Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Yêu thầm một người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ENJOY!


Năm thứ nhất.

Không ngờ rằng khi nhìn lại tôi đã vô thức quan sát cậu ấy lâu như vậy, tôi đã lúng túng lia mắt đi chỗ khác khi nhận được ánh mắt khó hiểu từ Adachi. Chính khi đó một suy nghĩ chợt ngang qua trong đầu tôi

‘Mình… hình như, đã thích cậu ấy rồi thì phải… nhỉ?’
Thế nhưng thay vì hoang mang, tôi đã phản ứng ngược lại.
‘Một người dịu dàng như thế, thích cậu ấy cũng đáng giá lắm.’

Cậu đồng nghiệp cùng khóa trong công ty đầu tiên của tôi – Adachi luôn gắn cùng những cụm từ: mờ nhạt, vô hình hay bình thường trong câu chuyện lê đôi mách của các đồng nghiệp trong công ty. Tôi cũng đã từng bỏ qua cậu ấy như mọi người, ấy vậy cái đêm hôm đó tôi đã nhận ra rằng bên dưới mái tóc lòa xòa là một đôi mắt sáng ngời chứa đựng cả bầu trời sao dịu dàng. Tôi đã rất vui, đã tự mừng thầm trong thâm tâm vì bí mật nho nhỏ này bởi lẽ chỉ mình tôi biết được sự dịu dàng, sự ân cần của cậu ấy.




Năm thứ hai.

Mỗi sáng gặp được Adachi cùng mái tóc rối của cậu ấy và được nói chào tạm biệt mỗi tối ra về với Adachi dường như trở thành một niềm vui của tôi mỗi ngày đến công ty. Dù rằng đôi khi cả một ngày dài tôi chỉ nói với cậu ấy vỏn vẹn hai câu nói ấy, dù rằng mỗi sáng chỉ thấy được bóng lưng phía xa, dù rằng mỗi lần nghỉ trưa đều chỉ thấy được chiếc má phồng lên khi nhắm nháp thức ăn cách tôi hai dãy bàn. Và dù rằng chỉ có thể hướng mắt về phía cuối văn phòng, băng qua rất nhiều bóng dáng của các đồng nghiệp để đối mắt cùng cậu ấy nở nụ cười chào tạm biệt từ phía xa.

Thế nhưng đó là một hạnh phúc nhỏ bé của riêng tôi.

Chỉ riêng mình tôi, tự mình gặm nhắm chút ít niềm vui này, tự mình hướng mắt dõi theo bóng lưng phía xa của Adachi, tự mình ôm lấy tình cảm đơn phương này.

Tôi đưa mắt nhìn về phía những sắc vàng từ đèn ôtô vụt qua bên dưới chân cầu, tình cảm này có lẽ sẽ mãi chẳng được đáp lại, hay có lẽ sẽ không bao giờ nói ra. Tựa như hạt giống bồ công anh lưu lạc, rơi xuống và chậm rãi đâm chồi phía sau bờ tường, lớn lên rồi héo úa và chết đi. Tất thảy đều diễn ra phía sau bức tường, mãi mãi chẳng ai biết được sự tồn tại của cây bồ công anh đó.

Tình cảm này, hãy cứ đâm chồi rồi chôn vùi trong trái tim là được rồi.


Năm thứ ba.

Tôi bắt đầu có thêm niềm vui cho chính mình, đó là âm thầm quan sát Adachi rồi ghi nhớ tất thảy những điều ấy trong lòng. Ví dụ như việc món ăn yêu thích của Adachi là onigiri ở một cửa hàng trong khu chợ truyền thống gần công ty, vị ưa thích của cậu ấy là mayo còn vị hiếm khi ăn nhất là mơ muối. Hay như vị nước tăng lực cậu ấy thường mua mỗi khi tăng ca là vị chanh chỉ có của một hãng. Ví như việc cậu ấy rất hay trở mình khi ngủ, dẫn đến mái tóc rối mỗi sáng với những lọn tóc bướng bỉnh không chịu vào nếp. Hoặc tỷ như tác giả tiểu thuyết yêu thích của cậu ấy là Tsuge Masato với những tác phẩm đầy sự rung cảm về tình yêu.

Tôi cũng biết được những điều khác, khiến bản thân không biết nên vui vẻ hay buồn rầu.

