Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 461+462

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 461: Mất liên lạc với đội tiền trạm




Các nhà khoa học trên tàu con thoi cũng phát hiện bọn họ đã mất liên lạc với Hi Vọng. Cho dù họ có điều chỉnh mật mã lượng tử thế nào cũng không thể liên lạc nổi với Hi Vọng.



Tình huống thế này, tựa như có một thế lực thần bí trong bóng tối nào đó đã cắt đứt mọi tín hiệu mà bọn họ truyền ra ngoài vậy.

Trên cả việc ấy, điều khiến tất cả mọi người sợ hãi hơn là: bọn họ phát hiện ra toàn bộ các tàu con thoi cũng không liên lạc được với nhau nữa.

Cho dù khoảng cách giữa các bên không xa, nhưng tín hiệu được gửi đi cũng bị chặn ngang.

"Sử tướng quân, phải làm sao đây? Tại sao Hỏa có một luồng tín hiệu thần bí, cắt đứt toàn bộ tin tức mà chúng ta gửi đi rồi." Các nhà khoa học trên cùng tàu con thoi với Sử Tiến thi nhau nhìn về phía cậu ta.



Sử Tiến cũng có chút luống cuống. Nhưng qua những lần dẫn dắt binh lính của điện Sát Thần, cậu ta cũng đã trở nên chín chắn, chững chạc hơn nhiều, sự luống cuống kia chỉ thoáng qua trong thời gian ngắn.

Cậu ta thầm hít sâu một hơi: "Tôi nhớ rằng chúng ta sử dụng công nghệ thông tin lượng tử. Có khi nào là do ở sao Hỏa không thuận lợi cho việc truyền thông tin theo cách này không?"

"Không thể nào. Chưa kể lúc trước phóng máy thăm dò cũng là sử dụng công nghệ thông tin lượng tử, đâu có gặp tình trạng này." Một nhà khoa học lắc đầu, phủ nhận phán đoán của Sử Tiến.

"Còn có một khả năng nữa. Đó là vệ tinh lượng tử được phóng lên lúc trước đã hỏng. Có điều xác suất xảy ra chuyện này rất thấp. Bởi vì vệ tinh thông tin lượng tử do chúng tôi nghiên cứu và phát minh đều có chất lượng rất cao, ít nhất cũng có thể sử dụng trên hai mươi năm." Một nhà khoa học khác lên tiếng.

Sử Tiến nhíu nhíu mày. Gặp phải tình huống thế này, cậu ta cũng không biết phải xử trí sao cho phải.

"Vậy thì hiện giờ ngoài kia chắc cũng không có gì nguy hiểm đâu nhỉ. Chúng ta có thể ra ngoài trước, dựng trại gì đó trước, chuẩn bị tốt cho những người tới sau. Sau khi phía Hi Vọng phát hiện không bắt được tín hiệu từ chúng ta nhất định sẽ tìm cách. Không có chuyện họ bỏ mặc chúng ta đâu." Sử Tiến nói.

"Ừ. Dựa theo số liệu phân tích từ trước, tên sao Hỏa không có sinh vật ngoài hành tinh nào. Có điều chúng ta cũng phải cẩn thận bão cát tầng trên đó. Bão cát trên sao Hỏa dữ dội hơn ở trái đất nhiều." Một nhà khoa học gật đầu nói.

"Được, vậy chúng ta ra ngoài xem thử." Sử Tiến cũng gật đầu, ra lệnh mở tàu con thoi.

Tuy rằng không gửi được tín hiệu đi xa, nhưng vô tuyến ở cự ly ngắn vẫn có thể sự dụng được.

Việc đối thoại của Sử Tiến và các nhà khoa học cũng là thông qua hệ thống vô tuyến trên trang phục du hành.



Có điều, bọn họ đã thử vài lần. Ở khoảng cách trên hai mươi mét, những người khác trên tàu con thoi về cơ bản là không thể bắt được tín hiệu từ họ, và bọn họ cũng không thể thu được tín hiệu từ đối phương.

Khu mà Sử Tiến phụ trách là khu mỏ quặng Hematit. Mọi người bước ra khỏi tàu con thoi, chân bước trên nền cát sao Hỏa, trong lòng ai nấy đều có một cảm giác kỳ lạ.

