Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[ONESHOT] Tinh, Soosic

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: Dr.N

Disclamer: Họ thuộc về nhau, còn em thì.....

Pairing: SooSic

Rating: G

Summary: 

Note1: Đây là một ONESHOT dài và lảm nhảm. Mục đích chính chỉ là chứng minh cho vợ em thấy , em yêu cô ấy nhiều đến mức nào. Mà cô ấy cũng là beta luôn. Anh yêu em nhiều lắmmmmmmmmm~~~ (Và anh là một thằng bám váy vợ chính hiệu)  

Note2: Chưa bao giờ thấy loại này có SooSic , viết chơi xem thế nào. Nhà em có truyền thống đọc truyện chưởng  

Tình

Thiện Khuê biết Thôi công tử võ công cái thế của Thôi gia bất quá cũng chỉ là một nữ nhi bình thường mà thôi. Trong võ lâm chính đạo không ai không biết đến danh của Thôi công tử. Những lịêu ai biết được Thôi công tử chỉ là một nữ nhân?. Chỉ có 3 người biết được bí mật này, một là Thôi lão gia, hai là chính nàng, và vị tiểu thư đấy....Nhưng kể từ ngày Thôi lão gia mất đi, chỉ còn có duy nhất hai người biết đựơc sự thật . Đôi khi thấy Thôi công tử gắng gượng vì sự nghiệp của gia tộc, nàng lại thấy lòng buồn man mác, nếu như số phận không quá nghiệt ngã, nếu như được sinh ra ở trong một gia đình bình thường , thì có lẽ chủ nhân của nàng đã sống được một cuộc đời hạnh phúc, bình yên và như những người khác trong thế gian. Nhưng định mệnh đã lại làm cho chủ nhân nàng chao đảo lần nữa, ông trời đã để cho chủ nhân mắc phải tơ duyên với vị tiểu thư họ Trịnh kia.....Chúng kiến cảnh chủ nhân mình đau đớn cùng cực vì tình ái, Thiện Khuê cảm thấy hối hận về những gì mình đã làm, nàng ước gì mình đã không đến gặp Trịnh tiểu thư..... Ước gì mình đã không khuyên Trịnh tiểu thư tuyệt tình..........

----

Tú Nghiên biết Thôi công tử, Tú Nghiên biết Thôi công tử tên thật là Thôi Tú Anh và là một nữ nhân. Nhưng dù có cố gắng đến mấy, nàng cũng không thể ngăn được bản thân mình yêu nữ nhân đó. Dù biết là tình cảm này quá sai trái nhưng nàng biết làm gì đây khi con tim của nàng muốn được yêu, muốn được người đó ôm trong vòng tay. Nhưng nàng 

lo cho Thôi công tử , lo rằng vì nàng mà có thể bỏ cả Thôi gia , lo vì nàng mà có thể làm nguy hiểm đến tính mạng của mọi người

Dù cho Châu Huyền hết lời can ngăn nhưng với bản tính bạo dạn , Tú Nghiên quyết định sẽ trốn ra ngoài thăm thứ một phen

-Tỉ tỉ à, đừng làm như thế

-Thôi nào, muội không thấy ở nhà đọc sách và thêu thùa không phải là quá tầm thường sao?

Châu Huyền lưỡng lự, muội muội của nàng can ngăn:

-Nhưng nếu cha phát hiện ra, tỉ muội chúng ta sẽ bị phạt đấy. Muội không chịu đâu!

-Ngoan nào, muội muội. Chỉ cần muội không nói với ai là được, ta chỉ ra ngoài một ngày thôi- Tú Nghiên hết nước đành phải nài nỉ muội muội mình

Sau khi trốn ra khỏi nhà, nàng bắt đầu cải trang thành một thư sinh. Tú Nghiên dạo một vòng quanh kinh thành, nàng sống ở đây từ bé tới lớn, vậy mà có bao nhiêu nơi mà nàng chưa tới bao giờ.

