Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạn có nghĩ rằng couple mình có chấp niệm sâu sắc nhất sau này sẽ ra sao chưa? Liệu họ còn giữ mối quan hệ như hồi niên thiếu..? Người ta vẫn hay nói "không sợ cp không real, chỉ sợ một trong hai người có tình cảm thật ^^".
Oneshort này viết ra vì tâm tư của mình. Ai không đọc được thì click qua ạ.

________________

Tống Á Hiên ngồi lướt siêu thoại couple, thấy một bài đăng nói về tương lai sau này liệu hai người còn giữ mối quan hệ thân thiết đó không? Anh trầm tư suy nghĩ một lúc rồi quyết định nhấn vào coi.

" Bạn có nghĩ rằng couple mình có chấp niệm sâu sắc nhất sau này sẽ ra sao chưa? Liệu họ còn giữ mối quan hệ như hồi niên thiếu..? Người ta vẫn hay nói 'không sợ cp không real, chỉ sợ một trong hai người có tình cảm thật ^^'.

Đôi lúc tôi lo sợ, cũng quá ích kỉ. Tôi chỉ muốn 2 bé là của nhau. Tôi sợ một ngày nào đó khi nhóm giải tán, mỗi người một con đường riêng. Sợ hai bé không còn liên lạc, sợ hai người sẽ quen được người bạn mới, dần dần không còn nhớ đến nhau....Tôi không muốn nhìn thấy một trong hai em nắm tay người con gái khác bước vào lễ đường, người còn lại ở dưới tươi cười vỗ tay....cảm thấy rất đau.

Chấp niệm của tôi đối với hai bé phải gọi là quá lớn đi..? Nếu thật sự có ngày ấy, tôi cũng đành chấp nhận cười thật tươi chúc phúc cho cô gái may mắn ấy.

Nếu là Lưu Diệu Văn... xin em có thể đừng nhìn cô ấy bằng ánh mắt em nhìn Tống Á Hiên được không? Đừng đối xử với cô ấy giống với cách đối xử với Á Hiên được không?

Tống Á Hiên nhìn ngoài cứ nghĩ không quan tâm Lưu Diệu Văn như Lưu Diệu Văn quan tâm em ấy. Nhưng thực ra luôn âm thầm hành động từng chút, để ý đến Diệu Văn từng chút.

Nhờ hai bé, tôi mới có thể hiểu được sự dịu dàng ôn nhu, tình yêu thương là gì. Chỉ mong ước nhỏ nhoi như vậy đối với một Hải Thạch Tam như tôi".

Tống Á Hiên đọc xong, trong đầu đầy tâm tư khó tả. Lưu Diệu Văn vừa tắm xong thì thấy anh ngồi thẫn thờ thì chạy lên giường ôm chầm lấy anh.

"Hiên Hiên nhà ta đang nghĩ gì đó? Lại lạc vào thế giới riêng rồi à?".

"Diệu Văn".

"Có em".

"Nếu sau này nhóm giải tán... em vẫn còn nhớ anh chứ?".

"...Anh...anh sao lại nghĩ tiêu cực nữa rồi? Ai làm anh buồn hả? Nói em, em sẽ tìm người đó giải quyết ". Cậu nhíu mày nghi ngờ nhìn anh.

"Không có, anh đang nghiêm túc đó". Tống Á Hiên gỡ tay cậu ra, xoay người ngồi đối diện với cậu.

"Anh đang sợ à?".

"....."

"Hiên nhi, đừng sợ. Em sẽ không bỏ anh, kể cả khi nhóm chúng ta giải tán". Cậu nắm lấy bàn tay nhỏ của anh, áp lên má mình cảm nhận.

"Không gì là không thể, Lưu Diệu Văn. Em sao có thể nhớ được đến khi đó, nhỡ sau này gặp lại...chúng ta là người dưng thì sao?". Tống Á Hiên rút tay lại, ánh mắt đượm buồn nói với cậu.

"Không, em yêu anh lắm. Tuyệt đối sẽ không bỏ quên anh". Lưu Diệu Văn nựng má anh, tiến gần đến lướt qua môi anh một nụ hôn dỗ dành.

"Hứa nhé?". Anh đưa ngón út ra ngỏ ý với cậu.

"Em hứa". Cậu mỉm cười ngoắc tay lại với anh.

