Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

wonsoon_coiffeur et boulanger

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

soonyoung giao lại tiệm bánh của mình cho cậu em mingyu rồi tung tăng chạy đi đâu đó, vừa đi vừa ngân nga giai điệu quen thuộc nom vui vẻ lắm. đi đâu nhỉ? soonyoung khẩn trương đẩy cánh cửa kính trong lòng bồi hồi thấp thỏm không yên. không biết đã bao nhiêu lần soonyoung đến nơi này rồi, cũng đã đếm không xuể số lần mẩu nhạc bé xinh phát ra từ cái radio trên kệ tủ lọt vào tai soonyoung, khung cảnh yên bình đẹp đẽ thu trọn trong con ngươi màu hổ phách cũng đã không biết bao nhiêu lần mà cái cảm giác hồi hộp này soonyoung vẫn chưa hồi nào đánh mất, cũng chẳng muốn đánh mất.

"bé soon, buổi sáng tốt lành."

anh jeonghan cười ôn nhu đang ngồi trên sofa nựng cằm mèo nhỏ, nụ cười của anh đẹp như thiên thần ấy, đến soonyoung nhìn cũng không rời mắt nổi chứ đừng nói là ai kia.

"xem nào, giờ này chắc thằng bé còn đang chăm bông của nó đấy, bé soon chịu khó chờ một chút vậy."

soonyoung ngại ngùng hai má nóng hết cả lên ngồi xuống ghế sofa thầm trách sao anh jeonghan lại nói trắng ra như thế chứ.

"dạ."

"u chu chu sao mà cưng thế không biết, bé soon là bé con của ai nào?"

"ơ, c-của anh jeonghan..."

soonyoung bối rối được jeonghan ôm trọn mà cọ lấy cọ để, đúng lúc ấy vóc người cao lớn từ từ đi xuống cất tiếng.

"soonyoung, em không cần thiết phải hưởng ứng cái trò đùa nhạt nhẽo của anh ấy đâu."

tim soonyoung nhảy lộn xộn trong lồng ngực nhỏ, mặt chả hiểu làm sao lại xuất hiện thêm vài vệt hồng khả nghi. jeon wonwoo, đây chính là người mà soonyoung hằng ngày dù là làm bất cứ việc gì cũng đều sẽ mơ màng nhớ đến. bẽn lẽn như một chú chuột nhỏ lén lút làm chuyện xấu, soonyoung ngượng ngùng nằm xuống ghế gội đầu. wonwoo bật cười, người này vậy cũng dễ ngượng lắm. đáng yêu.

wonwoo xả nước lên mái đầu đỏ của soonyoung tiện tay vò vò mấy cái rồi nhíu mày.

"lần sau cứ 3 tháng em đến đây tẩy tóc anh lại đuổi về, nhìn xem tóc em xơ hết cả rồi, còn cứng nữa."

wonwoo có tông giọng trầm nhưng ấm, giống như mật ong rầm rì rót vào tai soonyoung, nay wonwoo còn nói ra câu nói đầy quan tâm kia làm soonyoung cứ thấy ngọt ngào cả buổi không sao mà thoát ra được. anh jeonghan nhìn anh chủ hiệu tóc đang cào đầu cho bé hamster  đối diện, mà chả biết là đang gội đầu hay đang chim chuột nhau công khai khẽ thở dài, yoon jeonghan chuẩn bị mất đi một, à không hai đứa em mới đúng.

soonyoung lim dim nhắm nghiền hai mắt be bé xinh xinh của mình vào vì thoải mái, mùi dầu gội đầu hương thảo dược hàng hiệu thoang thoảng trong không khí, ngón tay thon dài đẹp đẽ lại tinh tế của wonwoo gãi gãi đầu cho soonyoung, đến đâu thoải mái đến đó làm cho soonyoung phải ư ử trong cổ đầy thỏa mãn. gì chứ thà thiếu đồ ngọt còn hơn bắt soonyoung nhịn không đến chỗ wonwoo gội đầu hai tháng nhé. wonwoo với soonyoung từ nhỏ nhà gần nhau độ tuổi lại cũng ngang nhau nên đã sớm thân thiết, gắn bó không rời, wonwoo lớn lên đẹp trai phong độ đâu đâu cũng thấy người ta xì xào bàn tán ứng làm con rể. mà wonwoo được cái sống nội tâm khép mình, thành thử chỉ gọi là thân thiết với hội quanh xóm, đặc biệt là anh jeonghan và soonyoung. soonyoung cũng là đứa trẻ ngoan ngoãn đáng yêu được lòng hàng xóm nên cuộc sống của cả hai cứ êm đềm trôi qua, không ngày nào là vắng bóng sự hiện diện của đối phương. wonwoo mở hiểu tóc, còn soonyoung kinh doanh tiệm bánh. wonwoo gội đầu cho soonyoung, soonyoung làm bánh cho wonwoo. ngọt ngào thế chứ, cứ như đôi tình nhân ngượng ngùng thả thính nhau qua lại. trong mắt anh jeonghan, đáng yêu cực kì. em của anh jeonghan, đứa nào cũng làm anh jeonghan yêu chết đi được.

