Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

✦一Về nhà thôi | CHs

✧▬▬ι══════════ι▬▬✧


Request: AkoChanTagi
Fandom: Countryhumans
Couple: Nazi x China (một ít hint All x China và USSR x China)
Thể loại: Boylove
Bối cảnh: Nazi bắt cóc China (lúc này còn chiến tranh)
Kết: OE (SE?)

✧▬▬ι══════════ι▬▬✧

!!!CẢNH BÁO!!!
ĐOẠN ĐẦU NGỌT SÚNG RĂNG, NHƯNG 
ĐOẠN SAU CHẮC GÌ NGỌT
YANDERE
CHIẾM HỮU
BỊ XÍCH
ĐÂY CHỈ LÀ CÂU CHUYỆN HƯ CẤU, KHÔNG LIÊN QUAN ĐẾN LỊCH SỬ HAY BẤT KỲ CÁ NHÂN NÀO
KHÔNG LIÊN QUAN ĐẾN CHÍNH TRỊ

✧▬▬ι══════════ι▬▬✧


"Đây là tất cả hồ sơ báo cáo của tuần này, thưa chỉ huy" - China

"Cậu để trên bàn bên kia giúp tôi nhé, cảm ơn" - USSR chỉ tay về phía bàn làm việc khác cạnh tủ sách.

"Rõ" 


China làm theo những gì USSR nói, y lo lắng nhìn chỉ huy của mình làm việc cật lực mà không có thời gian nghỉ ngơi. Quần thâm có thể thấy rõ dưới con ngươi đỏ rực ấy. China thở dài và rời khỏi phòng. Một lát sau, y quay lại với một cốc trà thảo mộc và đặt nó lên bàn làm việc của USSR. Hắn ngạc nhiên, quay lên nhìn cậu với dấu chấm hỏi to đùng.

China thở dài, y biết chỉ huy của y đang nghĩ gì nên lên tiếng trước.


"Đây là trà thảo mộc mà tôi hay thường dùng trước lúc đi ngủ, nó có tác dụng khiến người dùng ngủ sâu giấc và dễ dàng hơn" - China nhíu mày - "Ngài đã không ngủ 3 ngày rồi, tôi không muốn ngài ngất xỉu vì làm việc quá sức đâu. Những tờ giấy này tôi sẽ xử lý giúp ngài, mong ngài đi ngủ giùm tôi"


China dùng ánh mắt kiên định của y nhìn USSR. Y biết chỉ huy của y chả bao giờ quan tâm đến sức khỏe của mình. Nó làm cho y nghĩ đến con gấu xám to đùng nào đó, đúng là anh em ruột có khác.

(Author: Trong AU này thì USSR và Russia là anh em ruột nhé)

USSR thấy ánh mắt của China như vậy cũng thở dài. Hắn biết China là con người cứng đầu, nhưng theo nghĩa tốt, và một khi y đã kiên định thứ gì rồi thì khó có thể thay đổi được nó. Đó cũng là lý do China trở thành (bảo mẫu) người giám sát nhóm của y và là trợ lý (kiêm bảo mẫu nốt) của USSR. Và hắn thích điểm này của China.


"Như vậy thì làm phiền cậu rồi..." - USSR đứng dậy dụi mắt


Hắn cầm lấy cốc trà thảo mộc mà China đưa hắn và uống. Vị ngọt nhẹ dễ chịu cùng với sự ấm áp lan tỏa khắp người hắn. USSR thầm nghĩ mốt phải kêu China làm trà cho hắn uống nhiều hơn mới được. USSR uống xong rồi thả mình vào cái sofa mềm mại.

USSR đang tính chợp mắt thì thấy China đang nhìn mình với ánh mắt bất lực. China bước lại chỗ USSR và cởi áo khoác của hắn ta ra rồi đắp chăn cho hắn. Y tắt đèn phòng rồi mở đèn làm việc lên, bắt đầu làm giấy tờ. Hắn cười nhẹ, đúng là chỉ có China chăm sóc cho hắn tận tình đến như vậy.


"Cảm ơn cậu nhé..." - USSR

"Không có gì, mời ngài ngủ cho" - China


Hắn phì cười, y vẫn như vậy, vẫn là một tsundere chính hiệu.

Tiếng viết giấy tờ, tiếng mưa rì rào vào buổi đêm. Trong căn phòng chỉ còn mỗi ánh đèn nhỏ trên bàn làm việc cùng với trợ lý đắc lực của hắn đang giúp hắn hoàn thành công việc. USSR ích kỷ thầm mong rằng khoảng khắc này có thể kéo dài lâu hơn nữa. Xung quanh hắn dần tối lại và hắn đã thiếp đi. Hắn đã mơ một giấc mơ đẹp...

Hôm sau, USSR thức dậy với tâm trạng sảng khoái. Hắn kiểm tra đồng hồ, hắn đã ngủ hơn 10 tiếng đồng hồ đó, tin được không? Hắn nhìn qua bàn làm việc thì không thấy China đâu, USSR tiến đến bàn làm việc và thấy một phần cơm hộp và một mẩu giấy. Trong đó ghi:


Thưa chỉ huy

Lúc ngài thức dậy thì chắc tôi đã đang đi làm nhiệm rồi. Nói thẳng ra là nhóm tôi lôi tôi đi theo tuy rằng đang trong kỳ nghỉ của tôi. Tôi sẽ quay lại lúc bình minh hôm sau. Trong lúc đó, ngài mà bỏ bữa là tôi sẽ quay về, cho ngài vài cục u và cấm ngài uống rượu 1 tháng. Nhớ đó.
P/s: Tôi có làm đồ ăn cho ngài, tôi để nó trong hộp cơm giữ nhiệt nên ngài cứ lấy ra ăn thôi.

Tái bút.                            
China                              


"Pfft" - USSR cười nhẹ rồi lắc đầu - "Rồi không biết ai mới là chỉ huy của ai đây"


USSR ngồi xuống và bắt đầu ăn đồ ăn mà China làm cho. Sau đó hắn tập trung vào làm việc của mình, mặc cho thời gian trôi qua. Rồi hắn chợt nhớ ra...


