Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

0409

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Tên gốc: 青涩

- Tên tác giả gốc: Loecsen

- Thể loại: Đáng iu hoi

Dù đáng iu nhưng không áp dụng lên người thật nhé ~

Trans by #xít

Bản dịch đã có sự đồng ý thông qua tác giả gốc, mức độ chính xác chỉ tầm 70-80%, có chỉnh sửa một số từ để phù hợp với người đọc hơn. Vui lòng không mang bản trans đi nơi khác khi chưa có sự cho phép từ author trans.



✧⁠◝⁠(⁠⁰⁠▿⁠⁰⁠)⁠◜⁠✧



Mối tình thầm kín của Sea cuối cùng cũng khép lại. Ánh mắt cậu dừng lại trên màn hình, nhìn cái tên vừa quen thuộc, vừa xa lạ hiện lên, ký ức như dòng nước lững lờ cuốn cậu ngược về quá khứ của mười năm trước.

Hồi ấy, giống như bao người khác, Sea cũng ấp ủ giấc mơ về một mối tình đẹp đẽ nơi hành lang trường trung học. Và Jimmy khi ấy gần như là hình mẫu lý tưởng mà ai cũng khao khát. Anh đẹp trai, ấm áp, học giỏi lại có gia đình bề thế – đúng kiểu "hoàng tử" trong lòng hội nữ sinh, là "con nhà người ta" trong lời các bậc phụ huynh. Sea cũng chẳng thể cưỡng lại mà rung động, nhưng tình cảm của cậu dành cho anh không phải đến từ vẻ ngoài hay gia thế, nó đơn giản nhưng rất chân thành.

Khi ấy, Sea đeo một cặp kính đen dày cộp, mái tóc dài rủ xuống che khuất nửa gương mặt. Dáng vẻ rụt rè, luôn co ro khiến cậu trông như một người dễ bị bắt nạt. Đúng thời điểm hormone tuổi trẻ trỗi dậy, những câu đùa cợt trở thành vỏ bọc cho bạo lực học đường. Mấy cậu bạn trai bắt đầu hóa thành những “anh hùng” trong mắt các cô nàng, còn Sea lại vô tình trở thành nhân vật chính bất đắc dĩ trong câu chuyện ấy. Và như một kịch bản hoàn hảo, Jimmy đã trở thành “người hùng” của cậu.

Trong cái nhà vệ sinh ồn ào, đám con trai đứng vây quanh một góc, nơi mà mấy dụng cụ dọn vệ sinh vẫn còn bừa bộn. Tên cầm đầu to con, nói cười ha hả với đám bạn xung quanh, trong khi Sea bị dồn vào một góc tường, dựa lưng vào bồn nước. Chiếc áo sơ mi trắng tinh tươm nay đã lấm lem vài vết chân đen. Cậu loay hoay tìm cặp kính bị đá văng dưới đất. Không có kính, mọi thứ trước mắt trở nên mờ mịt hơn bao giờ hết. Bất an khiến đôi tay cậu run lên từng hồi, nhưng cậu không dám để lộ nỗi sợ hãi vì biết điều đó chỉ khiến bọn bắt nạt càng thêm hả hê. Sea cố gắng nén lại cảm giác run rẩy trong lòng, nhưng cơ thể vẫn không ngừng run lên dưới lớp áo đồng phục mỏng manh. Một gã nào đó bất ngờ dội thẳng một xô nước lên đầu Sea, khiến áo cậu ướt sũng, mái tóc bết dính vào trán. Gã cầm đầu giả vờ trách cứ, nhưng kẻ kia chỉ cười cợt: “Nóng quá mà, tao giúp bạn Sea hạ nhiệt thôi.” Đám đông lại cười ồ lên.

Tên đầu gấu ngồi xuống ngang tầm mắt Sea, nhíu mày chế giễu: “Sea à, áo mày ướt hết rồi kìa.” Hắn vân vê cổ áo cậu, vắt ra mấy giọt nước rồi tiếp lời: “Hay là...” Hắn quay đầu nhìn đám bạn, cười nham nhở: “Chúng ta giúp bạn Sea cởi luôn cái áo này ra nhé.” Hắn quay lại nhìn Sea, tay vỗ nhẹ vào má cậu, cười khinh bỉ: “Ý mày sao?” Tiếng cười rộ lên, ồn ào và chói tai.