Như là việc Adachi hay xem nhẹ bản thân, dễ dàng chấp nhận tiền bối đùn việc cho cậu ấy hay lúc nào cũng cảm thấy mình thật tầm thường. Chỉ vô tình nghe được lời nói xem nhẹ bản thân cậu ấy bâng quơ trong cuộc trò chuyện với tiền bối Urabe cũng khiến tôi đau lòng và buồn rầu không chịu nỗi, một người quá đỗi tốt bụng, dịu dàng, lại tỉ mỉ cẩn thận, luôn giúp đỡ người khác sao lại có thể nói bản thân là kẻ vô dụng không ra gì như vậy. Liệu có phải khi còn đi học Adachi đã bị ai đó tổn thương hay không? Nếu có thể gặp cậu ấy sớm hơn một chút, trở thành một người bạn với cậu ấy tôi nhất định sẽ ôm lấy cậu ấy và nói rằng ‘Adachi thật sự tuyệt vời lắm.’

Như việc cậu ấy vẫn chưa có một mối tình nào vắt vai, tôi đã nghĩ sẽ thật tuyệt nếu như tôi là người đầu tiên của Adachi nhỉ, sẽ là buổi hẹn hò đầu tiên, là cái nắm tay đầu tiên hay thậm chí là nụ hôn đầu tiên. Và hiển nhiên, tất cả chỉ dừng lại ở hai từ ‘nếu như’. Ba năm, không ngắn cho một tình cảm đơn phương và hằng ngày luôn dõi theo Adachi khiến tôi càng quả quyết với quyết định sẽ không nói ra lòng mình. Tôi sợ cậu ấy khó xử, sợ cậu ấy né tránh và càng sợ hơn việc tôi không thể tiếp tục làm đồng nghiệp của cậu ấy nữa.




Năm thứ tư.

Tôi đi uống cùng một người bạn để nghe cậu ấy giải bày nỗi lòng, Hayashi yêu thầm một đồng nghiệp nữ trong công ty của cậu ấy.

“Tôi sợ sẽ bị người ta từ chối, nhưng lại rất muốn nói ra.” Hayashi đã ngà ngà say uống ực thêm một ngụm bia. “Lỡ như cô ấy từ chối tôi thì sao hả Kurosawa?”

Tôi cũng nhấp một ngụm bia mát lạnh, chỉ im lặng cười lắng nghe cậu bạn của tôi lo được lo mất. Cậu ấy sợ đánh mất tình bạn với cô gái ấy, sợ hai người sẽ ngại ngùng không thể làm việc cùng nhau nhưng khi nghĩ rằng cô ấy sẽ yêu đương với một đồng nghiệp khác thì Hayashi ghen tị đến chết đi được.

“Cậu không cảm thấy như vậy sao?” Hayashi hỏi ngược lại tôi. “Cậu cũng yêu đơn phương mà, thật sự cậu không định nói ra hay cảm thấy ghen tị gì đó ư?”

Câu hỏi của cậu bạn thân đã khiến tôi suy nghĩ rất lâu, và điều tôi nhớ khi cũng đã hơi say đó là mình đã đáp lại câu hỏi của cậu ấy rất dài.

“Yêu đơn phương không chỉ có cảm giác tủi thân, ghen ghét hay buồn khổ. Dành tình cảm của mình cho một người tốt bụng, dịu dàng và thấu hiểu thật ra đáng giá biết bao. Vậy nên nếu nói tôi nói ra lòng mình sẽ khiến cậu ấy khó xử, sẽ khiến cậu ấy bồn chồn suy nghĩ và rồi khiến cậu ấy lúng túng khi đối mặt với tôi. Việc như thế tôi không đành lòng, không phải không thể, mà là không nỡ và cũng không muốn mang cho cậu ấy sự nặng nề hay âu buồn nào dù chỉ một chút.”

“Chỉ cần có thể giúp đỡ cậu ấy, nhìn thấy cậu ấy, lắng nghe thanh âm của cậu ấy hay hơn thế nữa là nhìn thấy cậu ấy cười. Ngoài những điều đó ra tôi không trông mong điều gì hơn. Chỉ cần được ở bên cậu ấy, dù là đồng nghiệp cùng lứa thôi cũng không sao cả.”

Ánh mắt mất tiêu cự của Hayashi nghiêm túc hẳn lên nhìn về phía tôi.