"Bộ mình có giao bọn nó nhiệm vụ gì à?" - USSR














































RẦM

"...Các cô cậu nói gì cơ?" - USSR nhìn nhóm người trước mặt với đôi mắt sắc lạnh cùng giọng nói như thể muốn đóng băng người khác - "Cuba, giải thích đi"


Nhóm người ấy giật mình, vừa sợ hãi cũng vừa tự trách, sợ hãi vì họ sắp phải đối mặt với hình phạt khủng khiếp nhất, tự trách vì họ chính là những kẻ đã làm ra chuyện xảy ra nông nổi này. Cuba, người anh lớn thứ 2 sau China bước lên, phía sau anh là Việt Nam, Russia, N.K và Lào. Anh không dám nhìn vị chỉ huy đáng kính của mình, cũng không thể trả lời vì áp lực quá lớn. Anh im lặng hồi lâu, cũng bắt đầu kể lại những chuyện đã xảy ra.


"Chuyện là..." - Cuba


Hồi tưởng:


"Điên rồi... Đúng thật là điên rồi" - China xoa đầu bất lực nói nhỏ đủ để không ai nghe thấy.


Trước mắt y là một cảnh tượng có nằm mơ cũng chẳng thể mơ tới. Xác địch nằm lê lết khắp khu vực, mặt đất được nhuộm bằng máu nổi lên một mùi hương tanh tưởi khiến cho những người tâm lý yếu cũng phải gục ngay tại chỗ. Những người trong nhóm của y từ lớn đến nhỏ bao gồm Cuba, Việt Nam, Russia, N.K và Lào. Họ đang lục soát lều để xem coi còn ai hay có đồ vật gì để mang về không. 

(Author: Thật ra Việt Nam và Russia bằng tuổi nhưng Việt Nam lớn hơn Russia 3 tháng so yeah)

Tổ đội của họ được mệnh danh là bọn khát máu nhất trong tất cả những tổ đội tinh anh. Đi đến đâu thấy địch là giết không tha. Ai ai trong quân đội đều ngưỡng mộ họ, chỉ có mình China nghĩ tổ đội của y giống một rạp xiếc trung ương không hơn không kém. Có thể nói là, bọn họ tuy rất mạnh nhưng lâu lâu lại hành động thiếu suy nghĩ và hay gặp rắc rối. Điển hình là bây giờ họ đang tự ý đi giết địch mà không có sự đồng ý của chỉ huy.


"Anh sao vậy China" - Cuba hỏi

"...Tao đang tự hỏi là vì sao tao lại đồng ý đi cùng bọn mày" - China 

"Anh đừng nói thế chứ, anh chỉ có việc là ngồi xem thôi mà có cần làm gì đâu" - Việt Nam từ sau lưng ôm lấy China làm y giật mình nói.

"Việc tụi bây tự ý đi ra ngoài mà không có sự xin phép của chỉ huy, tao đã giúp bọn bây rồi mà giờ còn kéo tao vào cái mớ hỗn độn này nữa... Tao mà bị trừ lương à bọn bây chết với tao" - China


Đừng trách China, tại bọn nó đã dùng tuyệt chiêu tên 'mua chuộc' và 'mắt cún con' nên China mới miễn cưỡng làm theo thôi.

Với lại, chỉ huy của bọn họ rất sắc bén, dù cho họ có giấu đến đâu thì chỉ huy vẫn sẽ tìm ra được và giáo huấn bọn họ. Tất nhiên là không có y vì y chẳng bao giờ làm mấy cái đó cả. Chắc là giờ chỉ huy đã cảm thấy có gì đó sai sai rồi.


"Anh đừng lo, bọn em sẽ bảo kê anh" - Russia hùng hổ nói

"Anh Russia nói đúng đó" - Lào vừa chơi tóc của China vừa nói 

"Tán thành..." - N.K nhỏ giọng nói

"Hồi trước bọn bây còn nhờ tao bảo kê giùm mà bây giờ ăn nói dũng cảm ghê" - China cười khẩy nhưng rồi y có cảm giác gì đó không ổn nên lên tiếng - "Tất cả, mau tìm chỗ ẩn nấp, mau!" 


Cả nhóm nghe vậy cũng tìm chỗ ẩn nấp. Tất cả đều trốn sau một bụi cây, chỉ duy Lào là phải nấp ở bụi cây đối diện vì trong người cô đang giữ nhiều đồ nên phải lặng lẽ rời đi mà không bị phát hiện.

Giác quan thứ 6 của China đã đúng, ngay sau khi cả nhóm đã ổn định chỗ trốn. Một nhóm người khác đã xông vào khu vực. Nhóm người đó đang lục soát thứ gì đó. Trong đó có một người đàn ông, có vẻ là chỉ huy bên họ. Gã ta toát lên mình một khí chất điên loạn và máu lạnh. Gã cũng có đôi ngươi màu đỏ, nhưng nó lại khác với USSR ở chỗ mắt của chỉ huy có màu đỏ rực giống Ruby, nó mang lại sự hy vọng và tươi sáng. Mắt của gã, mặc khác lại là màu đỏ đục ngầu như máu, nó khiến cho người ta liên tưởng đến sự chết chóc và u sầu.


"Đó... chẳng phải là..." - Việt Nam run rẩy lên tiếng - "...Nazi?"


Nhắc đến tên đó, ai trong nhóm cũng giật mình. Nazi là thủ lĩnh của phe Phát Xít, là phe đã làm cả thế giới phải kinh hãi khi nhắc đến nó. China tạch lưỡi, rốt cuộc thì Nazi đến đây làm gì cơ chứ.


"Tất cả mau rút lui, Cuba mau ám hiệu cho Lào, nếu chúng ta ở đây lâu hơn thì chắc chắn sẽ bị phát hiện" - China

"Rõ" - Tất cả


Cuba ám hiệu cho Lào như những gì China nói. Khi thấy Laos đã rời đi an toàn, cả nhóm mới lặng lẽ rời đi. Nhưng mà...

