Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[Oneshot] Trăng và sao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sakura mỉm cười. Nhìn người con trai ngồi trước mặt mình gợi cho cô nhớ lại thời gian ngày xưa, khi cô cũng còn nhiều năng lượng tự do bay nhảy. Đó là khoảng thời gian thật đẹp.

Cô không kiềm lại được dòng suy nghĩ đang liên hồi chạy trong đầu cô. Nó làm lòng cô nhộn nhạo, mặc dù trông thấy sự hiện diện của cậu vẫn là thói quen thường ngày của cô. Nhưng lần này cô lại có chút cảm giác không quen, giống như chưa thích ứng được với những gì đang xảy ra.

Thật không quen chút nào.

Một bàn tay đưa ra trước mặt Sakura, huơ huơ chặn đứng dòng suy nghĩ ảo não của cô. Cô vội định thần lại, mắt chú mục vào cậu con trai ấy.

"Cậu không sao chứ, Sakura?" Giọng nói dịu dàng phát ra từ cậu, xua tan đi sự bận tâm trong lòng Sakura. Lại một lần nữa, không những chỉ là đôi mắt, Sakura cảm thấy giọng nói của người con trai ấy cũng thật yên bình.

"Tớ không sao." Sakura đáp, giọng bình bình. Thật an tâm làm sao. Cô cảm thấy an tâm từ tận đáy lòng dù những điều xảy ra sắp đến quả thật đúng là một cơn ác mộng. Không phải với cô, mà là với con gái cô.

Lấy lại sự quả quyết trong giọng nói của mình, Sakura lên tiếng, "Tớ đã nói rồi, tớ không sao đâu, Naruto. Dù có phải như thế nào đi chăng nữa tớ cũng phải bảo vệ nó, sẽ không để bất cứ ai làm hại đến nó."

Đôi mắt màu lục bảo của cô kiên quyết, nhìn chàng trai với mái tóc vàng với vẻ mặt ôn hòa nhưng cũng không kém phần cứng rắn. Naruto cũng phần nào cảm nhận được hai thái cực trái ngược trong thái độ của Sakura, nhưng phần nhiều cũng rất thấu hiểu cho bạn mình. "Quả thật là tớ hiểu cậu, cậu chẳng bao giờ chịu đựng nổi điều này. Rất giống tớ đấy Sakura-chan."

Nghe thấy giọng điệu bỡn cợt của Naruto, Sakura đáp lại nửa đùa nửa thật. "Là cậu giống tớ chứ không phải tớ giống cậu có hiểu chưa." Bỗng cô nghiêm mặt, gằn giọng, "Cũng đã hơn hai năm rồi, sớm muộn thì tớ cũng phải kết thúc chuyện này, tớ tuyệt đối sẽ không để chúng làm càn."

Hai năm trôi qua đối với Sakura là một cơn ác mộng. Không một ngày nào cô ngủ không yên, phần vì lo lắng phần vì bản thân cô không ngủ được. Khoảng thời gian hai năm đó không phải là dài nhưng đối với một người làm mẹ như Sakura thì chẳng khác nào địa ngục.

Sakura nắm chặt bàn tay, nghiến răng thật mạnh như muốn cắn nắt, làm vỡ vụn thứ gì đó. Nhận ra sự thay đổi đột ngột của Sakura, Naruto nhướn người lên, nheo mắt, "Đó là lý do hôm nay tớ bảo cậu đến. Không một ai có thể hoàn thành tốt việc này hơn cậu đâu Sakura." Bàn tay quấn băng của cậu nắm chặt tay cô, xoa nhẹ, "Tất cả mọi người trong làng này đều là người dân của tớ, là người thân của tớ. Nhưng đây là con gái cậu thì chẳng khác nào là máu mủ ruột rà của tớ."

Thấy sự căng cứng của Sakura giảm bớt đi, Naruto tiếp tục. "Nhất định tớ phải bảo vệ Sarada và người tớ tin tưởng chính là cậu. Hôm nay cậu không đi với tư cách là thành viên ANBU, tớ sẽ cử thêm hai đội ANBU hỗ trợ cậu."

Sakura ngạc nhiên, mở to mắt, giọng ngắt quãng, "Nhưng đó là nhiệm vụ của tớ, tớ cũng là một thành viên của ANBU. Nếu không đi với thân phận ANBU thì tớ phải làm sao?"

