Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Câu chuyện của riêng hai ta


Tôi muốn viết vào hoàng hôn một lá thư...

***

"Tôi muốn viết vào hoàng hôn một lá thư

Mang theo ráng chiều của hoàng hôn và sự lãng mạn của ngân hà

Gửi cho em, gửi cho sự dịu dàng của chính mình"

                        _ _ _ _ _ _ _ _ _  _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _  _

Em biết đấy, khi mà thời gian phai màu, những gì còn lại hầu như là kỉ niệm. Ta đã dành cho nhau những gì là chân quý nhất.

Tôi nhớ ngày hôm ấy, một ngày như mọi ngày, tôi vẫn đến trường và lao vào guồng học tập bận rộn. Một ngày mệt mỏi tưởng chừng như ngã gục, thế nhưng ông trời đã cho tôi gặp được em.

Có lẽ rằng tôi sẽ chẳng bao giờ thấy em nếu ngày hôm ấy không bước vào thư viện trường. Trời nắng nhẹ, tia sáng ấm áp màu lông gà vàng ruộm, gió bay bay và nụ cười em làm tôi mê mẩn. Tôi thầm nhủ, rằng mặt trời cũng không sánh bằng nụ cười em. Và em biết đấy, những ngày như thế đủ để ta sa vào lưới tình. Một tình yêu trong sáng nhất. Gọi là tình yêu học trò cũng chẳng đúng, mà tình yêu người trưởng thành lại càng sai. Dù gì thì cũng vẫn còn là sinh viên đại học.

Quay lại với câu chuyện ở thư viện, tôi cứ đứng đấy ngơ ngẩn trước em như thế. Và em đứng trước mặt tôi, hỏi nhẹ:

-Anh muốn tìm quyển nào vậy, em tìm giúp cho!

Giật mình ngước lên, một giọng nói dễ nghe và ấm áp, hệt như nụ cười em. Em mặc một chiếc áo sơ mi trắng pha chút ánh xanh, có bảng tên nho nhỏ màu cam. Hình như em làm thủ thư ở đây thì phải. Uno Zando, một cái tên đáng ghi nhớ. Chợt nhận ra cần trả lời người đối diện, tôi nhỏ giọng nói:

-À, cho anh tìm quyển "Chuyện con mèo dạy hải âu bay" ...

-Ở ngay đây luôn, em lấy giúp anh nhé.

Em cười nhẹ nhàng, rồi lấy giúp anh.

-Đây ạ, anh đọc vui vẻ nhé.

Những ngày sau, không hiểu vì sao một sức lực vô hình nào đó cứ kéo tôi đến thư viện mỗi ngày. Tôi cứ an ủi mình là do sắp thi, cần phải ôn tập thôi, nhưng thật ra, tôi muốn gặp em lâu thêm một chút. Tôi cũng đã từng nghĩ có khi nào mình thích con trai không, nếu có cũng chẳng sao, dù gì tôi cũng chưa thích người nào. Nhưng khi gặp em, tôi bắt đầu thấy bất ngờ về con tim chẳng chịu nghe lời của mình. Mỗi lần gặp em, bao nhiêu sự bình tĩnh cất công chuẩn bị bay hết, chỉ còn con tim đập loạn nhịp. Gặp em nhiều hơn, tôi biết về em cũng nhiều hơn. Một câu trai kém tôi 2 tuổi, năm nhất, làm thêm ở thư viện kiếm thêm chút để trang trải cuộc sống. Nhận ra, chúng tôi cũng không thiếu thốn nhưng cũng chẳng dư dả gì. Em đến từ một thành phố xinh đẹp, nơi em thường ra biển Nagoya mỗi khi có muộn phiền. Em trút bầu tâm sự với biển. Em bảo em chẳng cần lời hồi âm của biển, bởi câu trả lời ấy đã được ghi lại trong tim, đâu phải điều gì cũng cần nói. Em trẻ trung và tươi sáng. Em mạnh mẽ đương đầu với khó khăn nhưng cũng có mặt trẻ con, đáng yêu. Em không thích xem phim ma và ăn côn trùng. Em bảo tôi thế. Em thấy chúng đáng sợ lắm. Tôi cũng cười theo và bảo, anh cũng thấy thế.

