Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi phát sóng trực tiếp cuối cùng của INTO1 kết thúc, Lưu Chương lê từng bước nặng nề ra khỏi cửa.

Vậy là từ bây giờ mấy người bọn họ không còn là một nhóm nữa, chỉ là những người bạn bình thường của nhau thôi. Lưu Chương từng nghĩ đến khoảnh khắc này hàng ngàn hàng vạn lần, mỗi lần đều khác nhau nhưng khi buộc phải đối diện với nó anh có chút không tưởng tượng nổi.

Lưu Chương phải tạm biệt những người này rồi, tạm biệt nhóm nhạc mà mình tâm huyết nhất, tạm biệt căn nhà mình gắn bó suốt hai năm qua. Tạm biệt cả người mà anh cảm thấy có lỗi nhất.

Trước cửa kí túc xá, khi mọi người đã sớm rời đi sau buổi phát trực tiếp, Lưu Chương lại đứng chôn chân ở đó, anh ngước mắt lên nhìn căn nhà này lần cuối cùng.

Cũng đã hơn một giờ sáng, vì không muốn người anh em này của mình khóc thêm một trận nữa, Châu Kha Vũ đi đến khẽ vỗ vai Lưu Chương.

"Sau này sẽ còn gặp lại nhau mà, bọn em có đi đâu đâu mà anh cứ buồn mãi thế. Ra xe thôi, mọi người rủ đi ăn khuya kìa."

Lưu Chương cúi mặt xuống thở dài, anh cố ngăn nước mắt đang chờ trực lăn xuống. Để bản thân bình tĩnh lại đôi phần Lưu Chương mới đứng thẳng người, khoác vai Châu Kha Vũ rời đi.

"Được. Đi thôi."

Những chiếc xe hơi gọi sẵn đã đợi từ sớm, Bá Viễn phấn khích nhanh chân trèo lên ghế lái chiếc xe bảy chỗ đầu tiên.

"Nào lên thôi nhanh lên, mai mấy đứa còn có chuyến bay sớm đó."

Lưu Chương lững thững phía sau nhìn Trương Gia Nguyên cùng Doãn Hạo Vũ hí hửng đua nhau chạy vào trong xe.

Bước chân Lưu Chương chợt dừng lại, anh quay về phía bồn cây phía xa bên phải trùng hợp bắt gặp ánh mắt của Lâm Mặc. Lâm Mặc cùng Lưu Vũ đang ngồi trên thành bồn đá rộng. Dường như không phải là trùng hợp, Lâm Mặc vẫn luôn hướng về phía Lưu Chương.

Trong lòng Lưu Chương khẽ gợn sóng, anh lưỡng lự điều gì đó rồi cũng vẫn hướng về phía trước đi tiếp.

"AK! AK!" - Tiếng gọi của Lưu Vũ lại gần. Cậu chạy đến chỗ Lưu Chương, nhét vào tay anh một ly trà sữa.

"Để em đi cùng xe anh Viễn cho. Anh đợi Lâm Mặc đi xe sau nha."

Châu Kha Vũ còn đang đứng ngơ ra nhìn Lưu Vũ hết đá mắt trái phải rồi lại nháy mắt liên tục chẳng hiểu nổi có ý tứ gì thì từ đâu Santa xông tới kéo xềnh xệch Châu Kha Vũ đi.

"Nào nào, không phải chú thích xe bảy chỗ cho rộng sao? Mình đi lên xe trước tí để mấy người họ đi sau."

Rồi cả ba người họ lôi kéo nhau lên xe trước bỏ lại Lưu Chương còn đang đứng thừ người ra ở đó không biết phải làm sao.

Suy nghĩ rồi Lưu Chương vội bám theo Rikimaru đang chuẩn bị lên chiếc xe thứ hai. Rikimaru bất ngờ quay lại, tròn mắt nhìn Lưu Chương lại nhìn Lâm Mặc ở phía xa đằng sau.

