Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[Oneshot][SA][Non-pairing] U

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

U

Title: U (You)

Author: Ju No Ah (주노아) aka Lạc Lạc

Pairing: Non-pairing

Rating: K

Category: Fluffy, Sad, Romance

Disclaimer: Họ thuộc về nhau cả rồi, không có ai thuộc về tôi cả, tôi cũng chẳng dại mà đi chia uyên rẽ thúy để bị người đời phỉ nhổ.

Summary: Anh rất nhớ em.

A/N: 1. Nếu các bạn có ai là JunSeob shipper hoặc đã từng đọc fic tại wordpress của tôi và thấy có chút quen thuộc thì "Bingo!", bạn nghĩ đúng hướng rồi đó, tôi chính là Ju No Ah đó đây, nên tôi xin phủ nhận hoàn toàn chuyện đạo fic.

2. Lần đầu tiên viết fic lại sau một thời gian gác bút nên ắt hẳn nó chẳng đặc sắc. Đặt title một kí tự chủ yếu để giật tít.

3. Fic được viết theo hướng Non-pairing nên bạn có thể nghĩ về bất kì couple nào bạn thích.

4. Tôi là 96-liner và đặc biệt dị ứng khi bị gọi bằng 1 số từ như sis, noona, unnie. Các bạn nhỏ tuổi hơn có thể gọi tôi là anh, hyung, oppa, senpai gì cũng được, trừ những từ như trên.

5. Bài hát được sử dụng trong fic: On Rainy Days - BEAST.

***

1. Anh đã từng có một ước mơ.

Đó là mỗi sáng khi thức dậy được nhìn ngắm khuôn mặt ngây thơ của em vẫn còn chìm sâu vào giấc ngủ. Khi ấy nhìn em khác hẳn nét lanh lợi thường trực, hai hàng mi nhắm nghiền hiền hòa khiến cho đường nét ngũ quan càng toát lên vẻ trong sáng.

Em đã từng nói với anh, em rất thích ngắm mặt trời mọc. Vì em không thích những thứ gì tượng trưng cho sự tàn úa hay chết chóc."Hoàng hôn đẹp lắm, nhưng nó buồn bã, thê lương quá. Em thích bình mình hơn, khởi đầu cho một ngày mới, một sự sống mới."

Từ hôm nghe em nói vậy, sáng nào anh cũng là người đánh thức em dậy, hối thúc con mèo lười đánh răng rửa mặt để đi ngắm mặt trời mọc ngoài bãi biển cùng anh.

Mặt trời trên biển đỏ hồng ấm áp, giống như đôi gò má em thoáng ửng lên trong gió sớm ban mai. Em cười thật nhiều, nói thật nhiều. Em vui thì lòng anh cũng vui lây. Anh mong sao mình có thể thu hết những biểu cảm trên gương mặt em, khắc sâu vào tâm trí để không bao giờ quên đi những phút giây quý giá được bên em.

Thế nhưng kể từ ngày em xa anh, cuộc sống thường nhật đã không còn đi theo thói quen ngày xưa nữa. Anh không dậy sớm. Dậy sớm để làm gì khi chẳng có ai để đánh thức? Dậy sớm làm gì khi không có ai để hối thúc làm vệ sinh cá nhân rồi ngồi vào bàn ăn điểm tâm cùng anh? Và dậy sớm làm gì khi không còn ai bên cạnh nắm tay anh ngắm bình minh.

Từ khi em đi, bầu trời buổi sớm mai chẳng còn trong xanh mát dịu. Mỗi sáng mở mắt, anh lại thấy ngoài ổ cửa hơi nước đọng thành từng giọt. Bên ngoài gió gào thét, mưa vần vũ, giống hệt như tâm trạng anh bây giờ vậy. Chỉ muốn phá hủy hết cả thế giới để thỏa nỗi đau từ trong tận tâm can. Trong cơn mưa rả rích, tưởng chừng anh có thể nhìn thấy dáng em về. Tự mình mộng tưởng rồi lại tự mình tỉnh lại, anh thấy bản thân mình như một thằng hề vậy. Thật nực cười đúng không em?