Chúng tôi gặp nhau và chữa lành cho nhau đúng vào khoảng thời gian cả hai gặp khó khăn nhất khi bước vào độ tuổi trưởng thành. Chúng tôi buông bỏ những suy nghĩ tiêu cực trước đây, tin tưởng hơn vào chuyện tương lai không một ai biết trước. Ai lại nghĩ được rằng, hai con người một mắc rối loạn lo âu, một mắc rối loạn lưỡng cực lại có thể chữa lành cho nhau chứ. Ai tin được em kéo tôi lên khỏi vũng bùn của lo toan và tuyệt vọng. Nhưng tôi tin đó là duyên mệnh. Tôi nên ví thế nào cho đúng nhỉ? Giống như một tia nắng chói lòa soi vào nơi tối tăm lạnh lẽo, đưa tay ra hứng rồi nhận lại được là ánh sáng rực rỡ khắp chung quanh, mọi thứ trở nên rõ rang và cây cối héo hon từ lúc nào đã mọc xanh mơn mởn, hoa nở rộ về phía ánh sáng ấy. Hay gọi là thắp sáng cuộc đời cũng không ngoa. Trái tim lạnh lẽo khô cằn, ẩn mình trong thân thể của con người trẻ tuổi. Không tài nào nhìn được tim đang rỉ máu, chỉ thấy vỏ bọc bề ngoài. Và em đến rồi khiến chúng vỡ toang, chỉ còn lại những gì chân thực nhất. Chạm vào tim tôi, nghe tiếng tim đập lên từng hồi đau đớn, em chữa lành bằng tình yêu, tình thương, sự dịu dàng vô hạn. Cứ như thế, chúng tôi ở bên nhau.

Chúng tôi bên nhau trong mối quan hệ không tên, chẳng ràng buộc trong nửa năm sau đó. Tôi chẳng sợ em rời xa và em biết tôi cũng thế. Chúng tôi dành thời gian cho nhau, thể hiện tình cảm qua những hành động mà chẳng cần một lời nói. May mắn làm sao khi mà chúng tôi đều muốn dài lâu, lại có người sẵn lòng chờ đợi. Vậy nên, chẳng vội tỏ tình, ta cứ đi bên nhau, len lỏi vào cuộc sống của người đối diện. Tôi biết khi đi tản bộ, em sẽ nắm tay tôi mặc cho dòng người xô bồ, náo nhiệt, sẽ quay lại khi không thấy tôi đi theo em. Tôi biết em sẽ đợi tôi mỗi chiều tan làm thêm, cầm đồ giúp tôi rồi ríu rít kể về một ngày của em ấy. Tôi biết khi ở gần nhau, chưa cần nói điều gì, em đã biết điều tôi cần giúp đỡ. Tôi biết em biết tôi thích ăn cay, và em sẽ làm cho tôi một bữa vào cuối tuần, cho dù em chẳng ăn được chút cay nào. Tôi biết em hiểu được câu nói của tôi, dù cho nó khá...kì cục. Và còn nhiều điều mà tôi biết là em hiểu...Tôi cũng sẽ dịu dàng mà nghe câu chuyện về ngày dài của em, sẽ nắm chặt tay em khi đi trên xa lộ, sẽ chợt nhớ những gì em thích ăn mỗi khi vào siêu thị, sẽ nhớ nụ cười em khi nắng buông, và sẽ luôn bên em, để khi ngoảnh mặt lại, em vẫn thấy tôi ở đây. Cho đến khi việc bên em là điều tất yếu, "cả đời" không còn là điều gì xa vời nữa, cho dù trước đây, tôi không tin điều gì là mãi mãi. Thế nhưng, em khiến tôi nhận ra rằng, chỉ cần tôi tìm đúng người, ngàn kiếp cũng vẫn chờ chứ không chỉ là một kiếp, một đời.

Tháng 7, ngày mùng 8, tôi ngỏ lời thích em. Bằng một đóa hoa hồng rực dưới một đêm chợ khuya mà hai đứa ghé thăm. Cảm xúc cứ đến bất chợt, tôi thuận theo tự nhiên mà tỏ tình. Và thật may mắn làm sao, em đồng ý. Em hôn tôi thay cho lời nói, vì hành động lúc nào cũng vẫn là tốt hơn. Em làm nũng, bảo sao anh cướp mất cơ hội tỏ tình của em, em phải tỏ tình anh trước chứ. Bật cười, tôi bảo được, thế em nói đi

-Riki-kun này, từ lần gặp đầu tiên, em đã bị ấn tượng bởi anh. Nhẹ nhàng và trong sáng. Không hiểu sao nhưng trong trí óc em lúc đó hiện lên như vậy đấy. Không biết có ai bảo anh chưa, nhưng em thấy anh như chú mèo trắng tròn tròn, mềm mềm vậy. Anh đem cho em cảm giác an toàn chưa ai cho em trước đây, và con tim em cũng vì anh mà đập những nhịp đập chưa từng dành cho ai khác. Vậy nên, người thương à, em muốn dành phần đời còn lại của mình cho anh, anh có đồng ý không?

Bất giác, những giọt nước mắt hạnh phúc của cả hai tuôn ra, chảy từng giọt.

-Được, Santa. Chúng mình cùng nhau già đi nhé.

Chẳng phải một lời hứa hẹn, chúng tôi dành cho nhau sự khẳng định. Anh là nhà của em. Em và anh bên nhau cho đến những giây phút cuối cuộc đời.

