Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Không rời bỏ em.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

| Imagine [YoonMin] |
⚠ NOTE: 18+ 🔞 NGÔN NGỮ CÓ THỂ KHÔNG PHÙ HỢP VỚI NHIỀU BẠN. CÂN NHẮC KỸ TRƯỚC KHI ĐỌC.

------------------------------------

King là nột khách sạn lớn nhất nhì Hàn Quốc, nằm ở trung tâm Seoul.
Ca đêm ở đây vốn dĩ không bận rộn. Cùng lắm khách cũng chỉ gọi những món đơn giản lót dạ. Nhưng có vẻ hôm nay còn vắng vẻ hơn mọi ngày. Jimin loay hoay trong bếp cuối cùng lại không biết phải làm gì, liền đem rổ cà rốt ra cắt để chuẩn bị cho sáng mai.

Mặc dù vậy nhưng cậu vẫn không khỏi vẩn vơ mà nghĩ tới hắn. Ban đầu đến với hắn ta là bắt ép, cái gì cậu cũng không nghĩ tới chỉ muốn rời khỏi hắn càng sớm càng tốt. Nhưng hắn lại mỗi ngày một thay đổi. Người ta nói khi ngồi trong bồn nước, nếu nước ấm dần lên người ở trong cũng sẽ thuận theo mà không để ý tới. Hắn từ lúc để cậu tới nhà, chưa một lần dẫn thêm người phụ nữ nào khác về. Cậu nói muốn ra ngoài hắn liền mang cậu đi biển. Cậu nói mình mệt, hắn liền bỏ cả việc ở công ty loay hoay cả buổi để nấu cho cậu một nồi cháo. Hắn ban đầu là thô bạo, đến giờ cậu mới nhận ra sự thay đổi ấy, hắn từ bao giờ lại trở nên ấm áp tới như vậy, từ bao giờ hắn lại có thể đặt chân tới tận tâm can cậu, khi bước vào lặng lẽ, lúc rời khỏi lại vô cùng đau đớn, vô cùng trống vắng.

Luẩn quẩn suy nghĩ, con dao thái cà rốt trượt cắt vào tay cậu một vệt thật sâu, máu chảy xuống nền gạch, đỏ chót, chói mắt đến ghim vào lòng, nhức buốt. Cậu luống cuống lấy tay bịt lại miệng vết thương, máu vẫn không ngừng chảy. Jimin ngồi thụp xuống, nước mắt từ lúc nào đã ướt nhèm. Hắn từng vì nhìn thấy cậu bị thương mà nổi cáu, gắt gỏng băng bó cho cậu. Cậu nhớ hắn. Nhớ cái tính ích kỉ, độc chiếm của hắn, nhớ cái cách hắn cau mày, nhớ cái ôm của hắn.

- Phòng 119. 2 canh gà.

Chiếc bộ đàm xèn xẹt phát lên giọng nói của 1 người phụ nữ. Cậu lấy tay quyệt đi nước mắt trên mặt, nhanh chóng tìm băng gạc cuốn vết thương một cách sơ sài rồi trở lại công việc cùng mớ suy nghĩ hỗn độn.

2 bát canh được múc ra, cậu đẩy xe tới thang máy nhấn tầng 11. Thang máy dừng lại, dọc dãy hành lang là những ánh sáng đèn điện chói mắt trên nền đá hoa cương lộng lẫy. Chiếc xe dừng lại trước cửa phòng 119. Cậu với tay, toan gõ lên cánh cửa gỗ màu nâu trầm mới phát hiện cửa không khóa. Cậu đẩy chiếc xe tiến sâu hơn, bên trong phòng lúc này không còn ánh đèn, chỉ còn mờ mờ ánh sáng hắt từ hành lang tới. Bàn tay Jimin không tự chủ mà nắm chặt vào tay đẩy của chiếc xe tới trắng bệch, chân cậu có cảm giác như không còn đứng vững nữa, thứ duy nhất hiện lên trong đầu cậu lúc này là hắn. Hắn và người phụ nữ kia. Trên tấm lưng trắng của hắn mờ mờ nổi những vệt đỏ do tay của người kia dùng sức bám vào. Thoáng hiện lên trong đầu cậu lúc này là nụ cười ôn hòa của hắn.
Hai người trên giường dừng lại động tác, hắn liếc cậu một chút rồi xuống giường mặc lại quần áo, có lẽ do quá tối, hắn không thể nhìn thấy biểu cảm đau thương trên gương mặt cậu.
Người phụ nữ kia luống cuống kéo chăn tới cổ, gương mặt bực dọc.

- Nhân viên phục vụ ở đây không được dạy phải gõ cửa có đúng không?

Mi mắt cậu cụp xuống, nụ cười nhạt nhẽo kéo theo một cỗ đau nhức tràn tới.

- Xin lỗi. Do cửa không đóng. Tôi đem canh gà tới, sẽ đi ngay.

Cậu cố gắng kiểm soát mọi thứ cho thật tự nhiên, đặt 2 bát canh lên bàn, định quay đi thì một lực lớn bắt lấy tay cậu.

- Em đứng lại cho tôi.

- Anh chơi gái, còn muốn tôi ở lại thưởng vui?