Đã rất lâu rồi kể từ khi hai người ngoắc tay giữ lời hứa....Tống Á Hiên ngồi ngoài ban công phòng ngủ xem lại từng tấm ảnh chụp chung hồi còn trong nhóm với cậu rồi lại nhìn ra bầu trời ngoài kia. Hồi đó hai người không ngủ được cũng thường ra ban công ngồi ngắm trời. Mặc dù có những hôm trời không có sao, chỉ một màu đen bao phủ nhưng cả hai vẫn thích ngắm. Cảm giác sẽ dễ chịu hơn rất nhiều.

"4 năm rồi....thời gian trôi nhanh quá".

"Không biết mọi người bây giờ khỏe không, đang làm gì, vui hay buồn?".

"Lưu Diệu Văn.... có đang nhớ đến mình không?". Tống Á Hiên mỉm cười tự hỏi bản thân. Lần cuối hai người gặp mặt nhau cũng là 4 năm trước, khi ấy mọi người đều trưởng thành rồi. Anh lúc đó cũng đã 25 tuổi, nhóm cũng đến lúc phải dừng lại.

Mọn người đều bước đi trên con đường riêng của mình. Lưu Diệu Văn khi đó được công ty khác mời vào làm nghệ sĩ solo. Anh cũng được công ty khác mời, giờ ai cũng có một cuộc sống riêng. Ai cũng bận rộn nên thời nhắn cho nhau càng ngày càng ít. Khi biết cậu phải đi anh đã rất buồn, không thể kiềm nén được cảm xúc nên đã khóc òa lên một trận. Lưu Diệu Văn lúng túng nhìn mọi người rồi lại nhìn anh, không biết xử sự như nào. Cậu kéo anh vào phòng chung của hai người, lau nước mắt cho anh rồi nhẹ nhàng nói chuyện.

"Anh đừng buồn. Em đã hứa rồi mà, em sẽ không bỏ quên anh. Hãy tin em, được chứ?".

"Chúng ta không còn ở chung nữa, anh không còn được thấy em mỗi ngày, không còn ai ân cần với anh..."

"Ngoan, đừng khóc. Em sẽ đau lòng. Nghe em dặn, không còn em bên cạnh anh nữa. Anh phải nhớ ăn uống đầy đủ, đừng để đau dạ dày. Phải nhớ mang áo khoác ra ngoài khi trời lạnh, ăn ít que cay một chút vì nó không tốt. Đi ngủ nhớ đắp chăn kĩ, anh nhớ dọn phòng thường xuyên để cho có không khí thoáng mát, giữ gìn sức khỏe, đừng để tâm lời người khác....nhớ những điều này được chứ?".

"Ừm...."

"Từ hôm nay, em không còn bên anh được nữa rồi....không còn ai hát cho em nghe, không còn ai để em lột vỏ tôm cho, không có anh....em thật sự....tâm tư sao mà khó nói quá....không thể nói rõ được". Lưu Diệu Văn nghẹn ngào từng chữ, cuối cùng cũng không nhịn được mà rơi nước mắt.

Cả hai đã bên nhau từ khi còn nhỏ đến tận giờ. Người ta hay nói tình bạn hơn 10 năm thì chính là tri kỉ, quả không sai. Cả hai không những là tri kỉ, từ khi nào vô thức đã trở thành định mệnh của nhau.

"Văn Văn à, em hứa sẽ không quên anh....sao mấy năm rồi chưa nhắn tin cho anh? Có phải em quên anh rồi không? ".

"Anh...có lẽ cũng ích kỉ như cô gái ấy, không muốn nhìn thấy em giành những hành động ôn nhu đặc biệt từng cho anh, bây giờ cho cô ấy...".

Tiếng chuông điện thoại reo lên, anh nhìn vào rồi bắt máy, là trợ lý gọi.

"Wei, trời tối nhanh ghê. Em chuẩn bị kĩ đi rồi anh đưa em đến chỗ makeup ".

"Vâng ạ".

Hôm nay có buổi trao giải, tất cả các diễn viên nghệ sĩ đều đi dự. Tống Á Hiên cũng không thể thiếu, anh cũng là một nghệ sĩ nổi tiếng mà. Nhanh chóng thay đồ mà trợ lý đã chuẩn bị sẵn cho rồi xuống dưới nhà chờ, trợ lý đã đến rồi. Anh nhanh chóng cùng người đó đến chỗ trang điểm làm tóc rồi đến buổi lễ.

Vừa bước xuống thảm đỏ, xung quanh đã vang lên những tiếng chụp ảnh và ánh đèn chói mắt. Tống Á Hiên vẫn bình tĩnh đi đến chỗ kí tên để kí tên mình lên đó. Sau một hồi chào hỏi phỏng vấn thì anh cũng được vào.