Và nàng đã lỡ bước và gặp phải bọn thổ phỉ qua đường. Lũ bọn chúng thấy nàng tay chân mảnh khảnh, liền tiến tới mà trấn lột cướp bóc. Chẳng may, búi tóc bị tuột ra, và bọn thổ phỉ biết được điều không nên biết

-A, hoá ra là cô nương đây có thú vui thích cải nam trang sao?

Cả lũ cười lên man rợ, Tú Nghiên bỗng nhận ra mình nên nghe lời Châu Huyền , nàng nên ở nhà, chứ không phải ở đây để bị lũ hèn hạ này trêu ghẹo

-Vậy cô nương có thích chơi đùa với chúng tôi một chút không?

Tú Nghiên tức người nhưng mà sức yếu, không thể làm gì khác ngoài câm lặng. Và chính cái sự im lặng đấy khiến cho bọn kia càng làm tới. Chúng đang định đặt bàn tay dơ bẩn của mình lên người nàng thì ở đâu đó, một giọng nói vang lên

-Khôn hồn thì cút hết đi

Lũ thổ phỉ ỷ đông lại sợ mất mặt với anh em, tên đại ca lớn tiếng mà la lối:

-Làm quân tử thì ra mắt đi. Đừng có chơi trò tiể...........

Tên kia nói chưa dứt câu, đã ngã lăn ra mặt đất, máu chảy từ khoé môi. Bên cạnh hắn là cục đá nhỏ

Bọn đàn em sợ hãi liền bảo nhau kéo đại ca và bỏ chạy, để lặi mình nàng. Tú Nghiên ngạc nhiên và tự hỏi “ Ai mà có võ công cao siêu vậy?’

Tuy là nữ nhi, không được luyện võ, nhưng nàng được nghe rất nhiều chuyện về giang hồ và võ lâm chính đạo từ người chú của nàng Trịnh Vân. Nàng nhớ lại hằng đêm, chú nàng sẽ kể chuyện về những môn phái trên giang hồ, những cuộc chiến khốc liệt, những chiến tích anh hùng. Châu Huyền luôn luôn ngủ trước, còn nàng thì lúc nào cũng háo hức, nài nỉ chú mình kể thêm vài ba câu chuyện nữa

Một bóng đen nhảy xuống từ mái nhà và lại gần Tú Nghiên, Nàng thấy lạnh, đôi mắt của hắc nhân rất sắc sảo. Hắc nhân chầm chậm nói:

-Xin hỏi cô nương nhà ở đâu mà lại lạc tới nơi heo hút thế này?

Gịong nói của hắc nhân làm Tú Nghiên hồi hộp, cái giọng sao mà trầm ấm. Nàng rụt rè ngẩng đầu nhìn người đối diện và phát hiện ra ánh mắt đấy. Lạnh toát mà ấm áp. Đôi mắt của hắc y nhân làm cho khuôn mặt của Tú Nghiên đỏ lựng cả lên. Từ bé tới giờ, nàng chưa bao giờ bướ chân ra khỏi phủ, huống hồ lại gặp người lạ như thế này

-Ta....ta........

Thôi công tử bật cười khi nhìn thấy sự lúng túng trên khuôn mặt nữ tử đối diện, y biết là đây là con nhà gia giáo, chứ không phải là loại đầu đường xó chợ.Huống hồ vị tiểu thư đài các này lại xinh đẹp kiều diễm như vậy

Tú Nghiên nghe thấy tiếng cười, lại càng đỏ mặt hơn nữa. 

-Nghe nói, Trịnh gia đang tìm vị tiểu thư mất tích. Nếu tại hạ không lầm. Trịnh tiểu thư....

-......