Cảm giác kỳ quái ấy, nguyên nhân chính là do lực hấp dẫn trên sao Hỏa không lớn bằng ở Trái Đất.

Lực hấp dẫn ở Trái Đất lớn hơn sao Hỏa những 2,67 lần. Vậy nên hiện giờ, khi đứng trên sao Hỏa, mọi người đều có cảm giác lơ lửng, như thể nhún một cái là có thể bật cao bốn năm mét vậy.

Ngoài ra, cảm giác khi giẫm lên cát sao Hỏa cũng rất đặc biệt.

Là cái cảm giác tầng tầng lớp lớp cát vàng, chân bước lên mềm mềm, mang theo cảm giác mịn mịn của cát. Vậy nhưng phía dưới lại vô cùng chắc chân, không hề có cảm giác bị lún xuống.

Sau khi người đầu tiên bước ra ngoài, những người con lại cũng nối gót ra khỏi tàu con thoi. Bọn họ cầm vũ khí trên tay, cẩn thận đề phòng bốn phía xung quanh. Có điều, họ cũng không trông thấy vật thể nào đang hoạt động. Hiện tại đang là ban ngày trên hành tinh này, ánh mặt trời chói chang chiếu lên sa mạc, khiến mọi thứ lọt vào trong tầm mắt đều dao động. Trong một thoáng nhìn còn có cảm giác nơi này là sa mạc nào đó trên Trái Đất nữa kìa, chẳng hề mang nét độc đáo riêng của hành tinh khác gì cả.

"Mười người các cậu, năm người thành một tổ. Lần lượt điều khiển xe sao Hỏa đi thông báo cho hai khu mỏ khác. Dặn họ là đừng lo lắng, hoàn thành nhiệm vụ cái đã. Hi Vọng sẽ sớm sửa chữa thiết bị truyền tin." Sử Tiến căn dặn mười binh lính cạnh mình.

"Rõ!" Mười người gật đầu đáp lại.

"Năm người tới khu mỏ Mozanit. Đây là bản đồ chỉ đường. Chỗ đó cách đây khoảng năm mươi dặm. Nếu các cậu không lạc đường, hoặc không gặp phải trở ngại như núi non gì thì có thể tới được đó trước khi mặt trời lặn." Một nhà khoa học lấy tờ bản đồ sao Hỏa ra đưa cho một binh sĩ.

Binh sĩ ấy nhận lấy bản đồ, sau đó đưa theo năm người khác quay về tàu con thoi lấy xe.

"Còn năm người qua khu mỏ Bastnasite, cách đây chừng ba mươi dặm. Trên đường đi của hẳn là sẽ không có gì cản trở. Chúc mọi người thành công." Nhà khoa học đưa ra một tấm bản đồ sao Hỏa khác, giao cho binh lính tổ còn lại.

Binh sĩ ấy nhận bản đồ xong thì cũng đưa năm người khác rời đi.

Những người còn trên tàu con thoi cũng lần lượt đi ra, nhanh chóng tụ tập ở phía bên này.

"Trước hết là dựng trại đã. Trước khi trời tối, nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ." Sử Tiến phân công.

Tiếp theo đó, mấy trăm binh lính lũ lượt kéo nhau quay về tàu để lấy lều bạt.

Và rồi, khi mọi người bận bịu với việc của mình, sắc trời dần tối. Trong bóng đêm, trên mặt đất của sao Hỏa, cồn cát khắp nơi cũng bắt đầu dao động.

Nếu như có người chứng kiến hình ảnh này, chắc chắn sẽ kinh ngạc mà phát hiện ra rằng, cảnh này trông hệt như lúc những tu sĩ biết phép độn thổ trong phim tiên hiệp đang di chuyển dưới đất.



Mà phương hướng di chuyển, chính là ở ba khu mỏ lớn.

Sau khi toàn bộ công nhân viên dựng xong lều trại, để các nhà khoa học ở lại tàu con thoi nghiên cứu vấn đề thông tin hoặc chờ phía Hi Vọng xử lý được vấn đề truyền tin, Sử Tiến lệnh cho mọi người vào trong lều nghỉ ngơi.

