Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[Oneshot l HaeSica] Từng thuộc về nhau

Tên fic: Từng thuộc về nhau​

Author: Yuca

Rating: K+

Genre: Sad

Pairing: HaeSica

Disclaimer: Với tôi – họ là họ, thuộc về nhau mãi mãi.​

Summary :

Tài năng - Một thứ chúa gửi tặng cho ta, nhưng không phải cho không mà là để đánh đổi một thứ quan trọng trong đời ta. Với nó cũng vậy, chúa tặng cho nó một nét đẹp băng giá nhưng thực sự rất mê hồn, tặng cho nó một giọng hát cao và thanh, tặng cho nó một ánh hào quang rực rỡ, tặng cho nó một cuộc sống sa hoa. Vậy chúa cướp đi của nó cái gì?

Ngài lấy đi của nó sự đợi chờ, lấy đi của nó thời gian và lấy đi của nó…..Tình Yêu. 

A/N: Lần đầu tiên mình tham gia dự thi. Đây là một tác phẩm đối với bạn không biết ra sao nhưng đối với mình thì thật sự quan trọng. Cảm ơn những ai đã đón đọc. 

~~~~~~~~ Từng Thuộc Về Nhau ~~~~~~~~

“ Tôi đang ở đâu thế này” Tôi nhìn lại bộ dạng của mình và dò xét xung quanh nơi mình đang, đầu tôi đau buốt và nhức nhối , tôi đưa tay lên sờ soạng dải băng quấn sơ sài trên đầu mình rồi gượng dậy tập tễnh lê chân ra mép cửa và nhìn thấy một chàng trai đang ngồi bên tấm lưới kéo, gỡ từng con cá bỏ vào xô nước với vẻ thích thú. Làn da của anh ta đen sạm nhưng rắn chắc.Tôi thầm lẩm bẩm vài câu khi thấy chính mình đang ở giữa một nơi nghèo nàn, nhà cửa lụp xụp, xiêu vẹo, đầu tóc rối bù. 

“ Cái nơi tồi tàn này là đâu? ” Tôi tìm cách bỏ trốn, tôi muốn tìm ở đâu đấy một tiệm làm tóc, spa hoặc một nơi để nó có thể gọi điện về công ty, gọi quản lý tới cứu mình nhưng làm thế nào khi trong người không còn một đồng xu dính túi. Con người kiêu sa như tôi không bao giờ cam chịu chết chôn ở cái xóm nghèo này cả đời đâu.Tôi muốn về với gia đình, bạn bè, về với người mà nó đang theo đuổi và cả chú cún Dolly nữa.

******​

Quen anh trong một ngày nắng ấm

Sóng biển vẫn xô vào bờ từng đợt sóng mạnh mẽ, thổi vào hòn đảo những làn gió vương vẫn mùi muối biển mặn chát . Những chiếc lá bị thổi bay thành từng vòng tròn trên mặt cát nóng bỏng. Một bóng người ngồi trên cát, im lặng nhìn về phía xa hay nhìn vào một vật vô định trên nền trời, nhìn về phía đường chân trời thẳng tắp mong ngóng một con thuyền? 

Một tiếng 

Ngồi im lặng

Hai tiếng 

Vẫn ngồi im lặng

Ba tiếng

Vẫn ngồi im 

Bốn tiếng

Ngồi im , những giọt nước mắt bắt đầu tuôn rơi

Năm tiếng – đã năm tiếng trôi qua, nó ngồi đó, nước mắt đã cạn khô, mãi tóc vàng rối bù và bết lại bởi muối. Người ta thử đếm xem đã bao nhiêu ngày nó không còn được ngồi trong những chiếc ghế nệm êm ái, đã bao nhiêu ngày nó không được dưỡng tóc và làm móng. Cụ thể hơn , đã bao nhiêu ngày ống kính không còn coi nó là tâm điểm. Họ quên nó rồi sao?

“ Ôi” 

Lúc này nó mới mở miệng để kêu lên suýt xoa cho đôi bàn chân đã tê buốt của chính mình.

Đau. Chân nó tê buốt vì ngồi quá lâu, muốn đứng cũng không thể đứng nổi, đôi chân nó từ sau khi tháo bỏ đôi giày cao đã trở nên thô giáp thế này đây

“ Mình phải chăm sóc đôi chân khi về nhà”

Con bé gượng cười với chính mình và tìm cách bấu víu lấy thứ gì gần đó, kéo nó đứng lên. Vẫn mơ tưởng sẽ được trở về nhà, trở về với sự giàu sang và hào quang khi nó tỏa sáng trên màn ảnh nhỏ. 

