Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 455+456

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 455: Anh em Châu gia




Cầm đầu là một tên to cao khoảng trên dưới 1 mét 85, hắn điên cuồng kêu gào, giơ khẩu súng đang cầm trong tay bắn về phía Châu Thần Thần đang quay người bỏ chạy.


Châu Thần Thần nghe thấy tiếng súng, cả hai người Châu Tuân Phi đều dừng lại.


Cả hai người đều vô cùng sợ hãi.


Thấy đám côn đồ càng ngày càng đến gần, nhìn ánh mắt khát máu điên cuồng của bọn chúng, hai anh em chân tay run lẩy bẩy.


"Anh em, bắn chết tên đàn ông rồi chặt hắn ra làm củi đốt." Tên cầm đầu cười khả ố nói.


Tiếp đó hắn giơ súng nhắm vào Châu Tuân Phi.


Châu Tuân Phi run sợ, chuẩn bị từ bỏ chống cự.


Trong mắt Châu Thần Thần lộ lên vẻ tuyệt vọng.


Cô ngẩng đầu nhìn lên trởi, trong lòng rất hi vọng lần này cũng có một anh hùng xuất hiện cứu 

lấy cô.


Thế mà ông trời lại để cho cô thất vọng.


Nhưng đúng lúc này, đằng sau cô đột nhiên vang lên vài tiếng súng, chỉ thấy mười mấy tên côn 

đồ bên cạnh lần lượt trúng đạn ngã xuống.


Trong lòng hai người thất kinh, quay lại nhìn, chỉ thấy một cô gái xinh đẹp trang bị vũ khí đầy 

mình, khí chất anh hùng đang nhìn mình.


Đằng sau cô gái cũng là mấy thanh niên được trang bị vũ khí đầy đủ.


"Anh, anh có nhận ra họ không, người con gái kia trông quen quá, hình như đã gặp ở đâu đó rồi." 

Châu Thần Thần nói.


"Đó là Lam Linh, là đệ nhất mỹ nhân của Trung Nguyên năm đó, anh vẫn nhớ cô ta." Châu Tuân 

Phi nói.


Năm đó hắn cũng để ý đến Lam Linh, đáng tiếc Lam Linh hoàn toàn không có một chút cảm tình 

nào với hắn.


"À, hóa ra là cô ta, thảo nào em lại thấy cô ta quen thế."


Châu Thần Thần gật đầu, xoay người cúi đầu cảm ơn Lam Linh đã cứu mạng mình.


Đáng tiếc khi cô ngẩng đầu lên thì chỉ thấy Lam Linh đã dẫn ngưởi bỏ đi rồi.


"Lam Linh, tôi là Châu Thần Thần, xin cô hãy cứu chúng tôi!" Châu Thần Thần thấy vậy liền vội 

vàng la lớn lên cầu cứu.


Lam Linh hơi sững người lại, đã mấy năm cô không xuất hiện tại Trung Nguyên rồi, không ngờ 

vẫn có người nhận ra cô.


Cô quay người lại nhìn Châu Thần Thần, mới từ từ nhớ ra hóa ra là người của Châu gia, trước đây 

cũng có người lấy hai người ra so sánh, nói hai người là cái gì mà Trung Nguyên song kiều gì đó.


Nhưng cô trước nay chưa từng để ý đến Châu Thần Thần.

Có điều lúc này nhìn một lượt Châu Thần Thần chỉ thấy cả người cô ta bẩn thỉu nên cô cũng không nhận ra được.

Thấy Lam Linh dừng lại, Châu Thần Thần và Châu Tuân Phi vội vàng chạy tới.


"Vừa nãy cảm ơn cô nhiều." Châu Thần Thần cảm kích nói.


"Không cần." Lam Linh lắc đầu, cuối cùng cũng nhận ra hai người Châu Thần Thần và Châu Tuân 

Phi.

"Cô, các cô định đi đâu vậy, đi Du Châu sao?" Châu Thần Thần đột nhiên hỏi.

