Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

gyuhoon_yêu em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

mingyu, mingyu và mingyu. nếu như được bảo hãy miêu tả về cuộc sống của mình, jihoon chọn câu trả lời kia. jihoon sống nhàn nhã, jihoon sống hạnh phúc, jihoon sống thoải mái, cũng bởi vì có mingyu, cho nên mingyu đối với jihoon chính là quan trọng nhất, quan trọng hơn tất thảy những gì tồn tại trên thế giới này. mặc dù mingyu luôn cấm đoán nhưng mà jihoon vẫn hay xem mấy cái linh tinh trên mạng rồi thầm nhủ rằng, nếu như không có mingyu, jihoon chẳng khác nào một con búp bê vô tri vô giác, vô giá trị luôn. nói thế thôi chứ mingyu vẫn luôn ở bên cạnh jihoon, từ rất lâu về trước cho đến mãi mãi sau này.

có một lần mingyu tan làm rất khuya, khuya đến nỗi jihoon cảm tưởng như mình đã có thể soạn ra cả trăm bài hát trong lúc chờ mingyu ấy. lần đó ngoài trời mưa tuyết ghê lắm, còn rất lạnh nữa và mingyu thì tăng ca, điện thoại cũng không có cơ hội gọi về. jihoon ở nhà vừa buồn chán lại vừa nôn nao nhìn tình hình thời tiết thậm tệ ngoài kia, jihoon đã không đến chỗ của mingyu vì biết rõ cậu rất bận mà với cái thân hình bé tin hin như hạt đậu của mình ra ngoài gió thổi mạnh là bay xa cả dặm jihoon cũng không dám liều, kẻo lại thêm phiền phức cho mingyu. jihoon cuộn mình trên sofa nhàm chán nhìn màn hình ti vi đang chiếu chương trình dành cho thiếu nhi, hình như trời càng ngày càng lạnh mà jihoon chưa mang tất, thôi kệ đi lười lắm, ở mãi trên lầu hai cơ... quá nửa đêm một tẹo, mingyu khệ nệ xách đủ loại túi bao gồm cả cặp văn kiện của mình đi vào trong nhà, cậu vội đặt mọi thứ xuống vì biết chắc, một cục trắng trắng xinh xẻo sẽ lao vèo vào lòng cậu bây giờ.

"mingyu, mừng em về nhà a~"

mingyu cười mồm ngoác tới tận mang tai. chậc, trai đẹp thường không biết sử dụng khuôn mặt đúng cách đâu. jihoon dụi dụi mặt vào hõm cổ người ta, giống như koala mà đu bám mingyu hít hít ngửi ngửi như mèo. mingyu xoa xoa lưng jihoon khẽ nhíu mày một cái di chuyển đến bàn chân hồng hồng vì lạnh của người thương.

"anh lại không mang tất."

mingyu luôn cảm thấy cổ chân với bàn chân jihoon đỏ ửng lên chính là thứ đáng yêu không chịu nổi nhưng mà lúc ấy trời đang âm độ, chân jihoon để trần trở nên lạnh ngắt thế mà cái người này không chịu mang tất vào, muốn mingyu xót chết mới được sao? jihoon chả thèm để tâm đến lời mingyu nói ngon lành chìm vào giấc ngủ sâu. mingyu nghĩ mà thương, jihoon chắc đã phải lạnh lắm nhưng vẫn một lòng chờ mingyu về. định bụng mắng mỏ nghiêm khắc một lúc cho người thương chừa cái tật không chịu mang đủ đồ ấm vào cơ nhưng mà cũng chính vì thương quá nên lại dung túng nốt lần này. yên vị trên cái ổ của cả hai, mingyu vẫn cứ thương hoa tiếc ngọc mà kẹp chặt lấy người trong lòng hôn hôn lên quả đầu tròn ấy mãi không chịu ngủ, cũng bởi vì người trong lòng vẫn đang thức kìa. mingyu không biết tại sao jihoon vẫn chưa ngủ, mà jihoon cũng không hay anh chồng biết mình vẫn đang thức. jihoon chỉ đang hưởng thụ một chút thôi, được nằm trong vòng tay mingyu thích chết đi được, mingyu còn có cơ ngực nữa ấy nhé, thích lắm luôn. nhưng mà thích đến mấy jihoon cũng không dám nói ra, vì sợ mingyu trêu ấy...

