Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

ONESHOT


Tôi hỏi em khi yêu xa, đêm về em thường làm gì?

Em trả lời. Ngồi một mình và nghe tim mình khóc.


Tôi - kẻ đứng bên lề cuộc tình của em, mỗi khắc mỗi giây đều dõi mắt theo đoạn đường em bước. Tôi chợt nhận ra rằng, tình yêu thật ra rất tàn nhẫn. Nó dư thừa ngọt ngào nhưng lại nhân nhẫn vị đắng chát vào tim, biến những nụ cười thành hàng nước mắt, biến những con người bình thường trở thành kẻ nô lệ thèm khát hơi ấm của nhau đến bị luỵ.

Em của tôi, mỗi khi em đau tôi cũng sẽ đau. Mỗi khi em buồn tôi lại càng thấy lòng nặng trĩu hơn gấp bội. Em hay giấu tất cả mọi thứ sau nụ cười lành lạnh. Em luôn lừa dối tôi rằng.

Mingyu à, tôi không sao.

Em có thật sự mạnh mẽ như thế không?


Bao nhiêu ngày tháng tôi nhìn em dán mắt vào màn hình điện thoại, dòng tin nhắn gửi đến rồi đi, em sẽ đọc những cái tin đấy trong nụ cười tủm tỉm. Tay ấn trả lời mà mắt cứ hấp háy reo vui. Em khi yêu đáng yêu không thể tả. Tôi hận kẻ có được em trong tình yêu đó, hận nụ cười em trao, hận trái tim em trọn vẹn hướng về người đó. Một người cách xa em gần nửa vòng Trái Đất.

Em yêu xa. Loại tình yêu rất dễ bị bào mòn cảm xúc. Nhưng em thì không, tôi cảm tưởng như em chưa bao giờ giảm một chút lửa yêu nào, lúc nào em cũng chân thật, lúc nào cũng một tâm chờ đợi, một lòng ngóng trông. Em hay bảo với tôi.

Yêu xa như tập uống cà phê đắng vậy. Uống vào thì muốn nhổ bỏ ngay vì chát ngắt, nhưng cổ họng lại ngọt lúc nào không hay. Dần dần thành thói quen, uống cà phê bỏ đường lại không uống được.

Em nói phải. Khi yêu xa, con người ta học cách làm quen với nỗi buồn. Học cách tự tìm niềm vui cho mình qua những điều rất nhỏ. Khi đã quen rồi thì chẳng còn thấy đau đớn triền miên, khủng hoảng như thuở ban đầu vừa rời xa hơi ấm. Em đã quen với con đường một mình em bước, khoảng trống cạnh bên em dành đấy đợi người kia về lấp đầy. Vẫn thong thả với những đêm phố thị đông đúc tình nhân, vẫn một mình một Blue Curacao đơn lẻ trong muôn vàn nhân ảnh. Em hay đùa rằng, yêu xa lâu quá đâm ra kì lạ, bảo ở gần cứ thấy không quen. Miệng thì nói thế nhưng tôi biết, chỉ cần ai đó về em sẽ lao ngay ra sân bay bằng toàn bộ sức lực, chạy vào lòng người ta mà chìm vào ấm áp, rũ bỏ đi những lạnh lẽo em mang. Người có em là người may mắn, nhưng kẻ đó lại chẳng phải là tôi.

Ở bên em như một lẽ đơn thuần. Tôi dùng cái quan hệ bạn bè thân thiết mà thầm lặng yêu em. Tôi cứ hay không kiềm được lòng mình khi nhìn em cười tươi đến cong cả đuôi mắt, hay lúc em lơ đễnh làm một việc gì đấy, tóc em nâu mềm rũ xuống đôi mắt trong veo. Em đẹp lắm. Em có thói quen mặc áo tay dài, thi thoảng lại giấu mất những ngón tay mềm vào ống tay áo rộng, em không biết thói quen đó đáng yêu, em lại càng không biết tôi cứ muốn nắm chặt bàn tay ấy và yêu thương chiều chuộng. Em hay cười nhưng lại ít nói, mọi thứ cảm xúc của em chỉ thể hiện qua đôi mắt. Người ta sẽ chẳng thể đoán được em nghĩ gì, trừ khi là do em tự nói ra. Nhưng điều đó lại càng không thể vì em không phải dạng người dễ mở lòng với ai khác. Ngay cả chính tôi, đôi khi nhìn em trầm lặng lại không biết em đang mang tâm sự gì, em cúi đầu lặng lẽ, rủ tôi đi hóng gió ở sông Hàn nhưng cốt yếu chỉ là để em biết có một ai đó hiện diện bên cạnh, em sẽ không thể yếu mềm. Có tôi, em sẽ tự khiến bản thân mình cứng cỏi, còn nếu em ở một mình có lẽ em sẽ ngã gục mất thôi.

Điều duy nhất em tâm sự chỉ là.

Yêu xa, Wonwoo thường sẽ ra sao khi đêm về?

Ngồi một mình và nghe tim mình khóc.