"Vậy còn Lâm Mặc?"

"À, anh với mọi người đi trước đi, chút nữa em đưa Lâm Mặc đến sau. Anh cho em mượn tạm cái áo khoác được không?"

Rikimaru lấy từ trong xe ra một chiếc áo khoác mỏng đưa cho Lưu Chương rồi cũng cùng mọi người rời đi. Chỉ còn lại Lưu Chương và Lâm Mặc.

Anh vốn dĩ không muốn đối diện với Lâm Mặc nhất nhưng có rất nhiều chuyện phải rõ ràng, sau này sợ sẽ không còn cơ hội nữa.

Lưu Chương cất bước về phía Lâm Mặc. Anh đưa ly trà sữa cho em. Ly trà sữa này khi nãy cứ thấy Lưu Vũ cầm mãi rõ ràng họ đông người như vậy mà chỉ mua một cốc đây không phải tính cách của Lưu Vũ. Giờ em lại nhận ly trà sữa đó từ Lưu Chương.

"Em cảm ơn."

Lưu Chương cởi chiếc áo khoác lông trắng của mình ra đưa Lâm Mặc.

"Em mặc vào. Gió đêm ở Bắc Kinh lạnh, kẻo cảm mất. Anh mặc áo Riki."

"Ò." Lâm Mặc ngoan ngoãn nghe lời anh tự mặc áo cho mình. Đây là chiếc áo ấm nhất của Lưu Chương mà Lâm Mặc cực kì thích, em không phải mặc lần đầu tiên.

Lưu Chương lại gần em, quay lưng tựa vào thành bồn, giọng nói khàn khàn: "Khi nãy còn không thấy em khóc, giờ emo rồi sao?"

Lâm Mặc hết gật đầu rồi lại lắc đầu nhưng vẫn không lên tiếng. Lưu Chương không vội, anh chủ động nói: "Anh biết thầy Lâm Mặc rất giận anh, có điều gì muốn nói với anh không?"

"Vậy anh có điều gì muốn nói với em không?" Lâm Mặc hỏi ngược lại.

Lưu Chương bật cười, cố tình không hiểu mà máy móc đáp lại: "Chúc thầy Lâm Mặc solo thuận lợi, thành công trên con đường tương lai sự nghiệp..."

"Thật?" Em ngắt lời Lưu Chương. Gương mặt cứng đờ vì chột dạ kia càng khiến Lâm Mặc khẳng định anh đang tránh né.

"Đến ngày hôm nay em mới dám hỏi anh." Lâm Mặc bấu chặt góc áo, giọng nói nhỏ đi vài phần cơ hồ nghẹn lại:

"Nếu không phải do bọn họ thì anh có chủ động giữ khoảng cách với em không?"

Vào nửa năm trước khi rã đoàn, Lâm Mặc đã nhận được tin nhắn từ Nguyên Tế Họa cùng Wajijiwa về mối quan hệ của mình với Lưu Chương. Không nói cũng biết ý của họ là gì.

Thời gian đầu thành đoàn, Lưu Chương và Lâm Mặc được công ty tích cực sắp xếp chung chương trình, các cảnh quay chung của hai người cũng ưu tiên hơn, phỏng vấn đôi nhằm thu hút lượng người hâm mộ đông đảo.

Nhưng thứ họ không ngờ tới là tương tác của Lưu Chương và Lâm Mặc quá đỗi chân thật, sự thân thiết của hai người dần lại trở thành mối đe dọa.

Lâm Mặc là người hiểu rõ sự ảnh hưởng của việc này hơn ai hết. Em là thần tượng dưỡng thành những quy tắc khắc khe trong ngành giải trí đã được học từ nhỏ. Em biết việc sao tác couple là con dao hai lưỡi, thuận lợi theo đúng kế hoạch thì cả em và Lưu Chương đều hưởng được chút lợi từ nó mà phất lên như diều gặp gió nhưng nếu không may để lộ sơ hở thì lại trở thành mũi tên đâm ngược lại.

