Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[ONESHOT] Wedding Dress - Kryber

Tittle: [ONESHOT] Wedding Dress
Author: Gấu
Rating: G [ không có chống chỉ định]
Disclaimer: Họ là chính họ ...
Thể loại: Romance, Sad
Pairings: Kryber

Note : Chỉ là 1 câu truyện cũ viết cách đây đã 3 năm ... nhưng giờ là 1 kết thúc khác ...

Amber Pov

Tôi ... 1 nghệ sĩ Piano vô danh được mời đến đàn cho 1 lễ cưới ... và lễ cưới ấy là của ... người tôi yêu ..........

Đặt tay lên những phím đàn , lướt nhẹ qua chúng . Khẽ thở dài , tôi bắt đầu những nốt nhạc đầu tiên .

Hình bóng của em chợt hiện lên trong tâm trí tôi , em cười , nụ cười của em thật đẹp ... rồi khi nhìn vào đôi mắt ấy tôi muốn nói rằng ... Tôi yêu em ...

Nhưng sao có thể chứ ? Ngày mai , ngày mai em sẽ cùng người đó bước lên lễ đường và cùng nói 1 lời hứa vĩnh hằng . Người đó sẽ cùng em bước đi đến cuối con đường , sẽ luôn nắm chặt tay em , bảo vệ em , mang đến cho em hạnh phúc.

Em đã từng nói với tôi , em ước có 1 gia đình nhỏ , 1 người chồng mẫu mực và những đứa con thơ . Em mỉm cười khi nghĩ đến điều đó , nhưng em không hề biết rằng tận sâu trong trái tim của 1 người nào đó , nó đau nhói , đau lắm , em hiểu không ?

Tôi và em bên nhau từ khi chúng tôi vẫn còn là những đứa trẻ . Thời gian trôi đi , 2 đứa trẻ năm nào lớn dần lên . Rồi 1 ngày lại chợt nhận ra rằng cái tình bạn bao nhiêu năm đó không còn đơn thuần như lúc đầu nữa . Nhưng chỉ mình tôi cảm nhận được rồi cũng tự mình chôn vùi đi những thay đổi đó ...

Rồi em biết yêu , những rung động đầu đời của 1 đứa con gái . Nó thật ngây thơ và đẹp đẽ nhưng sao lại mang cho tôi 1 cảm giác đau nhói thế này ? Gạt đi tình cảm của chính mình , tôi chỉ cười nhẹ và ủng hộ em . Nhưng tôi không biết rằng , chính điều đó đã đẩy khoảng cách giữa tôi và em đi ngày càng xa ...

Rồi em cãi nhau với người ấy , lại tìm đến tôi , tôi vẫn an ủi rồi bảo em hãy cố lên . Và em lại hạnh phúc bên người em yêu , bỏ quên 1 thằng ngốc như tôi lại sau lưng . Một nửa , tôi muốn giữ em lại cho riêng mình , một nửa tôi lại không muốn bản thân trở nên ích kỉ trong khi em đang rất hạnh phúc bên người em yêu . Vậy là ổn rồi , người đó có thể lo lắng và chăm sóc cho em . Tôi không phải vướng bận cục nợ lúc nào củng đeo đeo theo tôi nữa rồi . Nghĩ thì vậy nhưng sao tim lại không vui được , dù đã rất cố gắng nhưng môi không thể nhếch lên nổi 1 nụ cười . Tại sao vậy ?

Rồi 1 ngày cuối thu , em hẹn tôi ra công viên năm nào và nói rằng em ... sắp kết hôn . Tôi chợt rối bời giữa những suy nghĩ của chính mình . Tôi phải làm gì nữa đây ? Chúc em luôn hạnh phúc bên người ta hay quỳ xuống cầu xin em hãy ở lại ? Tôi không biết , trái tim tôi trăm lần ngàn lần đều không muốn em rời xa còn ý chí thì lại thôi thúc bảo rằng "Hãy để em ấy đi" . Đúng hay sai ? Tôi không biết ... Vì tôi chẳng còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc lặng lẽ đứng nhìn mọi chuyện diễn ra trước mắt nhưng lại không có cách nào để thay đổi ... Bất lực thôi...

