Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chú mèo cam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa hạ nối tiếp mùa hạ, mặt trời lặn mặt trời lại mọc. Biết bao giờ mới có thể cùng người trải qua mùa hạ tuyệt vời nhất...

-----

Khí trời mùa hạ luôn rất kỳ quái. Buổi sáng, mặt trời chiếu cái nắng như thiêu như đốt, nhưng buổi chiều lại mưa một trận lớn, nước trút xuống ào ào, như muốn đem cả thành phố bao phủ trong làn nước.

Trần Lập Nông vừa che dù vừa rảo bước về nhà, cảm giác ẩm ướt từ mặt đất xuyên qua đế giày, cậu cúi đầu cẩn thận bước đi không để mình dẫm lên vũng nước đọng. Chợt nhìn thấy ở cái cống gần đó, có một nhúm lông mềm như nhung lộ ra, đang bất lực mà cựa quậy.

Nhìn kĩ, thì ra là một con mèo nhỏ bị mắc kẹt ở miệng cống, mà cậu cũng không biết vì sao nó lại té xuống đó.

Trần Lập Nông cúi đầu nhìn thấy nó ở dưới qua khe cống, nước đang từ từ dâng lên, thân thể bị ướt nước mưa cùng bùn lấm lem vô cùng bẩn.

Trần Lập Nông liền vội chạy lại tòa cao ốc cách đó không xa, mượn anh bảo vệ vài dụng cụ, muốn giúp chú mèo nhỏ. Người bảo vệ thế nhưng vô cùng thân thiện, tốt bụng mà mặc áo mưa cùng cậu đi tới chỗ con mèo nhỏ, thuần thục cạy mở cống. Trần Lập Nông ngồi xổm xuống, bắt lấy phần gáy con mèo để bế nó lên. Lúc ngón tay chạm vào cơ thể nó, nó run rẩy, nhưng không có tránh đi.

"Cám ơn anh." Trần Lập Nông đặt mèo nhỏ xuống đất, quay người hướng người bảo vệ nói cảm ơn.

"Đừng khách sáo! Bất quá thời tiết như vậy, vẫn nên nhốt nó ở nhà, đừng để nó đi lung tung, nguy hiểm lắm." Người bảo vệ chắc chắn đã hiểu lầm cậu là chủ của con mèo nhỏ, lưu lại những lời này liền rời đi.

"..." Trần Lập Nông ngồi xuống nhìn con mèo nhỏ đang bộ dáng ngơ ngác đang nhìn cậu, một người một mèo cứ nhìn nhau, thật lâu sau, mới thở dài, đưa tay bế nó lên. Mèo nhỏ không giống những con mèo hoang khác, không hề giãy dụa, ngoan ngoãn để Trần Lập Nông ôm vào ngực.

Một người một mèo bộ dáng vô cùng lấm lem lầy lội cuối cùng cũng về đến nhà.

"Tăm rửa cho mày trước đã."

Trần Lập Nông trực tiếp xách mèo nhỏ vào phòng tắm, thả xuống đất.

Con mèo nhỏ hình như nghe hiểu được lời cậu nói, lộ ra biểu cảm sợ nước kinh điển, sợ hãi mà lùi về sau vài bước.

Bằng ánh sáng của đèn huỳnh quang, Trần Lập Nông mới phát hiện con mèo có chút khác thường - di chuyển chân cao chân thấp, hình như bị gãy mất một cái chân.

Trần Lập Nông thấy vậy, liền mặc kệ quần áo đang dính đầy bùn đất, nhẹ nhàng bế nó lên, lấy chiếc khăn mặt không còn dùng nữa gần đó, cẩn thận quấn chân bị thương của nó lại, rồi đưa nó đến ra khỏi nhà.

Con mèo đã được đưa đến bệnh viện thú ý để điều trị. Bác sĩ đem mèo con rửa ráy cẩn thận, lại đem chân trước tựa như chiếc đũa của nó trước tiên băng lại vào cái thanh nẹp, dáng vẻ lúc này của nó đứng lên có chút buồn cười.

Mãi đến khi xử lý xong hết các vết thương, mèo nhỏ đứng ở trên bàn, Trần Lập Nông mới chăm chú tường tận ngắm nhìn con mèo nhỏ này.