Nàng cảm thấy như toàn thân bốc hoả , lúng túng không biết trả lời thế nào

-Tại hạ mạn phép được đưa tiểu thư về nhà

Hắc nhân ngỏ ý và bỗng nhiên bế bổng nàng và nhảy lên mái nhà

Tú Nghiên ngượng ngùng khi cảm nhận được hơi ấm toả ra từ hắc nhân.Nàng nhắm mắt và hít ngửi cái mùi hương đấy. Dù là một người lạ, nhưng nàng lại cảm thấy rất yên tâm trong vòng tay của hắc nhân

-Tiểu thư, đến nơi rồi

Hắc nhân và nàng nhẹ nhàng đáp xuống trước phủ Trịnh gia

-Xin cáo từ, lần sau gặp lại

Hắc nhân quay đi, bỗng nhiên Tú Nghiên gọi với lại

-Hắc nhân! Xin cho tiểu nữ biết quý tính đại danh

-Ta họ Thôi. Thôi Tú Anh

Thôi công tử chưa bao giờ nói tên thật của mình cho ai biết nhưng Tú Nghiên lại là một ngọai lệ.

“Tệ thật, lại quên mất mua thuốc cho Thiện Khuê rồi”

Hắc nhân bỗng nhiên vụt biến mất, để lại Tú Nghiên ngẩn ngơ trước cửa phủ

Và nàng đã yêu Tú Anh từ cái ngày cứu nàng khỏi tay bọn đạo tặc, khoảnh khắc nàng trong vòng tay người đó mới thật là ấm áp dễ chịu làm sao, đôi mắt lạnh lùng ấy như có lửa thiêu cháy tâm can của nàng. Và cũng từ ngày hôm đấy, nàng mới biết được thế nào là “tình”. Tú Nghiên yêu những lúc mà nàng và Tú Anh lén lút gặp nhau, những đêm giật mình thức giấc và nhận ra rằng có cái bóng cao lớn ở bên cạnh , những ngày nàng nhận được những hình nhân bằng gỗ được chính tay Tú Anh khắc, những buổi sáng nàng lén xuống nhà bếp láy trộm thức ăn sáng, hạnh phúc nhìn Tú Anh ăn ngấu nghiến và rồi tự bật cười khi nhận ra nhân vật mọi người nể sợ trong giang hồ cũng tham ăn như ai. Phải chăng vì ái tình mà nàng đã chấp nhận sự thật ấy, vượt qua mọi lễ giáo hà khắc của thời đại, để đến với Tú Anh. Nhưng có lẽ tình yêu của nàng sẽ không bao giờ được chấp thuận.........

Phụ thân nàng đã kết thân với Lý gia và nàng sẽ phải lấy Lý công tử. Tú Nghiên đau đớn, nhưng nhớ tới lời của cô nương Thiện Khuê hôm nọ, làm nàng quyết định sẽ dứt tình với Tú Anh….

Mai, trời sáng, rồi nàng sẽ về nhà chồng.......

Lại khóc, rồi lại thiếp đi................

------

Thôi công tử biết mình đã vướng phải thứ tình cảm sai trái và bị người đời khinh miệt. Ngay từ lần gặp nhau đầu tiên, ôm gọn trong lòng mình thân hình mảnh mai ấy, y biết là tâm tính sắt đá của mình đã tan biến. Y không thể ngừng yêu Tú Nghiên dù biết mình cũng là một nữ nhân như ai. Nhưng liệu nó có quan trọng không khi từ bé y đã phải chịu sự huấn luyện khắt khe và nghiêm khắc của phụ thân, phải cư xử sao cho thật giống một đấng nam nhi, bị ép buộc cắt đi mái tóc của mình. Tất cả đã tạo nên con người y như hôm nay, lạnh lùng, nhẫn tâm và sắt đá. Và cũng chính nàng đã khiến y như hồi sinh, khiến cho tâm hồn của y trở nên tốt tươi. Khiến cho nhiệm vụ đè nặng trên vai y như nhẹ đi bởi vì đã có nàng chia sẻ, làm cho y biết thế nào là tình ái và thế nào là quỵ luỵ vì ái tình