CẠCH


"Ai đó!" - Lính Phát Xít 1


8 con mắt nhìn N.K như muốn nói "Mày đùa à"


"Mau lục soát khu vực, không để lọt bất kỳ bọn Cộng Sản nào!" - Nazi

"RÕ" 


Căng rồi đây, cứ thế này thì cả bọn sẽ bị bắt hết. China thở dài.


"Mấy đứa nghe anh bảo này" - China


Mọi người quay sang China, người duy nhất có thể nghĩ ra được phương án chạy trốn tốt nhất hiện giờ. Nhưng chỉ mỗi Cuba là nghi ngờ về kế hoạch của người anh cả trong nhóm này.


"Anh sẽ đánh lạc hướng bọn nó và chạy về hướng Tây, mấy đứa thì chạy về phía ngược lại hoặc hướng khác" - China

"Anh bị điên à?!" - Russia giận giữ đáp - "Việc đánh lạc hướng cứ để cho em hoặc người khác, mắc mớ gì lần nào cũng phải là anh??"

"Vì trong cái nhóm này, tao là người duy nhất có thể đánh lạc hướng bọn nó mà không bị phát hiện! Lần trước, mày và N.K làm mồi nhử và đã bị bắt ngay lập tức, huống hồ chi là những người khác chưa từng có kinh nghiệm làm việc này!?" - China áp đảo không để cho ai có cơ hội phản bác lại - "Đây là mệnh lệnh, không ai được phép cãi" 


Russia nghiến chặt răng, nén lại cơn tức giận. N.K cũng như thế, chỉ có điều là nước mắt đã trải dài trên khuôn mặt anh tú của N.K. Cuba và Việt Nam thì giữ im lặng. Cho đến khi Việt Nam lên tiếng trước.


"Tụi em sẽ tin anh. Nhưng nếu anh mà không về trước lúc bình minh thì bọn em sẽ tìm anh và xích anh lại trong phòng 1 tháng như lúc trước, anh rõ chứ?" - Việt Nam mặt lạnh nói làm China giật mình. Không chỉ mình Việt Nam, mà cả nhóm đều nhìn y với cặp mắt cảnh báo.

"...Bọn em làm gì anh cũng được" - China đổ mồ hôi hột đáp rồi nghĩ - 'Sao hôm nay bọn nó đáng sợ vậy??'


Thế là bọn họ chia nhau ra. Sau khi thấy những đứa em của mình đã rời đi an toàn, China cầm súng và bắn vào đầu một tên lính rồi chạy đi mất.

Nghe thấy tiếng động và nhìn thấy cái bóng đã ngã xuống của người đồng đội. Một tên lính trong đấy thấy bóng của China và đuổi theo. Thấy một người đi nên cả nhóm đều đi theo. Chỉ duy mình Nazi đứng hình tại chỗ, đôi mắt mở to ra, trong đôi mắt đỏ đục ngầu ấy lại len lỏi một ít ánh sáng. Gã lẩm bẩm.


"Chả lẽ..." - Nazi


Sau 5 giây, gã đã đuổi theo với một ít hy vọng nhỏ nhoi.

Bên China thì đang rất chật vật để cắt đuôi bọn lính Phát Xít. Y đã bị bắn trúng 2 lần, 1 lần ở vai và 1 lần ở bụng. Y cũng đã giết được thêm 3 tên và làm 2 tên khác bị thương không di chuyển được. Nhưng nếu cứ tiếp tục như vầy thì y sẽ bị bắt mất.


"Chết tiệt..!" - China bắn thêm một tên làm tên đó chết tại chỗ, nhưng y hết đạn rồi.


Còn lại 5 tên lận...

China quyết định rồi, y dừng lại lấy một thanh đao của một tên đã chết. Nếu đã đến nước này thì chỉ có thể hy sinh thôi.

5 tên đó bắn về phía China. Nhưng y đã cản lại bằng thanh đao. Bỗng dưng, một bóng người lao đến và đánh vào gáy của y khiến y ngất đi. Trước lúc ngất, y đã nghe được người ấy nói một câu kỳ lạ.


"Gặp lại nhau rồi, ân nhân..." - Nazi


Kết thúc hồi tưởng.

























































China tỉnh dậy trong một không gian hoàn toàn khác lạ. China cứ nghĩ y đang bị nhốt trong ngục, ngược lại, y lại đang nằm trong một căn phòng lạ hoắc, lại có chăn ấm nệm êm. Vết thương trên người y cũng đã được băng bó cẩn thận. China cũng không còn mặc quân phục nữa mà y đang mặc 1 bộ quần áo khác. Một chiếc áo sơ mi trắng và 1 cái quần đùi... Cái quần thì vừa đấy nhưng cái áo thì hơi rộng một chút.

China bắt đầu quan sát xung quanh. Căn phòng này được thiết kế theo kiểu phương Tây, có cửa sổ hướng về phía mặt trời mọc. Y cố bước ra khỏi giường, 1 tay chống lên giường, tay còn lại thì ôm chặt vết thương ở bụng. China cắn môi cố nén cơn đau đang hành hạ y. Không biết vì y còn yếu hay y chưa giữ được thăng bằng mà China đã không chịu nổi mà ngồi bệt xuống sàn nhà lạnh lẽo.

Y bất giác kêu lên, vết thương ở bụng y rách ra rồi... Máu lại từ từ tuôn ra, không nhiều nhưng cũng không ít, y nhắm chặt mắt lại cố lơ đi cơn đau. Bỗng có người đi vào nhưng China lại không để ý, người ấy thấy y như vậy liền hốt hoảng chạy ra ngoài gọi ai đó. Miệng của tên đó cứ kêu lên 2 từ phu nhân mà China lại không rõ là gọi ai. Cho đến khi có một người đàn ông bước vào, China mới ngước lên nhìn gã. Đồng tử China co lại, y nhận ra người này là ai. Y cố đứng dậy nhưng lại không thành. Cứ tưởng mình lại ngã xuống, ai dè lại được kẻ thù truyền kíp ôm lấy ngăn cho China bị ngã.

