Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 485+486

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 485: Hội nghị trọng đại quyết định tương lai của nhân loại




Bây giờ đang là buổi tối lúc tàu Hi Vọng đi ngủ, nhưng sau khi nhận được tin, tất cả những lãnh đạo cấp cao vẫn ra khỏi ổ, lần lượt đi đến phòng họp.

Một số người vẫn còn đang ngái ngủ.

Lục Trần ngồi trên ghế chủ tịch, đưa mắt nhìn mọi người.

Bấy giờ mới nói: "Tôi tin là mọi người đang ngủ thì bị dựng dậy, chắc chắn sẽ không cảm thấy thoải mái.

Có điều việc này chúng tôi không quyết được, đang lúc cấp bách, mới gọi mọi người đến lúc nửa đêm thế này.

Tôi nói thẳng luôn nhé, bất luận các anh lúc trước có tin hay không, dù sao chúng ta cũng đang sinh tồn trong dải ngân hà, nơi có các nền văn minh ngoài hành tinh tồn tại.

Hơn nữa, nền văn mình ngoài hành tinh còn lớn mạnh hơn nền văn minh của chúng ta quá nhiều."

"Há!"

Mọi người sửng sốt hô lên, ai nấy mặt đều lộ rõ vẻ kinh ngạc.

Mặc dù mọi người vẫn luôn nghi ngờ trong vũ trụ, thậm chí là trong dải ngân hà có nền văn minh ngoài hành tinh tồn tại.

Nhưng từ trước đến giờ đều chưa được chứng thực.

Cho nên, việc trong vũ trụ có hay không có nền văn minh ngoài hành tinh, vẫn chỉ là một dự đoán.

Không ngờ hôm nay hạm trưởng Lục Trần của bọn họ, lại có thể chắc chắn khẳng định là có nền văn minh ngoài hành tinh, hơn nữa còn cao cấp hơn nền văn minh của nhân loại.

"Vậy thưa hạm trưởng, ý của anh là các nhà thiên văn học của chúng ta có phát hiện gì mới sao?" Vương Duy hỏi.

"Đúng vậy, chúng ta phát hiện ra một đống phế tích, là phế tích của một đội chiến hạm vũ trụ."

Lục Trần vuốt tay một cái, màn hình ba chiều mở ra, một tấm ảnh hiện lên rõ nét.

"Từ tấm ảnh được chụp lại chúng ta có thể nhìn thấy, ở nơi cách chúng ta khoảng 5 ngày hành trình bay, có một vành đai phế tích của chiến hạm vũ trụ bao phủ lấy một phạm vi khoảng hàng trăm nghìn ki-lô-mét."

Chúng ta có thể nhìn thấy rõ, chỗ chiến hạm vũ trụ này đã bị vỡ tan nát, mảnh vỡ nhỏ nhất không quá vài cen-ti-mét hoặc mấy chục cen-ti-mét, mảnh to nhất còn to hơn cả tàu Hi Vọng của chúng ta."

Tấm ảnh này là do vệ tinh cự li gần chụp lại, độ rõ nét rất cao.

Mọi người nhìn tấm ảnh, vẻ mặt và ánh mắt càng lúc càng kinh ngạc.

Từ trong bức ảnh, bọn họ có thể cảm nhận được sự khủng bố của chiến hạm này.

Cho dù là đã bị vỡ ra làm nghìn mảnh, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự khủng bố và công nghệ đỉnh cao, khoa học kỹ thuật của con người hiện nay căn bản không thể so bì được.

Tất cả mọi người đều dấy lên một cảm giác tuyệt vọng.

Nếu như phi thuyền ngoài hành tinh này trước đây mà tấn công Trái Đất, thì Trái Đất đã sớm diệt vong rồi.

"Tôi không phải nhà khoa học, không phải học giả, thậm chí đến nghiên cứu sinh cũng không phải, mặc dù tôi là hạm trưởng, nhưng tôi vẫn muốn nghe ý kiến của mọi người..."

"Trước mắt, phân tích từ tấm ảnh này, hiển nhiên là chiến hạm ngoài hành tinh này mạnh hơn khoa học kỹ thuật của chúng ta quá nhiều, chúng ta muốn phát triển đến cấp bậc này, có thể sẽ phải mất mấy chục đến mấy trăm năm.

Cho nên, ý kiến của tôi và viện khoa học là như nhau, chúng tôi muốn kiểm tra chiến hạm ngoài hành tinh này, học hỏi kỹ thuật công nghệ của bọn họ.