“Kurosawa, cậu… không cần hồi đáp thật sao? Dẫu bỏ ra nhiều tâm tư tình cảm như vậy, suy nghĩ vì cậu ta nhiều đến thế mà chì âm thầm yêu, giấu kín tình cảm của mình? Cậu chấp nhận sao? Cậu không ghen khi cậu ta thân thiết với người khác, không buồn khi không được đáp lại sao?”

“Phải, tôi chấp nhận. Bởi vì chấp nhận nên tôi can tâm tình nguyện giấu đi tình cảm của mình, lặng lẽ yêu cậu ấy từ phía xa.”



Năm thứ năm.

Tổ của Adachi vừa có một đồng nghiệp mới, là một nhân viên nữ rất đáng yêu tên Fujisaki. Vừa nhìn thấy cô ấy, tôi đã ngay lập tức nghĩ đây hẳn là mẫu người lý tưởng của Adachi rồi. Đúng vậy, cậu ấy thích những cô gái nhã nhặn, điềm đạm và mộc mạc. Rất đáng yêu với mái tóc ngang vai, đôi môi luôn nở nụ cười chúm chím, chịu khó lắng nghe người khác lại còn rất biết cách nói chuyện. Người như vậy hẳn sẽ khiến Adachi thích lắm.

Không ngờ ngay cả mẫu người của Adachi tôi cũng đã có thể xác định giúp cậu ấy luôn, chính xác từng chi tiết như thuộc bài vậy. Nghĩ đến đây tôi tự bật cười trong lòng, Kurosawa, nên gọi mày là yêu hết lòng hết dạ hay ngu ngốc đến hết thuốc chữa rồi đây? Yêu đơn phương Adachi 5 năm, có lẽ năm nay sẽ kết thúc thôi đúng chứ.

Tôi đã suy nghĩ khi cậu ấy có bạn gái, tôi sẽ phản ứng thế nào hay sẽ làm gì. Đến cả địa điểm để uống say khi thất tình tôi cũng đã chọn xong, cả dịch vụ gọi xe online cũng đặt trước nốt, Kurosawa Yuichi không hổ là top sale của công ty mà đúng không, chuẩn bị chu đáo lắm đấy.



Năm thứ sáu.

Tôi muốn tặng chocolatte cho Adachi.

Chẳng ngờ rằng ý nghĩ táo bạo này lại lóe lên trong đầu tôi khi đi ngang qua một cửa hàng đang phát đồ ngọt, muốn tặng cậu ấy chocolatte tình yêu, muốn cùng cậu ấy trải qua Valentine, muốn nhìn nụ cười quen thuộc khi ăn ngon của Adachi. Thế nhưng cuối cùng vẫn chỉ có thể tặng cậu ấy chocolatte xã giao ở tiệm bánh, tôi mỉm cười nhận gói chocolatte từ cô gái bán hàng. Như vậy là được rồi, đã tặng được chocolatte cho cậu ấy là đủ rồi đừng tham lam như vậy Kurosawa à bây giờ nên mau chóng hoàn thành công việc và về công ty thôi nào.

“A có cái này.” Tôi đã suýt nhảy chân sáo lên khi thấy Adachi tiến đến đưa cho tôi một hộp quà có vẻ như là chocolatte tình yêu, cậu ấy… tặng cho tôi? Liệu có phải?!

“Là từ cô Honda ở quầy tiếp tân nhờ tôi.” Ra là…ra thế. Ừ nhỉ, mày nghĩ đi đâu vậy Kurosawa, làm sao mà Adachi có thể tặng chocolatte tình yêu cho mày được chứ. Ấy, không được lộ biểu cảm thất vọng, tôi phải vờ như không có việc gì chứ, nếu không sẽ khiến Adachi suy nghĩ mất.

“Cảm ơn nhé.” Nào cười lên đi Kurosawa.

“Vậy tôi về đây.” Adachi sắp về rồi, phải nhanh tặng cậu ấy phần chocolatte kia, phải bịa ra một cái cớ nào mới được.

“À… Adachi. Cái này, người ta phát ngoài đường ấy mà, ăn cho vui.” Tôi không dám bước đến gần để tặng bởi sợ cậu ấy nhận ra nụ cười sượng ngắt và biểu cảm cứng đờ trên gương mặt mình, chỉ có thể từ phía xa ném qua cố gắng thể hiện mình không để tâm mấy vào món chocolatte này.

“Ơ được chứ hả?” Trông đôi mắt lấp lánh của cậu ấy kìa.

“Được chứ, tôi… không thích đồ ngọt mấy.” Nhanh chóng nghĩ ra một cái cớ hoàn hảo để cậu ấy chấp nhận món quà ‘vô tình’ này.