Nguyên Tế Họa đã cho người liên hệ với em rồi, Wajijiwa cũng vậy. Chỉ có điều, Lâm Mặc chưa từng nghĩ em và Lưu Chương đang cầm kịch bản sao tác couple. Tất cả với họ là cảm xúc chân thật. Em không có lí do gì phải nghe theo lời bọn họ.

Có điều Lâm Mặc lại không nghĩ, Lưu Chương vậy mà lại chấp thuận theo ý của công ty mà giữ khoảng cách với em. Lưu Chương không phải kiểu người dễ khuất phục như vậy. Giữa họ chẳng có lí do gì để trở thành không thân thiết thế này.

"Chuyện này em phải hiểu rõ hơn anh chứ."

Lâm Mặc cau mày nhìn Lưu Chương, em cố gắng phân tích biểu cảm trên gương mặt kia. Khi nãy anh khóc nhiều, hai mắt hơi sưng, gò má ửng hồng ngoài ra lại chẳng biểu lộ cảm xúc gì.

Hai người họ vốn rất thân thiết, thường ngày đều dính nhau như sam. Mọi người trong nhóm còn nói, nếu muốn tìm Lâm Mặc thì cứ tìm Lưu Chương trước đã. Mối quan hệ của Lưu Chương và Lâm Mặc trên cả mức tình bạn.

Dù nhiều lúc trước máy quay phải cẩn trọng, để ý từng hành động lời nói của mình sao cho không lộ liễu. Với giới giải trí Trung Quốc mà nói, couple nam nam rất dễ thu hút người hâm mộ, giúp không ít sao nam bạo nhưng nếu không cẩn thận thì rất dễ bị phong sát, tấm gương không phải không có. Tuy vậy, nhưng tình cảm của hai người bọn họ không những không giảm xuống mà lại càng thân mật hơn.

Chỉ có điều, nửa năm gần đây, Lưu Chương luôn tìm mọi cách cứ như vô tình mà tránh tiếp xúc với Lâm Mặc trước ống kính dẫn đến ngay cả bây giờ họ đối diện với nhau đều khó xử.

Khi máy quay tắt đi, ở những nơi không có quá nhiều người, Lưu Chương và Lâm Mặc đều âm thầm dành sự quan tâm cho nhau nhưng vết dằm đâm trong trái tim Lâm Mặc ngứa ngáy mãi không thôi.

Không phải là không còn thân nhau nữa mà là không được phép thân nhau trước nhiều người.

Nhìn vào "gà" nhà W8VES, Lâm Mặc biết rất rõ, công ty này sẽ không có ý kiến gì về việc couple nam nam có ảnh hưởng thế nào. Điều này lại khiến Lâm Mặc thêm không hiểu, rốt cuộc họ thành ra như này có phải chủ ý của Lưu Chương không.

Câu hỏi kia của Lâm Mặc, Lưu Chương vẫn chưa dám trả lời. Nếu anh không trả lời thì em nhất quyết sẽ không nói thêm câu nào nữa.

"Sẽ tốt cho em đi đường dài, sợ người khác lấy chuyện đó làm cơ hội bôi bẩn em. Với lại..."

Lâm Mặc nghiêm mặt, cướp lời: "Em không quan tâm. Anh quan tâm mấy chuyện đó làm gì?"

Thái độ dứt khoát của Lâm Mặc khiến Lưu Chương có phần không tin nổi. Anh tự hỏi: có phải em không lo cho tương lai của mình nữa không? Nguyên Tế Họa sẽ để yên cho em sao?

Lưu Chương lại chợt nhận ra, anh đứng thẳng người đối diện với Lâm Mặc, vẻ mặt thập phần hoảng sợ.

"Em..."