Bỗng Naruto bật cười, rụt bàn tay đang nắm tay cô về, gãi đầu. Điều này gợi cho Sakura nhớ lại một Naruto mười ba tuổi, vừa ngốc nghếch vừa ngông cuồng nhưng trong đôi mắt luôn tràn đầy quyết tâm. "Thật ra tớ cũng đã nghĩ đến vấn đề này rồi, cậu yên tâm, vị trí của cậu trong ANBU vẫn sẽ không thay đổi. Nhưng –" Cậu lấy lại vẻ nghiêm túc thường trực, bàn tay đan lại, giọng đanh thép. "Lần này khác, cậu sẽ lấy thân phận là Uchiha Sakura, bạn thân của Hokage Đệ Thất, mẹ của Uchiha Sarada, và trên hết là vợ của Uchiha Sasuke."

Nhận ra sự kinh ngạc hiện rõ trên đôi mắt của Sakura, Naruto đứng dậy vòng qua bàn mình đi đến chỗ cô. Vai Sakura trở nên nặng hơn vì tay của người bạn thân đang đặt lên đó. Đứng ở khoảng cách thế này, cô nhận ra rất nhiều điều: Naruto đã cao hơn cô một cái đầu, cao hơn xưa rất nhiều. Không những thế, bờ vai cậu vững chãi hơn, rắn chắc hơn, và hơn tất cả, cậu đẹp trai hơn. Sakura có hơi tiếc nuối vì khi xưa từ chối cậu.

"Tớ không đùa đâu Sakura, đây nói đúng hơn là nhiệm vụ của cậu, của riêng cậu để cứu con gái của chính cậu. Cũng như cậu đã nói, hai năm trôi qua chẳng dễ dàng gì, và với tư cách của một người mẹ, cậu đi thì sẽ tiêu diệt được chúng nhanh hơn nhiều. Bản thân chúng chẳng biết sức mạnh của tình mẫu tử đâu."

Một giọt nước mắt lăn dài trên má, Sakura định đưa tay quẹt đi nhưng Naruto lại nhanh hơn cô một nhịp. Cô cười cảm kích, giọng run run nhưng không giấu được quyết tâm của mình, "Có một người bạn như cậu thật không uổng công tớ, Naruto."

Tay cô đặt lên vai Naruto như cách mà cậu làm với cô, "Đợi tin tốt của tớ nhé."

Buông tay, cô quay người lại đi về hướng cửa phòng. Tiếng Naruto cất lên từ đằng sau. "Đi về hướng Đông và tiến thẳng đến khu rừng, sẽ có đội ANBU chờ cậu ở đó."

Không ngoảnh mặt lại, Sakura vẫy tay. Chính lúc này, do cô cũng chính vì cô không quay đầu lại nên cô không thấy được vẻ mặt của Naruto. Nếu Sakura thấy nó, chắc chắn cô sẽ để ý đến ngay.