Mấy người Lam Linh không những có súng, mà cả người còn đều được trang bị đầy đủ vũ khí, vừa 

nhìn đã biết là một đội rất lợi hại, nếu như có thể đi cùng với Lam Linh thì Châu Thần Thần cảm 

thấy bọn họ sẽ có hi vọng đến được Du Châu.


"Đúng, hai người muốn đến Du Châu tìm vận may sao?" Lam Linh quan sát Châu Thần Thần nói.


"Ừ, ít nhất ở đó chúng tôi còn có hi vọng có thể tiếp tục sống sót." Châu Thần Thần gật đầu thật mạnh nói.


"Đúng thế, Lục Trần bây giờ là hi vọng cuối cùng của nhân loại chúng ta, rất nhiều người đều hi 

vọng anh ấy có thể cứu vớt nhân loại thêm lần nữa." Lam Linh nói.


"Ừ, anh ấy chính là đấng cứu thế của nhân loại chúng ta, anh ấy nhất định sẽ cứu vớt chúng tôi, 

chúng tôi tin anh ấy sẽ không thể nhìn chúng tôi diệt vong đâu." Châu Thần Thần gật đầu nói.


"Cô thấy anh ấy là một người dễ mềm lòng sao?" Lam Linh nhướn mày hỏi.


"Ừ, tôi tin anh ấy nhất định sẽ không đứng nhìn toàn bộ nhân loại chúng ta đều bị diệt vong." 

Châu Thần Thần nói.


"Vậy được, hi vọng cảm giác của cô là đúng, tôi sẽ dẫn cô đến Du Châu." Lam Linh khẽ nhếch 

miệng cười nhạt, rồi quay người đi về phía trước.


Chỉ là trong ánh mắt đầy oán hận của cô ấy có một chút gì đó buồn bã.


Cô không màng đến tất cả để ở bên cạnh Lục Trần, vốn cho rằng có thể đổi lại một tình yêu mà 

cô mong muốn, nhưng đáng tiếc trái tim của người đàn ông đó đúng là làm bằng sắt đá. Mặc cho 

cô đã nỗ lực nhiều thế nào, không hề oán hận, nhưng mấy năm nay anh ấy vẫn giữ khoảng cách 

với tất cả những người phụ nữ không phải là vợ anh ấy.


Lần này Lam Linh nhận lệnh đi tìm võ giả, cô là người Trung Nguyên nên Lục Trần mới giao 

nhiệm vụ đến Trung Nguyên tìm kiếm này cho cô, đáng tiếc Trung Nguyên vốn chẳng có mấy võ 

giả, hơn nữa còn xảy ra bạo loạn nhiều ngày như vậy rồi, những người có năng lực một chút hoặc 

là đều bị biến thành côn đồ hết rồi, hoặc là đã chết trong bạo loạn, cuối cùng đến một tên võ giả 

cô cũng không tìm được.


Đúng lúc đang định rời khỏi đây thì lại vô tình cứu được hai anh em Châu gia.


Dù sao với thân phận của cô, dẫn thêm theo hai người chắc cũng không có vấn đề gì, cho nên cô 

mới quyết định dẫn theo hai anh em họ Châu.


Về quá khứ trước đó của Châu Tuân Phi và Lục Trần cô cũng lười không muốn nghĩ đến nữa.


Nhân loại sắp bị diệt vong rồi, còn ai chú ý đến việc đã qua kia nữa.


"Nhìn thấy đám người bình thường như con kiến dưới kia không? Bọn họ cũng đang đợi Lục Trần 

đến cứu vớt bọn họ đấy." Ở trên máy bay trực thăng, Lam Linh chỉ đám người líu ríu bên dưới nói.


Châu Thần Thần và Châu Tuân Phi cùng cúi đầu nhìn xuống, cảnh tượng vô cùng chấn động, 

đám đông bên dưới bọn họ nghĩ không đến một triệu dân nhưng cũng phải mấy trăm nghìn dân.