Nếu như nắm được kỹ thuật công nghệ của bọn họ, không nghi ngờ gì, nền khoa học công nghệ của nhân loại chúng ta chắc chắn sẽ có thể vượt lên trước một bước lớn.

Nhưng đồng thời chúng tôi cũng không biết gì về chiến hạm ngoài hành tinh này, cho nên, sẽ có nguy hiểm gì, chúng tôi vẫn chưa nắm được.

Thậm chí, chúng tôi cũng không biết liệu nó có mang đến cho tàu Hi Vọng một đả kích mang tính diệt vong hay không.

Vậy thì bây giờ, tôi muốn nghe ý kiến của mọi người."

Lục Trần nhìn mọi người một lượt, nhiêm túc mà kiên định nói.

Cả phòng họp đều trầm lắng, việc này liên quan đến sự an toàn của toàn nhân loại, cho nên không có ai dám tùy tiện phát biểu.

Mọi người đều là người thông minh, là những tinh anh có chỉ số IQ cực kỳ cao.

"Giáo sư Đinh, tôi hỏi anh một chút, các anh có biết hàm lượng kỹ thuật của đội chiến hạm vũ trụ ngoài hành tinh này không? Cũng chính là nói, nếu như chúng ta mạo hiểm đặt chân xuống chiến hạm này, có bao nhiêu khả năng sẽ gây ra sự diệt vong cho tàu Hi Vọng?"

Tạ Vĩ Hào trầm tư một lúc, đặt câu hỏi đầu tiên cho Đinh Đại Thành.

"Câu hỏi này của ông tôi không trả lời được, bởi vì chúng ta mới phát hiện ra nó là tàn tích của một đội chiến hạm ngoài hành tinh, chúng ta chẳng biết gì về tình hình bên trong nó cả.

Có điều nếu như chúng ta có ý định đặt chân xuống đó, thì đương nhiên phải lấy một số tàn tích xung quanh nó về để nghiên cứu phân tích.

Chỉ sau khi có được thật nhiều số liệu, mới có thể cử người đi.

Chúng tôi đương nhiên không thể vì thu hoạch kỹ thuật công nghệ cao cấp, mà khiến cho toàn bộ tàu Hi Vọng rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục được." Đinh Đại Thành lắc đầu nói.

Mọi người gật đầu, lời của Đinh Đại Thành không tán thành cũng không phản đối, mà lại rất hợp lý.

Là một nhà khoa học, dưới sự mê hoặc của kỹ thuật công nghệ mà vẫn có thể giữ được lý trí tỉnh táo, đây chính là dáng vẻ của một nhà khoa học chủ chốt mà nhân loại cần.

Nghe đâu có rất nhiều nhà nghiên cứu khoa học đều bị điên.

Đều là loại cố chấp một cách biến thái.

Trong thế giới của bọn họ chỉ có những hạng mục nghiên cứu của bọn họ.

Mục tiêu mà bọn họ theo đuổi, chỉ có những kỹ thuật công nghệ tiên tiến không ngừng tiến hóa.

Nhưng Đinh Đại Thành có thể lý trí tỉnh táo như vậy, khiến cho rất nhiều người có cái nhìn khác về các nhà khoa học.

Con người chính là một thể mâu thuẫn như vậy đấy.

Một mặt thì hi vọng các nhà khoa học không ngừng cải thiện cuộc sống cho bọn họ.

Mặt khác thì lại lo lắng các nhà khoa học quá cố chấp mà gây ra họa gì đó.

Ví dụ như virus D trên Trái Đất ngày trước.

Nếu như không phải có một số nhà sinh hóa học cố chấp đến biến thái đi nghiên cứu, thì đã không gây ra họa diệt vong cho Trái Đất.

"Giáo sư Đinh, tôi muốn hỏi một chút, trong số những chiến hạm ngoài hành tinh này, liệu có còn cái nào còn nguyên vẹn không? Ý của tôi không phải là để chúng ta chiếm cứ và sử dụng, mà ý của tôi là..."

Nói đến đây, biểu cảm của Đỗ Phi có chút dữ tợn, anh ấy nói:

"Ý tôi là, sinh vật ngoài hành tinh có khi nào vẫn còn sống không, có khi nào bọn chúng vẫn đang điều khiển một chiến hạm nào đó, có khi nào bọn chúng tấn công chúng ta không!