Điên. Nó có nghĩ người ta sẽ mỉm cười và tìm đến nó để cứu vớt nó không? Trong khi cuộc sống của nó đang phải cạnh tranh rất ác liệt. Những kẻ khác sẵn sang bỏ ra thủ đoạn để nó không bao giờ được về nhà.

“Ta phải trở về nhà”

Nó vẫn cương quyết môt ý nghĩ như thế trước khi trượt chân té ngã xuống nền cát bỏng. Nó tưởng như sẽ phải ngồi lại đó đến đêm khuya để xoa bóp bàn chân mình nhưng chưa kịp chỉnh lại cơ thể cho thoải mái để ngồi chờ cái chân bớt tê thì đã có một người kéo tay nó lên cao rồi dùng sức lực bế thốc nó vào lòng, và từng bước chậm chạp quay về phía làng chài xa xa – nơi những cột khói đang bốc lên tận trời.

******​

“Tin quan trọng : Trên chuyến bay cách đây khoảng 1 tháng của nữ ca sĩ xinh đẹp Jessica Jung từ L.A trở về Seoul đã mắc phải sự cố về dầu và gặp phải một cơn bão lớn. 

Thật không may cho những ai yêu quý Jessica – hiện nay cảnh sát liên bang khu vực xảy ra tai nạn cùng cảnh sát trong nước vẫn chưa thể tìm thấy dấu tích nào về chiếc máy bay cũng như nạn nhân xinh đẹp. 

Gần đây chúng tôi đã đưa ra một thảo luận – Jessica Jung bị mất tích nhưng tới nay đã tròn 1 tháng, tất cả đã nghi hoặc và phải quyết định đưa ra một kết luận không ngờ tới : JESSICA JUNG ĐÃ QUA ĐỜI. Tất nhiên xin đừng quá xúc động, đây mới chỉ là nghi hoặc. Chúng tôi sẽ cố gắng tìm kiếm trong thời gian sớm nhất” 

Bản tin kết thúc trên màn ảnh nhỏ của một chiếc TV nhỏ nhắn, cũ kĩ ở góc phòng chưa được bao lâu đã tắt phụt thật nhanh bởi một cử động nhỏ của một cô gái nằm trên chiếc giường tre . Donghae ngồi ở ghế đang do dự một điều gì đó, mở mảnh giấy ghi số điện thoại liên lạc trên tay ra rồi lại vo viên vào. Quay sang vuốt mãi tóc vàng không được mượt mà cho lắm của cô gái mỉm cười 

“ Tôi muốn giữ em ở lại đây, em chỉ là của riêng tôi thôi- Từ giờ phút này”

“Này…này…Jessica, mau dậy đi, dậy đi” Anh mỉm cười kéo mền ra khỏi người cô bé, nó vùng vằng kéo lại. Hai người dành giật nhau một hồi rồi mới thôi

“ Anh có để cho người khác ngủ không hả?” Nó càu nhàu dụi mắt nhìn anh rồi lấy tay che miệng ngáp một hơi dài

“ Dậy đi, dậy ra biển chơi, có nhiều trò hay lắm” Donghae beo má nó mỉm cười

“ Thôi, anh đi đi, em muốn ngủ, em không muốn ra đó” Nó lại lắc đầu nguầy nguậy

“ Trong lúc chờ người tới đón về thì tới đó đi, có thể họ sẽ thấy em thì sao?” Donghae cười “ Đi nào Jessica” Và rồi kéo bằng được nó đi ra phía bãi biển

******​

Lại một buổi chiều dài đằng đẵng, mùa thu đã đi được một quãng rất xa và tôi vẫn ở đây với Donghae, tôi vẫn sống như thế suốt hai tháng qua. Những buổi sáng sớm tôi vẫn để anh vất vả gọi dậy, vẫn tự chơi với mình và đôi khi hát cho lũ trẻ trong xóm nghe. Chiều thu tôi và anh lên đồi tìm những quả trám rụng cũng những chiếc lá khô dưới đất. Lúc ánh hoàng hôn vụt tắt trên biển đem theo những tia nắng còn sót lại vào nền trời đen tôi lại theo anh ra biển , ngồi bên anh nghe kể những câu chuyện cổ tích , nghe anh hát những bài ca về làng chài và thậm chí ngủ gật trong vòng tay anh. 