Là một chú mèo nhỏ màu cam, lông tơ tuy thưa thớt nhưng rất mềm, hai mắt rất to, lặng yên cùng Trần Lập Nông đối mặt.

Là một đôi mắt màu hổ phách rất đẹp.

Không hiểu sao, cậu đột nhiên nhớ đến một người, người ấy cũng có đôi mắt xinh đẹp giống vậy.

-----

Trần Lập Nông lần đầu tiên trò chuyện với Lâm Ngạn Tuấn, kỳ thật không hề thú vị hoa mỹ như người khác nghĩ, trái lại rất bình thường.

Đó là một mùa đông rét lạnh hơn nhiều so với ở Đài Loan. Bốn thiếu niên mang theo ước mơ tham gia cuộc thi, vô tình được sắp ở cùng một phòng ký túc xá.

Trần Lập Nông đeo khẩu trang màu đen, tiếng nói rầu rĩ truyền tới: "Chào mọi người, em là Trần Lập Nông, mọi người có thể gọi em là Nông Nông."

"Tôi là Lâm Ngạn Tuấn."

Thiếu niên tóc đen lạnh lùng dựa vào bàn, nói ra một câu, sau đó cũng không có lên tiếng nữa.

Hai thiếu niên còn lại thì tương đối vui tính, ồn ào, chưa tới vài ngày đã cùng Trần Lập Nông thân thiết. Mà Lâm Ngạn Tuấn vẫn như cũ lựa chọn ngồi một mình tại góc phòng an tĩnh đọc sách. Chỉ những khi ba người cười đùa lăn lộn, động tĩnh rất lớn, anh mới ngẩng đầu lên nhìn xem chuyện gì đang xảy ra. Trần Lập Nông cười đến chảy nước mắt, đột nhiên thoáng liếc về phía Lâm Ngạn Tuấn đang ngẩn người nhìn họ đùa giỡn, sau đó nhẹ nhàng nâng lên khóe miệng.

Đôi mắt của người này thật đẹp.

Trần Lập Nông nghĩ.

-----

Trần Lập Nông mua một đống thức ăn cho mèo và các vật linh tinh khác. Trở về nhà với các túi nhựa lớn nhỏ trong tay.

Bởi vì sợ nó nửa đêm xảy ra chuyện gì, chiếc ổ nhỏ của mèo được đặt trong phòng. Đưa tay kiểm tra một chút, rồi nhẹ nhàng ôm mèo vào chiếc ổ nhỏ - một chiếc thùng các tông.

"Ngày mai phải mua thêm cho mày cái giường nhỏ mới được." Trần Lập Nông muốn thò tay vỗ vỗ đầu nó, lại bị mèo nhỏ linh hoạt tránh đi, không giống như vừa rồi nhu thuận không nhúc nhích được mình ôm vào ngực.

Động vật thật khó hiểu mà.

Trần Lập Nông thu tay lại, nhìn cái đầu nhỏ cam cam, thở dài một hơi.

Lúc này, mèo nhỏ lại dụi dụi tay cậu, kéo lấy thanh nẹp nó cũng vẫn như cũ không chịu buông, nhảy vèo một cái lên giường của Trần Lập Nông.

"Không được, chỗ đó là của tao" Trần Lập Nông xoay người ngăn cản định bế nó xuống, "Meow~ " lại bị mèo nhỏ meo meo vài tiếng kháng nghị, đành phải thỏa hiệp.

Thật là bó tay với mày mà...

-----

"Lâm Ngạn Tuấn, cho em mượn bình nước anh uống một chút nhé."

"Không được, anh thích sạch sẽ."

"Ồ... Vậy anh lần sau không được ngồi trên giường của em đọc sách nữa."

Lâm Ngạn Tuấn cau mày và không đáp lại, anh dựa vào giừờng của Trần Lập Nông và lật tiếp một trang sách.

"Này! Anh thật là khó hiểu. Thế rốt cuộc có cho uống hay không đây??" Trần Lập Nông có chút tức giận

"Em uống đấy." Lâm Ngạn Tuân nhìn Trần Lập Nông, khóe miệng cong lên vô cùng đẹp mắt. "Nếu là em, uống một chút cũng không sao."