Đó không đơn thuần chỉ là một nụ cười.

~~~

Bước ra khỏi văn phòng Hokage, Sakura đứng áp lưng vào tường. Cô đã hạ quyết tâm, và một khi Sakura đã hạ quyết tâm thì không thứ gì có thể ngăn cô lại. Nhất định là vậy.

"Yo"

Giật bắn mình, Sakura quay phắt nhìn sang bên cạnh. Một mái tóc bạch kim dựng đứng, một chiếc mặt nạ bí ẩn chắn tầm nhìn cô. Là thầy Kakashi.

"Kakashi – sensei."

"Không cần giật mình thế chứ Sakura. Đã lâu không gặp không lẽ em quên thầy rồi sao." Thầy tít mắt, cảm giác như đang cười, nhưng không có vẻ quá nồng nhiệt.

"Không có, chỉ là –" Chút nữa là Sakura quên mất việc bảo mật thông tin, phần nhiều cô cũng đang rất vội, "Em phải đi ngay bây giờ, nếu không thì sẽ không kịp mất."

"Đừng vội, thầy biết em không có thời gian nói chuyện với thầy. Cũng không giấu gì em, thầy cũng muốn tham gia vào nhiệm vụ của em nhưng Naruto không cho thầy đi." Thầy làm ra điệu bộ tiếc nuối, thở dài, "Chỉ mới về hưu chưa đầy một năm mà thằng bé đã xem thầy là một ông già rồi."

Được nhìn thấy lại vẻ mặt đại lãn của thầy khiến Sakura bật ra một nụ cười thoải mái. Thoải mái nhất trong ngày. "Em không biết là thầy biết việc này. Nhưng em vẫn là người phù hợp nhất, nên để em đi thì hơn."

Thầy đưa tay xoa đầu Sakura như cách ngày xưa thầy làm với đội Bảy, khi cô vẫn còn là một đứa trẻ. Điều đó vừa khiến cô khó chịu vì thầy vẫn xem mình là một đứa trẻ, nhưng cũng cho cô biết được rằng hậu phương vững chắc nhất không đâu khác chính là người thầy, người đồng đội cũ của mình.

Nhưng cô vẫn tinh ý thấy được sự ngập ngừng trong mắt thầy.

"Dù em không hiểu tại sao thầy muốn làm việc này," Sakura nói tiếp, "Nhưng em muốn cảm ơn thầy từ tận đáy lòng mình. Thầy mãi mãi là người thầy tốt nhất, phiền phức nhất của em."

"Mạnh miệng đấy Sakura, dám nói thầy phiền phức chỉ có em thôi." Thôi đùa cợt, thầy dịu dàng nhìn cô. "Em là kunoichi xinh đẹp nhất, tài ba nhất và giàu lòng nhân ái nhất mà thầy từng biết."

Đây là lần thứ hai trong ngày Sakura khóc. Vì cô hiểu rõ thầy cô không phải là một người có xu hướng nói những lời như vậy. Cô vui vì trong đời mình có được những người đồng đội hiểu nhau sau những lần cùng nhau vào sinh ra tử. Dù cô vốn là người rất giỏi che giấu cảm xúc nhưng hôm nay, cô lại không hiểu chính mình.

~~~

Hướng thẳng về phía Đông, Sakura mạnh mẽ chạy. Mỗi bước chân của cô chính là một bước tiến gần với kẻ địch. Lòng kiên quyết của cô ngày càng tăng thêm, tỉ lệ thuận với sự lo lắng. Càng chạy, Sakura càng cảm nhận rõ rệt sự hiện diện của con gái mình.

Sakura run rẩy khi nhớ tới đứa con gái của mình. Con bé là cả cuộc sống của cô, là bầu trời của cô, là tình yêu của cô, cũng còn là sự kết nối giữa cô và Sasuke. Sakura hồi tưởng về ngày mà con gái cô vẫn còn rất ngây ngô, chạy xung quanh nhà làm rối tung đồ đạc cả lên. Nhưng nhờ con bé, cô mới có thể suốt ngày sống và cười – cũng giống như một đứa trẻ vậy.

"Mẹ ơi, mẹ có hôn ba chưa?"

"Ừm, chưa –" Sakura cười thầm, hơi đỏ mặt trước lời nói của Sarada. "Nhưng có một thứ còn tuyệt vời hơn cả hôn đấy."

Nghe mẹ mình nói vậy, Sarada tỏ ra mừng rỡ, hiếu động hỏi, "Là gì vậy mẹ?"

Sakura cười rúc rích, đưa hai ngón tay tay gõ trán Sarada. Cảm giác hơi đau nhưng quả thật cũng không tệ. "Khi ba con về thì con sẽ hiểu."

Với tâm thế của một đứa trẻ, Sarada vội quên ngay những gì mình hỏi. Thay vào đó lại đặt một câu hỏi khác. "Vậy mẹ thích ăn gì?"

"Mẹ cũng không rõ nữa, mẹ ăn những gì mẹ muốn ăn thôi." Sakura chưa có câu trả lời cho câu hỏi ấy, vì cô cũng chỉ ăn khi đói và ăn những món cô nấu cho con mình ăn. Có thể đó là câu hỏi duy nhất Sarada hỏi mà cô chưa trả lời được.

Cô biết đây là một cuộc chiến không hề dễ dàng gì. Nếu dám đụng đến con cô chính là muốn khai mào chiến sự với tộc Uchiha. Có lẽ bọn người đó chưa biết sự lợi hại của tộc nhân tộc Uchiha một khi bị chạm đến lòng tự tôn của mình. Vì thế Sakura phải thắng và trở về cùng với thủ cấp của kẻ bại trận trên tay.