Câu hỏi này là cần thiết, chỉ khi nào cho chúng tôi được câu trả lời, thì chúng tôi mới có thể quyết định xem có cử đội ngũ đi thăm dò chiến hạm ngoài hành tinh hay không."

"Đúng thế, câu hỏi này của Đỗ tư lệnh rất quan trọng. Ngoài những câu hỏi phía trên kia, tôi cũng có một vài câu hỏi nữa."

Phó tư lệnh quân đội Vu Quang Chính đưa ra câu hỏi: "Đó chính là những chiến hạm vũ trụ ngoài hành tinh khổng lồ này, bọn chúng đến từ đâu, và đang đi về đâu?

Là lí do gì đã khiến cho những chiến hạm vũ trụ này trở thành một đống phế tích, là từ một nơi xa trôi dạt về đây, hay đây là nơi chúng bị hủy diệt? Là tai nạn vũ trụ? Tinh thể khủng bố? Hay là..."

Sau cùng Vu Quang Chính nói nhấn mạnh từng chữ một: "Bị tập kích bởi một nền văn minh khác?"

Đinh Đại Thành đang cân nhắc câu hỏi của Đỗ Phi và Vu Quang Chính.

Lục Trần nghĩ một hồi rồi nói: "Nghi hoặc của hai vị tư lệnh, thực ra cũng chính là nghi hoặc của tôi, bởi vì chúng ta chỉ mới biết đó là phế tích của chiến hạm ngoài hành tinh ngay trước buổi họp này mà thôi."




Chương 486: Quyết định của Lục Trần



"Không giấu gì các vị, khi tôi phát hiện ra phế tích của chiến hạm này, tôi còn tưởng nó là một ngôi sao. Thậm chí, chúng tôi còn đặt cho nó cái tên ngôi sao bị thất lạc."

"Nhưng khi chúng tôi phóng vệ tinh nhân tạo để quan sát nó ở khoảng cách gần mới phát hiện ra những phán đoán trước đó là sai lầm."

"Ở lớp vỏ bên ngoài hóa ra có một lớp khí quyển rất khó nhận ra khiến chúng tôi tưởng rằng đây là một hành tinh."

"Đây rõ ràng là lớp vỏ bảo vệ mà chủ nhân chiến hạm này đã tạo cho nó."

"Câu hỏi của mọi người có thể được trả lời một cách đơn giản."

"Vậy là chúng ta chuẩn bị bước chân lên một chiến hạm ngoài hành tinh. Mọi người còn thắc mắc hay ngờ vực gì nữa không?"

"Đương nhiên, khi chúng ta cử người vào thăm dò chiến hạm này, nhất định phải thu thập được các mảnh của nó để nghiên cứu và phân tích. Nếu có gì nguy hiểm, phi thuyền Hi Vọng sẽ lập tức rời khỏi đây", Lục Trần tiếp tục giải thích.

Mọi người đều lắc đầu, không ai nói năng gì.

Lục Trần nói tiếp: "Tôi có thể nói thật với mọi người, dù chúng ta có đi tới Proxima Centauri b cũng sẽ gặp phải rất nhiều nguy hiểm.

Sau khi phân tích số liệu thu được, Proxima Centauri b rất có khả năng là một ngôi sao có sự sống.

Nếu là một ngôi sao có sự sống thì khả năng trên đó tồn tại một nền văn minh ngoài hành tinh khác là vô cùng lớn.

Tôi không hề khoa trương khi nói rằng chỉ cần nền văn minh ngoài hành tinh ở trên đó phát triển tới mức ngang bằng với chúng ta thì phi thuyền Hi Vọng sẽ dễ dàng bị nó hủy diệt.

Cho nên, nếu chúng ta muốn tồn tại trong vũ trụ này thì phải không ngừng lớn mạnh hơn.

Bởi vậy, chỉ cần hệ số nguy hiểm không quá lớn, tôi quyết định sẽ cho người thăm dò chiến hạm này.

Được rồi, mọi người còn câu hỏi gì không? Nếu không còn vấn đề gì nữa thì cuộc họp dừng ở đây."

Ánh mắt kiên định của Lục Trần rời khỏi đám đông trước mặt.

Những lời này đã thể hiện rõ ràng thái độ của anh.

Nếu phi thuyền Hi Vọng không thể có được sức mạnh tối thượng thì việc trôi dạt trong vũ trụ này sẽ hết sức nguy hiểm.