******​

Khi bị dạt trôi đến làng chài này , nó là một đứa kiêu kì, ít nói và lạnh lùng khó gần. Nó không bao giờ thèm đếm xỉa tới mọi người xung quanh, cứ sáng ra ngồi bên bờ cát nhìn về phía xa, tới tối mịt thì đã ngủ gục dưới nền cát, lúc nào nó cũng để anh bế về căn lán nhỏ của anh. Nhưng bây giờ nó đã có sự thay đổi chút ít, nó đã cười, đã nói và đã cùng anh vui chơi. Nó hòa đồng với dân làng chài rất nhanh và nó không hề nhận ra nó sắp dời xa nơi đây…

Và cũng vào một buổi chiều như thế, nó và anh lên đồi….

“Một chiếc lá úa”

“Hai chiếc lá úa”

“ Ba chiếc lá úa”

Nó đếm từng chiếc lá rơi trên thảm cỏ, mỉm cười vu vơ rồi thút thít khóc khi nhìn ra biển – Vẫn vắng lặng không một bóng con thuyền. Chợt anh xuất hiện và nó biết nó phải thôi khóc, quệt tay nhanh lên khóe mắt rồi quay lại phía anh

“Anh nhặt được nhiều trám không?” 

“Nhiều…nhiều lắm em ạ, anh sẽ kết thành một bức tranh cho em xem” Donghae cười , tay anh vẫn đếm từng quả trám trong giỏ

“Uhm….có cần nhặt thêm không, em tìm được ba cái lá rụng rồi này” Jessica đưa ra trước mắt anh ba chiếc lá màu đỏ vàng 

Anh nhìn xoáy sâu vào đôi mắt đỏ hoe của nó, vuốt má nó và nhìn nó trìu mến. Anh không nói gì mà chỉ ôm nó vào lòng vỗ về, anh không nói nhưng nó biết anh đang tự hỏi lòng rằng Em khóc đấy à, đừng khóc mà, cho anh xin 

Yêu anh trong một ngày nắng ấm

******​

Jessica đứng trước căn chòi mà Donghae đã cất sức tìm cây cọ và tre nứa để cất lên cho nó ở tạm, nhìn căn nhà lụp xụp và tối tăm nó lại ao ước được sống trong căn dinh thự của chính mình, những mơ mộng đã lôi kéo nó vào u mê, nó không muốn ở lại làng chài này , dù nó YÊU anh.

“Bùng”

Một mồi lửa hiện lên và được tay nó vứt lên mái căn chòi, lửa nhanh chóng lan ra và đốt cháy những tán cọ khô cong, mỗi lúc cháy to hơn và nóng nực hơn. Jessica mỉm cười đứng nhìn từng ngọn lửa thiêu cháy đi công sức lớn lao của anh nó gạt nước mắt trôi thật nhanh rồi đi về phía biển….

Em đã cố nhưng không thể quên

Em cần trở về với cuộc sống của em, em không chịu nổi nơi này

Chúng làm em phát điên và bức bối

Em cần danh tiếng và sự nghiệp em yêu thích bấy lâu nay

Vâng, em thề là em có ích kỉ nhưng nó là của em ,em phải dành lấy anh à

******​

“Tin quan trọng : Đêm hôm qua, đội cứu hộSeoulđã chính thức đón nữ ca sĩ solo xinh đẹp bị mất tích bấy lâu Jessica Jung. Tới sáng hôm nay, rất nhiều fans đã tụ tập trước công ty SM Ent để hỏi thăm và động viên Jessica. Cô nàng cũng đã mỉm cười than thiên và đưa lên kế hoạch của mình khi được sống sót và quay trở lại” 

Bài báo đưa tin được Jessica vứt lên ghế, nó cười khẩy rồi thư giẫn nằm ra ghế , lim dim đôi mắt để thư giãn

“Tin mới : Hôm nay ngày 11/7 /2012 Jessica Jung đã chính thức phát hành allbum mới của mình sau một tuần trở về Hàn Quốc. Tới bây giờ, trước ống kính, cô lại chứng minh mình là một cô gái xinh đẹp và khỏe mạnh”

Một phút 

Hai phút

Ba phút

Thời gian thường không chờ ai cả nhưng hôm nay dường như nó trôi chậm lạ thường. Jessica ngồi trên sofa, tay nâng ly rượu và nhìn vào tạp chí tuần vừa qua, thở dài không nói gì. Đã một tuần nữa trôi qua, Jessica trở nên ít nói và thích ở một mình, thích đến những bãi biển nhân tạo và thích nghịch những chiếc lá rụng đã khô cứng mà chỉ cần bóp nhẹ cũng làm chúng vỡ vụn

“Anh đã dặn em thôi uống rượu mà” Anh quản lí bước vào nhìn nó đầy bực dọc