Đến được bìa rừng, Sakura dừng lại. Quan sát xung quanh, cô nhận ra rằng trời đã tối từ khi nào. Cô nhìn lên trời, hôm nay là một đêm đầy sao. Nhưng bây giờ không phải là lúc ngắm cảnh, việc cô cần làm là tìm được đội ANBU. Không để cô đợi lâu, tám người với bộ đồng phục và mặt nạ xuất hiện, đầu tiên là Hổ, kế tiếp là Mèo, cứ thế tập hợp thành một hàng ngang.

"Cô Uchiha," Hổ nói, "Cô đúng giờ thật đấy."

"Tôi ở trong ANBU không phải mới một hai ngày đâu Hổ. Thêm nữa tên này đụng đến tộc nhân Uchiha, với thân phận là phu nhân Uchiha, cớ nào tôi lại để yên." Sakura nhíu mày, "Huyên thuyên đến đây đủ rồi, tôi cần đội trưởng ANBU thuật lại nhiệm vụ trước khi khởi hành."

Dù có vội đến thế nào cũng không được quên thủ tục, đó là những gì mà Sakura đã học được.

Người mang mặt nạ Chim lấy cuộn giấy nhiệm vụ từ trong ba lô, lên tiếng, "Đối tượng là sát thủ từng là người của làng Đá nhưng những năm gần đây đã rời làng và trở thành ninja phản bội. Hắn muốn đến làng Lá với mục tiêu lấy được huyết kế giới hạn của tộc Uchiha, Sharingan, cụ thể là từ Uchiha Sarada. Nhưng tên đó không phải hạng tầm thường, vì vậy ta phải cảnh giác và tránh thương vong đến mức tối thiểu."

"Tốt, vậy giờ chúng ta lên đường –"

"Khoan đã," Đặc vụ Mèo ngắt lời, "Giờ chưa phải lúc thích hợp đâu Sakura. Trời bắt đầu tối rồi, và rất không thuận tiện khi di chuyển vào ban đêm."

"Đúng vậy cô Uchiha." Hổ tiếp lời, "Chúng cũng không ngốc đến nỗi manh động tấn công."

Vì đội ANBU đang đeo mặt nạ nên Sakura không thấy được vẻ mặt của họ, nhưng cô chắc chắn rằng Hổ đang cười. Sakura nghe rõ sự rung nhẹ trong giọng nói của anh. "Vả lại đội chúng ta vẫn còn thiếu một người."

Một, hai,..., sáu, bảy tám, tính thêm Sakura là chín người. Nếu vậy có nghĩa là nếu không tính đến cô thì hai đội ANBU đã đến đủ. Cô không hiểu họ thiếu ai, mà chắc có lẽ là họ đã đếm nhầm. Có lẽ Mèo nói đúng, vì đã hoạt động cả ngày nên đến tối thần trí của họ cũng không được tốt lắm, họ nên nghỉ ngơi để đến khi bình minh ló dạng mới đi tiếp.

Nhưng rồi cô nghe thấy tiếng sột soạt.

"Đây rồi, ngài Uchiha." Là tiếng của Mèo. Cô không hiểu vì sao Mèo lại gọi cô như vậy. Quả thật Sakura là một Uchiha nhưng mối quan hệ của cô và Mèo không đến nỗi xa cách để gọi nhau bằng họ. Nói đúng hơn trong ANBU chỉ có Mèo là quen thân với cô.

Chợt cô cảm nhận có điều gì đó bất thường. Đưa mắt sang nhìn Mèo, cô cứng người. Sakura đứng hình, trân trân nhìn người đàn ông trước mặt. Cô không biết, cô thật không biết phải làm gì. Hình bóng đó, đôi mắt đó, chiếc áo choàng đó.

Là Uchiha Sasuke.

Đã hơn mười năm trôi qua. Mười năm ấy không phải là ngắn đối với cô. Nó biến cô từ một cô gái thành một người phụ nữ, nó khiến cô hi sinh rất nhiều điều. Cô yêu người đàn ông trước mặt cô, cũng vì tình yêu đó mà cô dám đánh đổi tất cả mọi thứ.