"Đáng tiếc, Lục Trần lại không hề có ý định đưa bất cứ người nào đi, bọn họ cũng rất tin tưởng 

Lục Trần, Lục Trần thậm chí còn đã trở thành một tín ngưỡng của họ rồi, nhưng đến cuối cùng tín 

ngưỡng của họ không thể không bỏ lại họ." Lam Linh lạnh nhạt cười nói.


"Chuyện Công nghệ Di Kỳ đang chế tạo tàu vũ trụ là thật hay không vậy?" Châu Thần Thần đột 

nhiên hỏi.


"Đúng, hôm nay là ngày cuối cùng rồi, trưa mai là có thể cất cánh rồi, cho nên hai anh em cô 

đúng là may mắn, đúng lúc tôi đang định rời đi thì lại gặp hai người." Lam Linh nói.


Hai anh em Châu Thần Thần trong lòng thầm run lên, toàn thân vui đến mức run rẩy.


Bọn họ quả thực quá may mắn rồi, nếu như không gặp được Lam Linh, bọn họ chắc chắn đã chết 

trong tay đám côn đồ rồi, cũng coi như bị hủy diệt rồi.


"Cám ơn cô." Châu Thần Thần lại lần nữa gật đầu thật mạnh với Lam Linh.


"Cô nên cảm ơn Lục Trần mấy hôm trước đột nhiên lại giao cái nhiệm vụ này cho tôi, bảo tôi đi 

tìm vài võ giả, nếu không các người cũng chẳng thể gặp được tôi." Lam Linh dửng dưng nói.


Lại là Lục Trần, đây là lần thứ ba rồi, thật sự trùng hợp như vậy sao?!


Trong lòng Châu Thần Thần rất cảm kích, hai lần trong lúc cô tuyệt vọng nhất thì người cứu cô 

đều là Lục Trần.


Trong đầu cô ta lại hiện ra hình bóng xa lạ đó lúc này trở nên vĩ đại như vậy.


Sau khi trực thăng của Lam Linh về đến Viện khoa học Di Kỳ, tất cả những trực thăng khác ra 

ngoài thực hiện nhiệm vụ cũng đều quay về rồi, lúc này Lục Trần ra một mệnh lệnh tất cả mọi 

người chuẩn bị lên phi thuyền.


Mệnh lệnh này vừa ra cả Viện khoa học kỹ thuật Di Kỳ coi như thở phào nhẹ nhõm.


Mấy ngày này càng ngày càng có nhiều người đến bên ngoài Công nghệ Di Kỳ, những người bên 

trong viện đều có cảm giác sợ hãi khiếp đảm, bởi vì bọn họ đều rất lo lắng rằng những người bên 

ngoài sẽ đột nhiên xông vào, xông vào phá vỡ đi hi vọng duy nhất của bọn họ.


Nhưng tình hình của Công nghệ Di Kỳ cũng không giấu diếm được người ngoài, bọn họ đã đoán 

ra được phi thuyền của Công nghệ Di Kỳ thật sự có thể sắp bay lên rồi.


Công nghệ Di Kỳ cũng sắp bỏ rơi bọn họ rồi.


Khi tin tức này được truyền ra ngoài tới hàng triệu người, tất cả đểu vô cùng hoảng loạn.


Chuong 456

Những người may mắn ở trong Công nghệ Di Kỳ đều lần lượt được đưa đi, binh sĩ nói với họ, "hi vọng" ngày mai có thể bay nên toàn bộ đêm nay đều phải vào phi thuyền.

Nửa tiếng sau, mọi người đã đến nơi cần đến.

Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều ngẩn người ra, đều mang một ánh mắt kinh ngạc lẫn ngẩn ngơ nhìn về phía trước, trước mặt mọi người là một khoảng không rộng mênh mông tới nỗi không thể tưởng tượng nổi, mọi người đều phóng tầm mắt ra xa nhưng cũng không nhìn thấy được đâu là điểm cuối, đây giống như một thế giới nhỏ dưới lòng đất vậy.

Ở vị trí trung tâm của quảng trường dưới lòng đất này là một chiếc phi thuyền vũ trụ cũng to không thể tin nổi, vị trí mọi người đang đứng là trước cửa, cao hơn so với quảng trường phía dưới ước chừng khoảng 1-2m, trước mặt họ là một chiếc cầu thang lớn và một thang máy.