“Cảm ơn nhé.” Adachi cười rất tươi, sự vui vẻ từ tận đáy lòng khiến đôi mắt cậu ấy cong lên như hình trăng khuyết cùng khóe môi nhếch cao tạo thành nụ cười tươi tắn mới đáng yêu làm sao, thậm chí còn vẫy tay với tôi khi ra về nữa. Đến tận lúc bóng của cậu ấy khuất sau thang máy, tôi mới nhận ra mình đã ngơ ngẩn thu giữ nụ cười của cậu ấy tận hai phút dài. Thật sự đáng yêu không tả nỗi mà, ôi.

Có thể khiến cậu ấy vui vẻ, nhận được nụ cười từ cậu ấy khiến lồng ngực tôi như căng đầy, toàn bộ đều là hạnh phúc và mãn nguyện. Chỉ cần thế thôi, tôi đã rất hạnh phúc rồi.

‘Adachi, valentine vui vẻ.’ Tôi gửi lời thì thầm trong nháy mắt khi ánh đèn văn phòng sụp tắt, tình cảm của tôi sẽ như chiếc bóng theo cậu ấy ở phía sau còn Adachi hãy cứ trở thành ánh sáng rực rỡ tiến về phía trước nhé.

Valentine năm nay cũng không tệ lắm.



Năm thứ bảy.

Tôi cùng chị gái đến cửa hàng đồ nam để chọn quà cho bạn trai chị ấy.

“Chị với anh ấy yêu nhau được 3 năm rồi đó nhé” Chị tôi ngâm nga chọn quà tặng ngày kỉ niệm yêu nhau cho bạn trai, hừ, em trai chị cũng yêu cậu ấy được 7 năm rồi đó nhé. Chỉ khác là chị ấy là yêu nhau còn tôi là yêu, vỏn vẹn chỉ một chữ yêu, chỉ đến từ một phía.

Tôi đảo mắt khắp cửa hàng và bắt gặp một chiếc khăn choàng cổ sọc ngang trông ấm áp và bông mềm cực kì, giống Adachi thật ấy, suy nghĩ của tôi bật ra khiến bản thân tôi cũng không ngờ. Cậu ấy quàng cái này thì hợp lắm, tôi không biết bản thân đang bất giác nở nụ cười cho đến tận khi thanh toán chị tôi đã hỏi có việc gì mà vui thế mới khiển tôi nhận ra.

Tôi không dám hi vọng có thể tặng chiếc khăn quàng này cho cậu ấy, càng không dám mong chờ điều gì như cậu ấy biết ơn hay đáp lễ tôi rồi mối quan hệ trở nên khắng khít hơn gì đó. Bởi vì hi vọng càng lớn thì thất vọng càng nhiều.

“Nè, tính tặng cho cậu ấy sao?” Chị gái tôi buông câu hỏi bâng quơ, tôi biết chị sợ mình tổn thương quá nhiều, lún quá sâu mãi không dứt ra được nhưng lại không biết phải khuyên can thế nào.

“Không đâu.” Tôi ngước về phía xa xăm nào đó vô định trả lời chị, tôi không muốn chị ấy biết quá nhiều rồi lo lắng ngược xuôi.

“Mua rồi không tặng, khùng ghê.” Chị ấy bỏ đi trước, hẳn là giận dỗi không thèm nói chuyện với tôi nữa rồi.

‘Bởi vì hai người bọn em là đồng nghiệp, sẽ luôn là vậy.’ Tôi tự trả lời trong lòng mình rồi cất bước tiến về con đường dần được nhuộm màu ráng lam chiều phía trước.




End.

Vài dòng kết thúc: Viết để cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm vì có thể cất lại quãng thời gian 4 năm yêu đơn phương của mình, cũng kết lại bộ phim dịu dàng nhất của năm 2020 cùng nhân vật yêu thích là anh top sale văn phòng Toyokawa – Kurosawa. Sau này viết KuroDachi hay HyukHae hay những couple khác có thể vẫn sẽ tiếp tục, thế nhưng người ấy sẽ không gặp lại nữa.
Mình viết trở lại sau nửa năm rất bận rộn và loay hoay, dù không chắc là sẽ ổn định như cũ hay ra Oneshot đều đặn gì đó như hồi trước, cơ mà vẫn rất vui khi có thể bắt đầu viết lại lần nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top