Anh nhớ giọng nói ngây ngô của em, mỗi lần bị anh gọi dậy sẽ lè nhè trách cứ, nhưng rốt cuộc vẫn ngoan ngoãn bước xuống giường. Anh nhớ nụ cười lấp lánh nơi khóe mắt ấy, nụ cười lúc nào cũng chỉ dành cho anh mà thôi. Anh nhớ cả cái véo nhẹ ở khuỷu tay khi chở em ra bãi biển bằng xe đạp mà lỡ tay mất thăng bằng làm hai đứa té chỏng gọng. Em không trách anh, chỉ cười cười xoa vết xước trên tay rồi véo nhẹ vào tay anh một cái. "Tên ngốc này, suýt nữa là anh phải đền mạng cho ba mẹ em rồi đó biết không?"

Cầm lấy tấm hình của em nơi đầu giường, nhìn sâu vào đôi mắt trong veo ấy, anh thấy hình như có hai giọt nước lấp lánh khẽ lăn trên má, hạ xuống ngay khuôn mặt em. Siết chặt lấy khung hình, anh áp nó vào lồng ngực, mong mỏi tìm được chút hơi ấm của em. Lòng anh rối như tơ vò. Phải chăng là bởi vì nỗi nhớ đã quá sâu đậm đang từng chút từng chút một gặm nhấm lấy tâm hồn? Anh không nhớ ai đã nói nữa, nhưng anh đã đang và sẽ là ví dụ sinh động nhất cho nó: "Nỗi nhớ là liều thuốc độc giết chết tâm can."

2. Anh đã từng có một ước mơ.

Đó là mỗi buổi ban trưa được cùng em ngồi chung một bàn ăn, vừa ăn uống vừa kể cho nhau nghe những chuyện vui thu thập được suốt buổi sáng.

Mặc dù em không được khéo tay cho lắm, nhưng lúc nào em cũng hăng hái theo anh vào nhà bếp, xắn tay áo sẵn sàng làm chân phụ bếp cho anh. Có một lần khi em đang dọn bàn ăn thì làm rơi chồng chén dĩa, em cũng chẳng nói với anh một câu chỉ lẳng lặng thu dọn tàn tích, quét quét nhặt nhặt thế nào lại bị đứt tay, máu chảy không ngừng, vậy mà chỉ ngồi đó khóc rấm rứt. Khi anh phát hiện ra, nhìn em như thế thật chẳng thể nào trách phạt cho được. Đôi mắt to ầng ậng nước nhìn anh bằng ánh mắt cầu cứu, miệng nhỏ mếu máo, tay không bị thương ôm lấy ngón tay bị rách một mảng da lớn: em sợ máu. Thử hỏi bộ dáng em lúc này còn ai nỡ nói nặng lời? Anh chỉ còn biết đỡ em ngồi dậy, đem cả thân người nhỏ bé đó ôm vào lòng. Từ giây phút ấy anh đã hứa suốt đời này sẽ bảo vệ em, sẽ không bao giờ để em phải chịu tổn thương.

Rồi thói quen ăn ở nhà của anh sau đó cũng biến mất. Sau khi ngủ dậy đã là mười một giờ, anh chẳng buồn nấu ăn mà đi thẳng ra cửa hàng tiện lợi, nơi đó muốn ăn gì cũng có, chỉ là không có không khí gia đình và không có hơi ấm của em.

Đem tất cả những thứ vừa mua ra quầy thanh toán, anh chợt khựng lại nơi quầy bán cà phê. Nhìn em trẻ con là vậy, nhưng lại rất thích uống cà phê. "Vì cà phê đắng nên sau đó người ta mới cảm nhận được dư vị ngọt. Cũng giống như tình yêu vậy, nếu quá êm đềm và đầy ngọt ngào thì người ta sẽ không biết trân trọng."

Không biết từ khi nào từng câu nói của em đã in sâu trong tâm khảm của anh, chỉ chực chờ hiện về dày xéo con tim. Lúc nói câu nói ấy, phải chăng em đang cố tình dành nó cho anh?