lại một hôm khác nữa, jihoon chọc cho mingyu giận không thèm về nhà. trước hôm ấy khoảng hai ngày lớp luyện thanh của jihoon có một giảng viên mới, người này cao ráo đẹp trai nên được nhiều người mến mộ lắm, jihoon cũng cảm thấy cậu này không đến nỗi tệ, lại có tinh thần nên khá quý. jihoon với mingyu cãi nhau là bởi vì mingyu không cho jihoon được đi riêng một mình với cậu thanh niên ấy vào buổi tối mà jihoon thì thấy điều này nó vô lý hết sức. bình thường mingyu cũng có ghen nhưng mà chưa bao giờ ghen một cách vô lý cả nên hai người cãi nhau, nguyên một tuần mingyu không thèm về tổ ấm của cả hai, điện thoại cũng không thèm gọi, anh jeonghan ra mặt vẫn không sao cải thiện tình hình được. mọi chuyện đã căng thẳng rồi mà cái hôm jihoon quyết định nói rõ với mingyu mò đến công ti lại bắt gặp nữ thư kí giở trò đồi bại với mingyu, thế là không làm sao cứu vãn được tình cảnh lúc bấy giờ. jihoon thề là cả hai chưa bao giờ giận nhau một cách nghiêm túc trong một khoảng thời gian dài như thế, những hai tuần.

"sao vậy, cứ như thế không tốt đâu lại còn nguy hiểm cho jihoon nữa kìa."

soonyoung nhìn mingyu mệt mỏi xoa trán rồi khẽ liếc đến thùng rác đầy vỏ lon cafe. nhớ nhau như thế rồi mà vẫn cứng đầu. mingyu chưa đêm nào ngủ trọn giấc kể từ khi dọn ra khỏi nhà, tối nào cũng âm thầm theo chân jihoon về tới tận ngõ, cùng với cậu giảng viên kia rồi mới yên tâm về phòng nghỉ ở công ti. mingyu giàu nên phòng nghỉ ở chỗ làm cũng sang lắm, tiện nghi đầy đủ không thiếu nhưng mà thiếu jihoon, cho nên mingyu muốn ngủ cũng chẳng ngủ nổi. mingyu không phải độc đoán chiếm hữu đến độ đó nhưng mà cậu biết cái cậu giảng viên kia là người như thế nào, chỉ sợ sau ngần ấy năm cậu ta vẫn chưa thay đổi bản tính xấu xí ấy, đối lập hoàn toàn với cái ngoại hình khoàn hảo kia. mingyu đáng lẽ cũng muốn nói cho jihoon nhưng mà cậu biết người thương của mình nếu chứng cớ còn mập mờ chỉ dựa vào lời mingyu nói nhất định không đời nào jihoon chịu phục. jihoon là thế, không phải không tin tưởng mingyu đâu nhưng chỉ tại cái trí lí khốn khiếp ấy.

tối đấy jihoon như thường được cậu ta đưa về nhà nhưng chẳng ai mà ngờ được, cậu trai trẻ này chính là sói già đội lốt thỏ non, chỉ lừa thời cơ mà bộc lộ bản chất đáng ghê tởm của mình. hôm ấy nếu như không nhờ kim mingyu, jihoon chẳng biết mình sẽ phải chịu đựng những chuyện đáng sợ như thế nào nữa. jihoon hoảng sợ bấu chặt lấy áo sơ mi của mingyu làm cho nó nhăn nhúm, khuôn mặt trắng nõn lúc ấy tèm lem nước mắt trông cực kỳ đáng thương. mingyu thở dài xoa xoa vỗ về jihoon bé nhỏ đang run rẩy trong lòng mình cho đến khi tiếng thút thít chỉ còn nhỏ xíu nữa mới ôm về nhà. rửa mặt thay đồ các thứ xong xuôi cho jihoon, mingyu lại rời đi, tất nhiên là có nhờ anh jeonghan đến chăm chứ làm sao lại để jihoon ở nhà một mình sau cái chuyện khủng khiếp kia được. mingyu đã định ở lại nhưng cảm thấy bản thân không được thích hợp lắm, có lẽ anh jeonghan sẽ làm cho jihoon bình tĩnh hơn, vì anh rất tâm lý, lại có chung 'vai trò' giống jihoon nữa.