-----

Mèo nhỏ bị thương rất nhanh liền hồi phục tốt.

Trần Lập Nông hiện tại đang trong kỳ nghỉ phép dài hạn, vì vậy mỗi ngày đều nhàn rỗi trong nhà, chăm sóc mèo nhỏ, sinh hoạt giống như nghỉ hưu.

Trần Lập Nông đặt tên cho mèo nhỏ là "Nhị Quất".

Nhị Quất trong nhà mỗi ngày ăn được uống tốt, thập phần thảnh thơi, mới mấy tháng đã lớn nhanh như thổi, sau này trưởng thành nhất định cũng sẽ có vài phần khí thế nha.

Nhị Quất là một con mèo rất đặc biệt, nó không giống những con mèo hoang khác không quen được chăm sóc, và nó càng không dính chủ như những con mèo cưng khác. Nó chính là để Trần Lập Nông có không gian riêng tư, giữ một khoảng cách không xa không gần, có đôi khi ngẩn người, có đôi khi ưu nhã để ý cọng lông, càng nhiều nữa thời điểm thì là nhắm mắt lại ngủ, không có chút nào là bộ dáng hoạt bát của một con mèo nhỏ.

Bất quá như vậy cũng tốt, không cần lo lắng nó nghịch ngợm phá đồ đạc trong nhà.

Nhưng mà Nhị Quất lần thứ nhất nghịch ngợm tới rất đột nhiên.

Đó là một buổi chiều bình thường, Trần Lập Nông nằm trên sofa đọc sách rồi ngủ thiếp đi, Nhị Quất phóng lên sofa, lại nhảy nhảy trên bụng cậu vài cái. Trần Lập Nông bị hù đến nhảy dựng lên, sách rớt xuống đất, rồi lại bình tĩnh lại mà ôm lấy mèo nhỏ.

"Đánh lén như vậy là không được đâu."

Trần Lập Nông bất lực nhìn Nhị Quất, biết nó không hiểu tiếng người, vẫn cầm lấy bàn chân trước cửa nó, kiên nhẫn mà giáo dục nó.

Nhị Quất nhìn cậu một cách lặng lẽ, con ngươi màu hổ phách khẽ vụt sáng, cũng không biết có hiểu được không...

Ây da... nuôi thú vật thật khổ mà.

-----

Buổi tối trước đem chung kết cuộc thi, tất cả mọi người đều khẩn trương chuẩn bị, chờ đến khi diễn tập kết thúc, đã là đêm khuya. Mọi người kéo thân thể mệt mỏi trở về ký túc xá.

Trần Lập Nông biết cái người bình thường thích bắt nạt mình kia nhất định sẽ dùng hết nước nóng phòng ký túc, liền đóng gói quần áo sang phòng sát vách bên cạnh tắm rửa.

Kết quả tắm về rồi, phát hiện Lâm Ngạn Tuấn đã vô cùng tự nhiên nằm trên giường mình đọc sách.

"Ngạn Tuấn, em buồn ngủ." Trần Lập Nông bước lại gần giường mình, nhẹ nhàng nói, ý bảo Lâm Ngạn Tuấn trở về giường của mình đi.

"Ừ, vậy em nên ngủ trước đi." Lâm Ngạn Tuấn ánh mắt nhìn chằm chằm vào sách, không  hề có ý định di chuyển.

Vậy anh mau trở lại giường của mình đi chứ!!! Trần Lập Nông có chút nói không nên lời.

"Lâm Ngạn Tuấn, anh cầm sách ngược kìa."

Đối phương nghe vậy rất nghiêm túc đổi đầu, lại phát hiện có chỗ không đúng, liền quay ngược trở lại "Trần Lập Nông, em dám gạt anh."

"Anh cũng đâu có đọc sách, quyển sách này hôm qua mới thấy anh đọc, làm sao có thể nhanh như vậy đã tới trang giữa rồi?" Trần Lập Nông ngồi ở bên giường. "Anh hôm nay rất kỳ lạ nha"

"..... Thành thật mà nói." Lâm Ngạn Tuấn đóng sách lại "Anh có hơi lo lắng một chút..."

"Thật sao, anh cũng biết lo lắng?"