Sea siết chặt tay thành hình nắm đấm, chuẩn bị phản kháng thì đột nhiên, cửa buồng vệ sinh phía trong bật mở. Jimmy bước ra với vẻ điềm tĩnh, thản nhiên nói: “Tránh đường.” Anh từ tốn rửa tay, rồi lắc nhẹ để những giọt nước còn sót lại văng ra. Nhìn quanh một lượt, Jimmy không hiểu sao đám đông vẫn chưa chịu rời đi, anh nhẹ nhàng kiểm tra đồng hồ và lên tiếng: “Không đi à? Sắp vào học rồi đó.” Đám con trai lầm bầm vài câu, rồi nhanh chóng mở cửa, quay về lớp.

Jimmy cúi xuống nhặt kính của Sea lên rồi chìa tay ra, “Đứng dậy đi nào.” Sea vẫn còn đắm chìm trong nỗi sợ hãi, cậu co rúm người lại, như thể thu mình thành một quả bóng để không ai có thể động vào mình được nữa. Jimmy kiên nhẫn ngồi xổm xuống, đưa tay ra định xoa đầu cậu, nhưng Sea tưởng anh định đánh mình nên theo phản xạ lùi lại phía sau. Jimmy chỉ biết cười bất lực, anh nhẹ nhàng xoa đầu Sea

- “Đứng dậy đi nào. Tôi có mang theo bộ đồng phục dự phòng, cậu thay đi nhé? Không dễ bị cảm đấy.”

Sea đờ đẫn nhìn anh, trong khi Jimmy đã đứng dậy, một lần nữa chìa tay ra chờ đợi. Cuối cùng Sea cũng từ từ đặt tay lên tay anh, cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay ấy, có chút ướt át do lúc nãy vừa vuốt qua mái tóc cậu. Dựa vào tay Jimmy, Sea từ từ đứng lên và ngoan ngoãn đi theo anh ra ngoài.

Tại phòng y tế, Jimmy cầm cặp kính của Sea lên, trong đầu vẫn hiện rõ hình ảnh cậu bé ướt sũng với đôi mắt sáng ngời như một chú cún con vừa rơi xuống nước. Có lẽ vì thường xuyên bị bắt nạt, bộ đồng phục của Jimmy mặc lên người Sea trông hơi rộng. Sea nâng một góc tay áo lên, hít hà mùi thơm dễ chịu của xà phòng, xen lẫn chút hương thơm dịu nhẹ trên người Jimmy. Nhận ra hành động của mình, Sea đỏ mặt tía tai, loay hoay mãi mới dám bước ra khỏi phòng y tế.

Ngày hôm đó dường như trôi qua rất nhanh.

Sau giờ tan học, lớp cũng trở nên vắng lặng, chỉ còn lác đác vài người chưa rời đi. Những khung cửa sổ hai bên mở toang, gió thổi qua làm rèm cửa tung bay lả lướt, rồi lại buông thõng xuống yên bình. Jimmy ngồi ở chỗ gần cửa sổ, rèm cửa nghịch ngợm che khuất mặt anh. Nhưng Jimmy chẳng bận tâm, chỉ lặng lẽ chờ đợi làn gió tiếp theo thổi qua để vén bức rèm ấy đi. Nhưng lần này, gió không đến, mà thay vào đó là một bàn tay khác nhẹ nhàng vén rèm lên. Giống như ai đó đang vén chiếc "khăn voan" của anh, Jimmy chợt thấy mình đối diện với gương mặt của Sea, rất gần.

Lần này, Sea không đeo cặp kính đen dày cộp kia nữa, gương mặt non nớt của cậu được ánh hoàng hôn soi sáng, rõ từng sợi lông tơ mềm mại. Jimmy không bỏ sót qua biểu cảm ngỡ ngàng thoáng qua trên mặt Sea, và khi cậu bối rối buông rèm bỏ chạy, rèm cửa lại rơi ngay xuống mặt Jimmy. Anh bật cười bất lực, "Nhát gan quá đi mất." Jimmy lẩm bẩm, nghĩ đến dáng vẻ ngốc nghếch của Sea, khóe miệng không kìm được mà nhếch lên lần nữa, “Ngốc thật.”