Vài tháng sau , em đến nhà tôi cùng với người đó , bàn tay em nắm chặt lấy tay người ấy , đôi tay nhỏ bé đó từng thuộc về tôi , nhưng giờ thì khác rồi . Nó đã thuộc về 1 người khác xưng đáng hơn tôi .

Chỉ với cây đàn đó , tôi sẽ có thể làm cho em hạnh phúc sao ? Có lẽ quyết định để em ra đi là 1 quyết định đúng . Ngồi xuống chiếc sofa nhỏ trong phòng khách rồi họ cùng nói về những việc sẽ làm sau khi cưới nhau , người đó hẳn sẽ là 1 người chồng mẫu mực và cả 2 sẽ cùng có những đứa con đáng yêu . Viễn cảnh 1 gia đình hạnh phúc đang hiện ngay trong mắt của người con gái tôi yêu , và tôi không thể phá bỏ nó được . Tôi muốn em hạnh phúc!

.................................................. .................................................. .........

Lắc nhẹ đầu để tự thoát khỏi những kí ức về em , tự nhủ rằng nếu em hạnh phúc thì tôi cũng sẽ rất vui . Tôi phải ngủ 1 giấc , để ngày mai có thể đàn thật hay để chúc mừng 2 người họ . 1 cặp đôi hạnh phúc ...

Đang cuộn mình trong chiếc chăn êm ấm thì đồng hồ chợt reo , 7h rồi . 9h lễ cưới sẽ được tiến hành , mình không thể trễ được . Tôi cố thực hiện mọi thứ thật nhanh để có thể tới sớm hơn 1 chút . Không biết giờ này em đang nghĩ gì , có lẽ là sẽ vui lắm . Chắc em không nhớ đến tôi đâu ...

Cài lại nút áo cuối cùng , tôi ngắm mình lần cuối trước gương trước khi đi . Vẫn là những bộ comlet quen thuộc khi tôi xuất hiện ở những buổi biểu diễn . Vơ vội lấy chiếc chìa khóa xe trên bàn và bước nhanh ra khỏi nhà.

Vừa lái xe tôi vừa cố gắng nhớ lại những kĩ niệm xưa , từng chút một ... , có lẽ đây sẽ là lần cuối cùng tôi nhớ đến nó . Tôi phải quên nó đi và bắt đầu 1 cuộc sống mới , 1 cuộc sống không có em ở bên cạnh , có lẽ mọi thứ sẽ rất khó khăn vì hình ảnh của em đã in đậm trong trí nhớ tôi rồi . Chắc phải biến mất khỏi cái Seoul này 1 thời gian mới có thể quên hết được .

Đang chìm đắm trong những suy nghĩ của mình , tôi chợt nghe tiếng bóp còi , giật mình nhìn ra phía sau . 1 hàng dài xe đang bóp còi inh ỏi , vẫn đang không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì mắt tôi nhìn lên cột đèn giao thông phía trước , tôi nhanh chóng chạy xe đi ...

Tôi dừng lại trước cổng nhà thờ , nhìn lên gương lần cuối để chắc rằng mình ổn . Tôi bước xuống xe và nở 1 nụ cười gượng gạo khi bắt gặp ánh mắt của người đó , người con trai mà em yêu .

- "Cậu là bạn của Soo Jung phải không ?" - Anh ta chìa tay ra bắt lấy tay tôi và nở 1 nụ cười thật tươi . Thật sự thì em đã không chọn lầm người , anh chàng này có vẻ ổn . Tôi yên tâm rồi .

- "Ừ , em ấy nhờ tôi đến đàn cho buổi lễ"

- "Cảm ơn cậu nhé"

- "Không có gì" - Tôi cúi chào và bước đi , bước vào thánh đường .

Dừng lại trước cây đàn màu trắng đặt ở gần cửa sổ , tôi thật sự phải trông thấy cảnh em và chàng trai đó cùng bước lên lễ đường sao ?

Tôi đi vòng quanh lễ đường , lễ đường này là nơi tôi từng muốn bước vào cùng em ấy , nhưng giờ thì hết rồi . Em ấy sẽ đi cùng người mà em yêu thương , chỉ 1 chút nữa thôi . Tôi không chắc rằng mình có thể chịu đựng được cho đến hết buổi lễ . Tôi tình cờ đi ngang qua phòng chờ , em ngồi đó , nhìn tôi và nở 1 nụ cười thật tươi , thật hạnh phúc...

