Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Bữa tiệc máu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Dưới tầng hầm của khách sạn xa hoa, đi dọc theo hành lang tối, rẽ trái cầu thang, đi sâu xuống nữa, xuống thêm một tầng nữa, nơi tiếp điểm đến của bạn là một căn phòng nơi ánh sáng không bao giờ có thể chạm tới. Ánh đèn dầu le lói phản chiếu lên gương mặt đẫm máu, toàn thân bị siết chặt bởi những sợi dây thừng, tưởng tượng mà xem, những sợi dây gai cào nát lớp áo trắng, cuộn chặt vào trong da thịt khiến cho lớp da bên dưới nát tan, chỗ bị dây siết không ngừng rỉ máu. Người thanh niên nọ bị trói ở tư thế quỳ, trên chiếc bàn gỗ, đôi tay bị cố định bởi một sợi dây khác treo lên trên đầu. Miệng còn bị dính chặt bởi lớp băng dính cũng màu đỏ tươi. Ánh sáng le lói duy nhất trong căn phòng chiếu sáng từng đường nét trên gương mặt tuấn tú. Cảnh tượng trước mặt, thật hoàn mỹ!

Xung quanh dưới chân chiếc bàn gỗ nồng nặc mùi tanh của máu tươi, có những mảnh xương người bị dập nát lẫn trong từng miếng thịt thối rữa, còn một thứ không biết nên gọi là người hay không, bị cắt cụt cả tứ chi, nhãn tự bị móc rơi ra ngoài, xung quanh thân là chất lỏng màu đỏ đặc quánh loang lổ, vài chỗ đã khô cứng lại.

Trên tường không có cửa sổ, chỉ có lớp kính dày, bên trong là mặt tối không nhìn thấy bên ngoài. Bên kia lớp kính là bàn tiệc bày biện đủ các loại món ăn, người đàn ông trẻ tuổi đang thong thả tận hưởng bữa tối, trên tay không phải là dao và dĩa thông thường, là dao và kéo phẫu thuật, anh ta đang thực hiện "cuộc phẫu thuật" của mình trên một cơ thể sống. Đầu tiên là dùng dao phẫu thuật bằng bạc đã được sát trùng, anh ta luôn thích món ăn của mình phải sạch sẽ, rạch một đường từ ngực xuống ổ bụng, mở rộng và cố định lớp thịt sang hai bên thật nhẹ nhàng và với tốc độ vừa phải để máu tuôn ra không làm bẩn nội tạng bên trong.

Để xem nào, trong y học có 10 cấp độ của sự đau đớn. Nếu sinh con là cấp độ thứ 9 thì nỗi đau bị moi nội tạng ra ngay khi còn sống là cấp độ thứ 10.

Anh ta thích thưởng thức bữa ăn của mình ngay khi cơ thể còn sống, cắt nhỏ miếng gan ở trong ổ bụng, đưa lên miệng ngay khi còn nóng ấm, thêm một ngụm Chateau Boyd-Cantenac cay nồng, mùi vị lan tỏa trong miệng là mỹ vị.

Nhưng bệnh nhân của Lâm Thâm hôm nay lại không nghe lời bác sỹ cho lắm.

Kẻ đó liên tục vặn vẹo, giãy giụa, cắn bật sợi dây trói ngang miệng, không ngừng phát ra những âm thanh chói tai. Máu tuôn xối xả nhuộm đỏ bàn tiệc.

Bác sỹ điều trị cực kỳ không hài lòng với tình trạng trước mặt, anh ta cầm lấy chiếc kéo phẫu thuật, đâm mạnh một nhát từ trên cao xuống đỉnh đầu, máu văng lên chiếc áo blouse trắng, lên cặp kính trong suốt gọng bằng kim loại, lên sống mũi cao thẳng tắp, để lại những vết bẩn loang lổ trên gương mặt tinh xảo.

Bệnh nhân nằm trên bàn trợn tròn mắt, toàn thân không còn sức sống. Tim ngừng đập.

Rất tiếc, tôi đã cố gắng hết sức nhưng không cứu được người nhà của anh chị.

**********

Tiếng gào thét liên tục ở phòng bên cạnh đương nhiên Hoàng Vệ Bình có thể nghe thấy, từng âm thanh chói tai đánh thức cậu từ cơn mê man về với thực tại.

Toàn thân không còn sức sống.

Ở đây, đã định sẵn là sẽ phải chết.

**********

Bữa tối dang dở nửa chừng, thật không vui chút nào, Lâm Thâm bỏ cặp kính dính máu xuống, dùng chiếc khăn trắng đã tẩm thuốc sát trùng để lau sạch vết tích trên mặt.

"Giờ đã đến lúc thưởng thức bữa ăn tiếp theo rồi."