Ngày hôm sau, bàn của Sea đã được chuyển đến cạnh Jimmy. Jimmy không giải thích gì, Sea cũng chỉ biết ngoan ngoãn ngồi xuống.

Có lẽ nhờ có người “bảo vệ”, nên cuộc sống của Sea đã trở nên dễ thở hơn rất nhiều. Không còn những trận bắt nạt kéo dài vô tận nữa, và nụ cười dần trở lại trên môi cậu. Nụ cười ngọt ngào ấy gần như chiếm trọn trái tim của đám con gái trong lớp. Theo lời các cô nàng thì đó chính là kiểu nụ cười “đánh thức bản năng làm mẹ” của họ. Mỗi khi Sea nói chuyện, đuôi câu của cậu luôn vô thức nhấn lên một chút, như một chiếc móc nhỏ làm người ta cứ ngẩn ngơ mãi.

Những lúc chọc giận Jimmy, Sea thường xị mặt, lầm bầm than thở. Nhưng khi Jimmy nhìn thấy khuôn mặt ấy, anh chẳng nỡ nói thêm điều gì, chỉ đành cười rồi xoa rối mái tóc của cậu, hoặc đôi khi tức giận mà cấu véo hai má Sea để "trả đũa". Thế nhưng, mỗi lần Sea kêu đau đầy ấm ức, Jimmy lại vội vàng thả lỏng tay, không nỡ làm cậu đau thêm chút nào.

Thời gian trung học cứ thế mà trôi qua trong niềm vui nho nhỏ. Sea học không giỏi lắm, việc học hành thường xuyên khiến cậu thức khuya đến mức mắt cận nặng hơn. Cậu buộc phải đi cắt kính mới. Jimmy không hiểu sao lại biết được chuyện này, và nhất quyết đòi phải đi cùng Sea để chọn kính. Hai người họ hẹn nhau vào cuối tuần, gặp nhau tại trạm tàu điện ngầm để cùng đi.

Vừa bước ra khỏi ga tàu, Sea đã thấy một nhóm nữ sinh tụ tập, chỉ trỏ về phía nào đó. Nhìn theo hướng tay họ, không ngạc nhiên khi Sea lại thấy gương mặt quen thuộc của Jimmy. Cậu nhanh nhẹn đeo khẩu trang lên, đi về phía anh.

- “Đúng là nổi bật quá mà” Sea lầm bầm nhỏ, Jimmy nghe thấy cũng chỉ cười nhẹ, rồi xoa đầu cậu

- “Đi thôi nhóc con” rồi khoác tay qua vai Sea kéo cậu bước đi.

Trong tiệm kính, Sea đã đi quanh một vòng nhưng vẫn chưa chọn được mẫu nào ưng ý. Lúc này, Jimmy ngồi bên cạnh, giả vờ chăm chú chơi điện thoại, nhưng tay anh lại liên tục bấm nút chụp ảnh mỗi khi Sea quay đầu lại với chiếc kính tròn nhỏ xinh đang thử. Khi đến lúc chọn gọng kính, Jimmy nhất quyết chọn cho Sea một chiếc gọng vàng mảnh.

- "Cậu cứ đeo mãi cái gọng đen đó, ai cũng nghĩ cậu hiền lành dễ bị bắt nạt. Đổi ngay đi!" Jimmy nói với vẻ nghiêm túc. Sea không cãi lại được nên đành đồng ý. Sea cuối cùng cũng chọn đúng chiếc kính mà Jimmy đã đề xuất ban đầu.

Trên đường về bằng tàu điện, người đông nghịt. Jimmy tìm được một góc yên tĩnh để Sea dựa vào, trong khi anh đứng nắm tay vịn, tạo nên một khoảng không nhỏ ngăn cách Sea với đám đông. Sea nhìn quanh một lúc, rồi chợt nhớ ra điều gì đó, cậu khẽ kéo áo Jimmy.

- “Jimmy ơi, hình như tôi quên lấy cái gọng kính cũ rồi.” Jimmy nhớ lại rồi vỗ vai trấn an Sea

- “Không sao đâu. Để khi nào có dịp tôi đưa cậu đi lấy. Tôi sẽ nhờ họ giữ lại cho cậu.” Sea gật đầu.