Gã cao đến tận 1m93, có mái tóc đỏ đậm cùng với vài chụm tóc màu đen. China bị gã ôm lấy nên có thể cảm nhận được cơ thể rắn chắc sau lớp áo đó. Người đó không ai khác là Nazi, thủ lĩnh Phe Trục. China cố thoát khỏi cái ôm đó, y vùng vẫy mặc cho vết thương đang túa máu nhiều hơn. Nazi thấy China ngoan cố như vậy liền đánh vào chỗ huyệt của y khiến y bị tê liệt. Nazi sau đó bế China lên một cách dễ dàng và đặt China xuống giường. 


"Ngươi mau gọi bác sĩ đến đây, bảo hắn có 5 phút để chuẩn bị" - Nazi ra lệnh cho tên lính vừa nãy


Tên lính đó cuối người xuống rồi làm theo những gì Nazi bảo. Khi tên lính đó đã rời đi rồi, ánh mắt của Nazi lại nhìn China 1 cách hiền dịu. Những tên lính còn canh gác trong phòng ngơ ra, đây là lần đầu tiên mà bọn họ thấy chỉ huy của họ lại nhìn người khác với ánh mắt kiểu ấy. China nhìn Nazi một cách khó hiểu, tại sao lại nhìn y kiểu vậy? Hay tại hôm nay tâm trạng của gã tốt? Nazi thấy China nhìn gã với gương mặt khó hiểu như vậy, trong lòng cũng cảm thấy không vui.


"Anh không nhớ em hả?" - Nazi từ từ nói

"Ta với ngươi chưa bao giờ gặp nhau bao giờ cả" - China giọng sát khi nói


Nazi khựng lại, vẻ mặt tối sầm nhưng lại không tỏa ra sát khí nào cả. Không biết có phải do trí tưởng tượng của China hay không, nhưng y lại có thể nhìn thấy đôi tai cún cụp xuống, cái đuôi cũng vậy. Y thấy Nazi như vậy, trong lòng cũng cảm thấy tội lỗi. Tuy vậy, China nhanh chóng vứt cái suy nghĩ ấy qua một bên.

China đột nhiên nghe tiếng bước chân ở ngoài, y hướng mắt ra cửa. Một vị bác sĩ xông vào phòng, ông ta thở hồng hộc vì chạy quá nhiều. Nhưng dường như Nazi không quan tâm. Thay vào đó, Nazi lại mở giọng khiển trích vị bác sĩ kia.


"Sao giờ này ông mới tới?" - Nazi trầm giọng nói - "Tôi cho ông 5 phút mà bây giờ đã là 5 phút 30 giây rồi, làm việc kiểu gì vậy hả?"


China thấy vị bác sĩ tội nghiệp kia lặng lội đường xá xa xôi đến đây để cứu người mà lại bị ăn chửi, y liền giả vờ kêu lên trong đau đớn, China cũng không muốn ông bác sĩ kia vì y mà chết đâu. Nazi thấy China kêu lên như vậy liền hối thúc ông bác sĩ. 

Sau khi khâu lại vết thương và băng bó xong, vị bác sĩ kia liền cáo từ rời đi. Trước khi đi, ông ấy nhìn về phía China với đôi mắt biết ơn. Y gật đầu lại, China có hơi hoang mang vì đáng lẽ ra y phải là người cảm ơn chứ, sao ông ta lại cảm ơn ngược lại? Khi ông bác sĩ kia rời đi rồi, Nazi cũng đuổi hết bọn lính canh đi, trong phòng chỉ còn lại China và Nazi.


"Nếu anh không nhớ thì để em nhắc lại cho" - Nazi - "Khoảng 7 năm trước, chính anh là người đã cứu em 1 mạng- à không... 2 mạng đấy" 

"...Khoang đã-" - China mở to mắt nhận ra - "N-Ngươi là đứa trẻ năm đó lạc trong khu rừng sao?"


Hồi tưởng:

7 năm trước... Khi Phe Trục chưa được thành lập và chưa ai biết đến cái tên Nazi

Một cậu thiếu niên. À không... cô gái? Cũng không phải...

Người ấy có một mái tóc dài đen tuyền đang buộc lên gọn gàng, nếu không buộc thì ước tính mái tóc ấy có thể dài đến phần hông. Đôi mắt vàng tinh xảo phát sáng lên trong bóng tối, làm người nhìn cũng phải giật mình vì như bị nhìn thấu. Người ấy cao khoảng 1m75 và khá ốm so với người thường. Làn da cũng vậy, cũng tái nhợt hơn người khác. Dù có nhìn kỹ đến đâu thì cũng không ai có thể chỉ ra nét xấu trong ngoại hình của người ấy. Một vẻ đẹp phi giới tính...

Người ấy đang mặc quân phục của bộ đội phe USSR. Người ấy không ai khác là China. Hiện tại, y đang đi tuần tra trong khu vực thuộc lãnh thổ Soviet Union. Khi y đi ngang qua một cái hang thì y nghe thấy tiếng động, nghe như một người đang kêu lên vì đau. China cẩn thận đi vào, tiếng kêu ấy ngày một rõ ràng. Y dừng lại, trước mắt y là một cậu thiếu niên đang dựa lưng trên vách tường, tay ôm phần bụng đang bị thương của mình và nằm kêu đau đớn. Cậu bé ấy có vẻ cũng cảm nhận được có người đang tiến lại gần, cậu bé ấy cảnh giác nhìn China, tay còn lại cầm một con dao chỉ về phía y.

