Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 479+480

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 479: Khởi hành một lần nữa




Hình ảnh nhìn qua rất chấn động, nhưng lúc này Lục Trần chẳng có tâm tư nào để chiêm ngưỡng nó nữa.

Điều anh muốn là bay đến phía sau của sao Thổ càng sớm càng tốt.

Nửa giờ sau, dưới sự gia tốc tối đa của hàng chục động cơ tổng hợp hạt nhân có thể khố chế, cuối cùng Hi Vọng đã thành công đi vào quỹ đạo của Sao Thổ, sau đó lợi dụng lực hấp dẫn khổng lồ của Sao Thổ để đẩy Hi Vọng về phía sau Sao Thổ.

Lúc này, giữa Hi Vọng và Vệ tinh Titan cách nhau một sao Thổ khổng lồ, nguồn năng lượng cuồn cuộn sắp phóng ra trên Vệ tinh Titan cũng sẽ bị sao Thổ chặn lại.

Hi Vọng cuối cùng cũng không cần lo lắng phải chịu ảnh hưởng rồi.

Lúc này, nhóm Lục Trần chỉ có cách sử dụng kính viễn vọng khúc xạ trên đỉnh Hi Vọng, để quan sát tình hình trên Vệ tinh Titan thông qua vệ tinh liên lạc mà họ đã phóng lên Vệ tinh Titan trước đó.

"Mười, chín, tám ... hai, một!"

Mọi thứ đều như mong đợi.

Hành tinh nhỏ va chạm mãnh liệt với Vệ tinh Titan.



Đương nhiên là cảnh này, Lục Trần đã để cho Học viện Khoa học phát sóng trực tiếp, để mọi người trên Hi vọng cũng có thể tận mắt chứng kiến cảnh tượng ngoạn mục của hành tinh nhỏ va vào tinh cầu đồ sộ trên màn ảnh rộng.

Lúc này, trên đường di chuyển của hệ mặt trời, ánh sáng từ mặt trời gần như đã bị che lấp bởi nửa còn lại của sao Thổ, nên là trên Hi Vọng bây giờ là màn đêm.

Nhưng mà, trong bóng tối, ở phía chân trời vô tận xa xăm, có một nguồn sáng khổng lồ đột nhiên xuất hiện, cường độ của nó cao gấp mấy lần so với ánh sáng mặt trời mà Sao Thổ phản chiếu! Nguồn sáng khổng lồ này ngay lập tức chiếu sáng toàn bộ hệ Sao Thổ.

Hình ảnh này chỉ xuất hiện trong thoáng chốc, sau đó tín hiệu bị ngắt.

Lục Trần và mọi người đều biết, đó là vệ tinh nhỏ mà bọn họ phóng lên Vệ tinh Titan, đã trực tiếp bị nóng chảy bởi bức xạ mạnh từ Vệ tinh TiTan rồi.

Đây là nỗi kinh hoàng khi hành tinh nhỏ va vào tinh cầu, năng lượng giải phóng ra quả thực không thể tưởng tượng được.

Nguồn ánh sáng mạnh mẽ, nguồn nhiệt và tia năng lượng cao bắn ra có thể trực tiếp làm khuấy đảo long trời lở đất sao trời bốn phía.

Nếu không có Sao Thổ khổng lồ che mưa chắn gió, thì lúc này hẳn là Hi Vọng đã bị nguồn năng lượng cường đại do Vệ tinh Titan phóng ra phá hủy rồi.

Trong lịch sử, bá chủ trái đất từng là thời đại của loài khủng long, và chỉ vì một hành tinh nhỏ va vào trái đất đã làm cho toàn bộ khủng long tuyệt chủng.

Theo nghiên cứu, ngay khi hành tinh nhỏ kia va chạm với địa cầu, đã gây ra lượng bụi vô tận bao phủ toàn bộ bầu khí quyển của trái đất, làm cho toàn bộ trái đất chìm vào bóng tối.

Sự mất cân bằng của áp suất không khí đã gây ra một trận siêu bão trên trái đất ngay lập tức, sức gió mạnh đến cuốn đá vụn vào quỹ đạo của trái đất.

Đồng thời, chỗ bị va chạm trên địa cầu nhanh chóng bị tan chảy bốn phía, nham thạch, đất cát bị đun nóng chảy thành hồng thủy đỏ sậm, tàn sát bừa bãi trên mặt đất.