Sân khấu hôm nay trang trí thật kĩ càng, nhìn rất đẹp. Anh tìm chỗ ngồi của mình, trên đường đi không may có một cô gái trẻ va phải anh. Nhìn vào cũng biết rằng cô ấy mới thành ca sĩ hay diễn viên chưa lâu. Chắc là lần đầu đến nên chưa quen chăng?

"Xin lỗi, anh Á Hiên. Lần đầu tôi mới đến đây, chưa quen đường cho lắm".

"Không sao không sao, chỗ cô ở đâu? Tôi chỉ cô đến cho".

"Tôi tìm người bạn tôi là được rồi. Cậu ấy sẽ dẫn tôi về chỗ sau". Cô gái đó cười mỉm, lộ hai má đồng tiền rất duyên. Chợt mắt cô ấy sáng lên, vội vã cúi đầu chào anh rồi chạy ra phía sau anh.

Thoáng qua, anh nghe cô ấy gọi tên rất quen. "Diệu Văn... "

Anh theo phản xạ liền quay đầu lại, ánh mắt va phải người con trai cao ráo, khôi ngô tuấn tú. Người ấy đang nắm tay cô gái kia, gặp anh cũng ngước lên nhìn. Cả hai đều ngạc nhiên nhìn nhau thật lâu.

"Anh sao vậy? Không phải nói tìm được em là đi sao, giờ còn ngơ ra làm gì?". Cô gái nọ đưa tay lên quơ qua quơ lại trước mặt cậu. Đến khi Lưu Diệu Văn hồi tỉnh thì Tống Á Hiên đã đi lâu rồi, cậu im lặng trầm tư một lúc rồi cũng dẫn cô gái ấy đi về chỗ với mình.

Cả buổi hôm ấy, hầu như anh đều không tập trung được vào các phần trình diễn tiết mục. Chắc là do hơi bất ngờ khi gặp được cậu. Đang thẩn thơ thì lại có một giọng nói ấm áp vang lên. Anh quay ra sau thì phát hiện, là Mã Gia Kỳ và Trương Chân Nguyên, họ ngồi ngay sau hàng ghế của anh.

"Hiên nhi".

"Ơ, hai anh..."

"Lâu không gặp, chẳng phải đã quên tụi anh rồi đấy chứ?". Chân Nguyên cười dịu dàng chọc anh. Đã lâu rồi mà tính anh ấy vẫn ôn nhu như vậy, chỉ mỗi sắc đẹp là ngày càng tăng cấp.

"Hai anh không thấy Tường ca, Hạ nhi và Đinh ca à?".

"À bọn họ ngồi ở xa, Đinh nhi có nhắn với anh là cậu ấy đang ở nước ngoài không về được. Vướng buổi biểu diễn ý mà". Mã Gia Kỳ giải thích cho anh, sau đó im lặng một lúc thì ngạc nhiên hỏi lại.

"Ủa không thấy em hỏi Diệu Văn. Vậy là Diệu Văn có đi hả?".

Tống Á Hiên chưa kịp trả lời thì Trương Chân Nguyên đã huých vai Mã Gia Kỳ, lên tiếng nói trước.

"Khi nãy không phải đã thấy rồi sao. Em ấy ngồi ở xa chúng ta mà".

"Ờ ha, Hiên nhi có thấy Diệu Văn không? Dạo này em ấy phải gọi là siêu cấp đẹp trai luôn á". Mã Gia Kỳ hí hửng cười tươi kể cho anh.

"Em thấy rồi. Em ấy cũng có thân với một cô gái". Tống Á Hiên rũ mi nói, tông giọng cũng trầm đi nhiều.

"Có sao...? Chân Nguyên, em thấy không? ". Mã Gia Kỳ lại ngơ ngác khó hiểu quay sang hỏi Chân Nguyên.

"Có, sao anh không để ý gì hết thế? Hai người hình như thân lắm, chắc là bạn thân". Chân Nguyên bất lực nhìn Mã Gia Kỳ rồi quay sang nói với anh, định nói thêm nhưng nhận ra sắc mặt anh không ổn nên đành im lặng.

Tống Á Hiên cũng chẳng nói thêm gì, quay lên ngồi coi buổi biểu diễn. Đến lúc đọc tên dàn sao hạng A lên nhận giải đầu tiên. Lần lượt từng người lên, tới tên anh, anh cũng từ từ đi lên. Đang đi thì nghe tiếng MC gọi tên quen thuộc... Lại là Lưu Diệu Văn. Đúng là tránh mặt anh em là không tốt, nhưng không hiểu sao anh không có tâm trạng, không đủ dũng cảm để đối mặt với cậu.