Nhưng khi anh để cô lại trong khoảng thời gian hơn mười năm, cô có trách anh không? Câu trả lời là có, vì Sakura không thích phải chịu đựng sự thiếu vắng này quá lâu. Cô cũng là một phụ nữ mạnh mẽ, không thích những ai bỏ cô lại trong sự vọng tưởng, chờ đợi. Cô đã trách anh rất nhiều lần, nhưng chưa bao giờ đổ một giọt lệ vì anh.

Vì cô không yếu đuối đến thế.

"Sakura." Sasuke tiến lại gần. Mắt anh vẫn không rời khuôn mặt đầy mang đầy sự trách móc của Sakura. "Em ổn chứ?"

Cô có ổn không? Thật sự không ổn chút nào. Một người đàn ông rời gia đình hơn mười năm, hôm nay gặp lại anh trong hoàn cảnh không ngờ đến và để hỏi cô ba từ em ổn không. Quả thật không ổn.

"Không sao." Nếu nói cô là một người giỏi nối dối cũng không ngoa. Sakura nhận ra sự bất ổn trong cách cư xử của mình. Cô hạ giọng, "Như thế này là sao?"

Một giọng nói khàn khàn xa lạ vang lên, Sakura nhìn sang đặc vụ Sói đang đứng cạnh bên phải Mèo. "Là lệnh của ngài Hokage, ngài Uchiha sẽ giúp chúng ta thi hành nhiệm vụ này."

Là Naruto. Thế quái nào cậu không nói với cô về chuyện này? Chính cậu phải là người hiểu rõ nhất khi đột kích không nên đưa quá nhiều người đi theo. Thường trong nhiệm vụ dạng này chỉ cần hai đội ANBU là đủ, nhưng Sakura là một ngoại lệ vì cô là mẹ của Sarada. Nhưng còn Sasuke.

Thế quái nào cô lại quên mất, anh là ba của con gái cô. Sự vắng mặt của anh đã khiến cô tạm thời chưa chấp nhận việc này. Anh đã ra đi để lại hai mẹ con cô, trong khoảng thời gian qua cũng không có lấy một lá thư. Vậy thì bây giờ Naruto gọi anh đến làm gì, như thế chẳng khác nào để trêu ngươi cô.

Sakura đã hiểu lý do đằng sau sự chần chừ của thầy Kakashi.

Và cũng chợt nhận ra ANBU không ngốc như mình nghĩ năm phút trước.

"Sakura, nếu chị đã như vậy thì cứ ở đây với anh đi để đội em đi là được." Mèo khúc khích cười khiến cả đội cười theo. Chắc họ nghĩ cô đang rất vui khi đôi uyên ương được trùng phùng.

Vì vẫn còn đắm chìm trong mớ cảm xúc hỗn độn, Sakura chưa kịp nghĩ ra được ẩn ý trong lời nói của Mèo. Khi cô nhận ra đã quá trễ, tất cả đã tản ra ai làm việc nấy. Hổ đi lấy củi, Mèo đi kiếm nguồn nước xung quanh, Chim thì làm nhiệm vụ nghe ngóng xung quanh, để lại cô với Sasuke. Dù trong tình cảnh bối rối nhưng cô không quên khen ngợi tinh thần của đội họ.

Và có lẽ cô cần phải nói chuyện với anh.

"Sasuke, chúng ta cần nói chuyện."

"À," Sasuke vẫn như xưa, nhưng lần này Sakura không hiểu do anh cố tình như vậy với cô hay là do anh không biết phải nói gì.

Sakura tìm đến ngọn cây cao nhất gần đó, nhảy lên. Sasuke nối gót theo vợ mình. Hai người hoàn toàn cách xa với lều trại bên dưới.

Yên vị dưới tán cây rộng lớn, Sakura là người bắt đầu cuộc trò chuyện. "Tại sao anh lại về đây?"

Nếu Sakura không nhầm, cô thấy le lói một vẻ ngạc nhiên trong mắt anh. "Naruto không nói với em sao?"

"Tất cả những gì em nghe từ tên ngốc ấy chỉ là –" Sakura chần chừ, "Naruto đã nói với anh về nhiệm vụ này rồi sao?"

"Ừ." Lại là một câu trả lời không đầu đuôi.

"Nếu vậy thì tại sao cậu ấy không nói gì với em? Tại sao chứ?" Cô bắt đầu nổi nóng, không kiềm chế mình. "Tại sao, em không hiểu. Em nghĩ anh đã đi rồi và sẽ không bao giờ quay lại đây, em nghĩ anh đã quên mất bọn em và con gái chúng ta. Nhưng em không ngờ là anh vẫn còn giữ liên lạc với Naruto đấy."