Khi tàu đến ga, đám đông hơi lắc lư về phía trước, Jimmy cũng loạng choạng một bước. Sea đột nhiên nhận ra khoảng cách gần gũi này, mặt cậu bắt đầu đỏ ửng lên. Nhưng Jimmy tưởng Sea bị va vào đâu đó mà ngại không nói ra, nên anh nhẹ nhàng đặt tay lên đầu cậu, kìm nén tiếng cười và nhắc khẽ, “Cậu có thể dựa vào tôi mà. Nếu ngại quá thì cứ nắm lấy áo tôi cũng được.” Nhìn thấy mặt Sea đỏ bừng hơn, Jimmy quay đi chỗ khác mà cười khúc khích. Khi cảm nhận được ai đó đang siết lấy vạt áo mình, Jimmy thầm nghĩ, "Nhát thật đấy." Nhưng rồi một thứ gì đó ấm áp áp sát vào cánh tay anh, Jimmy cúi xuống thì thấy Sea đang nép vào tay mình, tay cậu nắm chặt lấy cánh tay anh. Jimmy không kìm được, thầm chửi một tiếng, "Đáng yêu chết mất."

Thời gian trung học trôi qua nhanh như một cơn gió, năm cuối gần như bị ngập trong những bài tập và áp lực điểm số, ngay cả hai người ngồi chung bàn như Jimmy và Sea cũng không có thời gian rảnh để vui đùa. Sea muốn vào cùng một trường đại học với Jimmy nên vì thế cậu bắt đầu học tập chăm chỉ hơn bao giờ hết, đến nỗi người gầy đi nhanh chóng. Giờ ra chơi, cậu không ngủ bù thì cũng cắm mặt vào những bài tập khó hiểu, cố gắng giải quyết từng câu. Kết quả là thành tích của Sea ngày càng cải thiện, thậm chí thầy cô cũng phải công khai khen ngợi cậu trước lớp, khuyến khích mọi người học theo. Ai nấy đều nghĩ rằng cậu học căng thẳng chỉ để đạt điểm cao, nhưng thực ra mục đích của Sea vẫn luôn được giấu kín trong lòng. Chỉ có Jimmy là nhận ra Sea đang gầy đi rõ rệt, anh nhíu mày than phiền: "Tôi vất vả lắm mới vỗ cậu béo lên được chút mà!" Trong giọng nói mang theo chút buồn bã, lại không giấu được nét lo lắng.

Những tháng ngày chăm chỉ học tập trôi qua như chớp mắt, ngày thi đại học cuối cùng cũng đến rồi. Tối trước kỳ thi, Jimmy cầm sách học bài trong khi tai nghe Sea từ đầu dây bên kia dặn dò kỹ lưỡng các điều cần chú ý. Nghe đến đoạn giữa, Jimmy bật cười khẽ, đầu dây bên kia lập tức vang lên tiếng bất mãn của Sea: "Jim! Tôi đang nói chuyện quan trọng đấy!" Jimmy cười dịu dàng, giọng trầm ấm: "Tôi chỉ thấy cậu giống mẹ tôi thôi, không cười nhạo gì cậu đâu." Giọng anh phát ra từ tai nghe đầy ấm áp và trầm lắng, khiến tim Sea đập mạnh. Cậu đặt ba lô xuống và nằm lên giường, khẽ nói: "Jim, tôi buồn ngủ rồi, cậu kể gì đó cho tôi nghe nữa đi." Jimmy chiều ý, nhỏ nhẹ: "Được rồi, buồn ngủ thì ngủ đi, đừng cúp máy, lát nữa tôi tắt cho." Rồi Jimmy bắt đầu kể lể giống như Sea trước đó, giọng nói kết nối không chỉ hai chiếc tai nghe mà cả hai con tim. Đến khi nghe thấy tiếng thở đều của Sea, Jimmy mới dừng lại và thì thầm: "Ngủ ngon nhé, nhóc con."