Lưu Diệu Văn bước lên, ngạc nhiên khi thấy anh. Sau đó cũng nhanh chân đến gần anh đứng, cậu từ từ xích lại gần chỗ anh. Tống Á Hiên thấy vậy, lại lặng lẽ xích qua tạo khoảng cách với cậu. Thấy người ta vẫn chưa trao đến chỗ hai người, cậu nghiêng đầu nói nhỏ.

"Á Hiên, lâu rồi không gặp. Anh còn nhớ em không thế?".

"Nhớ".

"Anh...càng lớn càng ít nói".

Tống Á Hiên nghe vậy thì sững người, cười trừ rồi quay đi. Anh chưa bao giờ ít nói đối với người thân, nhất là các anh em của mình. Nhưng đứng gần cậu bây giờ, anh cảm thấy rất ngộp, không thể nghĩ ra được cái gì mà nói. Nhìn xuống dưới sân khấu, thấy cô gái đó đang ngồi vẫy tay với Lưu Diệu Văn. Tay chỉ chỉ vào điện thoại tỏ ý muốn chụp ảnh cho cậu. Lưu Diệu Văn cũng vui vẻ mỉm cười cho cô ấy chụp. Giống như ngày xưa anh hay chụp ảnh cho cậu vậy....

Nhận giải xong, theo vị trí ghế mà đi xuống bậc. Anh đi bên phải còn cậu đi bên trái, nhưng Lưu Diệu Văn lại đi cùng hướng với Tống Á Hiên. Anh không nhận ra vì chẳng quay lại đằng sau nên không biết, mãi đến khi Trương Chân Nguyên vẫy tay chào cậu thì anh mới ngộ ra.

"Chỗ em đâu phải bên này?".

"Em qua chào hỏi các anh em, không được sao?". Lưu Diệu Văn nhíu mày nhìn anh, hỏi ngược lại.

Tống Á Hiên thấy cậu đổi tông giọng cùng biểu cảm với mình thì đơ ra một lúc rồi cũng nhanh chóng ậm ừ quay đi. Mã Gia Kỳ và Trương Chân Nguyên thấy khó xử nên đành nói với cậu vài câu rồi kêu cậu mau về chỗ sớm.

"Hiên nhi, anh nói em nghe nè". Mã Gia Kỳ cúi xuống nói thầm vào tai anh.

"Đôi lúc có những chuyện...chúng ta bắt buộc phải chấp nhận. Không gì là không thể xảy ra, em hiểu chứ?".

"Em hiểu".

"Nên dù em ấy có..... Thì chúng ta vẫn là anh em tốt, đừng tránh mặt xa cách nhau như vậy, được không? Tụi anh cũng sẽ không vui."

"Em biết rồi". Anh nhẹ nhàng đáp lại, khi nãy thấy bản thân xử sự không tốt. Đúng mà, dù em ấy có ai đi chăng nữa thì anh em vẫn là anh em. Sao có thể vì chuyện nhỏ nhặt ấy mà không phá bỏ đi tình anh em hơn chục năm gắn bó được.

___________

Sau khi kết thúc biểu diễn, anh tạm biệt Mã Gia Kỳ và Trương Chân Nguyên rồi lái xe về nhà. Trên đường đi tự nhiên cảm thấy muốn ra biển, trùng hợp nhà anh cũng khá gần. Ban đêm trời hơi lạnh, gió từ biển thổi vào làm cho anh càng lạnh thêm. Quên không mang áo khoác rồi....

"Lang Ngư......". Anh ngồi xuống một tảng đá lớn, ngắm nhìn ra biển rộng mênh mông. Trăng đêm nay rất tròn, soi sáng xuống mặt biển xanh tạo nên khung cảnh đẹp huyền ảo. Văn Hiên đã là quá khứ, hiện tại mỗi người đã đi một đường riêng.

"Em đã nhắc bao nhiêu lần rồi! Sao anh chẳng chú ý đến bản thân thế?". Giọng nói quen thuộc đằng sau anh vang lên. Anh chưa kịp phản ứng đã cảm thấy hơi ấm bao phủ quanh người,....người này khoác áo cho anh.

"Diệu..."

"Nãy em nghe Mã ca với Trương ca nói rồi". Cậu chặn miệng anh, ngồi xuống chỗ trống bên cạnh.

"Đến đây làm gì?". Tống Á Hiên cởi áo khoác định trả lại cho cậu, liền bị cậu liếc cảnh cáo.

"Để im đó cho em. Anh mà ngoan cố là em bụp anh đó".

"Haiz, tùy em".