Hình như cũng bởi tình yêu của chúng ta từ đầu quá suôn sẻ nên anh không biết trân trọng nó, để giờ đây người phải hối hận chính là bản thân mình.

Bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi, bất chợt anh nhìn xuống chiếc túi mua hàng. Có một lon cà phê nằm yên dưới đáy. Anh thực sự không thích cà phê, và em cũng biết điều đó, thế nhưng một ma lực bí ẩn khiến cho đầu óc anh mụ mị đi, cứ thế cầm lon cà phê lên một cách không tỉnh táo.

Và ma lực đó chính là em.

3. Anh đã từng có một ước mơ.

Đó là được cùng em đi dạo dưới hàng cây phong mỗi buổi chiều xế bóng.

Khu nhà chúng ta ở không phải là khu nhà giàu có gì, nhưng đất đai ở đây đắt đỏ chính là vì hàng cây phong ven đường. Từng chiếc lá phong hình thù kì lạ bay bay trong gió, khẽ khàng đáp xuống mặt đất tạo nên phong cảnh hữu tình biết bao.

Trên đường về nhà, chúng ta đều phải đi qua hàng cây phong ấy. Anh cũng không vội về ngay, mà đi từ từ chậm chậm, hướng mắt lên từng tán lá cây sum suê.

Cây phong đẹp nhất chính là vào mùa thu, lá chuyển sang màu đỏ cam chói lóa. Khi ấy cả con đường như được bao trùm trong ngọn lửa nóng bỏng.

Anh vẫn nhớ lần đầu tiên quen em cũng chính tại con đường này. Lúc đó anh hãy còn là cậu học sinh cấp ba đang khoan thai về nhà sau cả buổi sáng học hành mệt nhọc. Vừa đi, anh vừa ngắm lá phong rơi, thi thoảng lại chọn một vài lá đẹp đẹp để sáng mai mang lên cho mấy thằng bạn học lãng mạn muốn viết thư tình lên lá. Đang thả hồn lên tận chín tầng mây thì nghe có tiếng tri hô "Cướp! Cướp! Bớ người ta cướp!".

Lọt vào tầm mắt là hai bóng người. Một cậu học sinh thoạt nhìn cũng trạc tuổi anh, truy đuổi theo một kẻ người đầy hình xăm, và đang cầm trên tay chiếc túi đeo chéo - loại túi chỉ có học sinh mới hay dùng. Anh không chần chừ quyết ra tay nghĩa hiệp, giúp em một phen, ngáng chân tên cướp làm hắn ngã lăn quay. Lượm chiếc túi vừa văng khỏi tay hắn đưa cho em, anh mỉm cười: "Của cậu đây!" Rồi bỗng nhiên thấy đầu óc choáng váng, cả người đổ sụp xuống mặt đường. Thì ra tên cướp đó thừa lúc anh bất cẩn, đánh vào gáy anh.

Mỗi khi kể về kỉ niệm lần đầu quen anh, em lại cười ngặt nghẽo, chế giễu cho anh chẳng còn mặt mũi nào. Em tự tán dương rằng cũng may mắn là em biết võ, cứu anh một bàn thua trông thấy, lại còn tốt bụng đưa anh về nhà nữa. Suy cho cùng, dù chẳng mấy vẻ vang, anh phải thừa nhận không bao giờ anh quên được kí ức đó, vì chính nhờ nó mà chúng ta mới được đến bên nhau.

Em cũng như anh, yêu hàng cây phong ấy lắm. Bởi thế lúc nào hẹn nhau, em cũng dặn anh rằng nhớ đứng đợi dưới tán phong. Anh cứ thắc mắc mãi vì sao, đứng đợi ở chỗ nào cũng như vậy thôi mà. Bởi dù là nơi nào đi nữa thì người anh đợi vẫn chỉ mãi mãi là một mình em. Em chỉ cười nhẹ, từng lời thốt ra như hóa thành giọt nắng óng ánh đậu lên áo anh. "Vì khi được ngắm nhìn anh đứng giữa những cánh phong rơi, lòng em cảm thấy rất ấm áp và bình yên, chàng trai mùa thu của em à." Bấy giờ tôi mới nhớ, khi tôi và em quen nhau, tiết trời đã vào thu tự lúc nào.