Sóng thần khổng lồ, siêu sao Hỏa, vô vàn trận động đất...

Trực tiếp xóa sổ toàn bộ thời đại khủng long.

Có thể tưởng tượng, nếu Hi Vọng còn dừng lại trên Vệ tinh Titan như trước, thì sẽ là một khung cảnh như thế nào.

Nếu bọn họ không trốn được ở phía sau Sao Thổ, nếu bọn họ rời đi muộn hơn hai tiếng thôi, cũng sẽ bị nguồn năng lượng khủng khiếp từ Vệ tinh Titan giải phóng ra bắt kịp.

Đối mặt với sức mạnh kinh thiên động địa này, một trăm mười nghìn người trên Hi Vọng hoàn toàn không dám nhúc nhích, chỉ lẳng lặng núp sau sao Thổ, lặng lẽ quan sát tất cả.

Nhóm Lục Trần bắt đầu cảm thấy may mắn vì bọn họ đã làm ra quyết định đúng đắn này.

Nếu như không tìm thấy tấm khiên Sao Thổ to lớn này, e rằng bây giờ toàn bộ Hi Vọng đã trở thành một vũng sắt thép nóng chảy.

Bước chân của các tia bức xạ cao không ngừng lại chút nào, sau khi đi qua quỹ đạo của Sao Thổ trong chớp mắt, chúng tiếp tục bay về mọi phía với tốc độ ánh sáng.

"Theo quan sát, phía bắc của Sao Thổ đã bị năng lượng từ Vệ tinh Titan giải phóng đánh sâu vào, sao Thổ sắp tạo ra hoạt động khổng lồ, đẩy một luồng gió mạnh từ Sao Thổ lên không gian vũ trụ, chúng ta chỉ có thể khởi hành sau khi gió Sao Thổ đi qua."

Đúng lúc này, Đinh Đại Thành nói.

Khái niệm gió Sao Thổ với gió mặt trời không khác nhau là bao, đều là năng lượng cao mang theo những hạt electron lưu chuyển.

Tốc độ của các electron mang năng lượng cao chậm hơn nhiều so với tốc độ ánh sáng, khoảng 4 triệu km một giờ.

Hơn nữa hướng nó thổi cũng là hướng mà Hi Vọng đang hướng tới, nên phải đợi gió sao Thổ thổi qua thì bọn họ mới có thể xuất phát.

"Loạt gió sao Thổ lần này dài bao lâu?" Lục Trần hỏi.

"Khoảng năm đến sáu tiếng, hẳn là đứt quãng." Đinh Đại Thành nói.

"Được rồi, vậy thì chờ gió sao Thổ đi qua rồi xuất phát."

Sáu tiếng sau, sau khi xác định lửa trên bề mặt Sao Thổ đã dịu đi, Lục Trần một lần nữa hạ lệnh khởi hành.

Đây là lần cuối cùng rời xa mặt trời, lần này đi rồi, sẽ không quay trở lại.

Dưới sự gia tốc của hàng chục động cơ phản ứng nhiệt hạch, Hi Vọng nhanh chóng rời khỏi hệ mặt trời với vận tốc 0,4 lần ánh sáng.

Theo khoảng cách ngày càng xa, mặt trời càng lúc càng ảm đạm, tâm trạng Lục Trần và mọi người bỗng trở nên có chút nặng nề không rõ lý do.

Con đường phía trước còn dài, thứ đang chờ đợi loài người sẽ chính là một hành trình dài 4,2 năm ánh sáng, là một chuyến đi ước chừng dài khoảng mười năm.

Trong cuộc hành trình bạn sẽ gặp những điều kì lạ gì? Bạn sẽ gặp phải những nguy hiểm gì?

Không ai biết.

Nhưng Hi Vọng không thể không lên đường.

Con người có nguồn gốc từ hành tinh lục địa, cũng được định sẵn để bắt rễ trên các hành tinh lục địa.

Và Proxima b là hành tinh thích hợp định cư gần trái đất nhất.

Theo nhiều nguồn tư liệu, Proxima b cũng có bầu khí quyển tương tự như ở Trái Đất, sơ sơ người ta suy đoán hàm lượng oxy là 20%, chính xác là hàm lượng oxy mà con người cần.

