Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2: Hai tay vươn vào đũng quần ông chủ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mỹ nhân tuyệt sắc phong tình vạn chủng mới nếm xong dư vị cao trào nằm ngang trên người người đàn ông thành thục, nhãn thần tản ra sương mù, tựa như những cơn mưa ánh sáng rơi xuống hồ nước để lại cho người khác bao nhiêu rung động. Hoắc Mộ Vân trìu mến hôn xuống khắp mặt mỹ nhân, dừng lại trên đôi mắt tuyệt sắc mà hôn nhẹ, khàn giọng nói: "Bảo bối, anh yêu em quá."

Chung Nhã nghe lời thổ lộ của hắn xong, làn da tuyết trắng dần dần nổi lên phấn hồng, giống như một đóa anh đào mê người vậy. Hoắc Mộ Vân biết cậu mới biết nếm qua tình dục còn chưa hoàn lại hồn phách, cũng không ép cậu phải đáp lại, mà đem người ngồi dậy trên đùi mình, cầm lấy bàn tay nhỏ bé xinh xinh dẫn nó vào trong đũng quần mình, sờ sờ lên chỗ đã cương to vô cùng.

Trên tay truyền đến nhiệt độ nóng bỏng xa lạ, tiếp theo lại không biết nên làm gì cho nên vô thức rụt về, nhưng lại bị hoăc mộ vân giữ lại, còn đem theo tay cậu xoa một vòng quanh cái thứ gì đó đang cứng ngắc.

Chung Nhã cảm thấy tim mình đang đập ngày càng nhanh, phảng phất như có thể nghe được âm thanh tim đập rộn ràng trong lồng ngực vậy, thân thể vô cùng bủn rủn, giống như mất nước lúc sốt cao vậy. Tại sao lại như vậy chứ, trong mắt cậu tràn ra đầy hơi nước, ủy khuất mà cắn cắn môi, khóc nức nở van xin: "Không sờ nơi buồn đái của anh nữa, nóng bỏng em rồi, thân thể như muốn tan đi, thật đáng sợ,..."

Hoắc Mộ Vân đang bị sờ đến thoải mái, bàn tay như bạch ngọc của mỹ nhân còn mang theo nhiệt độ lành lạnh, mềm mại không gì sánh được, cảm giác như dương vật của hắn đang được xả dưới một vòi nước mát, không kịch liệt mà hết sức êm ái, chồng chồng chất chất vui vẻ mãnh liệt. Thời khắc mấu chốt hết sức căng thẳng thế này, hoặc mộ vân nào cho phép đối phương được rút lui, ôn nhu dụ dỗ: "Ca ca thích em mới đem đại bảo bối cho em sờ nha, nơi này mà được xoa bóp nhiều sẽ phun lên nhiều bánh kem đó, lúc bôi trơn tay sẽ làm cho da bảo bối ngày càng trắng hơn. Huống chi lúc nãy ca ca vừa sờ tiểu kê kê của em rồi, nếu em không sờ lại ca ca sẽ thương tâm lắm, sau này sẽ không chơi với em nữa..."

Chung Nhã bị hắn mang thần sắc nghiêm túc nói chuyện bị hù dọa không ít, lại nghĩ đến trước đó không lâu chính mình cũng vừa sung sướng qua, vội vàng thốt ra: "Ca ca không nên tức giận, em sờ...Em nhất định sẽ lấy được bánh kem...Ca ca không nên không chơi tiểu kê kê của em, em rất thích được như lúc nãy....tiểu kê kê được ca ca nắm trong tay quả thực rất thoải mái..."

Hoắc Mộ Vân vô cùng cao hứng vì mỹ nhân thực tủy biết vị, nghe cậu nói nguyện ý vì mình thủ dâm cho nên thẳng thắn thả lỏng người nằm trên sô pha, nhắm hai mắt lại tận hưởng tính cụ được ôn nhu an ủi.

Chung Nhã nghiêm túc xoa xoa đại nhục bổng, hồi tưởng đến cảm giác lúc nãy được ca ca xoa nắn, lúc nặng lúc nhẹ lúc lên lúc xuống, rồi lại kinh ngạc phát hiện đại nhục bổng trong tay ngày càng thô to hơn nữa khiến cho lòng bàn tay trở nên ấm áp, cảm giác tựa hồ cũng không tệ lắm. Vì vậy chầm chậm xoa xoa trong đó đến thú vị, đột nhiên cảm thấy một tay không đủ dùng, cho nên cũng tự động bỏ thêm một tay nữa vào trong đũng quần của ca ca.