Có lẽ khoảng 2 hay 3 năm sau đó, chúng tôi kết hôn, sống một cuộc sống chưa từng hạnh phúc hơn thế. Mỗi sáng thức dậy, em là người đầu tiên tôi nhìn thấy. Mỗi ngày trước khi đi làm, em sẽ hôn tôi rồi bảo "Em đi làm đây Riki-kun". Mỗi tối tang ca về muộn, dù có đang ngủ, chúng tôi vẫn sẽ lẩm bẩm câu chào đối phương rồi chìm vào trong giấc mộng. Lâu sau này, khi kết hôn được nhiều năm, tôi vẫn giữ thói quen không bỏ được từ những ngày đầu mới quên, ngày đầu mới yêu: viết thư cho em. Nghe thì như mấy người yêu nhau từ thế kỉ trước, nhưng tôi vẫn yêu cái cách viết tay hơn. Nhìn thấy nét chữ của nhau vẫn có vẻ gì là tình cảm hơn, tình ý hơn. Chúng tôi viết những bức thư dài cả vài ba trang giấy gửi cho nhau trước khi người kia công tác xa, hay chỉ là có lời gì muốn tỏ bày. Chúng tôi nghĩ, sau này khi già đi rồi, ngồi mở lại đọc với nhau hẳn là vui lắm. Tôi sẽ oà lên rằng "Ôi Santa, sao chúng ta hồi ấy sến thế nhỉ? Anh yêu em như cánh chim khao khát bầu trời, như mầm xanh len lỏi trong rừng rậm, như con sóng con sông hướng về biển lớn... Bất kể em là ai, là người như thế nào, chỉ cần là em, anh sẽ luôn vượt biển người rộng lớn mà tìm đến..."

Chỉ là...không nghĩ đến, sau này, chỉ còn tôi hoài niệm.

Năm thứ 12 sau kết hôn, tức là vào khoảng tôi 38 tuổi gì đó, em mắc bệnh. Tôi cũng biết trước, chỉ là không chấp nhận nó đến nhanh thế. Bệnh của em là do di truyền. Tôi cùng em đi đến từng buổi khám bệnh, kể em nghe những câu chuyện bình yên, nhẹ nhàng. Chúng tôi cùng nói về sau này, nhưng chúng tôi cũng biết, ngày mai là một câu chuyện dài chứ đừng nói là tương lai. Chưa bao giờ, "sau này" với chúng tôi lại xa vời đến vậy. Chỉ khoảng nửa năm phát bệnh, em yếu đi trông thấy. Người gầy rộc, xanh xao nhưng nụ cười em vẫn tỏa sáng như thế. Sau nửa năm ấy, em bảo tôi em muốn xuất viện, em muốn đi du lịch cùng anh, vẽ những nét bút đẹp nhất vào cuối cuộc đời mình. Tôi bảo được.

Chúng tôi về biển Nayoga, đi qua những nơi chưa bao giờ đặt chân tới. Chúng tôi như trải nghiệm sự điên cuồng của tuổi trẻ mà trước đây chưa một lần thử. Chúng tôi bỏ lại mọi thứ sau lưng, chỉ có hai con tim hoà nhập. Trong mắt em luôn có tôi và tôi cũng thế. Những bức hình của chuyến đi được cẩn trọng mà cất lại.

Cái hôm mà tôi được gặp em lần cuối, em bảo tôi anh ngồi xuống đây, bên em nè, em bảo:

-Riki-kun, anh phải sống tốt đấy nhé. Em sắp đi rồi...

-Làm những gì chúng ta hứa hẹn với nhau, và hãy đọc những bức thư anh tặng em mỗi năm vào ngày giỗ. Em sẽ đánh đổi tất cả những gì còn lại của mình ở kiếp này để kiếp sau được gặp lại anh, và bên anh them thật nhiều, thật nhiều lần nữa. Vậy nên, Riki-kun à, đợi em nhé...

Nén nước mắt, tôi chỉ đành nói với em

-Được, anh sẽ sống thay phần em, làm những gì mà chúng ta dự định, thay em hoàn thành sinh mệnh của mình. Hẹn gặp lại em...

Một tương lại phía trước muốn cùng em vượt qua giờ chỉ còn là lời hứa hẹn. Nhưng, lời nói của chúng ta là hẹn gặp lại chứ không phải là vĩnh biệt. Vậy nên em đừng lo, bao nhiêu thế giới, bao nhiêu sinh mệnh, tôi đều sẽ tìm thấy em. Dùng mọi sự dịu dàng, sự lãng mạn hơn cả ngân hà xa xôi, chỉ một lòng hướng về em, đối với em tốt nhất. Đó là những gì tôi có thể cho em.

Cuộc đời ngắn thì sao chứ. Em đã dành cả phần đời còn lại của mình cho tôi, vậy thì có gì mà không mãn nguyện. Đời này được gặp em, đi bên em, thế là đủ. Vậy nên...

Chờ một ngày đẹp trời nào đó, mây trong xanh và nắng ấm áp, ngoảnh mặt lại, em sẽ thấy anh vẫn ở đây...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top