"Em chắc chắn sẽ lọt vào top 9, sẽ được debut..." Lâm Ngạn Tuấn nói "Có khả năng qua đêm mai không còn được gặp nhau nữa rồi."

Tuy rằng giọng điệu có chút thờ ơ, nhưng mà bàn tay nắm chặt thành quyền kia lại bán rẻ tâm tình anh.

"Anh đang lo lắng về điều này?" Trần Lập Nông thận trọng bao lại nắm đấm của Lâm Ngạn Tuấn bằng lòng bàn tay, cảm nhận nhiệt độ truyền vào tay cậu. "Ngạn Tuấn, chúng ta sẽ cùng nhau được debut ."

"....Làm sao em chắc chắn được như vậy?"

"À... là trực giác thôi." Trần Lập Nông cong mắt cười.

Lâm Ngạn Tuân đột nhiên mở ra nắm đấm của mình và dang tay nắm lấy bàn tay của Trần Lập Nông, một tay đẩy cậu lại gần hơn với mình.

"Nếu như anh có thể debut, vậy em sẽ thưởng cho anh cái gì?"

Trần Lập Nông bị động tác này của Lâm Ngạn Tuấn doạ sợ, khuôn mặt đẹp trai kia như phóng đại, hoàn toàn hiện ra trước mắt cậu,

"Ách... A?"

Trần Lập Nông không hiểu sao mặt mình đột nhiên nóng dần lên. "Vậy... anh muốn gì?"

Lâm Ngạn Tuấn cười lộ ra lúm đồng tiền, khuôn mặt yêu nghiệt, giọng điệu thập phần không đứng đắn "Hôn anh một cái, có thể hay không..."

"Bỏ đi..."

Lâm Ngạn Tuấn như thường lệ mà ngửa đầu lên trời cười đến vui vẻ. Trần Lập Nông tức giận ném liên tiếp mấy cái gối về phía anh, thuận tiện sờ mặt mình một cái.

Sao lại nóng như thế?

Đêm chung kết hôm đó.

Tuy rằng Trần Lập Nông tự tin rằng Lâm Ngạn Tuấn sẽ được debut, nhưng khi nghe Trương PD gọi tên anh, tim lại không tự chủ run lên, nhìn về phía thiếu niên tóc trắng đó.

Nội tâm vô cùng cao hứng cùng kích động, giống như lon nước ngọt lắc thật lâu, đột nhiên mở ra, bọt liền cứ thế trào ra.

Nghĩ đến sau này có thể cùng anh đứng trên sân khấu, cùng một chỗ luyện tập, cùng một chỗ sinh hoạt, cùng một chỗ đi dạo cửa hàng tiện lợi, cùng một chỗ cười, cùng một chỗ khóc, có thể chân thật đụng chạm nhau, Trần Lập Nông liền vô cùng vui vẻ.

Là một loại cảm giác hạnh phúc hơn so với chính mình được debut.

Đêm chia tay đó kết thúc, mọi người nhao nhao ở phía sau đài chụp ảnh chung lưu niệm, kỷ niệm lại quãng thời gian tốt đẹp khó quên này .

Tại thời điểm mọi người trở về kí túc xá thu dọn đồ đạc, Trần Lập Nông đột nhiên bị Lâm Ngạn tuấn kéo vào phòng tắm.

"Làm sao vậy?"

"Tối hôm qua không phải đã nói..." ánh sáng đèn huynh quang khiến ngũ quan sắc sảo của Lâm Ngạn Tuấn lộ rõ, giọng nói lại có chút ôn nhu "Nếu anh có thể cùng em debut, em sẽ hôn anh một cái sao?"

Tiếng nói cùng sự ấm áp của bờ môi đồng thời rơi vào đôi môi Trần Lập Nông.

Trần Lập Nông toàn bộ người sửng sốt, nhưng không có né tránh. Giơ tay lên chạm phải ngực của Lâm Ngạn Tuấn, phát hiện tim anh đập rất nhanh, có thể thấy anh có chút run nhè nhẹ.

Nhiệt độ nóng bỏng, cách một lớp vải vẫn có thể truyền qua thân thể Trần Lập Nông.

-----

Hôm nay Trần Lập Nông ngồi ở phòng khách xem tivi, đột nhiên cảm giác có chút thiếu thiếu, sau đó phát hiện mèo nhỏ không có ở trong phòng.