Có lẽ nhờ ngủ ngon, hoặc do chuẩn bị kỹ càng, Sea không hề tỏ ra căng thẳng trong những ngày thi. Sau khi thi xong, mọi người ôm sách vở ra về, bàn tán kế hoạch cho kỳ nghỉ hè. Jimmy len lỏi qua đám đông ồn ào, từ chối hết các lời mời để đến bên cạnh Sea. "Kỳ nghỉ hè này cậu có kế hoạch gì chưa?" Jimmy nhận lấy sách của Sea, nghiêng đầu nhìn cậu. Sea thuận tay đưa sách và lắc đầu: "Tạm thời chưa có, chắc tôi sẽ ngủ vài ngày rồi đi ăn món ngon." Jimmy cười phá lên, bị Sea đấm nhẹ vào vai. "Xin lỗi, tôi không cố ý đâu," Jimmy vẫn cười nói, "Vậy nếu cậu chưa có kế hoạch gì mà tôi lại có thời gian rảnh, sao không đi chơi với tôi vài ngày?" Sea suy nghĩ rồi lắc đầu: "Không được, tôi phải xem gia đình có kế hoạch gì không đã." Jimmy giả vờ buồn bã: "Buồn ghê, ngồi cạnh nhau lâu như thế mà cậu không chịu đi chơi với tôi gì cả." Sea chỉ còn biết cười bất lực: "Đâu phải ngồi cùng nhau thật đâu." Nhưng Jimmy không để tâm, khi đưa Sea về đến dưới nhà, anh vẫy tay nói: "Tôi đã mua vé công viên ngày kia rồi, chắc chắn cậu sẽ đi với tôi, phải không?" Sea không từ chối, chỉ quay lưng bước lên lầu, để lại câu "Xem cậu biểu hiện thế nào đã" vang vọng trong hành lang.

Ngày hẹn, Jimmy đến dưới nhà Sea từ sớm, mặc chiếc áo khoác nổi bật. Sea vội vã xuống lầu và đưa cho Jimmy một túi đồ ăn sáng: "Nè, mẹ tôi làm cho cậu đấy, tôi ngăn không nổi bà ấy luôn." Từ trên lầu, mẹ Sea ló đầu ra khỏi ban công: "Sea ơi, con lấy phần đồ ăn sáng mẹ làm chưa?" Sea đỏ mặt, quay đi không nhìn Jimmy, đáp: "Dạ lấy rồi." Jimmy cười trêu: "Ồ, mẹ chúng ta đặc biệt làm cho tôi cơ à, tôi phải thưởng thức thật kỹ mới được." Anh cố ý nhấn mạnh hai chữ "đặc biệt" rồi kéo dài âm cuối, khiến Sea đỏ mặt tía tai. Thấy Sea sắp xấu hổ đến phát khóc, Jimmy nhanh chóng đẩy cậu ra khỏi nhà để tránh bị phạt.

Buổi tiệc tốt nghiệp rất nhanh chóng đã được diễn ra.

Trong phòng karaoke chật kín người, Sea thu mình vào góc rồi nhấm nháp uống nước trái cây. Cậu không giỏi đối mặt với những đám đông ồn ào như thế này, nhất là khi Jimmy vẫn chưa đến, nên việc trốn đi là lựa chọn tốt nhất cho cậu lúc này. Thế nhưng hai cô bạn thân của Sea lại nhanh chóng phát hiện ra cậu, nhiệt tình kéo cậu vào cuộc chơi. Tội nghiệp Sea, cậu còn chưa kịp hiểu luật chơi đã bị phạt uống rượu liên tục đến mức chóng mặt.