Đây là chiếc phi thuyền vũ trụ mà Công nghệ Di Kỳ dùng kế hoạch cấp SSS để chế tạo ra – tên là Hi Vọng!

Nhưng đứng ở vị trí cao như thế này nhìn xuống thì gần như là không nhìn thấy ranh giới của tàu Hi Vọng, dựa trên thị giác để phán đoán thì chiếc phi thuyền này có độ dài ít nhất khoảng nghìn mét, cũng có thể là mấy chục nghìn mét, cũng không biết lớn hơn bao nhiều lần so với mấy loại tàu bay, quả thực có thể nói là một phi thuyền có quy mô tương đương với một thành phố nhỏ.

Độ cao của phi thuyền ít nhất cũng phải hơn một đến hai trăm mét, bởi vì khi phóng tầm mắt nhìn thẳng lên thì điểm cao nhất của phi thuyền đã vượt ra ngoài tầm nhìn của mọi người, hay nói cách khác ít nhất cũng cao hơn tầng tượng của toàn nhà này.

Một phi thuyền quy mô vĩ đại như thế này mà Công nghệ Di Kỳ có thể tạo ra trong thời gian ngắn như vậy, đây đúng là một kỳ tích.

Là kỳ tích lớn nhất trong lịch sử nhân loại.

Công nghệ Di Kỳ đã công bố video con tàu Thần Châu Thiên Cung lúc rời khỏi, mọi người đều đã được nhìn thấy toàn cảnh con tàu Thần Châu Thiên Cung rồi, nếu đem nó so sánh với con tàu Hi Vọng này thì không phải chỉ là nhỏ hơn gấp một gấp hai.

Lục Trần đã dùng công nghệ vacxin của virus D và công nghệ gây trồng hạt bồ đề để đổi lại vô số những nguyên liệu quý hiếm, những nguyên liệu này đều được dùng để chế tạo ra phi thuyền Hi Vọng này.

Trên thực tế, phi thuyền Hi Vọng chỉ có độ dài 5000 mét, rộng 1000 mét, cao 200 mét, giống như một chiếc thắt lưng da vậy.

Cũng không có cách nào khác, với khoa học công nghệ hiện nay đây đã là cực hạn kỹ thuật mà Công nghệ Di Kỳ có thể tạo ra rồi, căn bản không thể nào làm ra được những phi thuyền vũ trụ trong những bộ phim điện ảnh khoa học viễn tưởng.

Nhưng phi thuyền Hi Vọng vẫn là tinh hoa chắt lọc nhất của Công nghệ Di Kỳ trong mấy năm nay.

Lục Trần mấy năm nay không ngừng tìm kiếm các loại khoáng sản và các nguyên liệu quý hiếm, cuối cùng cũng tạo ra được phi thuyền Hi Vọng.

Một phi thuyền vũ trụ to như vậy làm sao để có thể bay được lên?

Trong giai đoạn đầu thiết kế đã trang bị hơn một ngàn động cơ hạt nhân có thể khống chế, lúc chuẩn bị cất cánh thì những động cơ hạt nhân có thể khống chế này sẽ cùng kích hoạt.

Nhưng một tháng trước Lục Trần lại giải mã được hệ thống phản trọng lực, cuối cùng Lục Trần thay đổi chủ ý, để hệ thống phản trọng lực khởi động đẩy phi thuyền rời xa địa cầu.

Đến lúc đó nhiều nhất cũng chỉ kích hoạt mấy chục động cơ điều khiển thôi, sẽ tiết kiệm được rất nhiều năng lượng.

Phi thuyền Hi Vọng chia thành 5 tầng, mỗi tầng cao 40 mét, đều có hệ thống mô phỏng trọng lực, hệ thống mô phỏng môi trường sinh thái và hệ thống lưu thông không khí.

Với ba hệ thống lớn này, con người ở trong phi thuyền này cũng giống như ở trên địa cầu, cảm giác khác biệt không quá lớn.