Vài tháng trở về đây, Lưu Chương từ Lưu Vũ nghe được về việc Lâm Mặc tự mở phòng làm việc riêng. Anh luôn có rất nhiều thắc mắc về việc này. Nếu là ngày trước thì anh chẳng kiêng rè gì mà thẳng thắn tham gia vào chuyện của Lâm Mặc. Nhưng giờ đây anh lại không dám trực tiếp đi hỏi.

Chuyện trước đây của Lâm Mặc với Nguyên Tế Họa anh biết rất rõ. Lâm Mặc cắt đứt với Nguyên Tế Họa rồi sao?

Lâm Mặc thờ ơ nhún vai, đáp: "Quyết định của em mà."

Lưu Chương anh còn không hiểu tầm nghiêm trọng của việc này sao? Lâm Mặc sau khi thành đoàn có thêm chút danh tiếng, với Nguyên Tế Họa là miếng mồi ngon. Vậy mà em lại tự tách Nguyên Tế Họa ra, cái công ty này làm sao dễ dàng bỏ qua cho em như vậy.

Lâm Mặc dù có trưởng thành bao nhiêu đi chăng nữa thì vẫn chỉ là một đứa trẻ mới hai mốt tuổi. Con đường tự lực gánh sinh trong giới giải trí một chọi một nghìn này không phải dễ dàng. Lần này tựa như một ván cược rất lớn với Lâm Mặc. Em phải đánh đổi quá nhiều thứ, rủi ro quá lớn. Lưu Chương sợ cậu nhóc này sẽ không chịu được.

Nếu thực sự chỉ vì Nguyên Tế Họa ép em xé coupe nên em mới làm như vậy thì thực sự không đáng.

"Không cần phải như vậy đâu Lâm Mặc. Nếu em không muốn Nguyên Tế Họa kiểm soát em thì em cứ nói thẳng với họ. Và sao cũng không đi nói với anh, không cần phải vì anh mà phải..."

Vẻ mặt căng thẳng của Lưu Chương ngày càng trở nên cứng đờ, vành tai bắt đầu đỏ dần lên. Anh đang tức giận sao? Lâm Mặc hoảng ôm lấy mặt anh.

"Cũng không hẳn là chỉ vì anh. Anh đề cao mình quá rồi đấy." Em thở dài, "Em không muốn bị trói buộc nữa, em muốn được tự do có thể làm điều mình muốn, cũng không muốn bị bắt nạt nữa."

Lưu Chương nâng tay chạm nhẹ lên mái tóc của Lâm Mặc. Nhúm tóc nhỏ màu bạch kim em rất thích nó. Anh còn nhớ cái hôm nhuộm tóc đó, chỉ tẩy mỗi một nhúm tóc nhỏ mà em đã khóc lóc la lớn ăn vạ. Khi đó anh chỉ biết bất lực an ủi em. Đứa trẻ này vậy mà thực sự trưởng thành rồi, có thể làm những điều em ấy thích mà không sợ sự ràng buộc của bất kể ai.

"Sẽ rất vất vả." Anh nhỏ giọng như than thở thay em. Lâm Mặc chỉ cười mà không đáp lại.

Con đường này là do em chọn thì bằng bất cứ giá nào dù có phải bò em cũng phải bò được đến vạch đích.

"Mặc Mặc, anh xin lỗi."

Mấy ngày gần đây, Lưu Chương khóc rất nhiều. Mới đêm hôm qua em còn thấy anh khóc một mình ở phòng khách, rất muốn đến an ủi anh nhưng sự xuất hiện của Bá Viễn ngăn cản bước chân định tiến tới của em.

Bây giờ Lưu Chương lại khóc nữa rồi. Mỗi lần anh khóc hai mắt lại sưng lên, vai cũng run rẩy, phát ra âm thanh thút thít nghe mà đau lòng. Lâm Mặc phải rất cố gắng kìm nén sự xúc động để trấn an anh.