Cánh cửa gỗ lần nữa được mở ra, vẫn như những lần trước, một thân y sỹ với chiếc blouse trắng dính máu bước vào, tiếng giày chạm vào nền gạch lộp cộp như từng tiếng chuông gõ hồn của tử thần. Gương mặt thiên thần đối nghịch với sát khí của một tên ác quỷ tỏa ra từ người anh ta.

Hoàng Vệ Bình đương nhiên biết, chính là kẻ đó.

Cậu đã từng yêu thương hắn, từng ôm ấp hắn. Cho đến một ngày nhận ra hắn là kẻ sát nhân máu lạnh, cậu sợ hãi, chạy trốn, nhưng cho cùng vẫn bị bắt lại, vây nhốt lại nơi này.

Người bị trói trên bàn cũng chỉ còn một mảnh hơi tàn, không biết còn có thể gắng sức đến ngày mai hay không.

"Tại sao lại chạy trốn? Tại sao lại bỏ tôi?"

"Ở lại bên tôi, được không?"

Hai bên vai bị cánh tay to lớn siết chặt, nhưng cậu vẫn như cũ, không hề có phản ứng lại.

Lâm Thâm càng điên cuồng hơn nữa, anh ta cắt đứt sợi dây trói để thân trên của Hoàng Vệ Bình nằm ngã hẳn trên mặt bàn, lột sạch thân dưới, tách hai chân của cậu buông thõng xuống dưới để lộ nơi tư mật.

Hoàng Vệ Bình toàn thân đã kiệt quệ, không còn sức để phản kháng, thậm chí bây giờ giãy giụa cũng là điều vô ích.

Lâm Thâm phóng thích cự vật ra ngoài, khẽ vuốt ve vật thô cứng, trực tiếp đâm thẳng vào trong hậu huyệt của Hoàng Vệ Bình, xuyên qua xé rách từng lớp mị thịt, như xé đôi người cậu ra, đau đớn truyền đi khắp cơ thể khiến cậu trợn trong mắt. Từng lớp thịt theo bản năng siết chặt lấy dị vật, huyệt hoa không ngừng tiết ra dịch thể nhầy nhụa hòng đuổi vật lạ ra ngoài, nhưng những điều này càng làm Lâm Thâm cảm thấy thỏa mãn.

Anh ta giữ chặt hai chân người nằm trên bàn, liên tục thúc mạnh vào hậu huyệt đẫm nước. Nơi đó giờ đã bị xé rách, tràn ra dịch thể hòa lẫn với máu tươi theo từng đợt luân động của Lâm Thâm.

Côn thịt to lớn chà xát miết mạnh vào vách thịt bên trong, thoáng chốc đã chạm tới điểm G, từng lần xuyên xỏ nghiền nát điểm nhạy cảm. Đau đớn, thống khổ cùng tê dại khiến cơ thể của Hoàng Vệ Bình co giật như có dòng điện chạy trong người. Từng thớ thịt bên trong huyệt hoa đều bị giày xéo, kéo giãn ra hết sức, đau tới mức thở không nổi nữa, dòng nước mắt khó khăn chảy dài sang hai bên mang tai.

Người trên bàn thái độ ra sức chống đối, thế nhưng phía dưới lại hút chặt cự vật to lớn của mình, khiến cho Lâm Thâm cảm thấy thoải mái, thích thú hơn bao giờ hết. Ngọn lửa tình đốt cháy toàn bộ cơ thể. Miệng phát ra những tiếng rên vì khoái cảm, xen lẫn là những tiếng thở dốc vì vận động mạnh.

Không, nhưng như vậy với anh ta vẫn chưa là đủ.

Anh ta đứng sát lại chiếc bàn hơn nữa, nắm chặt đùi của Hoàng Vệ Bình, đỉnh thật mạnh vào trong, lút cán. Nghiền nát tất cả những điểm nhạy cảm, chạm tới những nơi sâu nhất, khiến Hoàng Vệ Bình gào lên thành tiếng, gào khóc nức nở trong cổ họng. Hoa huyệt trở nên căng phồng, nhưng lúc rút ra thì thịt non như muốn bị lôi ra ngoài cùng cự vật và dòng máu đỏ ấm nóng.

Cậu càng đau đớn, Lâm Thâm càng bị kích thích. Anh ta vô cùng thỏa mãn với món ngon trước mặt, xuyên suốt ra vào động nhỏ, chèn ép hậu huyệt đến cực hạn. Cho đến lúc sau khi Hoàng Vệ Bình đã bất tỉnh, tính khí bên trong mới run kịch liệt sau đó bắn hết tinh hoa vào bên trong. Lúc rút ra còn thấy cửa huyệt tràn ra dịch thể đục ngầu.

Hoàng Vệ Bình, cho dù có yêu Lâm Thâm hay không, thì đã định sẵn sẽ phải ở lại đây, để giày vò, để hành hạ. Cho tới chết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top