Tầng 1 chồng chất những vật tư và nguồn năng lượng, tầng 2, 3, 4 là để cho người ở.

Đương nhiên, trước mắt, ngoài quân nhân và người nhà thì còn có các ban lãnh đạo cao cấp của Công nghệ Di Kỳ, những người khác toàn bộ đều ở tầng thứ 2, bọn họ được phát cho rất nhiều lều bạt, tạm thời chỉ có thể dựng lều lên để ở mà thôi, bởi vì liên quan đến vấn đề thời gian nên việc xây dựng nơi ở có hạn chế, trước mắt chỉ có thể cung cấp nơi ở cho những nhân vật cấp cao và quân nhân. Chỉ đành đợi sau khi rời khỏi địa cầu rồi mới từ từ xây dựng nơi ở cho những người ở tầng thứ 2.

Lúc những người may mắn này lần lượt tiến vào phi thuyền Hi Vọng, thì những người bên ngoài Công nghệ Di Kỳ bắt đầu bạo động.

Bởi vì bọn họ đã phát hiện ra hành động của Công nghệ Di Kỳ, bọn họ đã nghi ngờ Công nghệ Di Kỳ sẽ bỏ rơi lại bọn họ để đi tìm con đường sống.

"Mọi người mọi người, chúng ta phải vực lại tinh thần, Công nghệ Di Kỳ muốn vứt bỏ lại chúng ta, chúng ta không thể cứ ngồi yên không làm gì được!"

"Hiện tại hàm lượng oxy trong không khí càng ngày càng thấp, thời gian của loài người chúng ta không còn nhiều nữa."

"Công nghệ Di Kỳ là hi vọng cuối cùng của chúng ta, chúng ta coi họ là đấng cứu thế, chúng ta coi Lục Trần là người anh hùng cuối cùng của nhân loại chúng ta, nhưng hiện tại đấng cứu thế và người anh hùng cuối cùng của chúng ta đã bỏ rơi chúng ta rồi!"

"Vì để được sống sót, vì để tồn tại chúng ta không thể chờ nữa, chỉ cần có một người xông được lên phi thuyền vũ trụ cũng là chiến thắng rồi!"

"Mọi người xông lên!"

Trước mặt đám đông, Trương Đạo Nhân cầm loa phóng thanh đang kích động đám đông bạo loạn, chuẩn bị cầm đầu xông vào Công nghệ Di Kỳ.

Nhưng đúng lúc này, cánh cổng của Công nghệ Di Kỳ từ từ mở ra, một chiếc xe không có mui từ từ chạy ra, trên xe là Lục Trần đang đứng thẳng tắp như một hình mẫu.

Nhìn thấy bóng dáng của Lục Trần, đám đông bạo loạn đột nhiên dừng lại, còn người cầm đầu bạo loạn Trương Đạo Nhân cũng há hốc mồm kinh ngạc.

"Các vị đồng bào, lâu như vậy mới ra gặp mặt mọi người, xin mọi người tha lỗi."

Trước mặt Lục Trần là năm chiếc micro, giọng nói của anh được máy phát thanh truyền đi khiến hơn hơn một triệu dân dúng đều có thể nghe được giọng nói của anh.

"Đúng như những gì mọi người đã suy đoán, tôi đã tạo ra một phi thuyền vũ trụ, tôi lấy tên hiệu là Hi Vọng, bởi vì tôi hi vọng nó có thể gánh vác được hi vọng của nhân loại chúng ta, đưa chúng ta tìm được một ngôi nhà mới."

"Nhưng tôi rất lấy làm tiếc phải nói với mọi người, con tàu Hi Vọng không thể chứa đủ nhiều người như thế này, tôi không thể đưa tất cả mọi người cùng đi. Hơn nữa chúng tôi dù có bay được lên không trung, cũng không biết có thể sống được trong bao lâu, bởi vì nguồn năng lượng nguyên tử hạt nhân trên địa cầu đều nằm trong tay của quốc gia, một tháng trước bọn họ đã mang theo nguồn năng lượng này rời đi rồi, số lượng để lại cho tôi quả thật rất ít, tôi cũng không chắc chắn con tàu Hi Vọng có thể bay ra ngoài hệ mặt trời được hay không, cho dù là có thể bay ra khỏi hệ mặt trời thì cũng không biết ngôi nhà trong tương lai ở đâu."