China nhíu mày, cậu bé này nhìn có vẻ nhỏ hơn y khá nhiều, ai đời lại khiến cho hoặc bỏ lại một đứa trẻ đang bị thương trong cái hang này chứ. China lấy trong ba lô một hộp cứu thương, y ngồi xuống tính băng bó cho đứa trẻ nhưng lại bị từ chối bằng những đợt dao phóng tới. Hết cách, y đành áp chế đứa bé. Một tay của China bắt lấy 2 cổ tay nhỏ của cậu bé, một tay lấy con dao và quăng nó qua một bên, rồi y lấy thuốc tê ra chích cho cậu bé. Nhìn China yếu ớt vậy thôi chứ y có kinh nghiệm võ thuật dày dặn hơn người thường đấy. Cậu bé ấy vùng vẩy một hồi rồi từ từ dừng lại, có vẻ là thuốc đã ngấm vào rồi.

"Ngươi tính làm gì ta hả??" - Cậu bé

China không nói gì chỉ lật cậu bé lại và bắt đầu băng bó. Cậu bé ấy thấy vậy nên cũng để yên, nhận ra rằng người này không có ý xấu. China cẩn thận khâu lại vết thương, vì tác dụng của thuốc tê nên cậu bé sẽ không cảm nhận được gì hết. Tuy vậy, cử chỉ của China vẫn rất nhẹ nhàng, từ sát trùng cho đến khâu băng bó. Sau khi hoàn thành băng bó vết thương, China mới cẩn thận chỉnh lại tư thế cho cậu bé.

"Sao em lại ở đây một mình?" - China bắt đầu hỏi

"...Tôi-"

Chưa kịp trả lời thì bụng của cậu bé kêu lên, nhìn mặt thì có vẻ bình tĩnh nhưng vành tai đã đỏ lên hết rồi kìa. China cười nhẹ, lấy ra trong túi một chiếc bánh mì sandwich và đưa cho cậu bé.

"Đợi tý nữa rồi ăn nhé, bụng em còn yếu, nếu ăn bây giờ thì không tốt đâu" - China nói - "Hay là về cùng anh đến quân đội nhé? Anh sẽ xin cho em ở lại, khi nào em khỏe rồi về"

Cậu bé nghe xong tái mặt, lắc đầu lia lịa. China thấy vậy cũng hoang mang nhưng không nói gì thêm nữa, y vẫn tôn trọng quyết định của cậu bé. China đứng dậy, để lại thêm một chiếc bánh ngọt và một ly nước, rồi rời đi. Sau ngày hôm đó, cứ mỗi khi đến lượt trực của China thì y lại mang theo nhiều đồ ăn và nước uống cho cậu bé. Cậu bé cũng dần mở lòng hơn với China.

"Vậy... Anh tên gì thế?" - ???

"Anh tên China, còn em?" - China

"Cứ gọi em là... Nazi.." - Nazi

"Ukm"

Nazi và China cứ tiếp tục gặp nhau như thế. Cho đến khi, một trận chiến đã xảy ra...

China đang chạy về phía hang động. Hiện giờ, bọn tạo phản đang nổi dậy để lật đổ USSR. Và khu này đang là tiền tuyến 1, tức là Nazi đang gặp nguy hiểm! China tăng tốc độ chạy của mình. Trên đường, y có đụng độ 3-4 tên nhưng chúng đã bị ăn một viên đạn ngay tức khắc.

Khi đến cửa hang, China gặp được Nazi. Y nhanh chóng bế cậu lên và chạy đến nơi khác. Trong lúc chạy, y giải thích mọi chuyện cho Nazi. Khi đến nơi an toàn rồi, China mới thả Nazi xuống.

"Nếu em chạy theo con sông này, em sẽ đến một ngôi làng" - China thở dốc nói - "Em hãy nhờ sự giúp đỡ của họ nhé, anh không thể giúp em được nữa rồi"

Nazi bàng hoàng, tại sao lại không thể giúp cậu được nữa? Cậu phản đối kịch liệt, nằm trên đất ăn vạ. China thấy vậy cũng ngán ngẩm, dù sao con nít nào cũng vậy, y cũng đâu muốn thế này đâu. China tính an ủi Nazi thì nghe thất tiếng súng, theo bản năng, y ôm lấy Nazi để bảo vệ cậu.

Cơn đau từ phần bụng bắt đầu lan tỏa khắp người y, màu máu đỏ tươi bắn lên người Nazi. Cậu mở mắt to ra ôm lấy thân thể đang bị thương của China. China mặc khác lại lo lắng cho an nguy của Nazi hơn là của y. China đẩy Nazi ra, bảo cậu hãy chạy. Có vẻ vì sai sót hồi hãy làm cậu nghe lời hơn, cậu đứng dậy và chạy thụt mạng. China nhìn hình bóng của cậu dần dần mất đi, lòng an tâm hơn hẳn. Không quan tâm rằng mình đang bị một tên tạo phản bắt lấy và đưa về căn cứ của chúng.


Kết thúc hồi tưởng.


"Phải" - Nazi nở 1 nụ cười ấm áp, cuối cùng y cũng nhớ gã rồi - "Em đâu nhớ là mình có đổi tên đâu, anh phải nhận ra chứ"

"T-Tôi tưởng chỉ là trùng tên thôi..." - Giọng của y run rẩy trả lời - "Nhưng sao ngươi giờ lại trở thành thủ lĩnh Phe Trục thế này?" 

"Để trả thù đó" - Nazi nở 1 nụ cười quái dị rồi lại quay về dáng vẻ ôn dung ban đầu - "Và cũng để trả ơn nữa"


Nazi ngồi lên giường, muốn tiến đến chỗ China. Còn y thì đã di chuyển lại được rồi, cứ tránh Nazi và hất tay của gã ra. Nhưng mà Nazi lại nhanh hơn 1 bước, gã 1 tay bắt lại 2 cổ tay của y rồi trói y lại. China cảm thấy mình đang bị deja vu.