Đặt bàn tay chạm lên gốc cây già nua, anh lặng nhìn hai trái tim lồng vào nhau được khắc lên cây. Chính tay chúng ta đã khắc nó lên đây. Em nói rằng gốc cây già này sẽ chứng kiến cho tình yêu của chúng ta. Là nơi chúng ta gặp được nhau, cũng là nơi lần đầu tiên anh và em hẹn hò, nó đã trở thành một phần kí ức không thể nào xóa nhòa trong tâm trí.

Hàng cây phong đỏ còn đó, hai trái tim cũng vẫn còn đó, nhưng người xưa giờ đã ở nơi nào.

Dang tay ôm lấy gốc cây, anh chỉ mong từng lời nói của mình được gió mang đến bên em. "Anh nhớ em nhiều lắm. Xin em hãy quay về bên anh."

4. Anh đã từng có một ước mơ.

Đó là được cùng em mỗi tối đứng bên bờ sông Hàn, để cho từng ngọn gió mơn man thổi tung mái tóc mềm.

Sông Hàn về đêm là đẹp nhất, mặt sông gợn sóng hiền hòa, phản chiếu ánh sáng từ những ngọn đèn đường vàng vọt. Em sẽ nắm lấy tay anh, như người mẹ sợ con mình đi lạc, cùng anh dạo bộ dọc dòng sông. Anh rất thích ngắm nhìn em những lúc thế này. Làn gió se se lạnh khiến môi em hơi run rẩy, gò má ửng hồng, thế nhưng miệng vẫn không ngừng huyên thuyên nói với anh hết thứ này đến thứ khác, khóe mắt cong cong hấp háy nét cười ngây ngô. Anh chợt nhận ra em vẫn chỉ là một đứa trẻ thơ dại, ham vui, lạc quan cho dù tâm hồn em rất sâu sắc và đa cảm. Em càng mỏng manh thì anh lại càng muốn che chở. Anh không dám nói rằng trăm kiếp nghìn kiếp sau vẫn mãi yêu em, vì anh là con người rất thực tế, anh không tin vào nhân quả hay kiếp sau, nhưng anh biết, suốt kiếp này người anh yêu chỉ có thể là em mà thôi.

Nơi nào anh đi qua cũng chan chứa đầy kỉ niệm của chúng ta, nhắc cho anh nhớ về nụ cười, giọng nói của em. Em tàn nhẫn lắm, đã đi xa rồi nhưng vẫn không phút nào tha cho anh, không cam tâm bị lãng quên như thế.

Nhìn qua chỗ nào cũng có dấu chân đôi ta đi qua, lòng anh xót xa vô hạn. Giờ đây chỉ còn mình anh lẻ loi cô độc giữa dòng người đông đúc. Tại sao? Tại sao chứ?

Chỗ băng ghế đó là nơi chúng ta trao cho nhau nụ hôn đầu vụng dại. Thảm cỏ xanh ấy em còn nhớ không vì mấy bức thư tình tụi con gái nhét trong hộc bàn anh mà em giận dỗi bỏ ra đó ngồi, khiến anh phải lẽo đẽo chạy theo mè nheo hết lời. Cả gánh hàng rong của cụ già phúc hậu chúng ta hay mò ra ăn uống. Tất cả kỉ niệm như còn mới nguyên hôm nào. Anh muốn xóa đi, xóa đi tất cả kí ức mang dáng dấp của em, nhưng càng xóa nó lại càng rõ ràng hơn. Đau lắm em biết không?

Tí tách! Tí tách!

Đột nhiên trời đổ mưa xối xả. Từng hạt từng hạt to rơi rơi lộp độp trên vai áo anh. Đầu gối anh khuỵu trên nền đất lạnh đầy cát bụi, hơi đất xông lên mũi một mùi khó chịu. Đứng trong màn mưa nhưng anh chẳng hề thấy lạnh. Cái lạnh này có thấm gì so với cái lạnh tỏa ra từ trong tim. Đâu đó quanh đây lại phát ra tiếng nhạc thê lương, sầu thảm.