- "Em tưởng Amber sẽ không đến chứ"

- "Ngốc , ngày vui của em sao Amber lại không đến chứ , với lại Amber cũng muốn đàn thử chiếc đàn đằng kia lâu lắm rồi" - Tôi cố nở 1 nụ cười tự nhiên nhất

- "Vậy ra là Amber đến đây vì cây đàn chứ không phải vì em chứ gì ?" - Dễ thương thật , em lúc nào củng dễ thương như thế sao ?

- "Thôi sắp đến giờ làm lễ rồi , Amber phải đi chuẩn bị , gặp em sau nhé" - Tôi bẹo má người con gái tôi yêu lần cuối , ừ ... lần cuối ...

Mọi người đã đến đông đủ cả , buổi lễ được diễn ra . Sau những lời chúc của cha sứ thì cuối cùng phần quang trọng củng đến . Phần mà tôi không mong đợi nhất...

Từ thời điểm bác trai dắt tay cậu dẫn lên lễ đường thì tôi cũng bắt đầu những nốt nhạc của riêng tôi , cảm xúc của riêng tôi ...

Em nắm lấy tay người đó , nở 1 nụ cười thật hạnh phúc . Tôi đã từng mơ ước sẽ có 1 ngày tôi sẽ nắm tay em bước lên lễ đường và cùng nhau hứa những lời thề vĩnh cửu . Nhưng giờ mọi thứ đã xa thật rồi , 3 từ "Con-đồng-ý" đã kết thúc 1 tình yêu của tôi , từ nay tôi sẽ không còn mong đợi gì nữa , mọi thứ đã kết thúc kể từ giây phút ấy . Em quay sang nhìn tôi , đôi mắt ánh lên vẻ hạnh phúc , tôi cố lãng tránh đi rồi tiếp tục bản nhạc của mình.

Sau lời tuyến bố của cha sứ , 2 người họ hôn nhau , củng chính giây phút đó trái tim của tôi đã vỡ tan theo từng nốt nhạc đang ngân vang . Tôi cố ngăn cho nước mắt không rơi , đôi tay lạnh ngắt cố gắng hoàn thành nốt bản nhạc...

Buổi lễ kết thúc ... , tôi mỉm cười chào em rồi vội đi đến sân bay cho kịp chuyến bay gần nhất ... Tôi muốn bỏ lại sau lưng những kỉ niệm , những lời hứa , bỏ lại sau lưng người con gái mà tôi yêu thương nhất ... Jung Soo Jung

End Amber Pov

4 năm sau .................................................. ..

Tại 1 căn biệt thự màu trắng đặt gần ven biển , đó là 1 căn nhà 4 tầng với màu trắng chủ đạo làm tôn lên vẻ nguy nga của căn nhà . Các đồ vật bên trong được quét 1 lớp nhũ vàng tạo cho căn phòng 1 vẻ sang trọng bật nhất .

Bên cạnh những chiếc ghế đắt tiền là 1 cây đàn piano màu trắng với 4 chân đế được mạ vàng 1 cách trang nhã . Từ nội thất và cách trang trí của ngôi nhà củng có thể đóan ra được chủ nhân của nó là người như thế nào . Ắt hẳn người đó phải là 1 doanh nhân thành đạt hay ... 1 nghệ sĩ nổi tiếng .

Amber Pov

5 năm trôi qua giờ thì tôi cũng đã được gọi là 1 nghệ sĩ có chút danh tiếng ở thành phố New York xa hoa , tấp nập này , cuộc sống ở đây không quá tệ như tôi nghĩ . Những ngày đầu chỉ có 1 chút khó khăn về ngôn ngữ , sau đó tôi được 1 nghệ sĩ piano nhận làm trò , rồi tôi đi biểu diễn cùng ông ở nhiều nơi và kím được 1 khoảng tiền khá lớn ...

Nhờ số tiền tích lũy trong 5 năm dài đăng đẳng đó , giờ thì tôi đã có thể tự mua 1 căn nhà ở ngoại ô thành phố và tiếp tục theo đuổi đam mê với những nốt nhạc của mình ...