"Haha! Nhìn anh này, sao lại tránh em thế kia" - Nazi cười nói

"Thấy chó điên phải tránh chứ" - China nhạt nhẽo đáp

"Hehe" - Nazi nhẹ nhàng hôn lên tay của China - 'Mềm quá'


Bỗng bên ngoài có tiếng gõ cửa. Nazi bực nhọc ngồi dậy rồi bước đến cánh cửa, gã mở cửa thì thấy 1 tên lính có vẻ hơi tàn tạ. Mặt gã nghiêm túc lên, hỏi chuyện gì đang xảy ra. China nghe ngóng được là quân đội USSR đang chiến đấu và sắp tiến vào biên giới Nazi. Y trong lòng bối rối, tại sao chỉ huy của y lại hành động như vậy?

Nazi thở dài, biết ý định của USSR là gì. Gã bắt đầu ra lệnh tăng cường phòng thủ và nói rằng gã sẽ đến sau. Nazi quay lại chỗ của China, cầm lấy sợi xích làm từ sắt và trói y lại. Gã sau đó hôn lên trán của China và chích thứ gì đó vào người y, sau đó rời đi. Sự việc diễn ra quá nhanh khiến China không kịp phản ứng lại. Tầm nhìn của y tối dần, sau đó y thiếp đi.





















China lại tỉnh dậy, lần này y không nghe thấy tiếng động gì bên ngoài cả. Y ngồi dậy, thấy mình còn đang bị xích, chắc hẳn y  bị bất tỉnh không lâu đâu. China bắt đầu nới lỏng sợi xích ra rồi thuận lợi cởi ra. Hồi nãy Nazi đi có việc gấp nên trói không kĩ nên thoát ra cũng là chuyện bình thường.

China rời khỏi căn phòng, lướt nhìn không thấy tên lính nào cả. Y cẩn thẩn rẽ trái rồi tiếp tục chạy. Y cần thoát ra khỏi đây và về lại căn cứ trước khi tên Nazi quay về. China lại tiếp tục rẽ trái, nhưng lần này y lại đụng trúng 1 người, chả ai khác ngoài Nazi. 4 mắt nhìn nhau, không im lặng. China phản ứng nhanh hơn, y liền đấm vào ngực của Nazi khiến gã mất thăng bằng mà ngã xuống.

Y tiếp tục chạy, cho đến khi thấy cửa ra. China cứ nghĩ y đã thoát được, ai dè khi mới bước ra thì lại bị cả tá người bao vây. Y khựng lại, đằng sau y là tiếng cười của Nazi. China quay lại thì thấy gã đang chầm chậm bước đến cuối xuống nhìn China. Đến đây y mới nhận ra, y bị gài rồi.


"Anh hư lắm nhé, dám chạy trốn lại còn đánh em" - Nazi giả bộ làm giọng điệu ủy khuất tiến lại gần China.


China vẫn không nói gì lùi lại cho đến khi đụng trúng 1 ai đó. Y quay người nhìn lại thì thấy J.E, kẻ mà y ghét nhất. J.E thấy ánh mắt căm phẫn của China dành cho hắn liền nổi lên sự thích thú.


"Lâu quá không gặp~ nhớ tôi không? Mèo con?" - J.E


Nazi khó chịu nhìn J.E, gã ôm lấy China rồi chạy về phòng. Để lại J.E đang ngơ ngác nhìn vị đội trưởng của mình.

Sau khi đến phòng, Nazi khóa chặt cửa lại rồi ném China lên giường. Gã đè lên China không để cho y có đường thoát. Gã lạnh giọng nói.


"Tại sao anh lại bỏ trốn?" - Nazi

"Hừ, ngươi nghĩ ta sẽ khoanh tay chịu trói ư? Không đời nào!" - China

"Nếu vậy thì..." - Nazi áp sát vào mặt China - "Không còn cách nào nhỉ?" 


Nazi lại lấy xích ra và trói tay chân China lên giường. Ánh mắt của Nazi đầy sự thách thức nhìn China. Y cũng trừng mắt lại. 


"Để em coi, anh thoát được bằng cách nào" - Nazi


Sau hôm đó, cứ mỗi khi có cơ hội là China sẽ làm loạn hoặc chạy khỏi nơi đó. Nhưng lần nào cũng bị bắt lại và bị xích chặt hơn. Đỉnh điểm là hôm trước, y bắn Nazi 1 phát vào vai, khiến gã phải nằm viện 1 tuần và hôm nay là ngày gã quay lại. 

China đang trốn trong kho, có vẻ y đang lục lọi gì đó. China phát hiện 1 con dao găm, y dấu nó trong người và nhanh chóng rời khỏi đó, con dao này sẽ là vũ khí phòng thân của y. Mấy lần trước y đã rút kinh nghiệm rồi, China bị phát hiện sớm là vì có camera. Y nhận ra điều đó trong lần đào tẩu thứ 3, sau đấy y đã lợi dụng tâm lý chủ quan của tên mấy tên lính, làm bọn chúng nghĩ rằng y đang trốn thoát chứ không phải thăm dò.

Lần này, China khá tự tin rằng ít nhất y sẽ có thể chạy ra khu quân đội 2 trước khi bị phát hiện...

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

...Hoặc không...

Hiện tại y đang chạy như chưa từng được chạy, China tự cảm thán số của y thật xui xẻo!


"Mèo con ah~ đừng chạy nữa mà" - J.E kiêm người đang đuổi theo China

"BỚT LÀM CÁI GIỌNG ĐIỆU ĐÓ ĐI, CÁI ĐỒ MỒM LÈO" - China vừa hét vừa chạy - "ĐỪNG CHẠY THEO TAO NỮA"


Y và hắn đã 'chơi mèo vờn chuột' từ khu quân đội 2 ra khu quân đội 3. Khác với 2 khu vực còn lại, khu 3 là khu mà China chưa từng tới bao giờ nên y chả biết lối ra ở đâu. Trong lúc y đang đi tìm lối ra thì tình cờ gặp J.E đang đi tuần tra. 4 con mắt nhìn nhau, sau đó thì dẫn tới cái hiện tượng 1 mèo- à lộn, 1 người đuổi 1 người. 