Thời gian sắp tới, họ đều sẽ phải ngủ trong lều trại cùng với các nhân viên.

Loại lều này là lều đặc biệt được thiết kế để dùng ngoài vũ trụ, bên trong còn có một hệ thống không khí nhỏ, có thể duy trì dưỡng khí đủ cho mấy chục người hô hấp.

Bởi vì đang ở trên sao Hỏa, nhiệt độ ban đêm khá thấp, do đó Sử Tiến không có sắp xếp người trực bên ngoài.

Nửa đêm, khi mọi người đều đang say ngủ, đột nhiên Sử Tiến và toàn bộ những binh lính trong cùng lều với cậu ta đều mở choàng hai mắt, ngồi dậy khỏi thảm.

Không hiểu vì sao, trong lòng mọi người đều cảm nhận được sự nguy hiểm cực độ.



"Đoàng, đoàng..."

Bỗng nhiên, một tràng âm thanh nho nhỏ vang lên. Giờ phút này, xung quanh yên lặng như tờ, do đó mọi người đều có thể nghe được tiếng vang. Âm thanh kia vang lên ở bên ngoài lều, hơn nữa dường như cách lều cũng không còn xa.

Mọi người nhìn nhau, ai nấy đều cảm thấy tóc gáy dựng lên hết cả. Ngay cả người ăn to nói lớn như Sử Tiến lúc này cũng không nói được lời nào.

Không biết sau đó mấy giây đồng hồ, thần kinh đang căng lên của mọi người đột nhiên bị một tiếng hét thảm thiết làm giật mình.

Sử Tiến cầm lấy cây súng bên người theo bản năng: "Ra ngoài xem đã xảy ra chuyện gì. Còn nữa, đánh thức mọi người dậy."

Sử Tiến nói xong liền lập tức đứng lên. Ngay vào lúc ấy, trước mắt cậu ta xuất hiện một khung cảnh khiến lòng người chấn động.



Chương 462: Quái vật kinh hoàng


Ngay lúc Sử Tiến vừa đứng dậy, đột nhiên một tiếng nổ vang lên ngay trước mặt cậu làm đất cát bay mù mịt. Ngay lúc đó, dưới lớp cát đột ngột đâm ra những thanh màu nâu giống như kim loại.

"Cẩn thận!", Sử Tiến không kịp nổ súng đã bị ngã lộn ngược về phía sau.

Nhưng những người khác không phản ứng nhanh nhạy như Sử Tiến, trong đó có một người lính đã bị ống kim loại kia đâm trúng.

Ống kim loại đó không biết được tạo nên bởi chất liệu gì mà chém rất ngọt, xuyên thủng cả bộ đồ du hành vũ trụ, xuyên qua cả thân thể người lính. Xác người lính đó bị xuyên qua, nhấc hẳn lên cao.

Sau đó, trước mắt tất cả mọi người hiện ra một cảnh tượng kinh hoàng khác .

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, thi thể người lính đó biến thành một cái xác khô...



Tất cả nước trong cơ thể anh ta bị hút cạn chỉ trong nháy mắt!

Tất cả mọi người đều kinh hãi đến độ trợn mắt, há hốc miệng không nói nên lời.

Trước mắt tất cả mọi người, từ tầng cát dưới chân dần trồi lên một con quái vật thân hình bằng phẳng, dài khoảng 3-4 mét, rộng khoảng 2-3 mét nhưng bề dày chỉ như một tờ giấy.

Con quái vật có lớp vỏ ngoài màu nâu, cảm giác giống như một lớp kim loại. Nó không có miệng hay chân tay nhưng bọc quanh thân thể nó là các vòng tạo bởi các ống kim loại lớn. Ngoài những thứ đó ra, loài sinh vật này dường như không có bộ phận gì khác kể cả mắt!

Vậy mà lúc này, con quái vật sao Hỏa kia sau khi đã hút cạn nước trong thi thể người lính lại bắt đầu sinh sản ngay trước mắt Sử Tiến và những người khác!

