc Kinh tráng lệ này học đại học đã khiến cả nhà lo lắng không thôi. Học đại học 5 năm, anh lại tìm công việc tại đây. Số lần về thăm nhà là không nhiều, có khi tết cũng không được về nhà thăm bố mẹ, đau ốm không có ai mua thuốc cho, phải tự thân vận động cả. Nhưng may mắn làm sao, ông trời lại cho anh gặp cậu. Sự xuất hiện của cậu làm tươi sáng hơn cuộc đời anh, cậu là một chỗ dựa tinh thần, cũng là bến đỗ của anh. Có cậu bên cạnh, anh mới có thể vơi đi phần nào nỗi nhớ nhung bố mẹ nơi quê nhà.
Thời tiết ảm đạm, kéo theo tinh thần làm việc của mọi người ai cũng bị trì trệ. Đến trưởng phòng Châu khét tiếng đến hôm nay cũng không thèm nhắc nhở bọn họ chăm chỉ làm việc nữa, nghe điện thoại xong lập tức ra ngoài đến giờ vẫn chưa thấy về. Chu Tinh Kiệt bên cạnh anh sớm đã gục xuống bàn mà ngủ say sưa. Cả căn phòng 10 người giờ chỉ còn anh cùng Hoàng Minh Hạo là còn thức.
- Chu Chính Đình, anh nói xem hôm nay chúng ta có được về sớm không??
Hoàng Minh Hạo chơi game trên máy tính thắng mãi cũng chán, ôm gối đến bên dựa dẫm vào người anh.
- Ưm... anh cũng không biết nữa...
Chu Chính Đình điều chỉnh tư thế để Hoàng Minh Hạo có thể thoải mái dựa vào anh. Cậu bé kém anh những 6 tuổi, là thành viên nhỏ tuổi nhất trong phòng làm việc này nên ít nhiều đều được mọi người sủng ái. Đôi khi có nghịch ngợm nhưng đều biết cách làm nũng các anh, các chị. Nhà cậu bé khá gần nhà anh bây giờ, tần suất cậu sang nhà anh chơi cũng nhiều, là một người em thân thiết của anh.
Hoàng Minh Hạo lười biếng ôm lấy một cánh tay của Chu Chính Đình, bắt đầu thao thao...
- Em với Thừa Thừa đang cãi nhau...
Chu Chính Đình nghe đến đây vẫn ngồi im, đợi cậu kể tiếp. Chuyện hai đứa này yêu nhau, rồi suốt ngày chí choé nhau, anh đã quen lắm rồi.
- Hôm qua em chỉ là đi tắm, tắm xong thì xem một bộ phim ngắn trên ti vi, quên không để ý đến điện thoại của hắn, mà hắn đến bây giờ vẫn không chịu trả lời tin nhắn của emm...
Chu Chính Đình thật sự bái phục. Có thể cãi nhau chỉ vì cái lí do này, thực sự anh không thể đạt được level đó. Còn nhớ có lần anh về quê mà quên hẳn điện thoại ở dưới gối, đã thế còn tắt chuông, báo hại cậu phải chạy đôn chạy đáo, chạy ngược chạy xuôi bỏ cả ngày làm đi tìm...
Mãi đến khi anh trở về đến nhà của bố mẹ, mới gọi được một cuộc điện thoại về cho cậu. Anh lúc đó còn lo lắng rằng cậu sẽ mắng anh một trận, hoặc tệ hơn là phải giận đến không thèm nhìn mặt. Nhưng khi video được kết nối, cũng chính là lúc cậu đang tất bật lái xe đi tìm anh, mồ hôi rơi lấm tấm trên trán dù điều hoà ô tô vẫn đang làm việc hết công suất, nhìn thấy anh bình an ở đó gọi điện thoại cho cậu, lại mang theo bộ mặt hối lỗi ấy, cậu chỉ thở phào một hơi rồi cười nhẹ nhõm.
Anh hỏi sao cậu không mắng anh đi, giận anh đi thì cậu trả lời rằng:
" Anh biết không, suốt mấy tiếng đồng hồ qua em đi tìm anh, trong lòng chỉ lo sợ anh xảy ra chuyện gì nguy hiểm, sợ em không thể bảo vệ cho anh, sợ chúng ta không thể gặp lại nhau nữa... Nên thấy anh bình an như thế này, em mừng muốn chết nên được đây này, thời gian đâu mà giận dỗi rồi mắng anh..."
Chu Chính Đình nghe cậu nói xong lại là người bật khóc. Là anh khiến cậu phải chịu khổ, là anh khiến cậu phải lo lắng... Tất cả là tại anh.
"Anh xin lỗi, xin lỗi em...". Anh lúc đó không kìm nổi nước mắt mà bật khóc nức nở trước màn hình điện thoại. Cậu thấy anh đột nhiên khóc một trận như vậy lại giật cả mình, vội vàng tấp xe vào lề đường.
"Chính Đình, anh không có lỗi mà. Nào ngoan... đừng khóc, bảo bối."
Nhưng cậu càng dỗ dành, anh lại càng khóc nhiều hơn, nước mắt thấm đẫm cả cái gối trong lòng.
Cậu vẫn ở đó, kiên nhẫn dỗ dành anh. Mặc dù khoảnh cách hai người lúc đó là rất xa, nhưng Chu Chính Đình có thể cảm thấy sự ấm áp từ cậu đang len lỏi qua màn hình điện thoại mà bao bọc lấy anh. Cuối cùng anh mới ngừng khóc, đôi mắt thì sưng húp.
"Chính Đình, anh xem xem, khóc nhiều như vậy mắt bị sưng rồi. Sáng mai dậy sẽ khó chịu lắm đấy... Ngoan, anh không có lỗi. Bây giờ thì mau tắm rửa sạch sẽ, xuống ăn cơm cùng bố mẹ, dành thời gian trò chuyện cùng mọi người sau đó an tâm đi ngủ một giấc thật ngon nào... Tối nay em còn phải đến buổi khai trương nhà hàng mới của lão Tất, có lẽ sẽ phải về muộn nữa..."
Chu Chính Đình sụt sịt mấy cái, ngoan ngoãn gật đầu với cậu.
" Hức...ưm... em cũng phải về nhà sớm, nghỉ ngơi tốt. Về đến nhà nhớ báo cho anh. 2 ngày nữa, anh sẽ về..."
Cậu dịu dàng mỉm cười, chào tạm biệt anh. Trước khi tắt máy còn không quên nói một câu: "Mau mau trở về, em sẽ rất nhớ anh."
Đấy, cậu chẳng bao giờ giận dỗi anh cả. Cậu bảo: "Em với anh thời gian yêu đương còn không có, giận dỗi làm gì phí lắm. Thay vì giận dỗi, chúng ta nên làm những việc có ích hơn, ví như là..."
Xin phép cho anh chỉ nói đến đây thôi!
Nhìn Hoàng Minh Hạo ỉu xìu trong lòng, Chu Chính Đình cũng cảm thấy tội nghiệp, bèn lén lút lấy điện thoại của mình ra nhắn một tin cho Phạm Thừa Thừa:
Anh Đình: Này, cả ngày nay thằng bé cơm không chịu ăn, nước không chịu uống, cứ nằm vật một chỗ thế này thôi. Hai đứa có chuyện gì thế???