Khi những ngày mưa tới, bóng hình em lại tìm đến Giày xéo cõi lòng anh suốt đêm dài Và khi mưa tạnh dần, em cũng phai mờ theo Dần mờ đi, từng chút một...em cũng tan biến

Bóng dáng em mờ ảo ẩn hiện trong màn mưa trắng xóa. Anh vươn tay cố níu lấy hình ảnh thân thương, nhưng những ngón tay lại rơi vào không khí.

Đầu óc anh mụ mị đi, và dần dần rơi vào trạng thái vô thức.

5. Giờ đây anh chẳng còn ước mơ nào nữa cả.

Anh chỉ cần em bên cạnh anh mà thôi. Dù anh biết điều ước của anh là hão huyền, viển vông.

Lại một buổi sáng nữa không có em. Ánh sáng lập lòe của buổi sớm mai không nắng chẳng đủ để xua đi cái tối tăm u ám của gian phòng. Chẳng biết tối qua anh đã về nhà bằng cách nào. Thậm chí đầu đau đến mức không còn nhớ nổi đêm qua anh đã làm gì nữa.

Thế nhưng sâu trong tiềm thức là một giai điệu nào đó rất đau thương làm cho trái tim thổn thức.

Giờ đây, anh đã xóa sạch hình bóng em Đã vứt bỏ hết mọi điều thuộc về em Thế nhưng cứ mỗi lần trời đổ mưa Những kỉ niệm của ngày đó...anh đang cố chôn vùi Nhưng tất cả vẫn trở về, nó đang tìm kiếm em

Chẳng hiểu tại sao anh lại không ngừng ngâm nga những câu hát ấy, từng câu từng chữ như ám ảnh lấy anh, hay nói đúng hơn, em chính là nỗi ám ảnh của anh.

Mưa ngoài kia rơi không ngớt. Vài giọt mưa tạt vào ô cửa kính, dần trượt xuống tạo thành những vệt dài không rõ hình thù. Hôm nay là Chủ nhật. Gloomy Sunday. Tự dưng anh lại nghĩ đến bài hát chết chóc đó em à. Nhưng em yên tâm, anh vẫn chưa muốn chết đâu. Anh phải sống, nhất định phải sống để đợi em về. Cho dù em không còn là của anh, thì anh vẫn muốn là người bảo vệ cho em đến hết cuộc đời. Yêu một người không nhất thiết là phải có được người ấy, chỉ cần người đó được hạnh phúc thì dù bản thân phải lẩn khuất ở một nơi nào đó để ngắm người ấy cũng cảm thấy cam lòng.

Bỗng nhiên những tiếng động phát ra từ trong bếp cộng với mùi thức ăn thơm lừng làm đứt đoạn dòng suy nghĩ của anh. Một ý nghĩ xoẹt qua trong đầu. Chẳng lẽ em đã về rồi sao?

Bật dậy mở cửa phòng bằng lực đạo mạnh nhất từ trước tới nay, anh lao đi như một tên điên. Vì anh không muốn một lần nữa lại đánh mất em. Bằng bất cứ giá nào cũng phải níu giữ em lại. Bao ngày qua sống không có em, cuộc sống với anh chẳng khác nào địa ngục. Anh muốn được ôm em vào lòng, tựa cằm lên mái tóc thơm hương bạc hà dịu nhẹ, thì thầm nói tiếng yêu em.

Trái tim anh hụt hẫng, niềm háo hức tan biến chẳng còn sót lại chút gì. Vì đó không phải là em.

- Yudai, mới sáng ra cậu đã sang nhà tớ rồi sao? - anh khều nhẹ bờ vai người bạn thân, cố cười gượng gạo.

- Tớ không sang nấu ăn hẳn là cậu sẽ bỏ đói bản thân mình tới chết. Đêm qua cũng nhờ tớ đi ngang sông Hàn nên mới phát hiện cái xác khô của cậu rồi đem về, không thì cậu chẳng còn ở đây mà đôi co với tớ đâu.