"có muốn rửa mặt không?"

wonwoo hết mực cưng chiều hỏi soonyoung, mà soonyoung cũng khoái ngắm khuôn mặt siêu cấp đẹp trai được phóng đại từ bên dưới nữa, nên ngoan ngoãn mà gật gật đầu nhỏ. mà wonwoo cũng tận hưởng ra mặt đấy, xoa nắn khuôn mặt hồng hào mịn màng của soonyoung chắc là đã tay lắm ha wonwoo. anh jeonghan lại tiếp tục ngao ngán né tim hồng đang bay loạn, mà tình hình khách trong quán cũng chẳng khá hơn là bao, đúng là thanh niên mà.

wonwoo gãi đầu cho soonyoung mỉm cười nhìn soonyoung đã mềm nhũn một cục trong tay, hai má hồng nhuận căng mọng trông muốn cắn cực kỳ. wonwoo mỗi khi thấy soonyoung chính là, muốn ôm vào lòng yêu thương cả đời, muốn cho cái người này những gì trân quý đẹp đẽ nhất.

"wonu ơi, em bảo wonu cái này."

sau gần một giờ đồng hồ, mái tóc bồng bềnh của soonyoung đã xinh yêu trở lại và bạn lại tiếp tục gạ gẫm anh chủ tiệm tóc đẹp trai.


_____________________________________________________________________

tối đó soonyoung ở lại quán tới khuya hì hục chuẩn bị gì đó, lọn tóc đỏ đáng yêu hơi dựng lên còn dính một ít kem trắng. wonwoo đóng của quán rồi mà bên soonyoung vẫn sáng đèn nên đâm hơi lo ghé qua xem thử, quả nhiên trong quán chỉ còn có mình soonyoung ngồi lóc chóc trên cái ghế cao chăm chú nhìn gì đó trên bàn. wonwoo nhẹ như lông hồng bước đến bên soonyoung khẽ chạm nhẹ vào cái ghế, lực không đủ lớn nhưng đủ khiến soonyoung giật mình ngã người về sau. em ngã, anh đỡ, em nhìn anh, anh nhìn em, xung quanh bỗng chốc nhòe đi một mảng.

"a..."

"khuya vậy rồi em còn làm gì ở đây?"

wonwoo vẫn nhìn soonyoung, không rời mắt một giây nào làm bạn bối rối xoắn xuýt hết cả vào.

"wonu bình tĩnh, thả em xuống rồi em bảo wonu cái này."

bạn đỏ mặt giãy nảy lên như thế, wonwoo cũng không cứng miệng nữa, mất hai giây đặt soonyoung xuống ghế nệm.

"đây, em mới học xong đó."

đĩa bánh thơm ngon vẫn còn nóng bày ra trước mặt wonwoo, nó có màu vàng ruộm, chứa đầy yêu thương soonyoung dành cho wonwoo.

"em thích anh lắm wonu ạ."

soonyoung cười ngốc vu vơ nói, nhưng đều là những lời thật lòng, đều là tất cả sự yêu thương trân trọng soonyoung dành riêng cho wonwoo. ở bên wonwoo chính là điều mà soonyoung được chúa joshua ưu ái ban tặng, ở bên wonwoo chính là điều mà soonyoung không sao buông bỏ nổi, cũng chẳng bao giờ muốn buông bỏ, chỉ biết cố chấp mà níu giữ. tình yêu của soonyoung nhẹ nhàng lắm, êm dịu như một món bánh tráng miệng khiến người ta thoải mái, nhưng lại đủ thấm thía khiến người ta không dứt ra được. tình yêu nhất thiết cần phải có sóng gió mới có độ bền à? không sai đâu, nhưng đối với soonyoung ấy, chỉ cần yêu một cách thoải mái là được rồi, tình yêu có bền lâu được hay không, vốn dĩ là ở bản thân chúng ta mà.

wonwoo hiếm khi bộc lộ cảm xúc của mình ra bên ngoài thầm mắng bản thân yếu đuối. vì cớ gì người ta mới nói có một câu đã cảm động khóe mắt muốn ướt rồi. nhưng không sao wonwoo ạ, nếu đấy là người mình yêu thì cần gì phải quan tâm những điều vụn vặt ấy làm gì?

tiệm bánh ngọt đêm hôm ấy, đèn sáng mãi lâu thật lâu, bên trong chính là khung cảnh ấm áp hạnh phúc mà sống ở đời, ai cũng nên sở hữu cho mình một khoảnh khắc như thế.

wonwoo với soonyoung xa xăm nhìn lên bầu trời nhiều sao,

anh jeonghan rúc sâu trong lòng anh seungcheol bên cạnh là bé mèo,

cậu nhóc kim mingyu đang bày 7749 kế cưa anh bé lee jihoon.

đấy, mỗi người cần phải sống cho mình như thế.










khúc cuối thật xàm le...




end.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top