"Cho nên, mọi người lên hay không lên tàu Hi Vọng cũng đều như nhau, có thể kết cục sẽ đều như nhau."

"Không, kết cục có thể không giống nhau, bởi vì ở bên trong Công nghệ Di Kỳ tôi đã để lại toàn bộ những khoa học kỹ thuật mà chúng tôi đã nghiên cứu phát minh ra cho tới thời điểm hiện tại, tôi cũng đã xây dựng xong hệ thống tuần hoàn không khí cho mọi người, hi vọng mọi người ở trong hệ thống tuần hoàn không khí này có thể nhanh chóng tạo ra nhiều những tàu vũ trụ khác, rồi có thể bay ra ngoài hệ mặt trời để tìm kiếm một ngôi nhà thứ hai phù hợp cho loài người sinh sống."

"Cho nên, có thể sau khi mọi người kế thừa lại Công nghệ Di Kỳ của tôi, ngược lại trở thành những đấng cứu thế chân chính của nhân loại, còn chúng tôi rất có thể sẽ trở thành người tiên phong tìm ra được ngôi nhà mới cho nhân loại.

"Vậy thì bây giờ, tôi mong mọi người hãy bình tĩnh, đợi đến ngày mai rồi hãy vào Công nghệ Di Kỳ, tôi đảm bảo sau khi con tàu Hi Vọng rời đi sẽ để lại toàn bộ viện khoa nghọc cho mọi người, bảo đảm mọi người ở trong viện khoa học có thể tránh được tình trạng thiếu oxy.

"Nhưng nếu mọi người đi ngược lại với những lời tôi vừa nói, tôi sẽ cho phá hủy toàn bộ viện công nghệ, bao gồm cả hơn một triệu người ở đây."

Lục Trần nói xong, Lâm Thông liền quay xe từ từ đi vào.

Hơn một triệu dân còn lại thì thào bàn tán.

Nhưng Lục Trần đã để lại cho bọn họ một hi vọng sống sót, cho nên Lục Trần tin bọn họ cuối cùng chắc chắn sẽ lựa chọn tin vào lời anh nói.

5 giờ 30 sáng ngày hôm sau, tất cả 110 nghìn người tiến vào phi thuyền vũ trụ Hi Vọng.

Kế hoạch ban đầu là 100 nghìn người nhưng sau đó đã tăng thêm vài nghìn võ giả.

Điều khiến tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm là hơn một triệu dân chúng cuối cùng cũng vẫn lựa chọn tin tưởng vào lời của Lục Trần.

Bởi vì lòng tin của dân dành cho Lục Trần rất cao, thậm chí một nhóm nhỏ Trương Đạo Nhân muốn phản loạn cũng đã bị mọi người đánh chết rồi.

Lục Trần ngồi ở vị trí hạm trưởng, đằng sau lần lượt là những thân tín của anh như Từ Kinh.

Còn Đỗ Phi và Tiêu Chiến cùng các nhà khoa học ai nấy cũng đã ở vị trí của mình sẵn sàng chờ Lục Trần hạ lệnh.

"Tôi hạ lệnh, khởi động hệ thống phản trọng lực, phi thuyền số hiệu Hi Vọng chuẩn bị xuất phát."

"Hạm trưởng ra lệnh, khởi động hệ thống phản trọng lực, chuẩn bị xuất phát!"

"10, 9, 8......3, 2, 1!"

Khi giây cuối cùng trôi qua, cả mười lò phản ứng hạt nhân ở toàn bộ khu căn cứ đều cùng lúc khởi động phát ra năng lượng, sau khi rung nhẹ, cả phi thuyền chậm rãi lơ lửng mà chắc chắn, bay về phía bầu trời.

