Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[ OneShot ] [ Starring : Jungkook ] Gượng Cười

Đằng sau một tình yêu sâu nặng, chỉ là một kết thúc không lời.

Từng tia nắng cuối hè xuyên qua khe cửa sổ, mang theo vị ngọt phản phất mùi hoa phong lữ, ngát cả căn phòng.

Cậu run run, đưa đôi bàn tay yếu ớt khẽ khàng, kéo tung tấm rèm cửa để ánh nắng tràn ngập căn phòng, ùa vào ủ ấm cơ thể. Thoải mái quá, cảm giác gió hè mang theo chút nóng, chút tinh nghịch hôn lên bờ môi nhợt nhạt, cho cậu biết mình vẫn sống. Cơ thể bắt đầu len lỏi chút sự sống, chạy dài khắp cơ thể trầy xước đầy những vết thương bầm tím. Cậu đang sống, và sẽ tiếp tục sống giữa bao người, dù có hay không sự tồn tại của anh.

Cậu đảo mắt một vòng khắp căn phòng vừa quen vừa lạ. Quen vì nó là nơi cậu trở về mỗi ngày. Lạ vì cảnh tượng trước mắt, những mảnh thủy tinh vỡ rải rác khắp nơi, giấy tờ bừa bộn, cả căn phòng tan hoang như sau một trận động đất. Cậu thở dài, cả một mớ hỗn độn như những nếp gấp trong lòng cậu, và giờ đây cậu phải gom dọn nó, sắp xếp lại tất cả mọi thứ, ném chúng lại về đúng vị trí nên ở, tất cả, hiển nhiên. Mở cánh cửa tủ đồ, quần áo của cậu chỉ toàn một màu đen trắng. Cậu cười buồn. Ừ, hình như với cậu, anh quan trọng thật sự. Anh đi mang theo tất cả màu sắc trong cuộc đời cậu, chỉ ném lại vẻn vẹn một khoảng trống, một mảng tối đen lạnh nhạt.

Lôi chiếc áo sơ mi đang im lìm nằm gọn trong 1 góc tủ, cậu xoay xoay ướm thử vào người. Nhìn lại chính mình trong gương, cậu ngỡ ngàng chua chát. Như một người hoàn toàn xa lạ.. Cậu gầy đi nhiều quá, hai hốc mắt sâu lại, làn da trắng mịn chưa từng tỳ vết nay lại chen chân bởi li ti những đốm mụn đỏ.
Trong không gian im bặt chợt hắc lên tiếng thở dài.
Cậu đã làm gì với chính mình thế này?

Quờ tay quệt nhẹ lên bờ môi khô đã lâu không được tô điểm. Là cậu đây sao?. Cậu bé ngày nào cứ khóc khóc dỗi dỗi hờn hờn người yêu, nũng nịu để được vỗ về như một đứa trẻ. Cũng là cậu đấy, sao hôm qua và hôm nay cứ như hai người xa lạ. Cậu đang già đi, cậu già đi sau một mối tình dang dở.
 Cậu lấy tay vuốt lên mái tóc đen mềm. Đã lâu cậu không thế này, không ăn mặc thật đàng hoàng và không chải chuốt.
Thôi, không khóc nữa nhé? Cậu của ngày xưa tươi vui và hồn nhiên đến thế cơ mà.

Nhưng, nếu quên một người chỉ đơn giản như là dọn dẹp quần áo, sắp xếp đồ đạc thì mọi chuyện đơn giản biết bao. Bởi là cảm giác, nên không thể thích thì lôi ra, không cần thì cất sâu vào một góc.
Chúng nó vẫn loay hoay trong đầu cậu, trong tim, trong hơi thở cậu, mọi ngõ ngách trong cơ thể cậu, tình yêu cậu cho anh, đớn đau anh mang lại còn gấp bội phần. Chúng luân phiên trỗi dậy, đấu tranh nhau, dày vò cậu, ép xô nước mắt cậu trào xuống má.