"Nãy em muốn gặp anh nói chuyện nhưng nghe anh về sớm rồi, lúc đó lại tự nhiên muốn ngắm biển...ai ngờ ra thì gặp được anh".

"Ừa".

"Anh...giận em hả?".

"Không có. Anh em với nhau mà giận cái gì".

"Chứ sao anh lạnh lùng với em quá vậy?". Cậu xích lại gần anh, sợ anh né như trên sân khấu nên kéo tay anh lại gần.

"Em làm gì vậy?". Tống Á Hiên khó hiểu quay qua nhìn cậu đang khoác tay mình.

"Em sợ anh tránh em như khi nãy. Nói em nghe, sao anh lại như vậy với em?".

"Em có biết bao nhiêu lâu không nhắn rồi không? ". Anh thở dài, nhìn ra mặt biển, trầm tư nói với cậu.

"Cũng...mấy năm rồi chăng?". Cậu nghiêng đầu hỏi anh, thấy anh im lặng không đáp thì liền nói tiếp. "Do em bận quá, ngoài gọi điện với trợ lý thì em hầu như không dùng điện thoại ".

"Anh cũng rất bận".

"Em...em xin lỗi... ".

"Lưu Diệu Văn, cô gái đó là ai?".

"Dạ? Ý anh nói Nguyệt Nhi hả?".

"...."

"Bọn em là bạn diễn cùng phim á. Do cô ấy mới vào nghề chưa lâu nên lần đầu đi trợ lý nhờ em giúp đỡ cho cô ấy". Lưu Diệu Văn thấy anh trầm ngâm như vậy càng bối rối, vội vàng giải thích.

"Nắm tay? Anh, em..?".

"Nhỏ đó còn là em họ của em nữa anh ơi". Cậu day day trán bất lực nói với anh. "Em chưa kịp lôi nó ra chào mà anh đã đi mất rồi".

"Hả? Em họ?". Tống Á Hiên ngạc nhiên nhìn cậu, nhớ kĩ lại thì cô gái ấy có vài nét khá giống cậu thật. Anh đột nhiên cảm thấy ngượng, cả tai và mặt đều đỏ hết lên.

"Anh ngượng gì, đừng nói với em là anh lại nghĩ sai nữa nhé?". Lưu Diệu Văn quay sang nhìn biểu cảm của anh, không nhịn được mà nhéo nhẹ vào eo anh một cái. Sau đó liền ồ lên ngạc nhiên.

"Woa, Hiên nhi có cơ bụng, eo còn nhỏ hơn cả xưa nữa. Nhưng mà anh vẫn thua em nhé".

"Bớt đi Lưu Diệu Văn. Anh thua em hồi nào? Anh tập rất chăm chỉ đó". Tống Á Hiên đánh cậu mấy cái, nhăn mày trách móc.

"Được được, Hiên nhi giỏi nhất".

"Hừ, được mỗi cái dẻo miệng".

"Hiên nhi".

"Sao?".

"Em không thất hứa, em không bỏ quên anh...".

"Nói chắc chắn thế?". Tống Á Hiên nghi ngờ quay qua nhìn cậu.

"Vì em muốn ở cạnh anh. Cho nên là....về ở chung được không? Em yêu anh lắm, Hiên Hiên ". Lưu Diệu Văn vòng tay qua eo anh kéo lại gần, mặt hai người chỉ cách nhau vài cm.

"Em đừng đùa nữa. Tình cảm thời niên thiếu....lúc lớn sẽ khác".

"Đó là người khác. Tình cảm em dành cho anh không bao giờ thay đổi, niên thiếu như nào thì bây giờ vẫn như thế." Lưu Diệu Văn nghiêm túc nhìn anh, kề mặt chạm lên môi anh một nụ hôn. Dù chỉ lướt qua nhưng cũng đủ ngọt ngào.

"Dù anh không tin. Nhưng em vẫn chọn anh, người cùng em vào lễ đường phải là anh".

"Diệu Văn....".

"Cá nhỏ, yêu anh."

"Sói con trưởng thành rồi....anh cũng yêu em".

Lang Ngư Hải Thạch Tam, như hai chòm sao hay hai viên đá ở biển , sóng vỗ ngàn năm không mòn. Tình yêu giữa hai người cũng thế, ngàn năm không phai...không thể tách rời nhau. Cá nhân hai người chính là hai mảnh ghép, ghép vào liền hợp lại. Ngọt ngào như một câu chuyện cổ tích đời thật. Mong hai bé mãi yêu thương nhau như vậy là đủ rồi.💕

____Hoàn____

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top