Tin nàng sắp xuất giá như sét đánh bên tai, y nhận được bức thư tuyệt tình của nàng.Y muốn hỏi cho ra nhẽ, nhưng lại không muốn đối diện với Tú Nghiên. Lại uống rượu quên sầu, y chìm đắm trong bể khổ

Thôi công tử ngân nga một khúc nhạc mà Tú Nghiên hay đàn cho y nghe, giọng le nhè, tay đung đưa và tiện thể ném luôn chiếc ly vào tường. Y quay cuồng trong hơi men và cười lên sằng sặc. Thiện Khuê từ đâu tới, đỡ lấy y và dìu y vào giường

-Buông ta ra !-Y gạt tay Thiện Khuê và lảo đảo đứng lên

-Tiểu nha đầu, ta tên là gì?- Thôi công tử chỉ vào chính mình

-Là Thôi Tú Anh- Thiện Khuê trả lời 

Lại cười, y như điên lên trong phẫn uất:

-Đúng là Thôi Tú Anh, là Thôi công tử của Thôi gia !Ha ha !

Thiện Khuê sợ sệt dìu y ngồi xuống giường

-Thiện Khuê à, ta , ta yêu nàng lắm. Yêu nhiều hơn tất cả những gì ta có.Nàng bảo chúng ta là sai trái.......- Y nghẹn lại trong tiếng khóc, lâu rồi mới có lệ chảy xuống 

-Tỉêu nữ biết.....

-Biết ư? Nha đầu như ngươi thì biết gì ?

Thiện Khuê lặng đi, dù biết là những lời nói của kẻ say xỉn, nhưng sao mà lòng nàng đau quá

Y nhìn thấy Thiện Khuê khóc, y cũng khóc, tay đập vào khoảng ngực bên trái

-Người xem, có nơi nào trên trên cái thế gian này, chấp nhận hai nữ nhân yêu nhau không!!-Thôi công tử hét lên 

-Ha ha! Ông trời, ngài thật biết đùa con, sao con lại là nữ nhi? Tại sao?- Y ngẩng mặt lên trời và nuốt ngược những giọt lệ vào trong

Y xé toạch bộ áo đang mặc, để lộ ra khoảng ngực bị băng kín, y vớ lấy bình rượu và ném nó ra xa

-Thôi gia ư? Nó là gì? Là cái gì?-Y rít lên trong đau đớn

Thiện Khuê nhẹ nhàng đến bên Thôi công tử, và dịu dàng dìu y xuống giường

-Nha đầu, ra ngoài.

-Nhưng....

-Ta bảo ra ngoài !-Thôi công tử chí tay ra ngoài và gạt tất cả những chồng sách cổ ở trên giá

Thiện Khuê lặng lẽ đóng cửa, ở ngoài, nàng nghe thấy tiếng những bình vỡ và cả tiếng nghẹn ngào. Không biết từ lúc nào, lệ đã đẫm khuôn mặt nàng.....

Y trầm tư ngồi rót rượu,không còn đau đớn nữa, Thôi công tử lạnh lùng của thủa nào đã trở lại.Ly rượu của y đầy rồi lại vơi. Y đang suy tính một kế hoạch.......

-Chủ nhân.....-Thiện Khuê lưỡng lự cúi đầu

-Lại đây nào- Y vẫy vào

-Thiện Khuê xin lỗi.......

-Sao mà phải xin lỗi- Y nhếch mép cười, cái nhếch mép khiến cho hàng vạn con tim xao xuyến

-Vì đã.. đã... đến gặp.....-Thiện Khuê sợ hãi, nàng biết chủ nhân đang rất vui , nhưng nói ra sự thật có được không?

-Đừng nói nữa, lại đây ngồi đi- Gịong y không còn hảo sảng nữa, mà đượm buồm, không tức giận, nhưng mà đau đớn tột cùng

Thiện Khuê rụt rè ngồi cạnh Thôi công tử:

-Uống với ta một ly- Y đưa ly rượu của mình cho Thiện Khuê

-Chủ nhân........