"Các cậu sao lại bắt nạt người của tôi lúc tôi không có mặt thế này?" Giọng nói của Jimmy như một vị cứu tinh. Chỉ vài lời ngắn gọn đã giúp Sea thoát nạn, vòng tay ôm eo cậu và đưa cậu về ghế sofa ở góc phòng. "Nhóc say quá rồi đó, uống bao nhiêu rồi hả?" Jimmy lắc đầu bất lực, đưa tay lên trước mặt Sea. Sea bắt lấy tay anh: "Jim, đừng quơ qua quơ lại nữa, tôi chóng mặt lắm~" Giọng nói nũng nịu của Sea khiến Jimmy không thể kiềm lòng. "Tôi đưa cậu về nhé?" Jimmy nhẹ nhàng hỏi, nhưng Sea lại đặt ngón tay lên môi anh, từ từ dựa sát lại gần. Hơi thở của cả hai quấn quýt với nhau, Sea gần như ngồi lên người Jimmy. Đôi mắt cậu nhìn chằm chằm vào môi Jimmy, khoảng cách giữa hai người cứ thu hẹp dần. Jimmy bối rối không biết phải làm gì để không khiến Sea sợ hãi. Nhưng rồi Sea bỗng ngừng lại, ngả vào tai Jimmy và lịm đi. Jimmy vội cúi xuống kiểm tra tình trạng của Sea thì thấy Sea đã ngủ mất rồi. Anh thở phào, vừa buồn cười vừa tự nhủ: "Đúng là điên mất thôi." Không yên tâm về tình trạng của Sea, Jimmy quyết định đưa cậu về nhà sớm.

nh sáng vàng nhạt từ chiếc đèn nhỏ trong hành lang len lỏi chiếu xuống, dịu dàng nhưng vẫn đủ để soi tỏ. Jimmy nhẹ nhàng đặt người trên lưng xuống, định bấm chuông cửa thì bị kéo lại.

“Jim, nếu tôi không đỗ cùng trường đại học với cậu thì sao đây?” Giọng Sea bất ngờ vang lên trong hành lang u tối. Chỉ cần nghe qua giọng nói, Jimmy đã cảm nhận được sự hụt hẫng chưa từng có của cậu thiếu niên lúc này, trong đó còn có chút sợ hãi và lo âu. Jimmy xoa nhẹ đầu Sea, khẽ nói: "Không có chuyện đó đâu."
Sea như thể hiện hết mọi lo âu của mình, cậu nắm chặt lấy vạt áo Jimmy, hơi rượu tấn công đầu óc khiến ý thức của cậu trở nên mơ hồ. Bỗng nhiên, cậu nghe thấy một tiếng cười khẽ, rồi cảm nhận được một thứ ấm áp chạm vào môi mình, “Như thế này thì sao?” Đó là ấn tượng cuối cùng của Sea trước khi cậu mất đi ý thức.

Cơn say khiến Sea sáng hôm sau gần như quên hết mọi chuyện xảy ra đêm trước, còn Jimmy thì giữ im lặng không nhắc lại điều gì, khiến nụ hôn bí mật đó trở thành bí mật riêng của anh. Sau này, họ quả thực không học chung một trường đại học, khoảng cách giữa hai người giờ đây là ngàn dặm xa xôi. Ban đầu, năm đầu tiên, họ vẫn còn liên lạc và gặp gỡ nhau. Nhưng dần dần, các cuộc trò chuyện của họ dường như chỉ xoay quanh những câu chuyện quá khứ và những điều thú vị của cuộc sống mà đối phương không hề biết. Họ dần không thể đồng cảm với cảm xúc của nhau, thậm chí còn cảm thấy một số chuyện là vô lý, hoặc là làm quá. Áp lực học hành, sự khác biệt trong vòng kết nối xã hội và thói quen sống khiến họ khó mà tìm được thời gian rảnh chung, liên lạc càng ngày càng ít, việc gặp nhau thì cũng lại càng khó khăn hơn.

Vào sinh nhật năm hai của Jimmy, Sea đã vượt qua bao nhiêu khó khăn, vượt ngàn dặm để đến trường của Jimmy. Khi cậu xuất hiện với bó hoa và chiếc bánh kem, vẻ ngạc nhiên và bất ngờ trên khuôn mặt của Jimmy không hề giả dối. Sea phải thừa nhận rằng khi cậu mở rộng vòng tay, khi Jimmy không do dự mà lao đến ôm chặt cậu, điều đó khiến tim cậu rung động vô số lần. Nhưng cậu cũng không bỏ lỡ ánh mắt ngạc nhiên trên gương mặt của những người xung quanh. Có thể là vì Jimmy chưa bao giờ nhắc đến cậu, hoặc là vì sau nhiều lần nhắc đến thì họ mới thấy cậu ngoài đời thật.