Sasuke có vẻ nghe ra sự mỉa mai trong câu nói của cô, mắt hơi dao động. "Anh xin lỗi."

Cô chưa bao giờ nghe thấy Sasuke nói từ xin lỗi với cô kể từ khi kết thúc của Đại chiến ninja lần thứ tư. Điều này khiến lòng cô hơi dịu lại. Sakura có vẻ như cũng nguôi ngoai được phần nào. Dù rằng cô muốn mắng anh nhưng cô không thể vì cô rất hiểu anh. Uchiha Sasuke sẽ không cúi đầu trước bất cứ ai nhưng một khi anh nhận lỗi, cô biết đó xuất phát từ thật tâm.

"Anh không cần xin lỗi đâu. Em xin lỗi vì có hơi nặng lời. Nhưng em muốn biết tại sao anh không liên lạc với em trong ngần ấy năm? Có khi em không biết đối diện thế nào với câu trả lời của con bé về anh cả." Sakura đưa tay vuốt lấy món tóc anh, vứt bỏ sự oán trách mới nãy của mình.

Cảm nhận được sự dịu dàng đột ngột từ Sakura, Sasuke làm một việc mà cô không nghĩ anh sẽ làm.

Anh vòng tay lên cổ cô, ép chặt cô vào người mình. Cô cảm nhận được hơi lạnh từ anh, cảm thấy hơi xót vì không nghĩ anh lại chịu đựng được nó.

"Anh không muốn làm em lo lắng." Sasuke kề môi bên tai Sakura, thì thầm. Giống như anh vẫn coi cô là một đứa trẻ, muốn bảo bọc cô.

Em không cần anh phải lo lắng. Không lẽ anh vẫn coi cô như là một chiếc bóng phía sau anh và Naruto? Làm thế nào mọi việc đều đến tai của Naruto trước khi nó tìm đến cô? Cô là vợ anh kia mà, là người phụ nữ có thể gánh vác cả gia đình hay nói đúng hơn là cả gia tộc. Sakura quyết định sẽ không để anh xem cô là một cái bóng nữa.

"Em không phải là một người phụ nữ yếu đuối đâu."

Cô không phải là loại phụ nữ chân yếu tay mềm không làm được gì. Cô muốn anh ghi nhớ điều đó. Và một khi anh phải đối mặt với điều gì, đó cũng là việc của cô. Cô muốn giúp anh với tư cách là một người vợ của gia đình.

Một sự im lặng đến tột cùng khi Sasuke lắng nghe những lời nói từ Sakura. Cô không biết anh nghĩ gì nhưng một khi anh không trả lời sẽ có hai lý do. Một là anh không chấp nhận điều đó, hai là anh đang cân nhắc và xem xét thật kĩ lưỡng. Cô nghiêng về khả năng thứ hai nhiều hơn dựa vào những gì họ đã trải qua.

Sasuke nới lỏng vòng ôm của mình để hai người có một chút không khí. Sakura thông qua ánh mắt Sasuke có thể thấy được hình bóng của mình trong đó. Đôi mắt đen tuyền ấy xoáy sâu vào thâm tâm cô khiến cô vừa khó xử vừa ngại ngùng. Anh ít khi nào nhìn cô như vậy.

"Sakura, cám ơn em."

Thật sự cô không biết người đàn ông này còn biết nói gì ngoài cảm ơn và xin lỗi không. Mặc dù vậy nhưng đối với cô là quá đủ. Sakura tít mắt cười, tỏa ra sức hút của một đóa hoa anh đào đến mùa nở rộ. Nếu như anh và cô lúc nào cũng giống như thế này thì tuyệt biết mấy.

Bỗng Sakura ngửi thấy một mùi hương thật dễ chịu, nó đánh thức mọi giác quan của cô. Cô không rõ mùi hương đó là gì nhưng cô cảm nhận nó trực tiếp ở trên môi. Sakura vẫn nhắm mắt sau nụ cười đó, vì thế cô vẫn chưa biết được nó là gì. Nhưng rồi Sakura mở mắt ra, khuôn mặt Sasuke đang ở rất gần cô.