Cho nên, anh tuyệt đối không bỏ qua cơ hội tốt để tăng cường sức mạnh như thế này.

Thấy mọi người vẫn im lặng, Lục Trần đứng dậy nói: "Vậy cuộc họp kết thúc ở đây thôi."

Nói xong, anh rảo bước ra ngoài.

Anh còn phải mau chóng đến Phòng Thăm dò và Quan sát. Ở đó có thể phát sinh tình hình mới bất cứ lúc nào.

Đinh Đại Thành đã đuổi kịp Lục Trần, anh ta nói: "Tôi cảm thấy mọi người vẫn còn rất lo lắng."

"Lo lắng là điều không thể tránh khỏi, tôi cũng giống như mọi người thôi. Chiến hạm đó nhìn có vẻ hiện đại, phát triển hơn nhiều so với chúng ta. Lỡ như trên đó có người ngoài hành tinh mà chúng ta dám đột nhập vào chiến hạm của họ, họ nhất định sẽ tiêu diệt chúng ta", Lục Trần gật đầu nói.

"Nhưng, anh cũng biết rõ ở trong vũ trụ này con người chúng ta quả thực quá nhỏ bé.

Trước đây khi chưa phát hiện ra chiến hạm ngoài hành tinh này, tôi còn chưa phải chịu quá nhiều áp lực về việc này. Thậm chí có lúc tôi còn nghĩ trong vũ trụ này ngoài con người chúng ta liệu có thực sự tồn tại các sinh vật khác?

Nhưng hôm nay sự thật đã bày ra trước mắt tôi. Trong vũ trụ không chỉ có người ngoài hành tinh mà nền văn minh của họ còn phát triển, lớn mạnh hơn chúng ta rất nhiều.

Cho nên, chỉ còn cách không ngừng làm giống loài chúng ta trở nên lớn mạnh hơn thì mới có thêm cơ hội sống sót.

Đinh Đại Thành gật gật đầu nói: "Đúng, tôi cũng nghĩ như vậy. Nếu loài người muốn tiếp tục tồn tại thì nhất định phải trở nên ngày càng lớn mạnh. Để đạt được mục đích này thì dù có phải mạo hiểm một chút cũng rất xứng đáng."

Lục Trần gật đầu đáp: "Làm gì có việc lớn gì mà không có rủi ro chứ? Cứ cho họ chút thời gian để nghĩ thông đi."

Tôi cho phép các anh sử dụng bất cứ nguồn tài nguyên, nhân lực, vật lực nào. Tất cả các phòng thí nghiệm sẽ mở cửa, toàn bộ số vũ khí trên phi thuyền Hi Vọng các anh đều có thể trưng dụng. Không cần lo về việc tiêu hao năng lượng. Phi thuyền Hi Vọng này không có gì nhiều nhưng năng lượng thì đủ để các anh tùy ý sử dụng.

Hãy mau mau tìm ra tình hình tổng quát của chiến hạm này, quan trọng nhất là việc tìm hiểu xem bên trong có người ngoài hành tinh hay không. Nếu như có thì sức chiến đấu của họ thế nào? Đây là điều quan trọng nhất."

"Được", Đinh Đại Thành gật đầu một cách nặng nề.

"Được rồi, mau đi làm việc đi. Hãy nhớ kỹ đây là việc trọng đại liên quan đến vận mệnh của toàn nhân loại!"

Đúng vậy, việc này quả thực liên quan đến vận mệnh của toàn nhân loại...

Kế hoạch đột nhập vào chiến hạm ngoài hành tinh lần này chắc chắn sẽ tạo ra thay đổi rất lớn đối với toàn nhân loại.

Hoặc là loài người sẽ bị nền văn minh này tiêu diệt.

Hoặc là sẽ có được công nghệ ngoài hành tinh tối tân nhất, giúp cho nền khoa học công nghệ của con người đạt tới đỉnh cao mới trong thời gian ngắn.

Lục Trần đã tới Phòng Thăm dò và Quan sát, anh tiếp tục dùng vệ tinh nhân tạo đã phóng để quan sát kỹ càng bên ngoài chiến hạm ngoài hành tinh kia.

Chiến hạm này quả thực là một con tàu vũ trụ đồ sộ và hoành tráng!

Là một tinh thể vĩ đại hình elip được xây dựng công phu.

Đúng vậy, nó không phải là chiến hạm bình thường, nó phải được gọi là một tinh thể.

Nếu tính cả những khu vực đã bị tàn phá nặng nề thì có lẽ tinh thể này phải to bằng cả Trái Đất.