Cậu trước tiên liền hướng phòng bếp đi đến. Phát hiện con mèo nhỏ bình thường lười biếng không biết làm sao lại đem đống khô cậu giấu trên tủ lạnh kéo nó xuống, nó đang cắn xé túi nhựa bên ngoài.

"Nhị Quất, không được ăn nữa." Trần Lập Nông nhanh tay cầm đống cá khô trên mặt đất lên, vung một cước đá mèo nhỏ đi.

Nhị Quất ở đây cũng được hai tháng rồi, mỗi ngày ba bữa đều được phục vụ đầy đủ, còn có cá khô ăn, được hầu hạ giống như Hoàng Đế, đột nhiên bị "sen" quát lớn một cái đương nhiên không vui, lập tức nổi cáu, quay đầu thị uy. Hướng Trần Lập Nông kêu to.

"Vẫn ăn vụng! Đến lúc đó tao liền nuôi không nổi mày rồi!" Trần Lập Nông không yếu thế, hung hăng nói.

Đúng lúc trong phòng một mèo một người đang cãi nhau, chuông cửa đột nhiên vang lên.

Trần Lập Nông buộc phải dừng chiến với Nhị Quất mà bước ra mở cửa.

Là chuyển phát nhanh.

Trần Lập Nông cúi đầu ký nhận lấy chuyển phát nhanh, nhưng lại cảm giác chân vừa có một trận gió lướt nhẹ qua, nhìn xuống, một cái đuôi mèo màu cam lướt qua nơi gốc cầu thang và biến mất.

"..."

Tuy rằng rất nhanh Trần Lập Nông liền đuổi theo, nhưng vẫn là người hai chân không đuổi kịp con mèo bốn chân. Nhị Quất trước giờ chưa từng ra khỏi cửa, Trần Lập Nông rất sợ nó sẽ bị lạc đường. Cậu đi khắp toàn bộ lùm cây gần các tòa nhà và các cửa hàng xung quanh, cố gắng tìm kiếm con mèo con này. Tìm kiếm cả buổi trời, vẫn không có kết quả. Trần Lập Nông phục hồi tinh thần lại, phát hiện trời đã tối rồi, bản thân từ giữa trưa đến bây giờ vẫn không tìm thấy được nó, sờ sờ cái trán, đều là mồ hôi lạnh.

Cậu hốt hoảng đi đến nơi lúc trước nhặt được Nhị Quất, nhìn lên, và bức tường bên ngoài bằng kính cao hàng chục mét được phủ bởi ánh nắng mặt trời lặn khiến mắt cậu đau nhức.

Trần Lập Nông rất sợ Nhị Quất cứ như vậy rời đi. Dù gì cũng nuôi mấy tháng, ít nhiều cũng có chút tình cảm.

Tuy rằng Nhị Quất rất lười, nhưng nó dù sao cũng là mèo hoang, mèo hoang không quen được nuôi dưỡng trong nhà, cậu có tư cách gì ngăn cản nó rời đi.

Không có tư cách.

Cảm giác khủng hoảng quen thuộc trước đây từ từ kéo đến.

-----

Trần Lập Nông và Lâm Ngạn Tuấn yêu nhau, lúc chương trình kết thúc được vài tháng, đã thành thật nói cho các thành viên Nine Percent bí mật này.

Mọi người tuy rằng ngoài mặt ủng hộ, nhưng trong lòng đều vì hai người mà lo lắng, dù gì giới giải trí tàn khốc, đồng tính chưa được chấp nhận, rất khó sinh tồn.

Nhưng là được trời cao chiếu cố, hoặc là đồng bạn giấu giếm, bọn họ bình bình đạm đạm mà đi qua mấy cái xuân hạ thu đông, mãi cho đến năm thứ bảy.

Trần Lập Nông đã trở thành ca sĩ, nhạc sĩ thực lực. Lâm Ngạn Tuấn thì đi đóng phim điện ảnh, thu về vô số các giải thưởng lớn nhỏ.

Hai người cũng đã đến tuổi lập gia đình, nhất là Lâm Ngạn Tuấn niên kỷ đã lớn lại chưa từng công khai hẹn hò nữ minh tinh nào, phương diện tình cảm liền bị chú ý. Hầu như mỗi lần phỏng vấn phóng viên đều nhắc tới vấn đề tình yêu và hôn nhân, khiến hai người áp lực rất lớn.