Sau lần gặp mặt vui vẻ đó, họ liên lạc thường xuyên hơn trong một thời gian ngắn, thậm chí còn lên kế hoạch cho một chuyến du lịch nữa. Chỉ tiếc rằng, có vẻ như sẽ không có lần thứ hai.

Dù không ai đưa ra quyết định nhưng dường như đó là quyết định của cả hai. Khi việc gặp gỡ không còn là cần thiết, thì tình cảm này sẽ dựa vào gì để duy trì?

"Ting-tong" ~ Tiếng chuông cửa vang lên, một khách hàng bước vào, cắt ngang dòng suy nghĩ của Sea. Cậu cất điện thoại, thành thạo ghi đơn cho khách. Trong lúc chờ đợi cà phê được pha, cậu tìm một chỗ ngồi xuống.

Sau khi tốt nghiệp, Sea chọn được một công việc khá ổn, nhưng vì nhiều lý do, cậu đã từ bỏ công việc đó và quay trở về quê nhà mở một quán cà phê. Những năm qua, sự phát triển của quê hương khiến nơi đây trở nên xa lạ, chỉ còn lại cửa hàng kính mắt là nơi cuối cùng gợi lại những ký ức xưa. Tuy nhiên, với kế hoạch tái phát triển, cửa hàng đó cũng sắp phải đóng cửa. Cậu đã ghé qua một lần trước khi nó được dỡ bỏ, nhưng được thông báo rằng cặp kính đó đã được lấy đi từ mười năm trước. "Chính là hai cậu bé đến đây cùng nhau đổi kính mà, cậu kia đã đến lấy kính vào ngày hôm sau, cả hai đều đẹp trai thế mà, dì không thể nhận nhầm được." Lời nói chắc nịch của cô bán hàng khiến Sea chìm vào suy tư, cậu chỉ biết mang theo những thắc mắc rời đi, tạm biệt nơi gắn liền với ký ức thời thơ ấu.

Sea lắc đầu như thể muốn xua tan những ký ức đó ra khỏi tâm trí. Cậu không thể hiểu được Jimmy đang nghĩ gì, hai người giờ đây dường như chỉ còn là bạn học cũ không gặp mặt vài năm.  Sự thân thiết ngày xưa giờ chỉ còn là hình ảnh tái hiện trong trí nhớ, mà cuộc sống thực tế thì không phải là truyện cổ tích, nên cậu cũng không còn hứng thú để phỏng đoán thêm.

Ký ức dường như luôn có xu hướng tô hồng hình ảnh của người trong trí nhớ. Mỗi lần hồi tưởng, hình ảnh đó lại trở nên đẹp đẽ hơn, cho đến khi người trong ký ức trở nên không thể sánh bằng ai khác. Sea nhìn vào những bông hoa rực rỡ trên bàn và cảm thấy kỳ lạ. Từ khi cậu mở quán, luôn có người đều đặn gửi hoa đến, trước khi những bông hoa cũ kịp héo, lại có hoa mới được gửi đến. Không cách nào biết được người gửi là ai, vì cửa hàng hoa từ chối tiết lộ thông tin với lý do bảo vệ quyền riêng tư của khách hàng. Sea đành chấp nhận điều đó. Tính toán một chút, cậu nghĩ rằng chắc hẳn trong vài ngày tới sẽ lại có bó hoa mới được gửi đến.

"Ting-tong"- Tiếng chuông cửa lại vang lên, Sea ngỡ ngàng đứng chết lặng. Cậu nhìn thấy người trong ký ức của mình hiện diện ngay trước mắt. Có lẽ cậu đang hoa mắt, nhưng cậu thấy người đó đang cười, trên mặt đeo một chiếc kính không tròng, một chiếc kính gọng đen quen thuộc, và trong tay là một bó hoa tươi. Người đó nói:

"Chào Sea, lâu rồi không gặp."

End.
✧⁠◝⁠(⁠⁰⁠▿⁠⁰⁠)⁠◜⁠✧

hic, tui mún bà tác giả gốc viết tiếp cơ nhưng mà mong mọi người sẽ thích nó nhé ~ Vẫn như cũ, nếu có thấy sai sót gì của tui thì hãy nói nhé, tui sẽ sửa chữa cho hoàn thiện hơn. Cảm ơn mọi người đã đọc, enjoy naa ~

#xít

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top