China đang chạy khỏi J.E thì thấy 1 chiếc xe đi vào từ cánh cổng. Y nhân cơ hội chạy đến và hạ thấp người xuống, thành công thoát ra...

Nhưng đâu có ngờ là y sẽ lại gặp Nazi bên ngoài..?


'K-Không thể nào' - China nghĩ - 'Làm sao mà hắn-?!'

"Làm sao ư?" - Nazi như đọc được suy nghĩ của China liền nói - "Tại anh dễ đoán quá mà"


China mặt hơi xụ lại, Nazi đang chẳng khác nào sỉ nhục y cả. Có 1 điều China để ý, thay vì gương mặt hiền dịu kia thì Nazi lại đang mặt lạnh nhìn y. Cái ánh mắt đó khiến y rùng mình và khiến China nhận ra, nếu y bị bắt lại bây giờ thì sẽ không có kết cục tốt. Y đẩy Nazi ra rồi chạy vào trong rừng và gã cũng chạy theo y. Cuộc rượt bắt lại 1 lần nữa xảy ra.

Y chạy, chạy và chạy nhưng dường như chả có điểm đến nào dành cho y cả. China nhìn phía sau thấy Nazi đang bắt kịp ở phía sau. Áo và tóc của y bị ướt đẫm bởi mồ hôi, đôi chân đã rã rời sau cuộc rượt bắt lúc này phải chạy tiếp. Chết tiệt... Y kiệt sức rồi.

Nazi tăng tốc độ và bắt lấy China. Vì khác biệt về chiều cao khá lớn nên khi gã ôm lấy China thì đôi chân của y bị rời khỏi mặt đất. Làm tim của y bị lệch 1 nhịp vì hoảng sợ.


"Chết tiệt... bỏ ra!" - China 


Gã chả nói gì cả mà chỉ quăng y xuống nền đất cứng, làm chiếc áo y đang mặc đã dơ giờ còn dơ hơn. China cố gượng dậy nhưng lại bị nhấn xuống bởi nhân quốc đang ở trên y. China cố đẩy Nazi ra nhưng sức của y bây giờ đối với gã chỉ như con kiến. Gã nắm lấy cổ chân, ôm và ép y vào 1 gốc cây mặc cho China cứ đấm, đá và buông những lời chửi rủa mà gã có nằm mơ cũng không nghĩ ra được. 

Nazi cứ để vậy cho đến khi China đã thấm mệt và dừng lại. Y dựa lưng vào gốc cây, tránh cái ôm của 'chó điên' ở trước mặt. 

Bỗng nhiên, y cảm nhận được 1 vài giọt nước từ trên trời rơi xuống. 1 lát sau thì trời mưa, vì đang ở dưới gốc cây nên cả 2 không bị ướt nhiều. China nhìn khung cảnh trời mưa trước mắt mà không để ý đến đôi mắt điên loạn đang lục soát cả người y. China cũng không để ý cổ tay của y đã bị trói lại lúc nào không hay và cũng không biết chuyện sắp xảy ra khủng khiếp đến thế nào.

Đến khi China cảm nhận được cổ tay của y không di chuyển được thì y không còn đường thoát rồi.


"C-Cái!?" - China

"Sao anh cứng đầu quá vậy.." - Nazi gầm mặt xuống nói - "Bộ tôi có gì không tốt sao?"


Giọng nói của Nazi trầm thấp, nó khiến China rùng mình. Giác quan thứ 6 của y đang kêu y phải chạy thật xa, chạy thoát khỏi con chó điên trước mặt. China, một lần nữa, lại giẫy giụa cố gắng cởi trói cho bản thân. Thế nhưng mọi cố gắng của y đã không có tác dụng.

Nazi dùng một lực mạnh bóp cằm của China, ép y nhìn gã. China đứng hình khi nhìn thấy đôi ngươi đục ngầu của Nazi. Gã luồng 1 tay xuống chân và 1 tay sau lưng của y, tính bế y lên. Biết mình sắp phải quay lại nơi đó. Đôi tay đang bị trói của y đập vào bả vai nơi mà y đã bắn trúng Nazi theo phản xạ.


"KHÔNG MUỐN! TÔI KHÔNG MUỐN QUAY VỀ!" - China - "THẢ RA!"


Và con người nào cũng phải có sức chịu đựng riêng của người đó...


"Anh không muốn về với tôi đến vậy sao..." - Nazi nắm chặt lấy chân của China - "Nhưng ngay từ ban đầu, anh chả có sự lựa chọn nào rồi"


RẮC 


RẮC


Trong khu rừng tĩnh lặng và tăm tối, tiếng la hét trong đau đớn của China làm cho không gian trở nên rợn tóc gáy. Chưa bao giờ trong cuộc chiến, y đã trải qua cơn đau thế này, nó làm cho y khóc trong vô thức. Nazi, sau khi bẻ gãy đôi chân của y, nhìn lại và hài lòng với 'tác phẩm' của mình.


"Nghe này, nghe này" - Nazi thích thú nói - "Tiếng khóc nghe thật êm tai ah"

"N-Ngươi cút... hức" - China khóc nức nở nói - "Ngươi cút đi..!" 


Ánh mắt của Nazi bây giờ như 1 con dã thú thích hành hạ con mồi của mình vậy. Miệng của gã cong lên thành 1 hình bán nguyệt hoàn hảo, dường như gã bây giờ chỉ chú tâm vào tiếng khóc của China thôi.


"Ánh mắt của anh bây giờ giống như động vật sắp chết vậy, lấp lánh phát sáng..." - Nazi miệng cười, ánh mắt si tình nói - "Anh sắp mê hoặc chết tôi rồi... China" 


Bỗng dưng, Nazi mặt lạnh lại. Vẻ mặt si tình lúc nãy vơi đi bớt chỉ còn lại sự lạnh lùng và nghiêm túc. Gã cầm lên 1 con dao găm, chơi đùa với nó. China thì giật mình, đó chẳng phải là con dao mà y mới tìm được lúc nãy sao??