"Em biết mà. Anh cũng không muốn như vậy."

Lâm Mặc vươn tay kéo anh vào lòng. Nơi này bảo mật rất cao, lại đêm như vậy rồi chắc sẽ không ai thấy được đâu nhỉ? Mà thấy được thì có sao? Em không hổ thẹn, không có nghĩa vụ phải giải thích với họ.

Vậy mà Lưu Chương rất thuận theo em, vòng tay ra sau lưng kéo em sát lại gần hơn. Vì Lâm Mặc ngồi trên bồn đá cao nên cả mặt của anh đều áp vào vai em.

"Anh xin lỗi. Nhưng nó sẽ tốt cho em, ở ngoài kia không biết bao nhiêu người muốn tìm cách "hắt nước bẩn" vào em, anh muốn chọn cách an toàn nhất cho cả hai."

Một câu này của Lưu Chương đủ để đập tan tất cả những lo lắng trong lòng Lâm Mặc suốt quãng thời gian này.

Đám người đó nói với Lưu Chương rằng nếu không tìm cách xé couple thì mọi chuyện tồi tệ sẽ xảy ra. Dù gì hai người họ cũng sắp không còn liên quan nữa rồi, nếu sự tương tác của hai người vượt khỏi tầm kiểm soát sẽ dẫn đến hệ lụy sau này.

Đám tư bản kia cũng thật biết cách thuần phục Lưu Chương. Họ biết rõ anh sẽ không dễ dàng nghe theo mình nên đã lấy Lâm Mặc ra đe dọa.

Cái gì Lưu Chương cũng không sợ, chỉ sợ Lâm Mặc sẽ bị anh làm liên lụy.

Thời gian qua là anh có lỗi với Lâm Mặc. Rõ ràng rất quan tâm đến em, rất muốn hỏi em tập nhảy có mệt không, muốn cùng em chơi trò chơi trên sân khấu, muốn chạy về phía em khi biểu diễn, muốn bồi thêm về những câu chuyện mà em kể trong phỏng vấn.

Nhưng em là minh tinh, cả hai người họ đang ở giữa chốn giải trí khốc liệt này. Đến cuối cùng vẫn là không thể công khai ôm nhau trước nhiều người.

Vào đêm tiệc mừng công cuối cùng của INTO1, Lâm Mặc đã uống rất nhiều, say đến không biết trời trăng mây đất. Có những chuyện em sớm không còn nhớ gì nữa.

Buổi tiệc rất đông những vị khách quý, ông chủ của INTO1 cũng ở đây. Trong sự hỗn loạn của cả nhóm say bí tỉ, Lưu Chương tìm cơ hội nép mình vào một góc khuất.

Vừa diễn xong rất mệt, còn chưa kịp ăn uống gì đã phải nhập tiệc rượu, Lưu Chương tửu lượng kém dù may mắn thoát nhưng chút bia này cũng đủ kích thích cảm xúc của anh.

Đôi mắt bơ vơ long lanh của Lưu Chương từ đầu đến cuối luôn hướng về một phía. Một thân hình nhỏ bé ngồi trên chiếc ghế nhỏ, gương mặt thẫn thờn phiếm hồng. Bộ dạng khi say của Lâm Mặc trông rất đáng yêu. Đây là lần đầu tiên Lưu Chương thấy em uống nhiều như vậy. Dù sao cũng là lần cuối rồi.

"Cảm ơn cậu đã hợp tác." Tiếng nói đàn ông khàn đặc xuất hiện đằng sau Lưu Chương.

Anh không quay lại. Người đàn ông bỏ hai tay vào túi quần thong thả bước đến, vỗ nhẹ lên vai Lưu Chương.

"Cậu chịu phối hợp hơn tôi tưởng đấy. Dù gì cũng tốt cho cậu tốt cho cả cậu ấy."