-Gọi ta là Tú Anh đi ! – Y cười và đặt cái ly trước mặt

-Tú....Anh-Gịong nàng run run , cầm cái ly, Thiện Khuê uống sạch

-Người theo hầu ta từ bé rồi nhỉ....-Y nói, mân mê cái ly bằng ngọc trong tay

-Dạ...

-Đừng có câu nệ tiểu tiết như thế!-Y nói , vẫn không ngừng ngắm nghía vân ngọc trên ly

Thiện Khuê lặng đi, chủ nhân nàng đang có ý gì đây?

Nàng bỗng thấy mát mình tối sầm lại, toàn thân mất hết sức lực

“Chủ nhân cho thuốc mê vào rượu!?”

Thiện Khuê ngạc nhiên nhìn Thôi công tử và rồi chìm vào trong cơn mộng mị

Y bế Thiện Khuê nhỏ con lên giường của y, đắp chăn cẩn thận.Ngồi bến cạnh, y nhìn thấy quá khứ cuả chính y trên khuôn mặt của nàng

-Thôi tiểu thư! Về thôi, trời mưa to quá!

-Không, người về đi.Ta còn phải tập võ!

-Tiểu nữ không về nếu chủ nhân không về !

-Thiện Khuê à, phụ mẫu ta mất rồi, ta phải làm sao đây....- Thôi tỉêu thư vốn cứng cỏi khóc nay nức nở trong tay Thiện Khuê

-Có tiểu nữ đây.... Đừng khóc nữa Tú Anh......

-Thiện Khuê ,chỉ còn lại một mình ta thôi. Đừng rời bỏ ta được không?-Thôi tiểu thư ngày nào đã biến thành một vị công tử khôi ngô tuấn tú, không còn khóc nữa, nhưng y nắm tay Thiện Khuê rất chặt...

-Chủ nhân đừng lo, Thiện Khuê sẽ không bỏ người đi đâu.......

-Xin lỗi, Thiện Khuê..........Ta thật là có lỗi với ngươi......

Y thì thầm với người đang nằm kia

Sắp sáng rồi, ta phải đi thôi.........

------

Người ta trang đỉêm cho Tú Nghiên thật xinh đẹp, lộng lẫy. Nàng nhìn mình trong tấm gương bằng đồng mà lệ chực trào ra ngoài. Châu Huyền cùng nô tì đưa nàng ra ngoài, nàng thấy mắt muội muội nàng đỏ ửng cả lên

-Nha đầu ngốc, sao muội lại khóc-Nàng thì thầm khe khẽ

Muội muội nàng cúi đầu, không trả lời

-Đừng khóc, tỉ sẽ gặp lại muội mà......-Tú Nghiên nghẹn ngào nói thầm với muội muội, nàng bước ra tiền sảnh và ra mắt bà mối

-Trịnh lão gia, Trịnh tiểu thư thật là xứng đôi với Lý công tử nhà chúng tôi đây. Thật là môn đăng hộ đối- Bà mối cung kính nói với Trịnh lão gia

Trịnh lão gia gật gù, và an ủi Trịnh phu nhân:

-Nào, đừng có mà khóc nữa, con gái đi lấy chồng phu nhân phải vui mới phải chứ!

Nàng nghe xa xa ngoài kia có tiếng trống tưng bừng, nàng còn nghe thấy cả tiếng pháo nổ nữa........

----

Thiện Khuê giật mình tỉnh giấc và phát hịên ra mình đang nằm ở trên giường

-Chủ nhân-Nàng bát giác khẽ gọi và nhớ lại mọi chuyện hôm qua

Thiện Khuê bỗng khuỵ xuống, nàng thấy tờ giấy mỏng đang đặt ở trên bàn. Nàng biết, Thôi công tử đã chọn cách từ bỏ mọi thứ, nàng biết..........

“Ta xin lỗi Thiện Khuê.”

Trong phòng bỗng nhiên im lặng đến lạ thường, đâu đấy, nàng cảm thấy phảng phất được nụ cười cửa miệng quen thuộc của chủ nhân mình.........