Thừa em: Thật à anh? Ui giời anh, anh mau dựng con người này dậy, bắt nó đi ăn uống ngay cho em. Rồi bắt phải mặc áo đàng hoàng vào ngay, thời tiết này dám ăn mặc phong phanh thế tối về lại ốm thì làm sao...
Anh Đình: Anh nói rồi, nhưng nó có nghe đâu *icon bất lực* Chú tự giải quyết đii
Chu Chính Đình hài lòng cất điện thoại. 3s sau, chuông điện thoại của Hoàng Minh Hạo vang lên. "Thằng nhóc này nhanh thật..."
Hoàng Minh Hạo quơ lấy điện thoại, khi định thần được là ai đang gọi đến vội vàng bật dậy chạy ra ngoài, không quên gửi nụ hôn gió đến anh, nói:
- Thừa Thừa gọi cho em rồi, em phải ăn vạ mới được...
Chu Chính Đình thấy thương Thừa Thừa một phút...
Bên ngoài, trời vẫn rả rích mưa. Hoàng Minh Hạo cũng rời đi rồi, cả căn phòng này còn có mình anh. Chu Chính Đình nhàm chán mở điện thoại, đọc đi đọc lại tin nhắn vừa rồi.
Tiên tử của Từ Khôn: Khôn Khôn, anh muốn ăn đậu phụ sốt thịt...
Khôn Khôn của Tiên tử: Nhất trí! Lát nữa qua đón anh, chúng ta về nhà cùng làm.
Tiên tử của Từ Khôn: Ơ... sao em không rủ anh đi chợ cùng à?
Khôn Khôn của Tiên tử: Để em tự đi mua. Hôm nay trời mưa, đường sá lầy lội, anh lại bị ốm như vậy nữa. Tốt hơn là cứ để em đi.
Tiên tử của Từ Khôn: Ưm... Vậy anh đợi em, tiểu hoàng tử!
Khôn Khôn của Tiên tử: Em muốn được gọi là bảo bối cơ... Hôm trước anh gọi Tin Bảo của Minh Hạo một câu bảo bối ngọt lắm, em cũng muốnnn
Tiên tử của Từ Khôn: Bảo bối, em đang ghen tỵ với một con mèo sao??
Khôn Khôn của Tiên tử: Từ nay chỉ có mình em là bảo bối của anh thôi đấy. Anh hứa điii
Tiên tử của Khôn Khôn: Anh hứa mà... Khôn Khôn thật đáng yêu!!
Khôn Khôn của Tiên tử: Em không đáng yêu mà >< Mà còn một chút việc em phài làm xong đã. 15p nữa sẽ qua đón anh. ❤️
Chu Chính Đình nhìn đồng hồ đã điểm 6h chiều, mọi người cũng đã tỉnh giấc chuẩn bị ra về. Hoàng Minh Hạo sớm đã đánh bài chuồn thẳng, chắc là làm hoà nhau rồi, lại rủ nhau đi đâu đây...
Chu Chính Đình nán lại sắp xếp cho gọn gàng bàn làm việc của mình rồi cùng đứng lên ra về.
Đại sảnh có rất nhiều người, đa số đều là những người được đến đón như anh, hoặc không thì cũng là quên không mang dù, đang xem mưa lớn hay nhỏ để quyết định có nên đội mưa ra về hay không? Anh đứng nép mình bên cạnh một chiếc cột lớn, đợi cậu đến.
Cậu quả nhiên không bao giờ trễ hẹn, nói 15p thì đúng 15p sau xuất hiện. Hôm nay cậu phải đón một đoàn khách quan trọng, nên diện một bộ suit đen trông cực ngầu nhé. Vừa bước ra khỏi xe, đã làm không ít người ngoái nhìn. Bỏ qua tất cả những con mắt đang hướng về mình, cậu từ đầu tới cuối chỉ hướng về một phía mà nở nụ cười.