Ừ nhỉ, là tim khóc. Tim nhớ người ta tim khóc chứ không phải em. Em không rơi nước mắt cũng không thể để mình rơi xuống nỗi buồn. Nhưng em sẽ để thứ sâu bên trong em bật khóc, nơi đó sẽ không ai nhìn thấy, chỉ em biết, chỉ mình em thoả sức đắm mình trong những nhớ mong khắc khoải.

Tôi thừa biết rằng, em chẳng bao giờ để điện thoại ở chế độ im lặng, cũng sẽ không để nó cạn kiệt nguồn pin chút nào. Em sợ người ta gọi mà em không nghe, em sợ điện thoại tắt nguồn người ta sẽ giận dỗi và trách em sao không liên lạc được. Đêm khi em sắp ngủ thiếp đi rồi, chỉ cần chuông báo một tiếng là em tỉnh ngay, mơ màng mở mắt vì tay em cầm chặt điện thoại đợi người về. Tôi vào hôm nào đấy, nhắn tin cho em vào tối muộn, em đã trả lời rằng tôi làm em ăn dưa bở, bởi hôm nay người kia đi về trễ, mãi chẳng thấy gọi hay nhắn tin, tôi nhắn đến em cứ ngỡ là hắn, đã vui mừng nhưng mau chóng tắt đi. Tôi hỏi em thế bây giờ đã về chưa? Em bảo chưa, nói tôi hãy ngủ đi, em lại chờ.

Tôi chua chát cười. Em ơi ngủ đi, đừng chờ nữa. Tôi muốn em ngủ thật ngon chẳng phải mệt mỏi chờ mong.


Em tìm đến tôi vào lúc hai giờ sáng. Mắt em đỏ hoe, toàn thân vô lực. Em ngã quỵ ở cửa và tôi hốt hoảng ôm lấy em. Trong một thời khắc tôi nghe tim mình ngừng đập vì em trước mặt tôi đang như vỡ tan thành trăm nghìn mảnh nhỏ. Tim em vụn nát. Tình em ướt nhoè.

Người ấy thay lòng.

Tiếng em thều thào như cứa vào tim tôi. Tay run run siết chặt vai em gầy. Tôi hỏi lại.

Tại sao? Vì điều gì?

Người thay lòng thì còn cần phải nghe lí do sao?

Em cười vô hồn trên những niềm đau. Tôi bây giờ lại ghét nụ cười của em đến căm giận. Tôi lôi em vào nhà, ném em lên ghế. Giận dữ sục sôi trong lòng.

Thằng khốn đấy không hiểu rằng có một người đã yêu hắn nhiều đến thế nào sao?

Hiểu đã không đổi thay. Hoặc cũng có khi chính vì hiểu nên mới sinh ra nhàm chán.

Nhàm chán? Một người như Wonwoo?

Tôi có gì ngoài sự khờ dại mà đợi chờ tình yêu ở bên kia bầu trời hả Mingyu?

Em hỏi lại tôi bằng ánh mắt trống rỗng. Ừ, em khờ lắm. Một con người khờ khạo. Em còn chẳng nhận ra em đã trở thành tất cả trong đôi mắt tôi tự lúc nào.

Cúi xuống khuôn mặt vô thần, tôi cố gắng níu lấy mình trong vô lực. Đừng... Không được để bản thân vì tức giận mà làm tổn thương em.

Vậy bây giờ... tình yêu đó ra sao?

Vỡ. Vỡ từ những đêm dài tim khóc mà không hay.

Tôi tự nguyền rủa mình của lúc đấy. Tại sao tôi lại vui trong khi em đang đau khổ. Nghe một cuộc tình tan vỡ, tôi lại là thằng tồi muốn ngay lập tức em thuộc về tôi. Dù đã nói không được hàng nghìn lần trong đầu, tôi vẫn không thể nào ngăn cản nổi.

Quên đi em. Đừng níu kéo nữa.

Làm cách nào để mà quên?

Có chứ. Nếu dùng cách này..

Tôi bắt lấy môi em hé mở, len lỏi vào bên trong dịch ngọt của yêu thương. Em căng mắt bất ngờ đẩy tôi ra, tôi lại càng siết chặt em vào người.

Đừng... Mingyu, đừng...!

Tôi sẽ không ngừng lại.. cho đến khi em thật sự đã quên.

Đêm đó tôi khiến em thuộc về mình. Đêm đó tôi nhốt em vào lồng sắt của dục vọng kiềm chặt trong người một thằng đàn ông. Em vô lực chống đối và rồi từ bao giờ nước mắt ngập tràn trên mi em. Em khóc lần đầu trước mặt tôi, nước mắt đó pha lẫn rất nhiều thứ. Thứ cay đắng của cái kết cuộc tình và thứ mặn chát vì những gì đang diễn ra. Có lẽ em đã có thể đẩy tôi ra nhưng em lại buông xuôi tất cả. Tôi chiếm lấy em nhưng lại nghe lạnh lẽo ùa về. Em và người chia hai lối, em chẳng còn thiết tha bất kì điều gì nữa trong cuộc đời. Đoạt lấy điều mình ước mong lẽ ra tôi nên vui mới phải, nhưng sao tôi lại thấy mình giống như một kẻ thất bại sau tất cả những gì xảy ra. Chẳng khác nào một tên trộm tình chỉ đợi chờ chủ nhân rời khỏi là lao vào vét sạch mật ngọt nơi em.