Bây giờ cô đã biết nó là gì. Sasuke đã hôn cô. Đây là lần đầu tiên anh làm như vậy. Đôi mắt Sasuke nhắm lại, cô không thấy cảm xúc qua đôi mắt anh. Nhưng cô chỉ biết anh thật đẹp trai. Hàng lông mày của anh nhíu lại nhưng không phải do cảm giác khó chịu, khuôn mặt góc cạnh của anh quả thật khiến cô không thốt nên lời. Từ lâu cô đã mê mệt khuôn mặt này, nhưng bây giờ cô đã bị thu hút bởi mọi thứ từ anh.

Và cả nụ hôn này nữa.

Nó nhẹ nhàng như một cơn gió nhưng cũng không hẳn là vậy. Sakura từ từ nhắm mắt lại. Dù nó nhẹ nhàng nhưng không hề lướt qua nhanh. Nó vẫn ở trên môi cô, lưu luyến không rời. Cô không muốn phá vỡ khoảnh khắc này.

Cứ thế, hai người ở bên nhau, gắn kết với nhau lại thành một. Cho đến khi Sakura không thể thở được nữa, cô quyến luyến rời khỏi môi anh.

Trong một đêm trời lạnh, không hiểu sao cô lại thấy ấm áp. Chắc là do cảm giác của người cô yêu mang đến cho cô. Sakura liếm môi, nuốt hết mùi vị của anh còn vương lại. Nó ngòn ngọt, giống mùi của quả việt quất. Thật lạ lùng, Sakura chưa bao giờ thích ăn việt quất cả nhưng có lẽ từ bây giờ đó sẽ là món yêu thích của cô.

Sakura mở mắt ra. Nếu cô không nhầm, cô đã thấy Sasuke cười. Lần này là một nụ cười đúng nghĩa. Cô đã nhiều lần trông đợi nụ cười của anh kể từ khi anh rời đi, cho dù mười hai năm sau cô mới nhận được nó. Hơn cả thế, cô còn nhận được thứ có giá trị hơn nhiều.

Tuy nhiên khoảnh khắc đó không kéo dài được lâu. Chim từ đằng xa chạy đến ngay gốc cây Sakura và Sasuke đang ngồi, vừa vội vã vừa hốt hoảng nói với đội ANBU. "Không hay rồi, tôi cảm nhận được một luồng chakra rất kì lạ. Thêm nữa, tôi có dùng bạch nhãn để theo dõi, bọn chúng cách đây không xa đâu. Nhanh nào, chúng ta không có nhiều thời gian."

Họ dừng những việc đang làm dang dở, mang chiếc mặt nạ của mình lên. Sakura và Sasuke nhảy xuống, nhanh chóng tập hợp lại đội của mình. "Nếu tôi không nhầm thì bọn chúng đã thấy khói từ lửa trại của chúng ta. Đã đến lúc tôi phải ra tay để bảo vệ con gái mình."

Không hổ danh là Sasuke, tất cả mọi người đều răm rắp nghe lệnh của anh. Cô đã đúng khi chọn tha thứ cho anh. Sau việc này Sakura sẽ phải tìm hiểu thêm về anh từ phía Naruto mới được.

"Cám ơn anh, Sasuke."

Đó là điều duy nhất cô muốn nói lúc này. Dù trong lòng còn rất nhiều cảm xúc nhưng giờ đang là tình thế cấp bách, cô muốn lấy mạng những tên dám xem thường cô, không để gia tộc Uchiha vào mắt. Cuộc chiến này làm máu cô sôi sục, Sakura nhanh chóng lấy lại vẻ lãnh đạo.

"Xuất phát!"