Hơn nữa trên đó có cả núi và đại dương, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Proxima Centauri b sẽ là ngôi nhà mới của nhân loại trong tương lai.

Lúc này, Trần Sơ Nhiên cũng đưa tới một bản báo cáo, đó là bản báo cáo về vụ sập mỏ.

Theo báo cáo, trong số bốn trăm công nhân được giải cứu lần này, có một trăm hai mươi tư người không thể cứu được.

Trong lòng Lục Trần có chút đau đớn, dù là chuyến đi đến sao Hỏa hay chuyến đi tới Vệ tinh Titan, đều đã hy sinh không ít người, có thể thấy chỗ đáng sợ vũ trụ, chính là khắp nơi đều đầy rẫy những nguy hiểm đến tính mạng.

"Tăng thêm phần thưởng cho các công nhân, đồng thời thay mặt tôi, xin lỗi người nhà của những người đã hy sinh." Lục Trần nhìn báo cáo nói.

"Phần thưởng tăng thêm bao nhiêu?" Trần Sơ Nhiên hỏi.

"Cô để nhóm Tạ Vĩ Hào xem đi, đương nhiên, không thể làm rét lạnh cõi lòng của mọi người, lần này chúng ta đã khai thác được nguồn năng lượng lớn, không cần phải keo kiệt." Lục Trần nói.

Lần này thu hoạch được ở trên Vệ tinh Titan tương đối nhiều, cũng nên cho dân chúng một chút phần thưởng tử tế.

"Được." Trần Sợ Nhiên gật đầu.

"Đúng rồi, phát một thông báo, ba ngày sau sẽ tổ chức đại lễ chôn cất những người tử nạn trên Sao Hỏa và Vệ tinh Titan."

Trước đó Lục Trần đã hứa rằng khi rời khỏi Vệ tinh Titan, anh sẽ tổ chức một buổi lễ tang long trọng cho các anh hùng của nhân loại, giờ đã đến lúc rồi.




Chương 480: An táng, tiếp tục tiến về phía trước



"Nổ súng! Mặc niệm! Cúi chào!"

Theo tiếng đạn hơi vang lên, hơn một nghìn chiếc quan tài từ đài chỉ huy bay vào vũ trụ.

Tất cả đều là di hài của những anh hùng nhân loại đã hy sinh trên sao Hỏa và Vệ tinh Titan.

Hôm nay, Hi Vọng đã vì họ mà tổ chức một nghi lễ an táng trọng đại.

Trong đám đông, có hàng ngàn người đã rơi lệ.

Mọi người xung quanh cúi đầu mặc niệm, tất cả những binh sĩ có mặt ở đây đã đưa tiễn theo nghi thức quân đội.

Hi Vọng, đại diện cho hi vọng cuối cùng của nhân loại.

Một trăm mười nghìn người đã bước lên Hi Vọng, và chỉ trong hơn một năm ngắn ngủi, đã có hơn một nghìn người hy sinh rồi.

Đối mặt với hành trình cô đơn trong mười năm tới, liệu nhân loại có bao nhiêu người có thể đến được Proxima Centauri b an toàn?

Sẽ có bao nhiêu người may mắn tiếp tục kéo dài sự truyền thừa cuối cùng của loài người ở Proxima Centauri b?

Không ai biết!

Không ai dám nghĩ đến vấn đề nặng nề như vậy.

Theo phong tục người Hoa Hạ, ngày thứ bảy sau khi người chết được gọi là Đầu thất.

Nhưng Hi Vọng quá khó khăn, Lục Trần không thể không hoãn ngày an táng đến tận hôm nay.

Mọi người đều tập trung trong sảnh bên ngoài đài chỉ huy, cử hành màn an táng đầu tiên trên Hi Vọng.

"Nghỉ!"

Theo một tiếng kèn hiệu thật lớn, tất cả quân nhân cùng hạ tay chào xuống, thế nhưng không ai cử động hay nói lời nào.

Tất cả đều hướng ánh mắt của mình vào vũ trụ sâu thẳm.

Những chiếc quan tài vẫn như ẩn như hiện, ánh mắt ai ai cũng sâu thẳm, nét mặt đượm buồn...

Đặc biệt là các chiến sĩ sống sót sau kiếp nạn sao Hỏa, ánh mắt của họ kiên nghị, cứ như băng đá vạn năm vĩnh viễn không bao giờ tan.