Mặc dù ngây thơ thành thật, càng không thông minh lắm nhưng với phương diện Chung Nhã vẫn cảm thấy có chút xấu hổ. Nhưng cậu căn bản luyến tiếc dời khỏi chỗ đó của người đàn ông, loại tham luyễn chỗ kia khiến hai gò má cậu bởi vì mắc cỡ mà đỏ ửng lên, giống như hai rặng mây hồng diễm lệ. Lời rên rỉ không khỏi tự động ngâm nga ra khỏi miệng, làm nũng với hắn: "Ưhm...ca giúp em, trong người nóng qua..."

Hoắc Mộ Vân nghe vậy liền nhướn mày cười tươi, trượt tay tiến vào đũng quần mỹ nhân, một tay vòng lên xoa xoa vòng eo nhỏ nhắn, di động về phía trước xoa hai đầu vai trơn bóng, lại muốn chuyển dời đến trước ngực, thân dưới bỗng nhiên căng thẳng, đúng là mỹ nhân đã bị sờ mà bắn. Hoắc Mộ Vân thở gấp hưởng thụ người trong lòng đến cao trào, lại đột nhiên cảm thấy bụng dưới có chút ẩm, cùi đầu nhìn xuống thì ra mỹ nhân lại xuất tinh lần nữa, tinh dịch loang loãng xuất ra trên người hắn.

Hoắc Mộ Vân bật cười, không nghĩ đến đứa bé này cơ nhiên mẫn cảm đến như vậy, chỉ sờ người khác cũng có thể bắn được, thực sự là ngàn năm mới tìm được tiểu dâm đãng thế này. Hắn còn muốn đùa giỡn thêm vài câu, kết quả mỹ nhân đã ngã nhào vào trong lòng ngực hắn. Hoắc Mộ Vân bất đắc dĩ, nghĩ đến Chung Nhã xương thịt nhu nhược, trước đây còn chưa kinh qua mấy hoạt động tốn sức lực thế này, nhất thời không chịu nổi liền ngất đi.

Hắn không khỏi yêu thương mà hôn nhẹ lên trán bảo bối, vừa định đem người trong lòng ôm về phòng nghỉ ngơi, chợt nghe từ phía sau truyền đến một tiếng kêu khẽ: "Hoắc Mộ Vân, tên khốn nạn này, sao có thể làm loại chuyện này với Tiểu Nhã!"

Hoắc Mộ Vân ngoảnh lại phía sau, thây rõ người đang đứng ở chân cầu thang. Áo choàng bằng tơ lụa dài đến mắc cá chân, góc áo thêu tường vi màu đen, còn có một mái tóc đen dài đến lòng bàn chân, trơn tuột óng ả, diêm dúa lại lẳng lơ vô cùng. Khuôn mặt người diêm dúa này giống như tiên, hoa mỹ tinh xảo đến cực hạn, nhưng lại bị che bởi một tầng lệ khí, mang một vẻ đẹp tuyệt thế vô song mà hơn nữa là khí chết sắc bén bất khả xâm phạm.

Hoắc Mộ Vân không nghĩ đến tên sát tinh này lại có ở nhà, hít thở thật sâu rồi mới đáp lời, hạ thấp giọng xuống: "Đừng tranh cãi Tiểu Nhã đang nghỉ ngơi, một hồi nữa tôi sẽ giải thích với cậu."

Dứt lời liền đi lên lầu tìm phòng ngủ của Chung Nhã, đem người thu xếp thật tốt mới quay lại phòng khách.

Đại mỹ nhân Chung Dục nhìn vết tích còn lại trên người Hoắc Mộ Vân, trong não từ lâu đã bổ ra vô số tình huống, loại nào cũng khiến y trở nên giận giữ vô cùng. Thực sự là không thể chấp nhận được, y trở về phòng mang một bộ quần áo sạch sẽ rồi trở lại, chỉ vào nhà vệ sinh kiên quyết nói: "Đem mình sửa sang sạch sẽ rồi nói chuyện với tôi."