Chỉ tính riêng tinh thể vĩ đại có lẽ đóng vai trò trung tâm của chiến hạm này, đường kính ở nơi dài nhất của nó phải vào khoảng hơn 4000 km. Tinh thể này có dạng hình elip.

Còn ở xung quanh là hàng trăm, hàng ngàn các chiến hạm hình tròn và dẹt to ngang ngửa phi thuyền Hi Vọng.

Một đám chiến hạm ngoài hành tinh như thế này hoành tráng đến nỗi khó mà tưởng tượng ra được, nhất là tinh thể ở giữa. Chỉ mình tinh thế này thôi cũng đủ sức đe dọa khiến cho nhân loại phải cảm thấy run sợ, e dè...

Đây là trình độ khoa học công nghệ mà loài người hiện tại không thể mơ tới, là công nghệ tối thượng!

Điều đáng sợ nhất chính là chiến hạm này đã di chuyển tới vòng ngoài của Hệ Mặt Trời. Chỉ cần tiến thêm vài trăm triệu km nữa thì nó sẽ vào tới Hệ Mặt Trời.

Hơn nữa, với trình độ khoa học công nghệ này thì khoảng cách vài trăm triệu km có lẽ chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.

Có thể thấy, mục tiêu lúc đó của nó chính là Trái Đất trong Hệ Mặt Trời.

Vậy thì tại sao nó lại dừng lại?

Tại sao lại dừng ở đây? Tại sao ở khoảng cách chỉ còn cách Hệ Mặt Trời vài trăm triệu km nữa nó lại bị phá hủy một cách nghiêm trọng như vậy?

Là phát nổ từ bên trong?

Hay là do trục trặc kỹ thuật?

Hay là bị tấn công bởi một nền văn minh cao cấp hơn?

Lục Trần nghĩ đến đây, trong lòng bỗng nhiên dấy lên một dự cảm chẳng lành.

Anh cũng không thể giải thích là tại sao nhưng thời khắc đó, trong anh dâng lên một cảm giác hết sức đáng sợ.

Đúng vậy, anh đột nhiên nảy ra một ý nghĩ khiến người ta phải rợn tóc gáy

Đó chính là:

Toàn bộ nhân loại, hoặc là toàn bộ Hệ Mặt Trời là nơi lưu đày của các nền văn minh khác.

Thậm chí là...

Một môi trường gây nuôi sinh sản!

"Hi vọng là không phải như mình nghĩ, nếu không thì việc này thật là kinh khủng!"

Lục Trần tự nhủ trong đầu.

Anh dọn dẹp lại những suy nghĩ ngổn ngang trong đầu, mắt chăm chú quan sát bản đồ mô phỏng trạng thái ban đầu trên màn hình, trong lòng càng thêm chắc chắn: chiến hạm ngoài hành tinh này vô cùng, vô cùng quan trọng đối với loài người.

Nhất định phải có được nó!

Đây có thể sẽ là thành tựu lớn nhất mà con người đạt được kể từ khi bắt đầu tìm hiểu về vũ trụ.

Trước mắt, khoa học công nghệ được ứng dụng trong tàn tích của chiến hạm vũ trụ này đã tân tiến hơn cả trình độ phát triển khoa học công nghệ của con người trong vòng hàng nghìn, thậm chí là hàng chục nghìn năm nữa.

Cho nên, rất có khả năng bên trong chứa những kỹ thuật hiện đại có thể giúp trình độ khoa học công nghệ hiện tại của nhân loại có bước nhảy vọt vô cùng lớn.

Tạm chưa nói đến những vấn đề khác, chỉ riêng mỗi chất liệu kim loại tạo nên những chiến hạm này rất có thể sẽ tạo nên bước ngoặt trong công nghệ sản xuất kim loại của con người.

Sau đó là hệ thống truyền tin, động cơ cho tàu vũ trụ, các thiết bị quan sát và thăm dò vũ trụ, thậm chí là cả các loại vũ khí tối tân...

Những công nghệ đó con người chúng ta đều có thể học hỏi. Chỉ e trong vòng 1 thập kỷ cũng khó lòng nắm chắc được nhưng sẽ tiến hành được các quá trình giải mã và phân tích sơ bộ.

Cứ phân tích, học hỏi tích lũy kiến thức qua nhiều năm cho tới khi có thể hoàn toàn làm chủ công nghệ này mới thôi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top