Anh vò xù mái tóc, ngượng ngùng nói tiếng cảm ơn:

- Cảm ơn cậu. Đời tớ có Chiba Yudai làm bạn thân chính là phúc phần tu từ chục kiếp trước.

- Khỏi cảm ơn, chỉ cần cậu biết trân trọng mình một chút, đừng quá hành hạ thân xác nữa. Người đi rồi cậu có làm gì cũng vô ích thôi. - Yudai nhẹ nhàng khuyên nhủ.

Là bạn thân từ hồi anh làm học sinh trao đổi sang Nhật, hẳn cậu ấy cũng hiểu tính tình của anh quá rồi. Chính là gói gọn trong hai từ: cố chấp. Yudai dường như đã biết chắc chắn câu trả lời của anh nên chẳng buồn khuyên lơn gì thêm, chỉ rầu rĩ nói:

- Sang Hàn thăm cậu, những tưởng sẽ được vui chơi, ai dè toàn phải lo lắng cho cậu. Tớ nhớ Mao-chan lắm rồi, vậy mà cậu thế này thì làm sao tớ về Nhật được đây?

Anh nhất thời quên mất cậu ấy cũng có tình yêu riêng, cũng có một Hamao Kyosuke luôn mong ngóng chờ cậu ấy về. Hình như anh chỉ ích kỉ nghĩ đến nỗi đau của riêng mình mà quên mất hạnh phúc của người khác.

- Yudai à, cậu không cần lo cho tớ nữa, cứ về Nhật nếu cậu muốn. Tớ sẽ không sao đâu mà. - anh mỉm cười trấn an.

Yudai ngập ngừng, đôi mày thanh chau lại:

- Nhưng...tớ không nỡ.

Nắm lấy bàn tay thon gầy, anh thều thào nói:

- Tớ sẽ không sao đâu mà.

- Ừ, anh ấy sẽ không sao đâu, vì đã có tôi rồi.

6. Và giấc mơ của anh đã trở thành hiện thực.

Ngoài hiên nhà heo hút gió, dáng người nhỏ bé mảnh khảnh của em như bừng sáng trong không gian. Không chần chừ suy nghĩ, anh liền lao tới ôm chầm thân người đang ướt sũng của em, nhẹ nhàng thì thầm:

- Mừng em đã về, xã yêu. Anh nhớ em lắm đó.

Em bật cười khúc khích, vỗ nhè nhẹ vào lưng anh:

- Xì, em về thăm quê mới có một tuần mà anh đã tàn tạ thế này rồi sao? Thôi đi ông tướng, đừng nịnh nữa, Yudai đang nhìn kìa. Anh đúng là cái đồ quan trọng hóa vấn đề mà.

Nhìn thấy khung cảnh ấy, Yudai cũng chẳng thể nói gì ngoài nhoẻn miệng cười khoe răng khểnh đáng yêu. Cậu ấy sắp được về bên Hamao rồi.

Còn anh cũng không cần mơ ước nữa, vì em đã về đây bên cạnh anh. Giấc mơ lớn nhất đời anh sẽ chẳng thế nào trở thành hiện thực nếu thiếu em. Trong niềm hạnh phúc tràn ngập, anh biết rằng bao mong ước những ngày thiếu vắng bóng em chắc chắn sẽ được thực hiện bởi chính hai chúng ta - anh và em.

À, trước khi end cho tôi nói đôi lời với. Thao mọi người lại nhìn tôi bằng ánh mắt kì thị đó chứ? *khóc* Khi người ta đang yêu xa nhau một khắc cũng là cả một thế kỉ đó. Mấy người thử xa người người yêu đi rồi biết. Vì thế nên cũng hông được trách tôi, mỉa mai, dè bỉu tôi đó.

THE END

P/S: Nếu lỡ có bạn nào bị lừa thì cũng xin đừng trách tôi nhé. Phong cách viết lừa tình đã trở thành văn phong cố hữu của tôi rồi =)) Và nếu có thấy cái kết hơi nhảm thì tôi cũng chẳng biết làm gì hơn, vì kết bài chính là thứ tôi kém nhất đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top