"Anh có nhớ lần cuối cùng tôi bị thương là ở đâu không?" - Nazi nói và kề con dao sát vị trí mà China đã bắn gã lần trước làm y giật nẩy lên.

"Ngươi định làm gì...?" - China có chút sợ hãi nói


Nazi không nói gì, chỉ nâng con dao lên. China nhắm chặt mắt lại, sợ hãi hét lên. Con dao, thay vì đâm trúng y, chỉ sượt qua vai 1 ít. Y mở to mắt ra, cả người đều run lên trong sợ hãi. Nazi thấy vậy cười khúc khích như mới tìm được 1 niềm vui vậy.


"Mạng thật lớn" - Nazi cười lạnh - "Thế mà chỉ rách 1 chút da"

"Tôi... Tôi sai rồi.." - China khóc nói - "Không cần- không cần giết tôi đâu"


Vẻ mặt của Nazi như dịu lại, hài lòng với câu nói của China. Gã đặt 1 tay lên má của y và vuốt ve nó như 1 sự an ủi. Nhưng trong giọng gã vẫn có sự lạnh lùng khi nói với y.


"Tôi thật sự rất ghét những người không lịch sự với tôi... Thật sự rất ghét" - Nazi giọng lạnh nói - "Cho nên sau này anh ngoan ngoãn nghe lời được không?" 

"Nếu anh không nghe lời trong thời gian tới..." - Nazi cảnh cáo - "Thì nó không phải chỉ là 1 chút da nữa đâu"

"T-Tôi biết rồi" - China nhỏ giọng nói - "Tôi biết rồi.." 


Những giọt nước mắt bắt đầu chảy dài trên gương mặt đẹp đẽ của y. Nazi thấy thế thì không còn lên giọng dọa nạt y nữa. Thay vào đó, gã ôm y vào lòng và vuốt ve lưng của y.


"Được rồi được rồi... Không khóc không khóc" - Nazi 


Gã bế China lên theo kiểu công chúa rồi lấy áo khoác của gã đắp lên người y. China vì mệt mỏi cả thể chất lẫn tinh thần nên khi chỉ mới bị bế lên, y đã thiếp đi trong vòng tay của kẻ thù. Nazi hôn lên trán của y và mang y về khu quân đội


"Về nhà thôi














Bonus

China tỉnh dậy, lần này y đang ở trong phòng của y. China cố gượng dậy, y tưởng là mình đã bị bắt rồi chứ, sao y lại ở đây? China tính đứng dậy nhưng bị cản lại bởi một lực ở cổ tay, nhìn lại mới thấy cổ tay của y đang bị còng lên trên giường. 


"Dậy rồi hả?" - USSR 

"Chỉ huy?" - China


USSR bước vào với khay đồ ăn, hắn đặt cái khay lên đùi của y.


"Ăn đi, kẻo nguội" - USSR nói xong rồi ngồi xuống cái ghế cạnh giường đọc sách


China không ăn mà chỉ nhìn USSR đang ngồi ung dung đọc sách. Hắn cảm nhận được ánh mắt của trợ ý đang nhìn mình chằm chằm mới quay sang.


"Sao không ăn đi, nhìn tôi làm gì" - USSR


China giơ cái tay bị còng lại của mình và nhìn vị chỉ huy kia. 


"Đó là hình phạt của cậu đấy" - USSR thản nhiên nói

"Tôi không nhớ mình đã làm gì sai cả, thưa chỉ huy" - China trả lời


Không biết là vì y trả lời sai hay y không biết mình đang nói gì mà USSR sau khi nghe xong thì tỏa ra sát khí, mặt đen như cục than nhìn y.


"Thế thì cậu hãy nhớ lại xem" - USSR lạnh giọng - "Chuyện gì đã xảy ra"

'Chuyện gì đã xảy ra..?' - China chợt nhớ lại - "Ah! Là chuyện tôi rời đi mà chưa xin phép ngài à?"

"Đó là 1 chuyện. Chuyện còn lại là cậu đã đỡ cho tôi 1 viên đạn, sau đó thay vì đi chữa trị thì cậu lại biến mất không tung tích" - USSR giận dữ nói - "Cậu có biết tôi đã lo lắm không khi tổ đội của cậu đã tìm thấy cậu bị 1 phản tặc lôi đi không??"


À y nhớ rồi. China đã đỡ 1 phát cho USSR sau đó sực nhớ ra cậu bé Nazi đang ở trong khu vực xảy ra chiến tranh nên y mới lật đật chạy đi tìm em ấy. Kết quả bị bắn 3 phát.


"...Tại lúc đó tôi có chuyện gấp n-" - China chưa kịp nói hết đã bị USSR nhét 1 miếng bánh mì vào miệng

"Không... KHÔNG! Tôi không chấp nhận bất kỳ lý do gì hết! Cậu bị phạt phải ở lại đây 2 tháng! Cậu nghe rõ chưa" - USSR


China chảy mồ hôi hột chỉ có thể gật đầu trước lời ép buộc đó. Sau khi y vừa ăn xong thì đội của y tới thăm y. Cả đám nhào vô ôm lấy người anh cả. Lào thì nhào vào lòng China, Việt Nam và N.K ôm 2 cánh tay của y, Russia ôm cổ của y và Cuba thì ôm sau lưng.

Sau vụ việc đó, không ai dám để China 1 mình. Bọn họ sẽ thay ca trực và canh y 24/24. Y không dám cãi lại bọn họ vì mỗi lần y làm vậy thì bọn họ sẽ nhìn China 1 cách 'trìu mến' khiến y cũng phải im luôn. 




๑۩۞۩๑ ๑۩۞۩๑๑۩۞۩๑ ๑۩۞۩๑๑۩۞۩๑ ๑۩۞۩๑๑۩۞۩๑ 

Vì làm chậm quá nên tôi tặng thêm cho bác quả bonus nè.

Cho tôi xin lỗi vì sự chậm trễ nhé (。・//ε//・。)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#oneshot