“Em xin lỗi” Jessica đặt ly lên bàn và ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, vẻ mặt bơ phờ mệt mỏi không khỏi làm người khác lo lắng.

“ À, sắp tới em được thưởng nửa tháng nghỉ ngơi, em muốn đi đâu, về L.A chăng?”

“….” Sự im lặng bao trùm không gian một lần nữa và ta nghe được tiếng quả lắc đồng hồ đang chạy “ Em muốn về căn nhà của chúng em” Jessica đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Lúc này trời đang đổ mưa…mưa buồn cuối thu và cũng có khi là mưa nước mắt trong long nó

Chúa mang đi của con cái gì vậy. Làm ơn trả lại cho con hạnh phúc

Em không biết phải làm thế nào, em bối rối. 

Em muốn dời bỏ nơi đây để về với cuộc sống có anh. Em không muốn rời xa anh, anh là người đàn ông đã khiến em biết yêu , biết phân biệt giữa “yêu” và “chiếm đoạt”

Nhưng em vẫn không từ bỏ được tham vọng của chính mình. 

******​

Tôi vội vàng chạy vào làng chài, mải miết tìm kiếm hình ảnh căn lán thường ngày Donghae sống, lòng nao nức bồi hồi, một cảm giác trỗi dậy trong lòng tôi, như một đứa trẻ sợ làm mất đi một chiếc kẹo dẻo. Và rồi tôi dừng lại ở bên cạnh một cây cọ già, nhìn vào bãi đất trống vẫn còn tro đen đọng lại.

Đau

Cảm giác đau nhói lồng ngực khiến tôi ngột thở, đôi chân run rẩy lê từng bước chân chậm chạp về phía đống tro tàn, đưa tay nắm lên một ít tro rồi đứng im lát lâu. Tôi ngẩng đầu ,đảo mát tìm kiếm sự tồn tại của một cái lưới hay một bộ quần áo dân chài nhưng…vô ích

Thời gian qua anh đã dạy em biết thế nào là cuộc sống thật sự, em đã sai khi coi thường mọi thứ quanh mình, em đã sai khi chỉ biết sống trong hào nhoáng và vinh quang và không biết sau nó như thế nào. Em rất tiếc anh à!

“ Anh đâu rồi?”

“Một vụ cháy làng đã xảy ra ở rìa phía đông đảo Jujin. Được biết tất cả căn nhà ở đây đã cháy thành tro bụi ,chỉ còn lác đác vài ngôi nhà trên núi. Số người thiệt mạng không đáng kể nhưng bỏ làng hay mất tích thì khá nhiều. Hiện nay địa phương đang cố gắng tìm kiếm và đóng góp xây dựng lại nhà cho dân đảo.”

Một chiếc lá úa

Hai chiếc lá úa

Ba chiếc lá úa

Bốn chiếc lá úa

Jessica nhặt từng chiếc lá khô trên đồi trám, ngắm nghía với vẻ thích thú lạ kì, đôi mắt nó như mỉm cười chứ không phải khóc, nó đang cười điều gì? Chính nó cũng không biết, nó cố gắng để khóc nhưng sao nước mắt chẳng rơi gì cả, nó buồn.

“ Hôm nay em muốn thú tội với anh rằng: Trước kia em chỉ luôn quan tâm tới ánh hào quang và sự nổi tiếng, em có tham vọng và hết sức tham lam. Nhưng bây giờ, em mới hiểu ra được thứ em muốn, em cần có anh, cần có anh ở sau ánh hào quang ấy đón em, yêu thương em”

Cảm giác đau nhói con tim vẫn còn, nó cảm nhận được từng dòng máu đang chảy ra loang lổ trên vết hở ở tim, cảm giác vừa đau lại vừa xót , đầu lưỡi nó tê đi và đắng ngắt. Nó đâu có uống coffe sao lại đắng thế chứ?

“Hôm nay là cuối thu rồi” 

Nó lẩm bẩm với chính mình và hất tung những chiếc lá vàng khô lên không trung rồi quay gót bước về phía trực thăng đang đón chờ mình…về với ánh hào quang của nó, về nơi anh có thể tìm ra nó và nó có thể tìm ra anh

Nhưng mất anh trong một ngày cuối thu

THE END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: