Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Love in the library - Oneshot


Author : Ice

Fandom : Big Bang

Pairings : Nyongtory [G-Dragon x SeungRi]

Category : Pink , 1-shot

Sumary : Ảo tưởng của một đứa chuyên vào thư viện đọc sách một mình :v

Note : Oneshot đã được đăng trong wordpress của bản thân 

Hope you enjoy it ^^

————-

SeungRi viết rất nhiều truyện và những câu chuyện đó luôn luôn tìm đến cậu vào những lúc bất ngờ nhất . Khi SeungRi đi dạo , khi SeungRi nghe được một bản nhạc hay đơn giản là khi cậu mơ thấy một giấc mơ đẹp . Sau mỗi lần ấy , trong đầu SeungRi sẽ hình dung ra một câu chuyện và cậu chỉ có mỗi việc là viết nó ra giấy , trau chuốt từ ngữ cho hoa mỹ rồi đem cho người khác đọc . Mọi người đều khen truyện của cậu viết hay cho đến khi đọc đến đoạn kết thì thu người lại trong hụt hẫng . Phần lớn câu chuyện do SeungRi viết đều không có cái kết hoặc kết thúc rất hụt hẫng . Bản thân SeungRi cũng chẳng biết tại sao , chỉ biết là nguồn năng lượng của cậu như một cây bút bị tắc mực , dù có ấn mạnh đến thế nào cũng không thể viết thêm từ nào nữa .

SeungRi có thói quen hay đến thư viện trường đại học , đeo earphone vào , vừa nghe nhạc vừa đọc sách hay tranh thủ viết lách vào mỗi buổi chiều chủ nhật . Thư viện lúc nào cũng vắng vẻ , chỉ có vài sinh viên đến mượn sách nhưng rồi cũng bỏ đi , ít có ai chịu ở lại đọc như SeungRi vậy nên chiều chủ nhật nào , cũng có một mình cậu trong căn phòng rộng mênh mông . Cô hé thủ thư thì gặp cậu hoài nên dần dần quen mặt , còn nhờ cậu trông thư viện dùm để đi chơi với bạn . SeungRi tự nhủ , nếu cậu có giết người hay cưỡng hiếp ai đó trong đây thì cũng chẳng ai hay biết .

Nhưng rồi thói quen của cậu đã thay đổi . Một buổi chiều chủ nhật , SeungRi đã cạn kiệt hết cảm hứng để sáng tác . Như thói quen , cậu đeo earphone vào rồi đi bộ từ ký túc xá đến thư viện , mong tìm được cảm hứng để viết cái gì đó . Buổi chiều , bầu trời trong xanh , gió thổi thoang thoảng . Có nhiều người đang tụ tập thành nhóm , cười nói vui vẻ cũng có nhiều cặp tình nhân ngồi lặng lẽ ở một góc , tận hưởng không khí yên lặng mà họ cho là "lãng mạng" . SeungRi không cảm thấy những hình ảnh mà cậu thấy thường ngày này kích thích cảm hứng của cậu .

Mãi suy nghĩ . SeungRi đã đến thư viện từ lúc nào . Bước chân vào , cô bé kia vừa nhìn thấy cậu liền dẹp ngang cuộc nói chuyện với bạn , chạy lại nháy mắt như muốn nói "Lại nhờ anh nữa nhé." rồi cầm túi xách bỏ đi . SeungRi không nói gì , chỉ lại lấy một cuốn sách ra đọc . Mà nhìn kĩ lại thì hình như hôm nay không chỉ có mình cậu ngồi đây , bàn đối diện có một chàng trai đang chống cằm đọc sách .

Anh ta trông khá trẻ , chắc chỉ lớn hơn cậu một chút . Đường nét trên gương mặt hài hòa , có nét thanh tú . Anh ta đang chăm chú đọc một cuốn sách , loại dày và có khuôn bự . Trông anh ta rất chăm chú vào cuốn sách , miệng còn đang lẩm bẩm gì đó . SeungRi mải mê nhìn ngắm chàng trai trước mặt , đến khi anh ta ngẩng mặt lên nhìn thì cậu mới thấy ngại ngùng , vội giấu mặt vào cuốn sách , hai má đỏ lựng .

Đến khi SeungRi có can đảm nhìn lại anh ta thì chàng trai đó đã bỏ đi cũng chiếc cặp màu đen của anh ta rồi .

__________

Kể từ buổi chiều ấy , SeungRi đã có cảm hứng để viết cuốn tiểu thuyết mới và cậu cũng có thêm cảm hứng...đi đến thư viện nữa. Nhưng theo như SeungRi biết , chàng trai kia chỉ đến thư viện vào buổi chiều chủ nhật thôi , những ngày kia , tuyệt đối không anh ta đâu , chỉ có mấy sinh viên cùng khoa với cậu đến mượn sách .
Vào ngày chủ nhật thứ hai tính kể từ sau khi gặp anh ta , SeungRi chọn ngồi ở một chiếc bàn khuất khỏi tầm mắt của anh ta nhưng từ chỗ cậu , vẫn có thể quan sát người đó thật rõ . Lấy tập giấy ra , SeungRi hì hụi viết mà không suy nghĩ .

" N nhà văn hay đến thư vin mt mình vào mi chiu ch nht . Hôm y , cô phát hin ra ngoài cô , còn có mt k hay lui đến vào gi này . Tuy nhiên , hai người chưa bao gi nói chuyn hay chào hi nhau . Điu duy nht mà cô biết t anh ta ch là anh ta trông có v khá đp trai và lúc nào cũng cm ci viết gì đó trên giy..."

Ngẩng đầu lên để xem xem mình có bỏ sót gì không thì lại đụng phải cặp mắt anh ta . Chết tiệt...Seung rủa thầm trong bụng . Đã chọn chỗ ngồi sau lưng anh ta rồi mà vẫn vậy là sao ? Cậu vội thu người lại sau đống giấy tờ , hai má đỏ lựng , lần này còn có thêm tiếng tim đập rất nhanh .

__________

SeungRi luôn có cảm giác là chàng trai kia đã biết mình hay nhìn trộm anh ta nhưng anh ta không tố giác cậu .Tại sao lại nghĩ vậy thì cậu không biết , chỉ biết là cậu có cảm giác như vậy . Ngày mà cuốn tiểu thuyết của cậu sắp hoàn thành , SeungRi vẫn đến thư viện như thường lệ , ngồi ở vị trí như mọi khi nhưng điều kì lạ là không thấy chàng trai kia nữa . Đợi đến 3 tiếng đồng hồ mà cũng không thấy anh ta đâu , SeungRi cảm thấy trong lòng có chút gì đó hụt hẫng . Trang giấy trắng vẫn chưa viết được chữ nào .

Cô bé sinh viên năm nhất bây giờ mới quay về . thay SeungRi đang ngồi một mình một góc thì cảm thấy rất kì lạ , vội chạy lại hỏi thăm nhưng SeungRi chỉ lắc đầu , trả lời qua loa cho xong chuyện . Tuần tiếp theo cũng có kết quả tương tự như vậy.

SeungRi thật sự không thể tìm kiếm cảm hứng để tiếp tục câu chuyện . Trong đầu cậu đang quay cuồng những câu hỏi không có lời giải đáp . "Tại sao anh ta lại không đến ?" "Anh ta bận việc gì chăng ?" "Hay là anh ta không đến nữa ?"

Sau khi nằm quằn quại trên giường cả tiếng đồng hồ như thế , SeungRi vùng người dậy , chạy ngay đến bàn làm việc .
" N nhà văn đến tìm người mà cô ta thm yêu nhưng anh ta đã biến mt , không đ li du vết gì..."

__________

Tuần thứ 3 tính kể từ ngày chàng trai đó "mất tích" vô căn cứ , SeungRi đến thư viện với tâm trạng tràn đầy sự hồi hộp và lo lắng . "Lỡ anh ta không đến nữa thì sao ?" . Nhưng chỉ 5 phút sau , SeungRi biết là cậu chỉ lo những chuyện dư thừa . Chàng trai ấy lại ngồi đó , đúng vị trí mà anh ta hay ngồi . SeungRi vui mừng chạy lại cầm ngay một quyển sách , vô thức ngồi gần hơn với anh ta mà không hay biết .

Anh ta dường như cũng để ý đến sự hiện diện của SeungHyun . Đặt cuốn sách xuống bàn , anh khẽ bước đến chỗ SeungRi . Đang mải mê cắm đầu viết lách , SeungRi không hề biết đến sự hiện diện của người đứng kế bên mình cho đến khi bị giật mình bởi một giọng nói lạ hoắc .

"Cậu viết lách đấy à ?"

"Ah...vâng..."_SeungRi nói , đoạn lấy tay che bản thảo lại .

"Câu chuyện đó về gì vậy , có thể bật mí cho tôi biết không ?"_Anh ta tò mò hỏi.

"Ừm...Là chuyện tình yêu vớ vẩn , chắc anh không thích đọc đâu...ha ha..."

SeungRi cười , đoạn tiện tay nhét luôn đống bản thảo vào cặp .

Anh không để ý tới thái độ ấp úng của cậu ,chỉ chuyển đề tài :

"Cậu hay đến đây đọc sách sao ?"

"Vâng ."_SeungRi đáp_"Thư viện này luôn luôn vắng người nên rất yên tĩnh . Trước đây , tôi thường đến đây ngồi một mình nhưng dạo gần đây ngoài tôi ra thì còn có thêm anh nữa..."

"Tôi cũng hay đến đây vào bởi vì nơi đây rất yên tĩnh , thích hợp cho việc sáng tác nhưng tôi hay đến vào chiều thứ 3 cơ . Gần đây lớp của tôi thay đổi lịch học nên tôi đến đây vào chiều chủ nhật."

Anh ta nói "sáng tác" ?

"À mà tên tôi là Kwon Jiyong , sinh viên khoa nhạc ."

Ah...Thì ra anh ta học nhạc sao ? Đó là lí do anh ta luôn lẩm bẩm gì đó trong lúc đọc sách . Anh ta đang nghĩ ra giai điệu cho bài hát.

"Tôi tên là Lee SeungRi – sinh viên khoa văn."

Cậu mỉm cười , bắt lấy bàn tay anh đang đưa ra cho cậu . Cảm giác ấm áp truyền từ da thịt rồi đi thẳng vào tim.

"Tuần trước tôi có buổi tập dượt với ban nhạc nên không đến đây được."

Thì ra là vậy . Chứ không phải là anh ta cảm thấy cậu phiền phức nên không muốn đến .

"Tuần tới nhóm của tụi tôi có biểu diễn ở hội trường lớn đó . Cậu có muốn đến không ?"

"T...Tôi sao ?"_SeungRi ngạc nhiên .

"Ừm."_Anh gật đầu .

Jiyong mời mình đi xem anh ta biểu diễn . Chỉ với ý nghĩ đó thôi , SeungRi đã cảm thấy rất vui sướng .

Buổi biểu diễn mà Jiyong mời cậu đến , thật ra chính là buổi tiệc của sinh viên khoa nhạc. SeungRi chưa bao giờ đến những nơi đông đúc như thế này nên có chút lo sợ . Suốt buổi , cậu chỉ đứng nép người vào tường , đưa cặp mắt to tròn ra ngoài tìm kiếm hình bóng quen thuộc của Jiyong . Cuối cùng thì anh cũng xuất hiện , không như mọi khi , hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng và khoác bên ngoài chiếc áo vest màu xanh , trông càng đẹp trai hơn . Bên cạnh anh là 3 người khác , có lẽ là thành viên cùng ban nhạc . Bọn họ cùng nhau bước lên sân khấu . Tất cả mọi người đều trầm trồ nhìn lên sân khấu , SeungRi cũng vậy , cậu đang nhìn như thôi miên vào anh . Hôm nay , trông anh tỏa sáng và hấp dẫn hơn so với mọi ngày .

Khi tiếng nhạc cất lên , tất cả mọi người đều chìm vào giai điệu ấm áp đó . Giọng của Jiyong thật hay , thật truyền cảm , thật dễ gây nghiện , giống như bản thân anh ta vậy .

"Baby . Do you know how pretty you are ?

Right from the first time [The first time] I saw ya

I have lost my freedom

You are my wings . Without you , I can't help falling down.

Baby , you gave me a heart attack

I'm falling in love [in love] with you ."

\

SeungRi hoàn toàn chìm đắm vào bài hát cho đến khi vài cô gái – có lẽ bằng tuổi cậu – la hét ầm ĩ :

"Jiyong oppa ~ Saranghaeyo."

"Bọn họ không kêu tên mấy thành viên còn lại mà chỉ kêu tên Jiyong."

SeungRi thầm nghĩ , trong lòng không hiểu sao có chút khó chịu .
Bài hát kết thúc trong tiếng guitar nhẹ nhàng , Jiyong và các thành viên kia xuống chào khán giả . Lập tức đám nữ sinh kia bâu vào anh như lũ thiêu thân . Jiyong không phản kháng , ngược lại còn cười nói vui vẻ , cho bọn họ số điện thoại .
Bây giờ thì SeungRi bốc hỏa thật sự , anh ta mời cậu đến đây mà không thêm đoái hoài gì đến cậu , lại đi đùa giỡn với lũ nữ sinh khác , anh ta coi mình là cái gì chứ ? SeungRi thấy anh chàng cao lớn đứng kế bên Jiyong thì thầm vào tai anh điều gì đó nhưng cậu không để ý , chỉ nhằm hướng cửa mà lao thẳng ra ngoài .

——————–

Giờ nghĩ lại , thật là ngu ngốc . SeungRi vẫn tự nhủ như vậy . Tại sao cậu lại quan tâm đến anh ta đến như vậy chứ ? Kwon Jiyong đơn giản chỉ là một nguồn cảm hứng bất chợt của cậu , chỉ thế thôi và không gì cả . Sao cậu có thể nghĩ có chuyện anh ta yêu cậu cơ chứ ? Thật là vớ vẩn , vớ vẩn hết sức !

Cuối cùng thì SeungRi cũng hoàn thành xong cuốn tiểu thuyết của mình . Cậu gởi nó đến nhà xuất bản . Sau đó là những ngày chờ đợi dài lê thê . Trong khoảng thời gian đó , SeungRi không gặp Jiyong mà cậu cũng chẳng có lý do nào để gặp anh . Hai tuần sau , nhà xuất bản gửi thư khen ngợi tác phẩm của cậu , bảo là sẽ xuất bản thành tiểu thuyết . Một tháng sau , họ gọi điện bảo cậu tiểu thuyết của cậu hiện rất ăn khách và dự định mở một buổi ký tặng sách của cậu ở triễn lãm sách . Bây giờ thì danh tiếng của SeungRi lan ra khắp trường , ai cũng biết có một cậu sinh viên trẻ trong trường được nhà xuất bản lớn công nhận và cho in sách của cậu ta .

Dĩ nhiên SeungRi rất vui mừng , cậu tạm gác nỗi buồn mang tên "Jiyong" lại .

————————-

SeungRi cảm thấy hơi lạ khi fan của cậu toàn là con gái . Mấy cô gái trẻ , có các noona lớn tuổi hơn , có mấy cô bạn cùng khoa với cậu , thậm chí còn có có mấy cô bé chỉ mới học cấp 3 . Một cô bé , chắc chỉ mới học năm nhất , bước đến đưa sách cho cậu ký xong đưa cho cậu một bức thư . Là...thư của fan hâm mộ !?
"Em có một người bạn , rất muốn xin chữ ký và gặp anh nhưng sáng nay cậu ấy có việc bận . Sợ đến lúc đến được đây thì anh đã đi rồi . Không biết anh có thể nán lại một lúc để gặp bạn em không ?"
Dẫu sao thì lát nữa cậu cũng rảnh , không có việc gì làm . SeungRi khẽ gật đầu , hình như cậu có thấy trên môi cô bé một nụ cười lém lỉnh .

Buổi chiều , như cô bé kia đã dặn cậu ra trước cổng triễn lãm đứng đợi "người bạn" bí mật kia . SeungRi không muốn nghĩ nhưng cậu cảm thấy như có ai đứng sau chuyện này . Trong lòng cậu thật sự có chút hồi hộp . Đúng 5 h , một cô bé , cỡ trạc tuổi cô bé kia nhưng có mái tóc màu nâu xoăn chạy đến , hớn hở .

"Anh là SeungRi oppa ạ ?"

"Ừm...Em là người bạn của mà Hae Won đã giới thiệu sao ?"

"Vâng."_Cô bé lễ phép cúi chào_"Cảm ơn anh vì đã đợi em ạ. Tiểu thuyết của anh viết rất hay . Nữ sinh trong trường em ai cũng thích lắm đó ! Khổ nỗi kết thúc buồn quá , nhân vật chính không đến được với người cô ấy yêu..."

"Vậy sao ? Cảm ơn em nhé ! "

SeungRi đáp , miệng méo xệch . Sao cậu có thể mong là ai đó sẽ đến chứ ? Lần trước chính là cậu tự động bỏ đi mà .

"À...anh cho em số điện thoại và địa chỉ nhà được không ? Em muốn viết thư liên lạc với anh thường xuyên."

Cho điện thoại cũng chẳng mất mát gì , SeungRi đưa nó cho cô bé . Nhận được tờ giấy mà SeungRi đưa , cô bé vui vẻ cúi chào rồi chạy đi .

Chán nản , SeungRi định về ký túc xá thì một giọng nói vang lên sau lưng cậu .

"Này , cậu nhà văn trẻ , kí cho tôi nữa chứ !"

Cái giọng này là...

SeungRi quay lưng lại . Jiyong đang đứng trước mặt cậu , tay cầm quyển tiểu thuyết , miệng nở một nụ cười tinh nghịch . Trước khi SeungRi định nói gì thì Jiyong đã lên tiếng .

"Tại sao hôm trước lại bỏ đi ?"

"Tôi..."

Jiyong nhìn sâu vào đôi mắt cậu khiến cậu đỏ mặt .

"Tôi sao thì cũng mặc kệ . Không liên quan đến anh !"

Nói xong liền quay đầu bỏ đi nhưng một bàn tay đã kéo cậu lại . Rồi một lực đẩy SeungRi vào tường khiến cậu đau mà nhíu mày.

"Chẳng phải cậu đã hứa là sẽ đi xem tôi diễn sao ? Sao lại không giữ lời ?"

Mặc dù lúc này mọi người đã về gần hết nhưng vẫn có lác đác vài người ở lại , mà cái hành động của Jiyong không hề bình thường chút nào . SeungRi bực mình đẩy tay anh ta ra .

"Anh kêu tôi đến cho đã rồi có thèm đoái hoài gì đến tôi đâu ."

"Tôi không đoái hoài gì đến cậu ?"

"Phải !"_SeungRi theo đà hét to lên_"Anh chỉ nói chuyện với g- thôi."

Nhận thấy ngôn ngữ của mình có chút kì cục , SeungRi đỏ mặt còn Jiyong thì nhếch mép cười xảo trá , lại đưa tay đẩy cậu vào tường .

"Tôi chỉ nói chuyện với ai ?"

"..."

SeungRi im lặng , cậu không thể lập lại câu nói : Anh bỏ tôi một mình để đi nói chuyện với gái được . Thế chẳng khác gì thừa nhận mình thích anh ta.

"Những cô gái mà tôi nói chuyện hôm đó chỉ là fan của tôi thôi . Thần tượng trò chuyện và cho fan số điện thoại là chuyện bình thường mà phải không ?

Giống như cậu lúc nãy ấy ?"

SeungRi im lặng , cậu có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch trong lòng ngực .

"Vậy nên..."_Jiyong nhấn giọng_"Tôi cũng có quyền ghen mà đúng không ?"

Nói xong , nhìn cậu một chút . Nếu SeungRi biết gương mặt mình bây giờ buồn cười như thế nào , cậu sẽ xấu hổ không dám nhìn mặt anh nữa mất. Đôi mắt nâu mở to hết cỡ , cặp má đỏ lựng như hai quả cà chua . Jiyong khẽ ngắm cậu , vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng chết người ấy rồi từ từ...từ từ đưa mặt sát lại mặt cậu.

Anh ta đang làm cái khỉ gì vậy !? SeungRi nhủ thầm . Đây là ngoài đời , không phải là trong phim mà trong phim cũng chả có cái cảnh thằng con trai này đè thằng con trai khác vào tường mà hôn đâu . Mặc dù trong đầu đang phản đối quyết liệt nhưng cả người SeungRi cứ đờ ra . Cặp mắt nâu của Jiyong như cặp mắt của Medusa , đã khiến cậu hóa đá mất rồi .

Dường như đọc được ý nghĩ trong đầu cậu , Jiyong khẽ cười giảm dần tốc độ khiến tim cậu đập nhanh hơn , đôi mắt nâu nhắm lại như muốn hôn cậu thật nhưng ngay khi hai chiếc mũi vừa đụng nhau thì anh ta lại thả cậu ra . SeungRi trơ mắt ra nhìn anh ta đến khi biết là mình bị lừa , cậu đưa tay đánh thật mạnh vào người Jiyong . Vốn có vóc dáng nhỏ nhắn nên khi nhận được cú đấm trời giáng , Jiyong lao người ra sau , té bệch xuống đất .

SeungRi không thèm để mắt đến anh ta , cứ cắm đầu mà đi thẳng . Jiyong xoa xoa chỗ đau của mình rồi vội đứng dậy đuổi theo cậu .

"SeungRi ~ SeungRi ah ~"

Đúng là một màn xấu hổ trong thấy . SeungRi luôn nghĩ vậy nhưng lạ là SeungRi cảm thấy rất vui , dù không ai nói gì nhưng cậu vẫn hiểu ý anh.

2 tháng sau , người ta rao nhau cuốn tiểu thuyết tình cảm ăn khách nhất của nhà văn trẻ Lee SeungRi đã được tái bản . Lần này , nhân vật chính – nữ nhà văn đã tìm được hạnh phúc với người mà cô ta thầm yêu sau những ngày xa cách .

Không ai biết lý do vì sao tác giả lại thay đổi cái kết .

Duy , chỉ có hai người .

END




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top