Chỉ khi họ nhìn những người thân bên cạnh và dân chúng trên Hi Vọng, băng đá mới như tan chảy, biến thành một làn gió nhỏ ấm áp.

Trong suốt nghi lễ, Lục Trần không nói gì.

Cũng không có bất kỳ lãnh đạo cấp cao nào bao gồm cả Tạ Vĩ Hào và Vương Duy từ chính phủ mới, tất cả họ đều không nói một lời.

Toàn bộ nghi lễ cứ như vậy diễn ra rất trang nghiêm cho đến khi kết thúc.

Ngoại trừ những người thân trong gia đình và một ít dân chúng, những người còn lại đều im lặng rời đi, tất cả đều có vẻ không giống người thường.

"Sao các anh không nói gì đó, tôi nghĩ phải nói chút gì đó, coi như là an ủi gia đình thân nhân." Trên đường về, Trần Sơ Nhiên khó hiểu nói.

Theo cô hiểu, cô nghĩ rằng vào thời khắc đặc biệt hôm nay, gia đình các anh hùng hy sinh cần nhất là được an ủi.

"Nói cái gì chứ? Nói chiến công của những anh hùng nhân loại ấy sao? Đây chỉ là một sự sỉ nhục đối với họ!" Lục Trần lắc đầu nói.

Vấn đề này, Tạ Vĩ Hào và Vương Duy cũng đã thảo luận với anh trước đó, nhưng cả hai đều bị anh và quân đội nhất trí phản đối.

Không phải là những chiến sĩ đã trải qua kiếp nạn sao Hỏa, không phải là những binh sĩ đã chiến đấu trong máu lửa.

Không ai hiểu những chiến sĩ đã hy sinh đó anh hùng như thế nào.

Trên sao Hỏa, họ chiến đấu một mất một còn với quái vật sao Hỏa.

Bọn họ hăng hái chiến đấu, bọn họ nỗ lực, bọn họ hy sinh ...

Bọn họ như vậy đã là những anh hùng thật sự, vì vậy phải dùng vinh quang anh hùng để đối đãi với họ!

Vậy nên, trong trường hợp này, nói bất kỳ chiến công thành tích gì.

Cũng là không tôn trọng đối với các anh hùng!

Cũng là một sự sỉ nhục đối với bọn họ!

"Được rồi, là tôi hiểu lầm." Trần Sơ Nhiên gật đầu, đối với những lời Lục Trần nói như hiểu như không.

"Lưu trữ lại tất cả tên tuổi, công việc và video ghi lại các trận chiến của họ vào bảo tàng." Lục Trần đột nhiên nhìn về phía Trần Sơ Nhiên, vẻ mặt nghiêm túc.

"Đồng thời, video chiến đấu phải sao lưu vào máy tính trung tâm, trao tặng huy chương cao quý nhất, huy chương anh hùng nhân loại."

"Chúng ta phải để cho con cháu đời sau của chúng ta, để cho toàn bộ nền văn minh nhân loại nhớ đến họ, biết rằng sự hy sinh của họ là để kéo dài nền văn minh của nhân loại chúng ta!" Lục Trần vừa đi vừa nói.

Trần Sơ Nhiên vừa gật đầu, vừa ghi lại tất cả những gì Lục Trần nói.

Cơ mà Lục Trần vừa nói vừa ho khan, dọa cho Trần Sơ Nhiên giật mình.

"Anh, anh làm sao thế?" Cô ngừng ghi lại, hỏi.

Lục Trần khoát tay cắt ngang, nói: "Không sao, vết thương lần trước có hơi nhiễm trùng, tôi đi xử lý lại một chút."

Mặc dù vết thương của anh lần trước đã được khâu lại rồi, nhưng ba ngày nay anh quá bận rộn, thậm chí mỗi ngày ngủ còn chưa đến năm tiếng.

Mặc dù thể chất của anh tốt, nhưng vất vả quá nhiều, nghỉ ngơi quá ít cũng đã khiến vết thương của anh ấy bị nhiễm trùng, lại kéo thêm cả cảm mạo.

Nhưng trong thời gian tới, anh sắp sửa nghỉ ngơi tử tế rồi, tiếp đó bọn họ đã có đầy đủ tàu nguyên để đi đến Proxima Centauri b, cho nên anh cũng không cần quá lo lắng.