Người định bỏ lại mọi thứ sau lưng mình sao?......

----

-Thưa lão gia, kiệu hoa tới

Trịnh lão gia ra lệnh cho người hầu đỡ Tú Nghiên lên kiệu hoa. Nàng bước chậm từng bước lên kiệu , mọi người đang khóc, phụ mẫu nàng nức nở nghẹn ngào, còn Châu Huyền thì lau vội đi những giọt nước mắt còn vương lại trên má. Tú Nghiên quay lại nơi mình đã sinh ra và lớn lên một lần cuối, và được bà mối chùm tấm vải đỏ lên đầu. Nàng thấy những giọt lê tưởng chừng như cạn kiệt lại bắt đầu rơi .....

Lý công tử tới, hắn xuống ngựa và vái chào cha mẹ vợ

-Thưa cha, thưa mẹ.

-Ta gửi gắm đứa Nghiên Nhi cho con chăm sóc dạy bảo. Con bé được ta bao bọc từ bé đến lớn nay ,đến Lý gia có gì thì nhờ ơn sui gia chỉ bảo tiếp-Trịnh lão gia nói

-Dạ

Bà mối đỡ Tú Nghiên vào kiệu. Ngồi trong kiệu hoa, chùm lên đầu tấm vải đỏ, nàng thấy những lệ ngày càng nhiều. Và bỗng nhiên, nàng khao khát gặp Tú Anh biết bao.....

Chiếc kiệu xa dần Trịnh phủ, trong tiếng pháo hoa và kèn trống..........

----

Ngày vui của cả Lý gia và Trịnh gia.

Tiếng pháo kèn trống rộn rã hơn bao giờ hết 

Trên con đường, ngập những xác pháo hoa.

Kiệu được khênh chầm chậm, đằng trước là Lý công tử cưỡi ngựa. Người người nhà nhà đến mừng vui. Bỗng nhiên.....

Một bóng người từ trên mái nhà của một tiệm cao lâu. Không phải hắc nhân, người đó mặc bộ quần áo trắng toát, là Thôi Tú Anh

Y dụng khinh công tuyệt đỉnh của mình để tới gần đám đông, mọi người hỗn loạn., nháo nhác

Lý công tử biến sắc, một bóng trắng tới gần kiệu hoa.

Những tên sai nha đi theo cố gắng bảo vệ, vô ích, chúng bị bạch y nhân làm cho ngã dúi dụi. Lý công tử thì bị bạch y nhân làm cho rơi xuống ngựa

Những tên phu vác kiệu sợ hãi mà bỏ chạy. 

Tú Nghiên hoảng hốt, tại sao kịêu lại dừng?

Rồi nàng chợt nhận ra, đó là ai......

-----

Không ai biết ngày vui của Trịnh gia và Lý gia đã xảy ra những gì. Chỉ biết rằng Trịnh gia và Lý gia hợp lực tìm Trịnh tiểu thư nhưng vô ích. Trịnh tiểu thư đã biến mất không một vết tích , Trịnh gia quyết định để tang con gái. Người dân trong thành đều tiếc thương cho số phận của Trịnh tiểu thư....

Thôi gia cũng biến mất khỏi võ lâm chính đạo. Thôi công tử đột nhiên biến mất . Có người bảo là y lên núi tu luyện, có người lại bảo y đã chết khi trên đường đi sang Đông Doanh, người lại bảo y sống ẩn dật nơi thâm sơn cùng cốc 

Thiện Khuê lên đường đi tìm chủ nhân, chu du đến khắp mọi nơi......

Mọi chuyện chìm vào trong quên lãng......

Và mọi người cũng quên mất Trịnh tiểu thư là ai......Thôi công tử là ai........