Tôi thích biển , thích nghe tiếng sóng vỗ về bên tai , không ồn ào , nó du dương như 1 bản tình ca buồn và sâu lắng.

Tôi muốn cùng em ngồi ở đây mỗi khi hoàng hôn buông xuống , cùng nghe em tâm sự về những việc đã xảy ra . Nhưng đó củng chỉ là những ước muốn của riêng tôi ...

Bây giờ , em đang làm gì ? , em có vui không ? có hạnh phúc không ?

Người đó có bắt nạt em không , có làm em khóc không? Người đó có quan tâm và chăm sóc cho em mỗi ngày không ?

Còn nhiều thứ tôi muốn hỏi , nhưng liệu em có trả lời hay không ? em sẽ thành thật với tôi chứ ?

Hình như tôi đã quên mất mục đích tôi đến đây để làm gì , tôi đã bắt đầu một cuộc sống mới sung túc và đầy đủ hơn trước rất nhiều .

Nhưng sao tôi vẫn không thể quên được em . Tôi đã cố vùi mình trong công việc , nhưng rồi khi mọi thứ kết thúc thì tâm trí tôi vẫn chỉ có em ...

Tôi nhớ nụ cười đó , nhớ giọng nói đó rất nhiều . Bây giờ tôi phải làm gì với cái mục đích này đây ? Tôi sẽ có thể quên em chứ ? Tôi không biết nữa.

Nhưng tôi khao khát 1 lần được em gọi tên , 1 lần được em nũng nịu , vòi vĩnh . Chỉ 1 lần thôi , rồi tôi sẽ quên được người con gái đó . Chỉ 1 lần thôi , 1 lần thôi ...

................................................................................

Bước nhẹ trên con đường quen thuộc , khẽ rùng mình khi mỗi cơn gió cuối thu bất chợt thổi qua . Ừ ... chính là cảm giác này , lạnh lẽo và cô đơn. Mọi thứ vẫn nguyên vẹn như lần cuối tôi gặp em tại nơi này , chẳng có gì thay đổi cả ...

Chỉ là , cô bé đã cùng tôi trải qua cả tuổi thơ đó giờ đây không còn chờ tôi mỗi buổi tan trường ở gốc cây quen thuộc , chẳng còn cùng tôi đùa giỡn trước bờ hồ trong vắt , hàng ghế đá kia cũng đã rất lâu rồi chẳng còn cùng nhau ngồi xuống trò chuyện ...

Ừ ... mọi thứ vẫn vậy , trừ em ...

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Ừ ... lại là 1 buổi sáng cuối thu ...

Tôi cố nắm chặt đôi bàn tay để ngăn 2 hàng nước mắt lăn dài ...

Đặt nhẹ bó hoa lên trước di ảnh của em ... Nụ cười trong sáng ấy ... Mọi thứ vẫn vậy ... Trừ người con gái tôi yêu ...

"Chào em , Amber về rồi này..."

............................................................................................

Flashback...

Ông Jung đặt nhẹ tách trà xuống chiếc bàn gỗ cũ kĩ trong căn phòng rồi khẽ thở dài . Ánh mắt xa xăm vào khoảng không vô định.

"Cuối cùng cậu cũng đã về , tôi chờ cậu rất lâu rồi"

"Dạ ?" - Amber tỏ ra khó hiểu trước câu nói của ông Jung

"SooJung nó ... mất rồi" - Ông Jung ngập ngừng , ánh mắt vẫn rất xa xăm

"Bác ... bác nói vậy là sao ? Không phải ..."

"Mấy năm trước , nó bị ung thư ... , nó thương cậu , không muốn làm lỡ giấc mơ nổi tiếng của cậu nên nó mới dấu rồi làm đám cưới với thằng Minho . Sau đám cưới 2 tháng thì nó mất... Nó bây giờ đang ở nghĩa trang ngoại ô thành phố , cậu đến thăm nó đi , nó chờ cậu đã 5 năm rồi..." - Ông nói 1 hơi dài rồi đứng dậy bước vào nhà , dáng lưng gầy gò và cô độc...

Nỗi đau tinh thần ấy , ông đã chịu đựng suốt 5 năm ròng , bao nhiêu đau thương , bao nhiêu nước mắt chắc cũng đã hanh hao rồi ...

END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top