Trần Lập Nông đang trong thời gian sáng tác bài hát để cho ra ablum mới, nhưng vì áp lực lại không viết được gì.

Sự nghiệp cùng tình yêu tựa hồ chậm chạp khi đối mặt với cả hai người họ.

Trần Lập Nông, trước giờ lựa chọn cái gì đều phân vân lưỡng lự hồi lâu, lần này lại vô cùng kiên quyết mà chọn buông tay, không thể liên lụy anh ấy, ban đầu cũng không nghĩ có thể bên nhau lâu như vậy.

Bất quá, chỉ là một đoạn tình cảm thôi mà, buông tay đi....

Trần Lập Nông tự nhủ.

Vào một buổi chiều bình thường như bao ngày, Trần Lập Nông hẹn Lâm Ngạn Tuấn ra quán cà phê, chính mình nói với anh lời chia tay và nói ra lí do.

Lâm Ngạn Tuấn cái gì cũng không có hỏi, bởi vì anh từ trong mắt cậu đã đọc được đáp án.

"Được thôi" Lâm Ngạn Tuấn bình tĩnh trả lời.

Trần Lập Nông liền gọi phục vụ tới tính tiền, chị gái phục vụ nhận ra hai người, cao hứng bừng bừng muốn xin chữ ký.

"Có đôi khi em cảm thấy rằng là một người phục vụ quán cà phê cũng rất tốt." Trần Lập Nông đột nhiên nói ra những lời này.

"A... đúng vậy."

Ngày hôm sau, không có gì bất ngờ xảy ra, việc hai người bọn họ xuất hiện ở quán cà phê lên khắp Weibo [Ca sĩ Trần Lập Nông cùng diễn viên Lâm Ngạn Tuấn chủ nhật hẹn nhau tại quán cà phê, ôn lại tình anh em cũ.] Tất cả mọi người còn nhớ rõ nhóm nhạc nam Nine Percent mấy năm trước chứ, chín người năm đó bây giờ đều thành công đứng vững trong giới giải trí, nhưng vẫn là anh em thân thiết.

Trần Lập Nông đọc được tin tức này, là lúc đang xóa tất cả những gì liên quan tới Lâm Ngạn Tuấn trong điện thoại.

Thời điểm tin tức phát ra, điện thoại không hiểu sao nóng đến muốn bỏng tay , cảm giác đau làm cậu thức dậy, loại cảm giác này rất nhanh lan tràn đến toàn thân, trái tim bắt đầu co rút đau đớn, tầm mắt cũng trở nên mơ hồ, dùng hết khí lực lau đi dòng nước trên mặt, không biết là mồ hôi hay nước mắt.

Kỳ thật ngày đó nếu anh ấy nói không muốn chia tay, cậu cũng sẽ bất chấp tất cả mà nghe theo. Nhưng anh ấy không có, cái gì cũng không có.

Tuy thất vọng nhưng nghĩ lại, cậu có tư cách gì yêu cầu Lâm Ngạn Tuấn phải đối với mình khăng khăng một mực đây?

Cậu không có tư cách.

Vì vậy Trần Lập Nông cuối cùng cũng mất đi Lâm Ngạn Tuấn.

-----

Trần Lập Nông về đến nhà, không có ăn cơm cũng không có tắm rửa, lẳng lặng nằm trên sofa và mở cửa, nghĩ rằng Nhị Quất sẽ quay trở lại.

Rõ ràng chính mình đuổi nó đi, lại muốn tìm nó về?

Cậu cảm giác mình có chút buồn cười.  

-----

Trần Lập Nông bị tin tức Lâm Ngạn Tuấn muốn rút khỏi ngành giải trí oanh tạc vài ngày vẫn chưa lấy lại được tinh thần, cho đến khi cựu ảnh đế Lâm Ngạn Tuấn tìm đến tận cửa.

"Sao anh biết em ở đây?"

"Anh hỏi bảy người kia, đến thảm nhà em làm bằng gì anh cũng hỏi rồi, được chứ?"