---

-Xin cho hỏi, cụ có biết vị thần y họ Thôi không ạ?- Nữ tử che mặt hỏi một cụ bà

-À, Thôi tiên y thì ai mà không biết chứ? Cô nương cứ đi thẳng thì sẽ tới một căn nhà nhỏ, gia đình tiên y sống ở đó- Bà cụ móm mém cười và chỉ đường cho vị cô nương nọ

-Đa tạ- Cô nương nọ liền thúc ngựa và đi thẳng theo con đường mòn

Cuối cùng thì tiểu nữ cũng tìm được người rồi............

----

-Hi hi-Một tiểu hài tử đang vui đùa trong sân nắng và vô tình làm đổ máng phơi dược thảo. Có tiếng nói vọng ra từ căn nhà nhỏ

-Duẫn Nhi! Con làm gì thế ?

-Dạ, không sao ạ......-Tiểu hài tử nuốt nước bọt khan, nó biết mẫu thân nó mà phát hiện thì lại nhừ đòn, mà hôm nay phụ thân lại đi lên núi hái thuốc

Một người bước ra, nữ nhân mang một vẻ đẹp thánh thiện, dù có ăn vận đơn giản nhưng vẫn toát lên sự quý phái sang trọng

-Duẫn Nhi!-Nữ nhân chỉ tay vào máng dược thảo- Con làm đổ phải không?

Tiểu hài tử cúi gằm đầu xuống, nó lí nhí trả lời:

-Con....con xin lỗi....... 

Nó biết là nó sẽ bị phạt mà . Nó lại phải dọn dẹp cái đống bừa bãi kia

-Duẫn Nhi!- Lần này tiếng gọi quen thuộc của ai đó làm nó mừng rỡ. Người đó đi theo một lối mòn nhỏ từ trên núi xuống

Tiểu hài tử lao nhanh đến bên người đó. Người cao lớn thì ôm chầm lấy nó và xoa lưng:

-Con lại bị mẫu thân mắng phải không?-Người đó mỉm cười và nói

-Duẫn Nhi chỉ làm đổ mất máng cam thảo thôi- Tiểu hài tử mếu máo trả lời

-Tú Anh, thiếp không thích nuông chiều Duẫn Nhi quá đâu- Nữ nhân đang đứng trước cửa nói lớn thể hiện sự tức giận

-Tiểu hài tử, con làm cho mẫu thân tức giận thật rồi đấy. Phụ thân không cứu được con đâu- Tú Anh thì thầm với nó làm nó đột nhiên khóc nức nở 

-Tú Nghiên à, Duẫn Nhi còn nhỏ dại, nghịch ngợm là chuyện thừơng tình thôi mà- Tú Anh lên tiếng cầu hoà, tay thì xoa xoa lưng tiểu hài tử 

Nữ nhân đành thở dài, bước tới chỗ người kia.Tú Anh đặt tiểu hài tử xuống và đón Tú Nghiên vào vòng tay mình

-Eo ơi- Duẫn Nhi lấy hai tay che mắt lại

-Ha ha ! Duẫn Nhi nhà ta biết xấu hổ kìa- Tú Anh cười lớn, Tú Nghiên cũng mỉm cười theo

Cả gia đình nhỏ bé cười trong hạnh phúc mà không biết rằng có người đang tới gần

Nữ nhân ấy thấy họ vui vẻ, tuy sống có giản đơn, nhưng lại nồng đượm tình thân. Nàng thấy hạnh phúc ngập trong đôi mắt của chủ nhân nàng

Tú Anh nhấc bổng Duẫn Nhi lên và cõng vào nhà, bỗng nhiên, y thấy một bóng hình thân quen 

-Thiện Khuê......-Y buột miệng nói

Y thoáng ngỡ ngàng rồi nở một nụ cười rạng rỡ. 

Nụ cười của hạnh phúc trọng vẹn

E.N.D

Đọc đi đọc lại mãi mà thấy vẫn chán...anyway, em post vì vợ thôi 

Chú thích:

THÔI TÚ ANH: Choi SooYoung

Trịnh Tú Nghiên: Jung SooYeon

Lý Thiện Khuê: Lee Sunny

Duẫn Nhi: Yoona 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top