Bình thường cậu đã đẹp lắm rồi, hôm nay lại ăn mặc đẹp này, cái dù không biết lấy đâu ra cũng đẹp nữa, đi dưới trời mưa, quả thực làm Chu Chính Đình còn phải há miệng trầm trồ.
Cậu đến trước mặt anh, giúp anh cầm chiếc cặp đựng tài liệu.
- Anh chờ em có lâu không?
- Không lâu ah ~ Chúng ta mau về thôi, anh đói rồi.
Chu Chính Đình vừa nói vừa đưa tay gạt nhẹ giọt nước đọng trên dù rơi xuống vai cậu. Hai người sóng vai nhau tiến về phía chiếc xe đỗ cạnh đó, cùng nhau về nhà.
Tới nhà, Thái Từ Khôn một mực từ tối đề nghị xuống phụ một tay của anh.
- Anh mau đi tắm, rồi có thể ra phòng khách xem ti vi hoặc đọc báo. Hôm nay, em phục vụ anh.
Thái Từ Khôn đã mang xong tạp dề vào người, thấy anh cũng định đeo bốt chiếc còn lại, vội vàng đẩy anh ra ngoài, nói.
- Cả ngày nay, em cũng vất vả không ít rồi... Để anh giúp em!
Chu Chính Đình hết mực thuyết phục, nhưng đáp lại anh  chỉ là cái lắc đầu nên đành phải nghe theo sự an bài ấy.
Tắm xong xuôi ra ngoài, anh thấy cậu đang cặm cụi trong bếp. Hương thơm từ đậu phụ cùng thịt sốt bay ra ngoài, bụng của anh bắt đầu đánh trống. Chu Chính Đình ngoan ngoan nghe lời, không dám bén mảng lại gần bếp nên đành phải bật ti vi lên xem cho đỡ nhàm chán. Anh chuyển hết kênh này đến kênh khác mà vẫn chẳng thể tìm được một kênh nào ưng ý, cuối cùng quyết định dừng tạm tại một kênh đang phát ca nhạc. Bài hát đang được hát là bài "Nghe tiếng mưa rơi" của Châu Kiệt Luân. Chu Chính Đình hồi cao trung đã từng thể hiện bài hát này tại cuộc thi hát của trường, bây giờ nghe lại không khỏi có chút hoài niệm, vô thức ngân nga hát theo. Cậu nghe thấy tiếng anh hát, lập tức dừng tay đang thái cà rốt của mình lại để cả căn nhà này chỉ còn có thể nghe thấy tiếng của anh.

Chẳng mấy chốc cậu đã hoàn thành xong bữa cơm. Anh ngồi một bên nhìn cậu mang từng đĩa thức ăn ra bày biện trước mặt, đôi mắt laapslanhs sao.

- Anh ăn nhiều một chút, lát còn uống thuốc đấy nhé!

Chu Chính Đình tay cầm đũa sẵn sàng tác chiến khẽ gật đầu với cậu. Bữa cơm này, anh đã ăn rất ngon. Đậu phụ sốt thịt do cậu làm là ngon nhất, chẳng ở đâu ngon bằng tay cậu nấu cả.

Cậu thỉnh thoảng lại dừng đũa, chăm chú nhìn anh một hồi. Người này tuy lớn hơn cậu những hai tuổi, nhưng lại hết một đứa nhóc, đến ăn cơm còn bị dính lại trên miệng. Cậu nhẹ nhàng lấy hạt cơm còn dính bên khóe miệng anh, hai người nhìn nhau cười thật hạnh phúc.

Chu Chính Đình trong lòng đã định muốn bình bình an an thế này cho đến già.

Còn cậu, ước nguyện cả đời này của cậu chính là có thể thắp sáng nụ cười trên môi anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top