"Bé à, anh chị nợ em một lời xin lỗi. Em tươi tắn và hồn nhiên, chị biết là khoảng thời gian này em sẽ đau lắm, nhưng mong em không đánh mất nụ cười của mình.."
À. Vâng, cậu trong mắt mọi người vui vẻ đến thế kia. Cậu phải làm gì? Cười tươi và trả lời rằng: vâng, em không sao đâu, chị chăm sóc người yêu của em dùm nhé ?
Không. Điều đó đối với cậu là  không thể.

Cậu đáp lại tất cả bằng sự im lặng. Bởi chính trong thâm tâm , cậu biết mình không thể giả dối để chúc phúc, nhưng cũng không cam đảm để níu kéo, càng không đủ mạnh mẽ để đối diện với họ. Thế nên cậu chọn cách im lặng, và lẩn trốn. Cái cách quá ngu ngốc và nhu nhược so với một người đã từng ương ngạnh bướng bỉnh như ai kia.

Vị mặn trên đầu lưỡi làm cậu chợt nhận ra mình đã cắn nát môi mình .
Đau, đau lắm. Nỗi đau đến từ tận sâu mọi ngõ ngách cơ thể.

Ừ thì anh không có lỗi, cô ấy cũng chẳng sai. Chỉ là tại em không giữ được yêu thương của chính mình mà thôi, phải không anh?

Có thứ vị chua chát trên mắt rơi xuống má. Nỗi đau này, thật sự quá sức đối với cậu. Anh giết cậu rồi. giết mất nụ cười ngày hôm qua.

Nhớ mình đã từng bảo rằng : sẽ chẳng ai làm tổn thương cậu được  đâu, vì cậu sẽ không trao cái quyền đó cho bất cứ ai cả.
Thế nhưng một ngày, cái ngày đẹp trời nào đấy, anh bước ngang qua , bàn tay siết chặt một bàn tay xa lạ, Cậu đã hiểu ra, anh- người mình từng yêu, người duy nhất làm tổn thương cậu sâu sắc.

Bật khóc, cô ghét cái vị mằn mặn của giọt nước mắt đang trên trên gò má, thế nên quệt vội nó đi. Cái cố lau, nó lại càng giàn giụa, kèm nhèm trôi cả kẻ mắt và son môi..

Cô siết chặt chiếc áo sơ mi trong tay, như ôm khư khư những ký ức tươi đẹp của ngày hôm qua. Vị mặt vẫn rơi trên đầu lưỡi, cậu gào thét lên. Ừ, khóc đi, còn khóc được hãy cứ gào thét, trút hết những cảm xúc trong lòng, trút hết những cơn đau kia ra khỏi cơ thể mong manh, đừng gồng mình chịu đựng nữa, đừng cố giữ những phải ra đi.. Nước mắt loang thấm dài, thấm xuyên vào chiếc váy, loang lỗ từng mảng, lem đi những cánh hoa li ti trên nền voan trắng.. Cảm giác cả cơ thể nhẹ bẫm, cậu như đang bay lên theo từng giọt đắng trong cảm xúc của mình.

Chợt nhận ra, đã yêu thương anh quá nhiều. Vì yêu mà sinh ra hận, vì hận lại càng nhớ. Mà càng cố nhớ, thì lòng lại càng đau...

Taehyung à, thật sự, em đang nhớ anh lắm đấy. Nhưng cứ thế nhé, hãy hạnh phúc bên cô ấy, bởi em đang rất vui, em đang rất vui đó, TaeTae. Hãy hạnh phúc nhé.

  End Chap OneShot
--------------------------------------------

- Thực sự là tớ rất vui khi nó được hoàn thành. Tớ đã dày công nghiên cứu suốt đêm, ù uôi, mình viết mà đọc không rơi nước mắt thì cứ ngỡ người ta động lòng thế nào được. Ha ha :v

-  😄😄😄 Cảm ơn các cậu đã ủng hộ tớ suốt thời gian qua. Thực sự cảm ơn nhé.

#Jerri



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top