Mọi người nhìn thấy cảnh tượng này kinh hãi đến chết lặng. Con quái vật không tấn công nữa mà giữa phần cơ thể bằng phẳng của nó đang nhô ra cái gì đó. Cùng lắm là trong vài giây, mười mấy con quái vật con kích thước nhỏ hơn con mẹ mấy chục lần lúc nhúc chui ra.

Những con quái vật con này cứ như có mắt vậy, chúng lao với tốc độ kinh người vào đám người của Sử Tiến.

Dù Sử Tiến đã kinh qua không biết bao nhiêu khó khăn gian khổ, bao nhiêu trận đánh mà sinh tử chỉ cách nhau trong gang tấc.

Nhưng giây phút này, cậu ta chỉ cảm thấy da đầu mình như tê dại, toàn thân nổi hết da gà.

Đến Sử Tiến còn sợ hãi như vậy thì những người khác càng không chịu nổi.

Nếu không phải bọn họ đã được huấn luyện trong thời gian dài và cũng là những binh sĩ tinh anh từng trải qua các trận chiến sinh tử thì giờ phút này e là đứng còn không vững nữa.

Sử Tiến là người đầu tiên phản ứng lại, cậu ta hét lên: "Nổ súng, bắn chết con quái vật chết tiệt này đi!"

Sau đó, những tiếng nổ đoàng, đoàng, đoàng vang lên, Sử Tiến cầm súng nã đạn vào đàn quái vật con.

Trước đó, Công nghệ Di Kỳ đã nghiên cứu ra súng Gauss, đây là một loại súng dùng từ tính có khả năng sát thương cao hơn gấp mấy lần so với súng đạn thông thường. Nhưng loại súng này không những chẳng xi nhê gì mà dường như còn làm lũ quái vật hung bạo hơn. Bọn chúng tăng tốc, bổ nhào về phía đoàn người.

"Tấn công vào phần lồi ra ở giữa cơ thể chúng!", Sử Tiến vừa hét, vừa nổ súng bắn vào phần nhô ra trên mình con quái vật.

Pằng!

Phần nhô lên trên mình con quái vật phát nổ, một chất dịch màu xanh lá cây bắn ra tung tóe. Chất lỏng đó không may dính vào bộ đồ du hành vũ trụ của một binh sĩ. Bộ đồ của anh ta phát ra tiếng kêu tí tách rồi chẳng mấy chốc bị ăn mòn đến quá phân nửa.

Không chỉ có vậy, khi binh sĩ đó kịp nhận ra, chất lỏng màu xanh đã bắt đầu ăn mòn cơ thể anh ta. Anh ta thét lên đau đớn rồi rất nhanh sau đó biến thành một vũng máu me bầy nhầy.

Tất cả mọi người đều sợ đến tê dại cả người nhưng điều khiến họ nhẹ nhõm phần nào là đàn quái vật tạm thời đã bị vũng máu kia thu hút, lũ lượt kéo tới chỗ vũng máu đó.

"Lui về phía sau, nổ súng!"

Sử Tiến một lần nữa hét lớn.

Những người trong đoàn đều là các binh sĩ tinh anh cho nên họ nhanh chóng gạt nỗi sợ sang một bên, bắt đầu nổ súng vào phần nhô lên trên mình con quái vật.

Pằng! Pằng! Pằng!

Dù vẫn còn run sợ nhưng kỹ thuật bắn súng của những binh sĩ tinh anh này vẫn khá chuẩn. Rất nhanh, lũ quái vật hơn trăm con đã bị bắn chết hết.

Nhưng ngay lúc đó, trên người con quái vật mẹ lại tủa ra những thanh kim loại lớn với tốc độ cực kỳ nhanh.

Nhưng con quái thú ấy nhanh thế nào thì Sử Tiến còn nhanh hơn thế!

Cậu ta đưa tay lên, nhắm thẳng vào phần nhô ra trên mình con quái vật mà nổ súng liên tục.

Con quái thú rống lên một tiếng hết sức ghê rợn, phần nhô ra trên mình nó phát nổ. Những thanh kim loại lúc nãy suýt xuyên thằng vào người Sử Tiến cũng rụng ra và rơi xuống.