Về phần nghiên cứu khoa học, đã có Đinh Đại Thành ở đây, trong lòng anh cũng yên tâm không ít.

"Đi, để tôi đi cùng anh đến bộ y tế xem một chút trước." Trần Sơ Nhiên nói, kéo Lục Trần đi về phía bộ y tế.

Lục Trần vốn cũng định đến bộ y tế khám, mỉm cười rồi đi theo Trần Sơ Nhiên đến bộ y tế.

Trải qua quá trình xử lý tỉ mỉ và dưới sự yêu cầu mạnh mẽ của bác sĩ.

Trong vài ngày tới, Lục Trần phải ngoan ngoãn ở nhà để nghỉ ngơi phục hồi sức khỏe.

Nhưng anh luôn luôn là người không thể ngồi yên.

Nhất là sau khi anh kiên quyết mang theo một trăm mười nghìn người rời khỏi trái đất để tìm một ngôi nhà mới.

Anh không còn nhàn rỗi được nữa rồi.

Không phải là anh không thể cho mình nhàn rỗi, mà là cho dù thực sự bị bệnh, anh cũng không muốn để cho mình nhàn rỗi.

Bởi vì...

Con đường phía trước còn dài, chờ đợi anh chính là một hành trình dài dằng dặc tới 4,2 năm ánh sáng, là một quãng thời gian dài đằng đẵng đến mười năm.

Trong vũ trụ, bốn năm ánh sáng không là gì cả.

Nhưng đối với con người mà nói, mười năm là một khoảng thời gian rất dài.

Bởi vì cuộc đời có mấy cái mười năm.

Đây là một khoảng thời gian đủ để khiến con người trở nên cô đơn và điên cuồng.

Hơn nữa...

Trong cuộc hành trình, sẽ gặp phải những chuyện nguy hiểm gì? Sẽ gặp gỡ những điều gì?

Lục Trần không biết.

Nhưng trong nháy mắt khi bọn họ bay ra khỏi địa cầu ấy, nhân loại đã không còn sự lựa chọn nào khác.

Không cần biết tương lai nguy hiểm đến đâu, không cần biết tương lai của loài người sau này như thế nào, là huy hoàng, hay là diệt vong?

Anh chỉ có thể đưa một trăm mười nghìn con người cuối cùng này, tiếp tục tiến lên phía trước.

Thực tế chính xác mà nói, khoa học kỹ thuật hiện tại trên Hi Vọng, chỉ bằng 0,4 lần tốc độ ánh sáng, xét về tuổi thọ ngắn của con người mà nói, chỉ có thể nói là đã có năng lực di chuyển liên hành tinh.

Bởi vì với tốc độ của năng lượng phản ứng nhiệt hạch hiện tại của bọn họ, thời gian du hành giữa các vì sao kéo dài hàng thập kỷ và hàng trăm năm, đủ để giết chết tất cả các sinh vật có tuổi thọ dưới một nghìn năm.

Mà nhân loại chỉ được mấy chục trăm năm mà thôi.

Cho nên, trong thời gian tới, Lục Trần chuẩn bị dốc toàn lực để nghiên cứu công nghệ tốc độ.

Chưa nói đến việc vượt tốc độ ánh sáng, thì ít nhất cũng phải tăng tốc độ lên khoảng 0,7 đến 0,8 lần tốc độ ánh sáng mới được.

Chỉ có như vậy, tương lai khi gặp bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào trên Proxima Centauri b, bọn họ mới có nhiều lựa chọn để ứng phó hơn.

Hồi ở Trái Đất, các nhà khoa học loài người đã từng thực hiện tính toán đo lường.

Ngưỡng thấp nhất để du hành liên sao là đạt được một nửa tốc độ ánh sáng.

Nhưng cho dù như vậy, toàn bộ hệ ngân hà lớn đến mức làm người ta nghi ngờ nhân sinh, với đường kính 160 nghìn năm ánh sáng và hàng trăm tỷ ngôi sao.

Ngay cả khi tốc độ di chuyển của loài người đạt tới tốc độ ánh sáng, cũng phải mất thời gian160 nghìn năm để đi từ bên này sang bên kia hệ ngân hà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top