Lưu Chương cố ý tránh khỏi bàn tay kia. Dù thái độ không nặng không nhẹ đáp lại: "Không phải vì đề nghị của ông. Nếu tốt cho em ấy tôi sẽ làm." Anh quay người đối diện với người đàn ông, kiên định nói:

"Từ giờ trở đi coi như tôi và ông không còn mối liên can gì. Đường này ông vẽ, ông cứ giữ cho người xứng đáng hơn. Tiểu Lưu vô năng không xứng hợp tác với lão đại gia như ông. Tôi đi trước."

Rất lâu sau đó mới thấy Lưu Chương rời khỏi phòng tiệc. Tâm trạng ngày đó của anh không ổn định vì vậy mọi người cũng không quá cố tình can thiệp.

Lưu Chương lê bước trên hành lang dài về phòng khách sạn của mình. Từ đâu ra, một Lưu Vũ người bé tí tẹo cùng với trợ lý đang lôi Lâm Mặc và Nine. Vừa trông thấy anh Lưu Vũ đã hét lên:

"AK AK, cứu em."

Anh vội chạy tới đỡ giúp hai người họ.

"Mấy người còn lại đâu? Sao thành ra thế này?"

Lưu Vũ như tìm được vị cứu tinh mê mẩn đẩy Lâm Mặc sang cho Lưu Chương.

"Em mới là không ngờ anh còn tỉnh đấy. Đám người kia á, xin luôn, không ra hồn nữa rồi."

Lâm Mặc toàn thân mềm nhũn, người nồng mùi rượu, vô lực úp mặt vào vai anh. Lưu Chương ra sức điều chỉnh lại tư thế em dựa cả vào mình.

"Anh đưa Lâm Mặc giúp em về phòng nha. Em đưa Tiểu Cửu về. Khổ chết em mất." Nói rồi cả Lưu Vũ và trợ lý đều đi mất hút. Bỏ lại con sâu rượu Lâm Mặc cho Lưu Chương.

Khó khăn lắm Lưu Chương mới đưa được Lâm Mặc về đến phòng. Trái ngược với sự nghịch ngợm, quậy phá khi ở trong tiệc rượu, Lâm Mặc bây giờ vừa ngoan vừa đáng yêu nằm cuộn tròn trên giường.

Lưu Chương ngồi xuống cuối giường, nhẹ nhàng tháo giày ra giúp em. Toàn thân em đổ đầy mồ hôi, sợ ngày mai em sẽ bị cảm mất, Lưu Chương lại gần dùng khăn ướt cẩn thận lau mặt em.

Phải rất lâu rồi, Lưu Chương mới có thể công khai nhìn ngắm Lâm Mặc lâu như vậy. Gương mặt em trắng nõn nà, đầu mũi hồng hồng hệt như chú mèo con. Tiếng thở nhỏ Lưu Chương cố gắng lắm mới có thể nghe ra.

Có lẽ là vì gương mặt anh tú đó, cũng có lẽ vì men rượu, hay có lẽ vì cảm xúc nhất thời nhạy cảm. Vào ngay thời khắc đó, Lưu Chương không nhịn được mà hôn môi Lâm Mặc.

Một cái lướt môi rất nhẹ. Lưu Chương biết mình sai rồi, thật sự rất sai rồi nhưng anh không thể ngăn cản dục vọng của bản thân, cũng chưa từng hối hận.

Coi như mượn hơi rượu Lưu Chương phá lệ cho trái tim mình tùy ý một lần này.

Lần đầu tiên cũng sợ sẽ là lần cuối cùng của anh.

Nhớ lại giây phút đó, Lưu Chương muốn biến nó thành bí mật lớn nhất cuộc đời mình. Mãi mãi không thể để cho ai biết, nhất là Lâm Mặc.

"AK. Chúng ta còn gặp lại nhau không?" Tiếng nói rất khẽ trên đỉnh đầu khiến Lưu Chương hơi giật mình hơi ngẩng đầu lên.