Sử Tiến thở hắt ra một tiếng nặng nề, quay lại lớn tiếng thông báo với mọi người: "Bây giờ chúng ta hãy quay về tàu con thoi. Bây giờ chỉ có ở trong tàu con thoi mới là an toàn nhất!"

Sử Tiến vừa nói vừa dẫn đầu đoàn người bước ra khỏi lều vải. Trong các lều vải khác không ngừng vọng ra tiếng kêu thảm thiết.

"Mọi người mau chóng trở về tàu con thoi, ở đó an toàn!", Sử Tiến cố gắng sử dụng thiết bị thông tin không dây trong bộ đồ du hành vũ trụ của mình để liên lạc với những người xung quanh nhưng vì tín hiệu không thể truyền đi quá xa nên rất nhiều người không nhận được mệnh lệnh của cậu.

Sử Tiến cũng không nghĩ được nhiều như vậy, mặc cho vô cùng nguy hiểm, cậu ta chạy tới từng lều vải.

Vừa chạy vừa lệnh cho mọi người sẵn sàng nổ súng bắn vào phần giữa trên mình con quái vật, cũng nhắc nhở họ không được để chất lỏng màu xanh của nó bắn vào người, vv...

Trên đường về tàu con thoi, đoàn người của Sử Tiến còn bị quái vật tấn công thêm vài lần nhưng lũ quái vật này sau cùng đều bị tiêu diệt.

Dù trời đã tối nhưng vì trong bộ đồ du hành vũ trụ của họ có trang bị đèn pin nên vẫn có thể quan sát rất rõ tình hình xung quanh.

Hơn 10 phút sau, cuối cùng tất cả mọi người đều đã lao ra khỏi lều vải. Lúc này cũng chẳng đếm được bao nhiêu người đã hy sinh, Sử Tiến phăm phăm dẫn đoàn người lao về phía chiếc tàu con thoi.

May mà khu vực họ dựng lều vải cũng không cách tàu con thoi quá xa, chỉ khoảng 100 - 200m. Nhưng trên quãng đường ngắn ngủi này, hàng chục binh sĩ đã bị lũ quái vật hút cạn thành xác khô.

Sau khi mọi người kéo vào trong tàu con thoi, Sử Tiển điểm lại quân số. Con tàu này đã mất đi 11 binh sĩ.

Các nhà khoa học sau khi biết tin bên ngoài có một loại quái vật rất nguy hiểm, mặt ai nấy đều trắng bệch. Cũng may là trước đó bọn họ không rời khỏi tàu con thoi, không thì có lẽ những con người tay không tấc sắt, cũng không có kinh nghiệm đánh trận như họ sẽ không thể sống sót trở về.

Ở trong tàu con thoi, mọi người vẫn có thể nghe thấy tiếng cát ngoài sa mạc thổi. Chỉ cần nghe những tiếng động này cũng biết có lẽ ngoài kia có thêm rất nhiều con quái vật đang cố gắng đục thủng vỏ chiếc tàu này.

"Tư lệnh Sử, làm thế nào đây? Chúng ta phải ngăn lũ quái vật này lại", một nhà khoa học nói.

"Đúng, theo tính toán của tôi, sáng ngày mai bọn họ sẽ đổ bộ lên Sao Hỏa. Đến lúc đó, chắc chắn thương vong sẽ rất lớn mà chúng ta lại không thể liên lạc để cảnh báo cho họ. Giờ chúng ta chỉ có cách duy nhất là quay trở lại phi thuyền Hi Vọng", một nhà khoa học khác nói.

Sử Tiến trầm ngâm trong tíc tắc rồi ra lệnh: "Được, chúng ta hãy quay về đó trước!"

Mặc dù quyết định này đi ngược lại với mệnh lệnh của phi thuyền Hi Vọng nhưng thân là người dẫn đầu của đội tiền trạm lần này, cậu ta buộc phải đưa ra một quyết định đúng đắn.

Nhưng khi Sử Tiến ngồi vào buồng lái của chiếc tàu con thoi, cậu phát hiện ra một việc có thể khiến cho tất cả những con người trên chiếc tàu này tuyệt vọng.

Hệ thống phản trọng lực không thể khởi động, chiếc tàu này không cất cánh được nữa rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top