"..." Trần Lập Nông nhìn người bạn trai cũ đã lâu không gặp của mình, trầm mặc mà pha trà.

"Anh tại sao không đi đóng phim nữa?" Trần Lập Nông nói

"Em cũng đâu có đi hát nữa."

"Thế nhưng em vẫn còn sáng tác bài hát. Còn anh rút khỏi giới giải trí, sự khác biệt giữa việc từ bỏ ước mơ của anh là gì?"

"Đừng có nói mãi về cái gọi là ước mơ ấy." Lâm Ngạn Tuấn đột nhiên có chút không thoải mái, dừng một chút, lại ôn nhu nói "Trần Lập Nông, nếu như anh nói, debut là ước mơ của anh, anh đã sớm thực hiện được rồi."

"Điều duy nhất bây giờ anh muốn, là cùng em vĩnh viễn ở cùng một chỗ, thế nào, em giúp anh thực hiện chứ?"

------

Lúc Trần Lập Nông tỉnh lại, phát hiện mình đã ở trên giường, được đắp chăn cẩn thận.

Phòng bếp truyền đến tiếng mèo kêu quen thuộc cùng với một tiếng meo meo khác, do người bắt chước, không hề giống tiếng mèo gì cả.

Trần Lập Nông theo âm thanh đi ra, trông thấy bạn trai cũ của mình đang ngồi xổm, tay cầm con cá khô đưa lên đưa xuống đùa giỡn với "chủ tử" của mình.

"Anh đang làm gì vậy?" Trần Lập Nông cũng không biết mình rốt cuộc đang hỏi mèo hay người nữa.

"Em tỉnh rồi?" Lâm Ngạn Tuấn ngừng trêu chọc mèo nhỏ, đứng lên "Con mèo ngốc này là em nuôi sao? Tối qua anh thấy nó nằm trước nhà một mình nhìn em, cũng không có đi vào, em càng ngốc hơn nữa, cửa lớn không đóng mà nằm đó ngủ, là ngại tiền quá nhiều hay là nghĩ an ninh khu này tốt đến mức ngủ không cần đóng cửa nhà..."

"Nó hôm qua rời nhà... Là em chờ nó..."

"...Còn nữa, nó tên là Nhị Quất, không phải mèo ngốc"

"Anh đã ghi hình chương trình xong rồi à?"

"Đúng vậy, nếu không phải vì cho Vưu Trưởng Tĩnh anh ấy mặt mũi, anh từ mấy tháng trước đã đến tìm em rồi, làm gì phải đợi tới lâu như vậy ....."

"Dù sao bây giờ anh ấy cũng là lão sư rồi."

"Lâm ảnh đế ở ẩn một năm cuối cùng tái xuất, cũng rất đáng giá chờ mong a." Trần Lập Nông vừa đánh răng vừa trêu chọc Lâm Ngạn Tuấn, âm thanh mơ hồ.

"Em cũng lợi hại lắm, anh đi vắng mấy tháng, có phải em chưa từng đến quán cà phê xem qua không?"

Trần Lập Nông do dự đáp "... Phải."

"Hừ như vậy nhân viên lười biếng không chịu làm việc thì sao hả?" Lâm Ngạn Tuấn nghiến răng "Em còn có tâm tư đi nuôi mèo. Việc làm ăn nhà mình cũng không quản??"

Nhìn người yêu giương nanh múa vuốt đối với  Trần Lập Nông mà nói cho tới bây giờ đều không có lực uy hiếp, hơn nữa hôm nay Trần Lập Nông phát hiện một điều vô cùng thú vị "Ô, em phát hiện anh lúc tức giận rất giống Nhị Quất nha."

Đôi mắt tròn và rất dễ thương.

"Hừ! Ai muốn giống con mèo ngốc đó chứ!"

-----

Buổi sớm mặt trời không quá nóng, rất hợp cho Nhị Quất nằm phơi nắng trên ban công và ngủ một giấc.

Vì vậy, một cái đầu nhỏ màu cam vụt một cái, bỏ lại hai người đang nói chuyện tình cảm trong phòng, biếng nhác nằm trên tấm đệm ngoài ban công, chậm rãi duỗi cái lưng mỏi, nhắm mắt lại.

Một ngày tốt đẹp lại bắt đầu.

--END--






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top