Đối với tất cả những nhân viên trong phi thuyền mặc dù không thể nhìn thấy phi thuyền từ bên ngoài, nhưng khi trận rung động vừa phát ra khi nãy cũng khiến họ phải nín thở, bọn họ biết thời gian quyết định mệnh lệnh của họ đã đến rồi.

Cả triệu dân bên ngoài viện khoa học cũng đều bị trận rung động vừa nãy làm cho bừng tỉnh, giống như một trận động đất vậy, tất cả mọi người đều đứng dậy nhìn vào Công nghệ Di Kỳ.

Bọn họ lúc này rất muốn xông vào Công nghệ Di Kỳ, nhưng nhớ lại lời của Lục Trần hôm qua nên tất cả mọi người lại lựa chọn đứng đợi xem thế nào.

Nếu như cuối cùng điều mang lại là sự hủy diệt vậy thì bây giờ họ xông vào Công nghệ cũng đã là việc vô bổ rồi.

Bọn họ chỉ hi vọng Lục Trần vẫn là một vị anh hùng cuối cùng xứng đáng với lòng tin của bọn họ.

Trong phi thuyền Hi Vọng, trong mắt của đám người Lục Trần, tốc độ của phi thuyền càng ngày càng nhanh, bởi vì hệ thống phản trọng lực đã khiến phi thuyền thoát khỏi lực hấp dẫn của Trái Đất mà bay vào không trung, hơn nữa còn càng ngày càng cao, đã đạt đến độ cao hàng ngàn mét, hơn trăm ngàn mét, hàng triệu mét......cả phi thuyền đã bay ra ngoài vòng khí quyển của Trái Đất, nhưng tốc độ lúc này lại bắt đầu chậm lại.

Khi phi thuyền vũ trụ bay vào không trung càng ngày càng xa, hàng triệu dân nhìn con quái vật khổng lồ kia dần dần rời xa, ánh mắt ảm đạm đau thương hiện lên một nỗi tuyệt vọng sâu sắc.

Còn bên trong phi thuyền, Lục Trần ra lệnh mở hết tất cả những nơi có thể nhìn ra bên ngoài không gian, rất nhiều người đều đứng bên cửa sổ nhìn về tinh cầu màu xanh càng ngày càng nhỏ lại.

Sau đó nước mắt âm thầm rơi xuống.

Tất cả những nhân vật cấp cao của công ty tập đoàn như Lâm Di Quân, Lâm Di Giai, Trần Sơ Nhiên, Lệ Khuynh Thành, Lam Linh, Hứa Thư Đình, Trần Tịnh, Vương Duy, Đường Đại Long giờ khắc này tất cả cũng đều rơi lệ.

Ly biệt cũng là một sự khởi đầu mới.

Nhưng sau khi vào trong vũ trụ mênh mông mù mịt, không có ai biết rốt cuộc là sự khởi đầu mới hay là sẽ chôn thây giữa vũ trụ sao trời cô đơn này.

"Vĩnh biệt trái đất! Vĩnh biệt gia đình!"

"Vĩnh biệt nơi sinh ra tôi nuôi dưỡng tôi!"

"Sẽ có một ngày Lục Trần tôi nhất định sẽ dẫn nhân loại tìm được một người mẹ ấm áp dịu dàng như trái đất."

"Khởi tạo lại một ngôi nhà mới cho nhân loại!"

"Truyền lại niềm hi vọng mới cho con người!"

Mắt của Lục Trần ươn ướt, nhìn hành tinh màu xanh dần dần biến mất khỏi tầm mắt, cuối cùng anh ngồi ngay ngắn lại, truyền đạt xuống một mệnh lệnh.

"Tôi ra lệnh khởi động toàn bộ động cơ hạt nhân có thể khống chế, tăng tốc tối đa rời khỏi trái đất, mục tiêu tiếp theo, Sao Hỏa!"

"Hạm trưởng mệnh lệnh, khởi động toàn bộ động cơ phản ứng nhiệt hạch, tăng tốc tối đa tới Sao Hỏa!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top