"Em nói gì vậy? Anh ở đây, chẳng đi đâu. Chắc chắn sẽ gặp lại."

"Với thân phận gì? Bạn bè hay đồng nghiệp hay đồng đội cũ?"

Nét mặt ủ khuất của Lâm Mặc khiến tim Lưu Chương mền nhũn cả rồi. Phải dồn biết bao nhiêu ấm ức suốt khoảng thời gian qua em mới có cơ hội làm nũng một chút. Lưu Chương không phiền, anh còn cưng chiều xoa đầu em.

"Một người vô cùng đặc biệt với anh, trên đời này anh sẽ chẳng gặp được người nào như em."

Lâm Mặc nghe xong lại không mãn nguyện lắm. Em vẫn luôn đợi Lưu Chương thật lòng mà trả lời câu hỏi của em: Nếu không phải do bọn họ thì Lưu Chương có chủ động giữ khoảng cách với Lâm Mặc không?

Lưu Chương không phải không biết trả lời thế nào mà là không muốn trả lời. Anh làm như vậy không vì ai hết chỉ vì Lâm Mặc.

Đến cuối cùng Lưu Chương vẫn muốn là vì tốt cho Lâm Mặc. Anh không muốn vì một chút rung động nhất thời của bản thân mà chặn con đường tương lai của cả hai.

Hai người họ mới chỉ là những thiếu niên mới đầu hai mươi, họ còn có một bầu trời tương lai sự nghiệp, mạo hiểm lần này không phải là cách.

Trước mắt Lưu Chương biết mình không thể bảo vệ được em, anh không còn cách nào khác.

Hay là có những chuyện để sau này rồi nói.

Sáng sớm ngày hôm sau, vì đêm qua ngủ khuya nên mãi đến mười giờ trưa Lâm Mặc mới dậy. Khi vẫn còn đang ngái ngủ, hai mắt mờ tịt chợt Lâm Mặc sự nhớ ra một chuyện.

Em vội cầm điện thoại lên do dự nhấn vào khung chat của Lưu Chương. Tin nhắn cứ soạn ra rồi lại xóa đi, nghĩ mãi em cũng không biết nên nói gì.

Chuyện đêm qua chẳng những không đạt được ý em muốn lại khiến em ngần ngại việc bắt chuyện với Lưu Chương hơn.

Nếu là ngày trước, sáng mở mắt ra, đi ăn, đi tập hay thậm chí đi quanh trong nhà cũng có thể vô tình gặp nhau mà còn xa cách như vậy. Giờ không còn chung một nhóm nữa, gặp nhau phải hẹn trước, anh sau này còn cách em tới nữa vòng trái đất, Lâm Mặc phải làm sao đây?

Lâm Mặc thở dài một hơi rồi vẫn quyết định thoát ra khỏi giao diện wechat, em dùng tài khoản weibo ẩn danh của mình mò mẫn vào siêu thoại của Lưu Chương. Ảnh sân bay anh hôm nay đã được cập nhật từ hai tiếng trước.

Em thầm trách: "Dậy sớm như vậy không mệt sao?"

Cũng phải, công việc của Lưu Chương vô cùng bận rộn, anh đã được sắp xếp từ trước khi rã đoàn, sau này càng bận hơn.

Còn chưa kịp thôi nghĩ tới, một tin nhắn đã gửi tới wechat.

Lưu Chương: "Anh xuống tới Thượng Hải rồi. Em online sớm vậy, sao không ngủ chút nữa? Em ăn gì chưa?"
________________________
Một mẩu chuyện nhỏ cũng là lời tâm sự của mình. Quãng thời gian còn lại dài như vậy chắc chắn điều chúng ta mong muốn vẫn còn ở phía trước. Dù tương lai có thế nào thì mình tin rằng những gì chúng ta thấy được đều là tình cảm chân thật.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top