Người phụ nữ trên giường nghe thấy liền lớn tiếng.

- Mày nói ai là gái? Min Yoongi..cậu ta..

- Cút!

Còn chưa nói hết câu, giọng nói trầm trầm đầy uy lực bức người của hắn đã cất lên khiến ả giật mình, càng ra vẻ ủy khuất.

- Min Yoongi, em là vì..

Hắn nhìn cô ta, ánh mắt hằn lên vài tia đỏ.

- Tài khoản của cô ngày mai sẽ có tiền chuyển tới. Còn không mau cút.

Ả ta hậm hực rời giường mặc lại quần áo rồi nhanh chóng ra khỏi phòng.

Tay Park Jimin lúc này đã bị Min Yoongi bóp như muốn vỡ vụn ra.

- Bỏ tay tôi ra.

Giọng cậu không nhanh không chậm, không to cũng không nhỏ, nhạt nhẽo, đủ để hắn nghe thấy.
Hắn vẫn không buông, chỉ nhìn cậu, lực trên tay càng mạnh hơn.

- Sao anh còn không chịu buông tha tôi?

Cậu ngẩng mặt lên, trước mắt hắn lúc này, gương mặt cậu đã giàn giụa nước. Hắn ngẩn người nhìn vào đôi mắt đen láy của cậu.

- Anh cuối cùng là muốn tôi trở thành cái gì? Anh vì sao lại tàn nhẫn như thế? Min Yoongi! Tôi hận anh.

Từng lời cậu nói ra như ngàn mũi dao đâm vào tim hắn, hắn buông tay cậu, nhẹ nhàng lau đi những vệt nước nơi khóe mắt cậu.

- Đồ vô liêm sỉ, đồ tàn nhẫn. Anh là loại người gì thế? Tôi đã làm gì anh? Tại sao lại phải làm thương tổn tôi tới như vậy?

Mọi lời trách móc của cậu đều bị hắn nuốt lại, bờ môi nóng bỏng áp lấy môi cậu. Min Yoongi, hắn biết lần này hắn thực sự làm tổn thương cậu rồi.
Cậu cắn mạnh môi hắn tới bật máu, mùi tanh nồng tràn vào khoang miệng, hắn vẫn không dừng lại, càng hôn sâu hơn. Cho tới khi Park Jimin đã đôi phần bình tĩnh trở lại hắn mới rời đi. Hắn ôm cậu vào lòng, ôm nỗi nhớ nhung của hắn.

- Tôi nhất định sẽ không làm thế nữa, nhất định sẽ không để em đi nữa.

Cậu yêu lặng lắng nghe nhịp tim bản thân đã thuộc từ lâu, thoang thoảng mùi bạc hà dễ chịu trên người hắn.
Min Yoongi nhẹ nhàng cúi xuống, hôn lên bờ môi còn đỏ mọng của cậu.

- Mẹ kiếp!

Hắn dừng lại chửi thầm. Chỉ có Park Jimin mới có thể dễ dàng khiến hắn phát điên đến như thế. Hắn nhanh chóng chạy tới nhà tắm, xả nước lạnh để bớt đi sự nóng nực của hắn lúc này.. Bỗng một vòng tay ôm hắn từ phía sau. Hắn quay lại, cậu cố tình tránh đi ánh mắt của hắn lúc này, dán mắt xuống nền gạch. Nhìn thấy bộ dạng ngại ngùng của Park Jimin, hắn không khỏi nở một nụ cười.

- Nhìn tôi.

Cậu từ từ ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt lúc này của Min Yoongi khiến tai cậu đỏ lựng. Hắn kéo cậu sát lại, hôn cậu một nụ hôn thật sâu. Min Yoongi mở từng nút áo trên người cậu, lộ ra thân hình trắng trẻo, còn khiến hắn có hứng thú hơn cả thân hình đẫy đã của phụ nữ.

- Cởi cho tôi.

Từng khuy áo trên người hắn được cậu mở ra, với tốc độ này khiến hắn phát điên lên mất. Hắn nói cậu dừng lại, tự mình cởi hết những thứ còn vướng víu trên người. Bế cậu trở lại giường, hắn cúi xuống, hôn lên người cậu, mỗi lần rời đi đều để lại những vệt tím hồng. Tay hắn đưa đến cúc huyệt của cậu.

- Thả lỏng ra, sẽ không đau.

Sau khi đã chắc chắn có thể tiến vào, hắn nhẹ nhàng đưa cự vật to lớn tiến tới, khiến cậu không chịu được mà khẽ kêu một tiếng.

- Đau?

- Không sao.

Cậu thẹn thùng nhìn hắn. Eo hắn bắt đầu đưa đẩy, tốc độ mỗi lúc một nhanh, chẳng mấy chốc đưa cậu tới đỉnh điểm. Cứ như vậy suốt cả đêm, cậu hết lần này tới lần khác, tới không biết trời đất gì.
Khi hắn phóng lần thứ 2 rồi mới dừng lại, nằm xuống bên cạnh, ôm cơ thể mệt mỏi của cậu vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên mái tóc nâu trầm của cậu.

- Chúng ta kết hôn đi. Anh nhất định sẽ không để em thoát khỏi anh lần nào nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top