"mày đúng quá đáng mingyu ạ, người của mày mày bây giờ mày đã không ở cạnh thì thôi lại còn liên lụy hanie làm gì?"

seungcheol nhìn mingyu đang vô cảm vùi mặt vào đống văn kiện mắng nhẹ. lời nói nghe có vẻ quá quắt nhưng cũng đều là muốn tốt cho mingyu và jihoon. mingyu thở dài, tạm thời cứ như thế này đã, jihoon chắc bây giờ còn đang sốc lắm.

đấy là suy nghĩ của mingyu, còn nhiều khi thực tế lại trái ngược hoàn toàn so với những gì chúng ta tưởng, jihoon vừa mở mắt ra đã đòi tìm gặp mingyu. ơ, mấy cái đứa này công nhận hay thật đấy, anh mày chăm mày cả sáng dậy không nói nổi câu cảm ơn đã muốn tìm cái đứa đi từ sớm là làm sao? seungcheol à chỉ có chồng là thương vợ nhất a~. jihoon chạy đến công ti của mingyu để mặc cơn sốt vẫn đang dày vò cơ thể, vừa đi mắt vừa hơi ướt ướt. jihoon rất sợ mingyu chán jihoon nên jihoon phải đi xin lỗi càng nhanh càng tốt mới được.

"mingyu, nghe anh nói cái này có được không?"

jihoon lúc đó chẳng biết là vô tình hay cố ý mà vẫn mặc nguyên đồ ngủ con bò sữa khiến mingyu phải phì cười, có chuyện gì thế nhỉ.

"xin lỗi jihoon, em có việc phải đi gấp để sau đi."

mingyu trưng ra cái bộ mặt nghiêm túc của mình lạnh nhạt nói, còn gọi hẳn tên của jihoon ra làm jihoon cảm thấy, mingyu thực sự đã chán ghét mình rồi.

"xin lỗi mà, đừng ghét jihoonie mà. em ghét jihoon là jihoon chết cho em xem đấy~..."

mingyu vừa buồn cười vừa thấy giận, đã cấm jihoon không được xem ba cái phim đấy rồi mà vẫn thông đồng với anh jeonghan lén đi xem. không, chắc chắn là anh jeonghan lâu rồi chưa được anh seungcheol dạy dỗ nên cả gan lôi kéo dụ dỗ jihoon nhà cậu chứ jihoon ngoan lắm không có hư vậy đâu. nhưng mingyu à, jihoon ấy, chỉ là thỏ trắng trong mắt cậu thôi...

thế đấy, có giận nhau thì cũng lại làm hòa, cùng ngọt ngào ôm ôm nhau tiến vào sâu bên trong phòng nghỉ cách âm tiếp tục yêu thương nhau bù lại hai tuần kia. mingyu đúng chất tổng tài luôn, chuẩn bị cả rồi, còn chuẩn bị kĩ lưỡng nữa kìa, hì hì...



____________________________________________________________________



"cười gì?"

mingyu nhíu mày nhìn người nhỏ đang khúc khích run cả lên trong lòng.

"anh vừa nhớ lại mấy chuyện ngày xưa ý, đáng yêu ghê vậy á..."

jihoon nghịch nghịch mấy ngón tay vừa dài lại vừa lớn, đến nỗi gần như bao trọn hai nắm tay của jihoon, hôn nhẹ lên mấy cái êm ái.

"làm sao thế, hôm nay lại muốn làm bé ngoan à?"

"dạ, chồng yêu."

jihoon cười đến là ngọt rồi chui rúc sâu vào lòng mingyu cọ cọ, thỉnh thoảng còn ấn ấn phần cơ bụng rắn chắc của mingyu nữa. 

"thích mê luôn đúng không?"

mingyu trêu chọc nói, tiện thể cúi xuống hôn lên đôi môi hồng xinh mềm mại. jihoon đúng là có ngại khi mingyu đề cập đến vấn đề này, nhưng đó là chuyện hai năm về trước, bây giờ jihoon cứ như con thỏ ranh ma, rất thích sàm sỡ quấy rối cơ bụng với cơ ngực mingyu. đừng có mà cười jihoon nhaaa, ai bảo mingyu tập gym cho đã vào rồi thân hình thích thế này...





jihoon, yêu mingyu.








mingyu, yêu jihoon.













jihoon và mingyu, yêu nhau.









end.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top