Sớm đã biết tính tình Chung Dục nóng nảy, hơn nữa y còn là anh trai Chung Nhã cho nên Hoắc Mộ Vân cũng không rống trở lại. Hắn chậm rì rì cầm lấy quần áo thay trong chốc lát, ý tứ không rõ mà than thở: "Quần áo này có chút rộng so với tôi, đây có phải là quần áo của chung tiên sinh không nha."

Chung Dục hung hăng đẩy Hoắc Mộ Vân vào nhà vệ sinh, trong lòng tự nhủ đương nhiên không phải của tôi rồi, đây là của tên cầm thú kia. Nhớ đến tên cầm thú kia, cơn giận trong lòng Chung Dục ngày càng lớn, xương sống thắt lưng đều vô cùng đau nhức. Oan gia chết tiệt, hai người náo loạn không biết từ lúc nào, hắn cư nhiên nửa đêm xông vào phòng y, đè đến hừng đông, nói cái gì mà không nhịn được, dù sao vấn đề này sớm muộn gì cũng sẽ phải giải quyết, trước tiên đem chuyện này làm xong đã. A, nghĩ đến y là Chung Dục nổi tiếng trên thương trường, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, lại cơ nhiên gãy cầu chìm thuyền, trao cả đời vào tay người đàn ông khác.

Đang nghĩ đến tên khốn nạn kia mới rời giường mình sớm nay, thì Hoắc Mộ Vân đã lảo đảo đi ra khỏi nhà vệ sinh, bình tĩnh ngồi vào phía đối diện, tiên phát chế nhân nói: "Nếu như cậu đã chứng kiến, tôi đúng là đã chiếm được tiện nghi của Tiểu Nhã, nhưng mà tôi cũng có chừng mực, cũng chưa làm đến bước cuối cùng. Tôi đối với em ấy nhất kiến chung tình, rất chân thành muốn theo đuổi em ấy, sủng ái chiếu cố chăm sóc em ấy cả đời."

Chung Dục chợt cảm thấy rất đau đầu, không nghĩ tới em trai nhỏ của mình đã chọc đến nhân vật nguy hiểm thế này, bang phái của bọn họ căn bản không phải là người tốt, cường thủ hảo đoạt dây dưa không rõ ràng, lúc trước chính mình cũng không phải bị người kia ép buộc đến sinh ra tình yêu sao. Tuy rằng Hoắc Mộ Vân nói rất dễ nghe, nhưng bọn hắn đều dùng tiên lễ hậu binh * . Huống chi, em trai nhỏ của y cũng cần có người che chở, Hoắc Mộ Vân cũng là một sự lựa chọn không tồi.

先礼后兵( tiên lễ hậu binh) : trước tiên dùng đạo lý thuyết phục sau đó mới dùng đến áp lực.

Hiểu rõ suy nghĩ của chính mình, Chung Dục nghiêm túc nói: "Cậu là bạn bè của Isaac, tôi có thể tin tưởng nhân phẩm của cậu. Tôi sẽ đem Tiểu Nhã đến cạnh cậu, liền đem nó thành thư kí đi, vừa lúc cho nó tiếp xúc với nhiều người bên ngoài. Nhưng mà, về phần có thể khiến nó động tâm hay không, còn phải xem xét bản lĩnh của cậu. Còn nữa, nếu cậu muốn làm thương tổn Tiểu Nhã, đừng trách tôi không nể mặt, cá chết lưới rách."

Đối với uy hiếp mãnh liệt của Chung Dục, vẻ mặt của Hoắc Mộ Vân vẫn vô cùng tự nhiên, hắn không còn phải hoài nghi đến thủ đoạn và thực lực của Chung Dục, mà là khẳng định sẽ không làm tổn thương đến Tiểu Nhã, nếu ngay cả vợ mình cũng không bảo vệ được thì phải biết xấu hổ mà rời khỏi ngôi vị người thừa kế của tập đoàn khổng lồ. Nhưng mà lời nói lúc nãy của Chung Dục khiến hắn không khỏi hiếu kỳ: "Không phải cậu và Isaac cãi nhau ư, còn đem hắn nói bên miệng."

Chung Dục hừ mạnh: "Dù trước đó ồn ào thì hắn cũng là người đàn ông của tôi, oan nghiệp kiếp trước rốt cuộc cũng không tiêu tan, cậu đừng có quan tâm đến chuyện chúng tôi."

Hết chương 2.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top