Xin lỗi em vì tôi đã yêu em.

Sáng hôm sau thức dậy. Tôi hốt hoảng tìm kiếm em, chỗ nằm lạnh ngắt và em đã rời đi từ lúc nào. Tôi mắng mình hèn hạ, mắng mình ham muốn tầm thường đến độ còn chẳng kịp để em biết rằng tôi yêu em thì đã cưỡng đoạt mọi thứ cho thoả mình. Đêm qua em đã phát ra thanh âm nức nở khiến tôi u mị, những xúc cảm trào dâng đến phát điên mọi tế bào. Nhưng hôm nay mọi thứ hoàn toàn trống rỗng. Chẳng còn đọng lại được gì bởi vì tôi biết mình mất em.


Tôi kiếm tìm em rất nhiều nhưng đáp lại chính là vô vọng. Em như bốc hơi khỏi mặt đất, đến một nơi nào đó không còn những khổ đau. Tôi tự hỏi em sẽ đi về đâu, tôi tự trăn trở rằng liệu em có về bên người đó không. Tôi rùng mình khi nghĩ đến những thứ xa hơn, giả như người ta đón em về, nhận ra em không còn nguyên vẹn, em sau đấy sẽ nhận lấy những tháng ngày kinh khủng mà kẻ gây ra chính là tôi. Hiện tại nếu không phải tôi thì em sẽ chẳng còn lối đi nào hạnh phúc. Nhưng tại sao vậy hả em? Đến cuối cùng em vẫn chạy khỏi tôi, vẫn là không để tôi được yêu em như tôi mong muốn. Em thật độc ác, thật tàn nhẫn với tình yêu tôi..



Ngày nắng nhạt dần cuối chân trời xa. Tôi thả người trên bãi cỏ, nghe gió lùa vào lòng lạnh buốt. Ngoài kia hoàng hôn dần tắt, màu đỏ tía phủ kín cả không gian. Tôi nghĩ về em sau những ngày dài không còn được trông thấy. Em đi đâu, làm gì, bên ai. Tôi hiểu tính cách của em, em sẽ chẳng bao giờ quẩn trí đến độ tự hành hạ mình hay tìm đến cái chết. Vì thực sự cái tôi sợ chính là chết trong lòng. Đó là khi em sẽ vẫn sống rất đỗi bình thường nhưng hồn em thì chết đi một nửa. Tôi lại đau, ngực trái nhói lên vì dáng hình em hiện về trong đầu óc. Màu mắt trong, mái tóc mềm. Cười nhiều nói ít. Bàn tay nhỏ trong ống tay rộng đáng yêu.

Sẽ rất mất mặt nếu tôi khóc vì nhớ em. Nhưng bây giờ điều đó chẳng còn quan trọng nữa. Khoé mắt tôi cay xè và kéo xuống thái dương một hàng dài đớn đau. Em ơi, em đâu rồi... Không cần yêu tôi cũng được, nhưng em về đi đừng biến mất nữa. Tôi không thể chịu nổi những tháng ngày không em. Tôi chợt nhận ra em thật sự rất kiên cường, ngần đó năm em yêu người đó là ngần ấy thời gian em yêu xa. Vậy mà em lại mạnh mẽ vượt qua tất cả, còn tôi.. vắng đi em đã hoá thành thằng ngốc, mỗi ngày đều sống trong khốn khổ vì nhớ vì thương.

Tôi bất chợt chìm vào cơn mê sau những ướt nhoè giấu dưới bàn tay gác trên trán. Từ từ chìm vào vô thức, hoàng hôn vẫn đỏ tía một màu.



Cơn gió cuối ngày vờn trên đầu ngọn cỏ xanh mượt. Có đôi chân bước dịu dàng, từ từ lại gần dáng ai đó đã dần thiếp đi. Vừa như mơ vừa như thực. Dáng hình ngồi xuống cạnh bên, nhìn nước mắt ai rơi xuống. Y như mình ngày đó, khóc vì tình, yếu đuối nén đến tận cùng mới buông rơi khỏi hốc mắt. Bàn tay mềm đưa lên lau đi vệt nước dài. Im lặng ngồi bên cạnh, chờ người đó tỉnh dậy sau những mỏi mệt kiếm tìm. Có một người cười nhiều nhưng nói ít, thường rủ người khác ra sông Hàn hóng gió chỉ để chắc chắn rằng bản thân mình thật ổn. Đơn giản là ngồi cạnh nhau để an ủi cái cô đơn trong lòng. Bây giờ cũng là bức tranh kí ức ngày đó được khắc hoạ lại dưới ánh tà dương, nhưng người con trai trầm lặng ngày ấy ở hiện tại lại cần người bên cạnh nhiều đến nhường nào.

Điện thoại trong túi phát sáng. Dòng tin từ người cũ đã từng yêu.


Hạnh phúc nhé, Wonwoo. Bên người mà em chọn.



Người em chọn. Là Kim Mingyu.




End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top