Dưới ánh trăng, bóng của mười con người càng nổi bật lên rực rỡ với ý chí chiến đấu mãnh liệt, họ băng qua rừng, vượt qua núi. Nhưng họ không chiến đấu đơn độc. Những đêm trước, trên bầu trời chỉ đơn độc một mặt trăng, nhưng hôm nay khi nhìn lên cao, họ có thể thấy cả một bầu trời đầy sao.

~~~

Sarada nghe thấy tiếng mở cửa. Cô chạy từ phòng ngủ xuống phòng khách một cách vội vã. Sở dĩ như vậy là bởi vì đã ba ngày rồi cô không thấy Sakura quay về. Dù cho cô có đi hỏi Đệ Thất và nhận lại một câu trả lời đảm bảo nhưng không hiểu sao cô lại không cảm thấy an tâm.

Sarada thở phào nhẹ nhõm vì nghĩ rằng mẹ đã về nhà. Nhưng rồi cô khựng lại. Nếu là mẹ tại sao không trực tiếp mở khóa. Cô cũng không cảm nhận được chakra của mẹ mình. Không lẽ mẹ đã xảy ra chuyện gì?

Trong lòng cảm thấy hơi lo sợ, nhưng với tư cách là một Uchiha cô không cho phép mình sợ. Hơn nữa cô còn là một ninja, không được phép sợ hãi. Nếu Sakura gặp nạn thì chính cô phải tiêu diệt kẻ nào dám đụng đến mẹ cô.

Lấy một thanh kunai từ trong túi, Sarada tiến về phía cửa. Không chần chừ một giây, cô mở phăng cánh cửa ra, giơ thanh kunai về phía trước.

Cô nghe tiếng thanh kunai rơi xuống đất. Nhắm chặt mắt lại, trong đầu cô nghĩ đến những điều tồi tệ nhất có thể xảy ra. Làm sao bây giờ, cô chỉ là một genin, nếu một người có thể làm rơi thanh kunai của cô chắc chắn cũng là một kẻ đáng gờm. Cô sẽ không địch lại hắn.

"Sarada, con làm sao vậy?"

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Sarada đột ngột mở to mắt. Là Sakura, là mẹ cô.

"M...mẹ?" Cô lắp bắp.

"Nếu không phải là mẹ chứ là ai? Tránh ra nào, mẹ đã cạn chakra khi làm nhiệm vụ rồi, mau để mẹ vào trong hồi phục đi chứ."

Cạn chakra à. Thảo nào Sarada không cảm nhận được nó. Nhưng nếu vậy tại sao mẹ không dùng chìa khóa. "Chẳng phải mẹ có chìa khóa sao, sao mẹ không dùng?" Vẫn còn bán tín bán nghi, Sarada hỏi.

"Con không thấy chìa khóa vẫn còn ở nhà à?"

Nhìn theo hướng chỉ tay của Sakura, Sarada ngoái đầu lại, thấy chiếc chìa khóa đang được treo ở trên tủ lạnh.

"Hôm ấy rất gấp nên mẹ quên chìa khóa ở nhà rồi. Xin lỗi đậu phộng bé nhỏ của mẹ."

Lần này thì Sarada không nhầm lẫn được nữa. Người gọi cô là đậu phộng cũng chỉ có mình mẹ cô mà thôi. Cô bĩu môi vì cái biệt danh mà cô coi là trẻ con đó, lấy túi đồ từ tay Sakura. Liếc nhanh vào bên trong túi đồ, Sarada cằn nhằn.

"Lại là dango, mẹ thích ăn dango lắm sao?"

"Không hề, chỉ là hôm nay mẹ quá mệt để nấu đồ ăn thôi. Đừng cằn nhằn nữa, dọn đồ ra giúp mẹ đi nào."

Không phải Sarada không thích dango nhưng mà tần suất mà nó xuất hiện trong căn bếp nhà cô không hề ít. Có lẽ ăn ramen lúc này còn tốt hơn. Quay mặt về phía Sakura, Sarada chợt thấy sự mệt mỏi hiện diện. Cô chợt cảm thấy hối hận về những gì mình vừa nói.

Đành phải chấp nhận thôi.

"Nếu mẹ không thích dango thì mẹ thích ăn gì, con sẽ học để nấu cho mẹ."

"Mẹ không hẳn là thích dango, chỉ tại mẹ quá lười để lê xác đi xa hơn chỗ bán dango thôi. Còn về món mẹ thích –" Sakura ngập ngừng, ngay sau đó bật cười, "Con không nấu được đâu."

"Mẹ xem thường con quá đấy, có chuyện gì mà Hokage tương lai không làm được chứ. Thôi được, mẹ không muốn ăn thì để sau vậy, con đi luyện tập đây."

Quay mặt đi, Sarada hướng về phía bãi tập. Cô không muốn để mẹ xem mình là một đứa trẻ, vì vậy cô phải chứng minh cho mẹ mình xem mình đã trưởng thành.

Nhưng Sarada vẫn không biết mẹ thích ăn gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top